ZingTruyen.Info

Tôi chỉ thích cậu |hp|

Chương 10: Sân Quiddicth

Hibiscas

Beavis nhất quyết bắt Bellanita uống tận hai ly sữa, khẳng định rằng chị mình cần tăng cân nhiều hơn và sữa sẽ tốt cho chị ấy.

Nó đưa cho tôi hai ly sữa và nài nỉ tôi uống cả hai. "Nhanh lên, uống hết đi Bella." 

Tôi cảm thấy hơi ngợp thở, tự hỏi liệu mình có thể uống được nhiều sữa như vậy không. "Nhưng như thế chẳng phải quá nhiều sao?" Tôi đáp thêm. "Chị vừa ăn xong phải không?"

Beavis mỉm cười cảnh báo tôi. "Đừng nói dối." Liệu thái độ hư hỏng của Bella có phải là kết quả của việc chiều chuộng quá nhiều hay không.

Tôi từ chối trả lời tiếp, cảm thấy áp lực và bị hiểu lầm. Dạo này tôi cảm thấy Beavis đang cố gắng kiểm soát mình chứ không phải tin tưởng những gì tôi từng nói như trước đây. Tôi hơi bực mình với sự thiếu tin tưởng của Beavis và cảm thấy như nó không thực sự hiểu tôi. Mặc dù Beavis có ý định tốt nhưng tôi vẫn bực bội và không muốn uống sữa.

Cái nhìn chằm chằm của Beavis khiến tôi cảm thấy khó chịu, và tôi quay đầu đi để cố gắng che giấu những cảm xúc đó. Beavis có thể cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không muốn chia sẻ suy nghĩ thật của mình với bất kỳ điều gì nữa.

"Em sẽ viết thư nói với mẹ chuyện này..." Beavis biến cái cau mày của mình thành một lời đe dọa khi nhìn tôi. Nó tuyên bố thẳng thừng rằng nó sẽ viết một lá thư cho Marie và chắc chắn nó sẽ thêm mắm dặm muối.

Tôi bĩu môi giật lấy ly sữa để uống. "... Có một chiêu dùng hoài!"

Beavis nhàn nhã nhìn tôi uống sữa, mở miệng mỉa mai. "Có một chiêu dùng quài nhưng vẫn hiệu nghiệm quài đó thôi."

Bị thằng em trai trêu chọc, tôi cụp mắt xuống, cảm thấy tủi thân. Mặc dù vậy, cuối cùng tôi cũng đã ngẩng đầu lên. Tôi dùng đôi mắt ướt đẫmnhìn Beavis. "Bebe, em đã thay đổi..." Tôi nói với nó, cố gắng làm cho nó nhận ra rằng mối quan hệ của chúng tôi không còn như xưa nữa.

"Cất cái mặt đó đi, chiêu này không còn dụ được em nữa đâu." Beavis lộ ra vẻ hờ hững và bình tĩnh trả lời.

Mặc dù cảm thấy tủi thân thật, tôi biết rằng chiến thuật thông thường của mình có lẽ sẽ không còn hiệu quả nữa. Vì vậy, tôi quyết định thử nói chuyện  với Beavis về một chủ đề khác, hy vọng mấy câu chuyện thời thơ ấu này sẽ hiệu quả hơn. Tôi nhìn về phía Beavis và hỏi liệu nó có còn nhớ những món ăn mà cả hai rất thích hồi còn nhỏ hay không. Tuy nhiên, Beavis vẫn thờ ơ với những câu chuyện mà tôi cho là có hiệu quả, nó trả lời một cách bình tĩnh và tự chủ. "Em không nhớ rõ nữa."

Nó ngồi cạnh xuống cạnh tôi, nhìn tôi uống sữa. Beavis bắt đầu bày ra tư thế thư giãn và thoải mái nhất, hai chân bắt chéo và hai tay tựa vào bàn. Tôi nghiêng đầu nhìn Beavis, tự hỏi tại sao nó cứ bắt tôi uống sữa mặc dù tôi từ chối nãy giờ. Khi tôi nhìn vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp của nó, tôi không thể không nhớ đến Marie và sẽ thật phiền nếu cô ấy biết tôi bị tuột ký.

"Phải làm cách nào để em có thể gặp lại chị đây."

Tôi quay đầu lại định trả lời thì phát hiện Beavis đang ở trong thế giới riêng của nó mất rồi.

Quan sát tôi uống sạch hết hai ly sữa rồi Beavis mới hài lòng về chỗ mà bọn Potter đã chừa trống cho mình.

