ZingTruyen.Com

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Cuối cùng học kỳ một chấm dứt, và lâu đài chìm trong một sự yên ắng sâu lắng như lớp tuyết dày phủ bên trên. Kết thúc học kỳ với những sự kiện bị công kích đã xảy ra, những con chồn đen Hufflepuff tuyên bố và thề rằng Harry Potter đang tìm kiếm nạn nhân.

Căn hầm của Slytherin năm nay đông đúc hơn hẳn năm ngoái: một vài học sinh năm cuối ở lại, bè đảng Goyle, Crabbe và Draco Malfoy cũng ở lại luôn. Vốn Parkinson thấy thiếu gia Malfoy ở lại thì cũng định không về nhà nhưng gia quy lại không cho phép cô bé làm điều đó. Phải ngó gương mặt buồn như cái bánh bao thiu của Parkinson lúc bước lên xe để đi ra tàu ấy, nom mới tức cười làm sao. Tannist đã cười ngoạc mồm ra, đến nỗi giáo sư Snape đang ở dưới hầm Độc Dược cũng còn nghe thấy mà phải đi lên cho nó một bùa im lặng.

Gương mặt Draco Malfoy lúc đó nhìn nó cũng tức cười lắm, như nghẹn một họng muốn nói gì đó cũng không nói được. Gương mặt lúc đó cũng buồn cười chẳng kém.

Bình minh ngày Giáng Sinh trắng toát và lạnh buốt. Tannist bật dậy từ giường, chăn đệm lẫn lộn một vài thứ thập cẩm đầy màu sắc chẳng biết tên, trong đó có thứ còn đang cựa quậy.

Liếc nhìn đồng hồ, mới 7 giờ sáng.

Còn sớm chán! Giáng Sinh mà~

Thế là nó lại nằm xuống, chùm chăn qua đầu...

6 giờ tối.

Tannist thay một thân áo choàng mang huy hiệu đặc trưng của Slytherin, nhét đũa phép vào ống tay áo và nhắm hướng đến ...

Đại Sảnh đường được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Không kể một tá cây thông Giáng Sinh phủ tuyết trắng và hàng chùm hàng chuỗi hoa ô rô và hoa tầm giăng mắc khắp trần; Sảnh đường còn được phù phép cho tuyết rơi êm đềm, tuyết phù phép nhẹ, ấm và khô, rơi từ trên trần xuống. Cụ Dumbledore lĩnh xướng mấy ca khúc Giáng Sinh mà cụ yêu thích nhất. Lão Hagrid thì nói cười oang oang, càng lúc nói càng to sau mỗi ly rượu tròng trắng trứng lão nốc vào. Giáo sư Snape thì vẫn giữ gương mặt hằm hằm bí hiểm như mọi khi, khi thầy nâng chén rượu lên, đôi mắt đen thăm thẳm hơi khép hờ, như con ưng đen khổng lồ đang chực chờ con mồi của nó.

Draco Malfoy ngồi bên kia dãy bàn của nhà Slytherin đang to tiếng bình luận về cái áo len mới của mình. Khi Tannist bước vào, Draco bỗng trở nên lúng túng thấy rõ, cậu tránh ánh mắt của nó, nếu vô tình nhìn thẳng vào nhau, cậu ta sẽ giật mình mà quay đi. Suốt bữa ăn là bầu không khí ngột ngạt khó nói nên lời (chỉ với Draco mà thôi).

Ngồi ở phía xa, Harry Potter và Ronal Weasley đang ăn bánh giáng sinh bỗng dưng bị cô nàng Hermione lùa ra khỏi Sảnh đường, dường như chúng định thực hiện một âm mưu nào đó. Tannist không để tâm, tiếp tục ăn miếng bánh thứ năm của mình. Ăn hết cái bánh, nó đứng dậy, đi ra ngoài. Tiểu Draco thấy vậy cũng vội bỏ nĩa xuống, lật đật chạy theo.

Tannist lượn lờ qua rất nhiều nơi, hết vòng qua Tháp Tây lại lượn lờ qua Tháp Bắc, sau đó lại vòng về Thư viện rồi lại đến bãi cỏ tập Quidditch. Đi bao nhiêu nơi cuối cùng lại về hành lang Slytherin.

Dừng lại trước bức tường phong phủ đầy rêu, khuôn mặt con bé xị xuống, thở dài.

"Malfoy, cậu đi theo mình mãi mà không thấy mỏi à? Mình là mình thấy mỏi lắm rồi đó."

Nói rồi làm ra vẻ vỗ vỗ, bóp bóp bả vai, cái cổ.

Không có động tĩnh gì cả.

"Thiếu gia Malfoy à, rốt cuộc là ngài muốn chơi trò gì đây? Hay là đòi quà Giáng Sinh từ đứa nhóc mồ côi đáng thương này?"

Vẫn không có động tĩnh gì...

