ZingTruyen.Info

Dong Nhan Harry Potter I Was Born To Die

Sau sự kiện đêm tiệc Halloween, tôi bất đắc dĩ trở thành người nổi tiếng. Và dường như tôi chưa bao giờ là chưa nổi tiếng cả, nếu tính lại từ năm Nhất đến bây giờ. Bất quá thì chỉ có nổi tiếng hơn thôi. Chà, cảm giác được làm idol giới trẻ đi tới đâu ai ai cũng trố mắt nhìn rất là...

Nếu tôi bảo tôi ổn chắc chắn đó sẽ là một lời nói dối.

- "Em có nghĩ là mình có liên quan gì đó đến chuyện hôm trước không?"

Cedric hỏi tôi, thuận tay bóc một viên kẹo trà xanh cho vào miệng. Tôi hửm một cái, trực tiếp đen xì mặt.

- "Tuy không thích Norris lắm nhưng Cedric à... Em không có điên mà hóa đá nó có được không?"

- "Nhưng tình thế bây giờ rất không an toàn. Anh lo cho em. Lỡ như em lại dính vào chuyện này một lần nữa thì sao?"

Chứ có năm nào em được yên ổn hả?

- "Nếu anh còn ở đây thì em không chết được đâu mà, đừng có lo nữa chàng hoàng tử của tôi ơi."

Tôi cười khúc khích, vứt bừa quyển sách xuống bãi cỏ để ôm gối tựa vào cây cổ thụ to sau lưng. Dạo đây vô tình tìm thấy được bãi cỏ sau lưng cửa Tây của Hogwarts, cảnh tình rất nên thơ, vô cùng yên bình. Thậm chí có cả một cái hồ nước nhỏ ở giữa sân, không biết vì gì nhưng thu hút rất nhiều bướm đậu lại.

Lúc phát hiện ra bãi cỏ này, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Cedric. Nhanh chóng kéo anh ấy ra đây, sau đó nơi này dần trở thành một địa điểm gặp mặt mới của chúng tôi ngoài thư viện ra.

Cedric cầm hai bàn tay của tôi mân mê. Thực sự xúc cảm rất tuyệt vời. Da anh ấy vốn đã mịn màng sẵn, lại còn ấm áp. Chính là cảm giác ấm áp mà rất ít người có thể khiến tôi cảm nhận được.

- "Xem ra vụ việc lần này rất rắc rối, cực cho em rồi Elly."

Cedric lại mỉm cười ấm áp một lần nữa... Anh ấy cười đẹp lắm, đẹp lắm lắm luôn đó. Tôi phi thường có một loại cảm xúc muốn nhìn ngắm nụ cười này mãi mãi.

- "Em cũng không chắc lắm, các giáo sư cũng không hé nhiều lời về Phòng chứa bí mật mà..."

Sau cùng tôi quyết định không kể những suy luận của mình cho Cedric nghe đi. Bởi vì thực ra đây nếu nói đúng hơn cũng là chuyện nội bộ của nhà Slytherin, bỗng dưng lại bị ẵm ra ngoài. Phòng chứa bí mật vốn dĩ là do Salazar Slytherin tạo dựng, ngay từ đầu có lẽ đã không liên quan đến các nhà khác.

Mà nếu đó là chuyện nội bộ thì tôi đâu có ngu mà bép xép cho người ngoài nghe. Có những bí mật cần được giữ kín.

Trước giờ về họ Friszore, tôi được nghe kể lại rằng mọi người nhập học ở Hogwarts đều vào Hufflepuff và Gryffindor, bởi vậy nên mỗi tôi là người duy nhất vào Slytherin, bị nghi ngờ cũng không phải là chuyện lạ gì.

- "Dạo này để ý em rất hay thẫn thờ lắm đấy nhé." Cedric véo mũi tôi, khiến tôi la oai oái, "Đi nào, cùng đến thư viện trả sách chịu không?"

Tôi bật cười, "Đương nhiên là được."

Cedric nắm hai cổ tay nhẹ nhàng kéo tôi dậy, thuận tiện đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ. Nghe hơi mất liêm sỉ tí nhưng mà tôi vô cùng thích hành động này của anh ấy, thậm chí còn muốn xin anh ấy thêm một lần hôn trán nữa.

Chậc... Có lẽ tôi bị điên rồi.

