ZingTruyen.Com

Dong Nhan Harry Potter I Was Born To Die

• Niiny: Hôm nay tự nhiên nghe nhạc lại có hứng quá nên tôi viết 2 chương cho các cậu nè :3
______________________________

Chúng tôi xuống khỏi cỗ xe gỗ rồi đi theo hàng vào đại sảnh đường. Nơi đây vẫn rất náo nhiệt, mọi người túm tụm lại với nhau sau những tháng hè xa cách. Đi đến dãy nhà Slytherin trong cơn lờ đờ thiếu ngủ, hên là tôi vẫn còn đủ tâm trí để không ngồi cái bịch xuống ghế. 

Dãy bàn nhà Slytherin nói chuyện tao nhã và nhỏ nhẹ, tôi hơi khó chịu vì sự ồn ào dội lại từ Gryffindor và Hufflepuff. Thở hắt, tôi chống cằm liếc đám năm nhất đang từ cổng lớn bước vào. Hai nhà kia cứ nhốn nháo ồn ào nhặng xị cả lên, nhất là Gryffindor. Ở Slytherin không có cái kiểu ngồi lung tung đâu, toàn quý tộc có quy củ và đặt thể diện lên hàng đầu nên chỗ ngồi luôn được sắp xếp theo thứ tự. Chỗ ngồi của huynh trưởng được đặt ở đầu dãy, tiếp đến là năm tư, năm ba, năm hai. Cuối dãy là năm bảy, năm sáu, năm năm. Ngồi ở giữa là năm nhất.

Slytherin luôn đề cao khẩu hiệu "Quý tộc tạo nên đẳng cấp" vì vậy trên bàn ăn cũng luôn phải có quy tắc, kiểu như trong lúc ăn không được nói chuyện hay phải ăn một cách từ tốn và sạch sẽ, đại loại vậy.

Sau một lúc ổn định lại, giáo sư McGonagall dẫn bọn học sinh năm nhất lại gần một cái ghế được đặt trên bục. Nhìn thoáng tôi cũng thấy cái đầu trắng bạch kim của Malfoy nổi bật giữa đám năm nhất. À còn cái đầu đỏ của thằng bé Ron nữa. Nhưng trông Malfoy có vẻ đang tức tối gì đó, kệ đi.

Hiện tại lễ phân loại đang diễn ra. Cả nhà Weasley vào Gryffindor thì đương nhiên cậu nhóc Ron cũng vào đó rồi. Lúc cô gọi cái tên Pansy Parkinson làm tôi phải đặc biệt chú ý, đúng là cô bé xinh thật. Thân hình cân đối với đôi mắt to tròn, mái tóc màu đen có kiểu giống nữ hoàng Ai Cập nhưng ngắn đến cổ. Cô bé bước lên ngồi vào chiếc ghế, chỉ suýt soát 1 phút chiếc nón đã hô to:

"Slytherin." Sau đó con bé chạy xuống ngồi cùng cậu bạn cao kều, da ngăm ngăm của mình. Hình như cậu bạn của Parkinson tên Blaise Zabini thì phải, tôi nhớ thoang thoáng lúc cậu bé được phân loại.

Tôi khá ấn tượng với màn phân loại của Malfoy. Cậu nhóc bước lên, cô McGonagall đặt cái mũ xuống còn chưa kịp chạm vào cái đầu bóng bẩy của cậu nhóc, cái mũ đã hô to:

"SLYTHERIN!!!"

Malfoy cười đắc ý rồi bước xuống dãy bàn Slytherin, bắt tay với Hugh Coffey. Hai người đều có cái đầu vuốt ngược ra đằng sau, khác ở chỗ thay vì vuốt hết như Draco Malfoy thì anh ta chỉ vuốt hờ, thậm chí có vài cọng tóc rơi rớt trên khuôn mặt kia. Tôi gảy gảy móng tay, chống cằm nghiêng đầu nhìn Coffey. So với Malfoy anh ta trông đẹp hơn nhiều. Mái tóc màu nâu đậm giống cafe đen đá với khuôn mặt trưởng thành, cặp mắt phượng hoàng kiêu kỳ và cái nhếch môi sang chảnh. Anh ta còn rất cao nữa, tôi đứng cạnh cứ như đứng với quả núi. Tổng thể đều rất hòa hợp, anh ta giống như một gia chủ đích thực. Coffey là một người thật sự rất đẹp… Tôi khịt mũi quay đầu, hít một hơi hương hoa hồng thoang thoảng.

