ZingTruyen.Info

Dong Nhan Harry Potter Toi Chi Thich Cau

Harry và những người bạn của cậu ấy phát hiện ra rằng con quỷ khổng lồ đang ở gần nên họ rất sợ hãi. Cả đám chạy nhanh đến khóa cửa lại, hy vọng tránh mọi nguy hiểm có thể xảy ra. Tuy nhiên, khi đám Harry chuẩn bị quay lại và rời đi, một tiếng gõ lớn phát ra từ phía sau cửa, theo sau là một tiếng hét the thé. Bầu không khí lập tức thay đổi, và bọn họ đều biết rằng họ phải đi vào và cố gắng hết sức để cứu bất cứ ai đang gặp rắc rối ở bên trong. Đó là một quyết định khó khăn, nhưng chính họ biết rằng họ phải đối mặt với nỗi sợ hãi do chính mình gây ra và rủi ro vì lợi ích của người khác.

"Tiếng của Granger!" Mặt Beavis tái xanh.

"Đó là phòng vệ sinh nữ!" Harry trừng mắt.

"Có biết bao nhiêu phòng vệ sinh, sao nhỏ lại chọn đúng phòng này!!" Ron tuyệt vọng.

Vừa đến cửa, cả đám nghe thấy một tiếng đạp ầm ầm rất lớn, như thể có ai đó đang cố mở. Đột nhiên, một giọng nói chói tai vang lên từ bên trong.

"Chó điên nào khoá cửa!!!"

Beavis ngượng ngùng. "Là Bella...."

Harry & Ron "..."

Cả ba run rẩy đạp cửa xông vào.

* * *

Quay lại vài giây trước trong phòng vệ sinh.

"Á!!!!" Một tiếng hét hoảng sợ vang lên.

Nghe thấy tiếng hét nên tôi mở cửa lao ra ngoài. Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi giật mình vì con quỷ khổng lồ trước mặt. Nó cao gần bốn mét, làn da xám xịt và một thân hình to lớn, thân hình dày đặc như một tảng đá thô ráp, cái đầu hói nhỏ xíu nhô ra khỏi vai và có mùi hôi thối kinh khủng, đôi chân mập mạp và bàn chân giống như gốc cây của nó, trong khi đôi tay dài quá khổ của nó vươn ra và kéo lê trên mặt sàn.

Ngay bên dưới con quỷ khổng lồ là cô gái có mái đầu dày và màu nâu sẫm mà tôi nhận ra là Granger. Cô ấy đang đứng cứng ngắc tại chỗ như thể đôi chân bị đóng băng trên sàn. Khuôn mặt cô ấy nhăn nhó vì sợ hãi và kinh hoàng, và cô ấy dường như hoàn toàn bất lực trước nó, con quỷ đang đứng ở đó, lờ mờ phía trên cô ấy, kích thước khổng lồ của nó khiến cô ấy rất nhỏ bé khi so sánh.

Tôi nhanh chóng tóm lấy Granger và chạy về phía cửa, tuyệt vọng muốn thoát ra khỏi căn phòng đó. Khi tôi với tay nắm cửa, tôi chợt nhận ra rằng nó đã bị khóa từ bên ngoài, ngăn cản chúng tôi trốn thoát. Tôi vừa sốc vừa tức giận, và tôi bắt đầu đá mạnh vào cửa kêu cứu, hy vọng người nào đó nghe được sẽ đến mở khóa. Tôi biết nếu ở trong mãi, chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm chết người. Tôi tức giận đạp ầm ầm lên cửa. "Chó điên nào khoá cửa!!!"

Con quỷ giơ cây gậy trong tay lên, sẵn sàng hạ nó xuống và tấn công với lực chết người. Tôi kéo Granger đang sợ hãi ra xa đúng lúc, rồi cả hai chúng tôi chạy theo hướng khác, tránh xa con quỷ. Khi chúng tôi tạm thời an toàn trước khung cảnh kinh hoàng lúc nảy, con quỷ nhấc bổng cây gậy lên và tôi thấy đám Beavis với khuôn mặt đang bị sốc khi nhìn thấy cây gậy ngay trước mặt họ ngay tại vị trí ra vào cánh cửa.

Ba đứa "!!!"

