ZingTruyen.Info

Tôi chỉ thích cậu |hp|

Chương 3: Chuyến tàu tốc hành Hogwarts

Hibiscas

"Mệt chết tôi rồi." Bụng tôi cồn cào suốt cả buổi chiều hôm nay, dạ dày liên tục yêu cầu nhiều món ngon khác nhau nên được nạp vào, nếu không những hình ảnh bắt mắt ấy sẽ không ngừng khuấy đảo tâm trí tôi. Và sự thật đúng là thế, tất cả hình ảnh quyến rũ của mấy món khoái khẩu đó đã hiện hữu trong đầu, nó khiến tôi không thể tập trung vào công việc hiện tại, vậy nên tôi không thể điều chỉnh tốt biểu cảm trên khuôn mặt mình. Chính vì thế tiến triển công việc cứ bị đình trệ và kéo dài đến tận chập tối.

Ngồi trong một chiếc xe hơi nhỏ tôi cắn mạnh vào cái pancake rưới mật, đây đã là cái bánh thứ bốn trong suốt chuyến hành trình ngồi trên xe của tôi.

Ngon quá đi.

Tôi nhắm mắt hưởng thụ vị ngọt ngào đặc trưng của mật ong và cái bánh mỏng dẹt có độ mềm xốp được rán một cách bài bảng. Nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, tôi bắt đầu chuyển sang món khoai tây nghiền.

Vừa ăn tôi vừa nhìn đường phố bên ngoài, bác tài xế ở ghế trước ngạc nhiên khi nhìn thấy tốc độ xử lý thức ăn của tôi. "Con đói lắm sao?"

"Dạ." Thông qua chiếc kính trên vô lăng tôi bắt gặp được ánh mắt đăm chiêu của bác tài xế, thấy thế nên tôi cười thật ngọt ngào. "Dạo này con tăng cân kha khá nên buổi trưa không dám ăn nhiều, sợ quần áo sẽ bị bung nút mất."

Trừ việc đôi lúc không thể điều khiển tốt não bộ về những hình ảnh của mấy món yêu thích ra thì tôi cũng là người khá cuồng kiếm tiền, nếu như đã dấn thân thì sẽ không ai ngăn cản được tôi cả.

Tôi đung đưa hai chân uống một chút sữa. Đây là sữa mà Marie đặc biệt pha cho con gái cưng của cô.

"Con nít còn nhỏ, nên ăn nhiều một chút để mau lớn."

Bác tài xế chỉ cười đáp trả một cái rồi tập trung nhìn về phía trước lái xe, chiếc xe lướt nhanh qua những dãy đèn và mấy căn nhà song lập xung quanh. Hình như nó đã vượt qua khỏi khu quảng trường trong thời gian tôi nhăm nhi mấy cái pancake từ lâu, tôi hối tiếc thu tầm lại bắt đầu dùng khoai tây nghiền để lấp trống nổi tiếc nuối trong lòng.

Lúc tôi nhăm nhi gần hết khoai tây nghiền trong hộp đồ ăn thì đó cũng là lúc tôi nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của Marie trước cánh cổng sắt màu đen từ xa. Con xe lăn bánh khoảng tầm trên dưới mười giây liền dừng ngay kế bên Marie, nụ cười ngọt ngào lập tức tràn ra khỏi khuôn miệng của người mẹ trẻ măng khi mẹ vừa nhìn thấy tôi.

Marie chủ động mở cửa xe vươn tay vào trong bế tôi ra. Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, nhưng bởi vì có người ngoài ở đây tôi không tiện lên lớp cô như hằng ngày mà chỉ xấu hổ nói. "Con lớn rồi."

Marie lập tức thơm lên má tôi một cách âu yếm, cô trìu mến đáp với vẻ cực kỳ chắc ăn. "Dù sau này Bella có cao hơn mẹ thì Bella trong mắt mẹ chỉ là một cục bột biết đi." Cô thả tôi xuống bên cạnh, đặt tay lên ngực để giữ cho cổ áo không bị thòng xuống, khom người vào trong xe lấy một vài cái túi nhỏ của tôi ra.

Tôi nghe thấy Marie lên tiếng cảm ơn bác tài xế, giọng nói của cô rất lớn. Đây cũng không phải là một chuyện lạ lẫm gì, Marie nói lớn như vậy không phải vì tính cô bất lịch sự, mà cô chỉ đang đánh thức người ta thôi.

Nhìn không gian xung quanh tôi bỗng nổi da gà, dù hiện tại không tối lắm.

Bác tài xế cũng hào hứng đáp trả với Marie một cách nhiệt tình, họ khách sáo với nhau xong tôi đã vội giúp Marie cầm một cái túi trước. Cô mỉm cười rồi dùng tay vừa bị tôi giật đồ đi đóng cửa lại.

"Hôm nay có gì vui không con gái?" Marie vươn tay với vẻ quá rõ ràng, tôi nắm tay cô và hai mẹ con cùng bước vào cổng. Vừa vào cổng quả nhiên không gian xung quanh đã sáng hơn nhiều.

Tôi nghiêng đầu suy tư rồi nhìn cô. "Cũng không hẳn là vui mẹ ạ. Con phải thay rất nhiều bộ váy khác nhau." Đơn giản là thay đi thay lại và liên tục vận động như vậy làm tôi đổ khá nhiều mồ hôi, lớp phấn bình thường trên mặt khá mỏng nay lại nặng đến lạ thường hoà trộn với mồ hôi chạy dọc bên hai thái dương, quả thật khá bẩn. Tôi thì lại ưa sạch sẽ.

"Bella của mẹ mặc váy siêu xinh luôn đó." Marie hống hách nói. Không biết là do tưởng tượng của tôi hay do ánh đèn màu vàng quá mức sáng chói, nên hiện tại trông đôi mắt Marie ánh lên vài tia sáng kỳ dị.

