ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

99.

_Cam_142

Tôi kéo tay áo Nott giữ cậu ta lại, nghiêm túc nhìn Fudge.

-"Em thích Ginny?"

Walter Fudge đỏ mặt một chút, nhẹ nhàng gật đầu, "Bọn em gặp nhau ở Hẻm Xéo hồi đầu năm. Em không chắc chị ấy nhớ em, nhưng mà em luôn cảm thấy chị Weasley rất xinh đẹp, rất tốt bụng. Vả lại---"

-"Được rồi, dừng lại, em thật là một người đàn ông tuyệt vời." Tôi vội can khi nhìn thấy Nott sắp lao lên. "Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau được không? Bây giờ có chút...ờm, không tiện..."

-"Nhưng---"

-"Không nói nữa, chị phải về trước giờ giới nghiêm." Tôi đập vai Nott. "Em với tên này đi về trước nhé?"

Fudge thay đổi sắc mặt, vui vẻ nhìn Nott, "Anh Theo---"

"Anh Theo" gằn giọng, "Gọi - là - Nott."

Tôi lần nữa ngăn cản, "Fudge, em về trước đi, sắp đến giờ giới nghiêm rồi. Kệ Nott, chị sẽ kéo tên này về sau."

Walter Fudge ngập ngừng một lát, có vẻ muốn nói thêm nhưng lại thôi, thằng bé cúi đầu chào tôi, sau đó không nhanh không chậm xoay người rời khỏi bệnh xá.

Còn lại hai người, điều trước tiên tôi làm chính là quay sang mắng Nott một trận.

-"Cậu đừng có khó chịu như thế. Thằng bé tốt xấu gì cũng là em rể tương lai của cậu, cậu không thể dễ chịu hơn với nó à?" Tôi dùng ánh mắt nghiêm túc lườm cậu ta. "Trước kia chưa tiếp xúc với Fudge tôi còn tưởng nó là kiểu người kiêu ngạo khó ưa thế nào nên cậu mới ghét, nhưng hóa ra thì không. Thằng nhỏ còn biết thường thức hơn cậu hồi năm nhất đấy."

Nott bĩu môi, trẻ con bảo, "Nhưng tôi vẫn không thích nó."

Tôi cười haha, "Cậu đích thực là thằng oắt khó chịu nhất mà tôi từng gặp."

Nott xì một tiếng, tâm tình xấu đi rõ rệt. Cậu ta khoanh tay ngồi trên giường, lẩm bẩm, "Tại sao nó lại xuất hiện ở đây chứ? Lại còn là muốn làm quen với Ginny Weasley. Có bao nhiêu người tại sao cứ nhất thiết phải là con nhóc tóc đỏ nhà Weasley chứ?"

Tôi nhướn mày, "Tại sao cậu cứ phải ác cảm với Ginny chứ?"

Nott tặc lưỡi, "Vì tôi không ưa nó."

-"Nó là em gái của bạn tôi đấy."

-"Chẳng liên quan đến tôi."

-"Bây giờ thì liên quan rồi." Tôi tỏ vẻ hờ hững. "Nó trở thành tình trong mộng của em rể tương lai của cậu."

Nott lập tức đứng bật dậy, "Tôi sẽ giết chết Walter."

-"Ê ê, đứng lại. Đứng yên đấy." Tôi nhăn nhó kêu. "Tôi chợt phát hiện từ khi chúng ta thân quen hơn cậu trở nên rất nóng tính, chuyển từ một con rắn thành một con sư tử. Điều này rất không tốt đâu người anh em, cậu nên xem xét lại đi."

-"Đừng nói tôi, cậu xem xét chính mình trước đi đã." Nott hùng hổ trợn mắt nhìn tôi. "Tôi cũng phát hiện từ khi quen tôi cậu liền trở nên lãnh đạm hơn. Trong trái tim của cậu có hàng ngàn cánh chim hòa bình à? Cả ngày giữ chức vụ đại sứ thiện lành không thấy mệt sao?"

