ZingTruyen.Com

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 3 - Chương 5

Niiny_Porpington

Sau khi ra khỏi văn phòng lão Lockhart, tôi mới thật sự cảm nhận được không khí là gì.

Tôi dựa vào tường, nhắm mắt và cảm nhận từng hơi thở trôi chảy qua từng mạch máu. Đột nhiên xung quanh phát ra tiếng nói ồm ồm, còn cả những tiếng trườn bò nhớp nháp nữa.

- "Lại đây, đi theo ta, để cho ta giết ngươi, ta giết ngươi..."

Tôi cảm thấy cả người hẫng đi một nhịp, chân nhẹ tênh không tự chủ sụp xuống. Nhưng bằng một cách nào đó, tôi vẫn đứng được, với một cái đầu đau nhức dữ dội.

Tiếng nói vẫn lặp lại nhiều lần, dai dẳng như một vòng lặp.

Cả đầu óc trống rỗng, và tầm nhìn trước mặt bỗng nhòe đi. Xung quanh tôi bây giờ chỉ là hư vô, đến cả cái hành lang trường hay thậm chí là văn phòng của lão Lockhart cũng biến mất. Sau gáy tôi tê dại, và tôi bắt đầu run rẩy không tự chủ. 

Tôi mím môi, cảm giác cổ họng khô đắng.

“Có ai ở đây không?” 

Cơ thể tôi run rẩy dữ dội.

“Làm ơn.”

Tôi vươn tay ra, và rụt lại khi nhìn thấy một bóng dáng mờ trước mặt. Một con rắn khổng lồ đang trườn về phía này, nó to lớn với những cái vảy khắp mình. Đôi mắt vàng sáng thậm chí đang phát quang trong bóng đêm. Nó nhe ra những hàm răng sắc nhọn của mình, và hình như tính gặm tôi một phát cho đỡ đói thì phải?

Chân tôi bất giác có lại cảm giác, và tôi bỏ chạy, bỏ lại mọi thứ ở sau lưng. Tôi chạy rất xa, rất xa, cho tới lúc cả hai chi mỏi nhừ. Rốt cuộc vẫn nghe thấy rõ tiếng trườn ướt át, lần này còn có thêm cả giọng nói của một người… nam sinh? Có lẽ vậy. 

Chẳng biết mình đang tỉnh hay đang mơ nữa. Tôi thở dài, để mặc cho con rắn trườn quanh người và cuốn chặt lấy mình. Tới đâu thì tới.

- "Friszore! Potter! Chúng bây đã hại con mèo của tao!" Một giọng gào vang lên, hệt như sợi dây kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi hoàn hồn, cả lưng toát mồ hôi lạnh ngắt. Xung quanh hành lang không biết từ lúc nào trở nên đông kịt. Học sinh cứ láo nháo chen chúc để đứng lên đằng trước xem tình hình, còn tôi thì lại nghệt mặt ra vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quay lại sau lưng, bức tường đá trong góc khuất giờ đây nhuốm màu đỏ chói. Dòng chữ nhem nhuốc ghi trên tường dù rõ nhưng cũng khó mà đọc được dưới ánh sáng  mờ ảo ảo ở hành lang.

Và bùm… Một bóng đen bất động lủng lẳng trên cán đuốc.

Lão giám thị trông rất tức giận, lão ta gào lên, nhào tới chỗ tôi. Sau đó, thật ra do quá hoảng hốt và không theo kịp dòng sự kiện, đương quay lại thấy thằng nhóc Potter cũng đang trợn tròn cả hai mắt, tôi kéo cả nó lùi ra sau.

Mày vừa giúp Potter đó à?

Trước khi lão Filch có thể làm gì chúng tôi, một giọng nói ồm ồm trầm ấm vang lên làm những tiếng ồn ào xung quanh tắt ngúm.

- "Bình tĩnh, Argus." 

Là cụ Dumbledore.

