ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 3 - Chương 12

Niiny_Porpington

- "Bình thường thì chúng ta là bạn nhưng trong trận đấu sắp tới chúng ta sẽ là đối thủ của nhau. Vậy nên trận Quidditch 3 ngày sau em sẽ không nương tay đâu!"

- "Rất sẵn lòng vì em làm điều đó" Cedric mỉm cười.

---

Tôi phụng phịu đè tay xuống cán dao, mạnh mẽ cắt nhỏ mấy củ nhân sâm già chết từ bao giờ. Lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, tôi nhớ về chuyện phòng sinh hoạt chung ngày hôm qua. Ừ thì cũng hơi nghi hoặc, nhưng mà nó lạ lắm.

Tôi khó chịu, "Không vui."

- "Tôi không đùa, chính cha tôi cũng đang nghĩ rằng chị là người thừa kế." Draco nhún vai một cái, hớp một ngụm trà.

Tôi nhìn thấy Alex nhướn mày nhìn Draco phút chốc, nhưng rồi nó cũng thôi đi cái ánh nhìn của nó. Chà, mọi người biết đó, nhún vai là một hành động thô lỗ không ra dáng quý tộc chút nào.

Draco với tay lấy một hộp quà trên bàn, xăm soi, "Cái này của mày hả Goyle?"

Goyle lắc đầu.

- "Đại ca, anh có biết ai là người thừa kế Slytherin không?" Goyle hỏi.

- "Không. Hầu hết mọi người đều nghĩ là Ellyna, nhưng bố tao kể rằng Phòng chứa bí mật bị mở ra lần cuối là cách đây 50 năm, dù không nói là ai mở nó ra nhưng ông ấy bảo lúc Phòng chứa bí mật được mở ra lần cuối, đã có 1 con máu bùn bị giết. Cho nên không chóng thì chày, kiểu gì 1 trong số mấy đứa máu bùn cũng sẽ chết. Tao mong đó là con Granger."

Nói một lèo luôn, hơi dài dữ.

Đột nhiên Crabbe đứng phắt dậy, toan lao về phía Draco nhưng Goyle đã đưa tay ra cản kịp. Tất cả mọi người đều bất ngờ trước hành động của Crabbe. Draco quát:

- "Tụi mày bị làm sao vậy, hôm nay tụi mày hành động lạ lắm đó!"

Goyle vội vàng giải thích:

- "Là do cái bao tử của Crabbe thôi ạ."

Crabbe và Goyle quay qua nhìn nhau, Crabbe trợn tròn mắt lên, mồm lắp bắp cái gì đó, có vẻ rất nghiêm trọng. Goyle đưa tay lên sờ sờ trán rồi cũng nói lại gì đó với Crabbe. Crabbe đưa tay lên sờ tóc, tóc thằng bé chuyển thành màu đỏ. Cả hai nhìn nhau rồi hoảng hốt chạy 1 mạch ra ngoài.

Tôi khó hiểu hỏi, "Chúng nó bị làm sao vậy?" 

- "Chắc lại bệnh bao tử gì đó."

---

Tôi vác cây Nimbus 2001 trên vai, hộc tốc chạy tới lều thi. Năm phút nửa là cuộc họp đầu trận, vầ tôi vừa ngủ dậy cách đây mười lăm phút. Tất cả là do Marcus chết tiệt bắt tôi ở lại tập quá giờ khuya, tôi sẽ mách Coffey cho xem. 

Đang chạy vèo bỗng nhiên có thứ gì đó vấp vào chân khiến tôi ngã oạch ra đất, la lớn kêu đau. Tôi không quan tâm thứ gì đã khiến tôi ngã, lồm cồm bò dậy chạy hết tốc lực tới sân Quidditch. Có một lực kéo mũ áo của tôi trở lại, khiến tôi lần nữa ngã bụp xuống đất.

Này, hơi bực rồi nha. 

- "Trò Friszore."

Tôi quay đầu lại. Là giáo sư McGonagall.

- "Có chuyện gì không giáo sư, trận đấu của em sắp bắt đầu rồi, vậy nên em cần phải đ-"

- "Đứng lại!" Giáo sư nói, rồi nhìn con người đang nằm dưới đất với mái tóc xù xì quen thuộc, "Trò làm gì ở đây? Và trò Granger..." 

Trông giáo sư có vẻ sốc đến không nói nên lời.

Lúc này tôi mới để ý đến thứ mình vừa vấp phải, 1 gương mặt quen thuộc hiện lên. Là Granger, con nhỏ nằm bất động với cánh tay trái cầm chiếc gương nhỏ giơ cao. Đúng là đen hết chỗ nói mà.