Con quỷ khổng lồ tiếp tục bước đi trước mặt tôi và Granger, cơ thể to lớn của nó xô ngã bất cứ thứ gì cản đường nó. Cứ như thể một cơn giông bão đi qua, để lại dấu vết của sự hủy diệt và hỗn loạn. Tay chân của nó đang va vào khắp góc ngách trong phòng vệ sinh, và chúng tôi buộc phải né tránh khỏi những thứ vừa bị nó phá vỡ văng ra tứ tung, cố gắng hết sức để tránh đường đi của nó.

"Làm cho nó rối lên đi!" Potter vọt vào trong hét lớn, Beavis và Weasley cũng chia phương hướng ra để chạy vào.

Con quỷ nhặt một ống nước bị vỡ và dùng nó đâm xuyên qua một bức tường. Nó dừng lại ngay khi nhìn thấy Potter vừa hét lên, nó dừng một lúc trước khi chuyển sự chú ý về phía cậu ấy và lại tiếp tục vung cây gậy hết sức lực. Potter hành động nhanh chóng lăn sang một bên, né đòn tấn công chí mạng và cứu bản thân mình, trong khi đòn tấn công của con quỷ lại phá hủy bức tường gần đó. Nó có vẻ bối rối và ngạc nhiên, kế hoạch của nó đã thất bại, nhưng điều đó không ngăn nó thử lại.

"Ê, ê, đồ ngu ngốc kia!!" Beavis đứng ở một vị trí khác, chuẩn bị lao về phía trước để phản công. Nó nhảy lên và hét lớn, nhanh chóng chộp lấy một ống sắt và phang vèo vào đầu con quỷ. Lợi dụng thời cơ Beavis đang đánh lạc hướng, Weasley chạy về phía tôi và Granger cố gắng đưa chúng tôi đến nơi an toàn.

Con quỷ nhanh chóng hồi phục sau cú đánh trước đó của Beavis, và nó gạt đi đòn tấn công như thể đó chỉ là một sự bất tiện nhỏ. Nó là một thực thể kì cục, với sức mạnh to lớn và một cái đầu ngu đần, di chuyển không có chút suy nghĩ nào, chính bản thân nó đã tự làm nó bị thương mà không hề hay biết.

Tuy nhiên, hiện tại nó không di chuyển về phía Potter nữa mà xoay cái đầu cực kỳ xấu xì để dùng ánh mắt ngây ngô nhìn Beavis.

Beavis sửng sốt trước ánh mắt của con quỷ. Đó là ánh mắt ngây thơ, giống như Bella khi chị ấy nhìn cậu, một đôi mắt vô cùng đáng yêu. Nhưng khi cậu ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con quỷ, cậu ta thấy nó thật kinh tởm. Con quỷ làm sao có thể nhìn vào cậu ta với vẻ mặt lừa dối như vậy? Rõ ràng nó không ngây thơ như vẻ ngoài của nó, và quan trọng hơn hết là nó xấu thậm tệ.

Beavis phát ra một tiếng nôn mửa, tức giận mắng ầm lên. "Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta! Thà nhìn Bella còn hơn!! Chị tao xinh hơn mày nhiều!!"

Mặc dù trong hoàn cảnh khốn cùng như vậy nhưng tôi không thể không cảm thấy hạnh phúc và hài lòng mỗi khi có ai đó khen vẻ đẹp của tôi. Dường như chẳng còn gì trên thế giới quan trọng nữa khi ngoại hình của tôi được đánh giá cao và thừa nhận. Ngay cả khi mọi thứ khác đều sa sút. Ngoài ra, những lời này có thể mang lại sự an ủi và niềm vui, đồng thời nhắc nhở tôi rằng vẫn còn một chút vẻ đẹp trong hoàn cảnh điên rồ này.

"Chạy đi! Chạy mau lên!" Harry hét lên, cố gắng thu hút sự chú ý của con quỷ, trong khi Weasley tóm lấy Granger để cố gắng kéo cô ấy đến nơi an toàn. Tuy nhiên, cô gái không thể di chuyển thêm nữa mà thay vào đó đẩy mình vào tường, miệng há hốc, vẻ mặt kinh hoàng. Cô ấy bị tê liệt hoàn toàn, không thể làm gì để thoát khỏi nanh vuốt của con quỷ. Trong tình trạng hiện tại, cô ấy hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, tôi và Weasley cố sức kéo ngược Granger khỏi góc tường.

