ZingTruyen.Com

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To Die

Quyển 1 - Chương 11

Niiny_Porpington


Sau giải Quidditch là thi học kỳ để kết thúc năm học. Tôi quay về nề nếp cũ, sống chạy đua với thời gian. Việc ôn dồn nhiều môn vô tình làm tôi căng thẳng khủng khiếp, kết quả là sau đó tôi có xin giáo sư Snape rời trường một ngày để đi cắt kính mới vì đọc sách quá nhiều.

Trước hôm thi một ngày, tôi chôn mình trong thư viện cả buổi. Cắm cọc ở thư viện từ lúc 6 giờ sáng, tôi thậm chí còn chẳng thèm đoái hoài đến đại sảnh đường để gặm một chút đồ điểm tâm. Tôi chọn cái bàn ở góc khuất thư viện, ở cạnh một cái cửa sổ to nhìn ra được sân sau của Hogwarts hướng tới hồ Đen. Trên bệ còn kê thêm hai, ba cái gối. Tôi đeo cái kính cận lên, bày giấy bút ra khắp bàn, bắt đầu đi dọc các dãy sách để tìm tư liệu.

Thở thôi cũng biết tôi đang học nhiều môn cùng một lúc. Tôi để cuốn sách Lịch sử trước mặt, miệng lẩm bẩm các mốc thời gian khác nhau. Tay liên hồi chép các công thức độc dược khó nhớ và những câu bùa chú khó thuộc. Tôi cảm thấy cả người đang nhũn ra vì mệt đây này.

Tôi vuốt gọn vài cọng tóc mai rơi lòa xòa trước chán, đưa tay ra sau xoa xoa gáy thả lỏng một chút. Trời khá nóng vào lúc này, tôi thì có mái tóc dày. Thế nên cuối cùng chỉ đành búi nó thành một cục, hơi lòa xòa một tý nhưng vẫn tạm chấp nhận được.

Tôi ụp quyển sách Bùa chú lên đầu, mặt nhăn nhó khi thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua cửa sổ. Má nó, này là con nào chứ không phải mình đâu. Tôi bây giờ trông hốc hác và thiếu sức sống khủng khiếp, mắt thâm đen như hai tuần chưa được ngủ vậy. Nói thật, trông tôi như thằng nghiện.

Khẽ thở hắt một hơi, tôi mong không ai đến quấy rối tôi vào lúc này. Bằng không tôi sẽ nổi điên mất.

"Em đang ôn thi hả?" Ai đó đã nhấc quyển sách dày che mặt tôi đi.

Giờ thì tôi xin vả vào mồm mình 3 cái, sao vừa mới nói xong là xuất hiện liền vậy trời... Cho Chang và Cedric, sao còn cả Oliver nữa vậy? Mọi người tính kế phá buổi ôn tập của tôi hả? Aaaa... Trời ơi, em còn chưa đánh dấu chương mà chị Cho.

"Trả sách cho em nào Cho Chang." Tôi mệt mỏi lên tiếng, nén cục tức trong cổ xuống.

"Nào! Đừng suốt ngày cắm đầu vào học thế, chơi Quidditch với bọn anh cho khuây khỏa đi."

"Tôi nhắc nhở nhẹ cho anh biết là các môn thi đang chờ ủi đít tôi vào ngày mai, để im cho tôi ôn bài Oliver à. Mùa giải đã Quidditch qua rồi." Tôi cáu gắt gằn giọng, tự niệm kinh trong lòng để không bật dậy làm loạn.

"Sao em ham học quá vậy?"

"Tôi muốn làm huynh trưởng vào năm thứ 5. Khi là người đứng đầu Slytherin, thành tích của tôi chắc chắn luôn phải ở nhất, hoặc ít nhất là bây giờ tôi muốn thành tích của mình phải tốt nhất Slytherin."

"Nghe giống bọn quý tộc thuần huyết quá nhỉ?" Oliver nhíu mày, tay xoa đầu tôi.

"Quan điểm cá nhân" Tôi nhún vai, khoanh tay khoa trương thở mạnh.

"Trông em tiều tụy quá, đừng học nhiều như thế rất có hại cho sức khỏe. Nhìn em giống bộ da bọc xương lắm rồi, con gái phải biết chăm sóc bản thân hiểu không hả?" Cedric nhẹ nhàng nhắc nhở, anh gập mấy cuốn sách lại, sắp xếp bàn học cho tôi.