-"Mệt lắm, tên khốn. Rất mệt là đằng khác. Đặc biệt là suốt ngày phải đi làm đại sứ cho một tên như cậu đấy." Tôi gằm ghè xốc cổ cậu ta, nghiêm túc cảnh báo. "Điều quan trọng cần nói là cậu đừng có bép xép cho Daisy, chuyện này---"

Nott cắt ngang, "Tôi có chết cũng không nói cho Daisy. Để cho nó biết hôn phu của nó đi thích một con nhãi khác, mà lại là người nó khinh thường. Tôi chỉ muốn nó thổ huyết chết mới làm cái trò mách lẻo đấy."

-"Cậu luôn rất thông minh, lúc này còn rất xuất sắc nữa." Tôi không ngần ngại khen một câu, lập tức bồi thêm. "Chuyện này để tôi lo đi, dù sao thì Walter Fudge đến là hỏi ý kiến tôi chứ không phải cậu. Cậu nhớ là giữ mồm giữ miệng đấy."

Nott tặc lưỡi, "Biết rồi biết rồi, cậu nói lắm thế." Cậu ta cứ thế bỏ thẳng đi.

Tôi mắng, "Cậu đúng là không thân sĩ chút nào! Tôi vào bệnh xá thế này là tại ai?! Cậu còn dám đi thẳng không biết đỡ tôi à?!"

-"Cái gì? Cậu bảo tôi đỡ?" Nott u ám quay người lại, sắc mặt xuống dốc thậm tệ. "Tôi nhớ cậu là bị chó cắn chứ có phải tàn phế đâu?"

Tôi chính thức ngậm họng.

Cứ đụng đến Walter Fudge hay Daisy Williams là tâm trạng tên này lại tụt xuống độ âm, mà tại sao lần nào người hứng cũng là tôi? Tôi muốn đánh cậu ta một trận! Ăn cắp còn la làng, mẹ nó tôi vừa mới giúp cậu không lao lên đánh Fudge, cậu ta còn dám giở cái giọng điệu bộ đó với tôi. Tức chết đi được!!

Tôi tưởng tượng mặt đất là mặt Nott, từng bước đi đều dậm thật mạnh. Tôi dậm chết cậu, dậm nát cậu luôn!

Nott khó hiểu nhìn lại, "Cậu...bị dại à?"

Tôi nghiến răng, "Ngàn cánh chim hòa bình trong tim tôi đang ngăn tôi lao lên cạp chết cậu."

Nott gật đầu, "Cậu thực sự biến thành chó rồi..."

Tôi liếc mắt nhìn đi chỗ khác, trong đầu nhủ thầm hai từ "hòa bình" và "thiện lương". Con người đều cần có sự bình tĩnh và điềm đạm, không thể vì một tên như Theodore Nott mà tôi lại đầu hàng bản ngã của mình được. Nhịn, nhịn đi!

...Căn bản là không thể nhịn được, tôi quyết định đá cậu ta một cái.

-"Ui da! Cậu làm trò gì vậy?!" Nott xoa lưng, xoay người nhìn tôi. Tôi mỉm cười, ngang nhiên vỗ vai cậu ta.

-"Là thay mặt bố mẹ cậu dạy dỗ cậu, hiểu chưa?"

-"Cậu---"

Nott chưa kịp nói hết câu thì cô Pomfrey đẩy cửa vào. Thấy hai đứa bọn tôi vẫn đứng thì quát một trận, "Sao hai trò còn chưa rời bệnh xá?!"

Tôi ấp úng, cơn giận bay sạch, "Bọn em đang...chuẩn bị đi..."

Cô Pomfrey xua tay, "Không được về kí túc nữa, có chuyện lớn rồi! Toàn bộ học sinh đều được tập hợp đến đại sảnh, hai trò đến đó luôn đi! Ta còn có việc nữa!"

Nott lập tức chuyển sang bộ dáng nghiêm túc, kéo tay cô Pomfrey hỏi:

-"Nhưng có chuyện gì ạ?"

