ZingTruyen.Com

Dong Nhan Harry Potter Toi Chi Thich Cau

"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì?" Giáo sư Snape quay lại nhìn Potter, đôi mắt của ông ấy khóa chặt trong ánh nhìn chằm chằm dữ dội khi ông kiên nhẫn chờ đợi phản hồi từ cậu.

Đôi mắt của Potter nhanh chóng hướng về phía Weasley, tìm kiếm sự hướng dẫn hoặc bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy câu trả lời có thể là gì. Tuy nhiên, khuôn mặt của Weasley thộn ra y hệt với Potter. Cả hai đều ngờ nghệch trước câu hỏi khó hiểu.

Pauline cau mày định nhắc nhở Potter, nhưng cậu không nhìn vào mắt của cô ấy, mà ánh nhìn vẫn tập trung vào Weasley. Mặt khác, Granger giơ tay lên cao một cách mãnh liệt, sẵn sàng trả lời câu hỏi của giáo sư và giành được sự ưu ái nào đó trong lớp.

Tuy nhiên, với sự hoảng sợ và bối rối đan xen, Potter và Weasley chỉ có thể nhìn nhau chằm chằm, không thể hiểu được câu trả lời cho câu hỏi hóc búa này là gì. "Thưa thầy con không biết." Cuối cùng Potter đành trả lời cho qua chuyện này.

"Có tiếng tăm thì thế nào? Vẫn vậy thôi... Nào câu tiếp theo: nếu bảo mi tìm một viên ngưu hoàng thì mi phải tìm ở đâu!"

Lần này, Pauline vẫn không bỏ cuộc và đang cố nhắc Potter. Nhưng Potter vẫn không nhìn cô ấy, như thể bị thôi miên, cậu ta không thể rũ bỏ cảm giác nếu mình quay đi mình sẽ bỏ lỡ một thông tin quan trọng từ Weasley. Bất chấp những nỗ lực của Pauline để phá vỡ sự tập trung của cậu ta bằng những cái tặc lưỡi, hắt hơi, Potter vẫn tiếp tục nhìn về phía Weasley, dường như còn không biết rằng cô ấy đang gọi mình.

Pauline: "..."

Beavis thấy trả lời không được liền muốn nhắc, khi nó vừa mở miệng, nó nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt sắc nhọn đang chiếu vào người nó. Thế nên nó quay đầu nhìn tôi. Tôi híp mắt nhìn nó kiểu như: Có tin chị bẻ cổ em không?

Beavis: "..."

Beavis chột dạ liền co rúm lại, ngậm chặt miệng không dám ho he, nó ném cho Potter một ánh nhìn áy náy vô cùng.

Nó muốn nhắc bài Potter. Dù có thể không ai nghe thấy, nhưng tôi vẫn lo lắng rằng Beavis sẽ gặp rắc rối. Nói thật thì thằng nhỏ đã đúng khi nghĩ rằng giáo sư Snape ủng hộ Slytherin, và huynh trưởng Pecry Weasley có thể sẽ mắng nó vì sự vi phạm này. Tệ hơn nữa, điều gì sẽ xảy ra nếu nó bị bạn bè xa lánh vì một hành động đáng xấu hổ như vậy? Những suy nghĩ này chạy qua tâm trí tôi, nghĩ đến việc Beavis không cười như ngày hôm đó, trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

"Thưa thầy, con không biết, sao thầy không hỏi Granger đi!" Potter giật mình khi giáo sư Snape cứ đặt những câu hỏi khác cho cậu, sự chú ý của cậu trước đó đã tập trung vào nơi khác. Đôi mắt xanh của cậu nhanh chóng hướng về phía giáo sư. Khi giáo sư đặt câu hỏi xong, biểu hiện của Potter thay đổi, từ từ chuyển từ bối rối sang nhận thức và sau đó là cảm giác khó chịu nhẹ, vì cậu không biết phải trả lời câu hỏi có vẻ khó hiểu này như thế nào. Cậu ta nhìn vị giáo sư một cách khó chịu, rõ ràng là không hài lòng khi bị đặt vào tình thế khó khăn như vậy.

