ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 1 - Chương 13

Niiny_Porpington

Sau mấy hồi giằng co sự bình yên cho giấc ngủ thì tôi thua thảm hại.

Tôi lên gác quấn tạm một cái áo bông cho hẳn hoi rồi xuống phòng khách, ngồi bịch xuống sofa với vẻ mặt khó ở.

"Nói cho tôi nghe, mấy người đến đây làm gì?"

"Đến chơi, tiện bọn chị hỏi chuyện luôn!"

"Chuyện gì mà quan trọng đến nỗi mấy người đàn đúm tới phá giấc ngủ người ta vậy?" Tôi mỉa mai, hơi hắng giọng để bớt khàn.

"Nghe nói em định đi du lịch ở Bulgaria hả? Cho bọn chị đi chung được không? Dù sao bọn chị ở nhà cũng chẳng biết làm gì."

Tôi mỉm cười, nén cục tức trong bụng xuống.

"Không phải ở Hogwarts mà thông tin cũng truyền đi nhanh thật nhể?"

"Là Andes nói cho anh. Em ấy bảo có việc bận không thể đi cùng em được nên nhờ anh đi thay cho em đỡ buồn. Do vậy anh mới mời thêm cả Oliver và Cho Chang nữa nè. Càng đông càng vui không phải sao?"

Anh vui chứ tôi không vui.

Rất xin lỗi, lỗi của tôi. Do ảnh hưởng của việc mới ngủ dậy mà bị phá giấc giữa chừng nên vô cùng cáu gắt.

Tôi thề! Trong hè này nhất định sẽ gửi 10 cái "thư tình" cho Litzy. Tật mồm điêu của nó có chân dược cũng không chữa được.

"Sao cũng được." Tôi hờ hững đáp trả.

"Vậy thứ 2 tuần sau xuất phát nha, lúc đó chị sẽ gọi mọi người dậy sớm thật sớm."

"Ủa chứ mấy người tính ở lì nhà tôi đến hôm đi hả?"

"Đương nhiên rồi." Oliver nhìn tôi với vẻ mặt đắc ý.

Tôi xám mặt, cáu gắt cầm một cái gối ném về phía Cedric đang ngồi.

"Không! Tôi không muốn ai phá hỏng chuỗi ngày nghỉ tuyệt đẹp của tôi đâu. Nhất là Cedric, chắc chắn anh ấy sẽ phá hoại giấc ngủ của tôi vào mỗi sáng và tôi sẽ chẳng vui nếu chuyện này xảy ra."

"Thôi nào! Cedric là muốn tốt cho em mà." Chị Cho đang bênh vực họ sao?

Tôi nhìn Cho, lạnh lùng. Sau một hồi tỏ vẻ bất mãn, tôi đứng dậy xuống bếp tìm đồ ăn. Tôi mặc kệ đó, thích làm gì thì làm. Dỗi rồi.

---

Sáng hôm sau, đúng như lời tiên đoán của mình. Cedric Diggory-một con người với lối sống rất rất rất rất rất rất rất rất rất lành mạnh đã vào phòng và làm ầm ĩ cả lên. Mặc dù tôi đã cố lơ đi rồi nhưng mà...

"Dậy ngay cho anh Elly!" Đừng màaaaaa.

"Anh là đồ điên, đồ điên, đồ điên. Tránh xa tôi ra, đừng phá hoại giấc ngủ của tôi!!! Thử nhìn đồng hồ xem Cedric, là 5 giờ sáng! 5 GIỜ SÁNG ĐÓ. Anh bắt tôi dậy giờ này làm gì, làm cảnh cho anh ngắm hả? Biến ngay, biến ngay đi!" Tôi dùng gối che đầu mình lại, điên cuồng gào thét. Ảnh hưởng của cơn buồn ngủ khiến mồm tôi vô tội vạ nghĩ gì nói đó.

"Anh sẽ không để em ngủ đến 10 giờ đâu. Dậy ngay!"

