ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 2 - Chương 27

Niiny_Porpington

Sau vụ việc kia, Hogwarts mở ra kỷ nguyên địa ngục mới-thi cuối kỳ. Thằng bé Potter nằm vật vã ở bệnh thất ba ngày liền, sau khi nó được vào bệnh thất vào tối hôm đó, ngày hôm sau tôi cũng phải vào nằm cùng với lý do kiệt quệ hoàn toàn.

1 tuần trước khi bắt đầu kỷ nguyên địa ngục, Potter đã đến tìm tôi.

- "Tiền bối Friszore, Potter tìm chị kìa." Zabini bước vào phòng sinh hoạt chung, thằng nhóc chỉnh lại vạt áo một chút trước khi chỉ tay ra ngoài cửa và gọi tôi.

Tôi một tay gác trán nghiêng đ7ầu qua nhìn, âm trầm đánh giá nụ cười mỉm xã giao của Zabini. Khẽ tặc lưỡi, tôi đảo nhanh chân bước ra ngoài, trước khi đi còn có hỏi thăm vài ba câu coi như có lễ.

- "Luxie đâu rồi?"

- "Không biết nữa, nó đi đâu chơi từ chiều hôm qua."

- "Trò đi tìm nó đi."

- "Nhiệm vụ của em."

Nặng nhọc đẩy cửa bước ra ngoài, đập ngay vào mắt tôi là mái đầu đen bù xù. Thằng nhóc Potter vuốt vuốt lại tóc, bẽn lẽn cúi đầu trước mấy ánh nhìn chòng chọc của đám người Slytherin đi lại trước cửa. Tôi phẩy tay, mấy người kia liền quay đi khuất bóng.

- "Có chuyện gì thì nói nhanh lên, thời gian quý báu của tôi không dành để chơi cái mấy cái trò chơi trẻ con của trò Potter."

- "Cảm ơn chị vì chuyện lần trước đã giúp chúng em, tiền bối Friszore." Tôi thấy Potter giật bắn mình trước khi lên tiếng, giọng của nó run rẩy và nghe thật chướng tai.

- "Tao-" Mình đang làm gì ấy nhỉ, nắm cổ áo Potter? "Không hề giúp mày, tao chỉ đang làm nghĩa vụ của một đàn chị, bảo vệ đàn em cùng trường mình." Và đẩy nó về sát tường... Mày đang nổi điên vì gì vậy Friszore? "Cút! Cút về cái ổ của mày! Đừng để tao thấy một con sư tử nào lảng vảng ở đây nữa!"

Tôi thở hắt, sau gáy tê dại trước cái nhìn của đám người xung quanh. Đẩy Potter ra, tôi chạy biến sau cửa đá.

---

Vừa thi xong cách đây năm phút, và tôi thấy cực kỳ đau đớn. Mẹ nó, tại sao đề nó khó gấp đôi năm Nhất vậy?

- "Ôi mệt chết mất."

- "Cuối cùng cũng thi xong môn cuối."

- "Kết thúc chuỗi ngày địa ngục."

Một đoàn người năm Năm đi vào phòng sinh hoạt chung, dẫn đầu là Coffey và Martin. Doval cùng Marcus khoác vai Terence tận lực than thở. Bọn họ tiến về phía tôi, ngồi phịch xuống ghế tựa, trông mặt rõ mệt mỏi.

- "Vậy..." Tôi mỉm cười gấp sách để lên bàn, nâng ấm trà rót ra tách, "Trải nghiệm kỳ thi O.W.L.s (Kỳ thi Pháp thuật thường đẳng năm Năm) như thế nào hả?"

- "Kỷ nguyên địa ngục, như em nói." Martin gật gù, nâng tách trà tôi vừa đẩy tới lên nhấp một ngụm, "Và nó còn kinh khủng hơn gấp bội. Bước ra khỏi phòng thi như tìm thấy lại sự sống vậy."

- "Đến cả huynh trưởng gương mẫu học giỏi như Martina mà còn nói thế thì mày biết anh như nào rồi đấy..." Marcus thở dài, anh ấy lấy tay đỡ mặt đau khổ.

- "Ha ha, tệ đến vậy sao? Không muốn lên năm Năm tý nào..."

- "Không muốn cũng phải trải qua thôi em, phải như thế mới biết sự đời em ạ." Martin cười nhẹ, chị ấy đặt tách trà xuống đĩa, tiếng cách nhỏ làm đầu tôi ong lên.

- "Uh huh." Tôi vuốt tóc, tựa người ra sau, "Hè này em sẽ làm bánh quy, mọi người ăn không? Em sẽ gửi qua một ít."

- "Không, thế thì chán lắm. Hay bọn chị qua nhà em nha?"

Lắc nhẹ đầu cho tóc mai rơi xuống, tôi thẳng thừng từ chối, "Em không muốn tiếp khách vào năm nay, hè năm trước đã quá đủ rồi."

- "Được, thế chốt mọi người sẽ qua nhà em vào hè này nhé." Martin miết nhẹ viền tách, nhếch mép dơ ngón tay lên đếm, "Để coi, Doval, Marcus, Terence, rủ thêm mấy đứa nữa... A! Hugh, cậu đi không?"