"Harry Potter, nhà Gryffindor sẽ bị trừ 1 điểm vì sự hỗn xược của mi! Trừ thêm 1 điểm nữa vì Pauline, mi dám nhắc bài!"

Mặt Pauline ngớ ra. Tôi lập tức trừng mắt với Beavis.

Thấy gì không, mấy vị giáo sư ở đây không giống người ở thế giới Muggle đâu mà chơi trò gian lận!

Ngay sau khi lớp học của giáo sư Snape kết thúc, Potter và các học sinh khác nhanh chóng thu dọn đồ đạc và ra khỏi lớp. Malfoy sờ tai rồi quay lại nhìn tôi, hỏi có thể mượn chiếc lược của tôi không. Tôi ngạc nhiên trước đề nghị này, nhưng ngay sau đó đã mỉm cười đáp lại và chấp nhận yêu cầu của cậu ấy. Tôi tự hỏi Malfoy cần chiếc lược của tôi để làm gì, nhưng tốt hơn hết là đừng hỏi mà chỉ tập trung vào việc của mình. Dù sao thì, thật tốt khi cậu ấy nghĩ đến tôi một lần, đây là một khởi đầu tốt cho việc làm bạn với cậu ấy.

"Cảm ơn mày nha." Malfoy lập tức nâng cái cằm cao ngạo của cậu ấy lên và xoè tay ra với tôi.

Môi tôi hơi cong lên thành một nụ cười khi Malfoy xoè tay ra, nhưng chẳng bao lâu sau, biểu cảm đó biến mất trên khuôn mặt tôi khi cậu ta lộ ra ánh nhìn chiến thắng. Tôi đã nhận ra Malfoy nghĩ rằng cậu ta sẽ luôn làm theo ý mình bất kể cậu ta có yêu cầu cái gì đi nữa tôi cũng sẽ chấp nhận, và điều đó làm tôi khó chịu. Tuy nhiên, tôi vẫn đưa cho cậu ta chiếc lược của mình, biết rằng Malfoy sẽ không thay đổi thái độ. Tôi không có thời gian để lãng phí, và ngay lập tức đi ra khỏi phòng học.

Malfoy vẫn không biết là Bellanita đã đi mất. "Cây lược của mày đẹp thật... mày mua ở đâu vậy, thật ra tao có chuyện muốn nói với mày..."

Zabini vỗ vai cậu ta một cái. "Đang nói chuyện với ai vậy?"

Malfoy quay đầu. "Ủa?!"

"Cái gì ủa?" Zabini chả hiểu gì.

"Martin đâu?"

"Cô ấy đi rồi."

Malfoy đứng bật dậy trợn mắt, hung tợn nhìn Zabini.

Zabini "???" Gì vậy má.

Tôi bước nhanh và cao giọng gọi Beavis. "Beavis!"

Khi nghe thấy giọng nói của tôi, Potter và Weasley dừng cuộc hành trình của mình lại và quay về phía tôi. Mặt khác, Beavis dừng lại một lúc trước khi trả lời tôi, "Harry, Ron, hai cậu đi trước, mình sẽ đuổi kịp hai người." Potter và Weasley không ngần ngại chấp nhận yêu cầu của nó và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi sau khúc cua cuối dãy hành lang. Beavis và tôi bị bỏ lại phía sau, thằng bé nhướn mày hỏi. "Có chuyện gì thế, Majestic của em?"

"Sao hôm nay em mới đến đúng vào giờ ăn sáng vậy? Có chuyện gì không?" Tôi đã muốn hỏi Beavis điều này từ lâu rồi, nhưng vì nó là thành viên của một căn Nhà khác nên chúng tôi không thường xuyên gặp nhau. Và cuối cùng hôm nay tôi có cơ hội gặp nó và tôi quyết định tận dụng khoảng thời gian eo hẹp này.

