ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 3 - Chương 21

Niiny_Porpington

Gì vậy nè? Tại sao tôi lại không bị hóa đá vậy.

- "Chị Friszore, cẩn thận! Nhắm mắt lại!"

Tiếng hét của Potter làm tôi bừng tỉnh, nhận ra tử xà đang nhe nanh, phi về phía mình.

- "Stupefy! (Bùa choáng, tác dụng: Làm choáng mục tiêu.)" Tôi tung ra bùa chú khiến con tử xà bật ra sau 1 chút.

Nhưng dăm ba mấy cái bùa choáng chẳng nhằm nhò gì so với con rắn to xác này cả. Sao khỏe quá vậy!?

- "Potter! Tìm cách cứu Ginny đi, mắt đỏ của tao không bị ảnh hưởng bởi tử xà. Cứ để tao lo con rắn."

- "Nhưng..."

Tôi trừng mắt lên:

- "Tao sẽ giết mày nếu mày không bảo vệ được Ginny! Ngay lập tức!"

Potter chần chừ nhìn tôi 1 lúc rồi cũng gật đầu mà chạy đi.

Dù biết là chẳng có tác dụng gì nhưng tôi vẫn cho con tử xà combo 3 cái bùa choáng liên tiếp để nó tăng thêm thời gian bị chậm và tôi sẽ tranh thủ tìm thêm phương án khác. Nhân lúc đó tôi xem xét xung quanh...

- "Đây rồi!"

Sau đó tôi chạy đến 1 cái ống nước ở bên tay trái. Con tử xà thì chỉ loạng choạng vài giây rồi cũng bắt đầu tỉnh táo mà đuổi theo tôi.

Ôi! Phải chăng lúc này tôi có Bloomix hay Harmonix thì dăm ba con rắn này không đủ tuổi sánh vai. Nhưng thực tế chút nào, tôi không có những thứ đó mà chỉ có trí thông minh hay còn được gọi là siêu trí tuệ Hogwarts, được tu luyện bằng 1000 chương truyện Conan thôi.

Tôi sẽ đánh lừa con rắn to xác này!

Khi chạy đến ngay sát cái ống, tôi lợi dụng thân hình gầy gò, mỏng dính của mình cua 1 cái khét lẹt. Và điều đó khiến con tử xà chui tuột vào trong ống.

Tôi bắt đầu vênh váo, tự hào sau pha highlights vừa rồi:

- "Chú em vẫn còn non lắm. Sao mà địch nổi siêu trí tuệ Hogwarts cơ chứ!"

Nói thế thôi chứ tôi cũng phải chạy nhanh lên không có mắt tôi vừa lia thấy đầu tử xà lấp ló ở cửa ống rồi.

Con rắn tức giận, tuồn theo tôi rất nhanh khiến đôi chân gầy gò này phải vận động hết công sức.

- "Xem kìa, liệu con nhóc hậu bối tinh ranh có làm nên trò trống gì với con tử xà này không." Riddle nói bằng giọng mỉa mai nhưng lại giả vờ cổ vũ khi tôi chạy qua anh ta.

Tôi trèo lên trên bức tượng Slytherin. Cố gắng tìm kiếm xung quanh xem còn gì để chống cầm cự nữa không. Đã lỡ mồm cho ngầu với Potter rằng:

- "Cứ để tao lo con rắn." mà đã là 1 người cao quý thì không thể thất hứa được (Hoặc là có).

À! Phải rồi! Con dao Coffey.

Cả 2 tay tôi lúng túng lục tìm trong túi áo chùng và móc ra con dao từ túi bên trái.

Vừa rút con dao ra thì cũng vừa chuẩn lúc con rắn nhe nanh lao thẳng về phía tôi. Nhưng thứ bây giờ tôi cần là 1 vũ khí gì đó dài, con dao này lại quá ngắn, nếu giờ tôi đâm thì kiểu gì cũng trúng nọc rắn.