- "Em không biết gì cả, em chỉ vừa vấp vào nó cách đây 30 giây và làm ơn, em sắp muộn giờ rồi."

- "Trò đứng lại đó." Giáo sư ra lệnh cho tôi, "Trận đấu này sẽ bị hủy bỏ, trò mau đi theo ta."

Giáo sư dùng vài bùa phép gì đó để đưa Granger đến bệnh thất, tôi cũng vác cây chổi lững thững đi theo.

- "Ôi trời! Lại thêm 1 trường hợp nữa sao?" Bà Pomfrey hoảng hốt khi thấy chúng tôi đi đến.

- "Phải, vậy cô Poppy chăm sóc cho trò ấy nhé, tôi cần đi báo với các giáo sư và mọi người ngay bây giờ. Còn trò Friszore, hãy đợi ta ở đây." Nói rồi giáo sư hớt hải chạy đi, trông mặt rõ vẻ lo lắng.

Một lúc sau, hiệu trưởng Dumbledore cùng các giáo sư đều có mặt tại bệnh thất, còn có cả Potter và Weasley nữa. Hai thằng nhóc thấy cô bạn của mình bị hóa đá đang nằm trên giường bệnh thì lập tức chạy đến, cuống hết cả lên.

Giáo sư McGonagall tiến đến, lấy chiếc gương trên tay Granger, quay đến hỏi Potter và Weasley:

- "Liệu 2 trò có biết gì về vật này không?"

- "Thưa giáo sư...chúng em không ạ, em nghĩ đó chỉ là chiếc gương bình thường." Potter trả lời.

Đột nhiên hiệu trưởng Dumbledore đi đến hỏi tôi:

- "Trò có liên quan đến chuyện này sao?"

Tất cả mọi người trong bệnh thất đều quay ra nhìn tôi.

Tôi im lặng ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Dumbledore, sau đó lơ đễnh quay đi. Không có một chút tin tưởng nào trong đáy mắt cả.

- "Không ạ." Tôi nhăn mặt khó chịu, "Em chỉ đang chạy đến sân Quidditch để chuẩn bị cho trận đấu thì không may vấp phải Granger bị hóa đá, sau đó thì bị giáo sư McGonagall bắt gặp, chỉ là trùng hợp thôi. Em thậm chí còn không mang theo đũa phép cơ mà!"

Cụ chăm chú lắng nghe từng câu nói của tôi rồi đưa tay lên vuốt râu, mặt tỏ vẻ suy tư.

- "Được rồi, tạm thời trò trở về phòng sinh hoạt chung cùng Severus đi." Cụ chậm rãi nói.

Sau đó tôi được chủ nhiệm hộ tống về Slytherin, nơi mà học sinh của nhà đã được tập trung đông đủ hết. Giáo sư Snape đi cùng tôi về, tiện thể thông báo những điều luật mới của trường vừa đề ra cách đây 30 phút. Tôi cúi đầu, lò dò từng bước chán nản.

- "Do những sự kiện gần đây, trường đã thêm những điều luật mới và nó sẽ có hiệu lệnh kể từ bây giờ:
1. Tất cả các học sinh đều phải trở về phòng sinh hoạt chung của nhà mình trước 6 giờ tối.
2. Tất cả các học sinh trong mỗi tiết học đều sẽ có các giáo sư hộ tống đến lớp.
Không có ngoại lệ nào và trừ khi kẻ chủ mưu đằng sau những vụ tấn công này bị bắt..." Giáo sư kéo dài từ cuối, đưa mắt liếc 1 vòng quanh xem xét sắc mặt của học sinh nhà mình "...rất có khả năng trường sẽ phải đóng cửa."

Sau khi thầy triển khai xong nội quy mới, tất cả mọi người trong phòng đều đưa tay lên che miệng, xì xào bàn tán.

Tôi ngồi phịch xuống ghế bành trong góc khuất phòng sinh hoạt chung chẳng ai để ý tới, ngửa đầu ra sau nhắm mắt thở một hơi. Một bàn tay đưa lên vuốt chán tôi nhẹ nhàng, sau đó vuốt tóc tôi kéo lên mang tai.

- "Ổn chứ Elly?"

Nhìn Alex ở trước mặt, tôi bỗng dưng cảm thấy bản thân mình trở nên yếu đuối. Tôi nhào tới bám rít lấy Alex, òa khóc một trận. Ai nói tôi lúc đó không sợ? Không! Không hẳn là sợ, lúc đó tôi thấy bực tức và vô cùng khó chịu. Cảm giác đứng trong căn phòng mà không có đến nổi một người tin mình nó bức bối lắm. Nghĩ lại lúc đó, nếu có thể, chắc tôi sẽ giết hết mấy người họ mất.