Nhắc đến chuyện này Beavis liền nhăn mặt rõ khó coi.

"Em và đám Harry bị lạc, bọn em hỏi đường mấy con ma... Nhưng, mấy con ma cũng chẳng được tích sự gì. Chỉ giỏi làm người ta giật cả mình, nhất là khi đang loay hoay mở cửa thì chúng vèo vèo bay xuyên qua."

"... Em nên cẩn thận với con ma tên Peeves, nó là một con ma xấu tính, không nên tin lời nó." Tôi nhắc nhở.

Beavis như nghĩ đến chuyện gì đó rồi cười lạnh một tiếng. "Em biết... Nhưng bọn em tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa chị ạ, bọn em gặp trúng ông giám thị và con mèo của ổng, bọn em nói bọn em lạc đường nhưng ổng không tin, và cho rằng bọn em đột nhập vào khu cấm địa..."

Người trong miệng của Beavis chính là ông giám thị Flich khét tiếng, một giám thị nổi tiếng với con mèo của ông ta, tên là bà Norris. Bà Norris là một sinh vật khác thường so với mấy con mèo bình thường, nó có bộ lông xám tro màu giống như bụi. Mặc dù bề ngoài có vẻ yếu đuối nhưng con mèo ấy ton hót rất nhanh nếu phát hiện những hành vi được cho là có bất thường với ông Flich, bà Norris vẫn luôn hiện diện khắp các góc ngõ, luôn sẵn sàng rình mò các hành lang và báo cáo bất kỳ kẻ vi phạm nào với chủ nhân của mình, và rồi ông Flich thường xuyên xuất hiện từ đâu đó với tốc độ nhanh như ma. Đôi mắt của con mèo này đặc biệt sáng, giống với ông Flich, nên luôn khiến người khác giật cả mình.

"Tất cả học sinh đều ghét ông Flich, và đứa học trò nào cũng khao khát được đá cho bà Norris một cái. Em cũng muốn đá nó." Beavis thực hiện động tác đá với sức mạnh khủng khiếp, khiến tôi phải cảnh báo ngay.

"Không được, em mà dám làm vậy là không xong với ông ấy đâu!" Tôi thả giọng điệu tỏ ý không được như vậy. Rõ ràng hành động của Beavis sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến bản thân nó, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho sự an toàn của người khác.

"Còn nữa, em lại muốn đi đâu?"

"Đến chỗ bác Hagrid."

Tôi truy hỏi. "Ở đâu? Là chỗ nào? Chỗ đó an toàn không."

"Rất rất an toàn." Nó trả lời với giọng chán nản. Thái độ lười biếng, Beavis vẫn dành thời gian để trêu chọc chị gái mình, như để chứng minh rằng thái độ lười biếng đó chỉ là một hành động nhằm thu hút sự chú ý.

Dần dà Beavis bật lên một tiếng cười xấu xa không để tôi thoát khỏi vòng vây và tiếp tục hất cái bím tóc của tôi lên cao, bất chấp sự phản đối của tôi.

"Này!" Tôi bất mãn hét lên.

Sự không quan tâm hoặc thậm chí buồn chán này của chính Beavis có thể đã dẫn đến thái độ lười biếng ngay từ đầu. Việc trêu chọc này là một cách để cậu duy trì cảm giác vượt trội so với chị gái mình và giữ mối quan hệ của họ ở mức cân bằng, ngay cả khi cậu ta có thể có những điều tốt hơn để làm.

Tôi vội đưa ra một chiếc vòng cổ với vẻ mặt nghiêm túc, đưa nó cho Beavis. "Đừng tháo nó ra, em hiểu không?" Tôi hỏi, với thái độ quan tâm và lo lắng quá mức, Beavis thì không có nhiều lựa chọn, đành nhận lấy chiếc vòng cổ với cảm giác bất lực.

Cậu biết Bella đang theo dõi cậu một cách chặt chẽ, phải cẩn thận hơn mới được. Cậu sẽ cố gắng làm cô ấy không thất vọng. Trong mắt Bella, chiếc vòng cổ là một thứ gì đó quý giá thì cứ cho là nó quý giá đi.