Mà riêng nọc tử xà Basilisk thì không gì có thể chữa được. Căng lắm là cầm cự được 3 phút. Tôi mà chết trẻ thì sẽ thành Tom Riddle thứ 2 đấy, hoặc là tôi không muốn dùng chung nhà vệ sinh với Myrtle đâu. Tôi còn phải sống để làm người xấu tính nữa chứ!

Vậy nên nhát dao này phải dành cho thời điểm thích hợp.

Vừa thoát ra khỏi suy nghĩ, tôi phải xoay 1 vòng để ra khỏi phạm vi tấn công của con rắn, chợt có tiếng gọi vọng lên:

- "Chị Friszore! Bắt lấy."

Từ dưới, Potter hô to. Ném lên cho tôi thanh kiếm có khắc chữ Gryffindor ở lưỡi. Kiếm chắc cũng là 1 sự lựa chọn hợp lí.

Vừa bắt được thanh kiếm, tôi nhanh chóng xoay người 1 vòng sang bên trái, điều đó khiến con tử xà lại lần nữa đâm thẳng vào bức tượng.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi mãi mới định hình được mọi chuyện.

Đợi tôi kịp hiểu ra đôi ba phần thì con rắn lại có dấu hiệu, nó tức giận ngóc đầu lên. Lại phi thẳng về phía tôi.

Nhưng tiếc quá cưng à, chị có kiếm rồi.

Ơ kìa, nhưng tôi có phải người nhà Gryffindor đâu sao cầm được kiếm hay thế?

Hai tay hai vũ khí huyền thoại, tôi đâm thẳng vào đôi mắt của nó. Máu đen túa ra, vấy be bét lên bộ áo chùng cao quý của tôi. Tử xà gào thét, giãy giụa trên không trung.

Tôi nhếch môi khinh bỉ:

- "Non!"

- "Đừng vội mừng. Mày đã đâm mù mắt tử xà nhưng nó vẫn có thể nghe được tiếng mày đấy." Riddle vẫn đắc ý nói.

Haha! Cơ chế của con vật dị hợm này hay thật chứ!

- "Anh nghĩ 1 con rắn mù với dăm ba cái nọc độc solo cùng siêu trí tuệ Hogwarts thì sẽ như thế nào? À thôi khỏi nói. Anh mà nói ra, người điếc nghe thấy phản cảm lắm."

- "Haha, mày tự cao hơn tao nghĩ rồi. Vậy thì để xem ai chết trước ai."

- "Tôi đã nói... Úi!"

Tử xà có vẻ đã qua cơn quằn quại và tiếp tục tức giận, nó vẫn cố lần theo tiếng nói của tôi mà cắn.

Thôi nào! Chơi đùa với mày nãy giờ mà tao chắc giảm 3 cân rồi. Hè này bà sẽ lại nhồi vào mồm tao nguyên con gà nướng mất.

Tôi quyết định liều 1 lần duy nhất trong đời. À không, là lần thứ 2. Thầy Huấn đã dạy rồi: Liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít! Muốn thành công thì phải chấp nhận trải qua đắng cay ngọt bùi! Làm ăn muốn kiếm được tiền phải chấp nhận mạo hiểm, nguy hiểm một tí, nhưng trong tầm kiểm soát.

Mấy câu đạo lý cứ văng vẳng bên đầu làm tôi không thể nhụt trí.

Tử xà lao đến lần nữa. Học trò thầy Huấn chắc chắn sẽ làm được.

Tôi gộp con dao Coffey cùng thanh kiếm Gryffindor vào làm một. Giơ cao lên đâm nhát chí mạng vào trán nó.

Nhưng do cự ly quá gần chăng? Nên nanh của nó đã đâm thẳng 1 phát vào chính giữa cổ họng tôi. Cảm giác lúc đó như thể toàn bộ dây mạch trong người tôi đều đồng loạt nổ tung hết, đầu óc tê dại, cả người không còn chút sức lực, cứ nhẹ tênh tựa như sắp tan biết vào hư không.