Với nhan sắc này anh ta được liệt vào danh sách nam thần Hogwarts do lũ con gái mấy nhà kia bình chọn thì cũng là điều bình thường. Đương nhiên là mấy đứa con gái Slytherin sẽ không tham gia vào mấy cái vụ này đâu, mất hết sự quý tộc. Nhưng thật ra chúng nó cũng say Coffey như điếu đổ.

Đến lúc phân loại của cậu bé Harry Potter hay còn gọi là chúa cứu thế mà nãy hỏi bác Molly cách vào sân ga. Cô McGonagall vừa đọc đến tên cậu bé, cả đại sảnh đường nhốn nháo hết lên. Slytherin cũng chỉ có mấy tiếng thì thầm to nhỏ một tí rồi thôi, mấy nhà khác toàn tiếng xì xào kiểu như:

"Giáo sư vừa đọc tên Harry Potter đúng không?"

"Đó là Harry Potter sao?"

"Chúa cứu thế kìa?"

Màn phân loại của cậu bé khá lâu, ngồi ở dưới nhìn lên tôi cũng biết cậu nhóc đang lẩm bẩm:

"Đừng vào Slytherin. Đừng vào Slytherin. Đừng vào Slytherin." Tôi nhăn mặt.

Đúng như mong muốn của Potter, chiếc nón hô lên:

"Gryffindor."

Cả nhà Gryffindor như bùng nổ mà gào thét hết cả lên, tôi còn nghe rõ tiếng George và Fred gào:

"Chúng ta có Harry Potter rồi, chúng ta có Harry Potter rồi."

Kết thúc lễ phân loại, vẫn là những lời nói như năm ngoái của cụ Dumbledore. Sau đó cụ ngồi xuống, phẩy tay. Trên bàn trống trơn của các nhà bỗng hiện lên bao nhiêu là đồ ăn, trông thôi đã thấy ngon rồi. Mọi người ăn lấy ăn để như bị bỏ đói. Tôi từ tốn thưởng thức đồ ăn, vận dụng hết tất cả những gì đã học trong mùa hè. Nhà Slytherin cũng tao nhã thưởng thức, ăn từ tốn và chậm rãi. Tiếng dao nĩa vang lên lách cách, không ai nói với nhau câu nào vì theo lễ nghi thường thức quý tộc: Không nói chuyện khi đang ăn.

Sau bữa ăn, đám rắn nhỏ năm nhất theo sự dẫn dắt của huynh trưởng mà đi về phòng sinh hoạt chung nhà mình. Coffey với bộ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo dẫn đám năm nhất vào phòng sinh hoạt chung. Anh ta giới thiệu, chất giọng du dương như một cây vĩ cầm. Hugh Coffey nói về lịch sử nhà và chủ nhiệm hay quy tắc gì đấy của Slytherin. Chung quy cũng giống với Gemma Fawley, mà năm nay chị ta ra trường rồi, nghe nói làm ở bộ pháp thuật.

Tôi ngồi cùng hội bạn cùng mấy tiền bối khác trên vòng sofa xanh lục, tựa vào ghế vắt chân lên bàn trà trò chuyện về lũ năm nhất.

"Tìm nhân tài Quidditch sao Marcus?"

"Tìm để thế chỗ mày đấy nhóc con."

Tôi cười khẩy khinh bỉ, giả vờ ôm ngực sau đó còn được Billier phối hợp. Nó rút khăn tay của mình ra chấm chấm nước mắt cho tôi.

"Không biết năm ngoái nhờ ai mà có cúp Quidditch thế nhỉ? Tôi suýt gãy chân gãy tay để mang về vinh quang cho nhà mà anh lại nói ra những lời ấy. Ôi bất hạnh quá mà!"

"Tao còn chưa xỉa đến chuyện mày với thằng Hugh đâu."

Tôi đang giả khóc thì quay ngoắt 180°, hả một tiếng nghiêm túc nhìn Marcus:

"Lại vụ gì nữa vậy?"

"Còn vụ gì vào đây nữa, cả Slytherin đều biết vụ thằng Hugh tặng quà sinh nhật cho mày đấy. Đến cả bọn năm nhất còn biết nữa. Ai chả nghĩ mày với thằng Hugh yêu nhau, nó nổi tiếng lạnh lùng thế mà lại đi tặng quà sinh nhật cho mày. Lạ quá còn gì."