"MẶC! XÁC! ANH!"

Tôi hét lớn, sau đó tự cho mình một bùa câm lặng rồi chùm chăn tiếp tục say giấc nồng. Nhưng cựa mãi vẫn không thể vào giấc, tôi ló đầu ra khỏi chăn nhìn Cedric đang đọc báo uống trà ở ghế đối diện. Ơ này anh trai, trà ở đâu ra mà uống ngon lành thế kia? Tôi buông thõng tay xuống sofa lim dim, mắt mờ dần. Thú thật tôi rất thích ngủ ở sofa phòng khách luôn, phòng của tôi vứt xó, đách có cửa. Hiện tại thì Cho đang ở phòng tôi, còn Oliver và Cedric được bà nội sắp cho một phòng riêng.

Suy nghĩ một hồi, tôi thật sự chìm vào giấc mộng.

Đến gần 7 giờ Cedric vẫn cố gọi tôi dậy và lần này thì có vẻ hiệu nghiệm, trông mặt Cedric rõ vui còn tôi thì ngược lại.

"Tại phước lành của anh mà tôi không ngủ được nữa rồi, cảm ơn rất nhiều." Tôi khoa trương tặng cho Cedric một cái liếc, giọng không che giấu vẻ ghét bỏ.

"Nếu bây giờ em đã dậy rồi thì cũng nên ăn sáng đi, bỏ bữa hay ăn sáng muộn đều không tốt đâu." Này này, mới 7 giờ thôi mà cũng tính là muộn hả?

Tôi bực dọc giậm chân bình bịch lên phòng để lấy đồ thay và làm vệ sinh cá nhân. Giờ này chắc ông bà đã đến bộ hết rồi, công nhận họ đi làm sớm thật.

Đeo tạp dề màu trắng tinh có hình thêu củ cà rốt bé bé ngay bên dưới tà, tôi bắt tay vào việc làm điểm tâm. Lẩm bẩm gảy bàn tính trong đầu số lượng đồ ăn cần làm trong buổi sáng, tôi nướng ít bánh mì và rán hai quả trứng. Rót thêm sữa vào cốc rồi bày ra dĩa. Khi mọi thứ đã được tôi đặt vào khay sẵn sàng lên mâm cho Cedric, lúc đó tôi mới thở phào một hơi, hài lòng với chính mình.

"Anh ăn tạm đi, tôi chưa mua thêm đồ nên cũng chẳng có gì."

Anh ấy ăn rồi khen ngon, tôi cũng chỉ cười cười cho qua sau đó đứng lên làm thêm 2 đĩa nữa vì tôi nghĩ chắc Oliver và Cho sắp dậy rồi, hoặc không thì tôi sẽ gọi họ dậy.

Đợi lúc mọi việc đã đâu vào đấy, tôi vào phòng ôm sách và cây đàn vĩ cầm ra phòng khách ngồi học. Tôi thích mấy môn năng khiếu của muggle ghê, cứ cuốn hút kiểu gì ý. Tôi có dự định sẽ chinh phục hết các loại đàn luôn, nhưng hiện tại tôi chỉ mới chơi được đàn guitar và đang học dở đàn vĩ cầm thôi. Dự tính sắp tới tôi sẽ học cả piano nữa.

Ngoài học các loại đàn, tôi còn đặc biệt hứng thú với ca hát. Không phải là hát bình thường, mà là opera ấy. Điều kiện để hát opera là phải có một chất giọng thật cao và tôi thuộc tuýp người thích chinh phục thử thách nên... Vậy đó!

"Em tự học đàn sao? Có thể dạy chị đàn guitar được không? Chị thấy trong phòng em có 1 cây guitar màu đỏ." Cho lên tiếng đằng sau lưng tôi, điều đó khiến tôi hoảng hồn buông cây đàn xuống. "À mà nhắc đến phòng em mới nhớ. Lúc đầu chị nghĩ phòng của em sẽ là màu hồng hoặc màu xanh lục Slytherin hay màu trắng cơ, nhưng..."

