ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân HP] Blue Moon - Vị thần thứ ba [DROP]

Chap 40: Lễ tình nhân

Yulnan

Gần đây Tannist đang bị Draco dọa cho vãi tè.

Đầu tiên, cậu đưa nó một quyển 'bách khoa toàn thư: lễ nghi quý tộc", rất nghiêm túc mà nói rằng nó rất cần đọc cuốn sách này.

Tiếp theo, lúc đi học môn Biến hình, Draco luôn lải nhải cái gì mà 'tư thế dáng đi phải chậm rãi uyển chuyển' rồi 'tiểu thư quý tộc chỉ cần mỉm cười để biểu đạt cảm xúc vui sướng là đủ' ...

Cuối buổi học, Draco lại nói đến 'độ cong khóe môi sao cho thích hợp' thì Tannist đã chịu đủ.

"Chẳng lẽ Hogwarts muốn mở lớp lễ nghi sao?"

Nó thật muốn đập thằng nhóc một phát nhưng vẫn cố nhịn xuống ham muốn đánh người.

"Bạn của một Malfoy phải nắm thật rõ những quy củ lễ nghi này." Cậu ta rất hùng hồn nói.

<Thế chúng ta khỏi làm bạn đi!> Nghĩ vậy, nhưng khi lời đến cửa miệng lại thành: "Mình cũng biết rõ mà, không cần học đâu." Nụ cười cương cứng đến khó chịu.

Không để Draco nói gì, nó đã nhanh chóng vèo cái chạy vào nhà vệ sinh nữ. Draco tức dậm chân tại chỗ hòng phát tiết, nhưng cũng không thể lưu lại trước cửa nhà vệ sinh nữ lâu được, một Malfoy không được hành động như vậy!

Chàng trai nhỏ chỉ có thể ôm cơn giận đùng đùng bước về phòng sinh hoạt chung.

-------------------

Sắp đến Valentine rồi. Bầu không khí ở Hogwarts như được nhuộm thành màu hồng, đặc biệt là khi trong trường có một vị giáo sư phong lưu đào hoa - Lockhart.

Tannist chống cằm nhìn Hermione cặm cụi viết, cười một cái lười biếng:

"Hermione. Cả cậu cũng phát cuồng vì cái lão kia sao?"

Hermione tức giận: "Đừng gọi giáo sư là 'cái lão kia', Tanya! Thầy Lockhart là một giáo sư tuyệt vời, vui tính và rất tốt bụng, học vấn của thầy cũng rất cao. Mình ngưỡng mộ những người học giỏi"

Tannist: "Nếu không có cái mặt đó thì cậu có ngưỡng mộ ông ta không?"

Hermione: "..."

Hermione: "Mình ngưỡng mộ con người của giáo sư, không phải chỉ là vẻ bề ngoài thôi đâu! Cậu suy nghĩ thật thiển cận!"

Suy nghĩ thiển cận - Astor D: "..."

Vào bữa điểm tâm ngày 14 tháng 2 thì ý tưởng về một cuộc "kích hoạt tinh thần" của thầy Lockhart đã trở nên rõ ràng. Đêm hôm trước, Draco không ngủ được nhiều vì phải luyện tập Quidditch hơi khuya. Cậu dậy trễ, lật đật xuống Đại Sảnh đường sau mọi người. Khi bước vào Sảnh đường, cậu thoáng có ý nghĩ mình đã đi vô nhầm chỗ.

Các bức tường đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phơn phớt. Ghê hơn nữa là hoa giấy hình trái tim cứ rơi như mưa từ trần nhà màu xanh lơ xuống. Draco đi tới cái bàn của nhà Slytherin. Ở đó, Blaise đã ngồi sẵn với vẻ mặt như muốn bệnh, còn Pansy và Daphne thì dường như không thể nào nín cười được. Duy chỉ có Tannist là đang gục mặt lên bàn ngủ khò.