Nhìn cô như vừa nảy ra một ý kiến gì đó, và dĩ nhiên ý kiến này chẳng phải điều tốt đẹp gì cho cam.

Tôi không đáp lời mà hỏi về thằng em trời đánh của mình. "Bebe đang làm gì vậy ạ?" Rõ ràng mỗi lần tôi đi làm việc thì thằng nhỏ luôn giãy nảy lên đòi đi theo, bây giờ phát hiện bản thân là một phù thủy nên dạo này nó ngồi ở nhà nghiên cứu dữ lắm.

"Nó đang nghiên cứu vài cuốn sách." Marie cũng cực kỳ ngạc nhiên khi phát hiện Beavis lại hứng thú với mấy thứ này tới vậy.

Đấy, lại nghiên cứu.

Tôi tò mò đi vào trong nhà nhìn Beavis đang ngồi dưới đất chống hai tay dòm chằm chằm vào trang sách nó đang đọc dở. Nghe thấy tiếng động Beavis ngẩng đầu liền reo lên.

"Bella!" Nó vội đứng dậy và nhảy nhót đến gần tôi, nắm lấy tay và kéo tôi lại chỗ nó đang ngồi. "Mấy cái này thú vị quá trời nè Bella ơi~"

Tôi thuận thế ngồi xuống nhìn vào những quyển sách mà Beavis đang xem, nó chỉ vào mấy hình vẽ rồi giải thích nhiều thứ với tôi. Marie lắng nghe hai đứa nhỏ chí choé xong liền lên tiếng dặn dò. "Bebe, không được gọi thẳng tên như vậy, con phải gọi là chị Bella."

Beavis bĩu môi với Marie nhưng vẫn đáp với vẻ không tình nguyện. "Chị Bella." Tôi cười cong mắt xoa đầu nó mấy cái, thấy tôi cười Beavis cũng bật ra mấy âm thanh vui tươi của nó.

Marie vào bếp mang thêm một số món ăn không dầu mỡ ra cho tôi và một cái bánh ngọt cho Beavis, cô thì ăn một chút sữa chua có vài loại trái cây được trang trí bên trên. Ngồi trên sofa, Marie quan sát bọn trẻ chụm đầu nhau vừa ăn vừa xem những quyển sách về bùa chú, có điều ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của Bellanita lâu nhất.

Tối đó, Marie lường trước được việc nửa đêm đèn trong phòng ngủ của Bellanita bị vặn cho bớt sáng lại. Cô nhìn vào cửa phòng của con gái rất lâu rồi kéo chặt áo choàng mỏng bên ngoài xoay người đi về phòng.

Khoảng mấy tuần sau đó Marie không đi làm nữa mà ở nhà phổ cập thêm về thế giới phù thủy cho tôi và Beavis, cô thậm chí còn dạy những lễ nghi quy củ gì đó mà Beavis không tài nào tiếp thu nổi. Mấy tiếng than thở nỉ non của thằng nhỏ bị cuốn dần theo những tháng ngày mà Marie đánh dấu loại bỏ, và đi kèm theo đó là một thế giới mới chào đón chúng tôi đang đến gần.


* * *

"Chúng ta có thể đến làng Hogmeades gì đó để đến được với chuyến tàu mà mẹ?" Tôi vừa đi vừa lầm bầm, tỏ vẻ Marie của ngày hôm nay quá điên rồ rồi.

Cô nghĩ gì mà bảo tôi và Beavis đâm người vào cái hàng rào sắt kia vậy chứ? Chưa kể đến việc...

Tôi xấu hổ che mặt khi có một đám người chợt đi ngang qua rồi nhìn chằm chằm vào ba mẹ bọn tôi với ánh mắt kỳ dị.

Đã sống đến từng tuổi này nên Marie cũng chả biết xấu hổ là gì, hôm nay cô phá lệ nghiêm khắc và tỏ vẻ chả tiếp thu ý kiến của bất cứ đứa nào trong nhà, kiên định bắt chúng tôi mặc những bộ đồ cô muốn và lôi chúng tôi đi thử nghiệm cái thứ gọi là phép màu phù thủy.

Tôi nhìn Beavis đang khiêu khích với những ánh mắt xung quanh khi họ tỏ vẻ chê cười chúng tôi mà thở dài, thiếu thốn gì quần áo đâu mà Marie làm mình làm mẩy bắt chúng tôi mặc mấy bộ từ thời cổ lỗ sĩ thế này.

Quần áo quý tộc của những năm bốn mươi rất chi tiết, với các loại vải và đồ trang trí được làm từ thủ công khá cẩn thận để thể hiện sự giàu có và địa vị của người mặc. Bộ quần áo mà tôi và Beavis đang được khoác lên người được làm bằng các loại vải mềm mịn như lụa, chúng kết hợp các hình thêu có độ chi tiết cao để tăng thêm sự tinh xảo cho diện mạo tổng thể của bộ váy trắng, khiến cho nó không quá mức đơn điệu.

Khi đôi mắt của Beavis chạm đến cái dây tua rua trên cổ tay áo của tôi, tôi nhạy bén phát hiện môi của nó run rẩy liên tục. Thấy thế tôi nổi lòng tự ái, bắt chước theo ánh mắt của những người kỳ thị khi nãy nhìn nó, đánh giá bộ quần áo cho nam của nó một lượt.

Beavis lập tức tuột hứng. "Chị nhìn gì đó?" Thật ra thì quần áo của tôi và Beavis nhìn chả khác gì nhau cả, có cái tôi mặc váy dài, còn nó thì mặc quần thôi. Cả hai đều cùng khoác cái áo màu đỏ sẫm bên ngoài.

"Trong suy nghĩ của em thể hiện cái gì thì chính là cái đó." Tôi đáp gọn lỏn.

Hai bên má Beavis bỗng đỏ ửng lên một cách kỳ cục, tôi cho rằng nó xấu hổ. Beavis lèm bèm vài câu trong miệng làm lòng tôi khó chịu vô cùng.