- "Này, khoan đã-"

- "Maybe?" Coffey ngồi đối diện lạnh lùng đáp, anh ta dùng quân Vua đánh đổ một bàn cờ chỉ có mình anh ta chơi. "Checkmate!"

- "Xong." Chị ấy gập lại ngón tay cuối cùng của ngón tay trái, rất vui vẻ, "Vậy nhé, chốt rồi đấy, giải tán thôi nào."

- "Ơ nhưng mà em đã đồng ý đâu!?" Tôi chen vào, cố gắng phủi đi ý nghĩ thăm hỏi vào mùa hè của đám người tự tung tự tác này.

- "Không nói nhiều, hè này bọn chị qua nhà em nhé bé-cưng."

Chẳng để tôi nói thêm nữa, mọi người nhanh chóng tản ra chạy hết về ký túc xá. Thôi xong rồi, kỳ nghỉ hè yên bình sẽ chấm dứt tại đây. Tôi đỡ trán, chán nản thở dài. Năm trước là Cedric, năm nay là Slytherin, chả biết năm sau sẽ là ai nữa đây.

Dọn dẹp lại mấy tách trà cất gọn vào hộp, tôi khẽ xoa vật trên ngón cái tay phải, tự đưa tay che mắt trước khi một bóng người tiến về phía mình.

---

Ăn chơi sa đọa một tuần liền, chúng tôi mở ra kỳ nghỉ hè tuyệt đẹp bằng con Joker của Bill. Trước hết, chúng tôi cần phải tham dự tiệc kết thúc năm học đã. Buổi tiệc diễn ra sau ba mươi phút nữa, tại phòng sinh hoạt chung ai cũng tươm tất sạch sẽ sang chảnh với sự kiêu ngạo ngút trời cùng niềm tự tin mình sẽ đạt Cúp Nhà lần thứ 7.

Giáo sư Snape đến trước khi buổi lễ trao cúp diễn ra 10 phút, ông bắt tất cả sắp thành hàng và cùng nhau bước tới Đại Sảnh Đường. Khuất sau cánh cửa là một không gian rộng lớn được trang hoàng với màu chủ đạo là xanh lá, màu của sự tham vọng, của những chú rắn.

Đợi tất cả đều ổn định chỗ ngồi của mình, hiệu trưởng Dumbledore mới đứng lên dang tay chào mừng, ngài đã định sẽ trao cúp cho Slytherin trước khi thay đổi ý định đột ngột.

- "Gần đây đã xảy ra khá nhiều chuyện, nên ta nghĩ chúng ta cần xem lại điểm số 1 chút."

Ngài đã mỉm cười, và sau bộ râu rậm rạp đó nụ cười lại càng rộng hơn, nụ cười chiến thắng...

- "Đầu tiên, đối với trò Hermione Granger, nhờ vào trí thông minh của mình đã giúp 3 người thoát khỏi nguy hiểm, thưởng 60 điểm cho Gryffindor." Con nhóc Granger ở bên dãy Gryffindor mừng rỡ, nó vùi mặt vào vai bạn mình. Tôi cá rằng máu bùn đang khóc.

- "Tiếp theo, đối với trò Ron Weasley, đã chiến thắng ván cờ phù thủy của giáo sư McGonagall, thưởng thêm 60 điểm cho Gryffindor." Cả dãy sư tử òa lên, tụi nó ôm vai nhau hú hét.

- "Còn đối với trò Potter, vì đã dũng cảm bảo vệ Hòn đá phù thủy, thưởng 60 điểm nữa cho Gryffindor." Lần này thì tôi phải bịt tai lại, âm thanh gần giống với bức thư sấm tôi nhận được vào một ngày nọ mà người gửi là một con nhóc năm Nhất nào đó ganh ghét tôi.

Cả đám rắn âm trầm, tôi chống cằm nghiêng đầu quan sát gương mặt của từng người. Mặt ai nấy đầu rất nghiêm trọng, dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu chẳng còn thấy đâu nữa. Cũng phải thôi, Slytherin với Gryffindor đang bằng điểm nhau cơ mà. Từ trước đến giờ chẳng có vụ cả 2 nhà đều đạt được cúp cả, ngài chắc đang tính thêm điểm cho ai đó.

- "Và cuối cùng, trò Neville Longbottom đã dũng cảm vượt lên những lời gièm pha từ mọi người, vậy nên ta thưởng 10 điểm nữa."

Các lá cờ biểu tượng Slytherin đều biến thành các lá cờ màu tía với con sư tử vàng lớn. Cả dãy Gryffindor bùng nổ trong tiếng hét vang vọng khắp Đại Sảnh. Mọi người đều đang rất vui, không kể cả mỗi người nhà Gryffindor không, Hufflepuff và Ravenclaw cũng đang ngoác miệng rộng ra cười vì Slytherin mất cúp nhà kia kìa.

