ZingTruyen.Com

Dong Nhan Harry Potter Toi Chi Thich Cau

"Giới thiệu xong rồi."

Zabini. "Ừ..."

"Thế nên chúng tôi đi nha." Beavis cười đến híp cả hai mắt.

Zabini "..." Nhưng chúng tôi vẫn chưa giới thiệu.

Tô nghiêm túc lên. "Beavis, đây không phải ở nhà." Thằng này, tính tình đánh mãi chẳng sửa!

Beavis khó hiểu. "Nhưng ở bên ngoài em cũng như vậy mà?"

Tôi. "..."

Nó giả ngu hay ngu thật vậy?

Câm nín một lúc, tôi mới làm như không có chuyện gì giới thiệu người trong toa tàu.

"Đây là Draco Malfoy."

"Đây là Blaise Zabini."

"... Còn đây là Panni Parkinson." Tôi cố ý trêu đùa Parkinson.

Parkinson lập tức nổi giận. "Pansy, Pansy Parkinson!!"

Beavis nhìn tôi, nghiêm túc đưa ra yêu cầu. "Giới thiệu xong rồi mình về toa tàu đi."

Beavis rốt cuộc gấp cái gì thế?

Zabini hứng thú nhướn mày. "Có chuyện gì gấp sao?"

Beavis lắc đầu.

Zabini "..." Thế cậu gấp cái quỷ gì?!

Tôi thở dài đành túm Beavis lên. "Thôi, bọn mình về toa tàu đây, hành lý của bọn mình ở đó mà..." Một cuộc xã giao cứ thế mà kết thúc, mà tôi thì cũng không luyến tiếc gì.

Malfoy bây giờ mới lên tiếng. "Ừ, hẹn gặp lại."

Parkinson thì thầm một cách khinh bỉ. "Đúng là Muggle"

Khi nghe lời nhận xét của Parkinson dành cho mình là 'Muggle', Beavis chợt nhớ lại thực tế là một số người có thái độ khinh thường và định kiến đối với dân Muggles, như mẹ cậu đã từng giải thích qua. Mặc dù cậu hiểu rằng việc bị coi là một người có xuất thân từ gốc Muggle không phải là điều xấu, nhưng lời nhận xét của Parkinson vẫn khiến cậu cảm thấy khá chói tai và khó hiểu. Cậu không thể không suy nghĩ làm thế nào mà một người xinh đẹp như vậy lại có thể hoàn toàn không có lòng trắc ẩn và sự thấu hiểu.

Thật bực bội khi gặp phải những người mù quáng bởi định kiến của chính họ đến mức họ không đánh giá cao hoặc thậm chí không hiểu được vẻ đẹp và sự độc đáo mà Bellanita sở hữu.

Sau khi suy nghĩ trong đầu kết thúc, Beavis quay đầu nhìn Pansy với thái độ không mấy tốt đẹp. "Thật lãng phí vẻ đẹp của mình với một thái độ xấu xí như vậy thật đáng tiếc và đáng thất vọng, đồ khó ưa."

Nếu Marie đã từng nói rõ ràng rằng cậu và Bellanita không phải là Muggle hay Squib, thì tại sao cậu lại không tự bảo vệ mình trước lời buộc tội của Pansy Parkinson? Ngoài ra, Beavis bắt buộc phải trau dồi một mức độ mạnh mẽ và quyết đoán nhất định để bảo vệ Bellanita trong môi trường mới.

Cái cô gái này cho bản thân mình là ai mà có thái độ khinh miệt bọn cậu như thế?

Mặc dù không thể hiểu tiếng Pháp, nhưng bọn Parkinson đã nhận ra một cách chính xác rằng Beavis đã chế giễu và chê bai một trong số họ, vì giọng điệu cùng với cách diễn đạt của cậu nhóc thể hiện khá rõ ràng. Hơn nữa, nhận xét đó chắc chắn hướng về Parkinson chứ không ai khác, như thể nắm chắc được những lời tiếp sau đây của Parkinson là gì, Beavis đột ngột kéo tôi rời đi. Đó là một động thái nhanh chóng, nhằm ngăn chặn bất kỳ hành động khiêu khích hoặc xung đột nào nữa.

