ZingTruyen.Com

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Tin Colin (nhóc cầm máy thần tượng Harry) bị hóa đá và đang nằm như chết rồi trong bệnh thất đã nhanh chóng lan ra khắp trường vào sáng thứ hai. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị tấn công.

Trong lúc đó, một phong trào bí mật tràn lan khắp trường: bọn học trò lén lút đổi chác, mua bán những lá bùa hộ mạng, những bửu bối, và các loại bùa phép phòng thân, mà không để cho thầy cô hay biết.

Tại phòng sinh hoạt, Tannist đang ngồi cầm đũa phép trỏ vào một hòn đá cuội có đuôi chuột thì đột nhiên có cái gì đó rơi vào trước mặt nó: một củ hành to tướng, màu xanh lá cây, có mùi quỉ sứ, một mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím, và một cái đuôi con sa giông đã thối rữa.

Draco hung hăng nhìn nó: "Tao không muốn nghe tin có một Slytherin bị hóa đá đâu. Giữ cho tử tế vào. Mà cái mùi quỷ sứ của hành tây hợp với mày lắm đấy, mùi của bọn nhà nghèo lai tạp dơ bẩn."

Chả hiểu sao, nói xong mà tự cậu ta tái mặt lại. Tiểu thiếu gia Malfoy vội che dấu, hất mặt lên hừ hừ: "Khô..Không phải tao có ý gì đâu. Nhưng mày đừng có làm mất mặt nhà. Chúng ta đã cầm chắc chiếc cúp nhà rồi, không thể vì một sai lầm nhỏ mà để vụt mắt được. Hừ!"

Nói rồi cậu ta ngoảnh đít bước đi không thèm nhìn lại, bước đi có hơi vội vã, để lộ hết sự bối rối mà mình muốn che đi.

Suốt cả quá trình, Tannist cứ ê ê a a chả hiểu cái gì. Nó hết nhìn đống lộn xộn trên bàn, rồi lại nhìn phương hướng mà cậu thiếu gia quyền quý cao sang vừa bước đi, chỉ im lặng mỉm cười không nói gì, nhẹ nhàng thu thập hết các vật dụng trên bàn, bước về phòng ngủ của mình.

Khi vừa lên cầu thang, nó đụng phải Blaise.

"Chào, Blaise." Một nụ cười như bình thường xuất hiện.

Blaise gật đầu đáp: "Chào cậu."

Sau đó cả hai lướt qua nhau, Tannist về phòng còn Blaise thì đi ra phòng sinh hoạt.

Tiếng đóng cửa vang lên, cậu trai da ngăm ngoái đầu lại nhìn cầu thang trống rỗng, sau đó lại quay đầu hướng ra phòng sinh hoạt.

<Cứ có cảm giác mình đã quên đi cái gì đó liên quan đến cậu ta. Nhưng không có vết tích bị ếm bùa...Lạ thật.>

Blaise thầm nghĩ.

-----------------

Vào tuần lễ thứ hai của tháng 12, giáo sư McGonagall lại đi một vòng các ký túc xá để ghi danh những học sinh sẽ ở lại trường trong dịp lễ Giáng Sinh. Vì Snape năm nay cũng ở lại trường nên tất nhiên Tannist chẳng đi đâu cả. Học kỳ này tiểu đoàn rắn nhỏ đi theo Malfoy, ngạc nhiên thay cũng ở lại trường học, nghe bảo là cha mẹ họ năm nay đều bận nên không thể đón được. Ba chú sư tử Gryffindor thì dường như có kế hoạch theo chân ai đó trong đêm Giáng Sinh này, Tannist nghe phong phanh được như vậy.

Trưa thứ năm có hai tiết Độc Dược của giáo sư Snape. Tannist tỏ ra rất thích thú. Điều này thì chẳng lạ lẫm gì, vì ai cũng biết nó rất hâm mộ giáo sư Snape, đồng thời là chủ nhiệm nhà của mình.