"Cây cột thứ ba từ trái qua, liền kề với bức tường. Mình thấy bóng cậu rồi đấy."

Soạt

Từ phía sau cây cột, thiếu gia Malfoy lặng lẽ bước ra, gò má hơi chuyển màu, có vẻ cậu ta cũng không ngờ là mình lại bị phát hiện dễ dàng như vậy. 

Bước ra rồi, cậu ta mới nhận ra: Khoan đã! Bây giờ là buổi tối, hành lang cũng không có cây đuốc nào cả, sao mình có bóng được!!?? Mặt đất trống không càng khẳng định suy nghĩ của cậu ta.

"Cậu lừa tôi!" Gò má nhanh chóng hồng lên với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

Tannist: "Không thì cậu cũng đâu có chịu đi ra đâu, thiếu gia Malfoy." 

"Nói đi. Rốt cuộc hôm nay cậu có nhã hứng gì mà cứ chạy theo mình thế?"

Ngài Malfoy nhỏ khoanh tay, hất mặt lên đầy kiêu ngạo: "Ai thèm đi theo cậu!"

"À à... Thế nếu đã đến đây thì hẳn là cậu muốn về phòng sinh hoạt rồi chứ. Còn tôi giờ sẽ lên Sảnh đường ăn tiếp đây."

"Cậu ăn tận năm cái bánh giáng sinh rồi mà vẫn còn muốn ăn nữa?" Draco trố mắt.

Tannist liếc nhìn cậu ta, nở nụ cười nửa miệng đầy trêu ghẹo: "Cậu còn để ý tôi đến vậy cơ à?"

"Chỉ là trùng hợp tao nhìn thấy mà thôi! Trùng hợp mà thôi!" 

"Vâng vâng. Cậu cũng trùng hợp đi đến Tháp Tây, sau đó lại trùng hợp đi đến Tháp Bắc, rồi lại trùng hợp đi xuống Thư viện và trùng hợp đi ra bãi cỏ, bây giờ còn trùng hợp đi về phòng sinh hoạt chung với mình nữa. Trùng hợp thật..."

Draco câm nín. Cậu ta không ngờ rằng con bé lơ ngơ này cứ đi lung tung như vậy nhưng thực ra đã sớm biết là mình lén đi theo rồi. Không! Không phải lén lút! Không một Malfoy nào phải lén lút đi theo chân một đứa con gái ngốc cả. Cậu ta không hề lén lút!

Lời đã nói ra không thể rút lại, cậu đành phải nói: "Đúng vậy, đều chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu đã trùng hợp vậy, thì mình đi chung luôn đi."

Tannist nâng mắt, đôi mắt xanh lơ đãng nhìn cậu bé trước mặt, vẫn là gương mặt nhọn trắng nhợt nhạt với mái tóc bạch kim và đôi mắt xám tro, nhưng hai cái tai lại đỏ ửng lên một cách khác thường. Nói thẳng ra đây mới là mục đích sau cùng của cậu đi tiểu thiếu gia! Nhưng có thể nói đến mức này, hẳn đã là giới hạn của cậu bé rồi, Tannist cũng không nỡ đâm thủng tờ giấy giới hạn của cậu ta, kẻo con chồn nhỏ này lại giương nanh múa vuốt mất.

"Vậy thì đi chung đi." Nó nở nụ cười đầy vui vẻ.

Gương mặt của Draco không thay đổi nhưng trong lòng lại thở dài đầy may mắn, thầm giơ ngón tay cái cho chính mình. Yes!

Hai người sóng vai đi bộ quanh tòa lâu đài, cứ im lặng mà đi thôi. Bầu không khí rất hòa hợp, ít nhất Tannist thấy vậy. Sau đó nó chú ý thấy Draco đi rất chậm, lại hay lén lút nhìn mình, luôn đi phía sau nó, lại còn có vẻ như là...rất cẩn thận tỉ mỉ.

"Mình để Goyle và Crabbe ở đại sảnh, chúng ta ra tìm họ trước." Draco dự định ra đại sảnh đem hai anh chàng về.

Tannist nở nụ cười, giơ tay ngăn động tác của cậu ta lại: "Khoan đã. Lúc này chắc cũng ăn xong rồi, có khi về phòng sinh hoạt sẽ thấy hai người đó ở đấy."

Draco cũng đồng ý, song lại nói với nó có vẻ tiếc nuối: "Bữa tiệc Giáng sinh đã kết thúc rồi. Ngoại trừ mấy tên thiểu năng thì trang trí và thức ăn cũng không tệ, nhưng đương nhiên là vẫn kém trang viên Malfoy rất nhiều."

Tannist qua loa đáp, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Ừ. Cậu đẹp cậu đúng."

"Tất nhiên...!" Hình như cậu vừa nghe thấy cái gì đó kỳ lạ. Hai cái tai nhọn nhanh chóng bốc khói "Cậu...cậu...!"