Cửa buồng tàu đóng lại.

"Bella vẫn luôn là số một, Bella đẹp nhất." Chợt nghĩ đến gì đó Beavis bỗng gõ ngón cái lên mu bàn tay tôi trong khi bàn tay chúng tôi đang giao thoa với nhau.

Tôi từ lâu đã bỏ qua xu hướng non nớt và phù phiếm là ghen tị hoặc đố kỵ mỗi khi các thành viên trong gia đình khen ngợi người khác, thay vào đó chọn cách đáp lại một cách hòa nhã và điềm tĩnh. Khi nghe những gì Beavis nói, tôi nghiêng đầu thích thú và cho phép thằng bé hướng dẫn tôi đi về phía trước để dẫn lối về buồng tàu của nó. Bất kể Beavis ca ngợi về vẻ đẹp của tôi thường xuyên như thế nào, tôi vẫn cảm thấy vui khi nghe người khác thừa nhận sự hấp dẫn của mình. Tuy nhiên, những lời dạy về phép xã giao của Marie đã thấm nhuần trong lòng tôi, quan niệm rằng việc tham gia đột ngột vào các cuộc trò chuyện là không phù hợp trong khi người khác đang nói.

Tôi mỉm cười nhắc khéo và hỏi Beavis lý do vì sao mà thằng nhóc lại hấp tấp ném bỏ hết lời dặn dò của Marie sang một bên như thế. "Nào, điều gì đã khiến em bỏ qua tất cả lễ nghi mà mẹ dạy để xông vào toa tàu của bọn chị thế?"

"Chuyện buồn cười thật đó, em chưa bao giờ bỏ qua những phép tắc ứng xử mà Marie đã dạy. Nên Bella không cần phải lo đâu." Beavis thoải mái đáp với tâm trạng phấn kích. "Harry Potter!"

Khi Beavis tiết lộ rằng việc nói tiếng Pháp không nằm trong giới hạn của quy ước bảy - mươi - hai về Marie và thằng bé tôi không khỏi cạn lời, trong đó bao gồm quy định cấm khiêu khích hoặc xúc phạm bất cứ cá nhân nào khác. Marie ngụ ý rằng một đứa trẻ đúng mực, lịch sự sẽ thờ ơ với bất kỳ nhận xét xúc phạm hoặc nhận xét tiêu cực nào nhắm vào họ, và thay vào đó những đứa trẻ đúng mực chỉ giải quyết chúng theo cách thông minh hơn, mà không tham gia vào bất kỳ hình thức tấn công bằng lời nói hoặc thể xác nào.

Tôi không nói nên lời sau khi nhận ra điều này, vì điều này có nghĩa là Beavis coi việc nói tiếng Pháp là một hành động có thể chấp nhận được và không bị vi phạm giao kèo giữa nó và Marie. "Harry Potter?" Nó lại tìm được thứ mới mẻ gì nữa à?

Beavis bắt đầu pha trộn ngôn ngữ. "Phải, ôi má ơi cậu ấy giống Bella, rất nổi tiếng, là chúa cứu thế đó!" Lúc nãy cậu ngồi chung toa với hai người. Một người trong số đó rất nổi tiếng trong giới phù thủy.

Lúc nghe cái tên Harry Potter cậu bạn tóc đỏ hoe bên cạnh Beavis tỏ vẻ... vẻ giật mình nhỉ?

"Nên là?" Tôi nhíu mày suy tư thuận miệng nhắc nhở. "Đừng nói tiếng Pháp nữa, nhập gia tùy tục."

Beavis lập tức bĩu môi. "Nhưng Bella hiểu em nói gì mà, sao mình phải cố làm điều mình không thoải mái."

"Bebe à, em tưởng em nói tiếng Pháp là có thể lách luật mà em giao kèo với mẹ sao."