Cô Pomfrey gấp rút nói, "Sirius Black đột nhập vào Hogwarts rồi! Hắn vừa phá nát bức tranh bà Béo để vào Gryffindor!"

Tôi lập tức cảm thấy đầu choáng váng.

Sirius Black ở trong Hogwarts? Còn tìm cách vào Gryffindor?

...Harry!

***

Chúng tôi nhanh chóng đi đến Đại Sảnh, cả người tôi đều rất bồn chồn, có cả phần thấp thỏm. Sirius Black đột nhập vào Hogwarts? Làm thế nào?

Chúng tôi đều không ai biết cả!

Dọc đường đi tôi gặp các giáo sư đang chuẩn bị đi tuần, mỗi người đều trang bị đũa phép và mặc sẵn áo chùng, sự vụ có vẻ nguy hiểm hơn tôi nghĩ. Nott đi đằng sau ngó nghiêng xung quanh, gương mặt tỏ vẻ suy nghĩ, một hồi chuyển thành sự lo lắng nói với tôi:

-"Còn con chó tôi đang để ở kí túc..."

Tôi bực mình mắng, "Cậu còn dư hơi lo cho con chó thì lo cho cái mạng cậu đi!"

Nott bĩu môi, "Động vật thì cũng là một mạng, cậu như vậy có hơi bàng quan quá rồi đấy."

-"Tôi đề xuất cậu thay từ "bàng quan" thành "thực dụng" đi, sẽ hợp lí hơn." Tôi cau có làu bàu. "Tại sao mình lại vướng vào tên này chứ?"

Bất chợt có tiếng gọi, "Theo!"

Nott quay người lại, tròn mắt gọi, "Anh John!"

Tôi khựng lại, theo quán tính xoay người nhìn theo Nott.

-"Huynh trưởng Williams..."

John Williams nhìn qua tôi, thờ ơ gật đầu, "Dursley..." Ánh mắt anh ta quét qua tôi và Nott, gật gù bảo. "Tình cảm tiến triển tốt quá nhỉ? Anh không phản đối em có bạn gái hay người yêu gì đó, Theo, nhưng đúng giờ giới nghiêm vẫn phải quay về. Đây là luật."

Nott xua tay, "Em đang chuẩn bị về thì bị kêu đến Đại Sảnh đó chứ."

-"Ăn nói không có chừng mực gì cả. Anh nói bao nhiêu lần rồi." John Williams thở một hơi mệt nhọc, dáng vẻ trông rất cam chịu.

Nott lè lưỡi, "Em cảm thấy bản thân rất có chừng mực, chí ít vẫn có danh học sinh ngoan trong mắt đôi bên phụ huynh đó chứ."

Tôi cười mỉa mai, "Rõ ràng trong mắt tôi cậu hoàn toàn không có hình tượng như vậy."

Nott cau có lườm nguýt tôi một cái, nhanh chóng quay lại nhìn huynh trưởng Williams, "Anh định đi đâu à? Không phải các học sinh đều tập trung ở Đại Sảnh rồi sao?"

John lắc đầu, "Huynh Trưởng có nhiệm vụ đứng canh ở các cửa của Đại Sảnh để đề phòng Sirius Black. Anh nghĩ đêm nay phải hy sinh vì cộng đồng rồi."

Nott nhíu mày, "Anh phải đi tuần à?"

Huynh trưởng Williams chỉ về một hướng, "Ở cửa Đông. Cũng không phải là nhiệm vụ khó khăn lắm, em đừng có dùng ánh mắt đấy nhìn anh đi Theo." John cúi người véo má Nott, lãnh đạm nói. "Em nghĩ anh là ai chứ? Không chết được đâu. Bất quá hiện giờ đã quá giờ giới nghiêm, hai đứa còn lang thang ở đây. Điểm này thì anh không thể bỏ qua cho em được, Black rất nguy hiểm."

