ZingTruyen.Com

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 3 - Chương 1

Niiny_Porpington

Đầu năm học theo tôi nghĩ là khá tệ chăng? Tôi cũng không biết nói sao nữa. Chỉ là cảm giác đang sôi sục trong bụng lúc này không hề tốt tí nào, nói trắng ra có thể là điềm gở.

Tôi tin vào trực giác của mình mà.

- "Sinh nhật năm nay của tao rất không tuyệt vời. Nó cứ bị làm sao ý." Tôi thở hắt ngửa đầu ra sau lẩm bẩm, viên kẹo bơ tan ra trong miệng bùi bùi ngọt ngọt thơm nức mũi. "Toàn là găng tay trang sức, lại còn có cả váy vóc, tao có phải tiểu thư đài cát gì đâu mà cần mấy thứ đó? Dù trong tao như con dở hơi hám của nhưng thật sự đống quà đó không thể nào chấp nhận được."

Litzy ngồi cạnh tôi bĩu môi khinh bỉ, nó thơ thẩn nhìn ra ngoài trời, chân đung đưa. Quả thật bọn tôi đã 13 tuổi, ấy vậy con nhỏ này chẳng cao lên bao nhiêu. Bởi lẽ bây giờ nó còn có thể đung đưa chân dù ghế ngồi trong xe ngựa không cao mấy kìa.

- "Mày cứ nói quá thế. Nghe này, đó là chuyện bình thường ở quý tộc đấy. Mày tính bắt bọn tao tặng đồ Muggle cho mày à cưng ơi?"

Cứng họng luôn.

- "Nhưn- Mà thôi kệ đi, nói chung là không có món quà gì chấp nhận được." Bầu trời bên ngoài đã chuyển từ màu hồng đậm sang màu đen đục. Chẳng có lấy một vì sao nào hết. Tôi nhớ đến những ngôi sao trong Đại Sảnh Đường của Hogwarts, cười chế giễu trong lòng.

Suy cho cùng những thứ đẹp đẽ cũng là ảo ảnh mà thôi.

Tôi đúng là có nói quá thật, không hẳn là không có món quà nào đến nỗi không chấp nhận được. Cedric tặng tôi một cây vĩ cầm đen đỏ hay Litzy tặng tôi quyển sổ vô tận cùng một cây bút đổi màu theo suy nghĩ, tôi thích chúng nó ra mặt ấy chứ. Thậm chí còn lôi quyển sổ vô tận ra thí nghiệm mấy ngày liền. Thiết nghĩ quyển sổ đó được ếm bùa cơi nới không gian loại mới cơ.

- "Buồn là ông bà không tặng quà cho tao, tao đã mè nheo với ông bà cả chiều lận. Sau đó ông hay bà đều bảo rằng sẽ có bất ngờ cho tao sau. Nóng lòng quá."

Bill ngồi đối diện bỗng dưng chộp lấy tay tôi, tôi hoảng tới mức nhảy chồm lên bài hãi hét. Tự dưng không đâu chộp bất ngờ vậy không sợ mới lạ. Cậu nhét vào tay tôi một viên kẹo bơ khác, cằn nhằn, "Mày đã nhắc về chuyện này tất thảy 4 lần trong ngày rồi Elly, làm ơn tha cho bọn tao đi."

- "Tao chỉ là quá mong chờ quà của ông bà thôi..."

- "Năm nay huynh trưởng Hugh Coffey có tặng gì cho mày không?"

- "Không? Thân quen gì mà tặng, vớ vẩn."

Sau đó không khí trong xe đều chùng xuống làm tôi đang nhai kẹo cũng phải ngừng lại. Thì không thân quen thật mà. Hừm, lần tương tác gần gũi nhất với tôi và anh ta cũng chỉ dừng lại ở cái nắm tay thôi, tôi nghĩ vậy. Hoặc là... Ừ thì chẳng có gì ngoài cái nắm tay. Và anh ta cũng vứt lại cho tôi đôi găng tay nữa.

Litzy chép miệng, "Huynh trưởng nghe được là mày chết chắc."

Tôi cười cợt, "Anh ta thì làm gì tao được?"

