ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

93.

_Cam_142

Nott thật phiền phức, cậu ta còn níu tay đòi tôi đưa về kí túc nhà Slytherin. Tôi rất bực bội, 100% muốn cầm đũa phép yểm cậu ta một cái, nếu được sẽ còn thuận chân sút thêm nữa, nhưng tên này quá ranh ma, cậu ta chớp chớp mắt, giả bộ đáng thương nói.

-"Nhỡ như bây giờ tôi trở về kí túc mà gặp Daisy với Walter, cậu nỡ để bạn trai mình ủy khuất đứng một bên xem hai đứa chúng nó rải thính cho à?"

Tôi bóp má cậu ta, "C - ú - t - !"

Nott lè lưỡi, "Rồi mà rồi mà. Phải rồi, cậu định khi nào làm xong cái việc gì đó của cậu?"

Tôi mím môi.

-"Không biết được...Mà việc đó thì liên quan gì đến cậu? Về phòng đi, đừng xớ rớ ở đây nữa."

-"Gì chứ, tôi đang mất công lo cho cậu mà." Nott búng trán tôi một cái, nghiêm túc hỏi. "Không đùa đâu, tôi hỏi thật đấy. Cậu nên về phòng càng sớm càng tốt, không phải chuyện đùa đâu."

Tôi nheo mắt, "Lại trò gì nữa đây?"

Nott mỉm cười.

-"Giám Ngục."

-"Hả?"

-"Hôm khai tiệc cậu không nghe à? Vì sự vượt ngục của Sirius Black nên Bộ phát lệnh cho Giám Ngục vào dò xét quanh trường." Nott nheo nheo mắt, cuối cùng bật cười. "Phải rồi, hôm đó cậu..."

Tôi lập tức cắt ngang, "Được rồi, tôi biết rồi. Giám Ngục thôi chứ gì, tôi tự hiểu rồi được chưa."

Nott khó hiểu nhìn tôi, "Cậu có chắc là mình ổn không đấy. Lúc trên tàu cậu còn khóc ngất ngưởng, hay là tôi đi cùng cậu nhé?"

-"Cậu về phòng đi Nott. Slytherin không có giờ giới nghiêm à? Cậu về muộn thế này thực sự có sao không đấy?"

Nott khoanh tay nghĩ một hồi, nhanh chóng nói, "Thực ra là có, mà tôi cũng không sợ. Ai bảo Huynh Trưởng là người quen của tôi chứ."

Tôi nhăn mặt, "Cậu đi cửa sau à? Huynh Trưởng Williams là người rất công tư phân minh, cậu đừng có lợi dụng được không?"

-"Không, nếu tôi bảo..." Nott giả giọng. "Em đi đưa bạn gái về phòng, thì sẽ không bị nói gì đâu." Cậu ta nhếch mép cười. "Thế đó."

Tôi hất tay Nott ra, "Lần cuối đây. Cút. Về phòng mà chơi đi."

-"Rồi rồi, ngủ ngon nhé." Nott vẫy tay. "Đi đứng cẩn thận, đừng để sáng mai tờ báo Tiên Tri đưa tin một học sinh Hogwarts bị Giám Ngục bắt đấy."

Tôi tặc lưỡi, "Rất mong được thấy tên cậu ở trên đó, Nott ạ."

Dây dưa với Nott hơi mất thời gian, tôi nhanh chóng chạy đến văn phòng Phòng Chống nghệ thuật hắc ám. Năm ngoái phòng này vẫn còn thuộc quyền sở hữu của Gilderoy Lockhart, nhưng ông ta bây giờ đã là một tên điên mất trí, tôi rất mừng vì việc này, chính xác là dùng ánh mắt của kẻ thượng đẳng nhìn xuống tên hạ đẳng ngu xuẩn đó. Ông ta đáng bị thế!

