ZingTruyen.Com

Dong Nhan Harry Potter Toi Chi Thich Cau

Như thường lệ, sáng sớm tôi đã đi vứt một đống rác và sẵn tiện ôm cả tá thư vào nhà, và một lần nữa tôi lại thấy hai bức ấy.

Thấy cái bao thư màu vàng đề địa chỉ hiện tại mà cả nhà tôi đang ở, tôi không thể không bóp trán đè mấy đường gân đang nổi lên.

Chúng không còn một trò đùa nào khác hơn sao? Chỉ có một trò mà cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Thôi thì đề phòng thằng nhỏi Beavis sẽ đọc được bức thư và làm ra những hành động tào lao tiếp như mấy bữa trước, tôi đành đem bức thư đi đốt một cách âm thầm trong bếp, thủ tiêu tất cả mọi thứ trước khi thằng nhỏ tỉnh giấc.

Tôi lấy hộp que diêm được đặt trong một ngăn tủ ra, rút một que và quẹt mạnh vào thân hộp. Vài tia sáng được bậc ra như một chùm pháo bông tí hon, rất nhanh vài tia sáng nhỏ tẹo ấy bao trùm lấy đầu que. Tôi vội cầm bức thư lại gần, ngọn lửa nhỏ như gặp dịp may, bắt nhanh lên cái lá thư màu vàng đang chuẩn bị chuyển sang màu nâu vàng. Khi bức thư bị bao trọn bởi chùm sáng vàng cam, tôi nhẹ nhàng buông tay để nó rơi xuống bồn rửa chén.

Giờ thì không còn gì có thể khiến Beavis nghịch ngợm nữa. Bọn nhóc đó cũng bày ra một cái kế thật hay, đánh mạnh vào lòng tò mò của thằng nhỏ.

Thằng nhỏ cứ ngổ ngáo theo một kiểu gì đó dù hiện tại chúng tôi đã bước sang tuổi mới. Không phải do tôi tự cao mà là thằng nhóc này ngoại trừ chuyện học hành ra thì còn lại đều thích nghịch ngu, và tôi đã phải kèm cặp cái sự ngu ngốc này suốt gần mười hai năm, nên tôi có thể biết chắc được nó sẽ làm gì khi phát hiện bức thư này lại tiếp tục xuất hiện.

Khi ngọn lửa nuốt trọn đến mảnh giấy cuối cùng, tôi vặn vòi nước đẩy tất cả tro tàn còn xót lại xuống ống nước. Trong lúc tôi miên man suy nghĩ cách nào để bọn kia không gửi những lá thư tào lao tới nữa thì cánh cửa phòng ngủ kế bên bật mở. Tôi vội quay đầu lại.

Marie đã khoác đại một chiếc áo bên ngoài và đi nhanh ra khỏi cửa chính. Tôi kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô và nhanh chóng chụp lấy cái khăn bên cạnh khua khua loạn xạ trên không trung, với một mục đích quá rõ ràng là đánh bay hết tất cả cái mùi còn đang ám lại lúc nãy khi tôi đốt thư.

Tại sao hôm nay cô dậy sớm thế?

"Chị đang làm gì vậy?" Giọng nói dõng dạc của Beavis vang lên sau lưng khiến tôi giật nảy mình quay đầu lại.

Vậy đó, thằng nhỏ luôn xuất hiện một cách bất thình lình khiến cho trái tim của người khác muốn rụng rời. Tôi điều chỉnh nhịp tim loạn xạ của mình nói ngay. "Chị đang tập thể dục."

Beavis ngờ nghệch nhìn tôi, còn tôi thì nghiêm túc nhìn nó, mất khoảng vài giây ngắn ngủi Beavis mới cười rộ lên và nói. "Bài thể dục múa lụa nhìn dễ cưng lắm." Nó bật ngón tay cái với tôi rồi nhảy nhót vào phòng vệ sinh.

Tôi bất đắc dĩ trong lòng.

Nó dễ lừa là thế, nhưng không sao bởi vì sự ngốc nghếch này của thằng bé cũng khá có lợi đối với tôi. Đôi lúc tôi không thể điều chỉnh được một số sức mạnh nhỏ nhoi trong cơ thể, nên có vài lúc ma thuật buộc phải tràn ra. Và y như rằng có một sự gắn kết vô hình nào đó, mỗi lúc tôi bị tràn ma lực thì thằng bé Beavis luôn có những lý do khác nhau để xuất hiện ở bên cạnh tôi một cách hợp lý.

Sợ hãi Beavis sẽ phát hiện ra bí mật của mình nên tôi đã nói dối rằng tôi biết ảo thuật, câu trả lời được nhận lại từ nó cũng là một câu y chang tôi vừa mới thốt ra.

"Em cũng biết ảo thuật đó!"

Tôi dĩ nhiên không cho đó là thật, có hơi cạn lời khi nhớ lại tình huống ngàn cân treo sợi tóc đấy. Tất cả những lời nói dối nhảm nhí hoang đường của tôi điều được Beavis cho là rất đáng tin, nên tôi khi đó quả thật quá ngu ngốc khi lo sợ Beavis sẽ sợ hãi mình.

Xoay người đi đến chỗ lò vi sóng, tôi lấy thức ăn đã hâm nóng vào tối qua ra bàn để bày soạn. Sau khi đã trưng bày đủ món trên bàn thì Marie cũng đã quay về, tôi đang sắp xếp nĩa và muỗng trên bàn thuận tiện hỏi. "Mẹ vừa đi đâu về vậy ạ?"

Marie xua tay ra hiệu không có việc gì lớn lao, đi đến chỗ phòng vệ sinh.

"Em ấy đang ở bên trong." Tôi lên tiếng nhắc nhở khi thấy vẻ mặt bần thần của Marie. Cô ợm ờ vài tiếng với vẻ không được khoẻ lắm, trông Marie tái xanh và sắp bệnh tới nơi.

Cô đi nhanh đến chỗ những lá thư tôi vừa mang vào đặt trên bàn, cầm một cái bìa thư được trang trí cầu kỳ lên Marie nhét đại vào túi áo ngủ của mình.

Tôi đến gần cô rồi hỏi han một cách ân cần. "Mẹ có ổn không? Mẹ mệt hả?" Ngay khi ấy, tôi cũng không bận tâm đến việc Marie lấy một lá thư của tôi.