---

Đường từ bãi cỏ sau cửa Tây đến thư viện không xa lắm. Nếu đi bộ thì cũng 15 phút là cùng thôi. Chúng tôi vừa đi vừa rôm rả trò chuyện, rất vui vẻ.

- "Từ sau chuyện hôm trước, em đi đâu cũng bị dòm ngó cả. Cảm giác phi thường đặc biệt, chính là như kiểu mình như một cô người mẫu sải bước trên sàn Catwalk ấy." Tôi thở dài, ăn viên kẹo bơ Cedric bóc sẵn trên tay.

- "Anh tin em sẽ vượt qua được, cố gắng lên."

- "Anh luôn là chỗ dựa của em, Cedric."

- "Quả thật là vinh dự."

Chúng tôi đều cùng bật cười.

- "Thôi nào, anh đừng đùa như th-"

Đột nhiên có hai người lao tới phía tôi, làm tôi suýt đánh rơi hết chồng sách cầm trên tay. Là Terence và Doval.

- "Ell...yna!!!" Terence gọi lớn, tiếng gọi vang khắp hành lang. Mặt anh ta tái mét, cùng đồng bộ với mặt của Doval, kỳ thực không có chút màu sắc nào. Tôi cứ tưởng mình bị hai oan hồn đuổi theo không đó.

Cả hai người chạy tới chỗ tôi đứng, người chống hông, người tựa tay vào tường thở hồng hộc. Tôi chỉnh lại sách trên tay một chút trước khi lên tiếng.

- "Chuyện gì vậy anh?"

- "Anh... Anh... Đi..." Doval hụt hơi cắn vào lưỡi.

- "Bình tĩnh, từ từ thôi. Hít thở đi Doval." Tôi nhẹ nhàng ấn tay vào lưng Doval, vuốt dọc lên xuống.

Đợi một lúc sau, tôi mới thấy sắc mặt cả hai dường như có thần sắc một tí. Cảm nhận được cả Doval và Terence đều ổn, tôi bỏ tay ra khỏi lưng Doval, lặp lại câu hỏi một lần nữa, "Có chuyện gì vậy?"

Nhưng chẳng ai trả lời câu hỏi của tôi cả, Terence dùng dằng nói với tôi, "Sao nãy em không giúp anh, anh cũng chạy giống nó mà!"

- "Lắm chuyện, dù sao anh cũng đã ổn rồi mà, đòi hỏi cái gì." Tôi bực bội đáp.

- "Do mày non hơn tao đấy oắt con." Doval khiêu khích.

- "Mày gọi ai là oắt con hả thằng ranh này!?"

...?

Thực sự không còn từ nào để diễn tả sự trẻ trâu của hai người này.

- "Dừng lại! Dừng! Ngay lập tức! Mọi người đến gặp tôi có chuyện gì thì nói luôn rồi đánh nhau thì đánh, nhanh lên không hết thời gian tâm sự tuổi hồng của tôi."

- "Tin anh đi, em không nên tìm đến lũ Hufflepuff ngu ng-" Doval thản nhiên nhún vai, mặt tôi tối sầm, gằn giọng, "Macmillan, tôi sẽ giết anh ngay bây giờ đó, ngậm cái miệng lại đi."

- "Thôi nào, sao lúc nào cáu giận em cũng gọi họ của anh thế?"

Tôi cười mỉm, vô cùng thân thiện đáp lại một câu, "Câu nói vừa rồi là đủ để anh biến đi rồi đấy."

- "Đừng phũ phàng như vậy, anh với Terence tìm em là để lôi đi tập đó, mệnh lệnh từ đội trưởng Marcus Flint và cựu đội phó Hugh Coffey."

- "À ừ... Có đi tập nữa hả? Chắc tôi lại quên lịch tập rồi, bận quá mà." Tôi vừa nói vừa vén tóc ra sau tai, "Tạm biệt Cedric, hôm khác chúng ta sẽ lại nói chuyện nhé, xin lỗi anh vì lần nào cũng bỏ đi đột ngột như vậy."

- "Không sao, anh biết em luôn bận rộn mà, cũng không thể trách em được." Cedric vẫy tay, nhẹ nhàng xoa đầu tôi một cái trước khi xoay người bỏ đi.

Terence không kiên nhẫn mà cầm tay tôi kéo đi ngay, "Đi nhanh lên không Marcus lại đọc kinh thánh 1 tiếng bây giờ."

- "Biết rồi, biết rồi mà, hối lắm thế."