Một lúc lâu nữa cả xe đều im lặng. Tôi cũng chẳng muốn nói nhiều, tựa người vào lưng ghế ngồi được bọc bằng da bò. Cửa sổ của xe kéo đang mở hờ, trùng hợp thay tôi lại ngồi cạnh nó. Cảm giác từng làn gió mát thổi qua da mặt rất khoan khoái và bay bổng, nó làm tôi siêu buồn ngủ.

Hogwarts đồ sộ đã xuất hiện ở bên kia con đường. Tôi mơ màng ngắm nhìn đỉnh tháp nào đó phía bên trái lâu đài, lẩm bẩm tính toán. Nó có lẽ là tháp Bắc.

Cả xe khựng lại trong phút chốc khi đã đến đường mòn. Bill mở cửa khoang xe và bước xuống đầu tiên, sau đó là Alex. Hai bọn nó đều đưa tay về phía chúng tôi, và Alex lên tiếng đánh thức cơn mơ màng của tôi, "Xuống thôi 2 quý cô."

Tôi bật cười.

- "Quý cô cái gì chứ?"

Tôi đặt tay mình lên tay Alex, bước xuống một cách nhẹ nhàng, thanh lịch nhất có thể.

Chúng tôi xếp thành hàng, hòa vào dòng người đi vào trong cửa chính, men theo hành lang để tới Đại Sảnh Đường.

Khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, cái ấm nóng, sự ồn ào náo nhiệt, hơi thở của những con người. Năm nay tôi đã là học sinh năm Ba rồi, đương nhiên chỗ ngồi của dãy bàn nhà cũng có sự thay đổi. Chỗ ngồi cho phù thủy sinh năm Ba nằm ở giữa dãy, tức chỗ ngồi lý tưởng nhất để quan sát dãy bàn ăn giáo viên và cái bục để dành cho lễ Phân Loại.

Litzy kéo tôi tới chỗ ngồi thứ 3 tính từ cuối chỗ năm Hai để ngồi, con nhỏ thả mình ngay cạnh tôi và đối diện là Alex với Bill.

- "Phải nói sao ta? Tao rất mong chờ học sinh năm Nhất năm nay đấy. Biết sao không? Nghe bảo rằng năm nay cháu của Bộ trưởng Bộ pháp thuật cũng nhập học Hogwarts nữa. Một thằng nhóc chưa gặp mặt bao giờ, đáng để mong đợi phết ấy chứ." Litzy chống cằm chu môi lảm nhảm, nó vung vẩy cái móng tay được cắt tỉa gọn gàng xinh đẹp.

- "Con bé út nhà Weasley năm nay cũng nhập học Hogwarts. Chậc, đám năm Nhất càng ngày càng ngu đần đi theo một cách nào đó, tao không trông mong gì đâu. Chả biết con bé kia nghĩ gì sau sự việc ở tiệm sách nữa. Mẹ, một con bé yếu đuối."

- "Ha ha, hôm đó nó khóc to đến nỗi tao nghĩ tiệm sách sắp sập đến nơi rồi." Alex mỉa mai cười, nó bụm miệng, vai run run.

- "Nó sẽ giống thằng anh trai Ron của nó không sớm thì muộn thôi." Tôi ngửa đầu ra sau, chăm chú nhìn lên một ngôi sao đang phát sáng ở trần nhà.

"Không rõ nó là thật hay giả nữa."

Một chòm sao Sirius.

- "Sẽ lại vào Gryffindor, và sẽ lại bốc đồng như cái cách mà bọn nó thể hiện ra. Chẳng có gì mới mẻ cả."

Cửa chính của Đại Sảnh Đường mở ra, giáo sư McGonagall dẫn đầu, theo sau là một đám học sinh năm Nhất tầm chừng 30 đứa là cùng. Trông lũ nhỏ ngơ ngác cứ nhìn xung quanh, khuôn mặt non nớt hiện rõ vẻ lo sợ, gần như năm Nhất nào khi vừa bước chân vào đại sảnh đường đều dồn hết sự chú ý lên cái trần được phù phép nhìn trong suốt. Giống tôi hồi năm Nhất ghê.

Tôi chống cằm, híp mắt nhìn một loạt đám trẻ. Một đứa nhóc tóc đen ngắn mảnh khảnh thu hút sự chú ý của tôi. Thằng bé có gương mặt góc cạnh sắc sảo và cặp mắt đen trầm. Trông nó chẳng có gì là thân thiện cả.

