ZingTruyen.Asia

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 2 - Chương 24

Niiny_Porpington

Mãi cho tới trưa ông bà mới đi làm từ Bộ trở về, họ cứ xuýt xoa đôi găng tay và chiếc vòng cổ, vì thế nên tôi quyết định vứt hết những thứ mình được tặng ở nhà trước khi trở lại Hogwarts sau kỳ nghỉ giáng sinh, ngoại trừ một số thứ. Tôi có nhờ ông bà tạo cho một cái tủ kính nhỏ đặt ở trên phòng, sau đó thêm mấy cái bệ đỡ bằng bạc để cất đôi găng tay Bill tặng và vòng cổ của Draco.

---

Hiện tại tôi đang ở trên tàu tốc hành về Hogwarts và xạo ke về kỳ nghỉ giáng sinh của mình với lũ bạn.

- "Eo ơi mày không biết đâu, thằng nhóc siêu đại gia Malfoy tặng tao 1 cái vòng cổ đính 3 viên đá Sapphire to cực luôn, nó còn gấp 3 viên đá đính trên đôi găng tay mày tặng cơ Bill."

- "Nhà Malfoy mà, dăm ba viên đá đã là gì đâu." Bill bĩu môi, đưa kẹo cho tôi. "Thế giới phù thủy quý tộc không nhiều mấy, nhưng để đủ đẳng cấp đứng chung với Malfoy chỉ có Coffey và Black thôi. Phu nhân Malfoy có dòng máu Black chảy trong người, chưa kể cả hai gia tộc đều có tình hữu nghị khá cao nên chẳng nói làm gì. Nhưng còn Malfoy với Coffey phải gọi là cuộc chiến không hồi kết luôn đấy, dù rằng Lucius Malfoy rất giàu nhưng gia chủ Coffey chẳng thua kém gì đâu. Mặc dù phu nhân Coffey mang trong mình dòng máu Malfoy."

Litzy ngồi cạnh tôi gật gù, con nhỏ cũng lấy một viên kẹo trên bàn vừa bóc vỏ vừa tiếp lời, "Nói về tài sản của 2 nhà thì chẳng ai đếm nỗi, ngang tài ngang sức. Địa vị cũng không ai lớn hơn ai, đều rất có tiếng trong ngành. Sở dĩ vì vậy mà nảy sinh tính khinh thường cũng không có gì lạ. Cơ mà Hugh Coffey cũng không gọi là quá kiêu căng, anh ta trầm tính lạnh lùng chứ đâu như cậu nhóc cao ngạo Malfoy."

- "Mà giáng sinh vừa rồi huynh trưởng có tặng gì cho mày không?" Litzy hỏi, nó nhăn mặt đẩy hết kẹo qua Alex. Ồ, là vị matcha, tôi nhớ con nhỏ không thích matcha tý nào.

- "Thân thiết gì mà tặng? Có mỗi chị Martin thôi." Tôi nhún vai, tựa người ra sau.

- "Này, mày được huynh trưởng chú ý thì phải biết nắm bắt cơ hội, được vào làm dâu nhà Coffey là phúc 3 đời tích lũy đấy. Mày phải biết tận dụng chứ, cưa được huynh trưởng là 1 bước lên tiên luôn." Con nhỏ hằn học lắc đầu, nó đưa tay hất tóc mai sang một bên.

Trời ạ, Litzy đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi hay sao? Nói như kiểu Coffey là tổng tài lãnh khốc lạnh lùng tài phiệt còn tôi là sugar baby của anh ta vậy, khiếp!

- "Điên à?" Tôi đập bàn, gắt lên, "Mày đọc tiểu thuyết ngôn tình chả Muggle cả kỳ nghỉ hả Litzy? Làm ơn đi, tao chả thích cưới chồng sớm đâu, bao nhiêu thứ phải lo kia kìa. Chắc tụi mày đẻ con có cháu cả rồi mới được ăn cưới tao đấy, cứ chờ đi. Còn phúc 3 đời của mày nói xin nhường cho ai cần chứ tao tu mấy trăm kiếp rồi phúc dùng không hết đâu."