- "Nhanh nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Chỉ còn lại 3 ngày nữa là mùa giải Quidditch bắt đầu rồi đó. Nhà mình đấu với Gryffindor, em mà cứ lơ là việc tập luyện như này thì sẽ thua mất, thằng Potter đó cũng không phải dạng vừa đâu."

- "Ủa chứ tôi là dạng vừa hay sao mà anh phải sợ vậy?"

Sau đó chúng tôi vừa đi vừa cãi nhau ầm xèo ra sân tập Quidditch.

Marcus cằn nhằn dọng cây chổi xuống đất, "Mấy đứa chúng mày làm gì lâu vậy?"

- "Dạ vâng thưa đội trưởng, chúng tôi đã mất cả giờ để kéo tầm thủ của anh dứt ra khỏi thằng ranh Diggory ở Hufflepuff." Terence khoanh tay, chán nản nói.

Tôi gào lên, "Này đừng có mồm điêu, anh nói thế khác nào vu oan cho tôi!?"

- "Thôi thôi sao cũng được, tao mất 3 ngày để dành sân tập không phải cho mấy đứa trẻ con chúng mày cãi nhau đâu. Nhanh lên, nhất là mày đấy Doval, lên đội phó rồi mà còn lơ là, năm nay lại còn có thêm thành viên mới nữa."

- "Rồi rồi, biết thế không nhận chức cho nhanh, nhận xong 1 đống việc dồn lên đầu."

Tôi không nhịn được cười khúc khích, "Ngu thì chết."

Doval hả một tiếng, ôm tim khụy xuống, "Đến cả em cũng nói thế với anh sao? Thâm độc."

- "Đừng có ra cái vẻ đấy, anh nói chuyện bình thường đã sến lắm rồi. Không hiểu sao lũ con gái mắt mũi kiểu gì mà say anh như điếu đổ, chịu luôn đấy."

Doval hất tóc, cười cười, "Chắc do anh đẹp trai."

Tôi nhăn mặt, làm bộ dạng nôn ọe kinh tởm.

- "Gớm."

- "Sao em cứ phải nặng lời với anh thế?"

- "Anh im mồm sẽ là giải pháp tốt nhất để tôi không nói nữa."

Marcus từ phía xa điên tiết, anh ta quát ầm lên, "NÀY CHÚNG MÀY CÓ ĐI TẬP KHÔNG THÌ BẢO?"

Chúng tôi khiếp vía, gật gù ngoan ngoãn cầm lấy cây chổi và bay lên, bắt đầu luyện tập.

---

Tôi lọt thỏm giữa đội Quidditch, cùng nhau lê bước tới Đại Sảnh Đường. Nói chứ một đám toàn đực rựa bạo lực xong lại chọt thêm một đứa con gái vào trông rất không biết nói gì luôn đó. Alex dù bằng tuổi cũng đã cao hơn tôi một cái đầu hơn rồi, hoặc nhóc Draco cũng sắp cao bằng tôi luôn. Cảm giác đi giữa đám người m8, m9 rất bực bội.

Tôi thề sẽ chăm chỉ luyện tập để cao lên, cao cho chết mấy người luôn.

Trước đây đứng giữa đám con trai nổi bật biết bao nhiêu, bây giờ có thêm nhóc Draco với mái tóc bạch kim bóng bẩy truyền từ bao thế hệ nhà Malfoy chính thức chiếm hết spotlight của tôi rồi.

- "Buổi tập như nào, ổn chứ Draco? Trông trò như sắp chết đến nơi vậy." Tôi xoa đầu Draco.

Draco thản nhiên lắc đầu, "Nói từ người đã làm đội trưởng tức giận và đì cả nhóm cả buổi tập, không có gì đặc biệt."

Nghe mà thấm từng lời.

Tôi chán nản nói, "Bỏ qua đi." Sau đó quay Alex, "Tập luyện như nào cưng?"

- "Ổn, nhưng mệt quá, còn nhiều mồ hôi nữa. Tao không thích người mình nhớp nhát đâu. Phải mau mau ăn rồi còn về tắm nữa."

Tôi bĩu môi, "Mày còn điệu hơn cả tao."

Alex triệt để đen mặt, "Vậy mà có con nhỏ nào đó vẫn cứ bám đuôi chàng trai điệu đà này đấy, tin không?" 

Sao biết dỗi hay vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info