Tiếng hét của Potter dường như kích động con quỷ, và nó gầm lên đáp lại, quay mặt về phía cả đám chúng tôi. Weasley, người cách ở vị trí gần nhất với con quỷ, cố gắng che chắn cho Granger và tôi bằng chính cơ thể của mình. Con quỷ không hề nao núng trước hành động dũng mãnh này, nó không ngần ngại lao về phía Weasley, sẵn sàng tấn công và gây sát thương nghiêm trọng.

Weasley "!!!"

Tôi kinh hoàng há miệng vung tay lên thật mạnh. Nhưng lúc ấy Potter và Beavis đã vọt đến đây với một tốc độ chóng mặt. Potter rất nhanh, như thể đây là một công việc thường xuyên mà cậu ấy đã từng làm vô số lần. Cậu ấy phóng thẳng lên lưng con quỷ! Con quỷ vẫn không hề hay biết kẻ địch đã tiếp cận được mình!

Khùng quá! Tiếp cận quá gần với một đối thủ đáng gờm, câu ta sẽ tan xương nát thịt nếu bị con quỷ phát hiện cho mà coi!

Tôi nên nói Potter dũng cảm hay ngu người đây?

Potter đã bò lên cổ con quỷ. Cậu cảm thấy nên tấn công vào mũi con quỷ là tốt nhất, mà tay Potter hiện tại chỉ có đũa phép thôi, thế nên cậu trực tiếp lấy cây đũa phép của bản thân thọc vào mũi con quỷ.

Tôi "..." Nếu là tôi, tôi sẽ chọt dô mắt nó. Bởi vì nhìn lỗ mũi con quỷ dơ lắm luôn.

Rú lên đau đớn, con quỷ quằn quại và vung khúc cây trong tay lên. Potter bám chặt cổ con quỷ, liều cái mạng nhỏ để níu lấy sự sống.

Nhận ra tính mạng thằng bạn đang bị đe doạ. Weasley giật cây đũa phép của Granger, đang lúng túng không biết phải làm sao, thì trong đầu cậu ta bỗng nãy ra một câu thần chú "Wingardium Leviosa". Thế cậu ta chĩa thẳng đũa phép về hướng khúc gỗ gào to.

"Wingardium Leviosa!!"

Chiếc chày gỗ đột nhiên tuột khỏi tay con quỷ và bay lên cao. Nó quay nhanh, như thể hướng về phía con quái vật, và lao xuống nó với tốc độ và lực đáng kinh ngạc. Cú đánh này mạnh đến nỗi cả căn phòng rung chuyển. Con quỷ choáng váng và dần suy yếu, từ từ ngã xuống đất. Có vẻ như nó sẽ không thể đứng dậy được nữa.

Không khí im lặng sau cuộc tấn công. Con quỷ nằm dài trên sàn, dường như không cử động, nhưng không ai sẵn sàng mạo hiểm đến đủ gần để kiểm tra xem nó đã chết hay chưa. Cuối cùng, Granger là người lên tiếng, cô ấy cất giọng nói phá vỡ bầu không khí căng thẳng. "Nó... chết rồi à?"

Cô ấy hỏi, không chắc chắn về tình hình nhưng hy vọng nghe được tin tốt. Potter chỉ nhún vai và trả lời với một cái mặt nhăn nhó. ''Có lẽ là không. Chỉ là hơi bị tổn thương một chút thôi, hình như nó ngất rồi.'"

Nói xong, Potter đi đến gần nó và cúi xuống, rút cây đũa phép ra khỏi mũi con quỷ. Cây gậy dính chất gì lầy nhầy như keo, sền sệt thum thủm!

"Ghê... nước mũi của quỷ." Weasley nhăn nhó. Tôi xém chút nôn tại chỗ.

Beavis nhanh tay bịt mắt tôi lại.

Potter vội chùi chiếc đũa phép vô ống quần con quỷ, biểu cảm cũng hơi khó coi.