Alex nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vuốt ve lưng tôi đang run rẩy.

- "Tao ở đây rồi, Elly. Cứ khóc đi, đừng kìm nén nữa."

Tôi bám chặt gấu áo chùng của Alex, kể lể bằng giọng cố kìm nén nước mắt, "Granger mới bị hóa đá và tao thật đen đủi khi gặp nó đúng vào lúc đó."

- "Ừ ừ, tao biết mà."

Tôi hung hăng nổ thêm một tràng nữa, "Tao không có làm hóa đá con nhỏ đó, là do nó vấp vào tao mà. Tao chỉ cố gắng chạy tới cho kịp trận Quidditch thôi. Vậy mà rốt cuộc vẫn bị tóm lại, tao đã bảo là không có làm mà." Tôi vùi mặt vào vai Alex, "Bọn họ đến một chút niềm tim cũng không chịu cho tao. Đến Dumbledore cũng nghi hoặc tao. Alex, tao không làm! tao thật sự không hóa đá nó!"

Lúc này có lẽ tôi đã từ buồn trở thành tức giận. Tức giận vì không ai tin minh và tức giận vì bản thân sao lại yếu đuối đến vậy.

 Alex xoa đầu tôi, dịu dàng vỗ lưng mà an ủi. Cậu ấy lúc nào vậy, đối xử với tôi thập phần nhẹ nhàng, luôn luôn cưng chiều tôi như vậy. Tôi lại nghĩ, thật ra tôi cũng chỉ là đứa trẻ thôi. Đứng trong hoàn cảnh như vậy đương nhiên đứa nhỏ nào cũng sẽ sợ tới phát khóc. Nhưng tôi thì chắc chắn sẽ khác, bởi tôi vô cùng chán ghét những kẻ yếu đuối, cho dù là bản thân hiện tại cũng đang cố kìm nén để không khóc, đột nhiên tôi lại ghét bản thân mình ngay thời điểm này.

---

- "Cái gì mà nhiều thế, đưa đây anh cầm cho." Cedric cầm chồng giấy da dê cao trên tay tôi, bê đến đặt xuống chiếc bàn quen thuộc cạnh cửa sổ mà chúng tôi thường ngồi.

- "Đây là lí do em hẹn anh ở thư viện đó. Chấm bài 1 mình buồn lắm nên kêu anh ra ngồi cùng cho đỡ chán. Mọi người đều bận rộn hết cả rồi." Tôi cười cười lôi từ cặp hộp mực và cây bút.

- "Xem ra làm trợ lí giáo sư cũng không thích hơn là mấy."

- "Vâng, đó là hậu quả của sự thiếu hụt kiến thức trầm trọng. Đây mới chỉ là bài của năm nhất, năm hai thôi. Em vẫn còn đống bài của năm ba và năm sáu chưa chấm hết, nhưng có lẽ em sẽ chỉ chấm bài của năm ba, còn lại thì chừa cho giáo sư chấm vậy."

Cedric nhướn mày, "Em làm như vậy được sao?"

Tôi cười trừ, "Kinh nghiệm xương máu đó, nếu nhiều việc quá không chấm hết bài được chỉ cần báo cáo lại là giáo sư sẽ bỏ qua ngay ý mà, cùng lắm là chì chiết tầm 3 tiếng thôi."

- "Giáo sư Snape mà cũng có lúc như vậy?"

- "Không, gần như lúc nào giáo sư cũng như vậy cả. Chỉ là đối với người ngoài không phải Slytherin, giáo sư luôn luôn một mặt khó chịu, như các anh thì đừng dại gì mà nói như vậy với giáo sư, trừ điểm như chơi luôn đấy."

- "À phải rồi, gần đây mọi người nói như chắc nịch rằng em là người thừa kế Slytherin, em có biết chuyện đó không?"

Tôi cúi đầu hì hục chấm mấy bài luận, như có như không trả lời:

- "Đương nhiên là em biết, nhưng không để tâm mấy. Ba cái tin đồn nhăng nhít hư cấu như thế, đừng nói là anh cũng tin nhé Cedric. Em là một thuần huyết bình thường thôi, không phải hàng tuyển như gia tộc Malfoy hay Coffey đâu."

______________________________
• Niiny : lòi l quý zị ưi ༎ຶ‿༎ຶ mấy chương này nhiều hint cưng muốn xỉuuuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info