Cuối cùng, tôi và Beavis vẫn chẳng nói gì nhiều về chuyện chúng tôi kỳ thị lẫn nhau nữa. Tôi thở dài ngao ngán còn Beavis bắt đầu cất cái giọng lè nhè lên. "Khi nào chúng ta mới được đến trường vậy mẹ-"

Đây là tầng số âm thanh Marie kị nhất, cô nghiêng đầu sang một bên để chúng tôi nhìn thấy sườn mặt trắng nõn của cô. "Bebe nên học cách kiên nhẫn đi là vừa. Mới đi có chút xíu con đã bắt đầu than thở rồi." Hôm nay giọng cô nghiêm khắc lạ thường, có lẽ cô đang lo lắng về cách hành xử của Beavis khi đến trường nên mới như thế.

"Đó là tại vì mẹ có cầm cái gì đâu, con chẳng những đẩy đóng đồ của mình mà còn phải giúp một chục túi hành lý của Bella!" Beavis phản ứng mau lẹ cực kỳ, dườg như việc khiến Marie khó chịu là sở trường của nó.

Marie xoay phắt lại, cổ cô cũng đóng một tầng mồ hôi mỏng. "Sao con cứ nói nhiều vậy nhỉ, mẹ đang tập trung nhìn quanh để tìm đồng bọn đấy." Tôi thấy hơi lạ về việc bữa nay Marie quá dễ kiệt sức.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen, màu sắc và hoa văn phong phú của thời đại này được thiết kế đệm vào với nét đẹp truyền thống của người Anh. Chiếc váy kín cổng cao tường chẳng những không làm mờ đi vẻ đẹp của Marie mà còn truyền đạt địa vị và sự sang trọng của cô. Tôi chưa từng thấy cô mặc loại quần áo thế này bao giờ, hiện tại trông cô giống như đang nhấn mạnh về một điều gì đó.

Tôi cúi đầu. Đồng bọn mà Marie đang nhắc đến ở đây là những phù thủy đang đưa con đến trường như cô ấy, nhưng tôi thấy không nhất thiết phải dùng từ đồng bọn vậy đâu, người ta đi ngang lại nhìn nữa kìa, rồi họ sẽ lại nghĩ về chúng tôi sang một hướng khác nữa cho xem.

"Người tay không thì nặng nề gì?" Thằng em tôi không chịu thua chất vấn.

"Xách tí xíu đã sao nào?" Marie chống nạnh phe phẩy bàn tay để xua đi cái nóng nhất thời đang lan ra trên mặt cô.

Vì sao họ luôn cãi nhau như thế?

Beavis liền bất bình nhìn Marie, mặt nó cũng đỏ lên. Tôi bị kẹp chính giữa với vẻ mặt cuộc đời này chẳng có gì để luyến tiếc cả, thở dài thườn thượt tôi lên tiếng giải vây. "Thì mẹ cũng là lần đầu khám phá một trường phép thuật khác mà Bebe."

Tôi đặt tay lên vai Beavis nhẹ giọng an ủi, rồi lại nhìn Marie. "Mẹ à, chúng ta đã lẩn quẩn ở cái chốn này cả buổi sáng rồi đó, sân ga chín - ba phần tư ở đâu?"

Marie cũng hơi gấp gáp. "Trời ạ, mẹ nhớ là được chỉ ở gần đây cơ mà, sao đi qua đi lại nảy giờ không thấy cái bảng chín - ba phần tư đâu hết." Biết lần hàng rào mà đâm vào đây, nếu chọn đâm hết thì điên quá.

Tôi rầu rĩ nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Marie rồi nâng mắt nhìn vào vị trí cứ cách một lúc tôi lại ngó lên. Ở đó có một tấm bảng rất to, ngự trị bên trên là cái đồng hồ to bành, cây kim ngắn bây giờ đã chĩa đến số mười một, kim dài sẽ nhúc nhích nếu cây kim mỏng đang liên tục di chuyển kia cứ đánh nhanh một vòng. Và hiển nhiên nếu nó cứ tiếp tục lặp lại một chu kỳ như thế thì tôi và Beavis sẽ trễ chuyến tàu đến trường.

Thay vì loay hoay chạy lung tung tìm kiếm khắp nơi như Marie tôi lại chọn cách đứng yên một chỗ tập trung quan sát xung quanh. Nhưng đôi lúc tầm mắt của tôi bị nhoè đi, giống như hiện tại.

Bị đổ rỉ mắt sao?

Tôi vội đưa tay dụi dụi vào mắt, Beavis ngay bên tai tôi lập tức lên tiếng. Giọng nói của thằng nhóc vô cùng hưng phấn, tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của Beavis đã ửng hồng lên vì cảm xúc được dâng lên quá cao.

"Em thấy rồi, em thấy rồi nha!!"

Tôi chớp mắt vài cái rồi lên tiếng. "Em thấy gì?"

"Một vài người vừa lắm lét nhìn xung quanh rồi nhân lúc không ai để ý, đi xuyên qua hàng rào chính giữa sân ga số chín và số mười." Beavis kề sát vào người tôi nhỏ giọng thủ thỉ, vung hai tay lên diễn tả, đôi mắt rực rỡ của bầu trời không ngừng đảo lộn vị trí, khi thì nhìn tôi, khi lại ngó qua hàng rào sắt, nó giả vờ chỉ vội vài vòng để những người xung quanh không chú ý nhiều vào cái hàng rào ấy.

"Họ đi ngược chiều với đám đông, còn mẹ thì dắt mình theo chiều đám đông nên không tìm được chỗ nãy giờ." Beavis trách móc một tiếng thật khẽ. Hơn nữa cứ cách một lúc thằng cha rà soát vé cứ lân la lại làm quen, quá ngứa mắt nó.

Tôi lập tức nắm tay Beavis, hỏi với vẻ ngờ vực. "Em chắc không, lỡ nhìn nhầm thì sao?"