Marie vực dậy tinh thần một cách nhanh chóng, cô hôn chào buổi sáng với tôi và nói về chuyện tôi cùng với Beavis sắp sửa nhập học rồi. Rồi cảm thán thời gian của mấy tháng hè sao trôi qua nhanh quá.

Đúng vậy, cũng gần nhập học đến nơi rồi mà Marie còn chưa chịu dắt tôi với Beavis sắm dụng cụ học tập nữa. Tôi tùy ý để cô nhào nặn khuôn mặt của mình, khó khăn hé môi.

"Mẹ..."

Beavis từ phòng tắm đi ra, cả người thơm phức mùi xà phòng nói chen vào. "Sao mẹ lại nói chuyện như thể chúng con có thể rời xa mẹ bất cứ lúc nào vậy?" Nghe Beavis nói thế Marie giật thót, không biết trong số những từ thằng nhỏ nói đã có điều gì khiến cô phải kinh hoảng đến như vậy.

"Cái thằng nhỏ này, dùng từ chả đúng tí xíu nào hết." Marie răn đe thằng nhỏ vài câu với giọng bực dọc, cô đứng dậy và đi vào phòng tắm thật nhanh.

"Sao dạo gần đây mẹ khó tính một cách ghê gớm." Beavis lầu bầu mấy câu trong miệng rồi kéo chị gái sang ngồi cạnh mình. "Chị có thấy vậy không?"

Tôi trách móc với vẻ nghiêm nghị. "Không được nói như vậy về mẹ."

Beavis liền ngã đầu ra sau như thể thằng bé đang ngạc nhiên đến ngã ngửa. "Vậy á hả?"

"Tất nhiên là vậy rồi." Tô càng nghiêm túc hơn, thấy Beavis có dấu hiệu lắng nghe tôi liền vội vàng nhân cợ hội dạy dỗ nó một phen. Đang nói nửa chừng thì Beavis đề nghị. "Em chải tóc cho chị nha?"

Tôi phản xạ có điều kiện đáp ngay. "Tại sao?"

"Tóc chị bây giờ như ổ rơm dịt."

"Vịt chứ không phải dịt."

"Chị không thể ngừng việc bắt bẻ em được à?"

"Giao tiếp ngôn ngữ là một phần rất quan trọng trong đời sống..."

"Thôi em lạy chị." Beavis vội la lên để lấn đi mấy câu dạy đời của chị mình.

Ở một góc phía sau cánh cửa phòng tắm, Marie thập thò nhìn tụi nhỏ đang âu yếm nhau, đôi mắt thể hiện rõ sự lo lắng.

Dường như tâm trạng ủ dột của Marie không khá hơn là bao sau một ngày làm việc dài. Tối ấy cô quay về nhà mà quên mất mua cho Beavis món đồ chơi cô đã hứa, làm hại bữa tối hôm đó cả nhà ăn uống không ngon lắm.

Đêm khuya Marie trằn trọc không ngủ được, tôi nhạy cảm hơn Beavis, nên chắc chắn Marie đang lo lắng vì chuyện gì đó chứ không phải đang không vui vì giận dỗi với Beavis.

"Con nghĩ mẹ cần tâm sự." Tôi chạy theo mẹ của mình ra khỏi phòng ngủ khi thấy Marie đã rời giường lần thứ tư trong vòng hai tiếng.

Marie rót ly nước, một hơi uống hết. Cô đặt ly nước xuống bàn và chống nạnh nhìn tôi. "Con nít không được thức khuya."

"Con không phải là con nít... Ý con là con đã lớn rồi, con có thể chia sẻ gánh nặng cùng mẹ." Tôi cố gắng bày tỏ quan điểm của mình và dùng đôi mắt chân thành nhìn cô.

Marie ngập ngừng nhìn tôi, trong một thoáng tôi cảm nhận được một chút khắt khe đến từ cô, nhưng ngay tức thời tôi bác bỏ suy nghĩ ấy. Khi tôi vừa định bỏ cuộc và đề nghị đi ngủ thì Marie khẽ hỏi. "Bella... gần đây con thấy có gì lạ lạ không." Cô ấy do dự mãi mới thốt ra được một câu.

Marie thường gọi tôi là Bella còn Beavis là Bebe.

Tên thân mật đấy mà.

Tôi hơi khó hiểu nhưng vẫn cố lục tung trí óc của mình rồi đưa ra kết luận. "Không, không có gì cả."

Vẻ mặt Marie bỗng trở nên hoang mang, cô không có ý bỏ cuộc. "Con cố nhớ lại xem."

"Thật sự không có gì cả?! Nhưng lạ cái gì, mẹ nêu rõ ra đi."

Tôi đợi Marie nói tiếp nhưng dường như bắt cô tự giải thích một sự việc khó trả lời nào đó không khác gì việc tra tấn, tôi nhìn bộ dạng như đứng trên chảo dầu của Marie khoé mắt khẽ giật giật vài cái. "Sao thế, mẹ?"

Marie suy tư một chút liền lắc đầu thúc giục tôi đi ngủ. "Nào đi ngủ thôi, sao mà mẹ buồn ngủ quá." Tôi đăm chiêu nhìn vẻ mặt ngáp một cách giả tạo của Marie không biết nói gì.

Mẹ à, mẹ có biết mẹ đóng kịch dở tệ đến thế nào không?

Tôi mặc cho cô đặt hai tay lên vai mình, dẫn dắt tôi đi về phía trước. "..."

Marie vừa reo một cách thì thầm với tôi, tôi không biết vẻ mặt cô hiện tại thế nào vì đã quay lưng. "Tình tang tính tang, đi ngủ thôi~"

Sáng hôm sau tâm trạng của Marie trông có vẻ đã ổn hơn, tôi cũng phần nào yên tâm. Khi ánh mặt trời bắt đầu buông xuống để màn đêm dâng lên thì Beavis nổi hứng đón Marie ở ngã ba đường.

"Chị, mẹ sắp về rồi, chúng ta cùng đi đón mẹ đi." Beavis hưng phấn nhón chân cất đồ chơi lên kệ.

"Được." Tôi đồng ý gật đầu, liếc sơ qua thằng nhóc.