Tôi hài lòng nhìn vẻ mặt hậm hực của Beavis rồi vui vẻ rời đi. Beavis chạy đến chỗ của Harry và Ron. Cả ba cùng đi đến chỗ bác Hagrid.

Ron có chút buồn cười. "Chị cậu quản lý nghiêm khắc nhỉ?"

Beavis gật đầu. "Chị ấy rất nghiêm, nhưng lâu lâu mình lại cảm thấy hơi phiền..."

Ron chớp mắt. "Cũng đúng, bị quản lý nghiêm như cậu chắc mình phát điên mất."

Im lặng nãy giờ, Harry đột nhiên lên tiếng. "Ít nhất có người quan tâm cậu, Beavis, chị cậu là người Slytherin, cô ấy biết Slytherin ghét và không muốn nói chuyện với Gryffindor, nhưng cô ấy vẫn đến tìm cậu mặc kệ sự bất mãn của họ... Beavis, cậu không thấy bình thường chị cậu chỉ đi một mình, rất ít đi chung với người khác sao?" Harry là người thiếu thốn tình cảm, cậu khá ghen tị với hai người bạn này của mình. Ít nhất họ còn có người la rầy, quan tâm, còn cậu... Chẳng có một ai.

Beavis im lặng nhíu mày.

Ron mấp máy môi liền bá vào bai Beavis một cái. "Suy cho cùng chị cậu cũng chỉ là lo lắng cho cậu thôi! Mình mà như cậu chắc mình sướng lắm, có một người chị đẹp thế kia mà!!"

Beavis câm nín nhìn Ron. "..." Sao tên này lươn lẹo thế nhỉ??

* * *

Sau khi trở về ký túc xá, sự tò mò trỗi dậy trong tôi khi tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ một căn phòng gần đó. Theo bản năng, tôi đến gần căn phòng và quyết định nhìn vào bên trong. Thật ngạc nhiên, đó là Giáo sư Quirrell, không có chiếc khăn quàng kỳ lạ. Dường như ông ta đang lẩm bẩm điều gì đó, kích thích tôi tìm hiểu thêm. Cố tránh sự nghi ngờ, tôi kiểm tra một vòng, đảm bảo rằng không có ai xung quanh trước khi nhích lại gần để điều tra. Tim tôi đập thình thịch, tôi muốn biết thêm, mặc dù tìm hiểu việc riêng của Giáo sư có vẻ hơi kì cục.

Tò mò có thể là bản chất của con người, nhưng lúc này tôi cảm thấy mình như một kẻ tội lỗi. Dù vội vã nhìn vào căn phòng này, tôi không thể phớt lờ cảm giác tội lỗi đang dâng lên trong mình. Một cảm giác điềm gở tràn qua tôi, như thể vị Giáo sư này không phải là người để đùa giỡn. Tôi muốn thỏa mãn trí tò mò của mình nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy tội lỗi và lo sợ về việc mình đang làm. Đó là một sự kết hợp bất thường của cảm xúc khiến tôi hơi lưỡng lự khi hành động.

Mấy cánh cửa của Hogwarts được thiết kế theo kiểu xưa cũ nên thành ra ổ khoá khá lớn, có thể nhìn vào bên trong. Bây giờ tôi chỉ cần cúi thấp đầu một lần nữa và nhìn vào trong, tôi sẽ biết được Giáo sư Quirrel đang làm chuyện bí ẩn gì ở bên trong.

Quay đầu ra sau để quan sát không gian quanh mình một lần nữa để cho chắc chắn rằng không ai ở đây, khi tôi quay đầu lại tôi giật mình hét toáng lên vì sợ.