"Bọn em ngồi cùng toa. Cậu ấy là người còn sống xót khỏi kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chị." Beavis cố gắng bỏ qua những lời phàn nàn của tôi.

Beavis và tôi bắt đầu đi bộ nhàn nhã dọc hành lang khi thằng bé kể lại một số câu chuyện về vị cứu tinh Harry Potter mà nó đã gặp. Hóa ra, Harry Potter là một cá nhân được kính trọng và nổi tiếng trong toàn bộ Thế giới Phù thủy. Cậu bé tóc đỏ là người đã phổ cập kiến thức cho Beavis và những câu chuyện mà thằng nhóc chia sẻ với tôi cũng khá hấp dẫn.

Nghe được Harry Potter đã sống xót khỏi kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tôi vô cùng bất ngờ. Lúc còn ở nhà Marie đã nói rất nhiều thứ về thế giới phù thủy với chúng tôi, cô ấy cũng có nhắc đến kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Ông ta là một phù thủy thuộc phe ác hắc ám. Sức ảnh hưởng của ông ta về độ tàn ác khiến cả thế giới phù thủy phải sợ hãi, ngay đến cả cái tên cũng không dám nói thẳng ra, và người ta nói rằng chỉ có duy nhất một phù thủy khiến hắn sợ hãi là Albus Dumbledore, hiệu trưởng trường Pháp Thuật Hogwarts.

Cũng là ngôi trường mà tôi và Beavis chuẩn bị theo học.

Thế nên tôi rất có hứng thú gặp được Chúa Cứu Thế Harry Potter này.

"Một người trâu bò như thế mà mẹ không nói cho chị em tụi mình biết."

"Đây, chính là toa này." Beavis kéo cửa của một toa ra. "Các cậu, mình mang chị mình về rồi nè."

Chúng tôi bước vào.

Bên trong có ba người, hai cậu bé, một cô bé và nhiều bánh kẹo. A? Một cậu bé trong số đó tôi đã gặp được ở cửa tiệm phu nhân Malkin đây mà, cậu ta vẫn vậy, vẫn là mái tóc rối bời và đôi mắt màu xanh lá tò mò nhìn khắp nơi đó.

Và chàng trai còn lại trong toa sở hữu mái tóc đỏ chói mắt khiến tôi không thể không chú ý đến đầu tiên, mặt cậu ấy có nhiều đóm tàn nhang, sống mũi cao dài và đôi mắt xanh sáng. Ngoài ra, chiều cao của cậu ấy có phần cao hơn mức trung bình. Còn cô bé kia, cô ấy trông khá xinh xắn với trang phục màu caramel mềm mại, mái tóc dài xõa sóng trên vai. Đôi mắt đen nổi bật của cô ấy trông khá linh động.

Đồng dạng họ cũng đang quan sát tôi.

"Harry, Ron, đây là Bella, chị của mình nè!" Beavis kéo tôi ngồi xuống rồi giới thiệu.

Tôi nhướn mày.

Thì ra cậu bé có đôi mắt màu xanh lá là Harry Potter. Chúa cứu thế hoá ra cũng chỉ là một cậu bé bình thường như bao người khác.

"Xin chào, mình là Bellanita Martin."

Potter tỏ vẻ vui mừng vì có thêm bạn mới. "Xin chào mình là Harry Potter. Rất vui vì được làm quen." Cậu đã luôn nghĩ không biết chị Beavis như thế nào, có phải rất giống cậu ấy không, nhưng hoá ra cả hai lại trông khác xa hoàn toàn so với nhau, nếu không nói về khuôn mặt.

Weasley hít sâu với một biểu cảm khoa trương hết chỗ nói. "Beavis, chị của cậu đẹp quá!"

Còn Beavis lại ngạo nghễ vô đối. "Tất nhiên."

"Chào cậu, mình là Ronald Weasley." Cậu bạn tóc đỏ dành lời khen cho tôi xong liền giới thiệu bản thân lại lần nữa và vươn tay ra. Tôi mỉm cười bắt tay với cậu.