"Chị tin em đi, không nhầm được đâu!! Em để ý từ nãy giờ rồi!" Beavis vỗ ngực đáp với vẻ chắc ăn, trở tay nắm ngược lại tôi và kéo tôi đi. Tay còn lại đẩy đống hành lý trên chiếc xe.

Nó còn không quên ho lớn một tiếng để gọi Marie đang chuẩn bị móc bình mực và giấy da trong túi xách ra. Marie nhìn chúng tôi, thở phì phò đi đến, trông cô như đang tức giận.

Tôi hơi nghi ngờ thái độ dạo gần đây của Marie. Nhưng một lần nữa, dường như là do tôi nghĩ nhiều, vì khi đến gần hơn Marie nói. "Trời ơi đất hỡi! cuối cùng cũng tìm được hàng rào rồi!" Nói xong, cô lập tức chụp lấy Beavis kéo thằng nhỏ một cái vèo đến gần, thưởng cho thằng nhỏ những nụ hôn không cần thiết trên má. Beavis ráng nhịn xuống xúc động hú hét om sòm vì ở đây có quá nhiều người.

Nhưng cách một khoảng như thế này tôi vẫn có thể nhận ra ý đồ cự tuyệt quá rõ ràng của thằng nhỏ, Marie thì vờ như không nhận ra sự cự tuyệt đó. Nén tiếng cười suýt bật thốt ra khỏi miệng tôi lên tiếng nhắc nhở. "Kém năm phút nữa là mười một giờ rồi thưa quý bà và ông nhỏi ơi." Vừa nói tôi vừa hồi hộp đẩy xe hành lý đến chỗ hàng rào, tôi đi nhanh đến nổi Beavis và Marie chưa kịp phản ứng nhiều.

Tôi sẽ chịu mũi sào trước Beavis.

Được rồi, đây sẽ là cảm giác gì? Liệu Beavis có nói đúng không, đi xuyên qua cái hàng rào sắt này. Nếu chút nữa tôi bị bật ra thì tôi sẽ giả vờ ngất xĩu tại chỗ luôn để tránh khỏi cảm giác bị những ánh nhìn của đám đông đánh giá, trên thực tế tôi thích được người khác quan sát trong những lúc tôi đang toả sáng mà thôi.

Tôi nhắm mắt lại, bóp chặt tay cầm của xe hành lý xông mạnh về phía trước.

"Bella đợi e-"

Giọng nói của Beavis bỗng im bặt và thay vào đó là một lực kéo vững vàng để khiến tôi không bị mất đà lao nhanh về đằng trước, tôi mở mắt ra một cách nhanh chóng.

Đập vào mắt là một đoàn tàu hơi nước đỏ rực đang hì hục toả ra từng đợt khói mong manh trên đầu tàu, đây không phải là lần đầu tôi được nhìn thấy tàu hoả nên tôi cũng chẳng có xúc động gì nhiều, thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy hồ hởi trong lòng là đoàn tàu này sẽ đưa tôi đến với thế giới mà tôi chỉ vừa khám phá ra gần một tháng nay.

"Chúa ơi, Bella!!"

Tôi không để tâm đến tiếng gọi kinh hoảng của Beavis ngay phía sau mà vội đưa mắt khám phá xung quanh.

Kế bên đường rây có rất nhiều hành khách, hay nói đúng hơn là phụ huynh của những hành khách đang đi gần hết lên đoàn tàu. Đám con nít cở tuổi tôi đang chạy như bay trên con đường nhộn nhịp của những người đang đưa tiễn con lên tàu, để bắt mấy con mèo đang phi tứ tung.

Marie vội chạm vào vai tôi một cái để lấy sự chú ý, tôi quay đầu nhìn cô bằng cặp mắt sáng rỡ, thấy thế cô phụt cười rồi nhìn vào người đàn ông kiểm soát vé bên cạnh hàng rào sắt mà tôi vừa đi xuyên qua. Tôi dần ngước đầu lên thì thấy một tấm bảng đề hàng chữ: Sân ga chín - ba phần tư.

Beavis khều nhẹ lên má tôi, tôi nương theo cái chỉ tay của nó nhưng tai vẫn lắng nghe lời cảm ơn của Marie đối với người kiểm soát vé. Hướng mà em trai tôi chỉ có một tấm bảng ghi: Tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc mười một giờ.

Tôi nuốt vội nước bọt trong miệng rồi nhìn những người trưởng thành đang đứng bên ngoài đoàn tàu để nói chuyện với mấy đứa nhỏ đang mở cửa sổ tuông ra lời tạm biệt và hẹn gặp lại. Những lời này lặp đi lặp lại nhiều đến nổi tạo lên tiếng ồn nhức óc đối với Beavis, nó xoa lỗ tai than vãn. "Cũng chỉ là đi học thôi mà."

"Vậy là con thích rời xa mẹ đến vậy hả Bebe?" Marie dành đẩy xe hành lý với tôi. "Nhanh nhanh nào hai đứa. Không còn thời gian nên mẹ cũng nói ngắn gọn... Nào Bebe, con không thể kiên nhẫn để nghe những lời dặn dò của bà mẹ già này sao, mẹ phải xa các con tận vài tháng không gặp lận đấy, mẹ rất lo lắng."

Marie vội chặn ngang mấy lời mỉa mai mà Beavis định thốt ra, Beavis nghe thế cũng nhíu mày rồi thôi không mở miệng nữa, Marie liền mỉm cười hài lòng. "Các con sẽ vào một môi trường mới hoàn toàn so với trước đây..."

Tôi hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy em trai mình thật sự ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Nếu là bình thường Bebe đã cãi lại ngay: Chẳng phải vì mẹ không chịu thổ lộ trước với chúng con sao.

