Chương 3: Chuyến tàu tốc hành Hogwarts
"Mệt chết tôi rồi." Bụng tôi cồn cào suốt cả buổi chiều hôm nay, dạ dày liên tục yêu cầu nhiều món ngon khác nhau nên được nạp vào, nếu không những hình ảnh bắt mắt ấy sẽ không ngừng khuấy đảo tâm trí tôi. Và sự thật đúng là thế, tất cả hình ảnh quyến rũ của mấy món khoái khẩu đó đã hiện hữu trong đầu, nó khiến tôi không thể tập trung vào công việc hiện tại, vậy nên tôi không thể điều chỉnh tốt biểu cảm trên khuôn mặt mình. Chính vì thế tiến triển công việc cứ bị đình trệ và kéo dài đến tận chập tối.Ngồi trong một chiếc xe hơi nhỏ tôi cắn mạnh vào cái pancake rưới mật, đây đã là cái bánh thứ bốn trong suốt chuyến hành trình ngồi trên xe của tôi.Ngon quá đi.Tôi nhắm mắt hưởng thụ vị ngọt ngào đặc trưng của mật ong và cái bánh mỏng dẹt có độ mềm xốp được rán một cách bài bảng. Nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, tôi bắt đầu chuyển sang món khoai tây nghiền.Vừa ăn tôi vừa nhìn đường phố bên ngoài, bác tài xế ở ghế trước ngạc nhiên khi nhìn thấy tốc độ xử lý thức ăn của tôi. "Con đói lắm sao?""Dạ." Thông qua chiếc kính trên vô lăng tôi bắt gặp được ánh mắt đăm chiêu của bác tài xế, thấy thế nên tôi cười thật ngọt ngào. "Dạo này con tăng cân kha khá nên buổi trưa không dám ăn nhiều, sợ quần áo sẽ bị bung nút mất."Trừ việc đôi lúc không thể điều khiển tốt não bộ về những hình ảnh của mấy món yêu thích ra thì tôi cũng là người khá cuồng kiếm tiền, nếu như đã dấn thân thì sẽ không ai ngăn cản được tôi cả.Tôi đung đưa hai chân uống một chút sữa. Đây là sữa mà Marie đặc biệt pha cho con gái cưng của cô."Con nít còn nhỏ, nên ăn nhiều một chút để mau lớn."Bác tài xế chỉ cười đáp trả một cái rồi tập trung nhìn về phía trước lái xe, chiếc xe lướt nhanh qua những dãy đèn và mấy căn nhà song lập xung quanh. Hình như nó đã vượt qua khỏi khu quảng trường trong thời gian tôi nhăm nhi mấy cái pancake từ lâu, tôi hối tiếc thu tầm lại bắt đầu dùng khoai tây nghiền để lấp trống nổi tiếc nuối trong lòng.Lúc tôi nhăm nhi gần hết khoai tây nghiền trong hộp đồ ăn thì đó cũng là lúc tôi nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của Marie trước cánh cổng sắt màu đen từ xa. Con xe lăn bánh khoảng tầm trên dưới mười giây liền dừng ngay kế bên Marie, nụ cười ngọt ngào lập tức tràn ra khỏi khuôn miệng của người mẹ trẻ măng khi mẹ vừa nhìn thấy tôi.Marie chủ động mở cửa xe vươn tay vào trong bế tôi ra. Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, nhưng bởi vì có người ngoài ở đây tôi không tiện lên lớp cô như hằng ngày mà chỉ xấu hổ nói. "Con lớn rồi."Marie lập tức thơm lên má tôi một cách âu yếm, cô trìu mến đáp với vẻ cực kỳ chắc ăn. "Dù sau này Bella có cao hơn mẹ thì Bella trong mắt mẹ chỉ là một cục bột biết đi." Cô thả tôi xuống bên cạnh, đặt tay lên ngực để giữ cho cổ áo không bị thòng xuống, khom người vào trong xe lấy một vài cái túi nhỏ của tôi ra.Tôi nghe thấy Marie lên tiếng cảm ơn bác tài xế, giọng nói của cô rất lớn. Đây cũng không phải là một chuyện lạ lẫm gì, Marie nói lớn như vậy không phải vì tính cô bất lịch sự, mà cô chỉ đang đánh thức người ta thôi.Nhìn không gian xung quanh tôi bỗng nổi da gà, dù hiện tại không tối lắm.Bác