ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

Quyển 4. 136, Nhật kí những ngày mùa hè của năm 1994

_Cam_142

Gần đây lại hay nằm mơ, mà đều là những giấc mơ quen thuộc. Toàn là Violet, rồi Violet cùng James Potter, rồi cùng Sirius Black, cùng Remus Lupin, cùng Lily Evans, và cùng tôi. Mọi khung cảnh đều có thể tái diễn một cách rõ ràng trong tâm trí, từ khi rời khỏi nhà Dursley, cái gì liên quan tới Violet cũng ngày càng trở nên sắc nét hơn.

Linh cảm chính là nếu Violet còn sống, chắc chẳng sớm thì muộn tôi sẽ gặp bà ấy thôi.

10 giờ sáng ngày 15/7 của năm 1994, một tháng sau kì nghỉ hè của năm Ba, tôi bị đánh thức bởi tiếng điện thoại bàn.

Thật phiền phức.

Tôi tiếp tục nhắm mắt, lật chăn ngồi dậy, từ phòng ngủ bước ra phòng khách, nhấc ống nghe áp lên tai, ngái ngủ nói:

-"Alo."

-"Tỉnh ngủ đi."

Tôi lèm bèm đáp, "Vẫn còn sớm mà. Tối qua tận 2 giờ sáng mới có thể đi ngủ, không để người ta ngủ thêm được à?"

-"Bây giờ là 10 giờ sáng rồi Orange."

-"Đang trong kì nghỉ hè mà."

-"Cậu không thể tiếp tục sống kiểu vô tổ chức như thế hiểu không? Cứ thế này mà vào năm học thì sẽ vô cùng vất vả đấy."

Tôi cười cười tựa lưng vào tường, vừa đáp lại, "Trọng tâm là chúng ta đều có việc quan trọng hơn là chờ đến năm học. Đợi tới lúc vào năm học sẽ điều chỉnh sau."

-"Lúc đấy thì quá trễ rồi! Cậu phải sửa đổi ngay bây giờ!"

Tôi bật cười.

-"Khéo lo quá, Hermione."

***

Trở lại 1 tháng trước, đúng 1 tháng trước, ngày 15/6 của năm 1994, tôi chính thức bước ra khỏi nhà Dursley.

Tôi trả toàn bộ mọi thứ cho nhà Dursley, quần áo lẫn đồ đạc, chúng tôi còn phải tốn thời gian làm việc với luật sư. Dù gì 13 năm tôi sống là trên danh nghĩa con gái thứ của Vernon và Petunia Dursley, bây giờ muốn cắt bỏ hoàn toàn cũng không thể đơn giản qua loa được.

Andrew sắp xếp việc gặp mặt luật sư từ Bộ trong 2 ngày để giải quyết việc thừa kế tài sản, sau đó thì 2 ngày nữa để làm việc với luật sư từ tòa án Anh. Sau khi tôi đặt bút kí tên vào bản hợp đồng cuối cùng từ tòa án Anh gửi tới, biết rằng từ giờ sẽ không còn là Orange Dursley nữa, tôi trái lại thấy vô cùng mệt mỏi.

Lúc thẩm vấn có hỏi lí do tôi kiên quyết muốn từ nhà Dursley đến thế. Tôi chỉ đơn giản bảo vì không muốn tiếp tục sống cùng họ nữa, đôi bên đều không muốn, họ ngứa mắt tôi mà tôi cũng không vui.

Vị luật sư lại bảo, "Cháu thật sự ghét bỏ họ đến thế à? Tốt xấu gì cũng sống với nhau 13 năm rồi."

Tôi giật mình nhìn ông ấy.

Có thật sự ghét họ không, điều đó đến giờ cũng không quan trọng nữa.

Andrew cùng tôi tính toán trong một ngày tiếp, chi phí sinh hoạt đến tiền học và tiền ăn uống trong 13 năm nay, tổng giá trị lên tới hơn 30 triệu Bảng Anh. Tôi trầm mặc nghĩ thật sự đó có phải là một con số lớn không, nhưng sau đó vẫn không nói gì. Andrew viết một tờ chi phiếu, gửi tới nhà Dursley, tôi ngoại trừ cái vòng của Violet thì cái gì cũng không đem theo nữa.

Cứ vậy đơn giản mà chấm dứt.

15/6/1994, Orange Dursley không còn tồn tại nữa rồi.

Sau đó một tuần tôi ở tạm nhà Andrew. Anh ấy bảo tôi có hai lựa chọn, hoặc là cùng sống với anh ấy, hoặc là tìm nhà ở riêng. Tiền nhà tiền nước sẽ do nhà Williams lo liệu, tôi tốt nhất nên nghiêm túc suy nghĩ nên làm gì trong tương lai đi.

Thời điểm đó, bên thế giới pháp thuật mở một phiên tòa vô cùng lớn. Theo lời ép buộc của Andrew, tôi mặc áo sơ-mi, đeo nơ ở cổ, mặc quần jean màu đen, sau đó đến xem hai bên thiện ác đối nhau.

