ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 3 - Chương 9

Niiny_Porpington

- "Và trợ lí của tôi hôm nay sẽ là giáo sư Snape." Con chim công tự hào tuyên bố, đưa tay hướng về phía cuối bục, nơi con quạ đen đứng sừng sững trong vẻ khó chịu.

Giáo sư Snape từ dưới đi lên, vẻ mặt tức tối và không một chút kiên nhẫn.

Tôi chán nản chế giễu, không thèm nâng nửa con mắt lên nhìn, "Tay sai của của trợ lí, cool."

- "Điều này chẳng vui chút nào, nhảm nhí và lố bịch." Bill mệt mỏi gật gù.

- "Hôm nay chúng ta sẽ học cách tước đũa phép của đối phương, ta và trợ lí sẽ làm mẫu trước."

Lockhart có vẻ khá thích gọi giáo sư Snape bằng từ "trợ lí" hơn là giáo sư, đương nhiên là giáo sư Snape không thể vui vẻ nổi khi bị gọi như vậy. Phải tôi có mà tôi nhai đầu Lockhart lâu rồi.

Giáo sư Snape và con chim công lùi ra xa ở hai đầu trên bục. Giáo sư chỉ đơn giản cúi chào, rồi nhanh chóng và dứt khoát ngẩng lên. Còn chim công thì… lão ta xoay một vòng, một tay đặt lên ngực, một tay kéo áo choàng trông vô cùng phô trương, và tất nhiên là dưới tiếng hét của rất nhiều nữ sinh rồi.

Sau đó Lockhart hét to, "1, 2, 3!"

Giáo sư Snape dõng dạc hô to, "Expelliarmus (Bùa giải giới)."

Một luồng sáng mạnh mẽ từ đầu đũa của thầy bắn về phía Lockhart làm lão bay ra thẳng về phía cuối bục, ngã một cách đau đớn. Cây đũa phép của lão còn chẳng thấy đâu.

Nhiều fangirl trong phòng đều rú lên đau đớn, trong khi Slytherin lại nhiệt liệt vỗ tay.

Lockhart lồm cồm bò dậy, nhận lấy đũa phép của mình từ một tay fangirl đang phát cuồng. Lão đi về phía giáo sư Snape, thanh minh cho sự yếu đuối của mình:

- "Đó chỉ là tôi làm ví dụ thôi, chứ bình thường tôi cũng có thể thừa sức đỡ mấy bùa chú như thế này. Bây giờ ta sẽ cho các em bắt cặp và thực hành luôn nhé. Harry và Weasley, như thế này được chứ?"

Giáo sư Snape móc mỉa, "Tôi có ý kiến này. Weasley đến 1 bùa chú nhỏ cũng không thể thực hiện được, chẳng may còn có thể khiến cứu thế chủ của chúng ta vào bệnh thất nằm. Trò Malfoy, lại đây, bắt cặp với Harry Potter."

Potter lò dò lên bục, chậm rãi cúi chào dò xét Draco trước mặt. Cả hai nhóc tì đều dơ đũa phép ngay trước mặt, đề phòng.

- "1, 2,..."

Draco hô to:

- " Ivertasvaty (Bùa hất văng)."

Potter một phát bị hất văng, tông rầm vào phần tường phía cuối bục.

Lockhart hốt hoảng, "Tôi đã bảo là chỉ tước đũa phép thôi mà!"

Nhưng sau đó Potter cũng bỏ ngoài tai mấy lời la hét ở dưới và nhanh chóng đứng dậy, đáp trả lại Draco:

- "Rictusempra (Bùa lăn đùng)!"

Draco bị văng ra xa, tông thẳng vào người giáo sư Snape. Cả khán phòng im ắng, trùng xuống. Mọi người đều trố mắt nhìn giáo sư Snape tức giận kéo Draco dậy và đẩy về phía Potter. Thằng nhóc hậu đậu vẫy một bùa:

- "Serpensortia! (Triệu hồi mãng xà)."

Một làn khói xám bay ra giữa bục, nhanh chóng hóa thành một con mãng xà dài bằng một nửa hoặc hơn một nhóc năm hai nào. Nó thè lưỡi, vươn về phía trước, trông như không có ác ý.

Lockhart hớn hở đẩy Potter về phía sau, lão tự tin nói rằng lão có thể xử lý, rồi nói một bùa gì đó mà tôi tin chắc là nó không hề có thật. Con rắn bay lên trời, sau đó rớt bộp xuống đất. Dường như nó không còn thiện ý, nhe nanh về phía một cậu bé Hufflepuff.

