ZingTruyen.Com

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 2 - Chương 2

Niiny_Porpington

Hogwarts chào đón chúng tôi vào năm học mới bằng một tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Tôi lết lên phòng học trong tâm trạng chán nản, nhăn mặt khó chịu khi mùi tỏi xộc vào mũi. Lảo đảo bám vào cánh tay của Billier, nó kéo tôi vào gần cuối lớp. Trông tôi sắp hẹo tới nơi rồi.

Tôi thường gọi giáo sư Quirrell là lão tỏi, bởi vì người của lão lúc nào cũng nồng nặc thứ mùi ghê tởm này. Nó khiến tôi mắc ói gần chết. Mấy bài giảng của lão lại rất nực cười, lòng và lòng vòng, toàn những thứ trên trời dưới đất. Ác mộng chỉ bắt đầu khi phòng bọn tôi học bị hư cửa sổ. Thử nghĩ mà xem, một phòng học kín với ông giáo sư dở hơi lắp bắp cùng mùi tỏi ngập tràn, lão này còn không bao giờ tắt lò sưởi, chắc chắn đây là một cách tra tấn học sinh gián tiếp. Tôi sẽ ghi nhận.

Tiết của lão tỏi chán ngắt, tôi muốn cúp cho rồi. Mà thật ra không chỉ mình tôi thấy chán, nhìn mặt mọi người trong lớp là đủ hiểu. Thậm chí số lượng học sinh còn khuyết mất vài ba đứa. Tôi chống cằm, nguệch ngoạc lên tờ giấy da và ba nét vẽ. Bỗng cửa lớp bật ra, tạo thành một tiếng to khi đập vào thành tường. Nguyên lớp-bao gồm cả giáo sư Quirrell và tôi quay ra nhìn.

Con rắn hổ mang đen đứng sừng sững ở cửa lớp, ngoắc tay về phía tôi. Dụi dụi mắt cho tỉnh, tôi ngu ngơ lê bước ra tới chỗ giáo sư Snape. Ông ấy quay về phía giáo sư Quirrell, nói ngắn gọn:

"Tôi mượn trò Friszore tiết này."

Tôi lóc cóc chạy theo sau lưng giáo sư Snape, đầu đầy chấm hỏi. "G-giáo sư Snape, em-"

"Từ giờ trò sẽ giúp ta chạy việc vặt cho các tiết Độc Dược, sao? Ý kiến gì không?"

"Dạ... Dạ thưa c-" Giáo sư quay lại liếc tôi một cái sắc lẻm.

"Không ạ!" Mẹ nó, cư xử như vậy ai mà từ chối được? Cái gì mà chân sai vặt, giáo sư Snape chỉ đang thiếu nô lệ thôi. Tôi bĩu môi.

Nhưng thế cũng tốt, tôi nhớ rằng tiết Độc dược của năm nhất trùng khá nhiều với Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Chỉ cần tránh cái lớp đó một giây thôi thì gì tôi cũng làm.

Theo chân giáo sư Snape tới phòng học, ông ấy dặn dò tôi phải chuẩn bị nguyên liệu của tiết này rồi vứt cho tôi một tập giáo án dày 6 trang sau đó lủi đi mất. Trong giáo án có một tờ ghi chú chỉ rõ những việc tôi cần làm. Bao gồm chuẩn bị những thứ cần thiết trước tiết học, chấm đống bài tập tồn đọng mỗi tuần, soạn giáo án và xếp lịch làm việc cho giáo sư Snape. Ô? Tôi cũng có thể giải quyết một số thứ việc phát sinh trong nhà nữa này, nghe oai ghê! Nhưng đi kèm với đó là tôi phải học thêm các tiết bổ túc để bổ sung kiến thức trợ giảng. Lôi sổ lịch trình ra, tôi hơi choáng váng vì một tuần tới sẽ rất bận rộn với nhiều thứ phải làm.

Giáo sư Snape có để một quyển sách lưu trữ độc dược từ năm nhất tới năm bảy dùng để dạy học. Tất nhiên là nó chỉ là bản tóm tắt thôi, tôi cá là bận tới mức không còn mặt mũi để ăn mất.

Và ừm... Có một tờ giấy ghi chú nữa. Để xem coi...

Trò có một tuần để học thuộc công thức từ năm nhất tới năm ba, các tiết học bổ túc sẽ diễn ra vào thứ năm và thứ sáu.

S.Snape.

T-tôi, TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NỮA ĐÂU!!! Chỉ một tuần với 400 công thức đủ loại từ cơ bản tới nâng cao, này là hình thức tra tấn học sinh đây mà.