- "Này là mày nói thế đấy nhá, đến sau hối hận không kịp. Có không giữ, mất đừng tìm."

- "Ừ hối hận quá cơ."

Chuyến tàu cứ chạy mãi, ngoài trời tuyết rơi trắng cả cánh đồng. Cho tới trưa, chúng tôi vẫn còn đang buôn dưa lê bán dưa chuột về những món quà quái đản và kỳ nghỉ giáng sinh đã làm những gì. Sau đó Marcus có tới khoang tàu để quẳng vào mặt tôi lịch tập mới. Tôi gục mặt vào vai Bill nhằn nhĩ gào thét.

- "Marcus bị điên rồi, chắc chắn là điên rồi. Thua cúp năm nay rồi thì còn tập tành gì nữa? Nhưng mày biết khi tao hỏi vậy thì anh ta nói gì không? Anh ta nói là tập luyện sớm cho năm sau, ôi lạy hồn tổ tiên. Anh ta đúng là điên thật rồi."

- "Đừng có làm quá." Bill vỗ đầu tôi nhẹ nhàng dỗ dành, "Nó đâu đến nỗi tệ, người ta cũng ôn thi cả năm học còn gì. Xem như tập sớm một chút, không chết đâu." Tôi cứ tưởng nó sẽ bênh tôi cơ đấy? Đả kích này lớn quá, tôi chịu không nổi liền gào mồm lên.

Ầm ĩ một hồi, tôi mệt lả người ngủ gục luôn trên vai của Bill. Sau đó có cảm giác được gối đầu lên chân ai đó, mà do buồn ngủ quá nên cũng mặc kệ mà tiếp tục vùi mình vào giấc ngủ. Một hồi lâu sau nữa, lúc tôi thức dậy còn mơ mơ màng màng, dụi mắt cho tỉnh mới nhận ra mình đang ở trên lưng Alex. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, rất hào hứng vui vẻ ôm chặt cổ của Alex. Ha ha, cảm động ghê, lúc nào tôi ngủ quên nó cũng tình nguyện cõng hết. Đúng là anh em tốt mà.

Tới đến cửa đá phòng sinh hoạt chung, tôi được Bill đỡ xuống.

- "Ôi vừa bước vào Hogwarts thôi là thấy mùi bài tập và sách vở rồi, cả mùi của tuyết nữa." Litzy chống nạnh hít một hơi.

- "Còn tao thì thấy mình đầy mồ hôi trên sân tập..." Tôi thở dài.

Cả bốn đứa xách hành trang lên ký túc, sau đó rủ nhau tụ tập tại phòng sinh hoạt chung để mở sòng Casino. Tôi tựa người vào ghế sofa nhướn mày, thảy lên bàn 10 Galleon. Con nhỏ Litzy bốc bài, nó than thở về cái mớ lễ nghi cần phải học.

Tôi đã nói bao nhiêu nhỉ? Làm quý tộc rất khổ đó.

Nhún nhún vai, tôi thả con Joker xuống bàn, đáp khẽ, "Tập Quidditch cũng không sướng hơn bao nhiêu."

Alex ngồi cạnh tôi nhếch miệng, "Ai kêu mày cứ dấn thân vào Quidditch cơ, cho chừa nhé."

- "Năm sau tao kéo mày vào chết chung đấy Alex." Tôi lắc đầu, thả thêm xuống bàn 10 Galleon.

- "Thôi đừng."

- "Quá muộn, tao nộp đơn xin cho mày trước khi nói câu vừa nãy rồi, 10-9 đến buổi tuyển chọn bạn nhé."

- "Hay" Litzy vỗ tay, bật cười.

- "Thần đồng cao tay, chiến thần thủ đoạn, kẻ hủy diệt ý kiến, cảm ơn."

---

- "Ôi... Lại thua nữa rồi." Bill vùng vằn, nó ôm đầu thở dài.

Tôi cười lớn, đưa tay hốt bạc về phía mình, "Quý tộc mà chơi bài dở thế hả Bill?"