Tôi chống cằm nhìn Cedric một lúc lâu, chờ sau khi anh ấy đã làm xong việc mới đáp khẽ, "Mọi người cứ đi đi, đừng quan tâm đến tôi. Tôi ổn mà." Sau đó thẳng thừng phủi tay, mang hàm ý đuổi người.

"Trước ngày thi em nên để tinh thần thoải mái một chút." Oliver cầm cổ áo tôi nhấc ra khỏi ghế, bàng hoàng nhìn tôi.

"Em nhẹ quá vậy?" Này anh trai, không ai dạy anh rằng hỏi về cân nặng của một thiếu nữ là bất lịch sự à? Mà thôi, trông chờ gì vào bộ não chỉ có nhiệt huyết với Quidditch chứ...

"38 kg." Tôi bặm môi, đánh vào tay Oliver.

"Hả!?" Chị Cho có vẻ hoảng hốt.

"Như vậy là quá gầy. Nếu cứ tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến thể lực, tinh thần và cả não bộ của em đấy. Em cao tầm 1m55 thì ít nhất cũng phải 42 kg."

"Oliver thả tôi xuống." Anh Oliver thả tôi xuống ghế.

"Tôi còn chưa thuộc được công thức món Dược Co Rút và nhiều loại bùa khác." Tôi đảo mắt, dơ tay chỉ về phía lối ra, "Nên mời mọi người biến đi cho!"

"Em còn mọt sách hơn cả Ravenclaw bọn chị đấy."

"Kệ em."

"Thôi hết thuốc chữa với con mọt sách này rồi, đi nào!" Nói rồi chị Cho kéo Oliver và Cedric đi.

Lúc giật mình kiểm tra lại đồng hồ đã là 8 giờ hơn, gần sát giờ giới nghiêm. Thủ thư Pince cau mày nhìn tôi, thẳng thừng đuổi về. Loạng choạng chống tay đứng dậy, chân tê rần vì ngồi quá lâu. Tôi nhét mấy cuộn giấy da và hộp mực vào cặp, khoác ngang hông rồi ôm chồng sách cao ngang đầu mệt mỏi rời đi trong tiếng xương cốt kêu răng rắc của bản thân.

Bỗng Coffey từ đâu bay tới, ôm hộ tôi hơn nửa chỗ sách.

"Quý ngài Coffey đây đang làm gì ngoài này? Sắp tới giờ giới nghiêm rồi."

"Tôi là đang làm việc của một tân huynh trưởng tương lai, Friszore. Giúp đỡ học sinh nhà mình."

"Anh tham gia tranh cử chức vụ huynh trưởng?"

"Đúng vậy Friszore."

Tôi ngẫm nghĩ một lát, quyết định lên tiếng.

"Vậy rất đáng mong chờ, anh chắc hẳn sẽ thắng cử thôi. Anh là một người tài giỏi mà."

Coffey bưng hộ tôi đống sách tới tận trước cửa phòng, vỗ đầu tôi một cái trước khi quay về phòng của mình. Tôi cảm thấy anh ta cư xử có chút lạ lùng, nhưng không mấy để tâm lắm mà mở cửa bước vào.

"Quý cô Friszore là có quan hệ gì với gia chủ tương lai nhà Coffey đây?"

"Anh ta làm trách nhiệm của 1 đàn anh thôi, cần gì làm quá lên vậy?" Tôi đang mệt nên không tránh được lớn tiếng, sau đó thả rầm đống sách lên bàn.

Con nhỏ Litzy chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi ngủ luôn. Đêm hôm đó tôi vùi mình vào chăn, mùi hoa hồng thơm nhẹ đồng hành cùng trong giấc mộng.

Sáng hôm sau bọn tôi phải chạy đi chạy lại hụt cả hơi để đến các phòng thi, những môn học được dàn đều trong một tuần. Học sinh năm nhất có những môn học bắt buộc và các môn học phụ tùy ý lựa chọn, và tôi thì chơi ngu đến mức đăng ký hết tất cả các môn. Hậu quả là so với Litzy, tôi còn cực nhọc hơn gấp ba, bốn lần nó.

Sau cả tuần căng thẳng, tôi kiệt sức hoàn toàn. Buổi tối sau khi thi xong môn cuối là Lịch Sử Pháp Thuật, tôi chết giấc ở trên kí túc xá không ăn tối. Còn lại chỉ nhớ Litzy đã kể phải nhờ huynh trưởng bế tôi vào bệnh thất. Quanh đi quẩn lại vẫn cắm mặt vào đây, ngày qua ngày nhìn bộ mặt nhăn nhó của cô Pomfrey.