"Mẹ không thể đến trường để thăm các con được như trước đây, vì trường Hogwarts có những luật lệ của riêng mình, các con cũng hiểu chứ? Vì đây không phải là ngôi trường bình thường. Những thứ các con học ở nơi này sắp tới sẽ hoàn toàn khác so với trước đây, và mẹ nói rồi đó, không, tuyệt đối không được tỏ vẻ là các con ngạc nhiên khi phải thấy những thứ mới lạ đó."

"Beavis." Lần đầu Marie gọi thẳng tên con trai một cách nghiêm túc như vậy, cô xoay người đứng ngược với ánh sáng, tôi ngước lên nhưng lại không thấy được vẻ mặt lúc này của cô. Giọng nói của Marie chợt nhẹ nhàng hơn thường ngày rất nhiều, đây không phải là âm điệu mà cô thường nói chuyện với Beavis. "Beavis, Bellanita chính là chị của con, con hiểu không? Con phải luôn bảo vệ chị gái của mình, hãy kết bạn thật nhiều, thật nhiều vào để khiến đầu óc con trở nên thư thái hơn, đừng dây dưa nhiều với những người mà con cảm thấy không ổn. Cư xử đúng mực, không làm trái điều luật nào trong trường, cũng không được thiếu cư xử với thầy cô và bất lịch sự với bất cứ ai. Lễ nghi quy củ mẹ luôn kèm cặp con suốt một tháng qua bắt đầu từ ngày hôm nay thực hành."

Tôi nghiêng đầu nhìn Beavis đang dần dần cong khoé môi, đồng tử trong đôi mắt của thằng bé hơi co lại, có lẽ là vì ánh sáng của mặt trời đổ xuống làm nó bị chói. Beavis mỉm cười nói. "Sao mẹ chỉ dặn dò một mình con thế?"

"Bởi vì em không ngoan, em quá đáng lo, còn chị thì không." Lần này tôi có cơ hội lên tiếng, tôi tự tin hất hàm với em trai của mình.

Nghe tiếng bật cười của Beavis, tôi không phục nhìn Marie. "Mẹ, con nói đúng không?" Dựa vào cái gì mà thằng nhóc con này lại cười vào mặt tôi thế.

Marie cũng phì cười. "Được rồi, cục cưng à, con giận hờn ba cái chuyện này làm chi, con đâu phải không biết em trai con đang cố khích con đâu. Chủ đề đi xa rồi đó, nghe mẹ nói tiếp đây." Marie bẹo má tôi rồi thở dài một hơi, tiếng thở dài này nghe có vẻ phiền muộn lắm.

"Chuyện là..." Cô đắn đo thốt ra vài từ, và rồi Marie hít sâu một hơi rồi nói nhanh. "Nếu có chuyện gì xảy ra, các con không được im lặng mà phải báo với thầy cô, đồng thời phải viết thư cho mẹ. Nếu được... Hãy nói rằng con đến từ Cavalier, nhưng với trường hợp hết cách rồi mới nói nhé." Marie không giỏi diễn đạt cho lắm, vòng quanh một hồi cô đã tiêu tốn gần hết mấy phút đồng hồ.

Chúng tôi dù chả hiểu cái gì nhưng vẫn gật đầu. Tôi hơi lo lắng. "Mẹ ở một mình có ổn không?"

"Có gì mà không ổn chứ?"

"... Mẹ đâu biết nấu ăn?"

"Thôi nào Bella yêu dấu, trông con cứ như bà cụ non vậy, chẳng phải trước lúc có con mẹ vẫn rất ổn sao?"

Tôi gật đầu. "Nếu có chuyện gì chúng ta có thể viết thư."

"Thiệt là cô nương này, mẹ biết rồi."

Marie lại hỏi tiếp. "Các con mang đủ tiền chứ?"

"Đủ ạ." Cả hai đồng thanh đáp, có điều giọng tôi thì phấn chấn, còn Beavis lại kéo dài giọng lè nhè hẳn đi. Tôi quay qua ký đầu nó một cái. Cả nhà xa nhau phải vài tháng không gặp mà ông nhỏi này thể hiện cái thái độ khiến người khác phát bực. Beavis ai ui một tiếng như thể đó là một đòn tấn công mạnh bạo nhất từ trước đến giờ mà nó được nhận lấy từ tôi.

Tôi hờn dỗi một tiếng, không quan tâm đến nó nữa mà nhịn không được hỏi Marie. "Mẹ lấy đâu ra nhiều tiền thế?" Tiền thuê những bộ quần áo đắt tiền và số vàng sắm đồng phục sách vở mới toanh cho tôi và Beavis, thậm chí là rất nhiều vật dụng cá nhân lẫn quần áo nữa. Tôi không ngốc đến thế đâu, tôi không tin Marie có nhiều tiền như vậy, suốt bao năm nay...

"Mẹ cướp... À!! Ý mẹ là mượn... từ một... người bạn." Marie có cái tật nói nhanh đến nổi có thể nói ra tất suy nghĩ đang có trong đầu, nói xong cô chợt hối hận rồi rống lớn một tiếng làm như làm thế là có thể xí xoá mấy lời nói trước đó.

Đám đông bỗng nhìn chúng tôi.

Bellanita: "..."

Beavis chỉnh sửa tư thế siêu vẹo của mình lại, ho nhẹ một tiếng.

Mặt Marie bỗng ửng hồng lên nhìn tôi rồi làm bộ như mấy lời hồi nãy không phải cô nói. "Đừng quan tâm chuyện đó, các con của mẹ học hành thật tốt nhé, cơ mà không tốt cũng không sao..." Cô xấu hổ ôm cả hai chúng tôi vào lòng, cô buông tôi ra trước và thì thầm với Beavis. "Phải bảo vệ chị gái của con thật tốt đấy."

Tôi nghe thấy liền nói đùa. "Chúa ơi, có nước con bảo vệ em ấy đó chứ."

Beavis nhướn mày nhìn tôi, tôi khiêu khích hất hàm làm nó cười, một vẻ cáu kỉnh bỗng hiện lên trên khuôn mặt Beavis.