"Bồ phải ăn một chút gì đi chứ!" Granger lo lắng.

"Mình không muốn ăn gì hết."

"Một miếng bánh mì nướng vậy?" Granger vẫn cố nài nỉ.

Potter vẫn lắc đầu. "Mình không đói mà."

Cậu đang lo lắng. Chỉ một tiếng đồng hồ nữa thôi là cậu phải ra sân bóng.

"Harry, bồ cần phải ăn cho có sức!" Seamus nói.

"Tầm thủ lúc nào cũng là đứa bị đối phương dập cho te tua nhất."

Khi tôi nhìn Beavis bước đi, tôi cảm thấy hơi buồn. Mặc dù Beavis mà tôi biết vẫn là Beavis nhưng tôi không thể hiểu nổi được cảm giác khác biệt này là gì. hành động theo những cách khác lạ, khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn để tôi không thể tiếp cận (tỉ như cảm giác phiền phức khi nó ép tôi làm gì đó, và tôi sinh ra lòng phản nghịch). Nhưng đồng thời, có điều gì đó ở Beavis đã thu hút tôi. Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi cũng sợ phải tìm hiểu. Có vẻ như còn nhiều điều đang diễn ra hơn là tôi đã nhận ra.

Tôi bắt đầu bị giằng xé giữa việc tiếp cận Beavis, cố gắng tìm hiểu xem có chuyện gì và giữ khoảng cách, vì tôi sợ những gì nó có thể nói hoặc làm. Suy nghĩ của tôi đúng là một mớ hỗn độn, tôi vừa buồn bực vừa bối rối. Tôi nhớ mối quan hệ thân thiết mà chúng tôi từng chia sẻ, và không khỏi tự hỏi liệu nó có còn như vậy nữa không. Tôi cảm thấy như Beavis đang giấu tôi điều gì đó.

Khi tôi dự định ở lại thêm một thời gian nữa, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cảm giác như có thứ gì đó trói buộc tôi và giữ tôi tại chỗ, đó không phải là một cảm giác dễ chịu. Thay vì chiến đấu với nó, tôi quyết định nghe theo trái tim mình và đứng dậy rời đi. Tôi thực sự không biết mình muốn đi đâu hay muốn làm gì, nhưng tôi biết rằng mình cần phải thoát khỏi cảm giác khó chịu đó và tìm một nơi khác để ở.

Tôi bước nhẹ nhàng dọc hành lang, dừng lại và nhìn xung quanh. Thấy không có ai ở đó, tôi giơ tay lên không trung và di chuyển xung quanh một chút. Tôi cố gắng giải tỏa phần nào cảm giác căng thẳng bằng cách giãn xương cốt một tí. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi đứng trên đôi chân của mình. Không có ai xung quanh nhìn thấy tôi, và cảm giác khó chịu ấy cũng đã biến mất.

"Mày làm gì vậy?"

Tôi giật mình khi nghe thấy một giọng nói đột ngột, căng da đầu và quay lại để xem nó phát ra từ đâu. Thành thật mà nói tôi không mong đợi sẽ thấy ai khác ở đây.

Tôi quay đầu lại thì thấy người vừa nói chính là Malfoy, đang dẫn đầu về phía tôi. Với khuôn mặt gầy gò đẹp trai, cậu ta khá nổi bật, mặc dù tôi biết cậu ta không phải là người đáng tin cậy. Đằng sau cậu ta là hai người khác, Grabbe và Goyle, to lớn và vạm vỡ, giống như hai thùng nước.

Cậu ta đến gần tôi lặp lại câu hỏi. "Mày vừa làm trò gì thế?"

Tôi e hèm một tiếng nói sang chuyện khác. "Chẳng phải sắp có trận đấu à? Cậu không chuẩn bị đi xem sao?"

Malfoy lập tức ném câu hỏi kia sau đầu. "Tao là Malfoy đấy... ý tao là nhất định Slytherin sẽ thắng thôi, đây là điều không thể bàn cãi, tao cần gì phải lo lắng như thằng em mày chứ?"

Tôi phản bác. "Beavis không hề lo lắng, em ấy chỉ quá hưng phấn thôi."

"Không đâu... tao thấy nó run quá trời. Tại lúc nãy mày không có ở đó nên không biết đó thôi." Malfoy nhướn mày.

"Không thể nào!"

"Nó thật sự sợ hãi..."

"Không-thể-nào-!!" Tôi nhíu mày, thật sự tức giận.