Tôi không có ý kiến, dù sao thì việc tôi làm trừ điểm nhà cũng không dưới 50 lần. Mọi người căn bản cũng quen rồi.

Nott thì khác, cậu ta thay đổi nét mặt, nhì nhèo nắm tay Huynh Trưởng Williams, hết sức hạ mình, "Anh John, em cũng đâu phải cố tình trốn... Nốt lần này đi mà, để nhà bị trừ điểm thì giáo sư Snape giết em mất."

Huynh Trưởng Williams lạnh lùng lắc đầu.

-"Gryffindor và Slytherin, mỗi nhà trừ 10 điểm. Đến Đại Sảnh nhanh lên."

Nott trề môi, vùng vằng mất một lúc không chịu đi. Tôi lập tức kéo tay cậu ta đi, quay đầu cáo từ. Chúng tôi nhanh chóng đến Đại Sảnh, vừa đến nơi thì một người liền hy sinh.

Theodore Nott đụng độ chủ nhiệm nhà cậu ta đang canh gác ngay cửa ra vào, liền sau đó là một chuỗi các phản ứng logic xảy ra. Giáo sư Snape đứng lườm một cái sắc lẻm, mở miệng chửi bọn tôi một tràng. Tôi cố diễn sâu một chút kêu ca kể khổ, giáo sư không những không thương tiếc mà còn véo tai tôi một cái, sau đó quay người kéo Nott đi. Cậu ta còn can đảm tỏ vẻ đau khổ rút khăn trắng vẫy với tôi liền bị lôi thẳng về nhà Slytherin. Tôi không luyến tiếc gì quay mặt đi, lập tức đồng cảnh ngộ với Nott, bị giáo sư Mcgonagall bắt được.

Cô ấy mắng, "Ta không phải đã dặn trò và Potter về trước giờ giới nghiêm à?!"

Tôi nuốt nước bọt xoa tay, "Em không đi cùng với Harry...Cậu ấy chắc hẳn đã về trước rồi."

-"Đúng thế, Potter đã về trước trò, cả Gryffindor ai cũng đều về trước trò rồi. Chỉ còn mỗi một mình trò lang thang ở ngoài đó thôi. Trò là fan hâm mộ của Black à?" Giáo sư Mcgonagall lườm tôi. "Tùy tiện lấy một cái túi ngủ rồi mau về chỗ của mình đi. Granger đang tìm trò đấy."

Tôi vội vàng vớ một cái túi ngủ rồi bỏ chạy.

Harry với Ron nằm kề sát với nhau trong một góc, đối diện là Hermione. Cả ba đều đã nằm trong túi ngủ, chống khuỷu tay xuống, nhỏm nửa người trên dậy bàn tán một việc gì đó. Hầu hết các học sinh đều đã nằm xuống, tôi đi rất chậm, phải cẩn thận không sẽ dẫm vào chân bọn họ.

Parvati Patil vẫy tay với tôi, hỏi chuyện một cách cợt nhả, "Potter về từ lâu rồi mà giờ bồ mới về. Hai người không phải như hình với bóng không rời à? Bồ có phải là vớ nam thần Slytherin rồi liền quên mất Potter không vậy?"

Tôi hoàn toàn không muốn bản thân gián tiếp công nhận người vừa dắt một con chó đến cạp mình một cái là nam thần, qua quýt giả lơ, "Aiyo, tôi cảm thấy dạo này Slytherin hết nam sinh đẹp trai rồi. Nam thần chắc cùng họ chó, mắt nhìn của cậu thật có vấn đề Patil ạ." Sau đó lập tức giả điếc.

Hermione đang chống cằm suy nghĩ thì thấy tôi đến. Cô ấy vui vẻ kéo túi ngủ ra một chút để tôi có khoảng trống, chớp chớp mắt hỏi:

-"Bồ thấy tốt hơn chưa? Mình còn nghĩ cô Pomfrey sẽ phải giữ bồ lại bệnh xá hết cả đêm nay kìa."