Năm nay văn phòng thuộc quyền giáo sư Lupin, rất tốt, xét phong cách ăn mặc và giảng dạy của thầy thì dám chắc thầy là một người cẩn thận, tác phong nghiêm chỉnh, đảm bảo phòng sẽ không bừa bãi treo mấy thứ như kiểu ảnh tự sướng hay cúp danh hiệu gì đó.

Tôi đứng trước cửa văn phòng, hít một hơi thật sâu, trong đầu gõ lách tách ra một loạt câu hỏi như một kịch bản viết sẵn. Cuối cùng, dồn hết can đảm, tôi đưa tay gõ cửa.

-"Orange đúng không?"

Tôi hắng giọng, "Vâng ạ."

-"Trò vào đi."

Tôi lặng lẽ đẩy cửa vào, nhanh chóng nói.

-"Xin lỗi vì đã đến muộn thế này, thưa giáo sư."

Giáo sư Lupin đứng ở một cái bàn nhỏ pha trà, hiền hòa cười với tôi.

-"Không sao không sao. Trò muốn dùng chút trà không?"

Tôi khách sáo cảm ơn, nhưng nhanh chóng từ chối, "Em sợ sẽ mất ngủ, nên thôi ạ."

Giáo sư Lupin rót trà ra tách, lắc lắc đầu.

-"Không sao. Đây là trà Cúc, giúp giấc ngủ sâu hơn, không bị mất ngủ đâu."

Tôi nghĩ một lát, uống trà à. Chắc là không sao đâu, dù sao giáo sư cũng mời đến hai lần rồi, từ chối nữa sẽ thành vô duyên mất. Tôi gật đầu nhẹ cảm ơn một cái, sau đó cầm tách trà nhấp thử một ngụm.

Giáo sư Lupin đúng là rất có tài pha trà. Trà Cúc rất thơm, lúc uống vào thì hơi đắng nhưng trôi đến cuống họng thì lại để dư vị ngọt ngào. Tôi nhấm nháp một chút, cảm thấy lúc này không có bánh thì hơi phí.

Thầy quả nhiên hiểu ý tôi, đưa tay đẩy một rổ bánh lên.

-"Tôi chỉ có socola thôi."

Tôi mỉm cười, "Không sao, em cũng rất thích socola." Thực ra là xạo đó. Tôi không thích socola lắm, đặc biệt là socola trắng. Bảo ăn thì vẫn ăn được, nhưng mà tôi không phải dạng hào hứng lắm với mấy món ăn ngọt. Có thì ăn, không có thì cũng chẳng sao cả, đại khái thế.

-"Vậy, trò có câu hỏi gì về bài học đúng không?" Giáo sư nhìn lên đồng hồ. "Tôi còn một cuộc hẹn nữa, nếu trò không phiền thì---"

Tôi cắt ngang, "Em sẽ nói nhanh thôi."

Giáo sư ôn hòa cười, "Cảm ơn trò."

-"Vâng. Vậy thì..." Tôi đặt tách trà lên bàn, suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng nuốt nước bọt một cái. "Trong giờ học, lúc mọi người đang cùng thực hiện bùa phép lên ông Kẹ, thì đã có một lúc mà ông Kẹ đứng trước mặt giáo sư, và nó biến thành...à, một cô gái, nếu em nhớ không nhầm..."

Tôi liếc mắt nhìn giáo sư Lupin. Ánh mắt thầy vẫn thản nhiên nhìn tôi, nhẹ nhàng gật đầu, "Trò nói tiếp đi."

Không có xao động gì à? Tôi thở một hơi, vậy giáo sư là một người rất giỏi giữ bí mật.

-"Giáo sư đã gọi cô gái đó là..." Tôi nấn ná một lúc. "Violet."

Quả nhiên là có hơi động, tôi thoáng bắt được một cử chỉ giật mình nhẹ của giáo sư. Thầy đưa tay cầm tách trà, nhấp một ngụm.

-"Vậy ý trò muốn hỏi cô gái đó là ai?"

Tôi gật đầu, "Vâng."