Malfoy có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi, và đôi mắt cậu ta nheo lại như thể cậu ta đang lên kế hoạch gì đó. Có lẽ Malfoy nghĩ câu trả lời của tôi là sai và cậu ta mong đợi nhiều hơn từ tôi. Malfoy có vẻ như vậy, rất kiêu ngạo và tự phụ, tin rằng mình vượt trội hơn người khác. "Thế thì thử đánh cược nhé?"

Tôi không hiểu lắm. "Gì?"

Cậu ta đứng đắn nói. "Cược rằng nếu Slytherin thắng trận Quidditch này, mày phải hôn tao trước mặt mọi người."

Tôi giật mình nhưng nhanh chóng đặt câu hỏi ngược lại. "Thế cậu thua?"

Cậu ta lại trợn mắt làm như vẻ tôi được voi đòi tiên vậy. "Thua thì thôi chứ sao!!"

"..." Không công bằng.

"Thế... dám cược không?" Cậu ta bước lại từng bước.

Tôi không do dự liền lắc đầu.

"Thằng Martin mà biết chị nó không tin tưởng vào nó, thì không biết nó sẽ đau lòng thế nào đây..." Malfoy nói những lời thấm thía.

Tôi nheo mắt lại, bỗng nhiên quên đi việc Marie đã dặn dò tôi nhiều thế nào về cách hành xử đúng đắn. "Cậu là một thằng bịp."

Beavis đã nói với tôi về dụ của Malfoy, và tôi đã hiểu ra vì sao hôm đó sắc mặt của cậu ta lại khó coi đến thế. Cậu ta dụ mọi người vào một cái bẫy chết người bằng cách tuông ra những lời thách thức hão huyền và sau đó lại chạy đi mách giám thị Flich để lão đi tóm bọn Potter lại. Đây là một hành động độc ác đối với em trai của tôi. Và bây giờ cậu ta sẵn sàng lừa gạt tôi để đạt được mục đích cậu ta muốn, và tôi có thể thấy những hành động như vậy sẽ khiến cậu ta trở thành một người nguy hiểm khi ở bên cạnh. Tôi biết rằng tôi cần phải cẩn thận khi đối xử với Malfoy, nhưng dường như Chúa đã gửi cậu ta đến để kiểm tra giới hạn của tôi.

* * *

Sân Quidditch được bao quanh bởi toàn trường và hầu như mọi người đều có mặt để theo dõi trận đấu. Nhiều học sinh thậm chí còn trang bị ống nhòm vì họ muốn xem từng chi tiết trận đấu một cách rõ ràng nhất. Ghế được nâng cao và mang lại tầm nhìn tốt hơn cho trận đấu, nhưng một số người vẫn khó theo dõi diễn biến. Mọi người đều hào hứng và tò mò, hy vọng được thấy đội mình yêu thích giành chiến thắng. Sự căng thẳng và mong đợi có thể được cảm nhận khắp khán đài.

Khi trận đấu Quidditch đến gần, Beavis và những người còn lại trong đội đã sẵn sàng cho trận đấu. Họ khoác lên mình chiếc áo choàng Quidditch màu đỏ tươi, khiến họ trông giống như một đội thực sự. Họ tập trung vào trận đấu và muốn giành chiến thắng, nhưng họ cũng tìm được thời gian để thư giãn và tận hưởng khoảnh khắc bên nhau. Đó là khoảng thời gian thú vị và căng thẳng đối với tất cả những người tham gia (thật ra thì chỉ đối với Beavis và Harry vì họ là thành viên mới) và sự mong đợi cho trận đấu ngày càng tăng cao ngay tại phòng thay đồ.

Wood tằng hắng để mọi người yên lặng.

"Nào, nghe đây anh em!"

"Và chị em nữa chứ!" Truy thủ Angelina liền bổ sung.

Wood đồng ý. "Vâng. Nào, các anh chị em! Đây là trận đấu của chúng ta."

"Một trận đánh lớn." Fred nói leo.

"Một trận mà tất cả chúng ta hằng mong đợi." George thêm vào.

Fred nói nhỏ với Potter. "Tụi anh thuộc lòng bài diễn văn của Wood rồi. Năm ngoái cũng ở trong cùng một đội mà!" Beavis đứng bên cạnh cười thầm.

Wood tức giận trợn mắt. "Hai đứa bây có im đi không?... Thưa các anh chị em, đây là đội hình tuyệt vời nhất của nhà Gryffindor từ nhiều năm trở lại đây. Lần này chúng ta sẽ chiến thắng. Tôi biết chắc như vậy." anh ấy tự tin.

