ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

91.

_Cam_142

Sau Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám là thời gian rảnh rỗi buổi chiều, sau khi chạy nốt một lần tiết Số học với Hermione, tôi mệt mỏi ngồi trong văn phòng Độc Dược để xử lí tài liệu thay cho vị giáo sư đáng kính nào đó.

Nott thảnh thơi vất một chồng giấy tờ sang cho tôi, mỉm cười nho nhã, "Giao nốt cho em nhé, em yêu ~"

Tôi hậm hực đè ngòi bút lên tờ giấy:

-"Đừng có gọi tôi là em yêu, buồn nôn chết đi được!"

Nott chớp mắt, "Vậy hả? Buồn nôn lắm sao? Cần anh lấy thau cho không?"

Tôi nghiến răng, "Cậu lấy cái thau đó ụp lên đầu mình rồi chết đi."

-"Hửm? Muốn thấy tôi chết lắm à?"

-"Ừ, rất muốn. Cậu chết mất xác đi càng tốt." Tôi đay nghiến đáp lại. "Tiện thể, nhớ quay một đoạn clip ngắn 5 phút kể về thư tuyệt mệnh và nguyên nhân dẫn đến cái chết của cậu trước khi tự tử rồi gửi cho tôi, tôi nhất định sẽ không phụ tình chúng ta từng và đang là người yêu lúc này đâu."

Nott hào hứng xoay một chiếc ghế ngồi đối diện tôi, đế thêm, "Cậu định làm gì?"

Tôi đáp, "Tôi sẽ gửi cho Daisy, để cho con nhỏ chứng kiến được tấm chân tình đến lúc chết cũng không đổi của cậu."

-"Có kèm theo lời nói của cậu không?"

-"Cảm ơn Nott, cậu sống đủ lâu rồi, đại khái thế." Tôi chán nản nhìn lên. "Mà cậu hết việc rồi à, có thể phắn ra chỗ khác chơi được không? Tôi đang còn chồng này, từ giáo sư Snape." Tôi đập tay sang một chồng giấy, rồi lại nhìn về bên còn lại. "Còn chồng này, của cậu - bạn - trai - đáng - yêu - nhất - quả - đất đùn đẩy cho. Nói chung, cậu rảnh, cút đi mà tìm Daisy chơi." Tôi lại cúi xuống viết. "Tôi không có đủ danh dự để tiếp cậu!"

-"Cậu đang đuổi bạn trai mình đi tìm một cô gái khác chơi đó à?" Nott bĩu môi. "Như thế hơi ác..."

-"Cậu xem tôi đã từng lúc nào hiền với cậu chưa?" Tôi nghiêm túc phán. "Nghe này bạn trai, đôi khi tôi rất ao ước có thể có ai đó thay tôi tát cậu một cái. Có ai làm điều đó chưa? Mẹ cậu? Ba cậu? Huynh trưởng Williams? Ai đó?"

Nott nghiêng đầu, "Tôi đoán là chưa có ai...À, sực nhớ thì chưa có ai tát tôi, nhưng có người đấm tôi rồi."

Tôi giật mình, "Ai cơ? Ai có gan để đấm một quý công tử như vàng như ngọc Theodore Nott đây?"

Nott mỉm cười, "Cậu đoán xem?"

Tôi nhíu mày.

-"...Giáo sư Snape?"

-"Không."

-"Daisy?"

-"Không."

-"John Williams?"

-"Không."

-"...Tôi?"

-"Cậu cho rằng cậu dám làm thế với tôi?" Nott đưa tay bẹo má tôi, nhăn nhó nói, như thể vừa nhớ lại một kí ức tồi tệ. "Là Potter, Dursley. Chính là tên Potter luôn bảo vệ cậu như công chúa đó."

Tôi bần thần nhớ lại, rồi gật đầu, "Đáng lắm."

Nott tặc lưỡi, "Cậu có đang bảo vệ bạn trai cậu không vậy?"