Một bên cho rằng Sirius không đáng được tha thứ, một bên cho rằng chú ấy thật sự vô tội. Pettigrew được đưa ra ở phút cuối, ông ta run đến nỗi không nói được một từ. Đối mặt với sự chỉ trích từ một đám đông đang cao hứng, hiếm ai có thể giữ bình tĩnh lắm.

Tôi cười nhạt, kết cục xứng đáng cho một kẻ phản bội.

Sau khi phiên tòa ngày đầu tiên kết thúc, tôi gặp Sirius ở phía sau Bộ. Tôi nhìn chú ấy, Sirius đã cạo râu đi, cắt tóc ngắn, dù là đến phiên tòa biện hộ cho chính mình, chú vẫn mặc áo khoác da đen của Muggle, quần bó cùng đôi giày thể thao đen, dáng vẻ phóng túng thản nhiên, nếu không phải tôi là người trong cuộc còn tưởng chú chỉ đang đơn thuần đi dạo phố.

Đôi mắt chú rạng ngời nhìn tôi, khiến tôi thật sự có một loại tin tưởng: Chú sẽ thắng, sẽ thành công, sẽ đường đường chính chính là người giám hộ của Harry.

-"May mắn nhé, Sirius."

Chú ấy mỉm cười, "Đều nhờ con cả."

Tôi lặng lẽ lắc đầu, "Cháu thật sự không làm gì. Chú đừng có nghe Harry nói lung tung."

-"Lung tung? Thế thì..." Chú ấy cười khẩy một cái, chế giễu nhìn tôi. "Việc hai đứa đang hẹn hò cũng là chuyện lung tung à?"

Tôi trợn tròn mắt.

-"Không có! Sao chú biết---"

-"Không có gì là Harry không kể cho chú cả. Thằng bé rất vui đó, nó bảo đã thích con lâu rồi, rốt cục thằng oắt nào khiến con mãi đến giờ mới chấp nhận nó thế hả?"

Tôi vu vơ nghĩ tới Theodore Nott, hậm hực hất mặt, "Không ai cả. Từ đầu tới giờ chỉ có một người thôi."

Sirius xoa mái tóc xoăn, đột nhiên cười buồn, "Định mệnh thật đấy. Violet cũng thích James, rồi con cũng thích Harry. Hy vọng hai đứa có một cái kết đẹp hơn so với hai đấng thân sinh của mình."

Tôi mơ hồ hiểu ý nghĩa câu nói của chú, nhưng cũng không tỏ ý muốn hiểu thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.

-"Phải rồi, hiện giờ con đang ở đâu vậy?" Sirius búng tay. "Chú đã chuẩn bị mọi thủ tục để có thể nhận nuôi Harry, chú rất vui, cuối cùng cũng có thể trở thành người giám hộ chính thức của thằng bé rồi. Bọn chú dự định sẽ ở căn nhà của gia tộc Black hồi trước, còn con thì sao?"

Tôi vuốt tóc, "Hiện giờ thì cháu đang ở London, với...ờ, anh họ cháu. Nhưng cháu đang tính ra ở riêng."

Sirius nhíu mày, "Ở tuổi này mà ra ở riêng thì rất vất vả. Thực ra nếu con không ngại có thể đến ở cùng chú, nhà Black có rất nhiều phòng trống, thêm một người---"

-"Cháu sẽ ngại, Sirius." Tôi lập tức cắt ngang. "Cháu đương nhiên sẽ rất ngại rồi."

Bởi vì chú và Harry, hai người đều là đàn ông. Hiện giờ tôi đã 14 tuổi, kì sinh lí cũng có rồi, chẳng lẽ lại một thân một mình ở với hai đại nam nhân, loại chuyện này tôi có chết cũng sẽ không làm. Andrew chỉ là tạm thời, chẳng sớm thì muộn sẽ tạm biệt thôi.

-"Vậy..." Sirius nheo mắt. "Con có thể thử tìm đến khu nhà hồi trước Violet sống."

Tôi giật nảy một cái.

-"Cái gì?! Violet?! Bà ấy từng sống ở Muggle ạ?!"

Sirius gật đầu nhẹ tênh, "Ừ, ngay sau khi cô ấy ra trường. Thực ra lúc năm Sáu đã thường xuyên về khu căn hộ này ở vào các kì nghỉ dài, chú cũng có đến thăm mấy lần, tới khi Violet tốt nghiệp năm Bảy thì hoàn toàn định cư luôn."

Tôi sốt sắng nói, "Cho cháu địa chỉ đi! Ngay lập tức, chú Sirius! Ngay lập tức!"

3 ngày sau chờ phiên tòa kết thúc, Sirius thành công giành chiến thắng, tôi lập tức quay lại London tìm theo địa chỉ đến chỗ khu tập thể Violet ở ngày trước.