Giáo sư đưa tay cầm một thanh socola lên, bóc vỏ rồi cắn một miếng, bình tĩnh nói.

-"Trò bảo muốn hỏi về bài học, Orange."

-"Em biết..."

-"Câu hỏi này thuộc về quyền cá nhân của tôi. Tôi có thể chọn không trả l---"

Tôi theo quán tính đứng bật dậy, vội vàng nói, "Em đã có một giấc mơ, thưa giáo sư!"

Giáo sư Lupin bất ngờ dừng lại, tôi lập tức kể tiếp.

-"Em nằm mơ thấy mình gặp cô gái đó! Lần đầu tiên là năm học thứ nhất, lần thứ hai là vào đầu năm học đây! Em thấy mình ở trong một căn nhà, bắt gặp cô ấy với một cậu bé, và cậu bé kia gọi cô ấy là Violet! Còn em đã gọi cô ấy là---"

-"Là mẹ." Giáo sư chăm chú nhìn tôi. "Trò gọi cô ấy là mẹ đúng không?"

Tôi dừng lại, nhìn người thầy ngồi trước mặt.

-"...Thầy biết chuyện của em đúng không, giáo sư Lupin?"

Giáo sư nhắm mắt, đưa tách trà lên nhấp một ngụm, "Trò đang trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác, Orange." Song, thầy vẫn nói. "Đúng, tôi biết chuyện của em. Biết cả mẹ em luôn."

Tôi bất chợt cảm thấy một tiếng đập mạnh. Tôi chợt nghĩ đó có phải là tiếng mạch tim của mình đang chạy khắp cả người không, vì tôi thực sự muốn nổ ra đến nơi. Giáo sư biết mẹ tôi, và hai người thậm chí có vẻ rất quen biết nữa. Thầy thậm chí đã gọi hẳn bà ấy bằng tên, nhất định hai người họ từng là bạn, hoặc thậm chí...thậm chí có khi là...

Tôi nín thở. Có khi giáo sư Lupin là ba tôi...

-"Ngồi xuống đi, tôi biết trò đang nghĩ gì." Giáo sư rót thêm một tách trà, đưa cho tôi. "Tôi sẽ nói một chuyện thôi, tôi không phải ba trò, Orange."

Tôi đột ngột thấy nhẹ nhõm. Ừ, nếu thầy là ba tôi thì sẽ rất khó xử. Tôi vẫn chưa biết được bản thân nên phản ứng thế nào khi bất ngờ gặp được người ba ruột bây giờ. Tôi nên căm hận ông vì đã bỏ rơi tôi hay là vui mừng phát khóc vì cuối cùng cũng có thể gặp được đấng thân sinh đáng quý của mình. Nhưng dù là phản ứng nào, tôi vẫn không muốn người đó là giáo sư của mình.

Có lẽ là sự phân cách trong thâm tâm, tôi đoán vậy.

"Cốc cốc".

Tôi hơi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, theo phản xạ nhìn ra cửa.

Giáo sư Lupin nói, "Vào đi."

Cánh cửa khe khẽ đẩy ra, tôi ngập ngừng nhìn giáo sư, còn rất nhiều điều muốn hỏi nữa. Nhưng mà có người ở đây thật không tiện, tôi không muốn quá nhiều người biết về việc tôi không có ba mẹ hay gì đó. Thoáng suy nghĩ một lúc, tôi quyết tâm đứng lên. Chuyện để sau cũng được.

-"Cảm ơn thầy vì đã dành buổi tối hôm nay cho em, thưa giáo sư." Tôi cúi đầu. "Bài giảng rất bổ ích."

Giáo sư Lupin gật đầu, "Nếu em thắc mắc gì nữa thì có thể tìm tôi, Orange. À, Hannah, vào đây ngồi đi!"