Cô gái có đôi mắt đen hiếu động mỉm cười với tôi khi tôi di chuyển ánh mắt đến. "Ây! Mình là Laura, Laura Pauline nha."

Bất chấp sự niềm nở và xu hướng thân thiện với người khác của tôi, tôi không ngần ngại nở một nụ cười tươi và rạng rỡ trước mặt họ. Tôi có một sự đánh giá cao bẩm sinh đối với người khác, và do đó, bản chất thứ hai của tôi là tắm cho họ bằng tình cảm thân thiện và thể hiện thái độ ấm áp của mình. "Chào cậu, Pauline, Weasley, cảm ơn vì lời khen."

Hai tai Weasley đỏ lên.

Cậu ta cầm con chuột lên. "Đây là Scabbers, chuột của mình. Trong nó thảm hại quá nhỉ?"

Tôi cười gượng nhìn con chuột. "Một tí thôi." Trông con chuột hơi bẩn.

"Fred đã dạy cho mình một câu thần chú... Ờm, Fred là anh trai của mình ấy..." Weasley có vẻ muốn nói thêm gì đó nhưng tiếng mở cửa toa đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu ta.

"Có ai thấy con cóc ở đây không, Neville đã làm mất nó rồi?" Chủ nhân của giọng nói mà tôi nghe thấy là một cô gái có mái tóc màu cà phê đậm dày và xù quá khổ. Cô nàng có hai chiếc răng cửa nổi bật và vẻ ngoài hiếu học đáng yêu. Sau lưng cô bé còn có một người đang đứng, nhưng vị trí của người bạn đó đang bị che bởi cánh cửa tàu nên tôi không thể thấy được.

Mọi người điều lắc đầu.

Tôi thầm nghĩ trong lòng sao mà ở thế giới phép thuật người ta có những con thú cưng quái dị thế.

Cô bé ấy thở dài.

Weasley rút đũa phép ra và nghĩ rằng khi có được câu trả lời cô bé ấy đã rời đi. "Thật ra mình được dạy một câu thần chú để biến nó thành màu vàng, các cậu muốn xem không?"

Mấy đứa xung quanh hiếu kỳ. Tôi cũng tỏ vẻ đồng ý gật đầu.

Cô bé tóc nâu vẫn ở gần đó và tình cờ nghe được cuộc thảo luận của chúng tôi về phép thuật, đặc biệt là khả năng của Weasley. Mặc dù thực tế là trong cô bé có vẻ không biết gì về thế giới phép thuật, nhưng việc nghe thấy Weasley có ý làm phép ngay lập tức khơi dậy sự tò mò của bản thân, để lại việc tìm con cóc gì đó sau đầu cô bé dõng dạc hỏi. "Cậu định làm phép à?"

"Ừ." Weasley nhìn thoáng qua cô bé và đáp khá thờ ơ.

"Thế làm đi." Cô bé tóc nâu nhiệt tình đi vào và hất hàm.

Hai má Weasley đỏ ửng lên và cậu hồi hợp thẳng sống lưng "e hèm" một tiếng, cất lên câu thần chú mà cậu nhẩm nãy giờ trong miệng trong lúc sự chú ý của chúng tôi dồn vào cô bé tóc nâu khi nãy. "Nắng trời, mật bơ, hoa cúc, có con chuột ngu béo núc, hãy biến nó thành màu vàng."

Nhưng con chuột chỉ giật giật vài cái rồi thôi. Trông nó mê ngủ khiếp.

Mọi người "..."

Pauline không khách khí cười to.

Tôi nhún vai an ủi Beavis đang trừng to đôi mắt đến muốn lòi ra ngoài nãy giờ bên cạnh.

Đây hình như không phải là câu thần chú, có lẽ Weasley đã bị ai đó lừa?

"Ron! Đừng đùa nữa, cha mẹ cậu là dân sài phép thuật mà." Beavis không bỏ cuộc, cố chấp níu lấy Weasley. Cậu ta lau một tầng mồ hôi mỏng trên sống mũi đáp lại Beavis với vẻ kiên nhẫn.