"Xinh đẹp, đa tài lại còn thuần huyết. Như này thì ai chả đổ, mày ngu vậy Doval."

"Ôi! Em làm cách nào mà tán đổ được huynh trưởng lạnh lùng vậy?"

Tôi nhăn nhó, bực mình nhổ cái toẹt.

"Ha! Để anh tán sao? Ngậm mồm vào đi Marcus, Doval. Học không học yêu đương con mẹ gì! Với lại tôi bê đê mấy cha ơi."

"Không thể nào! Em như này không ai bảo bê đê cả."

"Có đấy Doval! Và tôi sắp đi tán gái bây giờ này."

"Hay nha! Tán ai vậy?"

"Pansy Parkinson!"

Mấy người ngồi xung quanh tôi bao gồm Bill, Litzy, Alex, Marcus, Doval đều đồng loạt lấy tay che miệng rồi quay đi. Đáng lẽ họ phải phun hết trà trong miệng ra cơ, nhưng quý tộc không cho phép điều này.

______________________________

•Niiny : Đoạn vừa rồi chỉ là j4f thôi nha mọi người =)))) tôi không nỡ để Elly theo giới tính của mẹ đỡ đầu nó. 

______________________________

"Này mày đang chọc tức tao sao? Tao đã đắc tội gì với mày hả?" Litzy cáu gắt, nó quát.

Marcus và Doval cười khúc khích rồi đồng thanh nói:

"Như này Hugh ghen chết đấy."

"Phạt cấm túc Marcus, Doval 1 tuần vì tội công khai nói xấu huynh trưởng." Coffey lúc này có vẻ đã nói xong với bọn năm nhất, anh ta đi lại nói xen vào, khoanh tay cười nham nhở.

Marcus và Doval lại cười khúc khích.

"Úi nói trúng tim đen rồi chột dạ sao? Bênh người yêu kìa."

"1 tháng cấm túc!"

Hai người kia im bặt không dám hó hé gì. Tôi ngẩng lên nhìn Coffey, chúng tôi đối mắt vài giây ngắn ngủi trước khi anh ta dành cho tôi một cái trừng rồi quay lưng bước đi.

"Thấy chưa? Tao đã bảo tao và Coffey không có gì cả. Thấy lúc nãy anh ta nhìn tao chứ? Ai mà đi trừng mắt với người yêu ghê vậy không?"

Chúng tôi ngồi nói chuyện thêm 1 lúc nữa rồi về phòng vì thấy cũng đã khuya. Đi đến cửa phòng, tôi thấy ánh sáng trong phòng sáng chói qua khe cửa. Nhìn lên cánh cửa gỗ thì thấy có thêm 1 bảng tên được gắn trên đó.

"Pansy Parkinson?"

"Này, tao ăn ở nghiệp đến vậy hả? Hết bạn thân tán nó, giờ còn phải chung phòng với nhỏ này nữa. Aaa điên mất!"

"Thôi nào! Sẽ ổn thôi. Mày có thể rèn nó mà, nhớ không?"

Litzy thở dài rồi mở cửa bước vào, bên trong là Parkinson đang sắp đồ và phòng đã được sắp thêm 1 cái giường nữa. Con bé đó thấy tiếng mở cửa liền quay ra nhìn chúng tôi.

"A hình như em chung phòng với 2 chị đúng không? Do số nữ năm nay lẻ nên em được xếp vào phòng này."

"À ừ, Ellyna Friszore, cứ gọi là Ellyna hay Elly gì đó cũng được." Tôi mỉm cười nhìn con bé.

"Em là Pansy Parkinson. Nhưng mà họ Friszore em chưa nghe bao giờ, chị là máu bùn sao?" Con bé nhìn tôi nghi ngờ.

Tôi nhăn mặt, hơi chút khó chịu vì bị xếp vào lũ máu bùn. Hít hơi bình tĩnh, tôi lạnh giọng. “Tiếc là không, trò Parkinson. Tôi không là quý tộc nhưng vẫn là một thuần huyết chính thống. Chắc do vậy nên trò chưa nghe qua cũng là bình thường.”

Qua tiếp xúc thì tôi thấy Parkinson cũng không láo toét như lời Litzy nói, chắc nó chỉ láo với mấy đứa bằng tuổi hoặc là nó sợ tôi, chắc vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com