Tôi đã quá tập trung vào việc tìm hiểu cặn kẽ hành động của Giáo sư Quirrell đến nỗi không nhận thấy ông ấy đang tiến đến căn phòng từ phía sau, cho đến khi ông ấy bất ngờ đứng trước mặt tôi. Tôi bị sốc và mất cảnh giác hét ầm lên, thật ra trong thoáng chốc, tôi cảm thấy vị giáo sư này đáng sợ như một con quỷ nhe răng nanh, tim đập thình thịch và nỗi sợ hãi dâng cao, thật may là ông ta chưa bắt gặp cảnh tôi đang có hành vi nhìn lén.

Tôi giật mình lùi hai ba bước. Ông ta cũng giật mình y chang tôi. Lúc nãy chỉ là ảo giác của tôi sao?

Giáo sư Quirrell lắp bắp hỏi. "Trò Martin... trò... trò làm ta hết hồn!! Trò làm... gì... ở đây thế?"

Sự xuất hiện đột ngột của giáo sư Quirrell khiến tôi không kịp phòng bị, nhưng ông ấy đã nhanh chóng đội chiếc khăn kỳ lạ đó lên đầu. Vì ngạc nhiên và sợ hãi, tôi chỉ gật đầu nói. "Con đang trên đường về ký túc xá thôi, thưa Giáo sư." Mùi tỏi nồng nặc trên người ông ta càng làm tôi thấy khó chịu, dù cố tỏ ra không có chuyện gì to tát nhưng tôi lại không khỏi cảm thấy lo lắng, Giáo sư Quirrel nhận ra sự bất ổn của tôi nên vội xua tay.

"Trò, đi đi..."

Chỉ chờ có câu ấy, tôi quay đầu đi nhanh về ký túc xá Slytherin.

Thứ tư có tiết Thiên Văn, chúng tôi dùng kính viễn vọng quan sát các vì sao, còn về phần học tập thì chúng tôi học quỹ đạo chuyển động của các hành tinh... Một tuần ba lần sẽ đến nhà kính để nghiên cứu thực vật, ở nhà kính có rất nhiều thực vật kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ gặp, ở đây chúng tôi được học cách nuôi dưỡng những thực vật đó, à... Còn có cả nấm nữa. Chúng tôi học tiết Thảo Dược Học này không phải chỉ để học cách nuôi thực vật, mà còn tìm hiểu về công dụng của chúng, giáo sư Sprout là người dạy.

Còn môn Lịch Sử, giáo sư môn dạy môn này là một hồn ma, ông ấy nhìn có vẻ khá lớn tuổi và cổ hủ, nên cả lớp đều ngủ vào tiết của giáo sư.

Theo như tôi quan sát thì tiết Lịch Sử này chỉ có Granger và Pauline là không ngủ thôi, à, còn có Malfoy nữa nhưng tôi thấy cậu ta rất gượng gạo, hai mắt cậu ta luôn cố mở to. Tôi cũng cố không ngủ, nhưng tiếng nói của giáo sư Binns như có ma lực thôi miên tôi ngủ vậy.

Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên.

* * *


Trưa ngày hôm sau là một ngày thật đẹp, bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, gió êm dịu thổi. Tuy nhiên, ở phía xa, khu rừng cấm tối tăm và huyền bí đang thấp thoáng như muốn phủ bóng lên khung cảnh vốn dễ chịu này. Cảnh tượng tuy đẹp nhưng trong lòng tôi lại nặng trĩu, tôi không thể thưởng thức bầu không khí tuyệt vời này. Không khỏi nghĩ rằng khu rừng cấm ở đó là một phép ẩn dụ cho hoàn cảnh của chính tôi hiện tại, mặc dù mọi thứ đều bình thường.

Hôm nay là tiết học bay do bà Hooch dạy.

Bà Hooch có mái tóc ngắn màu xám khiến vẻ ngoài của bà có vẻ trẻ trung hơn, mặc dù nếp nhăn dưới đôi mắt sắc sảo như diều hâu và con ngươi màu vàng sáng đã phản bội mái tóc của bà. Bà đứng đó và đợi sự hiện diện đầy đủ của học sinh hai nhà, Gryffindor và Slytherin.