-"Hửm...Thực ra Nott này, tôi nghĩ là tôi cần đính chính một chút." Tôi buông cây bút lông ngỗng, ậm ừ nói. "Cậu so với Harry, tôi luôn đặt Harry cao hơn cậu. Không quan trọng là tình yêu hay tình bạn, nhưng đây là suy xét rất khách quan. Cậu ấy là người đã bên tôi rất lâu, còn cậu thì...Xin lỗi, nhưng đừng bao giờ nói mấy câu như kiểu "bảo vệ bạn trai" gì đó với tôi. Dù cho sau này chúng ta có thể hay không tiến đến cái yêu đương thật lòng đó thì Harry vẫn mãi quan trọng hơn so với cậu."

-"Cậu nghĩ thế?"

Tôi quả quyết gật đầu, "Đó là chuyện hiển nhiên, Nott."

-"...Thật sự có cái lí đó sao?" Nott chớp mắt. "Tôi nghĩ có chút nào đó cậu cho rằng tôi quan trọng hơn Potter chứ?"

Tôi chống cằm, "Vậy cậu thử tưởng tượng, tôi và Daisy đều rơi xuống sông. Cậu chỉ có thể cứu một người, cậu sẽ cứu ai?"

Nott không hề do dự nói, "Daisy."

-"Chính là thế. Tương tự trường hợp cậu với Harry." Tôi nhún vai, tiếp tục cúi đầu làm việc. "Cậu không sai ở chuyện nào cả Nott, đừng có nghĩ nhiều. Cái này là do tôi cảm nhận thôi."

-"Phải rồi, là do cậu cảm nhận." Nott lè lưỡi một cái, đột nhiên yên lặng bất thường. Tôi cũng không quá để ý đến cậu ta, tên này đợt trước không thân quen còn tưởng là kiểu người hướng nội trầm tính, không nói nhiều, đến lúc quen rồi thì đúng là muốn giết người. Lải nhải cả ngày như con chim họa mi, thật hết nói nổi.

Được đúng 5 phút sau, chẳng thể lâu hơn được, cậu ta tiếp tục nói.

-"Cậu mới là người nghĩ nhiều."

Tôi ậm ừ cho qua, "Ừ, tôi nghĩ nhiều."

-"Nhưng cậu vẫn rất tinh tế."

Tôi nhướn mày, "Cảm ơn. Đột nhiên tốt thế."

-"Ừ, phải rồi Dursley, nghe tôi nói này." Nott giật tay áo tôi, đợi tôi ngẩng đầu lên mới nói tiếp. "Bây giờ cậu có....À mà thôi, cậu gọi tên tôi được không?"

Tôi nhíu mày, "Nott?"

-"Tên tôi cơ mà!"

-"Tên...À thì, Theodore."

-"Nói lại đi."

-"Theodore."

-"Nói lại."

-"Theodore."

-"Nói lại."

-"Thằng khốn."

-"Ê!!" Nott đứng dựng khỏi ghế. Tôi bực bội ngước lên, gằn giọng, "Ý kiến giề? Cậu làm phiền tôi quá rồi đấy! Liên tục bảo gọi tên đi gọi tên đi! Tôi gọi rồi đấy! Thằng khốn thằng khốn thằng khốn! Cậu vừa lòng chưa?!"

-"Cậu---A bỏ đi! Đôi co với cậu mệt chết đi được." Nott làu bàu. "Tôi quên luôn tôi định nói gì rồi."

-"Tốt, vậy im đi." Tôi nghĩ một lát, sau liền nói. "Biết sao không? Tôi chợt nhận ra cậu là người có năng lực kích động nhất tôi từng gặp."

Nott nheo mắt, "Đó là lời khen à?"

-"Thực ra với tôi là không, nhưng với cậu thì có đấy." Tôi cười haha. "Chưa từng có ai khiến tôi nhẫn nhục đến mức tức chết cũng không được như cậu. Cậu làm rất tốt đấy, Nott."

Nott khoanh tay, "Vậy đó là lời khen!"

-"Ừ, là lời khen." Tôi cười. "Cậu cả người soát từ trên xuống dưới đều chỉ có ưu điểm và ưu điểm mà thôi, thiếu gia. Cậu không cần phải tự mình khen mình đâu, vốn dĩ mọi thứ chính là sự thật cả."

-"Cậu nói quá mỉa mai rõ ràng rồi Dursley."