Lớp học Độc dược ở trong một gian hầm rộng. Bài học hôm thứ năm đó diễn ra bình thường. Giữa những dãy bàn là hai chục cái vạc đang bốc khói nghi ngút; trên bàn bày nào cân đồng, nào các hũ đựng dược liệu. Trong làn khói tỏa mờ mờ, thầy Snape lảng vảng đó đây, phê bình châm chọc những thứ học sinh nhà Gryffindor làm, trong khi các Slytherin rúc rích cười khoái chí. Draco Malfoy, học trò cưng của thầy Snape, cứ lập lòe mấy con mắt cá bong bóng ngay mặt Ron và Harry. Hai đứa ráng nhịn, biết là mình mà trả đũa thì thế nào cũng bị cấm túc trước khi kịp phản đối "vậy là bất công!".

Thầy Snape chế nhạo cái món thuốc còn lõng bõng nước của Harry lúc thầy dừng chân bên cái vạc, ngay khi thầy vừa bỏ đi sang bắt nạt Neville, thì Hermione đưa mắt cho Harry, khẽ gật đầu.

Harry nhanh chóng thụp xuống đằng sau cái vạc của mình, rút từ trong túi ra một cái pháo bông bung xòe lấy được từ chỗ cặp sinh đội, dùng cây đũa phép mồi cho nó một cái. Viên pháo bắt đầu xẹt lửa kêu xèo xèo. Biết là cơ hội dành cho mình chỉ có vài giây thôi, Harry đứng thẳng người, nhắm hướng, quăng mạnh viên pháo. Viên pháo bay vút một đường cầu vồng, rồi định đáp xuống đúng chóc mục tiêu là cái vạc của Goyle.

Nhưng nửa chừng, biến cố xảy ra: Tannist chẳng biết từ đâu nhảy ra, tay đang cầm theo một cái khay bạc vung vẩy loạn xạ. Nó vung cái khay trúng vào viên pháo khiến viên pháo bắn ngược lại, dội vào vạc của Seamus Finnigan.

Thuốc trong vạc của Seamus phát nổ và bắn tung tóe khắp lớp. Bọn học trò rú lên khi những tia dung dịch Sưng tấy bắn trúng vào người. Nguyên cái mặt Neville lãnh đủ và mũi nó bắt đầu sưng lên như cái bong bóng; còn Goyle, vì ngồi ngay sát ranh giới giữa Gryffindor và Slytherin nên cũng trúng đạn, thì đưa hai bàn tay bè ra to bằng cái dĩa, bưng lấy hai con mắt, dò dẫm loanh quanh.

Không biết có phải trùng hợp hay không, Draco đang đứng cạnh Goyle, vốn dĩ cũng phải lãnh không ít dung dịch Sưng tấy vào người, nhưng đúng lúc đó, Tannist xuất hiện chắn trước nó, miệng còn đang hào hứng:

"Giáo sư, thầy xem cái khay bạc phản ứng với dung dịch của em nè!"

Phần dung dịch vốn phải hất vào tay và mặt Draco, tất cả đều rơi hết lên người con nhóc. Nó ngã ngửa ra sau, tiếng nước ăn mòn da xì xì kêu. Những bọng nước đỏ bừng lan ra trên cổ, cánh tay và nửa gương mặt bên trái của cô nhóc.

Draco hét lên: "Astor D!"

Thầy Snape cố gắng trấn an và lập tức tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra. Trong cảnh lộn xộn đó, Blaise thấy Hermione lặng lẽ lỉnh vào văn phòng của thầy.

Tiếng thầy Snape gào:

"IM LẶNG! IM LẶNG!... Trò nào bị văng trúng thuốc Sưng tấy thì lại đây mà lấy thuốc Xì độc. Ta mà tìm ra tên đầu têu vụ này thì... "

Cả đến nửa lớp xúm xít quanh bàn thầy Snape, đứa thì vẹo qua một bên vì sức nặng của cánh tay sưng bự như cái chày, đứa thì không thể nói nên lời vì đôi môi vều lên chiếm gần hết cái mặt... Và một lát sau, Blaise đã thấy Hermione nhẹ nhàng trở vô lớp, váy trước phồng lên.