Bọn trẻ từ xa nhanh chóng tụ tập lại với nhau như đang chờ đợi buổi học bay sắp tới. Tất cả đều ngước nhìn bà Hooch, người đang đứng trước mặt với vẻ mặt nghiêm nghị. Rõ ràng là bà sắp bắt đầu buổi học trong ngày, và bọn trẻ háo hức tiếp thu mọi kiến thức có thể từ bà. Bọn trẻ có vẻ hào hứng học bay, và tôi cũng suýt hòa mình vào cảm xúc này.

Beavis vừa đến thì vẫy tay chào tôi, tôi mỉm cười nhìn nó, và tôi có thể thấy trong vẻ mặt của thằng bé rằng nó đang cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.

Bà Hooch. "Xếp hàng nào!"

Bọn trẻ đã xếp hai mươi cây chổi trên mặt đất thành hàng ngay ngắn, và sau khi cho chúng tôi một lúc để ổn định chỗ mình, bà Hooch bắt đầu nói chuyện với mọi người đang tụ tập trước bà. Tôi nhìn quanh và tình cờ nghe được nhiều cuộc trò chuyện diễn ra bên cạnh, với một số người bày tỏ sự lo lắng trong khi những người khác đang cố gắng trấn an họ. Đây là bài học bay đầu tiên của tôi trong lớp học này, và mặc dù bà Hooch có vẻ là một giáo viên đáng gờm nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng.

"Mấy cái cán chổi của trường á, một trong số cây cứ run lên bần bật khi mình bay quá cao, và một số cán bay hơi bị lệch sang bên trái. Khá nguy hiểm."

Tôi nhìn hai mươi cây chổi xếp thành hàng ngay ngắn trên mặt đất, không khỏi cảm thấy lo lắng và hồi hộp.

Chắc chắn tôi sẽ không bị ngã phải không? Nhưng đây là buổi học bay đầu tiên của chúng tôi trong lớp học này, và tôi đã không chắc nó sẽ khó đến mức nào.

Tiếng hét của Malfoy khiến tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, và cậu ta vẫy tôi lại, nói. "Não mày đang làm cái gì vậy? Tao kêu mày đó, nhìn ai?? Đến đây."   Giọng điệu của cậu ta ban đầu có vẻ đột ngột và không thân thiện, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng nó bắt nguồn từ lòng tốt. Tôi lặng lẽ đến gần cậu ta, nhìn thoáng qua ánh mắt khó chịu của Parkinson. Tôi lập tức bĩu môi trong lòng, vừa ngước mắt tôi liền thấy Potter đứng đối diện, cậu ấy gật đầu với tôi. Tôi cười đáp lại.

"Chúa cứu thế đồ... Có gì mà hay ho."

Tôi nghe thấy Malfoy lầm bầm một cách cay nghiệt bên cạnh.

Bà Hooch giảng giải và dặn dò những điều lưu ý xong thì đó cũng là lúc bắt đầu tiết học. "Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN"

Tôi nhẹ giọng hô. "Lên!"

Bà Hooch nghiêm túc nhìn tôi. "Trò kia, hô mạnh mẽ lên."

Tôi "..." Cố lên! Mình làm được!

Tôi gào to. "Lên!!"

Cán chổi mạnh bạo quất lên, tôi rụt tay lại, còn né người ra nữa.

Bà Hooch "..."

Bà thở dài đi đến bên cạnh chỉ dẫn tôi. Trong số mấy đứa bà dạy hình như đứa này là nhát nhất? Sau một lúc chỉ dẫn tận tình của bà Hooch thì cuối cùng tôi cũng đã dám nắm cán chổi trên tay.

Trong lớp, chỉ mất có vài giây mà cán chổi đã nằm gọn trên tay thì chỉ có Potter và Pauline là làm được. Chổi của Granger chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Longbottom thậm chí còn không hề nhúc nhích.

Beavis đã thành công nắm cán chổi từ lâu, nó vẫn luôn nhìn tôi. Tôi hung dữ rống. "LÊN!" Tôi không thể thua Bebe được!