Chắc chắn Marie sẽ rất vui vì chúng tôi xuất hiện đón cô ấy cho xem. Nghĩ đến Marie và Beavis cười vui vẻ tôi liền cong khoé môi.

Tôi khoá cửa cẩn thận rồi cùng Beavis đi ra ngoài. Đi bộ khoảng mười phút chúng tôi liền thấy Marie ở phía bên kia đường.

Beavis thấy mẹ liền vô cùng hưng phấn, nó định hô lên liền bị tôi quả quyết bịt miệng lại kéo vào một góc nào đó.

"Chị?" Nó hoang mang nhìn tôi.

"Suỵt, mẹ bị theo dõi..." Tôi đưa ngón tay chỉ về một hướng khác. Beavis nhìn theo hướng tay tôi.

Thay vì luôn tập trung vào một điểm nhỏ nhặt như Beavis (hay có thể nói là tầm nhìn của một đứa con nít) thì tôi lại có cái nhìn bao quát hơn, dù cho hiện tại chiều cao có vẻ không thích hợp với việc nhìn đông nhìn tây cho lắm, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến việc tôi có thể bắt gặp được bóng dáng quen thuộc của Marie trong một đám đông.

Kể cả việc hiện tại mặt cô rất khó coi, và thậm chí là có những gã lực lưỡng thập thò theo sau cô.

Beavis kinh hoảng nắm chặt tay tôi. "... Mẹ đang sợ hãi, em phải đi cứu mẹ!" Nó muốn nhào ra tôi liền túm nó lại.

Thằng nhỏ bướng bỉnh liều mạng này!

Cố ép bản thân mình bình tĩnh rồi tôi nói. "Beavis nghe này, nếu em chạy đến đó chỉ tạo thêm gánh nặng cho mẹ mà thôi."

"Thế phải làm sao đây!!" Lần đầu tiên Beavis gặp phải trường hợp này nên khá hoảng. Nó ôm hai má kéo xuống với vẻ bất lực rồi nhìn tôi.

"Chúng... chúng ta tìm người giúp đỡ đi chị." Được một lúc nó đưa ra yêu cầu khi thấy tôi im lặng quá lâu.

Tôi nắm chặt tay. " Họ sẽ không giúp đỡ..." Nơi chúng tôi đang sống là nơi thấp nhất trong tầng xã hội. Những người phụ nữ ở đây rất khinh thường và chán ghét Marie. Tất cả mọi người ở đây dường như không thích chúng tôi, họ xem chúng tôi như người vô hình... Ngoại trừ một vài đứa trẻ thích chơi chung với Beavis.

Tôi cũng không thể hiểu nổi được tất cả là tại vì sao?

Trong lúc tôi đang đắn đo suy nghĩ thì Beavis đã nhảy bổ ra phóng nhanh về phía trước, bỏ mặc cho tôi đang hoảng sợ chạy theo sau. Khó chịu hơn là tôi đã suýt bị vấp té nên tốc độ giảm xuống, tăng cơ hội khoảng cách giữa tôi và thằng nhóc xa hơn.

Khi tôi vừa đuổi đến thì đã thấy tên đàn ông kia vung tay tát Marie, cùng lúc ấy Beavis bỗng gào lên một tiếng chói tai và rồi ánh sáng chói loà phủ kín một con hẻm nhỏ. Đến khi đôi mắt của tôi đã thích nghi được với ánh sáng thì tôi thấy Beavis đang kề sát bên tôi, gần đến mức trán của tôi gần như chạm vào môi dưới của nó.

Beavis mở to hai mắt, khuôn mặt nó trắng bệch vành mắt đỏ lên, cơ thể run rẩy dữ dội, hơi thở của nó hổn loạn dồn dập. Và rồi nó lập tức bình tĩnh quay phắt lại nhìn tôi.

Trái tim bỗng đập hụt một nhịp, cơ thể tôi bất giác run lên và cái sợ này xuất phát từ đâu tôi cũng không rõ, tôi lắp bắp gọi tên nó. "B-Beavis..." Nó làm sao vậy, bộ dạng này đáng sợ quá.

Tôi nghe Marie thét to bên tai. "BELLA—"

"Em..." Beavis há miệng rồi lại im lặng. Cảm giác này thật giống như có thứ gì đó muốn phá tung lồng ngực thoát ra ngoài, không có bất cứ thứ gì có thể cản kịp.

Beavis đột ngột đẩy tôi ra ôm đầu hét to. "AAA—!"

Đùng!

Tôi bị lực đạo thoát ra từ cơ thể Beavis đánh bay, trái tim như muốn ngừng đập khi cơ thể đột nhiên mất đi trọng lực.

Rầm!

Cơ thể nặng nề đập vào cái thùng gỗ gần đó. Bất chấp cơn đau trên người tôi hoảng loạn ngẩng đầu.

Những thứ đỏ đỏ trắng trắng văng ra tứ tung. Trực giác của tôi mách bảo đây là thứ nguy hiểm. Tôi giơ hai tay điều động lực lượng của bản thân, bí mật che giấu hơn mười năm cuối cùng cũng bị phơi bày.

Một lớp bột phấn màu trắng xông đến chỗ Marie với tốc độ kinh người nuốt trọn lấy cô khi cô còn chưa kịp phản ứng với tất cả những gì đang xảy ra. Những tên đàn ông kia bị thứ mà Beavis "tạo ra" bắn trúng, trực tiếp bị nổ tung... phải, là nổ tung!

Tôi không hề nhìn lầm.

"Aaa!!!" Xung quanh có vài người nhìn thấy liền hoảng sợ hét toáng lên bỏ chạy.

Beavis rất sợ hãi, nó ngã ngồi xuống đất ôm đầu. Tôi bò nhanh lại chỗ nó. "Bebe em có ổn không?"

Lớp bột phấn màu trắng đang che chở cho Marie tan rã ra, phiêu đãng trong không khí từ từ rút về lòng bàn tay của tôi, nhưng tôi không bận tâm đến nó mà liên tục thủ thỉ những lời dịu dàng bên cạnh Beavis.

Marie lấy lại tinh thần rất nhanh, cô ấy đứng bật dậy kéo tôi và Beavis chạy nhanh về nhà, mặc cho tôi liên tục bị vấp trong lúc bỏ trốn.

