ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 3 - Chương 23

Niiny_Porpington

Coffey lướt qua tôi, nói bằng giọng trầm và ấm, không thể hiện cảm xúc gì trong câu nói hay biểu cảm:

- "Chờ tôi ở cửa số 3."

Rồi sau đó anh ta đi thẳng đến toa dành riêng cho các quý tộc mà trong đó đang có sẵn những người bạn thân của mình.

- "Uầy. Số hưởng, số hưởng."

- "Hưởng cái đách, Litzy. Ôi tai họa gì lại sắp ập đến tao trong hè này nữa đây." Tôi ôm đầu, diễn vẻ mệt mỏi.

- "Không chừng mày mang họ Coffey sớm đấy."

- "Im mồm đi, nói câu nào là hãm câu đó, mày nên bị câm đó Litzy."

- "Thôi nào, sao tự nhiên lại thô tục như vậy chứ."

Tôi không trả lời, đẩy cửa toa đi vào, mặt ngoáy lại trả lời Billi.

- "Nhà Coffey mà biết con dâu tương lai của mình thô tục như vậy thì sẽ thế nào nhỉ?"

- "Đừng dùng ánh mắt khinh bỉ đó. Tao tin mình không ngại chửi thề đâu."

- "Xùy. Sao cũng được." Litzy quay mặt sang chỗ khác, tay đưa lên phe phẩy.

---

Chúng tôi ngồi nói chuyện suốt 6 tiếng đồng hồ mà không ngớt một chút nào. Có lẽ tôi phải giảm mấy trăm calories cho việc này.

- "Chúng mày có dự định gì trong hè này chưa?"

Tôi dùng tay chống mặt lên bàn, không cảm xúc ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua lớp của kính của toa.

- "Chắc tao vẫn sẽ là qua trang viên chúng mày chơi. Hoặc là học thêm vài nhạc cụ mới." Tôi trả lời, không vui không buồn, không cảm xúc. Tự nhiên tâm trạng tôi lại trầm xuống kiểu gì vậy?

- "Sao tự nhiên lại trầm tính thế."

- "Không biết nữa, tự nhiên như vậy. Có lẽ tao đang lấy thêm chút ý tưởng để sáng tác 1 cái gì đó. Như tiểu thuyết chẳng hạn, nói chung là sáng tác. Tự nhiên tao nổi hứng viết lách."

- "Như thế nào?"

- "Tao không biết, kiểu giả tưởng hay kì ảo dành cho Muggle."

- "Lúc nào cũng Muggle Muggle." Litzy bắt đầu lải nhải khi tôi nhắc đến mấy việc liên quan đến Muggle. Con nhỏ khoanh tay trước ngực, mắt đảo xung quanh tỏ vẻ không hài lòng.

---

- "Hẹn gặp lại vào thứ 3 của 2 tuần sau."

Chúng tôi vừa chào tạm biệt nhau thì Hugh Coffey đi đến, không nói gì mà thẳng thừng cầm cổ tay tôi kéo đi.

- "Đi theo tôi."

Tôi giật mình, đi đứng loạng choạng khi đột ngột bị kéo như vậy. "Này, chờ đã, còn đồ của tôi."

Anh ta lạnh lùng không trả lời một chút nào, lẳng lặng kéo tay tôi đi xuyên qua bức tường. Bước nhanh ra khỏi nhà ga Ngã Tư Vua.

Chẳng thể kháng cự trước sức mạnh khỏe khoắn của 1 người con trai, tôi đành thả mình cho nó tự cuốn theo số mệnh đã định. Nói gì thì nói chứ tôi vẫn là 1 đứa gầy gò suy dinh dưỡng đấy, đến nhiều khi Litzy kéo đi mà tôi còn không kháng cự được thì nói gì đến cậu trai sức dài vai rộng trước mặt này.

Anh ta kéo tôi đến 1 biệt thự sang trọng 2 tầng cách nhà ga tầm 300m. Căn nhà được phủ lên 1 màu đen hắc ám với lối kiến trúc như 1 phần của tòa lâu đài, tuy trông có vẻ đơn giản nhưng tỏa ra mùi tiền nồng nặc. Nhìn giống như căn nhà cổ vài trăm năm của 1 quý tộc siêu giàu có vậy.

Coffey chẳng ngần ngại mà đẩy mạnh cánh cửa gỗ to lớn cũ kĩ ra. Bên trong là những con gia tinh và người hầu đứng xếp thành 2 hàng dài, cúi người 70°. Ai cũng mặc 1 bộ suit trông rất lịch sự.

Ở 1 căn nhà giữa khu phố của Muggle mà cũng có gia tinh sao? Phải chăng là nó có liên kết gì đó với phù thủy.

Hugh Coffey cầm chặt tay tôi, đi thẳng vào trong lò sưởi. Bên trái, 1 con gia tinh vừa cúi người, vừa dâng hũ bột flo lên cao qua đầu mình. Coffey nhanh chóng cầm lấy nắm bột như không thể chờ đợi được nữa, hô to:

- "Lys Sta Dev!" Ê địa danh nào nghe củ chuối vậy!?

Lập tức, ngon lửa lớn bùng lên, kéo theo chúng tôi đến nơi nào đó.