Đột nhiên, tiếng cửa mở và đóng lại vang lên, mọi người bắt đầu chạy vào phòng. Trong số đó có giáo sư McGonagall, giáo sư Snape và giáo sư Quirrell. Ngay khi giáo sư Quirrell nhìn thấy con quỷ, ông ta trở nên yếu đuối và sợ hãi kêu lên, ôm ngực đổ gục xuống. Con quỷ vẫn nằm trên sàn, không cử động, nhưng mọi người đều biết rằng nó có thể tấn công bất cứ lúc nào. Phải làm gì đó, và họ phải hành động nhanh hơn.

Tôi liếc giáo sư Quirrell một cái.

Kiểu gì tôi vẫn thấy ông ta thật kì quặc. Thật sự yếu đuối đến như vậy à? Không phải người lớn điều luôn rất can đảm sao.

Thầy Snape cúi xuống xem xét con quỷ. Giáo sư McGonagall nhìn đám chúng tôi. Bà ấy cực kỳ, cực kỳ tức giận. "Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?"

Potter, Weasley và Beavis cứng ngắc cầm đũa trong tay, giáo sư McGonagall nói với giọng lạnh lùng. "May mà các con chưa bị nó giết chết đấy!! Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ hả!?" Rõ ràng đã lệnh cho huynh trưởng đưa tụi nó về ký túc hết rồi mà, sao lại để lọt lưới vài đứa thế này? Đã thế còn là bọn nhóc năm nhất!

Thầy Snape nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn, phải rồi, chỉ có mình tôi là Slytherin trong đám này. Beavis theo bản năng đứng chắn trước tôi một bước. Ý bảo vệ rõ ràng. Giáo sư Snape khịt mũi, khẽ hừ lạnh một tiếng.

Cả đám nhìn xuống sàn nhà. Không dám nhúc nhích. Ngay lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ thốt ra từ trong bóng tối.

"Thưa cô McGonagall, làm ơn đừng phạt họ. Họ chỉ đi tìm con mà thôi."

"Hermione?" Giáo sư McGonagall bất ngờ.

"Dạ... là con, con đi tìm con quỷ khổng lồ... bởi vì... con tưởng mình con có thể đương đầu được với nó... con... cô cũng biết mà... con đã đọc hết các sách về quỷ..." Granger chậm rãi nói từng chữ một.

Đám Beavis và tôi kinh ngạc. Weasley còn làm rơi cả đũa phép để biểu thị lòng ngạc nhiên.

Cô ấy dám nói dối trước giáo viên chủ nhiệm nhà mình sao?

Cuối cùng nhà Gryffindor bị trừ mất 5 điểm vì Granger, nhưng bù lại ba đứa Beavis, Potter và Weasley được cộng 5 điểm vì hạ được quỷ lùn.

Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, thầy Snape liền xách cổ tôi đi. Beavis nói với theo bóng lưng của tôi và thầy Snape.

"Thầy đừng la chị em, chị em là một cô bé yếu đuối đó!"

Tôi quay đầu lại giơ ngón tay ra hiệu OK.

Thầy Snape triệt để xách tôi lên luôn, đi nhanh về ký túc xá.

Chân của tôi thậm chí không chạm được đất.

Phòng sinh hoạt chung Slytherin.

Câu đầu tiên thầy hỏi khi về đến nơi là.

"Não mi chứa cái quái gì thế?"

Tôi mặt dày cười cười nhìn thầy.

"Mi còn cười được? Gemma." Thầy Snape gọi huynh trưởng xuống và mắng một trận cho ra hồn...

Sau khi thầy Snape đi huynh trưởng Gemma định rầy la tôi, tôi cố gắng nặn nước mắt và tìm cách lượn lẹo.

Huynh trưởng Gemma câm nín, thô bạo túm tôi về phòng. "Thật may mắn vì nhà Slytherin không bị trừ điểm đấy, Martin. Nhưng em sẽ vẫn bị phạt."

Chép lại nội quy của nhà mười lần.

"Nhưng mà... cái đó dài lắm, em yếu thế này sao chịu nổi."

Khoé miệng huynh trưởng Gemma giật giật. "Có tin tôi cấm túc em không?" Sao nhỏ này có thể nói ra những câu... gây hiểu lầm như thế?