Thật mừng là lần này cán chổi chịu nghe lời, nó đã bay lên và nằm gọn trong tay tôi.

Bellanita hưng phấn lắm, theo bản năng liền ngó Bebe nhà mình một cách tự đắc. Beavis quăng cho chị mình một cái nhìn tán thưởng rồi thu tầm mắt rất nhanh.

Tiếp đến, bà Hooch mới chỉ cách cho chúng tôi trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Tôi đã có can đảm hơn nên đã trèo lên cây chổi thành công hơn cả mong đợi. Tôi hồi tưởng lại kiếp trước, nhớ lại mình rất giỏi thuần hóa ngựa. Tôi nghĩ rằng chổi cũng giống ngựa nên tôi rất tự tin vào khả năng thuần thục này của mình.

Tôi nghĩ mình sẽ làm được thôi.

Malfoy thì bị bà Hooch mắng rằng: học mấy năm mà như vầy?

Pauline cười nhạo cậu ta, không hiểu sao cậu ta nhìn tôi một cái rồi mới quay sang quát vào mặt cô ấy. "Mày cười cái gì hả!!"

Pauline hừ nhẹ. "Không liên quan đến cậu."

Bà Hooch không nghe được cuộc đấu khẩu của Pauline và Malfoy, sau khi xác định đám nhỏ đã thành công trong việc nắm được cán chổi, bà quát lên. "Bây giờ khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba... hai..."

Longbottom vì sợ bản thân chậm mất một nhịp sẽ bị tụt lại đằng sau, nên cậu ấy đã giậm chân xuống trước khi tiếng còi của bà Hooch vang lên.

Bà Hooch ngẩn người trong giây lát liền gân cổ gào. "Trò kia, mau quay lại đây!!"

Đáng tiếc, Longbottom đã bay cao, cậu ta bay loạn xạ trên không trung một lúc rồi cả người nặng nề rơi xuống... Rầm!

Răng rắc...

Tôi thậm chí nghe được tiếng gãy xương của cậu ta... Đám học sinh quanh tôi hít sâu vài cái.

Nhìn Longbottom nằm úp mặt trên đất mông vểnh lên trời, lòng nhiệt huyết của tôi bị một gáo nước lạnh dập tắt.

Cán chổi kia bay lơ lửng ở trên làm như đắc ý lắm rồi bay thẳng về rừng cấm.

Bellanita "..." !!!

Bà Hooch vội vã chạy nhanh đến kiểm tra tình hình của Longbottom. "Gãy tay. Dậy nào con trai, ta đưa con đến bệnh xá..." Bà lầm bầm rồi dữ dằn quay đầu dặn dò chúng tôi.

"Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy."

Longbottom khóc thút thít ôm lấy cổ tay, lê lết bước chân theo bà Hooch. Bà Hooch quàng cánh tay qua vai Neville để dìu cậu đi.

Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười.

"Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?"

Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng. Ngoại trừ tôi.

Trời ạ, Longbottom thật đáng thương... Và liệu tôi có thành thế không khi tôi trèo lên cán chổi?

Malfoy chạy ào đến chỗ Longbottom vừa ngã nhặt một quả cầu lên. "Ê, này là quả cầu của thằng Longbottom nè bọn mày."

"Nên dấu thứ này đi đâu đây nhỉ? Cho thằng Longbottom đi tìm chơi." Malfoy cười ranh mãnh.

Potter bất bình bước ra.

"Đưa nó đây, Malfoy!"

Malfoy liếc mắt nhìn cậu ta, rồi nhảy lên cán chổi, bay tít lên cao. "Ôi kìa chúa cứu thế? Muốn lấy à? Đến đây!"

Potter nhận được lời thách thức liền nhảy vù lên cán chổi. Tôi thấy Pauline hoảng sợ chạy đến. Cô ấy la. "Harry!! Cậu làm gì, mau xuống đây!"