Sau ba ngày trải nghiệm khóa hồi sức đặc biệt gồm sáng một khay thuốc bổ đủ loại và tô cháo gà không có thịt, chiều thêm một bình thuốc (tôi gọi nó là nước cống được chưng cất) và lại là cháo gà không có thịt, Tôi được trả về với vòng tay Litzy.

Cơ mà thể xác mới được nghỉ ngơi chứ tâm lý thì chưa. Tôi đang lo muốn chết, sốt sắng chờ kết quả thi được công bố.

Vì thi xong rồi nên không có gì để dạy nữa, những tiết học bắt đầu trở nên nhàm chán. Và thế là hai tuần học sau đó, tôi cúp thẳng. Cả buổi chiều rảnh rỗi, tôi bế Luxie đi một vòng quanh trường, thỉnh thoảng tạt qua chỗ Fred và George xem họ chơi khăm. Tôi có lôi cây guitar bị vứt xó trong rương từ hồi đầu năm ra gảy chơi chơi, kết cục rất được mọi người trong Slytherin yêu thích.

Những cho đến khi chạng vạng, tôi mới bắt đầu lục đục chạy về phòng lấy ít đồ ra ven hồ ngắm cảnh, cảm thụ vẻ đẹp của ánh mặt trời dịu nhẹ dần biến mất sau chân núi. Tôi thả hồn theo những đám mây, để cho ngọn gió cuốn trôi đi bao phiền muộn. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi đuôi, đứa trẻ giữ lớp mặt nạ quá lâu cũng sẽ bị vỡ, tôi quay về với chính bản chất thật của mình.

Lá cây xào xạc một hồi, đưa hương cỏ dại bay đi xa. Dưới núi tiếng quạ kêu nao nức. Tôi hít một hơi, sắp đặt giá vẽ, bóp màu ra tô tô quẹt quẹt. Dùng cả năm giác quan, bằng tất cả sự nhạy cảm vốn có, tôi tô lại những gì trước mắt mình. Làn gió mát mơn man qua tay tôi, cuốn lá bay đi. Mặt hồ Đen phẳng lặng bao ngày giờ lại gợn từng đợt sóng. Tất cả đều tạo nên một khung cảnh yên bình như trong tâm.

Tôi sẽ không nói bức tranh này mình đã vẽ xong hay chưa đâu. Cầm máy ảnh lên chụp một bức bầu trời, tôi tràn ngập sự hài lòng. Bầu trời luôn hùng vĩ và to lớn, lúc xinh đẹp rực rỡ, lúc xám xịt tối đen. Chẳng ai hay biết rốt cuộc cái nào mới là vỏ bọc thật sự của nó.

Tôi nghĩ lúc hè sẽ thưởng cho bản thân một chuyến đi tới Bulgaria. Vì sao lại là Bulgaria ư? Hmm... Chắc là vì nó có Durmstrang. Tôi luôn ao ước vào trường đó trước đây. Nhưng khổ nỗi lúc nhận được thư mời nhập học tâm hồn còn non trẻ chưa trải sự đời, tôi vứt toẹt lá thư vào lò sưởi, cả thư của Beauxbatons nữa. Nhớ lại tôi thấy tiếc hùi hụi, muốn đập đầu vào tường tự vẫn cho xong.

Nhưng tôi cũng không hối hận khi vào được Hogwarts đâu, ít nhất ở đây tôi còn có mọi người mà.

Tôi có tìm hiểu được giải đấu Tam Pháp Thuật ở thư viện tuần trước, nó nói về cuộc thi liên trường giữa Hogwarts, Dumstrang và Beauxbatons. Họ bảo cuộc thi này đã bị cấm từ lâu rồi nhưng tôi vẫn có linh cảm nó sẽ được mở lại trong vài năm tới. Hy vọng lần này tôi linh cảm không sai.

Tôi không rõ lắm về cuộc thi này, chỉ biết nó lập ra để đánh giá phẩm chất, năng lực và chất lượng của từng trường thôi. Họ sẽ chọn lọc để đưa học sinh vào bảng xếp hạng (?) chắc vậy.

Thật sự là có lợi nha, nếu được chọn thì chẳng phải một công đôi việc hay sao? Tôi vừa thực hiện được ước mơ học Durmstrang, vừa có thể mang danh dự về cho cả Hogwarts.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com