Tôi méo môi nhìn chị ấy, chị ấy quả quyết ném tôi vào phòng và đóng cửa lại. Tối đó tôi rầu rĩ chậm chạp chép từng câu từng chữ.

Cứ như thế mà Beavis và tôi đã làm hoà.

"Sao lúc đó chị lại có thể buông tay? Chị có từng nghĩ em sẽ không bắt được chị rồi chị sẽ ra sao không? Mẹ sẽ đau lòng thế nào không?" Beavis cằn nhằn.

Tôi liếc nó. "Chẳng phải chị đã lẽo đẽo theo sau mông em suốt hai tháng à? Em đã bỏ quên chị đó thôi?"

Beavis sững người "... Vì em phải luyện tập Quidditch nữa mà." Còn bắt chẹt ngược cậu cơ đấy.

Nó đã nói với tôi, giáo sư McGonagall đã cho nó và Potter vào đội Quidditch, cái bưu kiện dài ngoằng kia là một cái chổi thần Nimbus 2000. Beavis còn hỏi tôi muốn cưỡi thử không.

Tôi "..." Không. Chị vẫn còn sợ hãi.

Nhìn vẻ mặt có bao nhiêu liền hiện lên hết tất cả của Bellanita, Beavis giở cái nết thúi ra bắt đầu trêu chọc chị mình.

Bellanita phản ứng ghê gớm lắm.

Lần tập bay kia đã để lại nổi ám ảnh tâm lý đối với tôi rồi.

Tôi đau khổ nói. "Thôi đừng nói nữa... chị là một kẻ phiền phức, từ nhỏ đã phiền em rồi."

Beavis "..." Từ từ... câu này quen quen.

Sau dụ quỷ lùn đó, đám Potter đã có thêm một thành viên mới là Granger. Tụi nó thường đi chung với nhau.

Sau lễ hội ma Halloween đó Potter phát hiện cô bạn Pauline bị hành hung.

Hôm đó Pauline xui xẻo không mang theo đũa phép nên bị đánh đến tơi bời hoa lá. Potter thở dài nói. "Lúc tìm được Laura cô ấy đã ở trong tình trạng rất tệ rồi."

* * *

Tỉnh vào một ngày se lạnh, tôi chợt nhận ra tháng 11 đã đến.

Hôm nay, tôi quyết định đi thăm Pauline vì nghe nói cô ấy đã tỉnh.

Tôi là một đứa trẻ tốt.

Phòng bệnh thất.

Pauline đang nằm im trên giường, sau cái lớp băng gạc trên đầu ấy tôi có thể thấy mắt cô ấy mở to, nhìn chằm chằm trên trần nhà. Có lẽ cô ấy đang suy nghĩ gì đó nên tôi bước vào cô ấy không hay.

"Xin chào...." Tôi dịu dàng lên tiếng.

Pauline sửng sốt hơi quay đầu lại. Thấy Pauline nhìn mình tôi chớp mắt, khẽ nở nụ cười đi đến.

Tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường Pauline đang nằm, quan sát xung quanh. "Cậu đã khoẻ hơn chưa?"

Pauline gật đầu một cái thật nhẹ.

Cả hai không nói gì nữa.

"Vậy... mình đi đây." Tôi nói

Pauline "???"

"Đùa tí thôi..."

Pauline "..."

"Nghe nói cậu bị bắt nạt?"

"..."

"Cậu không nên nhường nhịn bọn họ đâu nhé, họ sẽ được nước lấn đến đấy."

Ngồi nói một hồi tôi mới thấy lạ lạ. "Sao cậu không nói chuyện?"

"..."

"Là không nói được hay là không muốn nói với mình."

Pauline nghẹn họng nhìn tôi.

"Đùa chút thôi, mình biết cậu không nói được, Potter đã nói với mình hết rồi..." Tôi cười híp mắt nhìn cô ấy nghẹn họng.

Chúng tôi lại trò chuyện thêm chút nữa, tất nhiên chỉ có mình tôi nói.

"Được rồi... lần này mình thật sự phải đi rồi... cái này cho cậu."

Pauline không biết Bellanita từ đâu rút ra một cành hoa đưa cho cô nữa.

Cô nhận lấy gật đầu cảm ơn.

"Mình đi đây." Tôi đi ra ngoài.