Ngoài ra còn có, Ginny Weasley đứng giữa hàng, nổi bật trong đám năm Nhất bởi mái tóc đỏ được thừa kế từ gia đình mình. Đứa trẻ nhà Weasley quay mặt về phía hai thằng anh sinh đôi của mình, mặt lộ rõ sự lo lắng. Phía bên dãy Gryffindor, George và Fred đang làm khùng làm điên để giúp Ginny bớt căng thẳng kìa. Cơ mà tôi thấy con bé nào cười, có mà cả dãy Gryffindor cười thì đúng hơn.

---

Lần cuối tôi gặp Hugh Coffey là vào lúc nào ấy nhỉ? Chắc là khoảng 4 hay 5 tuần trước, vào cái lúc Slytherin kéo đàn kéo đúm đổ bộ sang nhà ông bà tôi. Giờ đây thì tôi đứng cạnh anh ta, tranh thủ hít hà mùi hoa hồng thơm ngát, cảm tưởng như mới lần đầu tiên gặp nhau.

Chúng tôi có nhiệm vụ đứng chờ và giới thiệu sơ lược cho đám năm Nhất non tơ. Tôi khoanh tay ngước nhìn cái đầu lâu bụi bặm trên trần, cố gắng dồn hết sự tập trung vào nó trước cái nhìn chòng chọc của người đứng cạnh. Chẳng có ai ở phong sinh hoạt chung cả, và thậm chí tôi đã có suy nghĩ rằng anh ta sẽ chọn thời điểm nào đó như này để giết tôi cũng nên, phải, nó vừa xoẹt qua đầu tôi.

Nhìn gì mà ghê vậy...

Lơ đễnh quan sát xung quanh căn phòng được bao phủ ánh sáng xanh, tôi còn chẳng để ý xem Hugh Coffey đang làm gì. Anh ta đâu có liên quan tới tôi.

Coffey áp sát tôi một cách bất ngờ, như thể anh ta đã làm điều đó cả ngàn lần. Việc bỗng dưng có người ở sát cạnh làm tôi hoảng hốt và thấy không quen, tôi loạng choạng lùi về sau, lưng đập vào tường đá lạnh buốt. Coffey bắt lấy tay tôi, như cái cách mà Bill làm trên xe kéo. Từng đầu ngón tay anh ta lướt qua tay tôi, mịn màng và êm ái.

Ngón tay của Coffey cũng được cắt tỉa sạch sẽ đều tăm tắp. Tôi tự hỏi liệu tất cả quý tộc dù là nam hay nữ đều có móng tay như vậy đúng không? Những đầu ngón tay của tôi run rẩy nhẹ khi chạm phải hơi thở ấm nóng, và nó bắt đầu dữ dội hơn khi tiếp xúc trực tiếp với đôi môi mềm mại kia.

Tôi run cầm cập, và dường như chẳng thể thở nổi.

Dù biết đó là một hành động xã giao lịch thiệp, nhưng nó-

- "Mật khẩu để phòng sinh hoạt chung của chúng ta là Thuần huyết, cứ mỗi hai tuần sẽ thay đổi một lần. Tôi mong các cô, cậu sẽ chú ý đến bảng thông báo ở bên trái phòng sinh hoạt chung để không một Slytherin nào phải đứng tần ngần ngoài cửa đá giống lũ Gryffindor chỉ vì quên mật khẩu đâu. Và chắc chắn chủ nhiệm nhà cũng không tha nếu cô, cậu dám thực sự quên mật khẩu." Tiếng Martin vang lên sau cửa đá, nó lớn dần và hòa vào tiếng ồm ồm của cửa đá khi mở ra, đủ thời gian để tôi kịp tỉnh táo và dứt tay khỏi Coffey.

Đội ơn chị đã cứu em.

Chị dẫn bọn nhỏ đến trước vòng sofa xanh lục ở giữa căn phòng, nơi tôi-với một bộ mặt đang cố bình tĩnh cùng Coffey đang đứng chờ sẵn ở đó.