Không khí bên nhà rắn ngược lại vô cùng âm u, ai cũng đều thể hiện ra sát khí cộng hưởng với sự tức giận. Thằng nhóc Draco đã không còn hớn hở gõ ly chọc tức bọn sư tử nữa, vì bây giờ chú rắn nhỏ mới là người bị chọc tức.

Đột nhiên Potter đứng dậy, nó hít một hơi thật sâu và nói to để giảm đi tiếng ồn:

- "Thưa giáo sư, người chưa cộng điểm cho tiền bối Friszore. Lúc em lâm nguy, chị ấy cũng đã có mặt."

Cả Đại Sảnh tràn ngập trong niềm vui sướng liền lặn xuống, bọn họ thể hiện rõ sự hoang mang của mình. Tôi cúi đầu, tóc mái che đi một mắt, sau đó lạnh lùng ngước lên nhìn Potter.

Hiệu trưởng ngẫm nghĩ vài giây trước khi lên tiếng:

- "Phải rồi, trò Ellyna Friszore, vì đã đảm bảo sự an toàn cho đàn em- 3 trò Potter, Granger và Weasley, thành công bảo vệ Hòn đá phù thủy, ta tán thưởng tình hữu nghị giữa nhà của 2 trò. Vì vậy, thưởng cho Slytherin 60 điểm."

Các lá cờ lại lần nữa trở về màu xanh lục. Lần này thì đến Slytherin bùng nổ, tuy không lỗ mãng như Gryffindor nhưng mọi người đều vui rõ, lại tỏ vẻ vênh váo kiêu ngạo như thường. Cả đám rắn từ hổ mang tới rắn non nhìn vào tôi vỗ tay rần rần. Ối chà, cả giáo sư Snape cũng vậy ư? Tôi lấy làm lạ đấy.

Ở trên bục, giáo sư Snape mỉm cười bắt tay giáo sư Mcgonagall, mặt cô ấy rất nghiêm nghị.

Khóe mắt tôi nhếch lên, và diễn ra nụ cười tươi như mọi lần vẫn làm.

- "Lật kèo phút 90, được lắm bạn tao." Alex khoác vai tôi, và tôi cũng chẳng ngần ngại gì đáp trả bằng một cái ôm. Ôi, tình bạn mà.

- "Đỉnh của chóp luôn!"

---

- "Hè vui vẻ, tao sẽ nhớ mày lắm." Tôi được Alex đỡ xuống tàu, sau khi đứng vững liền xách vali lên vẫy tay với Litzy đang đứng với phu nhân Andes.

- "Nhớ nhung gì chứ? Đằng nào mày chả lại sẽ tới phủ Andes vài tuần nữa, huh?" Litzy nhếch mép, nó khinh bỉ quay đi biến mất cùng phu nhân. Tôi làm hành động chào hỏi theo nghi lễ, miệng nhạt thếch nâng môi thành một nụ cười xã giao.

Quay qua đám Draco, tôi thuận tay chỉnh lại vạt áo cho Parkinson.

- "Tôi cũng sẽ nhớ mấy trò."

- "Em cũng vậy, em sẽ nhớ chị lắm tiền bối Friszore." Parkinson luồn tay qua cổ tặng cho tôi một cái ôm, "Chị có thể đến trang viên Parkinson vào hè này không?"

- "Tiếc là không, trò Parkinson ạ. Có thể mấy trò sẽ được rủ tới nhà tôi vào hè này, dù không muốn tiếp đãi khách lắm nhưng hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé."

Tôi liếc mắt qua Zabini.

- "Cả trò nữa Zabini, chăm sóc Luxie cẩn thận. Cảm ơn trò đã rước của nợ lắm lông này về trang viên Zabini."

- "Em sẽ. Chị gái em cũng rất thích mèo, chị ấy chắc chắn sẽ rất yêu quý Luxie."

- "Tạm biệt."

Xoay người đi thẳng, cũng chẳng thèm nhìn lại một lần nữa.

- "Ông bà ơi, con về rồi đây."

- "Chào mừng cháu yêu." Bà tôi bước từ bếp ra, trên người còn nguyên bộ tạp dề dính sốt. "Con có vẻ rất vui, có chuyện gì sao?"

- "Dạ không." Tôi lắc đầu, "Chỉ là hôm qua con đã thành công giành cúp nhà từ tay Gryffindor về cho Slytherin. Đáng lẽ Slytherin đã mất cúp nhà rồi, nếu không có 60 điểm của con. Đây có gọi là nụ cười chiến thắng không?"

Khóe mắt tôi nhếch lên, và nụ cười kiêu ngạo lạnh lùng được dán lên môi. Trông tôi cứ như một con rối được tô điểm bởi tham vọng vậy, rực rỡ sắc xanh thẳm tựa vực sâu, lóe ánh đỏ của đam mê.

Bởi vì tôi đã tìm thấy lý tưởng của mình rồi.

______________________________
•Niiny: Tặng các cậu một chương đêm giao thừa nè. Chúc mọi người năm 2022 an nhiên, ấm no, hạnh phúc bên gia đình và thực hiện được ước mơ của mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info