Marie gõ vào đầu tôi một cái. "Được rồi, học hành vui vẻ nhé các tình yêu của mẹ." Cô giúp đỡ lũ nhóc khiêng vài cái rương lên đoàn tàu.

Tôi đẩy hành lý, Beavis lập tức dành lấy hành lý của tôi. "Để em... Tay chị nhỏ như vậy làm sao xách nổi hành lý chứ." Thật là... Nó cũng có cao to hơn tôi bao nhiêu đâu chứ.

Beavis quay đầu khoe khoang với Marie. "Mẹ, con làm tốt không?"

Marie nhìn tôi rồi lại nhìn Beavis, ánh mắt cô trìu mến vô cùng. "Ừ, tốt lắm."

Sau khi hành lý của tôi và Beavis được khuân vác lên tàu hết thì cửa toa tàu của đóng lại. Tôi nhanh chóng đi đến một cái cửa sổ kế bên nhìn Marie đứng bên ngoài, cô đang chăm chú dõi theo hành động của tôi, thấy tôi lú đầu sang ô cửa sổ cô vẫy tay, tôi cũng thế. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Tôi hào hứng cái gì chứ, bây giờ tôi đi khám phá thế giới mới, vậy Marie sẽ thế nào, cô sẽ ở một mình. Sẽ làm tất cả mọi thứ một mình.

Cô sẽ cảm thấy rất cô đơn.

Tôi hoảng hốt mở cửa sổ. "Mẹ ơi."

Đoàn tàu bắt đầu di chuyển chầm chậm. Marie đi theo nắm tay tôi, cô lo lắng hỏi. "Sao vậy con."

"Mẹ phải ăn cơm đầy đủ nha."

Marie kinh ngạc rồi mỉm cười, cô vẫn đi theo đoàn tàu và rồi cô thơm một cái lên bàn tay nhỏ nhắn của tôi. "Bàn tay mẹ cưng này, bàn tay mẹ nâng niu từ nhỏ này, mẹ yêu con gái của mẹ quá đi mất. Con gái của mẹ phải học hành thật vui vẻ đấy nhé, có chuyện gì phải viết thư cho mẹ đó."

Khi đoàn tàu di chuyển với tốc độ nhanh hơn, tôi buông tay Marie ra và lưu luyến nhìn bóng dáng rõ ràng của cô từ từ nhỏ đi. Tôi bóp chóp mũi đang cay xè của mình rồi đóng cửa sổ lại quay đầu.

Beavis mất tiêu.

Bellanita: "???" Đâu mất rồi???

Dù hoang mang nhưng tôi vẫn làm như không có chuyện gì đi từng chỗ tìm người. Hành lang bây giờ vô cùng nhộn nhịp, đám người cở tuổi tôi bắt đầu hứng thú dâng trào đi ra khỏi tàu để chào hỏi bạn bè xung quanh, mỗi khi bọn chúng dừng lại ở chỗ tôi với ánh mắt ngỡ ngàng, tôi nhớ lời Marie dặn chỉ mỉm cười chào hỏi rồi tìm cơ hội rời đi.

Đi đến một toa, cánh cửa của toa đó đột nhiên mở ra làm tôi giật mình suýt chút không giữ được biểu cảm.

"Ồ... Một cô bạn xinh đẹp, toa của mình còn trống cậu muốn vào không?" Người nói chuyện là là một cậu bé khá cao với nước da sậm màu và đôi mắt xếch đào hoa.

Tuổi còn nhỏ mà đã có phong thái của một người đàn ông phong lưu rồi, tôi cũng không ác cảm với cậu ta lắm vì cậu ta đã có lòng tốt mời tôi mà. Nên tôi cười. "Cảm ơn cậu nhưng mình phải đi tìm người rồi."

"Ái chà, tàu sắp tiến vào một tầng hầm rồi, nếu cậu vẫn cứ muốn kết bạn với bóng tối thì..." Cậu trai đó nhún vai rồi đưa đầu ra ngoài nhìn hành lang, tôi bất giác nhìn theo. Quả thật là sau mấy phút chạy ra ngoài chào hỏi thì hiện tại hành lang khá vắng vẻ.

Tôi không thích bóng tối đâu, tôi sợ lắm, vì thế đắn đo một lúc tôi mới miệng. "Vậy mình vào một xíu nha, phiền cậu và các bạn rồi."

"Đừng khách sáo." Cậu chàng đó cực kỳ thoải mái né sang một bên để tôi bước vào, tôi bước lên một bước nhìn không gian bên trong một chút.

Một giọng nói phát lên, khiến tôi rũ mắt xuống nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.

"Vào thì vào đại đi, lề m-" Khi cái nhìn của tôi và bạn nam kia chạm phải nhau, cậu ta bỗng im bặt.

Tôi sửng sốt. Kia là cậu bé đẹp trai mà tôi đã gặp ở tiệm bà Malkin mà. Cậu ta cũng ngẩng đầu nhìn tôi, tầm mắt chúng tôi đụng nhau liền ngừng lại ba giây. Rất nhanh tôi thu tầm mắt lại trước.

"Mình xin lỗi." Tôi khẽ nói khi biết mình đã mạo phạm đến giờ giấc riêng tư của một hội bạn.

Cậu bạn đào hoa vỗ vỗ chỗ bên cạnh, giải vây hoàn cảnh éo le bằng một cái chào ngồi. "Cậu ngồi đây đi."

Tôi cảm kích nhìn cậu bạn đào hoa rồi ngồi xuống. Cậu ta liền giới thiệu bản thân. "Mình là Blaise Zabini."

Luôn như vậy, tôi nghĩ mình sẽ thoải mái hơn nếu như những người ở đối diện không dán chặt đôi mắt của họ theo từng cử động của tôi. Nhưng biết làm sao bây giờ? Trời phú cho tôi một vẻ bề ngoài quá xuất sắc, nên họ không thể dễ dàng bỏ qua khuôn mặt này được đâu.

Tôi cư xử với một thái độ thanh lịch nhất có thể. "Mình là Bellanita Martin."

Khi tôi vừa thốt lên cái tên của mình, Zabini lập tức cau mày. Trái tim tôi đập lỡ một nhịp, có vẻ lời cảnh cáo Marie là sự thật. Tôi cố gắng nhớ lại tất cả hành động khi nãy của mình với tâm trạng thấp thỏm.

"Thật ra cậu cười lên rất đẹp hơn đó." Giọng nói của Zabini đột ngột vang lên khiến suy nghĩ của tôi quay về thực tại. Thoáng một cái đôi mắt của tôi liền cong lên. Cậu ta liền mỉm cười rất vui vẻ. "Đúng vậy... là thế này, phải, cậu nên cười nhiều hơn."

Zabini khẽ suy tư khi nhận ra tôi không có ý định mở miệng nữa, cậu ta gợi chuyện. "Ngữ âm của cậu hơi lạ, cậu là người nước ngoài sao?"

Khi chúng tôi tiếp tục trao đổi với nhau, tôi rất ngạc nhiên trước sự sắc bén của cậu ta. Rõ ràng là Zabini sở hữu một mức độ thông minh và hiểu biết sâu hơn tuổi của mình, và tôi rất ấn tượng về cách cậu ta có thể phát hiện điều mà người khác có thể không chú ý. Mặc dù tôi phát âm khá cẩn thận, Zabini vẫn đoán được một số chuyện nhỏ nhoi. Tôi cười khẽ. "Không hẳn thế..." Tôi nói về việc mình lớn từ nhỏ ở Pháp, và gia đình của tôi chỉ vừa định cư ở Anh vài năm đổ lại, dĩ nhiên là không thể nói sâu thêm.

Trò chuyện đôi ba câu với tôi xong cậu ta liền giới thiệu hai người đối diện. Đoàn tàu cũng chạy được một lúc, tôi lia mắt bên ngoài cửa sổ liền phát hiện ra đường hầm đã được chạy ngang qua từ khi nào mà tôi chẳng hay.

"Đây là Parkinson, Đây là Malfoy." Zabini hất nhẹ hàm của mình về hướng một trai một gái đối diện. Rồi lại chỉ hai người còn lại trong tàu. "Còn họ là Garbbe và Goyle." Tôi có thể thấy rằng hai người còn lại này có kích thước gấp bội so với mấy đứa trong toa tàu cộng lại, nhưng sự hiện diện của Parkinson và Malfoy cũng khá rõ ràng. Họ là một nhóm gắn bó chặt chẽ và tôi là một con cá, bơi nhầm vào bể của người ta.

Nhìn thấy Pansy ngồi đối diện tôi, tôi biết mình muốn tiếp cận và kết bạn với cô ấy trước. Dù sao thì cô ấy cũng là một cô gái, và cô ấy cũng khá xinh xắn. Tôi nghĩ mình sẵn sàng nỗ lực xây dựng tình bạn với cô ấy, hy vọng rằng mối quan hệ của chúng tôi có thể nảy nở theo thời gian và chúng tôi có thể trở thành bạn tốt.

"Xin chào, mình là Bellanita Martin, cậu có thể gọi mình là Bella." Tôi dịu dàng lên tiếng, tiếng chào này nghe ra rõ ràng chân thật hơn nhiều.

Nhưng Parkinson đã bộc lộ cảm xúc thật của mình khi nhìn thấy dáng vẻ tự tin của tôi. Cô ấy không thèm che giấu sự khinh bỉ của mình, và rõ ràng là cô ấy không thích tôi. Có vẻ như cô ấy muốn hất văng cánh tay tôi, nhưng những quy củ mà Parkinson được dạy bảo không cho phép cô ấy làm điều đó. Tuy là được dạy bảo hành xử tốt nhưng cô ấy có vẻ ngoài của một cô công chúa được chiều chuộng, nên những lời mà cô ấy nói tiếp sau đó không dễ nghe một chút nào.

"Bellanita Martin? Một cái tên quê mùa... Phải không Draco?" Parkinson chưng cầu ý kiến của chàng trai có tên là Malfoy, thái độ khác hẳn một trời một vực.

Tôi rất bình tĩnh làm lơ câu nói của Parkinson và đưa tay về phía Malfoy. Cắt ngang luôn câu nói giữa chừng của cô ấy. "Mình là Bellanita Martin, cậu có thể gọi mình là Bella."

Malfoy có vẻ kinh ngạc rồi tỏ ra thái độ điều này là hiển nhiên bắt lấy tay tôi, tôi nổ lực bắt tay thật chậm lại để có thể nắm lấy tay của Malfoy lâu hơn và quan sát biểu cảm của Parkinson

"Tao là Draco, Draco Malfoy." Thế nhưng Malfoy đáp lại tôi với cái kiểu rất ư là hống hách khiến Parkinson nhếch môi với một chiến thắng rạng rỡ.

Bellanita. "..." Bọn này trông ghét thật nhờ.

Tôi thầm trợn mắt trong lòng rút tay lại, nhưng nhìn Malfoy có vẻ khá hối tiếc rồi tôi nhạy bén cảm nhận địch ý của Parkinson tăng lên gấp mười lần.

Ố là la.

Buông tay Malfoy ra với tâm trạng thoải mái. Tôi đoán đúng, nhỏ Parkinson thích Malfoy... Nhìn mặt nó kìa.

Parkinson không thèm che dấu chán ghét đối với tôi. Nhỏ nói với giọng chanh chua. "Đúng là mất lịch sự, cậu không biết cắt ngang lời nói của người khác là không tốt sao? Có lẽ... Từ nhỏ cậu không được dạy bảo đàng hoàng, cậu là Muggle đúng không?" Câu cuối là câu khẳng định.

Tôi nhếch miệng cười nhạt không tí hoang mang. "Chê bai tên của người khác cũng quá hay ha, cậu không cảm thấy bản thân mình hợp với những lời cậu vừa thốt ra hơn sao? Còn việc tôi được dạy dỗ đàng hoàng hay không, không liên quan đến cậu."

Có lẽ hoàn cảnh sống trong gia đình Parkinson khá êm đềm hạnh phúc, và đó là một trong những lý do khiến cô ta không thể gặng ra bất cứ một câu xỉa xói nào. "!!!... Lẳng lơ!"

Cuối cùng Parkinson gặng ra được hai chữ.

Tôi thờ ơ nhìn cô bạn này. "Tôi lẳng lơ ở chỗ nào?"

Parkinson chỉ vào mặt tôi đáp nhanh. "Mày quyến rũ Draco!!" Cái vẻ tự tin phát gớm và cho rằng đám con trai phải mê Bellanita như điếu đổ khiến cô ta ghét không tả được. Lại còn hất cái tóc mái liên tục khiến người khác không ưa nổi.

Malfoy bàng hoàng nhìn cô ta. "??"

"Malfoy là bạn trai cậu sao? Nếu thật sự là bạn trai thì coi chừng tôi dành bạn trai của cậu đấy, lo mà giữ cho chặt đi, ý, chẳng phải cậu nói tôi là lẳng lơ sao? Tôi lẳng lơ cho cậu xem." Tôi trợn mắt và thầm kêu hỏng bét trong lòng. Được rồi, tôi phải chấp nhận việc dù mình có ở một hoàn cảnh khác đi nữa thì tôi cũng không có duyên kết bạn với phái nữ.

Parkinson trợn to mắt ."Mày... mày!!" Và giờ tôi không còn thấy nhỏ này xinh đẹp nữa.

Malfoy ngạc nhiên ghê gớm, cậu ta trấn an. "Được rồi Pansy." Nhưng Pansy lại nghĩ rằng Malfoy thấy cô ta ồn ào, vì thế cô ta im lặng nuốt oan ức vào lòng, trừng mắt với tôi.

Bellanita. "..." Cái quái gì vậy nè.

Zabini "..." Tưởng nhu nhược ngoan hiền, ai ngờ nhu nhược ngoan hiền không tưởng...

Garbbe và Goyle thì cứ chụm lại một cục với nhau cười hin hít về chuyện khó hiểu gì đó. Tôi phiền toái nhìn Pansy rồi dời mắt đi chỗ khác, tính toán việc tìm cớ ra khỏi đoàn tàu kì cục này.

Dường như Parkinson bị kích thích bởi ánh mắt đó, cô ta lập tức nổi giận đến nổi mặt mũi đỏ bừng. "Martin sao? Tao chưa từng nghe họ nào như vậy ở thế giới phù thủy! Mày chắc chắn là Muggle, một con máu bùn bẩn thỉu chết tiệt!" Nhỏ mắng ầm lên.

Tôi khẽ cau mày.

Dù không biết máu bùn có ý nghĩa gì nhưng tôi chắc nó không phải từ ngữ hay ho. Thế nên tôi không chút khách khí mở miệng. "Chửi bới người khác như vậy, cậu nghĩ bản thân mình cao quý lắm sao?"

"Mày..."

Cạch...

"Xin chào..." Tiếng mở cửa và tiếng chào hỏi của một người vừa vào khiến Parkinson dừng những từ ngữ chửi bới trong miệng lại, bị nghẹn xuống nhỏ vô cùng tức giận quay đầu.

Ngũ quan tinh tế, khuôn mặt đẹp, nụ cười nhu hoà.

Đây là những gì còn sót lại trong đầu Parkinson khi thấy người này. Nhỏ đỏ mặt chào lại. "Chào cậu...."

Tôi "..." Cùng là chị em nhưng sao lại đối xử phân biệt thế.

Beavis hưng phấn. "Bella chị đây rồi! Em tìm chị suốt! Em cứ nghĩ chị bị đẩy xuống tàu rồi chứ."

"Ai có thể đẩy được chị?" Tôi cạn lời.

"Được rồi chị mau về toa với em nào?"

Zabini mỉm cười lên tiếng. "Bạn của Bellanita sao? Cùng đến ngồi xuống giới thiệu một chút đi."

Tôi nhìn thoáng qua Zabini rồi không nói gì, nãy giờ cậu ta cũng chả chịu cản Parkinson lại mà ngồi xem kịch hay. Được rồi, người ta là bạn với nhau mà, sao bênh tôi được chứ. Tôi đã quá quen với ba cái hoàn cảnh phiền phức này.

Nhận thức được hoàn cảnh đơn chiếc của mình hiện tại tôi càng hạnh phúc hơn khi Beavis đột ngột xông đến. Vừa đáng ghét vừa dễ thương, hôm nay tôi sẽ yêu Beavis nhiều hơn phần ghét.

Beavis thấy tôi gật đầu liền tự nhiên chen vào giữa tôi và Zabini ngồi xuống. Tôi mỉm cười với vẻ trách cứ và chiều chuộng.

Zabini "??"

"Chào mọi người tôi là Beavis Martin, là em trai song sinh của Bella."

Mọi người "!?" Bảo sao cứ thấy quái quái chỗ nào.

Cũng không thể trách bọn Malfoy được, tuy tôi và Beavis giống nhau nhưng khí chất lại khác hoàn toàn. Bọn Malfoy vẫn còn nhỏ chưa thể nhận ra ngay là đúng rồi. Đường nét trên khuôn mặt của Beavis dịu dàng hơn tôi nhiều, cả người nó điều toả ra hơi thở vui tươi đầy sức sống pha lẫn một chút tinh nghịch.

Còn tôi lại chảnh và lạnh lùng hơn, chắc vì chuyện này mà tôi không có bạn nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info