"Nhưng sao?" Oliver tranh thủ cắt ngang trong lúc Cho đang ngập ngừng, tôi lườm anh ta một thoáng qua, cảm thấy không hài lòng. Thắc mắc về chỗ ở của một cô gái, không biết có phải do tôi nhạy cảm hay không nhưng khó chịu thật...

"Phòng con bé đỏ chót luôn, à không! Là toàn màu đỏ thôi, cái thì đỏ tươi cái thì đỏ đậm. Thậm chí mấy bức tranh hay giá vẽ hoặc mấy cây cọ cũng màu đỏ luôn." Chị Cho trả lời một tràng. Gì? Đỏ đẹp mà.

"Màu yêu thích của em thôi, em cũng chẳng hiểu sao mình lại thích nó nữa. Nhưng màu đỏ cũng đẹp mà."

"Nó cứ rợn người thế nào ý, chị khá ám ảnh phòng của em rồi đấy." Có lẽ nó giống màu máu quá à?

"Em biết chơi đàn hả?" Cedric chuyển chủ đề.

"Tôi khá là thích nghệ thuật của Muggle, nếu được tôi rất muốn làm một nghệ sĩ nổi tiếng trong mọi lĩnh vực nghệ thuật hoặc là 1 design hay stylist."

"Ước mơ cháy bỏng ghê ha?" Thôi cợt nhả tôi không được hả Oliver?

"Sao nào Oliver, ghen tị vì giấc mơ của anh không cháy bỏng bằng tôi hả?" Tôi vênh mặt lên cười nhếch mép rõ khinh bỉ.

"Con nhỏ này..." Này, tôi thấy bàn tay đang nắm chặt thành hình của anh đó nha.

"Thôi nào Oliver. À Elly, chị có chuyện cần nói với em."

"Chuyện gì nữa vậy? Trông chị có vẻ nghiêm trọng. Vậy thì vào phòng em nói chuyện đi."

Tôi đứng lên toan bước đi thì Cho nắm tay tôi kéo ngồi lại ghế.

"Chuyện này cần nói ở đây."

Tôi nhíu mày, ra chiều khó hiểu. Thật sự khá lo lắng trong lòng, vẻ mặt của Cho căng thẳng làm tôi không dám hó hé. Khoanh tay dựa lưng vào sofa, tôi mở lời:

"Chị nói đi."

"À em biết đấy, với chị thì khá thích nhưng chị nghĩ là em nên thay đổi cách xưng hô với Cedric và Oliver. Dù gì họ cũng lớn hơn em mà xưng hô như vậy chị thấy không được hay cho lắm."

Vãi... Chết, nhưng mà tôi chỉ buột mồm thôi, thật đó. Không cố ý chửi thề đâu. Ắt hẳn giờ sắc mặt tôi tệ lắm, vì thấy Cho Chang căng thẳng mà tăng lên gấp bội luôn kìa. Vậy chị có nghĩ đến tôi không vậy trời? Lúc Cho Chang chuẩn bị nói tim tôi thật sự muốn nhảy tõm ra ngoài vậy. Có chuyện bé tí mà mặt ai cũng như đang đi đánh trận, chắc Cedric và Oliver cũng chung tình cảnh với tôi đây mà...

"Ý chị là xưng hô kiểu anh em sến súa giống tình nhân đó hả? Tởm gần chết." Tôi đánh tiếng thở dài bất lực.

"Dĩ nhiên đó là một kiểu xưng hô hết sức bình thường, chẳng qua là do em nhạy cảm quá thôi."

"Đúng đấy, anh thấy thế bình thường mà."

"Tùy! Như nào cũng được. Có mỗi việc xưng hô thôi mà chị làm nghiêm trọng như bàn kế hoạch xâm chiếm thế giới ấy. Nhảm nhí hết sức."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info