Tôi gật đầu, "Ổn rồi. Không phải tiêm thuốc dại, cảm thấy y tế của phù thủy rất phát triển. Nếu như đây là ở giới Muggle thì hiện giờ mình đáng ra là nằm trong phòng mổ rồi."

Ron chớp mắt, "Bên Muggle chỉ vì bị chó cắn mà phức tạp đến thế à?"

Harry nhún vai, "Hoàn toàn không, cậu đừng có bịa chuyện. Bị chó cắn chỉ phải tiêm mấy mũi thôi."

Tôi vừa chui vào túi ngủ vừa cười, "Cậu sẽ không thể nói thế khi tự mình đi tiêm đâu. Hồi đó cậu cũng chỉ là đứng cạnh xem bác sĩ tiêm cho tớ thôi."

Harry quyết định không nói thêm nữa, cậu ấy cùng Ron mỗi người đồng loạt chui vào túi ngủ, giả làm những mĩ nam an tĩnh chìm sâu vào giấc mộng.

Tôi cũng cảm thấy không muốn nói thêm, hôm nay đã đủ chuyện phiền phức rồi. Ngáp một cái, tôi chui vào túi ngủ nhắm mắt, nhưng chưa kịp ngủ liền cảm thấy có người khều vai mình. Hermione nói bằng hơi, thì thào bảo:

-"Bồ biết chuyện Black đột nhập vào Hogwarts chưa?"

Tôi dụi mắt, "Nếu không biết thì mình sẽ không nằm ở đây đâu. Nghe nói không chỉ là Hogwarts, hắn ta còn muốn trốn vào Gryffindor nữa." Tôi mơ màng nhìn lên trần nhà. "Mình cho rằng ngoại trừ Harry, Black quả thực chẳng còn lí do nào để trốn vào Gryffindor nữa."

Hermione nhíu mày, "Tại sao lại là Harry?"

Tôi nheo mắt, "Dù sao thì trong toàn bộ chúng ta, người duy nhất có một quá khứ oai hùng với Voldemort và Tử thần thực tử cũng chỉ có Harry. Nếu hắn ta đột nhập vào Slytherin thì mình còn cảm thấy có nhiều lí do hơn, còn lại thì..." Nhìn sang Hermione, tôi lập tức nuốt lại những gì mình định nói.

Rất nhiều người đang nhìn về phía bọn tôi.

Tôi chợt không biết nói thêm gì nữa, ấp úng nhìn họ, "Ờm, mọi người..."

Một học sinh bên nhà Ravenclaw lên tiếng, "Bồ nghĩ hắn ta vô Hogwarts bằng cách nào?"

-"Độn thổ chăng?" Ron tưởng như đã ngủ mà đột nhiên lại chui ra, chớp mắt nhìn tôi. "Bồ nghĩ có khả thi không?"

Hermione lập tức dẹp đi giả thuyết, "Không thể. Quanh lâu đài không chỉ được bảo vệ bằng những bức tường mà còn vô số loại bùa chú khác. Không ai có thể độn thổ vô được."

Một học sinh năm năm khác bên Hufflepuff nói, "Vậy hắn cải trang? Có thể cải trang giống một giáo sư và lẻn vô đúng không?"

-"Hắn không thể qua mặt được các Giám Ngục đâu." Hermione nói. Tôi chợt rùng mình, cảm thấy bản thân có hơi mẫn cảm với từ Giám Ngục quá mức. Cô ấy quay sang nhìn tôi, ra vẻ thắc mắc. "Cách nào nhỉ?"

-"...Sao mà mình biết được? Mọi người nhìn mình vậy là sao?" Tôi chợt thấy lạnh sống lưng. "Mà chuyện này cũng không có chỗ nào liên quan đến chúng ta, để các giáo sư lo. Đi ngủ đi."

Đúng lúc đó có tiếng Percy thông báo, "Đèn sắp tắt ngay bây giờ. Tôi yêu cầu mọi người chui vào túi ngủ và không nói chuyện nữa."