- "Kỳ nghỉ giáng sinh của em thế nào, thích món quà của anh chứ?" Doval từ cầu thang ký túc nam tiến về phía chúng tôi, tùy tiện ngồi xuống một cái sofa đối diện.

- "Thôi đi." Tôi bĩu môi, "Quà của anh sến gần chết, tôi chẳng hiểu mấy người mắt thẩm mỹ kiểu gì toàn tặng váy vậy?"

- "Thôi nào, anh chưa thấy em mặc váy bao giờ, em mặc lên chắc chắn sẽ đẹp mà."

- "Ít nhất cũng phải là váy đen Doval à. Nếu anh thích một cô gái dịu dàng sẵn sàng mặc bộ váy hồng xòe để thỏa mãn thị hiếu của anh thì... Cũng có đấy, một bà chị năm Tư cùng nhà mình với khả năng phối màu đỉnh cao đang rất thích anh, tới đấy mà tìm. Tôi không đáp ứng nổi yêu cầu thùy mị nết na."

- "Phải thế chứ, đúng là tầm thủ của tao, của đội Quidditch Slytherin là phải ngầu đúng không?" Marcus khoái chí nói, anh ta ngồi cạnh Doval từ bao giờ.

- "Đúng vậy." Tôi hùa theo Marcus

- "Nhưng chiếc váy anh tặng đẹp thật mà, em nỡ làm anh đau lòng thế sao?"

- "Ừ, nỡ. Anh biết không? Quà của nhóc Draco tặng em còn hơn anh gấp trăm lần ấy chứ. Thà tặng cái vòng cổ như nó, hoặc lắc tay hay đồng hồ cũng được, nhất thiết phải là váy xòe à?" Tôi giơ tay lên, làm bộ mắt cá chết.

- "Vòng cổ? Malfoy tặng em vòng cổ?"

- "Thằng nhóc siêu đại gia tặng tôi vòng cổ đính đá Saphire đó, nhưng kể cả có đính đá hay không thì tôi vẫn thấy đỡ hơn cái váy màu hồng của anh." Tặc lưỡi.

- "Malfoy cũng mạnh tay đấy. Mà cái vòng với đồng hồ kia ai tặng mày thế? Trước anh thấy mày đeo đồng hồ khác với không đeo vòng tay mà."

- "Cái này là món quà tử tế nhất mà tôi nhận trong giáng sinh đấy." Khẽ thở dài, tôi xăm soi cái lắc tay, "Đồng hồ là của đứa trẻ nhà Parkinson, lắc tay do Ced của tôi tặng. Sao, ý kiến gì à?"

- "Ced của em?" Doval gằn giọng, mặt anh ta nhăn nhó.

- "Thằng Diggory kia chết chắc."

- "Này! Cấm anh động đến Cedric đấy."

- "Sao anh lại không được động đến thằng nhóc đó?" Anh ấy cáu bẳn hỏi.

- "Tôi nợ anh ấy 2 mạng liền."

- "Anh trả cho em!"

- "Anh định làm gì để trả, chết trước mặt Cedric?" Gáy tôi khẽ run.

- "Không, giết thằng nhóc đấy sau đó..."

- "Sau đó anh sẽ vào ngục Azkaban và nhà Macmillan sẽ giết anh vì làm chuyện hèn hạ, nhục mặt gia tộc."

- "Kết cục đấy, tốt nhất là ngoan ngoãn nhìn người mình yêu về tay của tên Hufflepuff kia đi Doval, là bạn thân tao khuyên chân thành." Marcus thở ra một câu, bình thản nâng tách trà nhấp một ngụm.

Tôi chống cằm, bất ngờ vì loại người mạnh bạo như anh ta hóa ra cũng có được một hành động mang tính quý tộc.

- "Không, tao sẽ không bỏ cuộc đâu! Chờ anh Ellyna!"

Doval đứng bật dậy, anh ta chạy biến khỏi phòng sinh hoạt chung, trước khi mất dáng còn không quên khuyến mãi cho tôi một nụ hôn gió. Tôi làm hành động nôn ọe, khiếp chết đi được.