Rồi anh ấy nhìn trừng trừng cả đám như muốn nói: Tụi bây nhất định phải thắng, nếu không thì...

Mọi người "..." Uy hiếp trắng trợn!

Tôi đang đợi bên ngoài để gặp Beavis nhưng không muốn cắt ngang bài phát biểu của anh Wood. Vì vậy, khi bài diễn văn kết thúc, tôi gọi Beavis bằng giọng nhỏ lí nhí, đảm bảo rằng Beavis được nghe thấy nhưng cũng không quá gây rối. "Xin chào mọi người..."

Beavis quay đầu lại nhìn chị gái Bellanita đang đứng trong góc và có vẻ run rẩy vì lạnh. Cậu ta nhận thấy chị mình không thể chịu đựng tốt và mặt chị đỏ bừng lên vì lạnh, điều này khiến cậu ta lo lắng. Beavis luôn có cảm giác che chở cho chị gái mình, không muốn chị mình bị bệnh hay bị tổn thương nên cậu ta bước tới gần chị và hỏi xem chị có ổn không.

Khi Beavis đặt tay lên má tôi, tôi cảm thấy một cảm giác an toàn và thoải mái đột ngột xông đến. Cảm giác khó chịu mà tôi cảm thấy trước đó đã biến mất và điều đó khiến tôi đờ người ra. Họ đã luôn thân thiết và tôi cảm nhận được điều đó, đây là người mà tôi tin tưởng, sẽ quan tâm đến tôi và đảm bảo rằng tôi cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Tôi cảm thấy được ở bên Beavis này rất tốt.

Beavis hỏi. "Chị làm gì ở đây?" Sao ăn mặc phong phanh thế.

Tôi tỉnh táo lại túm chặt tay nó. "Bebe ơi..."

"???"

Mọi người không biết chính xác Bellanita đã nói gì với Beavis, nhưng họ có thể thấy phản ứng của thằng này. Mặt nó tối sầm và vặn vẹo một cách đáng sợ khi Bellanita nói xong. Nó nhanh chóng lấy chăn và trùm đầu Bellanita như thể đang bảo vệ chị nó khỏi thứ gì đó ghê gớm. Có vẻ như bất cứ điều gì chị nó nói hoặc làm đều ảnh hưởng sâu sắc đến nó. Họ không khỏi tò mò và có chút ớn lạnh trước vẻ mặt thay đổi đột ngột của Beavis.

Mọi người "..." Mặt thằng nhỏ ghê thật.

Khi Beavis đợi Bellanita rời đi, vẻ mặt của nó càng trở nên kinh hoàng hơn. Giống như nó vừa nhận ra một điều gì đó quan trọng hoặc đang vô cùng căng thẳng về điều gì đó. Đôi mắt Beavis mở to đầy phẫn nộ, như thể có điều gì đó quan trọng mà nó phải đối mặt, phải làm, và nó đột nhiên hét lên. "Chúng ta phải thắng!!"

Mọi người "!!!" Nhai trúng thuốc nổ hả anh?

Wood hưng phấn nhìn Beavis, rống lên một tiếng đầy kiên định. "Nhất định!!"

Ước mơ duy nhất của Wood hiện tại chính là thắng trận Quidditch này, cũng rất đáng thương cho cái thân "già" của anh, bao nhiêu năm nay không có trận nào là họ không bị mấy chiến đội khác đè bẹp cả, anh khổ sở chèo chống cả một tập thể nhưng tụi nhóc này không hiểu lòng anh! Bữa nay cuối cùng cũng đã có một đứa thông minh xuất hiện, lòng anh cảm động hết nấc, dường như anh đã thấy được hào quang chiến thắng phía trước!

"Thôi. Tới giờ rồi. Chúc tất cả may mắn." Wood xúc động dữ dội vỗ vai thằng nhỏ Beavis.

Hàng ghế Gryffindor giơ cao một biểu ngữ khổng lồ làm từ ga trải giường bị rách, là kết quả của một cuộc gặm nhấm nào đó. Biểu ngữ được giơ lên một cách tự hào và được mọi người cổ vũ (nhưng cũng có một số tiếng cười từ những người biết câu chuyện đằng sau việc tạo ra biểu ngữ vang lên). Nó dường như là một màn thể hiện tinh thần thể thao tuyệt vời, khi mọi người đều thích thú với trận đấu sắp đến.