Tôi âm thầm cảm ơn anh ấy, xoay người chui vào túi ngủ, lấy một tư thế thoải mái nhất. Hermione vẫn kiên trì kéo áo tôi, bắt buộc tôi đang lim dim thì phải quay ra, cau có lườm cô ấy.

Hoàn toàn không thèm để ý xem sắc mặt tôi tệ thế nào, Hermione vẫn nhỏ giọng hỏi, "Mình đang nghĩ đến một giả thuyết..."

Tôi làu bàu, "Để sáng mai được không?"

-"Không." Hermione trực tiếp nói, không buồn để tâm tôi đang dùng ánh mắt hung dữ muốn cắn cô ấy, cứ thế phát ngôn. "Bồ thử nghĩ xem, Black không thể nào độn thổ vô Hogwarts, cũng không thể giả trang, vậy thì làm sao hắn vô được?"

Tôi im lặng.

Hermione thò tay ra cấu tôi một cái, "Nói đi."

Tôi cau mày, "Mình có họ là Black à?" (P/s: Ý ẻm là em không phải Sirius Black nên không thể hiểu ông ấy nghĩ gì.)

-"Đúng vậy, ý mình chính là thế đấy." Hermione reo khẽ. "Có thể có một ai đó cùng họ, hoặc cùng là thuần huyết phù thủy, một ai đó mà theo phe của---"

Tôi cắt ngang, "Ý bồ là hắn có đồng phạm?"

Cô ấy gật đầu, "Không chỉ thế, đồng phạm của hắn cũng có thể là học sinh."

Tôi mông lung nghĩ một lúc, "Bồ dựa vào đâu mà kết luận nhanh vậy?"

-" Cái đó..." Hermione hơi nhấc đầu khỏi túi ngủ, nói nhỏ với tôi. "Hôm nay mình gặp Nott ở Lều Hét..."

Tôi nhăn nhó nhìn cô ấy, "Có thể đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt mình không?"

Hermione tảng lờ lời nói của tôi, "Bọn mình có nói chuyện một lúc, sau đó cùng bàn luận về giới phù thủy ngày nay. Nott bảo tên tội phạm Black đó xuất thân từ gia tộc Black, vốn dĩ đó là một gia tộc thuần huyết lâu đời danh giá, là một gia tộc đặc biệt tôn sùng Chúa tể hắc ám. Mình mới thắc mắc là tại sao bây giờ lại không thấy ai nhắc đến cái tên Black nữa, cậu ấy liền nói cho mình biết Sirius Black vốn dĩ là người kế thừa của gia tộc, nhưng ông ta đến lúc phân nhà thì không giống các bậc tiền bối luôn vào Slytherin, ông ta lại vào Gryffindor. Thế nên đến năm thứ năm thứ sáu gì đấy liền bị nhà Black gạch tên khỏi gia phả."

-"...Cậu ta nói cho bồ nhiều quá nhỉ?" Tôi trở mình. "Gì nữa?"

-"Mình hỏi Nott về việc Sirius có các anh chị khác không? Nếu Sirius không nhận quyền thừa kế thì có thể để cho người khác mà." Hermione chớp mắt. "Cậu ấy bảo, Sirius có một người em trai, nhưng hiện nay không ai biết tung tích của chú ấy đâu. Ngoài ra thì còn có một số người trước đó, nhưng bọn họ hoặc là ủng hộ quyền Muggle hơn, hoặc là đã kết hôn nên không mang họ Black nữa. Sau đó cậu ấy nói một cái tên, bảo đó là chị họ của Black, nhưng cô ấy kết hôn nên đã không còn mang họ Black nữa rồi."

Tôi nhướn mày, "Tên là gì?"

Hermione thì thầm, "Narcissa."

Tôi còn chưa kịp đáp thì thấy một bàn chân đặt chắn ngang giữa mặt tôi và Hermione. Chúng tôi nuốt nước bọt nhìn lên, phát hiện Thủ lĩnh nam sinh Percy đang cau có. Anh ấy cúi đầu lườm bọn tôi, quát một tiếng:

-"NGỦ!"