Sau khi mỗi học sinh bị sưng tấy đã làm xong một ngụm thuốc giải độc và những nốt phồng to nhỏ các cỡ đã xẹp xuống, thầy Snape vét cái vạc của Seamus, hớt ra một chút tàn dư đen sì của cái pháo bông. Cả lớp bỗng nhiên lặng như tờ.

Thầy Snape nói rít qua kẽ răng: "Ta mà tìm được trò nào đã ném viên pháo này, ta cam đoan rằng trò đó sẽ bị đuổi. "

Thầy Snape nhìn thẳng vào mặt Harry và cậu cố gắng giữ một vẻ mặt mà cậu hy vọng là có vẻ bí ẩn. Mười phút sau, nghe tiếng chuông reo, Harry mừng húm. Chưa bao giờ cậu ta nghe tiếng chuông kêu hân hoan như vậy.

Học sinh ồ ồ kéo ra khỏi lớp. Bộ ba Chúa cứu thế lại dính sát vào nhau. Trong phòng chỉ còn lại lác đác vài học sinh Slytherin.

Draco khoanh tay, ánh mắt hung ác nhìn chăm chăm vào Harry Potter và những người bạn, nghiến răng ken két: "Nhất định là tụi nó. Giáo sư, thầy nhất định phải phạt chúng nó."

Snape đang xoay Tannist như xoay chong chóng để kiểm tra những bọng nước còn dư trên người nó, lẳng lặng ném một câu: "Mi có bằng chứng?"

"..." Tiểu Draco nghẹn họng, gò má hồng lên vì tức giận nhưng không thể nói được gì.

"Con chắc chắn là tụi nó không thoát khỏi liên quan."

Đôi mắt xám tro lia đến con nhóc đang được giáo sư Snape kiểm tra kĩ lưỡng, không dấu nổi vẻ hoang mang, lại có phần ăn năn, hối lỗi.

Đối tượng Tannist, lúc này còn đang sướng rơn vì được "cha" quan tâm, nở một nụ cười ngu đần đến không thể ngu đần hơn với Snape. Hắn tặc lưỡi:

"Thu hồi cái bản mặt ngu ngốc của mi lại ngay. Đừng tưởng ta không biết quả pháo không có công lao của mi."

Lúc đó, qua khóe mắt hắn cũng đã nhìn thấy có cái gì đó đang bay về phía cái vạc của Goyle, nhưng quá nhanh nên hắn không thể ngăn lại được. Tự dưng con ngốc này, vốn dĩ đang phải ở cuối lớp thu thập đống nguyên liệu bừa bộn bỗng xuất hiện đúng lúc đó, tay còn cầm theo cái khay bạc. Nó vung vẩy cái khay lung tung, đập trúng vật thể lạ sắp rơi vào vạc của Goyle khiến thứ đó bắn sang thằng ở bên cạnh là Seamus. Hắn không tin, con bé phản ứng nhanh như vậy nhưng lại bị chất Sưng tấy bắn vào người, cho đến khi hắn nhìn thấy người đứng sau nó - Draco Malfoy.

Snape bực đến không thốt nên lời, nhưng lại không đành lòng quát khi nhìn thấy gương mặt con bé sung sướng vì được mình kiểm tra.

Một đứa (cưỡng chế) hắn làm người giám hộ và một đứa hắn là cha đỡ đầu, đứa trước bảo vệ đứa sau, đứa học trò hắn phải quản lý xông ra bảo hộ cho thằng con nuôi mà hắn yêu quý, thiên vị. Hai đứa học trò mà hắn để tâm đến nhất từ trước đến nay.

Snape không đành lòng quát đứa nào cả.

Blaise đang đứng chờ Draco ở cửa lớp bỗng dưng nói một câu: "Giáo sư, vừa nãy em có thấy Granger nhà Gryffindor lẻn vào văn phòng thầy, sau đó cô ta đi ra với cái gì đó cộm lên trong váy."

Đôi mắt đen của Snape tối sầm lại, hắn gật đầu: "Ta biết rồi. Mấy đứa đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com