Trong khoảnh khắc đó, tôi như cảm thấy mình thật thảm hại, yếu đuối và nhục nhã. Tôi đã luôn thể hiện rằng mình đứng trên tất cả, tôi đã luôn mạnh miệng rằng mấy chuyện này vốn vô cùng đơn giản với mình. Vậy mà giờ lại để những kẻ mà tôi luôn vênh váo chứng kiến cái chết của mình. Vô cùng nhục nhã!

Tôi buông thanh kiếm Gryffindor ra, rơi tự do xuống đất. Riêng con dao Coffey vẫn dính tôi không rời.

- "Nọc độc tử xà ngấm vào người cảm giác thế nào? Tao đoán mày chỉ còn 1 phút để sống đó."

- "Cũng tạm, ít nhất là do hôm nay tao xui thôi thằng khốn!" Tôi rít lên trong sự khó khăn, cố gắng bình tĩnh nhất có thể để giữ cho mình chút thể diện cuối cùng sau những gì tôi đã mạnh miệng nói với anh ta.

Tay tôi ôm cổ, thở dốc. Hình như mắt tôi đang lóe sáng vì bây giờ nhìn xuống đất, tôi có thể thấy được ánh sáng đỏ của nó.

Đột nhiên cả cơ thể tôi phát quang, mùi hoa hồng tỏa ra nồng nặc, lấn át của mùi tanh của máu. Cả người bay bổng trên không trung.

"Bụp!"

Tôi biến mất khỏi Phòng Chứa Bí Mật và xuất hiện ở giữa phòng sinh hoạt chung Slytherin.

Wtf!?

Bàn tay phải của tôi vẫn cầm chặt con dao Coffey mà ôm cổ, chỉ có điều bây giờ đã có thêm 1 bàn tay khác đặt lên nó. Là của Hugh Coffey.

Mọi người hốt hoảng chạy đến xung quanh tôi.

Đó chính là lần đầu tiên tôi thấy Coffey lộ rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt, anh ta nắm chặt lấy bả vai tôi ra sức mà lay người.

- "Friszore! Friszore! Nghe tôi nói gì không. Em bị làm sao vậy? Friszore!"

Cái tay yếu đuối, run rẩy của tôi đưa lên, cố hết sức rút cái nanh độc to lớn ra khỏi cổ. Để lại 1 chiến tích trông cực cháy.

- "Tử xà... Phòng Chứa Bí Mật... Potter..." Tôi cố gắng lấy chút sức lực cuối đời nhưng vẫn không thể nói hết câu.

- "Nanh rắn?... Tử xà Basilisk!" Chị Martin phân tích nhanh chóng.

Mắt Coffey đỏ lên nhìn tôi đang hấp hối:

- "Nói tôi nghe Friszore, em gặp tử xà ở đâu.?

- "Phòng... Phòng Chứa Bí Mật... Tầng 3... Myrtle..."

Tôi quỳ rạp xuống đất, thở gấp, mặt trắng bệch, các đường gân trên cơ thể cũng bắt đầu lộ rõ, chúng đè chằng chịt lên nhau giống như những đường dây điện lộn xộn.

Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến cái chết của mình có thể nhục nhã và đau đớn thế này. Hình mẫu Ellyna mạnh mẽ, cứng cỏi mất bao lâu để gây dựng mà trong phút chốc đã đổ sông đổ biển hết.

Coffey luồn tay xuống lưng định bế tôi lên nhưng lúc đó... Không thể chịu nổi được nữa. Tôi dùng hai tay ôm chặt cổ mình, thét lên 1 tiếng đầy đau đớn. Sau đó, mắt tôi trắng trợn, đồng tử cùng mống mắt dần biến mất, để lại kết mạc trơ trọi 1 mình.

Lúc này tôi ngồi bệt xuống đất, cúi gằm mặt xuống. Máu đỏ chảy ra từ hốc và khóe mắt, nhuốm đỏ cả áo chùng, loang lổ ra khắp cả người. Thấm cả vào vết thương. Trông tôi lúc này như từ phim ma bước ra. Mọi người nhìn thấy đều không khỏi bàng hoàng và kinh hãi.