"Ừ... Thì từ từ..."

Cô bé tóc nâu kia giật giật khoé miệng. "Cậu có chắc đây là câu thần chú không? Nó chẳng ăn thua gì mấy nhỉ? Thật ra tôi cũng đã tự thử một câu thần chú đơn giản..."

Rút đũa phép của bản thân ra, cô bé rất tự nhiên đi vào trong ngồi bên cạnh tôi và đối diện với Potter.

Cô bé chỉ đũa phép vào mặt cậu. "Ví dụ như..."

Potter. "?!"

"Oculus Reparo." Cô bé đọc ra một câu thần chú.

Cái kính của Potter lập tức lành lại, vết nứt đã biến mất.

Weasley giật mình. Thấy Potter nhìn mình cậu ấy chỉ nhún vai.

"Tốt hơn rồi chứ?"

Potter ngơ ngác gật đầu.

"Ôi trời ơi hình như cậu là Harry Potter đúng không? Chào cậu, mình là Hermione Granger." Cô bé tóc nâu quan sát khuôn mặt Potter rất kỹ, và rồi cô bé lập tức bỏ cái vẻ tự tin thái quá trên khuôn mặt xuống và thay vào đó là vẻ kinh ngạc.

Thái độ của Potter không nhiệt tình cho lắm. "... Ừm."

Granger quay đầu nhìn tôi và Beavis. "Hai người đẹp quá, giống nữa, sinh đôi sao?" Nhưng ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Beavis lâu hơn.

Tôi cười cười gật đầu. "Mình là Bellanita Martin, đây là Beavis Martin em trai mình."

Granger ồ lên nhanh chóng xoay qua chỗ khác. "Cậu?"

Pauline nháy mắt. "Laura Pauline ."

Granger gật đầu rồi nhìn Weasley với vẻ mặt không biết nói sao.

"Thế cậu là...?"

Weasley đang ăn bánh nên nói chuyện không rõ ràng cho lắm. "Ừm... mình là Ronald Weasley..." Một đống thẻ trên bàn rơi xuống, những người đứng bên trong bức hình động đậy khiến tôi sững người.

Granger nhíu mày một chút liền giãn ra. "Các cậu nên thay áo chùng đi, tôi nghĩ sắp đến nơi rồi đó."

Cô bé nhìn thoáng qua Beavis rồi kiêu ngạo đứng dậy đi ra ngoài, đi ra khỏi cửa Granger bỗng nhiên quay đầu lại. "À ừm... Weasley này, trên mặt cậu có vết nhọ đấy biết không?"

Granger chỉ vào mặt của bản thân để diễn đạt. "Đây này, đúng đấy."

Thấy Weasley cọ cọ vào mặt, cô bé mới vênh váo rời đi.

Tôi cảm thấy cô bé ấy là một người thẳng thắn.

Beavis thì bình thường không ưa cũng không ghét. Potter và Weasley hình như không thích cô bé đó lắm. Còn Pauline thì không hiển thị thái độ gì.

"Thái độ như mẹ thiên hạ vậy..." Weasley bực bội lên tiếng cọ cọ mặt.

Potter tỏ vẻ đồng ý gật đầu.

"Mình thì cảm thấy cậu ấy có chút thẳng thắn thôi, còn lại điều bình thường." Trong cô bé khá thông minh. Lần này Pauline mới giật mình lên tiếng đáp với vẻ không chắc chắn cho lắm. "Mình cảm thấy cô ấy đáng yêu."

Weasley khẽ xuy xuy vài tiếng để làm mới chủ đề. "Mấy bồ nghĩ bản thân sẽ vào nhà nào."

Potter sửng sốt. "Hả?"

Weasley giải thích. "Hogwarts có bốn nhà, Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin, mình nghĩ mình sẽ vào nhà Gryffindor, điều này là chắc chắn."

Potter tò mò. "Nhà Gryffindor sao?"

"Ừ... Nhà Gryffindor đề cao sự dũng cảm đó nha."

Potter lập tức nói. "Mình cũng muốn vào Gryffindor."