Draco ngồi xuống, chán ghét phủi hoa giấy bám đầy trên miếng thịt muối của mình, hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Blaise giơ ngón tay chỉ lên bàn giáo viên, rõ ràng là cậu ta ngán đến hết chỗ nói. Thầy Lockhart đang vẫy tay bảo mọi người im lặng. Ông mặc một cái áo chùng màu hồng cho phù hợp với màu sắc trang trí. Các giáo viên khác ngồi ở hai bên ông đều đeo một bộ mặt như đá. Từ chỗ của đàn rắn nhỏ, Draco có thể nhìn thấy thầy Snape mang một bộ mặt của người vừa bị tọng vô họng một vại thuốc Mọc Xương.

Thầy Lockhart hô to:

"Chúc mừng ngày lễ Tình yêu! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến nay, đã gởi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quí vị một sự ngạc nhiên thú vị – và chưa hết đâu nhé!"

Thầy Lockhart vỗ tay, và một tá chú lùn mặt mũi cáu kỉnh từ hành lang tiền sảnh đều bước diễu hành qua cánh cửa vào Đại Sảnh đường. Không phải những chú lùn tầm thường đâu! Thầy Lockhart đã cho tất cả các chú lùn đeo cánh và ôm đàn hạc.

Thầy Lockhart rạng rỡ nói tiếp:

"Đây là những vị thần ái tình dễ thương đi trao thiệp! Ngày hôm nay các vị thần ái tình này sẽ đi khắp trường để cho quí vị cầu chúc tình yêu! Và cũng vẫn chưa hết! Tôi chắc chắn các vị đồng nghiệp của tôi sẽ nhân cơ hội này mà trổ chút tài ba. Sao các trò không thử yêu cầu thầy Snape phết cho một món Tình Dược? Trong khi thầy Snape chuẩn bị món thuốc tuyệt vời ấy thì giáo sư Flitwick sẽ chứng tỏ ông biết nhiều về Bùa Mê hơn bất cứ một pháp sư nào mà tôi từng gặp, chánh hiệu con chó già láu cá đấy nhé!"

Giáo sư Flitwick vùi đầu giấu mặt vô hai bàn tay. Còn thầy Snape thì ngó như thể ông sẽ nhồi thuốc độc cho bất cứ đứa nào dám mở miệng xin món Tình Dược.

Tannist gục mặt ngủ làu bàu: "Đứa ngu mới dám..."

Blaise: "Ê, Parkinson, bạn làm ơn nói là bạn không có trong đám bốn mươi sáu người ái mộ đó đi."

Parkinson tự nhiên ra vẻ bận bịu lục tìm cái thời khóa biểu trong cặp, không thèm nói gì.

Suốt cả ngày hôm đó, mấy chú lùn cứ xông vô các lớp để trao thiệp mừng Tình nhân, khiến các giáo sư phát bực mình.

Lớp Độc dược cũng có các "Thần tình yêu" không biết sợ tiến vào. Chúng bị giáo sư Snape vô cùng đẹp trai thoải mái vung tay lên vứt ra khỏi lớp học. Ông ấy lần đầu tiên được Gryffindor vỗ tay hoan hô, cuối cùng bởi vì tiếng vỗ tay này ông ấy đã trừ năm điểm của nhà Gryffindor.

Cho dù tan học, cũng có thể thấy những khuôn mặt cau có của các học sinh bị nhóm "Thần tình yêu" cuốn lấy. Nhóm Slytherin nhìn thì nhàn nhã hơn, bởi vì các học sinh nhà khác rất ít khi thích một người Slytherin, mà nữ sinh Slytherin thưởng thức lại không thể dễ dàng tha thứ cho nhóm người lùn này. Thành ra nhóm Slytherin có đầy đủ nhàn nhã lại vui vẻ tìm một chỗ đứng, tùy ý cười nhạo nhóm người đáng thương bị đưa thư tình.