Tôi tạm bỏ qua cảm xúc choáng váng lúc nãy, thay vào đó là ngạc nhiên, cuối cùng là sợ hãi. Chân theo phản xạ run lên, tôi còn nghe thấy giọng mình lắp bắp.

-"Han...Hannah...?"

Chưa kịp để giáo sư trả lời, cái người đứng ở cửa đã gào lên.

-"Soái tỷ!!!"

Tôi lập tức giơ tay chặn, "Đứng im! Không được di chuyển! Ngay và luôn!!" Thật may hết sức, cô nàng kia chịu nghe theo lời tôi, đứng yên ngay lập tức. Tôi thở một hơi nhẹ nhõm, giật giật mắt nhìn. "Sao cậu lại đến đây, Abbott?"

Giáo sư Lupin đáp thay vào đó, "Hannah cũng có thắc mắc về bài học nên đến tìm tôi. Hai trò quen nhau à?"

Hannah Abbott mỉm cười, "Đúng thế ạ! Cậu ấy là thần tượng trong lòng em!"

Tôi phủ nhận kịch liệt, "Không! Không hề quen! Lần đầu gặp ạ!"

Abbott phồng má tỏ vẻ không vui, tôi trực tiếp hất qua một bên, đi thẳng đến cửa, đứng trước mặt cô nàng kia. Hannah sáng mắt, nghiêng đầu hỏi tôi.

-"Cậu cần gì ở mình à, Orange?"

Tôi lạnh lùng gạt đi.

-"Cậu đứng chắn cửa, Abbott."

-"A xin lỗi!" Hannah nhảy sang một bên, cười xuề xòa kéo áo tôi. "Có thể chờ mình cùng đi về không, Orange?"

Tôi trừng mắt, "Lí do?"

Cô nàng kia ngốc nghếch nhe răng một cái.

-"Vì vừa tiện mình có chuyện muốn tìm cậu, mà toàn quên. Gặp cậu ở đây rồi thì sực nhớ, phải nói luôn không quên mất."

Tôi:..."Có thể tin cậu được không?"

Hannah gãi đầu, "Thật sự mà! Chờ mình nhé!!"

-"...." Tôi quay lại nói với giáo sư. "Chúc thầy một buổi tối tốt lành, giáo sư Lupin. Còn cậu." Nhìn Hannah. "Cậu có 20 phút, nhanh lên."

Hannah làm động tác chào, "Tuân lệnh nữ vương đại nhân!"

Tôi rùng mình, nhanh chóng bỏ ra ngoài. Tối nay là cái ngày quái quỷ gì vậy, toàn gặp mấy tên oan gia. Nott, rồi Hannah Abbott, thật đúng là không có gì an ủi nổi mà.

Cơ mà, cũng biết được một chuyện đáng giá rồi. Tôi tựa lưng vào bức tường gần cửa, khoanh tay thở một hơi. Merlin, giáo sư Lupin biết chuyện của mẹ tôi, biết người tên Violet. Vậy bây giờ nên làm gì đây?

Tôi chưa từng để tâm đến việc tìm ba mẹ ruột, bọn họ đã không bên tôi rất nhiều năm và tôi vẫn sống tốt, nhưng mỗi khi có thông tin liên quan đến họ dù một chút, tôi vẫn không kiềm được bản thân đi tìm hiểu về nó. Tôi cho rằng đó là bởi họ là ba mẹ tôi, bản năng làm con thúc giục tôi ít nhất cũng phải biết được mặt mũi họ ra sao. Nhưng phần nào đó lại không phải...

Tôi đưa tay lau má, từ sau khi đụng độ Giám Ngục trên tàu, tôi tự hỏi sao mình lại trở thành đứa mít ướt như vậy, đụng chút chuyện là khóc. Tôi ngồi trên lan can đối diện văn phòng, đung đưa chân nghĩ, vậy khi nãy nghe giáo sư Lupin nói, vì sao mình lại cảm thấy muốn nổ tung?

Thế giới tồn tại một thứ, gọi là "tình mẫu tử".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info