Tôi vội vàng chui vào túi, nhắm mắt, cứ thế mà thiếp đi.

Narcissa...

Hoàn toàn chưa hề nghe tới cái tên này.

Tôi im ỉm nằm ngủ được một lúc chưa lâu lắm thì phát hiện dưới chân bị lạnh, liền trở mình kéo chăn xuống phủ lên. Cũng chẳng được bao lâu, mấy giây sau lại thấy gió từ dưới lùa lên, tôi bực mình rũ chăn xuống lần nữa. Sau đó...

Có đứa cù vào bàn chân tôi.

Tôi vung chân đá một cái, bực mình bật dậy. Thủ phạm ôm mặt ngồi suýt xoa một bên, đau đớn rên rỉ, "Ui da..."

Tôi hừ một tiếng, gắt ngủ mắng nhỏ, "Ai đó?" Sau đó liền đảo mắt, dè chừng Huynh Trưởng đang đi tuần xung quanh.

Tên kia vẫn đang ôm mặt than, "Tôi có nghe Draco cảnh báo việc cậu biết võ nghệ rồi, căn bản không ngờ cậu đá có lực như vậy."

Tôi chớp mắt, nghĩ một lúc. Draco?

-"...Nott à?" Cũng chỉ có tên này rảnh rang đến mức giờ này còn bày trò.

Cái bóng gật đầu, "Cậu đang ngủ à?"

Tôi nheo mắt, "Tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu không ngủ ra đây bày trò phá tôi à?"

-"Suỵt suỵt, nhỏ giọng một chút. Theo tôi." Cậu ta mò mẫm một lúc mới bắt được tay tôi, tôi rất muốn giật ra, Nott vậy mà trở nên biết điều hơn, thay vì nắm tay trực tiếp liền dời lên kéo tay áo.

Tôi hài lòng gật đầu, "Đi đâu?"

Nott kéo tay áo tôi, không đáp lại, chăm chú nhìn đường đi trong bóng tối để tránh dẫm vào các học sinh khác. Tôi không hiểu gì đi đằng sau, nghe thấy cậu ta thì thầm:

-"Cậu có đem đũa phép không?"

Tôi sờ xuống eo, "C---Mà đợi chút. Để tôi xem---Đây rồi."

Nott lẩm bẩm, "Tốt, chuẩn bị một chút. Có thể chúng ta phải xuất vài chiêu đấy."

Tôi hoàn toàn choáng váng, "Cái gì? Cậu đưa tôi đi bắt Sirius Black đấy à?"

-"Còn nguy hiểm hơn cả Black." Nott bất chợt dừng lại, quay lại nhìn tôi. "Cậu từ giờ nhỏ giọng thôi, bây giờ ngoài hành lang toàn các giáo sư đang đi tuần."

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện, Nott đưa tay quơ quào đằng trước, cuối cùng hơi đẩy nhẹ một cái. Tôi nín thở, cậu ta định kéo tôi ra khỏi Đại Sảnh thật!

Nott vẫy tay, "Ra đây."

Tôi lắc đầu, "Tôi không đi tìm Black đâu."

Nott xua tay, "Không phải Black, nhanh. Tranh thủ đoạn này đang vắng người."

Tôi ngó ra ngoài, hành lang tối om, có mỗi ánh sáng từ cửa sổ hắt vào. Thi thoảng còn có tiếng gió lùa, rít qua khung cửa thực sự rất rợn người. Nott đẩy tôi ra trước, nhanh nhẹn theo sau, cẩn thận đóng cửa lại.

-"May mà không bị phát hiện." Nott thở phào, lấy đũa phép từ túi áo ra. "Lumos Maxima."

Cuối cùng cũng có chút ánh sáng.

Nott không buồn để cho tôi thời gian hỏi mấy câu đã nhanh chóng ngó nghiêng hai bên, vội vàng kéo áo tôi chạy về bên phải, "Cửa Đông là ở chỗ này."