Tannist nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Draco, hình như càng ngày càng đỏ thì phải. Đến lúc cậu ta thẹn quá hóa giận, cô mới thu hồi ánh mắt, vui vẻ lắc người đi trước.

"Astor D! Phép lịch sự của cậu đâu rồi?" Biết ngay mà!

Họ vừa đi được một đoạn bỗng gặp cảnh huynh trưởng Percy chặn lại hai người Goyle và Crabbe. Percy đang chất vấn bọn hắn vì sao đã trễ vậy mới về phòng sinh hoạt.

Draco bước đến, đứng vào giữa, nhìn ngược lại Percy, dùng giọng điệu ngông cuồng đáng đánh:

"Tụi bây đây rồi. Suốt từ nãy giờ hai đứa bây ở lỳ trong Đại Sảnh đường mà ngốn hả? Tao đang đi kiếm tụi bây đây, có cái này hay lắm tao muốn cho tụi bây coi." 

Draco liếc Percy một cách khinh miệt: "Anh làm gì ở đây hả, Weasley?" 

Percy nổi khùng: "Trò phải biết tôn trọng một Huynh trưởng chứ! Tôi không thích thái độ của trò chút nào hết!" 

Draco cười khinh khỉnh và ra dấu cho Crabbe cùng Goyle đi theo mình.

Tannist cũng bước theo. Khi quẹo qua một hành lang khác, Draco nói: "Thằng Peter Weasley đó..." 

Crabbe bỗng sửa: "Percy." 

Draco nạt: "Tên gì cũng kệ xác! Tao nhận thấy dạo này thằng đó cứ rình rập quanh đây. Mà tao cá với tụi bây là tao biết nó muốn gì. Nó tưởng nó tài lanh chỉ một tay mà bắt được Người kế vị Slytherin à?"

Malfoy cười nhạo báng. Goyle và Crabbe nhìn nhau đầy hồi hộp. Lúc này, Tannist vốn tụt lại phía sau bỗng bước lên phía trước, hai tay đan sau lưng, người gập xuống quan sát hai thằng từ trên xuống dưới, hứng thú nhìn Goyle và Crabbe, hôm nay thật yên lặng a.

"Cậu nhìn cái gì, Astor D?" Draco đã đem Percy đuổi đi, nhíu mày nhìn cái mà Tannist đang nhìn.

"Này." Nó lại không để ý mà nói với Goyle, cả người cậu ta lập tức cứng ngắc. "Cậu đeo kính sao?"

"Tôi không biết chuyện này đấy!" Draco nghi vấn.

"Để... để đọc." Đối phương lắp bắp trả lời.

"Cậu có thể đọc chữ cơ à." Draco lạnh lùng nói, Tannist không nhịn được cười.

"Đi thôi, ở đây rất lạnh." Draco quay đầu

Goyle và Crabbe từ kinh ngạc thành luống cuống sợ sệt.

Tannist không để ý đi phía trước, chốc chốc lại liếc Goyle một lần.

"Cậu nên bỏ kính ra đi, trông thật không hợp chút nào." Tannist nói "Giống như Harry Potter vậy"

Goyle lắp bắp: "Ừ... được..."

Draco chợt dừng lại trước một bức tường đá trơ trụi ẩm ướt. Cậu hỏi Goyle: "Mật khẩu mới là gì ta?" 

Goyle không nói được gì. Dracokhông thèm bận tâm đến tiếng ú ớ của cậu ta. Lúc này Tannist đã tiến lên phía trước và đọc mật khẩu: "Máu trong."

Cánh cửa đá ẩn trong bức tường mở ra. Draco bước thẳng vào trong, ba đứa bước theo cậu.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin là một căn phòng dài, thấp, nằm ngầm dưới đất, tường đá nhô, trần cũng lát đá, treo từng chuỗi đèn tròn tỏa ánh sáng xanh lợt lạt. Một ngọn lửa đang reo tí tách trong một cái lò sưởi được chạm trổ công phu, hắt bóng vài đứa nhà Slytherin ngồi trên ghế tựa lưng cao vây quanh nó.

Draco dẫn Goyle và Crabbe đến một cặp ghế trống cách xa lò sưởi, bảo với hai đứa:

"Tụi bây chờ ở đây. Tao sẽ đi lấy cho tụi bây coi – Ba tao vừa mới gởi tới... "

Tannist bước đến ngồi, khéo thay đối diện Goyle và Crabbe. Cô nhìn họ cười một cái thâm ý, Crabbe đang cầm cốc trà thì trà đổ, Goyle cầm cái kính thì kính rơi. Nó nhìn cái kính có chút thương cảm, không biết đã bị gãy vỡ bao nhiêu lần rồi.

Draco vừa vào phòng hắn đi ra: "Bọn họ làm sao vậy?"

Tannist nhún vai: "Không biết, họ vẫn luôn vụng về như vậy mà!"








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com