Chạy đến trước cửa nhà Marie đã lập tức đẩy mạnh cửa ra một cách dễ dàng mặc dù trước đó tôi có nhớ mình đã khoá cửa rồi. Nhưng hiện tại tôi không thể để tâm đến việc này, có chuyện quan trọng hơn cần tôi quan tâm.

Marie buông tay tôi và Beavis ra để chúng tôi đứng thừ người tại cửa, còn bản thân cô thì đang bận bịu xông vào phòng ngủ lục tung mọi thứ trong ngăn kéo trong tủ trang điểm.

Tôi hít thở thật sâu rồi đóng cửa lại, nhưng tôi đánh giá thấp sức mạnh kiềm chế của mình rồi. Cánh cửa bởi vì do tôi mất kiểm soát kéo thật mạnh vào mà vang lên cái rầm, đến Beavis đang đực người bên cạnh còn giật mình về âm thanh đột ngột vang lên mà Marie thì trông chẳng hề hấn gì.

Thấy cô tập trung vào cái khác hơn là tâm lý của Beavis, tôi lập tức cau mày sải những bước chân dài đi nhanh đến chỗ cô, giọng nói không khỏi trầm hơn. "Con đã nói biết bao lần, rằng, chúng ta nên rời khỏi cái chỗ quái quỷ này, đúng không Marie?"

"Con có thể kiếm ra tiền, có thể phụ giúp được mẹ và số tiền bấy lâu nay chúng ta tích góp có thể dành để sắm một căn nhà mới, dù không phải rộng lớn nhưng ít nhất vẫn đủ an toàn!" Tôi bắt đầu nâng giọng lên khi thấy Marie vẫn đang bận rộn với một đống giấy da và bút.  "Và bây giờ mẹ xem thử bản thân mẹ đã làm gì đấy? Tự đẩy bản thân vào nguy hiểm và kéo luôn cả các con của mẹ vào."

"Rồi giờ mẹ hành động như thể mọi thứ đều bình thường, trong khi em trai của con phải hứng chịu cái trò..." Tôi không thể hình dung nổi việc xảy ra khi nãy là gì. "... cái trò điên rồ ấy!"

Đáng lẽ ra họ nên dọn khỏi cái chỗ quái quỷ này mới đúng. Ngay bây giờ!

Tôi rít lên khi thấy Marie chỉ nhìn mình và từ chối cho ý kiến để bận bịu với việc trong tay tiếp. "Nếu như ngay từ đầu mẹ nghe con thì Beavis đã không phải chịu chấn động như vậy." Beavis chỉ là một đứa bé! Những việc xảy ra lúc nãy đủ khiến tinh thần của thằng nhỏ bị bấn loạn, sẽ như thế nào nếu nguồn năng lượng đó lại bị dao động lần nữa bởi vì tâm trạng của thằng nhỏ tiếp tục bị kích động?

"Marie." Tôi thẳng thừng gọi tên của mẹ mình một lần nữa để nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề. Nhìn về phía Beavis vẫn còn ngô nghê đứng đó, trong lòng tôi bỗng xót xa.

Thằng bé còn nhỏ xíu, nó đã giết người một cách không có chủ ý. Đây sẽ là vết nhơ lớn nhất đời của nó, tôi giận bản thân mình vì lúc nào cũng nghĩ những lời Beavis nói là hoang đường nhảm nhí. Hoá ra thằng bé có những thứ phép màu kỳ lạ, có phải lần đầu phát hiện ra đều này, nó đã rất hoang mang không, nó đã tìm đến tôi, nhưng tôi lại chọn bỏ mặc nó và cho rằng nó nói dối rồi đuổi thằng bé đi khi nó muốn tìm chỗ an ủi.

Một phần cũng do tôi.

Tôi làm chị thất bại quá.

"Cái lịch sự mà con thường thể hiện bay biến đi đâu cả rồi?" Marie bỗng hỏi trong khi tôi giận đùng đùng đi ra ngoài. Cô nói tiếp với giọng thảnh thơi ẩn ẩn niềm vui sướng. "Cũng có ngày Bella của mẹ mất kiểm soát đến vậy sao?"

"Con gái và con trai của mẹ đang hoảng sợ đấy Marie." Tôi không tài nào hiểu nổi sao cô lại có thể vui mừng vào lúc này.

Marie gấp bức thư mà cô đã viết xong đứng lên đi ra ngoài, sượt ngang qua Beavis sờ loạn lên đầu thằng nhỏ. "Mẹ sẽ giải thích sau mà, bây giờ chúng ta đang rất gấp đó, con có hiểu không?"

Tôi ngồi bẹp trên ghế ăn, bực mình nhìn đi chỗ khác cho đến khi Marie xoay người thì tôi mới quay đầu quan sát hành động của cô. Marie đang đứng ở sân ngoài nhét ngón tay vào miệng để tạo ra một âm thanh như tiếng của loài chim sẻ, tôi đã ngạc nhiên khi mẹ của mình lại có thể bắt chước giọng sẻ như thật.

"Cái quái—" Tôi chưa kịp lầm bầm trong miệng xong thì đã có một con đại bàng sà xuống đối diện Marie, tôi đứng bật dậy đi ra ngoài nhìn kỹ hơn thì phát hiện Marie đang vừa cột thư vừa dặn dò với con chim đó.

Marie bị gì vậy, cô ấy giao tiếp được với động vật như tôi sao?

Tôi thầm kinh ngạc trong lòng, mắt lia nhanh qua những căn nhà xung quanh, dường như chả ai thèm để ý đến việc một cô gái xinh đẹp như Marie lại có thể điều khiển được loài chim hung hãn này.

Đây có còn là người mẹ hậu đậu mà tôi quen biết không?

Quá sock và tôi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Beavis còn hoảng sợ hơn cả tôi, nó vẫn còn run rẩy liên tục, Marie thì nhanh chóng gửi thư đi và xoay ngược vào trong nhà dọn hành lý.

Tạm gác sự tức giận với Marie sang một bên, tôi nhìn Beavis, đến bây giờ mới có thời gian cho não xoay ngược mọi thứ lại từ đầu để đặt câu hỏi.

Vậy nguồn năng lượng đó là gì? Nó xuất phát từ đâu?