Đi cùng cụ là các giáo sư, họ tách đám học sinh ra rồi nhìn tổng quát xung quanh xem xét tình hình.

- "Trời ạ! Đáng lẽ lúc đó tôi nên ở đây, bởi vì tôi biết chắc chắn cách để cứu con mèo này." Lockhart thảm thiết kêu lên, ông ta tỏ ra thương tiếc vô cùng.

Tôi nghiến răng, nắm đấm bất giác siết chặt lại. Vênh váo, sĩ diện không thể tưởng tượng được.

Đã thế mặt còn dày, cứ như bức tường gạch!

- "Người kế vị đã quay trở lại, phòng chứa bí mật đã được mở ra, quân máu bùn cứ chờ đấy!" Giọng giáo sư Snape lạnh lùng vang dội qua các dãy hành lang.

Lão Filch không kiềm chế được, nhào lên, "Nhưng Dumbledore, cụ phải xem chúng đã làm gì bà Norris của tôi!" Lão chỉ vào chúng tôi rồi chỉ về phía bóng đen trên cán đuốc.

Vậy hóa ra đó là Norris.

Giáo sư McGonagall đi đến xem xét con mèo của lão Filch. Quan sát một lúc, bà nói, "Không sao, Argus, Không sao. Con mèo rất giống bị hóa đá. Chúng tôi sẽ nghiên cứu thêm và tìm cách chữa trị cho nó."

- "Những cây nhân sâm của tôi cũng sắp lớn, chúng có thể giúp hồi sinh con mèo nếu thực sự bị hóa đá." Giáo sư Sprout nói chen vào.

- "Phải, vậy phiền cô Poppy, hãy đưa bà Norris ra khỏi đây. Còn tất cả học sinh trở về phòng sinh hoạt chung nhà mình, ngay - lập - tức." Cụ Dumbledore dõng dạc.

Lũ học sinh xoay người, bắt đầu rộ lên bàn tán. Tôi thấy trong đó còn cả con nhỏ Granger và Weasley bu theo Potter cố hòa vào đám đông nữa. Lầm lì đứng sau lưng giáo sư Snape, tôi thở dài khoanh tay, không kiên nhẫn liên tục gõ gót chân xuống mặt đất, lâu lâu còn quen tay đưa lên vuốt mang tai. Làm sao mà hiệu trưởng Dumbledore cho đi dễ như vậy được…

- "Trò Potter, Granger và Weasley hãy ở lại. Cả trò nữa, Friszore. Đúng vậy, tất cả các trò ở lại." 

- "Chính 2 đứa tụi bây đã làm vậy với Norris của tao!" Lão Filch lại tiếp tục chỉ tay vào mặt chúng tôi.

Nè nha, cáu lắm rồi đấy. Đừng để tôi nóng máu. Nói chuyện bình thường sao cứ chỉ chỉ vào mặt nhau thế hả!? Mất hết tinh tế.

- "Em không làm thưa giám thị, em chỉ vừa đi qua đây." Ba đứa trẻ vội vàng giải thích.

- "Vậy sao? Trò có thể giải thích việc mình không xuất hiện trong bữa tiệc Halloween tại đại sảnh đường không?" Giáo sư Snape tiến đến gần Potter.

- "Tôi có thể làm chứng vì Harry vừa kết thúc lệnh cấm túc với tôi ở văn phòng." Lockhart nhanh miệng nói.

- "Em không đói thưa giáo sư." Potter giải thích, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể. Nhưng… Ờm, giá như nó có thể cứ đi đôi chân cứ bồn chồn nhấp nhổm nãy giờ thì hay nhỉ?

- "Chúng em thì lo cho Harry nên đi tìm cậu ấy và bọn em gặp nhau ở đây."

- "Vậy còn trò thì sao, trò Friszore?" Giáo sư McGonagall nhìn sang tôi, nhướn mày.