"Mình cũng muốn nữa!!" Beavis hào hứng nói theo. Tôi chỉ giữ trầm mặc.

"Nghe nói những đứa được vào nhà Slytherin là những đứa hư hỏng, xảo quyệt đấy." Weasley làm ra vẻ bí mật nói nhỏ.

Beavis căng thẳng. "Chết rồi lỡ mình vào Slytherin thì sao?"

Weasley vỗ vai nó. "Đừng căng thẳng, cậu nhiệt huyết thế này phải vào Gryffindor mới đúng."

Beavis vui vẻ trở lại, quay đầu nhìn tôi. "Chị muốn vào nhà nào, Bella?"

Tôi trầm ngâm suy nghĩ liền lắc đầu. "Cứ thuận theo tự nhiên đi, chị chỉ mong vào chung nhà với em là được rồi." Tôi cũng không biết mình hợp với nhà nào.

Potter mấp máy môi, khẽ lên tiếng. "Mình nghĩ... cậu sẽ vào Gryffindor."

Tôi chỉ mỉm cười với cậu ta.

Pauline lại nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ gì đó, không để ý chúng tôi lắm.

* * *

Tàu dừng lại hoàn toàn, chúng tôi bước xuống. Hành lý được để yên trên tàu, sẽ có người mang vào giúp, đây là điều mà các huynh trưởng đi dọc hành lang thông báo cho chúng tôi biết.

Cảm giác trong lòng vừa nôn vừa háo hức.

Tôi và Beavis chịu đựng sự chen lấn của học sinh xung quanh, bỗng nhiên có một giọng nói rất to vang lên khiến tôi giật cả mình.

Giống như là tiếng sấm vậy.

"Học sinh năm nhất đâu! Học sinh năm nhất mau đến đây!" Người có giọng nói như sấm rền ấy chính là lão khổng lồ mà tôi đã gặp ở cửa tiệm phu nhân Malkin.

Ông ấy tên là Hagrid. Tôi nghe Potter nói thế.

Bước chân của tôi có chút loạng chọang, thấy vậy Beavis nắm chặt lấy tay tôi kéo đi, một tay đặt hờ ở đằng sau.

Kể từ khi nào mà thằng nhóc lại ga lăng đến như vậy chứ?

Đám nhóc chúng tôi đi theo bác Hagrid đến bên bờ hồ để ngồi thuyền vào trường Hogwarts.

Chúng tôi rảo bước theo bước chân của Bác Hagrid trên con đường mòn và đến gần bến cảng, từng tốp học sinh bước lên thuyền, mỗi thuyền bốn đứa. Thuyền tôi bao gồm Potter, Weasley và Beavis, Pauline thì cứ đeo theo cái phong thái ngơ ngơ nên đã theo chân Granger mất rồi. Tôi thu tầm mắt chiều theo ý Beavis nhìn về khung cảnh mà nó đang trầm trồ ca ngợi, quả thật rất đáng để đám học sinh xung quanh khen nức nở, đó là một cảnh tượng ngoạn mục.

Toàn bộ đội thuyền lộng lẫy đã khởi hành một cách duyên dáng không cần nỗ lực chèo thuyền, chuyển động của chúng hoàn toàn hài hòa và đi theo một rập khuôn. Những ánh đèn bên trong lâu đài phản chiếu xuống mặt hồ, ánh đèn như thể đang khiêu vũ trên mặt nước thanh bình, một toà lâu đài cao chót vót mọc lên từ độ sâu yên tĩnh trước mắt chúng tôi. Pháo đài tráng lệ này được bao phủ trong màn đêm bí ẩn, khi lối vào của nó được bảo vệ bởi một bức màn rễ trường xuân rộng lớn rủ xuống vách đá.

Những chiếc thuyền chở học sinh nhanh chóng cập bến, từng đứa nhảy xuống thuyền, cao giọng háo hức chạy lon ton xung quanh, bác Hagrid rất nỗ lực sắp xếp cả đám đứng lại cho ngay ngắn và tiếp tục theo chân bác tiến về phía trước. Bác rút chìa khóa ra và mở cánh cổng lớn trước mắt chúng tôi.