Chưa bao giờ tôi lại chịu một đòn công kích gần đến như thế mà không có sự che chở của nó, đã từ rất lâu rồi...

Tôi vươn bàn tay lên cau mày ngắm nghía, hai bên thái dương bỗng nhói lên.

Hay do sức mạnh này đã bị suy giảm khi đang ở một nơi khác?

Marie dọn xong đồ đạc liền đi đến ôm bọn tôi lại. "Đừng sợ... có mẹ ở đây."

Tôi muốn nói rằng, lời an ủi này đến muộn quá, và thực tế là tôi không cần sự an ủi này, tôi cần cô trả lời hàng vạn câu hỏi trong lòng hơn. Nhưng...

Beavis ôm chặt Marie. "Mẹ... đó là cái gì?" Dường như giọng của thằng bé đã bớt căng thẳng hơn, nó thả nhẹ giọng nói. "Thứ... đã giết bọn họ... con, hình như con giết họ."

"Con là đồ giết người..."

Tôi vội siết chặt tay Marie.

"Là phép thuật... được rồi, Bebe đừng lo lắng, không phải lỗi của con, là do họ... là do họ đã làm hại mẹ nên mới bị vậy, con chỉ là muốn bảo vệ mẹ mà thôi..." Marie ngạc nhiên, sau đó dịu dàng an ủi và làm ngơ đi cái véo tay của tôi. "Và không thể nói bản thân là đồ giết người, họ vẫn còn sống."

Beavis hoảng loạn gật gật đầu.

Gật gù xong nó lại hoảng sợ hỏi. "Con là quái vật sao..."

Marie lập tức phản bác. "Nói bậy, các con của mẹ đẹp thế này sao có thể là quái vật!"

Giờ này mà cô còn cố làm dịu bầu không khí bằng những câu tào lao này sao?

Tôi đã bình tĩnh hơn Beavis, nhưng bảo trong lòng không khó chịu là giả. "Chúng ta sẽ gặp rắc rối sao, mẹ sẽ không gặp phải phiền phức chứ?" Tôi vẫn còn hoang mang lắm. Cả khuôn mặt nhỏ của Bellanita điều tái xanh.

Marie sững sờ.

Ái chà...

Đây là lần đầu tiên Bella của cô không tỏ ra trưởng thành đó.

Xem đi, đây mới là nét mặt của một đứa trẻ nên có chứ.

"Không sao cả, sẽ có người giải quyết." Marie ỷ y đáp.

Tôi không cho là đúng. "... nhưng đã có vài người thấy rồi."

"Yên tâm, hãy tin mẹ." Marie vỗ ngực cam đoan. Vẻ mặt cô ấy hứng khởi... Chả giống như mới vừa bị tấn công chút nào, mà giống sắp đi du lịch hơn.

Cô lấy đâu ra tự tin để nói những điều này vậy?

Chúng tôi dọn nhà đến một nơi khác.

Ngày 30 tháng 7 năm 1991, tại Lodon, Anh quốc.

Căn nhà mới này quá rộng đối với một gia đình ba người như chúng tôi. Thậm chí là có cả một sân vườn nhỏ ở trước nhà, căn nhà được kết cấu bởi những khung gỗ và gạch men. Lấy phòng khách làm trung tâm khá rộng và có một ống khói, còn lại mỗi nơi đều có một căn phòng riêng biệt nào đó: như phòng ăn, phòng sinh hoạt và phòng ngủ, trong đó phòng ngủ chiếm đa số.

Tôi bỗng mờ mịt.

Số tiền tích góp bao lâu nay đủ nhiều nhưng không nhiều đến mức có thể mua đứt một căn nhà biệt lập thế này.

Dọn dẹp căn nhà một cách đơn sơ, Beavis hào hứng nói chuyện với tôi về dụ bức thư nhập học phép thuật trước đây thì bị Marie vô tình nghe được.

"Con lặp lại lần nữa đi Bella." Marie trợn to đôi mắt dòm tôi chằm chằm.

Beavis ôm tôi cảnh giác nhìn Marie rồi lùi một bước. "Thì hồi đó tụi con luôn nhận được một bức thư, nôm na là ba cái trò giỡn của tụi kia, bọn nó muốn phá tụi con thôi. Mẹ đừng lo, tui con quăng thùng rác rồi."

"Mẹ đang nói chuyện với Bella, con trật tự đê Bebe." Marie khoanh tay trước ngực, chĩa mũi dao về phía Beavis

"Đi chứ không phải đê." Beavis học theo bộ dạng của tôi cứng rắn chống đối Marie với một vấn đề không liên quan, nó đã không còn tỏ ra cái vẻ yếu đuối nữa mà quay về với bộ dáng bắt bẻ như thường ngày.

Tôi cản cuộc xung đột giữa họ rồi nói. "Có những lá thư kỳ lạ luôn được gửi đến, trường Hogwarts và hiệu trưởng Dumblydore..."

Tôi chưa kịp nói xong đã thấy Marie ôm đầu ngã ngửa ra sau.

"Mẹ ơi!!"

Sau khi mới dọn đến nơi này, Marie giải thích với chúng tôi, đây là một thế giới có phù thủy.

"Dạ?" Tôi nghệch mặt ra. Quên mất việc hỏi cô xây xở làm sao mà mua nổi căn nhà tuyệt vời này.

"Là phù thủy... Mẹ rất vui vì các con không phải Squib."

"Squib?" Tôi và em trai lặp lại lời nói của cô, cả hai tỏ vẻ cổ quái nhìn Marie.

"Là người không có phép thuật nhưng có ba mẹ là phù thủy. Còn Muggle là chỉ những người không được sinh ra ở thế giới phù thủy và không sử dụng được phép thuật..." Marie xoa đầu chúng tôi giải thích.

Vậy... Marie cũng là một phù thủy?

Tôi bàng hoàng. "Mẹ là phù thủy?"

"Đúng! Mẹ là phù thủy." Marie nháy mắt với tôi và đầu óc tôi bỗng được khai sáng. Hàng vạn câu hỏi luôn đốt cháy tôi mỗi đêm bỗng dưng đều tan biến như vừa được tát nước.

Beavis há hốc mồm. "Khi nãy mẹ nói mẹ rất vui vì con và Bella không phải là Squib, vậy... baba cũng là một phù thủy giống mẹ sao?"