- "Đây là huynh trưởng nam của Slytherin - Hugh Coffey, năm Sáu, bên cạnh là trợ giảng của chủ nhiệm nhà Severus Snape - Ellyna Friszore, năm Ba."

Đám năm Nhất trố mắt lên nhìn chúng tôi, bọn nó trông ngốc nghếch, chẳng ra dáng một quý tộc. Trong đám đó cũng có thằng bé tóc đen nữa. Chà... Cháu của Bộ trưởng Bộ pháp thuật... À? Tôi hép khờ mắt, nhìn thằng nhóc đang lạnh lùng đáp lại ánh mắt tôi. Nó có nhan sắc thu hút ấy chứ.

Nhưng chả liên quan đến tôi.

Coffey thay Martin nói về Slytherin, đại lọai đều giống năm trước hồi nhóc Draco nhập học. Thứ tôi mong chờ nhất bây giờ ắt là buổi tuyển chọn thủ tịch đi.

- "Giờ thì nhanh chóng đi tìm phòng của mình đi. Ký túc xá nam cầu thang bên phải, ký túc xá nữ cầu thang bên trái, trên mỗi cánh cửa sẽ có tên của mỗi người. Còn thời khóa biểu, bản đồ, danh sách thời gian trong Hogwarts của các cô, cậu sẽ có vào sáng mai. Những học sinh năm Nhất muốn tham gia vào đợt tuyển chọn thủ tịch thì ở lại đây." Coffey lạnh lùng nói, chẳng thèm liếc đám năm Nhất đến 1 cái.

Thật ra tôi chẳng phải làm gì ngoài đứng mục thây chỉ để được giới thiệu với tụi năm Nhất hết, khá rảnh rỗi, nhưng tôi cũng không thích thú mấy. Buổi tuyển chọn thủ tịch năm Nhất diễn ra được 15 phút, và bất ngờ thay thằng nhóc tóc đen lại là người đứng nhất. Không lấy làm lạ, nó là cháu Bộ trưởng Bộ pháp thuật mà.

Thủ tịch năm Ba thật ra là tôi. Ô dù to như vậy đâu ai dám tranh chức đâu.

Sau khi đám năm Nhất giải tán hết về ký túc xá, chúng tôi ngồi lại sofa giữa phòng để tiếp tục tám chuyện về năm học mới. Nguyên cả dãy dài đầy người và chỉ còn một chiếc ghế bành dài bên trái bàn trà. Đáng lẽ ra Coffey sẽ ngồi cạnh tôi cơ, nhưng tôi nhanh tay hơn đẩy chị Martin vào ngồi giữa rồi. Cháu ai mà thông minh thế không biết.

Từ cửa đá phát tiếng động ồn ào, buộc tôi phải ló mặt ra xem thử. Draco bước vào đằng trước, đi bên cạnh là Parkinson và Zabini, còn có, hai thằng tùy tùng của Draco. Trông mặt Draco hớn hở và khoái chí lắm. Thằng bé nhanh chân rảo bước tới chỗ đối diện tôi ngồi, thẳng thừng chỉ tay vào một đám học sinh năm Hai làm chúng nó chạy biến lên ký túc. Ừ thì... Draco cũng là thủ tịch năm Hai. Yên vị cả ba đứa, tôi mới bắt đầu rót trà ra tách đẩy về phía Draco.

- "Này Ellyna, chị biết tin gì chưa? Tôi mới đi nghe ngóng được một chuyện rất hay ho đây. Potter đầu sẹo và Weasley ngu ngốc đã lái xe bay tới trường ta đấy. Còn bị 7 Muggle nhìn thấy." Draco chế giễu, nó nâng tách trà lên nhấp một ngụm tao nhã, sau đó sảng khoái cười. "Cây liễu roi lâu năm của trường cũng bị phá hư rồi. Đảm bảo là tụi nó bị giáo sư McGonagall trách phạt nhiều lắm... À không, phải là đuổi học chứ nhỉ."

- "Cũng không trông chờ được gì, đều là lũ đầu bò với nhau mà."

______________________________

•Niiny: Clm mấy nay NovelToon và MangaToon bị cl gì mà vào cứ lỗi á, làm tôi không rep được comment trên đó, MangaToon hôm nay tôi vào thì ok rồi nhưng Novel thì vẫn bị lỗi, chán vc mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com