Luana Hooper lặng lẽ theo sau chân vị huynh trưởng. Mặc dù nữ huynh trưởng là chị gái Anna, nhưng vì là song sinh nên nhiều lúc Anna hay để Luana thay mình đi dẫn các học sinh khác, còn bản thân thì trốn trong phòng hoặc đi đâu đó chơi. Flint biết, nhưng anh không ngăn cản, đích thực Luana thích hợp làm một huynh trưởng hơn, nhưng cố tình người được chọn lại là Anna kiêu căng ngạo mạn. Có thể là vì tính cách đó chị ta mới được chọn đi?

Xế trưa, khi cả đám nhà Slytherin và Gryffindor đang đi lên lầu để học môn Bùa Ngải và Biến Hình, thì một chú lùn bắt kịp Harry Potter. Vừa dùng cùi chỏ huých người ta để vẹt đường, chú lùn có vẻ mặt đặc biệt nham hiểm ấy vừa la to:

"Ôi, anh đây rồi, anh Harry Potter."

Không ngoài dự đoán, chú ta đến để tặng thiệp tình nhân cho Harry, đồng thời còn hát một bài "cực hay" cho cậu ấy. Trong lúc giằng co với chú lùn, cái cặp của Harry rách làm đôi, đồ dùng văn tung tóe. Huynh trưởng Percy thì cố hết sức giải tán đám đông đang cười ngặt nghẽo, có người cười đến chảy nước mắt.

Draco cúi xuống lượm lên cái gì đó. Liếc xem qua một cách đểu cáng, Cậu ta đưa cho Crabbe và Goyle cùng xem, và Harry nhận ra ngay là Draco đã lấy được cuốn nhật ký của Riddle.

"Trả nó đây!"

Harry lạnh lùng bảo. Malfoy nói:

"Để coi Harry viết cái gì trong này."

Rõ ràng là cậu ta đã không để ý đến cái năm ghi trên bìa và tưởng là nó đang cầm quyển nhật ký của Harry. Những người chung quanh chợt im lặng. Ginny Weasley nhìn trừng trừng hết quyển nhật ký rồi đến Harry, sợ điếng cả người.

Nhưng Percy nghiêm nghị bảo: "Malfoy, đưa trả nó cho Harry!"

Draco vẫn vung vẩy quyển nhật ký trong tay khiêu khích Harry: "Chừng nào tôi đọc xong đã."

Percy nói: "Với tư cách Huynh trưởng..."

Nhưng Harry không còn đủ bình tĩnh nữa. Cậu ta rút cây đũa phép và hét lên:

"Expelliarmus! [ (Uùm ba la úm ba li tống đi con chuột xạo!) ]."

Nếu không có gì bất thường thì hẳn nó sẽ không khác chi cảnh thầy Snape tước vũ khí thầy Lockhart, nhưng cố tình lại có. Bùa chú bị phản lại khiến Harry Potter bắn ngược lại, ngã dập mông xuống sàn.

Từ đằng sau đi ra, trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, Tannist ung dung cầm lấy cuốn sổ trong tay Draco. Nó nhìn bìa cuốn sổ một hồi lâu, rồi bình tĩnh đưa lại cho Hermione, ân cần dặn: "Đừng mở ra nhé."

Sau đó dẫn đầu rời đi. Các học sinh lúc này đã hồi lại từ cơn ngạc nhiên, có nhiều đứa cho rằng Draco Malfoy đã có thể thi triển một bùa không lời phản lại phép thuật, có đứa thì cho rằng do vật phẩm ma thuật, ...

Draco nhìn bàn tay trống không của mình, hừ một cái rồi theo hướng Tannist rời đi. Khi đi qua Ginny Weasley, cậu cay độc nói vào mặt cô bé:

"Tao thấy thằng Harry không khoái bài tình ca của mày lắm đâu."

Ginny đưa hai tay lên bưng mặt chạy thật nhanh vô lớp. Ron nổi sùng, rút luôn cây đũa phép của mình ra, nhưng Harry đã kịp thời kéo nó đi. Nhờ vậy Ron không đến nỗi ói ra ốc sên thêm một lần nữa. Ở một góc kín đáo, Hermione lặng lẽ đưa cuốn sổ cho Harry.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info