Tôi giật giật khoé môi. Mọi chuyện xảy ra hôm đó nó đã quên sạch hết rồi nhỉ? Beavis rất dễ quên và có tinh thần lạc quan giống Marie.

Marie bỗng lúng túng, không còn dáng vẻ tự nhiên như ban đầu nữa. "... Ừ."

Beavis càng hưng phấn. "Ông ấy là một phù thủy rất mạnh sao!?"

Marie không nỡ làm con trai tắt hứng. "Ừ... Có lẽ là một phù thủy rất mạnh."

Beavis hoan hô một tiếng, muốn hỏi tiếp liền bị tôi cắt ngang. "Bebe à... vậy em là một phù thủy đó."

Nó rất nhanh bị tôi chuyển chủ đề.

"Phải!! Em là phù thủy đó nha~ ahaha..." Beavis phấn kích đứng dậy chạy lon ton khắp phòng khách.

"Mẹ cũng học ở học viện Hogwarts sao?" Tôi nhìn Beavis một chút rồi thu hồi tầm mắt nhìn Marie, ngọt ngào hỏi.

Marie lắc đầu. "Mẹ học ở Học viện Phép thuật Beauxbatons."

Tôi định hỏi Beauxbatons là nơi nào thì Beavis ngừng chạy nhảy hỏi câu khác. "Nếu mẹ là phù thủy thì sao mẹ không dùng phép thuật chống lại bọn người xấu xa kia??"

"Ở thế giới Muggle chúng ta không được sử dụng phép thuật." Marie liền trở nên nghiêm túc.

"Nhưng lỡ rơi vào trường hợp nguy hiểm thì sao?" Beavis cắn môi, chợt nhớ lại chuyện vài ngày trước.

"Thì... sử dụng phép thuật."

"Thế lúc đó sao mẹ không sử dụng phép thuật!"

"... mẹ không còn phép thuật."

Beavis ngơ ngác. "Tại sao??"

Nhìn Marie nghẹn họng tôi đành giải vây, đặt câu hỏi khác.

"Chúng ta sống ở đó gần mấy năm, tại sao đến bây giờ họ mới để ý sắc đẹp của mẹ?"

Marie gãi đầu. "Vì lúc mới còn ở Pháp, ý mẹ là lúc mới sinh các con ra, mẹ vẫn còn phép thuật, mẹ đã sử dụng một câu thần chú để che giấu vẻ bề ngoài của mình... vài hôm trước thần chú vừa hết hiệu nghiệm."

Beavis vứt mọi chuyện đau buồn sau đầu hỏi câu khác, còn không quên nêu ra quan điểm của mình. "Mẹ không phù phép lên con và chị Bella, vậy sao họ không để ý đến bọn con? Chẳng phải bọn con cũng rất đẹp sao? Nghe nói bắt cóc trẻ con rồi bán sẽ được nhiều tiền lắm đấy."

Marie "..." Thằng nhãi này...

Tôi lườm nó. "Thế em muốn bản thân bị bắt lắm à?"

Beavis méo môi. "Không đâu, em chỉ đặt câu hỏi thôi..."

Tôi mở một cái thùng bên cạnh lấy sách ra, bắt đầu sắp xếp mọi vật dụng xung quanh. "Em không nhớ lúc đó chúng ta đã được mẹ che mặt sao?"

Beavis nhảy đến mở cái thùng đồ chơi của nó ra."Nhưng chúng ta có ra ngoài nhiều lần mà? Đâu phải chỉ một lần đó đâu?"

Tôi bỏ sách xuống véo lỗ tai nó. "Mỗi lần chúng ta ra ngoài đều lựa chọn những lúc ít người mà!! Bebe, hôm nay em đặt nhiều câu hỏi hơn hằng ngày đấy!!" Thằng này đúng là biết cách làm cho người khác phát khùng!

Marie cũng tháo một cái thùng ra, bắt đầu lắp ráp một cái kệ, giả bộ như không nghe tiếng la ý ới của thằng con.

Dọn được một vài vật dụng đơn giản thường dùng ra ngoài xong, Marie ra hiệu chúng tôi nghỉ ngơi, còn bản thân cô lại kéo viết và giấy da ra viết cái gì đó. Beavis đang bám víu với tôi bỗng tò mò sáp đến gần Marie.

"Mẹ viết cái gì vậy?"

"Chút chuyện nhỏ thôi, mẹ tính liên lạc với bạn." Marie vừa viết vừa ngóng cổ nhìn ra cửa sổ đang được mở rộng. Nghe mẹ nói thế Beavis liền cảm thấy không còn gì thú vị chạy đến chỗ tôi đòi chơi đấu vật.

Tôi dĩ nhiên từ chối, Beavis vội vàng nói. "Em sẽ nhường Bella mà." Tôi ngập ngừng nhìn nó, đứng trước một đôi mắt đáng yêu như thế tôi không thể nào từ chối nổi. "Một ván thôi đấy nhé."

Beavis vui vẻ vươn tay ra dấu ok, ra hiệu xong nó nhìn tôi lao đầu đến như con thiêu thân, nó lách khỏi bàn tay tôi một cách dễ dàng rồi nhào tới quấn chặt lấy tôi, cả hai ngã nhào vào nơi là trước đó Marie đã ngồi.

Tôi gầm lên. "Biết ngay mà!!" Có bao giờ nó nhường tôi khi chơi cái trò tào lao này đâu!

Beavis hỏi. "Chịu thua chưa!"

"Khum!!!! Em dụ chị, buông tay ra bằng không chị phun nước bọt vào mặt!" Mặt tôi nóng bừng lên vì giận, tôi chống chế gồng lên mấy lần để vặn bung hai tay Beavis ra nhưng không được.

Beavis có vẻ hống hách vô cùng. "Chị không đấu lại em được đâu, ở sạch như chị sao chịu chơi bẩn như vậy được!"

Hôm đó, Beavis đã được trải nghiệm qua phi vụ chơi bẩn của Bellanita.

Lúc Marie nhận được thư nhập học của bọn trẻ cũng là lúc tụi nhỏ đang phun nước miếng phì phèo khắp nhà.

Marie "..."