Nếu như bình thường, chúng tôi sẽ xuất hiện từ lò sưởi của địa danh mình cần đến. Nhưng không! Chúng tôi xuất hiện giữa 1 cánh rừng rộng lớn, xung quanh toàn là những cây cổ thụ cao hàng trăm mét, không nhìn thấy đỉnh. Nơi đây trông thật hoang dã và ẩm ướt, thực vật thì tươi tốt, trông giống với 1 khu rừng mưa nhiệt đới. Chỉ kì lạ là chẳng có 1 loài sinh vật nào chịu ló đầu ra cả.

Ôi nguồn cảm hứng trong tôi lại nổi lên rồi, có lẽ môi trường thiên nhiên sẽ giúp ích cho content tiểu thuyết của tôi.

Chưa kịp ngắm nhìn kĩ mọi thứ xung quanh, tôi lại suýt dập mồm khi đột ngột bị kéo đi lần 2. Cái con người cục súc này.

- "Này, ít ra anh cũng phải giải thích rằng anh đưa tôi đi đâu chứ."

Tôi vẫn không nhận được câu trả lời nào, Coffey cũng chẳng ngoáy lại mà cứ cầm chặt tay tôi đi sâu vào trong rừng. Có khi nào anh ta muốn cùng tôi đi bộ xuyên Việt nhưng ngại nói không? Nghe có vẻ là hợp lí đấy.

Chúng tôi đã đi 1 đoạn khá dài, chân tôi cũng bắt đầu mỏi vì đi nhanh suốt 13 phút liền. Ôi chân tôi nó còn đang rã rời hơn cả tập Quidditch ấy chứ.

Đột nhiên tôi đâm xầm vào tấm lưng rắn chắc của Coffey. Ai bảo anh ta dừng lại đột ngột cơ. Khổ cái thân tôi. Tôi lùi lại, xoa xoa chiếc mũi đã đỏ lên của mình, lòng thầm chửi rủa Coffey.

- "Sao đột nhiên anh lại-" Tôi đứng hình với khung cảnh trước mặt.

Ôi không biết phải tả thế nào, theo tôi đoán thì có lẽ đây là trang viên Coffey. Mà trang viên quái nào lại ở giữa rừng sâu như vậy cơ chứ.

Tôi choáng ngợp trước căn biệt thự màu đen đồ sồ trước mặt. Nó phải to gấp 3 lần trang viên Andes, Andrew hay Flowey.

Cả trang viên rộng lớn được bao quanh bởi 1 cái hồ to rất to, kì lạ là nước hồ có màu đỏ và không hề có 1 đường đi hay cây cầu nào để đi qua hồ.

Nhìn căn biệt thự màu đen cứ như hòn đảo giữa lòng đại dương vậy. Điều này làm tôi nổi hết cả da gà da vịt khi tưởng tượng rằng nếu mình sống ở đó thì sẽ thế nào.

- "Anh đưa tôi đi đâu vây?"

- "Về nhà."

- "Nhà? Anh ấm đầu à?"

Lúc này anh ta đã thả tay tôi ra từ lâu. Coffey lẳng lặng nhìn về căn biệt thự.

- "Đi vào đi."

Tôi hoang mang.

- "Bằng cách nào!?"

- "Cứ thế mà bước qua."

Tôi nghi hoặc nhìn Coffey sau đó lại nhìn xuống hồ. Đáy hồ sau thăm thẳm, tưởng chừng như không có. Càng nhìn lâu càng thấy rợn người. Tôi đánh liều tháo đôi giày da ra, cho 1 ngón chân xuống dưới mặt hồ.

Cmn! Chân tôi không bị ướt!

Tôi lắc lắc đầu và tự tát vào mặt vài cái để chắc rằng đây là sự thật. Trời ơi! Tôi đang đi trên mặt hồ! Không thể tin được nhà Coffey lại có thứ hay ho đến thế này.

Coffey đi đằng sau tôi trông cũng rõ vẻ ngạc nhiên, ẩn một chút mãn nguyện.

Tôi thích thú vừa đi vừa nhìn xuống mặt hồ.

- "Úi!"

Đột nhiên tôi bị giật mình bởi 1 con mắt to cồ cộ vừa mở ra, nhắm vào ngay dưới chân, cảm giác như chân tôi và mắt nó chỉ cách nhau 1 tấm kính trong suốt mỏng dính vậy. Điều này làm tôi sợ và giật mình lùi thật nhanh ra sau.

Nhưng Coffey, anh ta đã đưa tay lên giữ 2 vai tôi lại.

- "Không phải sợ, chúng sẽ không làm gì được em."

- "Nhưng đó là cái gì!?"

- "Cá heo!"

- "Cá heo?"

- "Mẹ tôi thích chúng."

À phải rồi, ca sĩ opera nổi tiếng với giọng ca được ví như cá heo thì điều này cũng không phải là lạ cho lắm, có điều những con cá heo này to như cá voi sát thủ vậy. Dị tật à?

Tôi cứ vừa đi, tim vừa đập thình thình thịch khi con cá heo to xác cứ bơi vòng vòng dưới chân như sẵn sàng nhảy lên cạp tôi bất cứ lúc nào nó muốn.

Bước qua mặt hồ cũng phải mất đến gần 5 phút, cứ cho là cái hồ này rộng quá đi, nhưng trên thực tế thì là nó rộng thật. À và chúng tôi còn phải đi qua vườn hoa hồng nên mất thêm tầm 3 phút đi bộ nữa.

______________________________
•Niiny: Well, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần cho chương sau dần đi là vừa =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info