Thời điểm tôi tìm được đến liền phát hiện, nơi này quả thực vô cùng tốt. Nhà ở trung tâm, giao thông tiện lợi, từ cổng chung của khu nhà đi về bên phải 100m là một dãy các cửa hàng tiện lợi, qua trái 200m có các quán ăn nhanh. Sau khi tôi tìm đến người quản lí nói chuyện, bà ấy còn nói thêm, đi thẳng một đoạn nữa ở bên trên còn có các trung tâm dạy phụ đạo.

Mắt nhìn của Violet quả nhiên không tồi chút nào.

-"Cháu trông qua vẫn còn nhỏ tuổi nhỉ? Sinh năm bao nhiêu vậy?"

Tôi lười đến nỗi không thèm rời mắt khỏi bộ sưu tập tranh treo tường của quản lí khu nhà, nhỏ giọng đáp, "Năm 1980 ạ."

Bà mỉm cười, "Bằng tuổi cháu gái ta rồi. Con bé không đến trường học, sức khỏe con bé hơi yếu, phần lớn thời gian là ở trong nhà, học hành thì mời gia sư về. Cháu thì sao? Ba mẹ đâu mà để cháu đi tìm nhà thuê ở ngoài vậy?"

Tôi liếm môi, cố lảng tránh câu hỏi của bà ấy, hỏi ngược lại, "Bác làm quản lí khu nhà được mấy năm rồi ạ?" Tôi dò xét nhìn bà, trông rất trẻ trung, động tác nhanh nhẹn, có lẽ mới ngoài 40 là cùng.

-"Tính ra thì được hơn 20 năm rồi. Từ lúc ta tốt nghiệp đại học đến giờ, đây là do ba mẹ ta để lại." Bà mỉm cười. "Phải rồi, ta là Mary Kelvin, cháu tên gì?"

Tôi mím môi, "Orange ạ." Trước khi đợi Mary kịp hỏi thêm, tôi nói tiếp. "13 năm trước có ai tên Violet Williams đến ở không ạ?"

Mary cười khúc khích, "Cháu nói tới Violet à? Đương nhiên rồi, đến giờ cô ấy vẫn còn trả tiền thuê nhà hàng tháng đều đặn đấy. Dù ta chẳng bao giờ thấy cô ấy trở về, nhưng mỗi ngày cuối tháng đều gửi tiền theo định kì, có một khoản tiền rất lớn được đưa tới, còn bức thư gửi kèm có chữ kí của Violet nữa."

Tôi nheo mắt, "Gửi tiền định kì?"

-"Ừ, mỗi tháng. Nhưng số tiền rất lớn, ta luôn muốn gửi trả tiền thừa mà không biết làm thế nào." Mary thở dài. "Trên thư cũng không có địa chỉ người gửi."

Tôi thở hắt một cái.

-"Vậy, có thể cho cháu xem căn hộ của Violet được không ạ?"

Mary cực kì niềm nở gật đầu, "Cứ tự nhiên."

Tôi đảo mắt, bác ấy đúng là không biết bảo vệ quyền riêng tư của khách gì cả.

Tôi theo Mary Kelvin lên tầng 2, hành lang khá ngắn, khu tập thể 3 tầng, mỗi tầng có 3 căn hộ, căn hộ mà Mary dẫn tôi tới là căn hộ 203 ở cuối cùng trên hành lang tầng 2.

Thời điểm đầu tiên bước vào căn hộ 203, tôi lập tức bật khóc.

Hành lang dài trên sàn gỗ cùng bức tường hai bên treo tranh đầy ắp, khung cửa sổ nhìn ra ngoài vườn sau...

Mẹ ơi...

Cứ thế, thuận lí thành chương, tôi dọn đến ở căn hộ đó. Theo lời Andrew, tôi đóng trước 3 tháng tiền nhà, tiền điện nước hàng tháng có thể gửi Mary cũng được. Ngày 15 hàng tháng đưa tiền điện nước cho bà ấy, bà sẽ thuận tiện đến ngân hàng nộp luôn cho cả khu.

Từ sau khi tôi đến, khoản tiền định kì hàng tháng cũng biến mất, người gửi tiền cũng không dấu tích mà lẳng lặng rút lui, giống như thể biết được căn hộ 203 ngày trước từng được Violet ở giờ đã có chủ mới, mà lại còn là con gái của Violet nữa. Tôi lục tìm lại thời gian vận chuyển trên bức thư gần nhất, mới vào cuối tháng 5, sau đó đến bưu điện tìm hiểu.

Kết quả lại chẳng tìm được gì. Nhân viên bưu điện nói, "Bảo mật khách hàng."

Tôi thất vọng trở về căn hộ mới, buồn chán chép miệng.

1/7/1994, chính thức sống một cuộc sống của riêng mình.

***

Thực ra đợt trước có bảo kết thúc quyển 3 sẽ đăng luôn bộ tiền truyện. Mọi người có ai muốn đọc tiền truyện không ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com