Hôm sau, lúc vào Hẻm Xéo tôi và Beavis vẫn còn ngơ ngác. Tôi dòm Marie đang nhìn xung quanh bằng sắc mặt hoài niệm.

"Chúng ta mua gì trước nhỉ? Áo chùng, ừ đúng rồi, nào Bella, Bebe đi theo mẹ, nhanh chân lên." Marie dắt chúng tôi đi đến một cửa hàng.

Tôi bước lên muốn mở cửa, liền có người từ trong bước ra.

Người bước ra là một cậu bé đẹp trai, ừm... Rất đẹp trai, cậu ta có một làn da trắng nhợt nhạt, còn trắng hơn cả tôi. Đôi mắt xám xanh và mái tóc bạch kim được vuốt ngược ra sau. Trong rất quý tộc nha.

Cậu ta lịch sự né sang một bên cho tôi vào trước. Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu ta đi khỏi.

Tôi nhịn không được khen ngợi. "Trông cậu ta thật đẹp." Tôi lại ngoái đầu nhìn bóng lưng của cậu bạn đó.

Quả nhiên, mê trai đầu thai chưa chắc đã hết.

Beavis nhíu mày. "Em thấy bình thường mà." Lần đầu tiên chị khen người khác đẹp ngoài cậu, không vui tí nào.

Trong tiệm còn có một cậu bé nữa, cậu bé này cũng có mái tóc màu đen như chị em chúng tôi nhưng có điều hơi rối, đôi mắt màu xanh lá tuyệt đẹp được dùng một cái kính khá cũ kĩ che lại. Và còn một lão cao to khổng lồ với một bộ râu rậm rạp che gần hết cả khuôn mặt.

Phu nhân Malkin cười vui vẻ bước đến.

"Ôi đến mua đồng phục Hogwarts sao? A? Hai đứa giống nhau quá là sinh đôi sao..." Bà ấy là một người phụ nữ phúc hậu, bà mặc trên người một bộ đồ màu hoa cà.

Tôi lễ phép đáp lại vài tiếng.

Còn về cậu bạn đeo kính kia... Theo như tôi quan sát thì cậu ấy có lẽ là một người sống trong thế giới Muggle, tôi đoán vậy.

Cậu ấy dáo dát tò mò nhìn khắp nơi.

Tôi và Beavis cùng đi theo phù thủy đứng lên bục.

"Xong rồi Cậu bé."

Cậu bé đeo kính kia đã xong.

Tầm mắt của tôi và cậu ấy va phải nhau.

Tôi liền nở nụ cười thân thiện với cậu ấy, cậu ấy hình như hơi bất ngờ một chút mới cười lên đáp trả tôi.

Cậu ấy đi nhanh ra ngoài và hội tụ với lão khổng lồ, Beavis trợn mắt kinh ngạc. "Bự quá! Ước gì ba của chúng ta cũng bự như vậy." Marie nghe thấy liền bị sặc nước bọt ho khù khụ.

Sau khi có được tất cả số may trên người tôi và Beavis, phu nhân Malkin ra hiệu chúng tôi bước xuống, Marie đứng nói chuyện với bà ấy một hồi rồi đưa chúng tôi đến một cửa hàng khác mua đũa phép.

Tiệm Ollivanders.

Ở đây rất nhỏ, xung quanh đều có những cái hộp hẹp dài được xếp trồng lên nhau, những cái hộp điều được xếp cao tận tít lên trần nhà.

"Xin chào." Một ông cụ hiền từ với mái tóc bạc trắng đi xuống từ một bậc thang nào đó.

Ông ấy đi đến trước mặt tôi và Beavis.

"Hai đứa thật giống nhau..."

Tôi thầm nghĩ sao mà ai thấy chúng tôi cũng đều phán câu thế này vậy nhỉ, cứ như sinh đôi trai gái là điều hiếm hoi lắm.

Beavis nâng cằm. "Bọn con là sinh đôi."

"Haha... thế sao?! Tụi con thật giống thằng nhóc họ Selwyn, à khác mỗi màu mắt." Ông ấy cười híp mắt đánh giá chúng tôi, chỉ một câu đầu tiên đã hoàn toàn thu hút được Beavis cao ngạo bên cạnh.

"Không, cô bé này giống hơn... Tính cách y hệt, ta còn nhớ lúc thằng nhóc đó vừa bước vào tiệm ta, nó cũng khoanh tay lại, bưng bộ dạng cao quý đánh giá khắp nơi thế này..." Ông Ollivanders nói với vẻ mặt hoài niệm y hệt vẻ mặt Marie lúc vừa bước vào đây.

Marie "..."

Beavis lại rất hứng thú, đôi mắt sáng rực lên với vẻ tìm tòi nghiên cứu. "Thật sao?"

Ông ấy còn muốn nói gì đó nữa nhưng Marie đã thất thố lên tiếng.

"Chúng ta mau chọn đũa nào!"

Ông cụ im lặng nhìn Marie một chút rồi mới dời chủ đề. Marie giả ngu nhìn chỗ khác.

"Vậy... Chúng ta chọn đũa phép cho cậu bé đẹp trai này trước nhé."

Beavis vui vẻ reo lên.

Sau nhiều lần thử vài cây đũa phép khác nhau, cuối cùng Beavis cũng phù hợp với một cây đũa phép.

Đũa phép của Beavis có màu xám và nhiều hoa văn chạm khắc. Làm từ cây sồi, lõi lông đuôi chim phượng hoàng, dài 11inch.

Beavis khua khua đũa phép. "Nhìn nó đẹp ghê, nhưng hoa văn cầu kỳ, nhìn kỹ lại nó giống đũa phép của con gái sử dụng hơn."

Marie dở khóc dở cười an ủi Beavis.

"Nào... đến đũa phép của cô bé này."

Marie và Beavis chăm chú nhìn tôi, bị nhìn như vậy khiến tôi không khỏi hồi hợp.

"Con thuận tay nào? Đưa tay đó ra."

Tôi vươn tay ra. "Tay trái ạ."

"Lại một điểm giống Selwyn nữa này!" Ông ấy lại hào hứng nhắc chuyện cũ.

Marie giật bắn người.

Tôi hơi tò mò. Vì sao cứ nhắc đến Selwyn là Marie lại kỳ lạ như vậy chứ.