Tôi đưa tay lên che lấy 2 mắt của mình để ngăn không cho máu chảy ra nữa mà không sao ngăn lại được. Những dòng máu đỏ tươi cứ thế luồn qua các ngón tay của tôi mà chảy xuống không ngừng như thác nước, cô đọng thành 1 vũng máu lớn trước mặt.

Máu tanh bê bết khắp người, tôi tưởng rằng cuộc đời mình đến đây là hết. Nhưng chợt lúc đó, cơ thể lạnh ngắt của tôi như có được những tia nắng ấm dõi thẳng vào, cảm giác trong tâm hồn nở rộ như hoa mùa xuân.

Tôi đưa tay lên cổ. Vết thương biến mất. Mắt tôi trở lại bình thường.

Những người xung quanh không khỏi shocku và sợ hãi. Đương nhiên là bao gồm cả tôi. Tôi hoang mang đứng dậy trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa của tất cả mọi người.

Tôi hoang mang không hiểu chuyện quái gì vừa xảy ra. Sự việc vừa rồi chạy đi chạy lại trong đầu tôi như 1 cuốn phim hỏng vậy, cứ chập chờn từng hình ảnh một mà không có sự liên kết nào. Điều đó khiến tôi vô cùng nhức đầu.

Chết rồi! Còn Ginny! Tử xà và cả Tom Riddle!

Tôi lập tức chộp lấy đũa phép, đẩy Coffey ngã 1 cái khá đau, mọi người xung quanh cũng phải "Ồ" lên 1 tiếng về hành động liều lĩnh của tôi. Gia chủ Coffey sẽ làm gì tôi khi biết chuyện này nhỉ? Thôi kệ, chắc mấy chuyện nhỏ này ngài ấy không để bụng đâu. Quan trọng là Ginny đã.

Tôi chạy thật nhanh đến văn phòng cụ Dumbledore mặc dù đôi chân và sức khỏe lúc này không cho phép.

- "SHEBERDLEMON (Nước cốt chanh.) !"

Bước ra khỏi cầu thang. Tôi đẩy cửa xông vào thật gấp gáp, cảm giác như sắp sập cái văn phòng này đến nơi.

- "Ồ! Trò có chuyện gì vào giữa đêm muộn như thế này sao? Giờ giới nghiêm! Và người của trò thì toàn là máu me vậy?"

- "Không thưa thầy! Chuyện quan trọng... Về phòng chứa bí mật... Potter và Ginny... Tử xà..." Tôi vừa nói vừa thở dốc.

- "Được rồi, trò cứ từ từ mà nói. Điều hòa hơi thở đi. Trò có cần 1 chút Giọt Chanh để bình tĩnh không?"

- "Không... Nhưng thầy đi theo em."

Tôi nói rồi quay người đi gấp gáp đến cửa. Khi xuống khỏi cầu thang, tôi chạy thục mạng về phòng vệ sinh nữ bỏ hoang tầng 3, mặc kệ xem Dumbledore có đi đằng sau hay không mặc dù tôi bảo cụ theo tôi nhưng tôi lại không đợi cụ. Học sinh đáo để thật.

Vừa dừng ở chỗ bồn rửa, tôi chống tay vào tường, thở gấp.

- "Ủa? Cô chưa chết sao? Mà cô đi lên kiểu gì vậy, tôi ở đây nãy giờ có thấy cô chui lên đâu."

Vừa đúng lúc tôi định quát Myrtle 1 trận thì ở dưới hố, Fawkes bay lên, kéo theo Potter, Ginny, Ron và Lockhart.
______________________________
•Niiny: Hehe tin vui nè các cậu. Chúng tôi đã chính thức beta hết các chap cũ, tức là từ giờ trở đi, những chap sau là là những chap hoàn toàn mới nhaaa.

Cảm ơn _chinhhy đã trợ giúp tôi beta bộ này trong suốt 1 năm quaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info