-"Không phải ý của nó là mỉa mai sao?"

-"Nó là...ừ, là thế đó." Nott tặc lưỡi, "Giọng điệu của cậu nghe như Walter vậy, nghe rất muốn đấm, rất ức chế, khiến tôi hận đến mức muốn bóp cổ nó tắc thở luôn kìa." Cậu ta còn minh họa giơ hai tay ra, nghiến răng tưởng tượng như đang thực sự bóp cổ ai đó. Mà tại sao lại hướng đến tôi chứ? Cậu muốn bóp chết tôi à?

Tôi hắng giọng, "Được rồi Nott. Walter? Ý cậu muốn nói Walter nào?"

-"Cậu quên rồi?" Nott kinh hãi hỏi tôi. "Cậu thật sự quên?"

Tôi bất ngờ nhìn cậu ta, "Đã từng có người như vậy xuất hiện trong cuộc đời tôi?"

-"Đồ---" Nott toan mắng tôi một cái gì đó thì lập tức nín lại, vẻ mặt rất kiềm chế, quay ra sau lẩm bẩm. "Bình tĩnh Theo, đây là Dursley đó. Draco đã bảo rồi, bình tĩnh, bình tĩnh."

Tôi trề môi, "Cậu đang tự nói chuyện với chính mình đấy à?"

-"Không, được rồi, thật xin lỗi. Tôi đã quên mất người mình đang nói chuyện cùng là cậu. Là lỗi tôi." Nott lắc đầu, miễn cưỡng nói lại. "Walter Fudge, hôn phu của Daisy. Nhớ chưa?"

-"Rồi, đã nhớ. Cảm ơn thiếu gia đã khai sáng cho dân thường chúng tôi." Tôi vứt tập giấy sang một bên. "Và chuyện gì tiếp?"

-"Không, tôi đang nói cậu rất giống thằng oắt đó. Rất khó ưa, mà lại khó chịu là không thể làm gì nó được." Nott chống cằm, nhìn ra chỗ khác. "Mà hình như cũng có chuyện thật. Gần đây nghe bảo Walter Fudge đang trồng cây si một con nhỏ nào đó, lúc nào cũng tặng hoa hòe vớ vẩn. Thật đáng sợ, lại còn toàn hoa hồng trắng nữa. Buồn nôn."

Tôi dừng tay viết bút lại, "Hoa hồng trắng?"

-"À, cậu chắc không hay tìm hiểu về mấy thứ hoa vớ vẩn. Không cần phải quan tâm đâu, cũng không phải điều gì quan trọng." Nott mơ màng nói. "Nếu tôi tặng hoa cho Daisy, tôi sẽ tặng hoa Thược Dược."

Tôi nhướn mày, "Không phải hoa Cúc à?"

-"Daisy ghét hoa Cúc."

-"...Aha, được rồi, nghe rất hạp tai. Daisy nghĩa là hoa Cúc, và con bé đó ghét hoa Cúc." Tôi đặt bút xuống, nhìn Nott. "Tôi chưa từng thấy ai tự đi ghét tên của mình như con nhỏ này cả. Đến tên tôi dù có rất vớ vẩn thì tôi cũng chẳng bao giờ ghét nó."

-"....Vì sao cậu lại tên là Orange? Nó nghĩa là quả cam nhỉ?" Cậu ta nín cười. "Cơ mà, có khi là do mẹ cậu thấy mặt cậu quá tròn."

-"Im đi. Tôi không biết vì sao, tên tôi là thế thì nó thế thôi. Vẫn là cái tên." Tôi thở một hơi. "Cái tên đáng ghét nhất là khi nó được đặt dựa trên một người nào đó đã mất. Điều đó khiến cho người được đặt tên cảm thấy mình giống như một vật thay thế, nên có khi Daisy được đặt dựa trên tên của một ai đó. Tôi không rõ cúc có những loại nào, nhưng có thể là người được lấy làm mẫu cũng có tên của một loài hoa."

Nott hào hứng nhìn tôi, "Cậu biết rõ quá nhỉ? Nói tiếp đi."

-"Nói cái gì?"

-"Thì..." Cậu ta nghĩ một lúc. "Cậu đoán xem cái tên được dựa vào để làm mẫu cho tên của Daisy là gì?"