Dean Thomas đã khéo léo vẽ một con sư tử lớn trên biểu ngữ, thể hiện biểu tượng của nhà Gryffindor. Granger thậm chí còn thêm vào một chút ma thuật, khiến màu sơn đổi màu trong giây lát. Một màn trình diễn tuyệt vời về sự sáng tạo và niềm tự hào về ngôi nhà của họ, đồng thời khiến đám đông phấn khích và hào hứng với trận đấu hơn. Mọi người đều thích thú khi nhìn vào biểu ngữ và ấn tượng về kết quả của nó.

"Tất cả các trò nghe đây, ta muốn tất cả phải chơi một trận thật hay thật đẹp. Lên chổi!" Bà Hooch hô.

Beavis và những người còn lại của đội Gryffindor leo lên chổi, sẵn sàng chiến đấu. Nó tràn đầy tinh thần và nhìn chằm chằm vào đội Slytherin ở phía bên kia. Tất cả họ đều đã sẵn sàng để trận đấu bắt đầu, và những chiếc chổi bay lên không khí, tốc độ và sự chờ đợi ngày càng tăng. Khi bà Hooch thổi một tiếng còi chói tai, trận đấu bắt đầu, mọi người đều tràn đầy phấn khích và mong chờ. Những cây chổi lập tức bay vọt lên cao.

"Trận đấu bắt đầu!!!"

Một tiếng còi rồi một giọng trầm ấm vang lên, vang vọng khắp sân đấu. Việc này rất giúp ít cho mấy đứa khù khờ không hiểu gì về banh bóng như Bellanita. "Và ngay lập tức, Beavis của đội Gryffindor giành được banh Quaffle." 

Nghe tên em trai được réo lên, tim Bellanita lập tức đập ầm ầm.

"Chà... Beavis Martin quả là một truy thủ xuất sắc, cũng rất hấp dẫn nữa, thật ra Beavis chưa có bạn gái nhé..." Jordan là bạn của anh em sinh đôi nhà Weasley cũng là bình luận viên của trận bóng ngày hôm nay. Không hổ danh là bạn của đôi chúa quậy, giọng nói của anh ta cũng ngày càng mất đi vẻ nghiêm túc, ẩn ẩn còn lộ ra vẻ bất cần hài hước.

Tôi khẽ bĩu môi, không hề bật cười trước sự hài hước dí dỏm của bình luận viên như đám đông.

Giáo sư McGonagall ngồi bên cạnh anh sâu kín kêu một tiếng. "Jordan..."

Bị nhắc nhở Jordan nuốt nước bọt cụp tai lại làm người. "... Dạ, em xin lỗi."

"Còn bây giờ, thưa quý vị, Beavis Martin đang vượt lên cao, một đường chuyền chính xác cho Alicia Spinnet, một phát hiện mới của Oliver Wood, mà năm ngoái còn ngồi ghế dự bị... Bóng được chuyền về cho Angelina... Ồ, không, đội Slytherin đã giành được Quaffle. Vâng, đội trưởng Slytherin là Marcus Flint đã giành được Quaffle và bay vọt đi... Flint đang bay như một con ch_ó... Anh sắp s... s... Không, thủ quân của Gryffindor là Wood đã xuất sắc chặn đường bóng của Flint và giành lại được banh Quaffle!!... Đằng kia, Truy thủ Angelina của đội Gryffindor có mặt kịp thời, lặn tuyệt khéo quanh Flint, rồi vút lên trở lại... Ối... Có lẽ chấn thương rồi, một trái Bludger đâm vô ót... Banh lại về tay Slytherin... Adrian Pucey đang tăng tốc bay đến cột gôn, nhưng một trái Bludger thứ hai đã cản đường anh... Trái Bludger này do Fred hay là George phát ra đây? Thiệt khó mà nói chính xác được... Dù sao các tấn thủ nhà Gryffindor đã chơi rất ngoạn mục, và Angelina một lần nữa chiếm được Quaffle, trước mặt cô lại tiếp tục bị chặn đường, cô ấy đã chuyền cho Beavis Martin... vút... Phải nói đúng là cậu ấy đang bay và... Tránh được một trái Bludger đang lao tới... Cột gôn trước mặt rồi... Cố lên nào, Beavis Martin... Thủ quân Bletchley lao xuống... Hụt rồi... GRYFFINDORS GHI BÀN!!"