- "Thằng này điên thật rồi, kể cả nó có giành được mày từ tay nhóc Diggory thì cũng không lấy được mày từ tay Hugh đâu, quả là tình yêu luôn khiến con người ta ngu muội."

- "Ugh, ghê gớm quá đi." Tôi xoa xoa tóc sau đầu, cố đè nén cảm giác tê dại truyền đến từ não bộ. "Giáng sinh vừa rồi các người rủ nhau độc tiểu thuyết ngôn tình à?"

Cảm thấy mắt mình mờ đi, tôi chống tay đứng lên, bước thẳng về ký túc xá không thèm quay đầu.

Rầm.

Tôi lao ngay đến bàn học của mình tìm bảng điều khiển xem vị trí của lão tỏi. Thật ra là tôi có theo dõi lão thường xuyên và thấy lão chẳng có gì bất thường cả, chỉ có điều từ lúc tôi gắn con chip vào người là chẳng thấy lão quay lại hành lang cấm thêm 1 lần nào nữa thôi. Có khi nào lão biết kế hoạch của tôi rồi không?

---

Hết giáng sinh, nhịp sống của tôi dần trở lại bình thường. Quá bận cho việc học hành và trợ giảng, tôi đã đẩy việc tập Quidditch ra khỏi đầu và bị Marcus khỏ một cái đau điếng vào giữa trán, anh ấy bắt tôi tập luyện đau nhừ cả người. Vì vậy mà lắm lúc làm nô dịch cho giáo sư Snape, tôi ngã ra bàn vì kiệt sức.

Sau đó là một đợt kiểm tra đột xuất của giáo sư Snape dành cho bọn năm nhất, hậu quả là tôi phải ngồi chấm đống bài toàn là điểm P, họa hoằn lắm mới có được một con A. Đời sống của tôi cứ trôi đi như vậy và lặp đi lặp lại một tháng liền khiến tinh thần vô cùng xuống dốc.

Thoáng cái đã sắp hết năm học rồi, kỳ thi tổng kết cuối cùng đếm ngược cũng chỉ còn ba tuần. Thời gian trôi nhanh thật, tôi chuẩn bị lên năm ba rồi. Nhớ hồi còn vô cùng yếu đuối và trẻ trâu, suốt ngày đi chơi với đám Gryffindor mà giờ chẳng còn nữa, tôi cũng rất hoài niệm.

Mà chuyện đó cũng không quan trọng mấy, thứ tôi cần lo hiện giờ hiện giờ là giáo sư Snape. Dạo này trời đã chuyển mùa rồi, và giáo sư vì thế cũng chuyển tính tình nốt. Sáng nắng chiều mưa buổi trưa thất thường, tôi xử lý công vụ với Coffey trong văn phòng Độc dược mà cứ sợ giáo sư sẽ nhúng đầu vào vạc thuốc sôi 100°C.

Những ngày sau đó, tôi vẫn còn bị đày đọa rất nhiều, nhờ thế mà vô cùng nản, tới nổi chẳng thiết tha gì việc đi xem trận đấu Quidditch của Ravenclaw và Hufflepuff. Thật chất tôi không nản cũng sẽ không đi, tôi bận và lười, vả lại chẳng phải của Slytherin thì đi làm gì?

Trước thi đấu 3 ngày, tôi có một cuộc gặp mặt nhỏ với Cho Chang và Cedric tại thư viện. Việc xử lý ống bài tập chồng chất làm tôi chỉ kịp chúc họ vài ba câu chúc ngắn ngủi rồi tiếp tục vùi đầu vào tờ giấy da dê. Khi Cho rời đi, Cedric vẫn còn nán lại một chút, anh ấy hỏi tôi về chiếc vòng và luôn miệng dặn dò tôi không được tháo ra dù chỉ một giây.

Bẵng đi sau đó một khoảng thời gian, cụ thể là 2 tuần, tôi cũng không gặp lại họ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia