ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

Quyển 2: 28.

_Cam_142

Kì nghỉ hè tại căn nhà Privet Drive đó có vô số rắc rối, đó mới chỉ là theo tôi nhận định khái quát.

Vì một lí do nào đó, ba tôi ghét cay ghét đắng con cú của Harry. Tôi lại thấy đó là việc rất bình thường, con Hedwid khá đáng yêu, vả lại nó cũng chẳng làm phiền gì tới tôi, thế nên tôi không ghét nó như ba.

Theo như Harry giải thích, ba tôi căm thù con Hedwid là vì cái tiếng rúc rúc của nó, và cả tiếng đập cánh. Tôi nghe mà thấy bất bình, vậy nên tôi nói thẳng với ba.

-"Nó là động vật mà ba, và đặc biệt hơn cả, nó là một con cú. Con nhấn mạnh cho ba, một CON - CÚ! Thế nên ba không thể nào bắt nó không kêu "rúc rúc" được, đó là ngôn ngữ của loài cú mà?" Tôi khoát tay. "Chứ thử ví dụ, Dudley làm cú mà không kêu "rúc rúc" thì sẽ kêu "ụt ụt" sao?"

Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn không có ý chửi xéo ai. Tôi thề với danh dự của mình, tôi chỉ định lấy ví dụ, và bất kì thứ gì có thể bật ra để cãi lại ba tôi đều vô thức phun hết.

Phải mãi cho đến khi Harry nằm ôm bụng cười sằng sặc trên đất, và Dudley đã giận đỏ đến tím tái cả mặt, tôi mới có thể định hình ra lời nói của mình mang nghĩa gì.

Tôi cười gượng, xua tay.

-"Hãy thứ tha cho đứa em vô tội này."

Harry cười sặc sụa, "Vô tội! Khặc khặc, vô tội!"

Tôi trừng mắt, "Cậu đừng có thêm dầu vào lửa! Dudley, nghe này, em chỉ có ý muốn lấy ví dụ, em không có ý định...nói thẳng vào mặt anh, nên hãy tin em, thực sự em không có ý đồ gì xấu xa."

Harry đập bàn cười càng to.

-"Tiểu thư Orange, vươn đến một mái nhà mà chỉ được nói sự thật, cậu có thấy lời nói của cậu đầy sơ hở không?"

Tôi vò đầu, đẩy cậu ra khỏi phòng, "Chết tiệt, cậu đi ra chỗ khác đi! Cậu chẳng giúp ích được gì hết!"

Dudley thì lại có ý nghĩ khác. Anh ta giận đỏ mặt, hai tay nắm chặt vào khăn trải bàn ăn, phừng phừng nhìn tôi. Và nếu như không phải người đang đứng trước mặt anh ta là tôi mà lại là Harry, tin tôi đi, cái đĩa thịt muối kia giờ sẽ nằm trên mặt cậu ta.

Tôi cười nịnh nọt, chớp hai mắt.

-"Em sẽ cho anh phần thịt muối đền tội."

Dudley gằn giọng, "Gấp đôi phần thịt muối!"

Tôi nghiến răng, "Bộ cái trường Smeltings gì gì đó không nhồi đủ cái bao dạ dày của anh hả?!"

Cha tôi đập tờ báo xuống bàn:

-"Orange, không được nói bậy! Khi còn học Smeltings cha chưa bao giờ bị bỏ đói!"

-"Dĩ nhiên họ không thể bỏ đói học sinh!" Tôi cảm thán. "Nhưng con rất phản đối việc họ nhồi học sinh và nuôi chúng thành một con heo! Ba có biết tỉ lệ béo phì và bị mắc ung thư là khoảng hơn 70% dân số không?! Tin con đi, một ngày học Smeltings chính là một bước tiến gần đến bệnh ung thư!"

Dường như không thể nghe nổi những lời tôi nói nữa, ba tôi xách cổ ném tôi ra khỏi phòng ăn. Trước đó tôi còn kịp nghe Dudley kêu với mẹ:

-"Mẹ, cho con thêm thịt muối."

Và cả tiếng ba tôi, "Petunia, cho anh thêm li cà phê."

Tôi hừ một tiếng bực dọc, bọn họ chẳng biết lắng nghe gì cả.

Harry đang ngồi chơi với con Hedwig ở phòng khách, điều này khiến tôi rất thán phục. Sau khi bị ba mắng mỏ thậm tệ về con cú, cậu ấy rất nhanh chóng quên đi mấy cái lời sỉ nhục không được hay ho lắm của ba. Tôi thở dài, lấy một ít hạt óc chó từ trên bàn ném vào lồng con Hedwig.

-"Cậu thật giống hệt một con cá."

Harry hả một tiếng, "Cá là sao?"

Tôi đảo mắt, "Chính xác là cá vàng. Có biết mấy quyển truyện Trung Quốc trên mạng không? Tớ có đọc một quyển tên là Trâm."

Harry cắt ngang, "Cậu biết đọc tiếng Trung Quốc?"

Tôi gật gù, "À, cậu không được thân với Slytherin lắm. Thử nói chuyện với mấy người trong đó đi, như tớ này, bọn họ biết rất nhiều thứ tiếng. Một trong số họ có niềm đam mê với truyện Trung, nên là gửi cho tớ quyển Trâm đọc thử." Tôi nghịch nghịch con Hedwig, nói với cậu ấy. "Đó là một quyển truyện hay."

Đợt đó tôi đang bị nghiện mấy bộ truyện cổ trang, đặc biệt là bộ Trâm của Trung Quốc do Châu Văn Văn viết. Mặc dù tôi hiểu lõm bõm được mấy ý, xong chỉ thế cũng đủ để tôi sâu sắc cảm nhận nỗi oan ức của Hoàng Tử Hà trong chuyện, cũng như tình yêu nồng thắm của Tử Hà với Lý Thư Bạch.

Harry cũng biết mấy cái này, mặc dù cậu ấy nghe tôi ca tụng đến nhàm tai nên chẳng muốn hỏi nhiều. Xong cứ mấy lúc tôi lên cơn diễn xuất trở về thời cổ trang, cậu ấy cũng rất biết phối hợp đi cùng. Tôi có cảm giác chúng tôi bỏ học làm nghề diễn viên cũng kiếm được khối tiền.

-"Lý Thư Bạch đã nói rằng: "Cá là một loài vật vô tri ngu muội, ký ức dù sâu sắc đến đâu cũng chỉ ghi nhớ được trong vỏn vẹn bảy cái búng tay, sau đó sẽ quên hết." Lúc nói thế, tôi diễn kịch, làm động tác búng tay trong không khí. Ngón tay lại đụng phải chiếc lồng kim loại, hơi đau đau, tôi đành dừng lại.

Harry cười haha, cầm tay tôi xem xét.

-"Chứ ý cậu nói là tớ là một kẻ vô tri ngu muội?"

Ngay vào lúc này, tôi lập tức lên cơn. Tôi vung tay, làm điệu bộ cung kính.

-"Bệ hạ, ý thần thiếp là bệ hạ là một kẻ mau quên. Chuyện mới kết thúc trong chưa đầy 7 cái búng tay, bệ hạ đã có thể nhanh chóng quên đi mà bước tiếp. Thần thiếp quả thực vừa bội phục vừa khinh thường. Bệ hạ, hãy nhận của thần thiếp một lạy." Tôi làm bộ quỳ xuống.

Cậu ấy hơi khựng lại, xong nhanh chóng bật cười, phất tay áo, "Nương tử miễn lễ, haha." Harry lại châm chọc nhìn tôi. "Nương tử là đang khinh thường trẫm cái gì?"

Tôi đặt ngón trỏ lên môi suy nghĩ:

-"Thần thiếp là nghĩ đến tương lai xa. Bệ hạ thử nghĩ, nhỡ sau này bệ hạ yêu ai đó, mà 7 cái búng tay đã quên sạch về người ta thì tình yêu bền vững sao nổi?"

-"Nương tử cứ đùa, chẳng phải ta đã gặp một người sẵn sàng bên ta trọn kiếp sao?" Harry đánh mắt về tôi. "Hay nàng có ý định bỏ rơi ta?"

Tôi lập tức thoát khỏi vai diễn, "Đùa đủ rồi, tớ đang nghiêm túc đấy. Nhỡ sau này tìm được người yêu thì chẳng lẽ cậu sẽ nhanh chóng quên? Muốn làm playboy hả?"

Harry xì một tiếng, "Cậu khéo lo. Gặp nhau lâu rồi thì sẽ không quên đâu. Ví dụ như..." Harry đảo mắt. "Tớ cũng không thể nào đi quên một người đã bên mình 10 năm, đúng không?"

Tôi nhìn cậu, "Bên cậu 10 năm chỉ có tớ, cậu mà quên thì tớ sẽ đánh chết cậu tại chỗ." Tôi hất tay. "Avifors. Biến thành chim rồi chui vào lồng cùng Hedwig đi."

-"Dĩ nhiên rồi, cũng đừng có ý nghĩ biến tớ thành chim. Mà tớ cũng sẽ không để cho cậu đánh chết đâu." Harry tự hào vỗ ngực. "Mạng tớ chỉ có một, tớ không bảo quản nó được thì sẽ đến lượt cậu."

Tôi cười lạnh, "Ai thèm bảo toàn mạng cho cậu chứ?" Tôi đạp đạp chân vào người cậu. "Cậu nhanh đi chết đi, thế giới này sẽ bớt một kẻ não tàn."

-"Nương tử sao có thể ăn nói vô lễ thế với ta?" Harry thở dài, cười cợt nâng cằm tôi lên. "Đêm nay ta phải phạt nàng nha ~"

Tôi đen mặt, cậu ấy bị tôi tiêm nhiễm rồi.

Sau đó có tiếng mở cửa phòng bếp. Cả hai đứa bọn tôi lập tức dừng cuộc nói chuyện, nhanh chóng xách con Hedwig bỏ lên lầu, tránh để ba tôi lại kêu gào lần nữa.

Harry ( lúc này đã nghiêm túc trở lại) bảo bản thân đang muốn luyện mấy phép phát sáng, mà cứ được mấy giây niệm chú là ba tôi lại hồng hộc chạy sang. Tôi đối với chuyện này cũng khó chịu, cứ thử tượng tượng một đêm mà mấy lần liền nghe tiếng huỳnh huỵch ở ngoài, tôi phải thức giấc đến 3 lần một đêm.

Nghe mãi cũng nhàm tai, tôi bảo cậu ấy làm ơn cũng đừng luyện phép nữa. Bởi không ngoại trừ cậu ấy, tôi cũng bị ba tống hết sách vở vào cái hòm và nhốt ở dưới kho. Nhìn cậu luyện phép tự tại như thế, tôi cũng rất cực khổ.

-"Chẳng lẽ cậu không sợ bị giáo sư Snape chôn sống vì không hoàn thành bài tập sao? Cả giáo sư Mcgonagall nữa." Harry nhìn tôi. "Cậu vốn cũng chẳng có ấn tượng tốt trong mắt họ."

Tôi cắm ống mút vào hộp sữa, ậm ừ qua loa.

-"Chính bởi thế nên tớ mới không sợ. Bọn họ đã dọa chôn sống tớ cả trăm lần, căn bản cũng chưa có lần nào thực sự làm được." Tôi mỉm cười. "Mà thậm chí họ có chôn sống tớ đi, tớ cũng tin cậu sẽ không bỏ rơi người bạn này."

Harry búng tay, "Hợp ý đấy! Bởi tớ quả thật không thể bỏ rơi cậu! Cậu thật không lúc nào khiến người khác hết lo."

Tôi đảo mắt, "Bộ Hermione dạy cậu nói câu đó chắc? Nghe cứ như đã có biên soạn kịch bản trước vậy."

-"Không có, là tớ tự nghĩ." Harry chống tay lên bàn, thở dài nhìn ra ngoài. "Lại nói đến Hermione, từ lúc nghỉ hè tớ chưa nhận được bức thư nào từ họ hết..."

Tôi chớp mắt, "Vậy hả? Tớ vẫn nhận được mà?"

Harry gục mặt xuống bàn, "Xem ra họ coi mỗi cậu là bạn."

-"Không hề đâu, hẳn là có uẩn khúc gì đó." Tôi vỗ vai Harry, đột nhiên có tiếng gọi từ dưới vọng lên.

-"Orange, cô Marge gọi con này!"

Tôi nói vọng xuống, "Con xuống ngay đây! Chờ chút nhé Harry. Và nhân tiện, cho cậu." Tôi ném quyển sách phép thuật lại cho cậu. Harry tóm lấy, nhìn tôi nghi hoặc.

-"Ê, cái này là..."

Tôi cười haha, "Từ thư viện của giáo sư Snape, được chưa? Nó khá nhỏ, nên tớ giấu được vào trong gầm giường." Tôi bổ sung thêm. "Cậu có thể lấy nó, quà sinh nhật."

-"Giáo sư Snape hẳn sẽ tức điên lên..."

-"Tớ đang mong thầy ấy tức đến chết luôn kìa." Sau đó, tôi bỏ xuống tầng.

***

Cô Marge là em gái ruột của ba tôi, một người có tính bạt mạng đến gốc rễ. Tôi đã từng nói về cái sự tích một tuần từ Anh sang Abu Dhabi của cổ chưa? Nghe rất phi lí đấy, bởi lẽ đó mới chính là cái trọng tâm.

Đột nhiên lần này, cô Marge quyết định sẽ nghỉ ngơi ở nhà!

-"Hả? Cô đùa cháu sao?"

-"Dĩ nhiên là không rồi, cháu yêu ~" Cô Marge ngân nga giọng từ đầu dây bên kia. "Bởi lẽ ta rất mong có thể dành một kỉ nghỉ với cháu. Cháu đang theo học Smeltings đúng không? Nhớ mang đồng phục nhé! Ta rất mong được thấy cháu trong bộ đồng phục của ngôi trường cũ của ta đấy!"

Tôi nuốt nước bọt, "Không phải cô có kế hoạch đi nghỉ ở Majorca sao? Vé máy bay đến đó khó đặt lắm đấy!"

-"Ôi cháu yêu, vì cháu nên ta đã hủy rồi." Cô Marge nói âu yếm. "Sau khi tận mắt chứng kiến những đứa trẻ côi cút không cha mẹ ở bên Nam Phi, ta đã ngộ ra thế nào gọi là tình thương gia đình. Ta không muốn lập gia đình, nhưng ta đã có cháu, cháu yêu." Đột nhiên giọng cô trầm hẳn. "Hay là cháu không muốn dành thời gian với ta?"

Tôi hoảng mình, cảm giác bị nói trúng tim đen.

-"Khô...Không thể nào! Ahaha, cô Marge à, cháu dĩ nhiên sẽ tới rồi! Trong bộ đồng phục Smeltings, vâng vâng, cháu trông rất xinh đẹp thưa cô. Nhất định mà!"

-"Được, ta chờ cháu đấy! Ngày kia nhé!" Cụp.

Không đợi tôi nói thêm câu nào nữa, cô Marge cúp máy luôn.

Tôi cũng đặt máy xuống, và chưa để tôi kịp thở, một loạt các vấn đề ồ ập tới.

...Tôi biết kiếm đâu bộ đồng phục nữ của trường Smeltings bây giờ?!

-"AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

-"Orange?! Con yêu, con sao thế?!" Mẹ Petunia chạy bổ ra khỏi nhà bếp, cả người bà vẫn đang dính đầy kem đã ôm tôi. "Bình tĩnh con yêu, chúng ta có thể cùng giải quyết mà! Có chuyện gì sao?!"

-"Mẹ..." Tôi nhìn bà, nghẹn giọng. "Xin hãy kiếm cho con một bộ đồng phục nữ trường Smeltings."

-"...?"

Hẳn là mẹ thấy tôi quái dị lắm. Chính tôi đã tìm cách cự tuyệt đủ đường khi nhìn thấy cái bộ đồng phục nam của Smeltings khi Dudley diện nó lên mà. Hơn nữa, mới mấy phút trước, chính tôi là kẻ chê đó là cái trường nuôi heo.

...Nếu tôi mặc cái bộ đồ đó lên, tôi sẽ thành một con heo mất! AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!

***

Tôi thất thểu mò lên tầng để chuẩn bị quần áo. Mẹ tôi bảo hôm nay là một ngày ba tôi tăng tiến sự nghiệp, xong tôi lại rất mệt mỏi. Tôi bảo họ rằng thực sự tôi không thể đỡ nổi cái kịch bản mà ba tôi biên soạn, và chính ông cho nó là tuyệt vời, nên đưa ý kiến hãy sửa đổi một chút.

Và ba tôi hỏi nên thay đổi cái gì.

Điều đầu tiên, tôi lập tức đề cập đến Dudley.

-"Đừng để bọn họ thấy anh trai. Đó là sự ô nhục."

Dudley gào toáng lên, "Mẹ!!!!!!!!!!!!!!!"

-"Nào nào cục cưng, đừng để ý! Orange còn bé tuổi, đừng để ý con bé!"

Tôi khinh bỉ nhìn, chẳng buồn nói thêm gì, nhanh chóng bỏ lên tầng.

Mặt khác, tôi đột nhiên ngớ ra một chuyện mà trước giờ không để ý mấy. Đó là việc tôi bằng tuổi với Dudley, song vẫn phải gọi tên đó là anh. Cái này đã chứng tỏ việc tôi quả thực không phải là con ruột của nhà Dursley. Nhưng nghĩ kĩ lại, tôi cũng không có nhã hứng vạch trần. Bởi lẽ nếu có nói ra thì bản thân cũng chẳng có nơi nào để đi, thà rằng cứ giấu kín còn hơn.

Lúc tôi từ trong phòng tắm đi ra, thì tôi cũng thấy Dudley mò vào trong phòng Harry. Chợt nhớ cậu ấy còn đang cầm cái quyển phép thuật, tôi vội vàng xông vào mà quá muộn.

-"Mẹ! Mẹ ơi! Xem thằng Harr----"

Tôi cắt ngang, "Trả đây! Cái đó là của em!!"

-"Cái gì?! Sao mày lại có quyển sách này?!"

-"Không liên quan đến anh! Cứ trả đây!" Tôi giằng lại quyển sách, lại lỡ dùng đà hơi mạnh, Dudley ngã chúi về sau, cái sàn nhà như muốn rung chuyển lên vì chấn động từ cái mông bự của anh ta.

Bên cạnh đó, chúng tôi đều nghe có tiếng "toạc".

Harry nhìn tôi, làm khẩu hình.

-"Dudley làm rách quần rồi."

Trong tiếng gào khóc của Dudley, tôi cũng muốn khóc.

-"Cậu...không cần nói đâu..."

Vậy là ba tôi xông lên. Quyển sách đã nhanh chóng được tôi ném vào gầm giường, rất khéo để Dudley không để ý. Ba tôi còn bận dỗ Dudley, dĩ nhiên không có thời gian khám xét tôi. Chỉ nhắc nhở chút là đi ngay.

Lại nói, bọn họ còn đang bận tiếp đón nhà Mason, thời gian đâu mà để ý bọn tôi chứ. Tôi thở phào, thả mình nằm xuống giường Harry,

-"Hút chết."

Harry nhìn tôi, cúi xuống gầm giường nhặt quyển sách.

-"Cậu với cô Marge vừa nói chuyện gì thế?"

Tôi xua tay, "Đừng nhắc nữa, mình đang mệt mỏi muốn xỉu đây này. Hờ..." Tôi lại chỉ vào cậu. "Nói về cậu đi, Dudley vừa nói gì với cậu?"

Harry à một tiếng:

-"Cũng không có gì. Con heo bảo đã biết hôm nay là sinh nhật tớ, nên chọc ghẹo bảo sao không có thư từ gì."

Tôi cũng khó hiểu, "Hermione và Ron sẽ không quên đâu. À mà thông báo luôn, ngày kia tớ phải lên London."

Harry kéo dài một tiếng chán nản, tôi vội nói, "Tớ sẽ về trước khai giảng mà."

-"Không phải...Cơ mà sao lại lên London?"

Tôi chán nản muốn chết, "Cô Marge có thêm một chân lí mới rồi: "Người nhà là số một." Hẳn cô ấy muốn trau dồi tình thương mến thương với tớ..."

-"Về điều này...không phải là nên hỏi dượng sao?"

-"Cậu biết ba tớ sẽ phản đối mà." Tôi quay người. "Có vẻ ông bà Mason đến rồi, tớ xuống đây. Lát gặp."

Harry gật đầu, "Bye."

Tôi khép cửa lại, tự dưng nhìn thấy bóng lưng Harry khựng đứng từ khe cửa. Tôi khó hiểu nhíu mày, mà đang vội, tôi cũng phớt lờ bỏ qua, nhanh chóng xuống tầng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info