Đội Gryffindor bắt đầu reo hò ầm ĩ và ăn mừng sau khi đội nhà thành công ghi bàn lúc trận đấu vừa bắt đầu, khiến không khí lạnh lẽo nóng lên khi tràn ngập tiếng reo hò của họ. Bên Slytherin la ó và rên rỉ thất vọng vì họ hy vọng vào một kết quả khác. Tôi ngồi bên phía Slytherin, không thể không nhảy cẩn lên và cổ vũ, cảm thấy một phần của sự phấn khích và năng lượng tổng thể trong không khí. Đó là một khởi đầu tuyệt vời cho trận đấu này.

Beavis đã ghi bàn đó!

Lúc Beavis ghi bàn thì Potter đã lượn qua lượn lại một vòng cho sướng.

Bây giờ cậu ấy đã tỉnh táo lại và tập trung tìm Snitch. Một trái Bludger hùng hổ bay đến chỗ Potter, Bludger kiểu như muốn quất vào mặt Potter vậy. May là Fred đã đến kịp thời, hung hăng đạp nó một cái để đuổi đi.

Banh Snitch đã xuất hiện.

Potter đã nhìn thấy nó, cậu ấy phóng người xuống nơi có ánh vàng lóe sáng ấy trong một cơn kích động dữ dội. Tầm thủ của Slytherin là Terence Higgs cũng đã nhìn thấy banh. Cả hai kè cổ nhau lao vào tranh trái Snitch. Beavis và tất cả các truy thủ khác như quên mất nhiệm vụ của bản thân, nhìn chòng chọc vào Potter và tầm thủ nhà Slytherin.

Marcus Flint nhà Slytherin chơi xấu, đâm sầm vào Potter khiến cậu ấy suýt té khỏi cán chổi, may mà cậu ấy túm chặt chổi của mình.

Phía Slytherin nổi tiếng với sự xảo quyệt và tham vọng, điều này đôi khi có thể dẫn đến những hậu quả tiêu cực. Chuyện này được thể hiện rõ khi họ la ó trước sự nhiệt tình của phe Gryffindor và sẵn sàng chế nhạo nếu phe địch gặp trở ngại. Có một chút căng thẳng giữa các nhà, và tôi biết rằng trò chơi chỉ mới bắt đầu. Tiền đặt cược cao hơn bao giờ hết và mọi người đều cảnh giác, sẵn sàng cho một trận đấu cam go.

"Thế là... sau vụ gian luận rõ ràng và tệ hại ..." Jordan vô cùng bức xúc.

"Jordan!"

"À, ý tôi nói là... sau vụ phạm lỗi công khai và tệ hại..."

"Jordan, ta cảnh cáo em đấy!" giáo sư McGonagall gằng giọng.

"Dạ, dạ... Flint suýt giết chết Tầm thủ của đội Gryffindor, nếu là ai khác thì chắc chết rồi, tôi bảo đảm,và thế là... phạt đền cho đội Gryffindor... Spinnet thực hiện... Anh làm một cách gọn gàng. Trận đấu tiếp tục, Gryffindor vẫn đang giữ bóng..."

Potter vừa né một trái Bludger thì cán chổi của cậu ấy gặp vấn đề.

Cây chổi của Potter bất ngờ chao đảo khiến cậu ấy hoảng sợ trong giây lát. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn nắm chặt lấy cán chổi và quyết tâm không để mình rơi ra. Bằng một động tác nhanh nhẹn và khéo léo, Potter đã giành lại được quyền kiểm soát tình hình và tránh được mọi đòn tấn công chấn thương nghiêm trọng. Mặc dù khoảnh khắc bối rối ngắn ngủi đó thật đáng sợ đối với cậu ấy, nhưng bây giờ Potter đã ổn định trở lại, cậu ấy tiếp tục bay và tập trung vào trận đấu.

"Đội Slytherin đang giữ banh... Flint đang có banh Quaffle... anh vượt qua Spinnet... qua cả Angelina... Một trái Bludger tống mạnh vào anh, chắc là bể mũi quá... Dạ, em giỡn chút mà cô... Đội Slytherin GHI BÀN... Ồ không..." Jordan xém nữa bị giáo sư McGonagall quất một cái.

Đám con rắn nhỏ bên tôi hoan hô gào lên.

Marcus Flint liên tiếp ghi năm bàn.

Trong khi đó Potter đáp xuống đất bằng tất cả tứ chi, rồi ngồi bật dậy... từ trong miệng phun ra thứ gì đó vàng choé....

Là banh Snitch!!!

Gryffindor 170-60 Slytherin.






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info