Tôi chới với trên kệ để lấy nanh rắn, bực bội vì nó ở quá cao. Sau một hồi chật vật, cuối cùng tôi cũng xếp được nanh rắn ra khay. Vừa xếp, tôi vừa suy đoán về lý do vì sao giáo sư lại tóm tôi làm chân sai vặt?

Sau một hồi, tôi cuối cùng cũng rời khỏi kho nguyên liệu với chồng khay cao quá đầu. Bên hông là cái cặp quai chéo dày đựng đống sách của năm hai và hai quyển sách cùng giáo án của năm nhất. Đây là tiết trợ giảng đầu tiên, tôi có hơi lo lắng.

Tôi lẩm nhẩm công thức chữa mụn nhọt trong đầu. Công thức độc dược của năm nhất khá dễ, tôi đã thuộc kha khá rồi. Dù sao năm trước tôi đứng đầu khối cơ mà.

Thoáng cái đã đến cửa lớp học, giáo sư Snape đi vào trước với tấm áo chùng đen bay phấp phới trông rất khí chất. Mấy cái khay trên thay tôi được thầy dùng bùa để nó bay lơ lửng về từng bàn của học sinh. Tôi đi theo sau, ở lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Thôi nào, lần đầu mà, ai không hồi hộp chứ?

Tôi được chỉ thị giới thiệu thầy cho cả lớp. Bối rối quay xuống nhìn mặt từng đứa học trò, tôi hít một hơi bình tĩnh, giấu tay vào áo chùng nắm chặt gấu áo, cất giọng hơi run:

"Đây là Severus Snape, giáo sư môn Độc Dược của các trò. Tôi là Ellyna Friszore, sẽ là trợ giảng của các trò từ tiết này cho đến sau. Tôi không nghĩ rằng ồn ào là một hành động đúng đắn trong lớp học này nếu trò muốn nếm thử mùi cấm túc và trừ điểm nhà vào đầu năm học. Và tôi mong từ nay về sau cũng không có việc ồn ào trong lớp học này. Tất cả đã rõ chưa?"

Tôi nói nhẹ tênh, thản nhiên. Cảm thấy không còn sợ hãi vì điều gì, hóa ra trợ giảng không tệ như tôi nghĩ. Tôi đã làm khá tốt. Lớp học im phăng phắc như tờ. Lia mắt qua nhìn một lượt. Ngồi ở gần cuối lớp có cậu bé Ron Weasley cùng cứu thế chủ Harry Potter. Bên dãy bàn tay phải có Draco Malfoy đang chống cằm nhìn tôi và hai thằng nhóc mập ngồi hai bên nó. Tôi gọi hai thằng nhóc đó là tùy tùng của Malfoy. Còn có cô bé Parkinson đang dùng ngón tay cuốn tóc mình ngồi đằng sau Malfoy cùng cậu bạn Blaise Zabini.

Tôi lùi xuống nhường chỗ cho giáo sư Snape, cầm phấn viết công thức chữa mụn nhọt lên bảng. Giáo sư Snape bước lên trước, bắt đầu điểm danh từng đứa một. Giọng nói của ông không to, chỉ dừng lại ở mức hơn tiếng thì thầm một chút. Lạnh lùng và nghiêm khắc, triệt để làm bọn trẻ nín thin, bầu không khí lặng lẽ đến nỗi chỉ nghe được tiếng thở. Giáo sư Snape dừng lại ở tên ở Harry Potter, gằn giọng:

"Chà! Harry Potter, 1 tên tuổi lẫy lừng mới của chúng ta."

Viết xong tôi quay xuống, thở một hơi nghiêm khắc liếc mắt xuống bọn học sinh. Qua lớp kính cận, tôi thấy Malfoy cùng đám bạn đang cười khẩy đùa giỡn phía dưới. Đụng phải ánh mắt của tôi, cậu bé cụp đuôi, ngoan ngoãn khoanh tay lên bàn. Giáo sư Snape tiếp tục:

"Chúng bây tới đây là để học 1 bộ môn khoa học tinh tế và 1 nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."

Ông ấy dừng khoảng hai giây.

"Vì trong lĩnh vực này không cần vung đũa phép nhiều cho lắm nên chúng bây thường không tin rằng đây cũng là 1 loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây có thể thực sự hiểu được cái đẹp của những vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng. Cũng chẳng trông mong gì chúng bây hiểu được sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí là cầm chân thần chết-nếu chúng bây không phải 1 lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn dạy." Đối với mọi người thì bài diễn văn này hết sức bình thường nhưng đối với 1 người cảm thụ văn học tốt như tôi thì thấy nó là 1 bài diễn văn tuyệt vời-mặc dù thầy Snape không dạy văn.