Ngay khi cánh cửa lâu đài mở ra, một bà phù thủy rất cao diện cho mình một chiếc váy màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp, đứng ở lối vào. Mái tóc đen bóng mượt của bà ấy được tết chặt sau gáy cộng thêm phong thái nghiêm nghị đến mức ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là trông bà ấy thật đáng sợ. Tất nhiên, đây chỉ là ấn tượng ban đầu và cần thêm thông tin để tôi đánh giá đầy đủ hơn.

Bác Hagrid lên tiếng. "Đây là những học sinh năm nhất thưa giáo sư McGonagall."

"Cảm ơn Hagrid, còn lại cứ giao bọn trẻ cho tôi là được rồi." Giáo sư McGonagall gật đầu.

Chúng tôi được giáo sư McGonagall dẫn đi qua sàn đá phiến của lâu đài, tiếng bước chân của một tổ hợp tạo ra tiếng vang nhỏ trong hành lang. Âm thanh của hàng trăm giọng nói phát ra từ phía sau bức tường gần đó, cho thấy rằng toàn bộ ngôi trường có thể đang tụ tập ở phía bên kia. Đó là một trải nghiệm siêu thực, ít nhất phải nói rằng chúng tôi chỉ cách toàn bộ cư dân ở Hogwarts chỉ một bức tường.

Tôi cứ nghĩ bà ấy sẽ đưa chúng tôi đến nơi có âm thanh đó. Nhưng không... giáo sư McGonagall lại đưa đám nhóc chúng tôi vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang.

Cả đám chúng tôi đứng gần vào nhau, trong ngóng một cách hồi hộp lo âu.

Giáo sư McGonagall cất lời:

"Chào mừng các con đến trường Hogwarts tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận được chỗ ngồi trong đại sảnh, các con sẽ được phân loại để xếp vào ký túc xá nào, phân loại là một lễ rất quan trọng với các con trong thời gian sắp tới, ký túc xá cũng giống như gia đình của con trong trường vậy, các con sẽ cùng học cùng chơi với các bạn cùng ký túc xá của mình..."

"Ở Hogwarts có 4 kí túc xá, ký túc xá ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng tạo nên được các nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc nhất, trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích của các con sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mà mình đang ở. Cuối năm nhà nào có được nhiều điểm nhất nhà đó sẽ được nhận cúp nhà, cho dù các con có được chọn vào nhà nào đi nữa thì đó cũng là một điều xứng đáng..."

"... Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, và sẽ diễn ra trước mặt các giáo viên và học sinh lớn hơn trong trường, các con mau chóng sửa soạn lại quần áo để chờ làm lễ phân loại."

"Trò Pauline, trong khi ta đang nói tốn hơi thì trò lại nói chuyện riêng?" Giáo sư McGonagall đảo ánh nhìn nghiêm túc về phía Pauline.

Pauline lập tức ngậm miệng.

Đám nhóc chúng tôi im thin thít như ve sầu mùa đông, nghe giáo sư McGonagall nói một tràng dài tiếp. Trong khoảng thời gian đó bà có chần chừ nhìn về phía một cậu nhóc mặc áo choàng một cách cẩu thả và Weasley. Pauline vội vàng chỉnh sửa tóc giúp Potter.

Có vẻ như họ là bạn thân từ lâu.

Cuối cùng giáo sư McGonagall nói. "Ta sẽ quay lại khi các con chuẩn bị xong... Phải giữ trật tự!" Bà ấy quay đầu đi ra khỏi phòng.

Potter nuốt nước bọt, lo lắng hỏi Weasley.

"Phân loại vô các nhà là sao?"

"Chắc là họ cho mình làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi." Weasley suy tư nói.

Potter. "..."

Suy nghĩ của đám trẻ bắt đầu lang thang vô định ở một xó xỉnh nào đó, và còn tôi thì cố gắng hiểu mọi thứ đang xảy ra xung quanh. Mọi người dường như đang trải qua nỗi kinh hoàng và mất đi tinh thần sau câu nói của Weasley, cả đám giữ im lặng, mặc dù Granger, người có xu hướng lặp lại những câu thần chú mà cô bé đã thuộc lòng, vẫn đang phát âm chúng từng chút một, bất chấp trạng thái bối rối và sợ hãi của mọi người.

Bellanita. "..." Căng thẳng theo.

Tôi nhắm mắt lại khiến bản thân bình tĩnh hơn.

Đột nhiên.

"Aaa!!"

Tôi giật bắn người suýt chút ngã lăn ra đất.

Beavis cũng hết hồn không kém. "Chị... chị, kia là ma!!"

Bọn nhóc xung quanh cũng kêu thét lên. Tất cả chúng tôi đều há hốc mồm kinh hãi.

Kìa, khoảng hai chục hình bóng ma quái lao ra từ bức tường phía sau, điều này nhanh chóng trở thành nguyên nhân khiến các học sinh năm nhất kinh hoàng, đặc biệt là lũ nhóc đến từ Muggle như tôi, tôi thì không hẳn là đứa nhỏ nhưng tụi này thì khác.

Những bóng ma này bắt đầu trườn ra và bò trên sàn, trò chuyện với nhau và không để ý đến bọn trẻ. Và dường như có một số cá nhân đang tham gia vào một hình thức chiến đấu, vì có những âm thanh lớn của vật lộn và xung đột tràn ngập một khu vực. Trong một nỗ lực để ngăn chặn sự hỗn loạn sắp xảy ra, Giáo sư McGonagall nhanh chóng quay lại và ra lệnh cho các đám phù sinh xếp thành một hàng và đi theo bà ấy.

Cả đám xếp hàng vào, nối đuôi nhau ra khỏi phòng, đi ngang hành lang và xuyên qua vài cánh cửa rồi bước vào đại sảnh.

Đại sảnh lộng lẫy được thắp sáng bởi hàng ngàn ngọn nến lung linh và nhảy múa trong không khí phía trên bốn dãy bàn dài. Đặt trên những chiếc bàn này là những chiếc đĩa và cốc bằng vàng lấp lánh như thể chúng mới được cọ rửa sạch sẽ. Ở trên bục cao hơn, một chiếc bàn dài được đặt nơi các giáo sư ngồi. Khi chúng tôi xếp hàng trước bàn, hàng trăm cặp mắt đổ dồn sự chú ý vào chúng tôi, tạo nên một trải nghiệm khá khó chịu và căng thẳng.

Tôi cố làm mờ đi cảm giác ngượng nghịu và nghĩ về cái trần nhà cùng với đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.

Bầu trời đầy sao đẹp ghê gớm.

Tôi thích!

Khi chúng tôi đứng đối mặt với các bạn cùng trang lứa, một cảm giác không chắc chắn và mong đợi dâng lên trong tôi, tôi biết rằng mình sẽ sớm được gặp gỡ và hòa nhập với phần lớn các bạn học của mình tại Trường Pháp thuật Hogwarts. Đó dường như là một điềm lành nhưng cũng là một dịp khó khăn. Trong khi một số học sinh có vẻ khá thoải mái và dễ chịu, thì đại đa số các khuôn mặt hướng về phía chúng tôi với thái độ tập trung, chăm chú.

Tôi thấy giáo sư McGonagall cầm một tấm da dê, trên ghế bên cạnh có một cái nón cũ kỹ. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo vài cái và nó bắt đầu hát:

"Ờ này ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc xảo

Đố nón nào qua mặt ta

Các người cứ đội nón hoa

Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích

Không sao, ta đây chấp hết

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy chải đầu và vuốc tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiêng trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chín trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí

Làm sai miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm. "

Bài hát kết thúc, cả đại sảnh vỗ tay rầm rập gần như muốn nổ tung. Cái nón chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

Tôi "???" Hát lạ thế mà nhiều người thích vậy sao? Gu mặn thật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com