Tôi hả một tiếng, "Gì vậy?"

Nott tập trung nhìn lên trước, vừa chạy vừa nói với tôi, "John bảo với tôi là anh ấy canh gác ở cửa phía Đông Đại Sảnh. Bên đó, hình như là gần với kí túc Gryffindor nhất..." Cậu ta thở dốc. "Vì Sirius Black vừa mới xuất hiện ở gần tháp Gryffindor, Giám Ngục chắc chắn sẽ lởn vởn xung quanh. Nếu như John gặp Giám Ngục, tôi hoàn toàn không thể để mặc anh ấy được."

Tôi lập tức kéo cậu ta lại, "Khoan khoan, ý cậu là chúng ta đến chỗ huynh trưởng Williams để giúp anh ấy đấu với Giám Ngục?"

Nott không đáp lại câu hỏi của tôi, "Đã làm phiền cậu rồi. Việc này tôi căn bản không thể nhờ ai được. Giám Ngục rất nguy hiểm."

-"Cậu có thể báo cho các giáo sư." Tôi rụt vai. "Cậu cho rằng cậu không thể nhờ ai là có thể nhờ tôi à? Tôi cũng giống cậu, tôi mới học năm Ba thôi. Đó là Giám Ngục đấy Nott."

-"Cậu thử tưởng tượng nhé: Cậu sợ chó đúng không? Đột nhiên việc này vốn từ lâu chỉ có mỗi người trong nhà biết thì một ngày đẹp trời, Potter đem rêu rao cho cả trường rằng cậu sợ chó. Cậu có vui không?" Nott cầm đũa phép đi trước, cẩn thận xem xét. "Tôi không thể nói cho các giáo sư, cũng không thể nói cho nhóm Draco được. John trước giờ rất được lòng các học sinh nhà Slytherin, cũng rất được lòng các giáo sư. Tôi không thể đem yếu điểm của anh ấy đi nói cho người khác được."

Tôi nhăn mặt, "Tôi là người khác đấy, Nott."

Nott lắc đầu, "Không, cậu được Andrew tin tưởng, tôi liền cảm thấy đối với tôi, cậu không còn là người khác nữa rồi."

Tôi bất chợt cảm thấy hơi ngượng.

-"À..." Tôi ho khan. "Cơ mà, cậu mạo hiểm vì huynh trường mà trốn giờ ngủ thế này...Có chút không giống với tác phong của Slytherin."

Nott bật cười.

-"Thực ra, tôi luôn cảm thấy bản thân không giống Slytherin. Đây không phải lần đầu tiên tôi phá luật thế này. Nhưng mà lúc phân loại, cái mũ hỏi tôi muốn vào nhà nào, tôi bảo tôi muốn vào Slytherin. Thế nên tôi đang đứng đây, 3 năm liền mặc đồng phục có gia huy con rắn, và tôi không hề cảm thấy có chút nào không tự hào cả." Cậu ta quay lại nhìn tôi. "Giống như cậu, cậu rất giống với một Slytherin, nhưng cậu lại vào Gryffindor. Bởi vì đó là lựa chọn của chúng ta thôi."

Tôi mù mờ đảo mắt, im lặng lắng nghe Nott nói.

-"Tôi đã nghĩ, nếu mạo hiểm đi tìm John thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Nhưng sau cùng tôi vẫn quyết định đi. Nếu tôi thực sự không chấp nhận mạo hiểm, có thể tôi sẽ không gặp rắc rối, nhưng tôi nhất định sẽ ân hận đến chết."

-"Cậu có cảm thấy đáng không?" Tôi lẩm bẩm. "Anh ấy thậm chí còn chẳng phải anh ruột cậu."

-"...Đó đâu phải chuyện cần quan tâm." Nott mỉm cười. "John là một người quan trọng với tôi, ai mà thèm để ý đến mấy cái chuyện máu mủ đó nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com