-"Tại sao tôi phải làm vậy để phục dịch cho cái thú vui nhảm nhí của cậu?" Tôi tặc lưỡi. "Cậu đáng lẽ phải là người đoán được chứ, sao lại là tôi?"

-"Coi như là giải trí đi! Cậu đừng làm việc nữa, chúng ta chơi trò tập làm thám tử!" Nott hất đồ đạc sang một bên, chỉnh tư thế ngồi đối diện với tôi, nghiêm chỉnh nói. "Tôi đã sẵn sàng rửa hai tai để nghe những lời vàng ngọc của cậu rồi đây."

-"Đồ điên." Tôi xì một tiếng, ngả người ra sau ghế, nghĩ một lúc. "Nhà Williams thì...Cậu bảo John và Daisy là anh em ruột, ba của hai người họ tên là...gì đó, tôi quên rồi, tạm gọi là X, và chú ấy là con út nhà Williams. Andrew thì là anh họ của John, chứng tỏ ba anh ấy là anh trai của X. Vậy tức là có hai khả năng, một là X đặt tên dựa theo tên anh trai của mình tức là ba của Andrew, hai là dựa theo một ai đó. Nhưng vì đây là tên một loài hoa, vậy nên có thể bỏ đi khả năng một, còn khả năng hai."

Nott mỉm cười, "Tại sao lại bỏ khả năng một?"

Tôi nhướn mày, "Đặt tên một người con trai theo một loài hoa là quá ẻo lả, dựa theo hiểu biết của tôi về phù thủy thuần huyết thì sẽ không đời nào làm thế. Vậy nên có khả năng thứ hai, X làm con út nên sẽ không có em trai hay gái gì nữa, nên khả năng cao là một người nào đó là chị của X. Và tên của cô ấy chính là mẫu để đặt tên cho Daisy."

Cậu ta nhìn tôi, "Tên cô ấy là?"

Tôi nhướn mày nhìn cậu ta.

Nott nghiêng đầu, "Là?"

Tôi nhỏm người dậy, "Tôi mệt rồi. Cậu làm nốt đi."

-"Eeeeee, cậu không thể nói dở dang rồi bỏ đấy được! Đang nói rất tốt mà!" Nott níu tay áo của tôi lại. "Nói tiếp đi, tên cô ấy là gì?!"

Tôi tặc lưỡi, "Không phải cậu vẫn luôn tự hào mình có cái đầu thông minh hơn tôi sao? Tự phá án tiếp đi."

-"Cái này còn chẳng thể được gọi là một vụ án!" Nott bài hãi kêu. "Cậu thử đưa ra một vụ án nào khác thật hóc búa xem!"

Tôi mỉm cười, "Vậy, vụ án tin đồn giáo sư Snape mặc đầm của mấy bà già và đội mũ chóp thì sao? Cậu muốn giải không?"

Nott tròn mắt, "Có cả vụ này nữa?!"

-"Ờ, tôi sẽ giới thiệu cho, cậu muốn tham gia phá án không? Tìm ra kẻ chủ mưu đã lan truyền tin đồn."

Nott cười cười, "Nghe thú vị đấy, tôi---"

-"Trong trường hợp đó, có thể cho ta tham gia với được không?"

Chúng tôi đồng loạt khựng lại. Nott vớ bừa một xấp tài liệu, giả bộ như bản thân tri thức đang ngồi làm việc. Còn tôi thì khiếp sợ quay ra, xương cốt nghe răng rắc từng tiếng, rất muốn chết, rất không muốn sống nữa.

-"Hửm? Dursley?" Giáo sư Snape mỉm cười. "Ta tham gia cùng được không?"

Tôi bật khóc.

-"Giáo sư, tha mạng cho em!!!"

Ôi mẹ ơi, đúng là một buổi chiều đầy yêu thương từ cả bạn trai lẫn vị giáo sư đầy tính bossy này mà.

***

Lời tác giả: Khiếp luôn, định viết ngắn thôi mà dài quá. Nguyên cái chap này chỉ để cho Orange với Nott nói chuyện với nhau, cảm thấy quá sủng hai ẻm rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info