Sau câu nói cuối cùng của thầy, tôi thấy con bé tóc màu nâu xù xì dài đến ngang eo, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu bắt đầu phấn khích, kiểu như muốn thể hiện với thầy rằng mình không phải 1 đứa đầu bò. Mà tôi, cực-kỳ-ghét những đứa như vậy.

Thầy bất chợt cất giọng:

"Potter, nếu thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây ta sẽ được gì?"

Potter đứng dậy, trông mặt rõ bối rối. Nhìn cũng biết là thằng bé chẳng biết lan nhật quang hay ngải tây là cái mẹ gì. Potter quay sang tính cầu cứu Ron nhưng nhìn mặt cậu bé chắc còn chẳng biết thầy đang hỏi cái gì.

Malfoy cùng đám bạn ở dãy bàn bên cạnh thì nhịn cười đến run cả người. Cô bé tóc nâu bên Gryffindor lúc nãy thì giơ tay cao lên, mong giáo sư gọi tên mình.

"Thưa thầy... Em không biết." Tôi thấy Potter đang căng thẳng tới mức nín thở.

"Đúng là tiếng tăm vẫn chưa đến đâu."

Thầy nói bằng giọng mỉa mai rồi lại đặt một câu hỏi khác:

"Một câu khác Potter, nếu cần tìm be-zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

Cô bé kia vẫn giữ nguyên cánh tay giơ cao của mình như lúc nãy, lần này còn nhoài người lên đằng trước. Câu này cũng giống như câu trước vậy, Potter vẫn thộn mặt ra trước câu hỏi của thầy nhưng có vẻ cậu bé biết mình không thể trả lời được nên ngập ngừng 1 chút rồi nói:

"Thưa thầy, em không biết ạ."

Bây giờ trông thầy Snape có vẻ tức giận, thầy nói bằng giọng cáu gắt:

"Mi tưởng mi có thể đi học mà không cần chuẩn bị trước sao?"

Nghe giọng nạt nộ của thầy, cả lớp im phăng phắc không dám hó hé gì. Cũng không trách được, tôi đứng đây còn rén mà. Tôi lại bàn ngồi, chống cằm nhìn mấy đứa nhà Gryffindor đang mặt nặng mày nhẹ hằm hè nhìn giáo sư.

"Cơ hội cuối cho mi đây Potter! Mũ thầy tu và bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

Lúc này cô bé kia đã đứng hẳn lên, bàn tay giơ cao đã lâu khiến nó hơi run rẩy. Tay cô bé chắc chỉ cách 1 chút nữa là đụng đến trần của căn hầm.

"Thưa thầy, em không biết... Nhưng em nghĩ Granger biết, sao thầy không mời bạn ấy?"

Thầy quay qua cô bé tóc nâu tên Granger đang giơ cao cánh tay của mình từ nãy đến giờ mà nạt:

"Ngồi xuống!"

Cô bé buồn bã ngồi xuống, xụ mặt cúi đầu. Giáo sư quay sang Potter, tiếp tục chì chiết:

"Gryffindor mất 3 điểm vì sự hỗn xược của mi, Potter!"

Nói đoạn, giáo sư đánh mắt về phía tôi. Đẩy ghế đứng dậy nghiêm chỉnh, tôi cất lời:

"Một chút kiến thức cho cậu Potter đây. Thêm rễ bột của lan nhật quang với dung dịch ngải tây ta sẽ được loại thuốc ngủ cực mạnh còn có tên gọi khác là "Cơn đau của cái chết đang sống". Be-zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải được hầu hết tất cả các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là 1, còn có tên gọi khác là cây phụ tử."

"Tốt! 5 điểm cho Slytherin. Chúng bây còn chờ gì nữa mà không chép vào đi!"

Tôi sáng mắt, lặng lẽ đưa tay che miệng. Này, tôi biết giáo sư Snape thiên vị Slytherin nhưng như này thì có vô lý quá không nhỉ? Dù gì tôi cũng là phù thủy sinh năm hai, trả lời câu hỏi một cách dễ dàng là chuyện bình thường, hơn nữa tôi cũng là trợ giảng chứ có phải đang học đâu. Ơ nhưng nếu trợ giảng cũng được cộng điểm thì có phải những tiết khác tôi cũng sẽ được cộng điểm không? Thế thì kèo này huynh đệ xin nhận, kiếm được khối điểm cho Slytherin cho chứ đùa. Kèo này nó lại thơm quá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com