tài xế cũng hào hứng đáp trả với Marie một cách nhiệt tình, họ khách sáo với nhau xong tôi đã vội giúp Marie cầm một cái túi trước. Cô mỉm cười rồi dùng tay vừa bị tôi giật đồ đi đóng cửa lại."Hôm nay có gì vui không con gái?" Marie vươn tay với vẻ quá rõ ràng, tôi nắm tay cô và hai mẹ con cùng bước vào cổng. Vừa vào cổng quả nhiên không gian xung quanh đã sáng hơn nhiều.Tôi nghiêng đầu suy tư rồi nhìn cô. "Cũng không hẳn là vui mẹ ạ. Con phải thay rất nhiều bộ váy khác nhau." Đơn giản là thay đi thay lại và liên tục vận động như vậy làm tôi đổ khá nhiều mồ hôi, lớp phấn bình thường trên mặt khá mỏng nay lại nặng đến lạ thường hoà trộn với mồ hôi chạy dọc bên hai thái dương, quả thật khá bẩn. Tôi thì lại ưa sạch sẽ."Bella của mẹ mặc váy siêu xinh luôn đó." Marie hống hách nói. Không biết là do tưởng tượng của tôi hay do ánh đèn màu vàng quá mức sáng chói, nên hiện tại trông đôi mắt Marie ánh lên vài tia sáng kỳ dị. Nhìn cô như vừa nảy ra một ý kiến gì đó, và dĩ nhiên ý kiến này chẳng phải điều tốt đẹp gì cho cam.Tôi không đáp lời mà hỏi về thằng em trời đánh của mình. "Bebe đang làm gì vậy ạ?" Rõ ràng mỗi lần tôi đi làm việc thì thằng nhỏ luôn giãy nảy lên đòi đi theo, bây giờ phát hiện bản thân là một phù thủy nên dạo này nó ngồi ở nhà nghiên cứu dữ lắm."Nó đang nghiên cứu vài cuốn sách." Marie cũng cực kỳ ngạc nhiên khi phát hiện Beavis lại hứng thú với mấy thứ này tới vậy.Đấy, lại nghiên cứu.Tôi tò mò đi vào trong nhà nhìn Beavis đang ngồi dưới đất chống hai tay dòm chằm chằm vào trang sách nó đang đọc dở. Nghe thấy tiếng động Beavis ngẩng đầu liền reo lên."Bella!" Nó vội đứng dậy và nhảy nhót đến gần tôi, nắm lấy tay và kéo tôi lại chỗ nó đang ngồi. "Mấy cái này thú vị quá trời nè Bella ơi~"Tôi thuận thế ngồi xuống nhìn vào những quyển sách mà Beavis đang xem, nó chỉ vào mấy hình vẽ rồi giải thích nhiều thứ với tôi. Marie lắng nghe hai đứa nhỏ chí choé xong liền lên tiếng dặn dò. "Bebe, không được gọi thẳng tên như vậy, con phải gọi là chị Bella."Beavis bĩu môi với Marie nhưng vẫn đáp với vẻ không tình nguyện. "Chị Bella." Tôi cười cong mắt xoa đầu nó mấy cái, thấy tôi cười Beavis cũng bật ra mấy âm thanh vui tươi của nó.Marie vào bếp mang thêm một số món ăn không dầu mỡ ra cho tôi và một cái bánh ngọt cho Beavis, cô thì ăn một chút sữa chua có vài loại trái cây được trang trí bên trên. Ngồi trên sofa, Marie quan sát bọn trẻ chụm đầu nhau vừa ăn vừa xem những quyển sách về bùa chú, có điều ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của Bellanita lâu nhất.Tối đó, Marie lường trước được việc nửa đêm đèn trong phòng ngủ của Bellanita bị vặn cho bớt sáng lại. Cô nhìn vào cửa phòng của con gái rất lâu rồi kéo chặt áo choàng mỏng bên ngoài xoay người đi về phòng.Khoảng mấy tuần sau đó Marie không đi làm nữa mà ở nhà phổ cập thêm về thế giới phù thủy cho tôi và Beavis, cô thậm chí còn dạy những lễ nghi quy củ gì đó mà Beavis không tài nào tiếp thu nổi. Mấy tiếng than thở nỉ non của thằng nhỏ bị cuốn dần theo những tháng ngày mà Marie đánh dấu loại bỏ, và đi kèm theo đó là một thế giới mới chào đón chúng tôi đang đến gần.
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info