- "Trò Friszore là trợ lý của tôi nên cả ngày rất bận rộn, cô Minerva." Giáo sư Snape đứng chắn trước tôi.

- "Và tiền bối cũng vừa kết thúc lệnh cấm túc tại văn phòng của thầy Lockhart cùng em thưa giáo sư." Potter chen vào.

Tôi quay qua lườm thằng nhóc một cái.

- "Được rồi, vậy ta chỉ có thể nhắc nhở các trò hãy cẩn thận trong thời gian này, giờ thì mau trở về phòng sinh hoạt chung đi."

---

Tôi mệt mỏi lết vào phòng sinh hoạt chung, không màng gì về sự quý tộc liên tục đấm bóp tay chân một cách tùy tiện, hoàn toàn quay lưng về đằng sau để đóng cửa đá lại. Lúc quay lại, tôi đều bị mọi người có mặt trong phòng sinh hoạt chung nhìn đến cháy cả mắt.

Chị Martin từ ghế bành đứng bật dậy, chạy đến ôm chặt tôi. 

- "Em có làm sao không? Chuyện gì đã xảy ra lúc đó?"

Tôi ợm ờ một chút, trước khi bỗng dưng trợn tròn mắt vùng ra khỏi vòng tay mà nhìn chằm chằm Martin. Chị ấy biết chuyện gì đó, chị ấy chắc chắn biết chuyện gì đó khi cứ đeo lên vẻ mặt kia.

- "Martin, chị…"

Dường như nhận ra mình vừa thất thố, Martin cắn môi trong giây ngắn, sau đó nhanh chóng đổi lại biểu cảm bình tĩnh hằng ngày, "Chị xin lỗi, nào! Lại đây ngồi đi." Rồi kéo tôi về phía vòng ghế sofa lớn ở giữa phòng sinh hoạt chung. 

- "Mọi chuyện là như thế nào, mày kể anh nghe xem?" Marcus ngồi đối diện tôi lên tiếng, anh ấy nhẹ nhàng đẩy ly trà hoa nhài về phía tôi, kèm theo cả một viên kẹo bơ thơm nữa.

Tôi mỉm cười, "Không… Chắc lắm." 

Kéo ly trà lên nhấp một ngụm, tôi dặn lòng cố gắng át đi cơn sóng trỗi dậy trong lòng. Trước cái cách quan sát của mọi người, tôi đại khái chỉ còn nước nói sơ qua.

- "Tôi hoàn toàn không rõ lắm về những gì xảy ra, nhưng có lẽ sự việc diễn ra sau khi tôi từ phòng giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám trở về. Đại khái là cảm giác bỗng dưng mất ý thức, sau đó tỉnh dậy liền thấy hành lang đã xuất hiện đầy người rồi."

Và... Ừ, tôi không quyết định về việc kể cho mọi người nghe về con rắn. Đương nhiên, tôi vẫn chưa biết chắc chắn được chuyện gì, không thể xác định rõ một vấn đề nào đó làm tôi rất bí bách khó chịu.

- "Nghe mơ hồ thật nhỉ?" Zabini từ cửa ký túc xá nam bước xuống, tiến lại gần chỗ chúng tôi ngồi, "Nghe nói chị gặp chuyện, có ổn không tiền bối?"

Tôi mỉm cười, "Chưa chết."

Litzy cốc đầu tôi cái cốp, "Không nói gở."

Tôi suýt xoa một hồi, bóc cục kẹo bơ bỏ vào miệng. Phải nói là nó quá ngon, ngon lắm luôn. 

- "Martin… Chị biết gì về Phòng chứa bí mật không?"

- "Không ai rõ về nó cả, nhưng để kể sơ qua thì ph-"

Coffey trực tiếp cắt ngang, "Phòng chứa bí mật là…"

______________________________
•Niiny: Mâ mới nghe tin Robert Pantinson vẫn sẽ đóng pỏn mà shocku á mng =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com