Đầu tiên ông ấy đo khoảng cách từ vai đến ngón tay, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối... Còn đo vòng quanh cái đầu tôi nữa.

Lúc nãy tôi quan sát xung quanh nên không biết là phải đo nhiều như vậy.

"Không cây đũa nào giống cây đũa nào, vì không có hai con bạch kỳ mã hay hai con phượng hoàng hay hai con rồng giống nhau để cùng cho nguyên liệu làm lõi đũa. Tuy nhiên thực tế thì có thể có hai cây đũa có lõi đến từ cùng một sinh vật pháp thuật hoặc làm từ gỗ của cùng một cái cây chứ không có yêu cầu nhất định mỗi con phượng hoàng hay bạch kỳ mã chỉ cho một sợi lông để làm ra một cây đũa phép duy nhất." Ông cụ lấy một cây đũa phép ra đưa cho tôi.

"Đây, cháu cầm lấy, đũa này được làm từ cây táo gai, lõi lông đuôi bạch kỳ mã, dài 12inch, thanh khiết và tao nhã như cháu..."

Tôi cầm lấy tò mò nhìn thứ phi thường nhưng lại mảnh mai này. "Cây táo gai và Lông Bạch Kỳ Mã là sao ạ?" Thứ mảnh dẻ thế này có thể tạo ra những năng lượng sống mà đợt trước Beavis vô tình tung ra sao?

"Người ta thường sử dụng một loại gỗ và một loại lõi được lấy từ một loài động vật bất kỳ để cho ra một thành phẩm như con thấy hiện tại đây..." Ông Ollivanders lấy nắp hộp đặt xuống dưới, đôi mắt đục ngầu của ông cụ ánh lên tia sáng và ra hiệu tôi cầm nó lên bằng tay thuận của mình. "Gỗ táo gai và Bạch Kỳ Mã... Một sự đối nghịch rất thú vị đấy cô bé ạ. Gỗ táo gai thường vừa lành mà cũng có tính công kích rất cao trong việc sử dụng một vài bùa chú mang thiên hướng nguyền rủa, những người thường sử dụng loại gỗ thế này thường có khuynh hướng —"

"Khụ khụ khụ!!!"

Ông cụ đang ôn bài hăng say với Bellanita thì bị tiếng ho khan kỳ cục của Marie cản lại. Ông bất mãn nhìn về phía cô một cái rồi nhìn vào khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn bên cạnh lựa lời nói tiếp. "Nó khó bị điều khiển, nhưng nếu con và nó hoà hợp được với nhau thì đều đó chứng tỏ trong tương lai con là một pháp sư hùng mạnh. Lõi Bạch Kỳ Mã, đây là lông đuôi của một loại động vật tinh khiết nhất trên đời này, ta chỉ có thể đợi cho lông tóc nó rụng xuống mới đi góp nhặt từng cọng, đây là phần lõi khó bị đình trệ nguồn năng lượng trong cơ thể nhất và nó sẽ dễ dàng dẫn những nguồn năng lượng ấy ra ngoài, khiến con vung đũa một cách dễ dàng duyên dáng."

Tôi dần vươn tay trái lại chạm lên thứ đồ vật huyền huyễn này.

Căn cứ vào vào lời nói của ông Ollivanders nếu lõi Bạch Kỳ Mã là thứ tinh khiết nhất trên đời, vậy chẳng phải gỗ táo gai sẽ trở thành loại gỗ tà đạo nhất sao? Suy cho cùng ông cụ đã nói rằng hai thứ này đối ngược nhau.

Bất thình lình, có một nguồn năng lượng ấm áp bao bọc lấy bàn tay tôi khi tôi chỉ vừa chạm nhẹ vào thân đũa. Căn phòng dường như run lên, tiếng những hộp gỗ va chạm nhau vamg lên tiếng lạch cạch.

"Thế nào có phải không hợp đúng không, cháu đừng lo lắng. Mỗi cây đũa phép không phải là một đồ vật phép thuật vô tri, nó tự chọn cho mình một phù thủy để phục vụ. Đũa phép và cả phù thủy chỉ có thể phát huy toàn bộ sức mạnh khi chiến đấu bên cạnh nhau..." Vẻ mặt ông Ollivanders như đã dữ liệu từ trước, ông cụ vội an ủi tôi. Tôi dường như không nghe thấy chộp lấy cây đũa.

Lần nay tôi cảm nhận được nguồn năng lượng ma quái trong cơ thể đang run lên một cách hứng phấn. Tôi lập tức vung đũa lên, cánh tay vẽ ra một độ cong. Từ đầu đũa phép không hoá ra nhưng chùm lửa hay những chùm pháo hoa nóng rực nguy hiểm như Beavis ban nãy, mà thay vào đó nó tạo ra một dải kim tuyến lấp lánh như những chú đom đóm xinh đẹp trong màn đêm. Thậm chí có thể so với một dải ngân hà thu nhỏ.

Ông Ollivanders ngỡ ngàng nhìn Bellanita múa mây quay cuồng cây đũa phép chạy vòng quanh Beavis.

Tôi vui đùa xong liền lắc cây đũa với ông cụ vẫn còn đang sốc nganh trời. "... Cháu thấy nó rất hợp với cháu."

Ông Ollivanders. "...??"

Một lần liền trúng luôn?!

Đũa phép của tôi màu đen, cũng có nhiều hoa văn trạm khắc không khác gì đũa của Beavis.

Trả tiền xong Marie dắt chúng tôi ra ngoài. "Bebe, con lớn rồi chứ không phải còn con nít đâu nhé, đừng có cái gì xảy ra cũng nhào nhào vào lòng chị con, con như vậy có đáng mặt nam nhi không?" Cô rầy Beavis về việc chúng tôi vừa vui đùa khi nãy.

Bây giờ, Marie vẫn còn liên tục giáo dục giới tính với Beavis. Đây là vấn đề duy trong nhà tôi không được xen vào.

"Con là đàn ông." Beavis đáp.

Marie gật đầu. "Ừa..."

"Nhưng mà con vẫn là em trai của Bella." Beavis cáu kỉnh nói chêm vào.

Marie nhăn mày vội uốn nắn. "Sao lại kêu trống như thế, xưng làm em trai thì phải biết dùng kính ngữ với chị của mình."

Beavis tỏ vẻ không hài lòng.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com