Vẻ đẹp hoàn hảo, khí chất dịu dàng và điềm tĩnh... đây đều là những đức tính mà Bellanita sở hữu. Khi Pauline quan sát cô ấy, cô không khỏi tự hỏi liệu mình có nên ra mặt vì lợi ích của người khác hay không. Bellanita luôn cư xử theo cách như vậy? Cô ấy khá dễ thương, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy phải che giấu cảm xúc thật của mình hoặc đeo một chiếc mặt nạ. Pauline nghĩ rằng tốt nhất Bellanita chỉ nên là chính mình, không cần giả vờ trở thành một cái gì đó mà cô ấy không phải. Và phải thừa nhận rằng Pauline ghét phải đối mặt với những người như Bellanita.

Phòng bệnh cảm thấy rất trống trải khi không có sự hiện diện của Bellanita. Trong bầu không khí tĩnh lặng, dường như thời gian đã dừng lại. Nếu không phải Pauline vẫn chớp mắt và cử động đầu, thì có lẽ người ta đã nghĩ rằng cô đã bị sự im lặng này đóng băng.

Mùa bóng Quidditch đã bắt đầu. Thứ bảy này sẽ diễn ra trận đấu đầu tiên, trận Gryffindor gặp Slytherin. Nếu nhà Gryffindor mà thắng trận này thì sẽ được đôn lên hạng hai trong vòng tranh cúp vô địch. Potter và Beavis luyện tập riết suýt bỏ quên chuyện học hành, may là nhờ có Granger bên cạnh nên chuyện học hành của Beavis không đến lượt tôi lo lắng.

Bây giờ bọn Beavis mới nhận ra Granger quả thật là một thiên thần đội lốt ma quỷ.

Beavis nói. "Hermione thật dễ thương."

Anh Wood đã quyết định dán họng từng đứa trong đội lại về chuyện Potter và Beavis luyện tập như một vũ khí bí mật trong nhóm. Nhưng dù anh có giữ bí mật kiểu gì thì cái tin tức nó vẫn xì ra được.

Potter làm Tầm thủ, Beavis làm Truy thủ của đội Quidditch nhà Gryffindor.

Mọi người xôn xao và bắt đầu chia làm hai phe.

Phe 1: Tôi tin họ sẽ sáng chói trên sân bóng!!

Phe 2: Tôi lại tin họ sẽ rớt khỏi chổi khi đang đấu.

Cái gì mà rớt khỏi chổi khi đang đấu chứ! Đối với vấn đề có người trù ẻo Beavis ngã từ trên chổi xuống tôi phẫn nộ vô cùng.

"Họ ghen tị cả thôi." Beavis nhún vai, tỏ vẻ chả có gì để tức giận cả.

* * *

Vào một ngày khác, Gryffindor tiếp tục bị trừ 5 điểm.

Là Thầy Snape trừ.

Lý do: Harry Potter dám mang cuốn "Quidditch qua các thời đại" ra khỏi thư viện.

Harry "??" Ủa sao kỳ vậy hả!!!

Cậu vẫn không bỏ cuộc và muốn lấy lại, Ron và Hermione không chịu đi chung, chỉ có Beavis là đi chung với Harry. Hai thằng dắt tay nhau đến chỗ Thầy Snape.

Lúc đến nơi Harry cứ nghĩ ổng không có ở đây nên đã cùng Beavis mở cửa lén đột nhập, xui xẻo là: Thật ra thầy Snape có trong phòng và hình như tụi nó đã nghe được thứ không nên nghe.

Ông ấy đang bị thương ở chân và nhờ giám thị Filch băng bó giúp. Ngay lúc hai thằng định nhẹ nhàng đánh bài chuồn thì bị phát hiện.

Thầy Snape vô cùng tức giận khi Harry và Beavis dám vào phòng mà không có sự cho phép của ổng.

Ổng nạt một tiếng, Harry và Beavis cuống cuồng vắt chân lên cổ mà chạy, nhanh chân chạy trước khi ông thầy trừ thêm mấy điểm nhà Gryffindor!!!

Về đến ký túc xá, Beavis sợ hãi kể lại cho Ron và Hermione nghe chuyện động trời.

Bốn đứa tái mặt nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info