Nhưng đã quá muộn, Potter đã bay lên. Cậu ta bay vút qua người tôi. Tóc mái ngang trán của tôi lập tức phất lên, có vài cọng bị dựng đứng luôn.

Tôi nhanh chóng lấy gương chỉnh sửa tóc, còn nghe được tiếng của Malfoy vọng xuống.

"Trả mày nè, có giỏi thì bắt đi."

Sau đó, Malfoy đáp xuống bên cạnh tôi. Pauline chạy đến túm lấy cổ áo cậu ta gầm gừ.

"Malfoy, cậu biết cậu đang làm gì không?"

Malfoy khinh bỉ nhìn cô ấy. "Pauline, mày đang lo cho thằng Potter à?"

"Nghe đây, nếu Harry có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định lấy tư cách bạn của cậu ấy, đánh-chết-cậu!! Nghe rõ chưa!!" Pauline tức giận vô cùng, gằng từng chữ.

Malfoy hất tay cô ấy ra chỉnh sửa lại vạt áo, rồi thích thú nhìn Harry trên cao.

Tôi chỉnh sửa tóc mái xong thì Harry cũng bình an lấy được quả cầu, cậu ấy nhẹ nhàng đáp xuống. Pauline liền chạy đến tặng cậu ấy một cái ôm lớn.

"Harry, may mà cậu không sao."

Quả là một tình bạn thân thiết. Tôi cảm thán rồi cất gương vào túi, muốn bước xuống cán chổi. Từ nãy tôi vẫn luôn dùng bắp chân kẹp cán chổi lại.

Tôi bước ra khỏi cây chổi, hồi hộp và lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra không. Tôi không ngờ rằng những cây chổi sẽ sống dậy, bay đi và... mang theo cả tôi. Ý nghĩ đó chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi, khiến tôi giật mình và sốc. Cây chổi nhấc bổng tôi lên cao một cách nhanh chóng và có chủ ý, tôi hoảng sợ giữ chặt cây chổi điều khiển nó đi xuống, nhưng nó không nghe lời tôi, thay vào đó di chuyển như thể nó có ý nghĩ riêng.

Malfoy giật mình túm chân tôi lại nhưng đáng tiếc cậu ta chỉ túm được chiếc giày.

Rất nhanh, bầu trời truyền đến tiếng thét thất thanh của Bellanita.

Tôi mất hình tượng mà mở mồm thật lớn gào. "AAA!!!"

Mụ nội nó!

Cây chổi này mới chơi đồ à!

Cây chổi đột ngột lật nghiêng qua khiến tôi rơi khỏi chổi, nhưng may mắn tay tôi kịp thời nắm chặt lấy cán chổi, cả cơ thể đung đưa trên không trung. Tin tôi đi, đây là trải nghiệm tồi tệ nhất từ trước đến nay. Tôi còn cảm thấy may mắn vì hôm nay bản thân đã mặc quần tất.

Cán chổi cứ đứng im trên không trung mãi. Đôi chân ngắn của tôi co rúm lại.

Beavis hoảng sợ hét một tiếng liền nhảy lên chổi bay vút lại chỗ tôi. "Bella!"

Tôi nhìn thấy nó liền mừng biết bao nhiêu, nhưng cán chổi không chịu đứng im nữa mà bắt đầu bay loạn xạ. Đưa cả tôi đi theo...

Tôi cảm thấy cái cán chổi này muốn hất tôi rơi xuống đây mà. Quả nhiên... tôi đoán đúng! Cái chổi thật sư muốn hất rớt tôi.

Quá ư là khốn nạn với tôi.

Malfoy leo lên cán chổi muốn bay lên, miệng thì mắng. "Cứu người mà cũng cứu không xong!"

Parkinson túm cậu ta lại. "Draco, giáo sư McGonagall đến kìa!"

Malfoy quay đầu thấy giáo sư McGonagall đã đến gần liền buộc phải nhảy xuống khỏi chổi.

Giáo sư McGonagall liếc sơ qua Potter liền nhìn lên trời thốt. "Merlin..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com