Thằng bé hoảng sợ khóc lóc, còn tôi tiến lên phía trước một chút muốn lại gần con mãng xà. Potter cũng vậy, nó chầm chậm bước tới, nói một cái gì đó nghe rất bắt tai, nhưng không rõ. Đại ý tôi có thể nghe ra có lẽ là "Dừng lại".

Tôi khó chịu dụi mắt, bản thân mất tự chủ ngã ra sau, vẫn nhìn chằm chặp vào con mãng xà. Sợ hãi vùi mặt vào một chỗ nào đó bất kỳ mà tôi tìm thấy, run rẩy tới mức bủn rủn tay chân, tôi - trước mặt bao người òa khóc nức nở.

Sau đó thì không còn nữa. Vì trước khi chuyện gì có thể kịp xảy ra, tôi ngất lịm đi.

---

Chuyện sau khi về phòng sinh hoạt Slytherin thì khỏi nói. Cả bọn người đều nháo nhào lên, còn tôi tỉnh dậy sau một trận đau đầu không biết trời trăng mây gió đầy chấm hỏi.

Và thứ kinh khủng nhất là gì biết không?

Tôi

Nằm

Trong

Tay

Của

Doval!

Thôi xong! 

Tên chết tiệt! Chưa biết chuyện gì tồi tệ đã xảy ra, nhưng đây chính là việc xui rủi nhất mà tôi phải nhận trong ngày. Chắc chắn!

Nghe bảo người bế tôi về là Alex, người tôi may mắn ngã trúng cũng là Alex. Tạ ơn chúa. Nhưng còn việc diễn ra ở khán phòng thì không ai kể cho tôi nghe, họ đều thống nhất sẽ bỏ qua chuyện này và không ai trong Slytherin được nhắc tới. 

---

- "Bỏ mẹ muộn học rồi."

Tôi ôm mấy cuốn sách, chạy rất nhanh trên hành lang.

Chả là tôi chỉ định tắm rửa rồi nằm một chút thôi, tầm 3 phút, rồi đến tháp thiên văn học tiết thiên văn học, môn cuối cùng trong ngày.

Nhưng cuối cùng tôi ngủ liền tù tì ba tiếng.

Tôi phi như bay trên hành lang, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ. Đột nhiên chân vấp phải vật gì đó cứng cứng, cộng sinh thêm lực chạy của tôi, kết quả là tôi ngã đập mặt xuống đất, chắc mũi tôi gãy luôn rồi quá.

Đau đớn chửi rủa mất một lúc, tôi nhặt mấy quyển sách, hậm hực nhìn thứ đã ngáng chân mình.

Ôi vãi…

Xin lỗi, hơi tục nhưng mà thứ nằm cạnh tôi là một bức tượng đá,  y hệt thằng nhỏ Hufflepuff hôm trước. Dạo này hình như vía tôi hơi nặng.

Tôi bỗng dưng có hứng thú, đặt sách vở qua một góc rồi khoanh tay tựa lưng vào tường, một chân đặt lên người tượng đá lật qua lật lại.

- "Giờ tao nên làm gì với mày đây hả nhãi con?"

Đột nhiên có tiếng động từ đầu hành lang. Tôi bình thản quay ra nhìn, thấy Potter nhìn tôi với ánh mắt hoang mang vô cùng, rồi sau đó lại nhìn xuống cái tượng đá thằng nhóc bên Hufflepuff đang nằm cứng đơ dưới sàn.

Potter hấp tấp chạy đến, ngồi xuống xem xét một chút rồi nhìn lên tôi.

- "Đừng có nhìn tao kiểu thế, tao không làm."

- "Nh..."

- "Hah, lần này thì bắt quả tang tận tay hai đứa bây rồi nhé!"

Lão Filch từ đâu hiện ra, cười khinh bỉ nhìn chúng tôi rồi quay đầu bỏ đi.

Potter sợ hãi, luống cuống giải thích, "Thưa giám thị, không phải thế đâu!"

- "Chết tiệt cái lão già lẩm cẩm này, đúng là lần nào gặp mày cũng như gặp xui xẻo vậy đó Potter. Thật không thể tin được tao lại dính vào vụ này chung với mày."

Tôi cáu tiết cằn nhằn, cay nghiệt sẵn chân đá cái tượng dưới chân lăn lông lốc. Vừa dứt lời thì giáo sư McGonagall chạy đến, bà cúi xuống xem xét thằng nhóc dưới đất, vẻ mặt ngập ngừng.

- "Thưa giáo sư, em thề là em không làm."

Giáo sư nhìn Potter lo lắng rồi nhìn tôi.

Tôi nhún vai, chán nản thấp giọng, "Người ngoài cuộc ạ."

- "Việc này đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Potter, Friszore, hai trò đi theo ta."

Urgh! Biết ngay mà! Chết tiệt thật chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info