ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

9.

_Cam_142

Lần phân loại cho người khác tốn chẳng đến 1 phút, như Draco Malfoy còn chẳng tốn 1 giây.

Suy nghĩ của bọn họ hẳn là đơn thuần hơn tôi. Bọn họ có ba mẹ từ nhỏ, Harry còn tự biết là mình chỉ là được nhận nuôi, cậu ấy biết nhà Dursley không phải gia đình thật.

Còn tôi, hơn 10 năm rồi, tôi là lần đầu tiên biết được mình là con kẻ khác.

...Trong suốt 10 năm sống trong cái hạnh phúc gia đình đó, đúng như lão Hagrid nói, tôi chưa một lần nghi ngờ bản thân có phải "Orange Dursley" hay không? Tôi vẫn luôn tin rằng căn nhà số 4 đường Privet Drive đó là một nơi tôi lớn lên, tôi bắt đầu, là nơi tôi thuộc về.

...Tôi vẫn luôn tin điều đó.

-"Ngươi có chọn được hay không? Hay là ta chọn hộ?"

...Tôi không biết...

-"Con nhãi phiền phức! Slytherin được không?! Chỉ cần vào đó, ta tin ngươi tha hồ mà phát triển!"

Tôi cật lực từ chối, "Tuyệt đối không!"

Nếu như không phải bởi vì mâu thuẫn đang diễn ra trong tôi, tôi chắc chắn sẽ chọn vào Gryffindor. Đơn giản đó là nhà mà Harry vào, Hermione cũng vào, Ron cũng ở đấy. Cả 3 người đều cũng một chỗ, tôi không đi theo bạn tôi thì theo ai?

...Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến việc 7 năm ròng rã chôn đầu với bùa chú phép thuật ở Hogwarts, tôi không vui nổi.

Quả thật là tôi vẫn không ưa Hogwarts.

-"Học ở Hogwarts mà không thích Hogwarts? Không phải ngươi đã lựa chọn từ đầu sao? Tính cách lập dị khác biệt, ngươi càng lúc càng hợp với một Slytherin. Vậy, ngươi sẽ vào..."

Cùng lúc chiếc mũ cất giọng, tôi hớp hơi, gào to.

-"S..."/"GRYFFINDOR!!"

Tôi đứng vội dậy khỏi chiếc ghế tựa, vứt pẹp chiếc mũ phân loại sang một bên. Nếu không phải vì có vô số giáo sư đứng trước tôi, cậu ấy cũng đang nhìn tôi, tôi sẵn sàng xé nát cái mũ ra cho đã.

Cái mũ gào ầm, "TẠI SAO LẠI LÀ GRYFFINDOR?! TẠI SAO LẠI LÀ GRYFFINDOR?!"

Tôi nín nhịn bịt tai, oai dũng mà bước đi xuống dãy bàn của nhà Gryffindor, đặt mông ngồi xuống cạnh Harry. Không có bất kì tiếng vỗ tay hay chúc mừng nào, tuy nhiên, tôi cho rằng nội sự im lặng của họ cũng đủ để an ủi tôi trước ánh mắt sắc lẹm của giáo sư Mcgonagall.

Bọn họ hẳn đã nhận ra giọng nói lúc nãy không phải từ cái mũ.

Tốt thôi, tôi cũng mong điều đấy. Nếu như tất cả bọn họ đều nghĩ tôi sẽ vào Slytherin, tôi sẽ quay lại mà nói cho họ rằng: "Gryffindor mới là gia đình phù hợp nhất với tôi."

***

Tất nhiên, khi biết được giáo sư Mcgonagall để tâm đến tôi, rất khó để dùng bữa ngon miệng. Mặc cho việc Harry liên tục thồn đồ ăn vào miệng tôi như thể tôi là hố đen đích thực, cùng với Ron lẫn Hermione bỏ hết lịch sự để cổ vũ Harry, tôi nhận ra rằng sinh tồn của một gia đình sư tử chính là 'đàn áp bất công.'

Chính vào lúc đó, tôi ôm họng nôn khan, ba người bọn họ mới dừng lại.

-"Được rồi ba cậu, mình sắp nôn rồi. Tha cho nhau cái đi..."

Harry một tay cầm đùi gà, tay kia cầm bánh ngọt ra vẻ vô cùng tiếc nuối.

-"Ế?! Hết sức chứa rồi à?!"

Tôi trợn mắt, "Ý cậu là gì?"

-"Thì đối với ăn cậu đã bao giờ biết dừng đâu?"

-"Có! Ai cũng có giới hạn!"

-"Hehe, thôi nào Orange, mới ăn có bấy nhiêu thì đáng gì? Này, chiến nốt cái đùi đi."

Mùi dầu mở xộc thẳng lên mũi khiến tôi 'ọe' một tiếng. Hermione phất tay, đặt trước mặt tôi một đĩa salad. Cô ấy nói ăn rau củ lúc này sẽ khiến thoải mái hơn, coi như một cách giải phóng vị giác.

Tôi nuốt nước bọt, miễn cưỡng cười. Tôi không nỡ nói rằng tôi ghét cà chua, mà đây lại là salad cà chua đỏ choe choét.

Tôi mắc ói.

Khi tôi vươn tay định lấy một cốc nước để uống, quả thực cái đầu trồi ra từ trong đã khiến tôi bật ngửa ra sau. Đầu đập xuống đất, sao quay vòng vòng, tai tôi ong ong nghe chữ được chữ mất.

-"Chào các cư dân mới của Gryffindor!!"

Cảm giác nôn nao trào lên tận họng rồi bị tôi nén xuống. Con ma trước mặt ngả mình chào tôi một cái sau đó liền ngúng nguẩy nhìn Harry. Đối với tôi, tôi cho đó là một sự may mắn.

Percy mỉm cười chào ông ta, tôi nhướn mày, cảm giác như đây là đại diện của nhà Gryffindor?

-"Chào ngài Nicolas. Mùa hè của ngài thế nào?"

-"Tồi tệ! Một lần nữa ta đã bị từ chối gia nhập hội ma không đầu."

Tôi hắng giọng, cái đó là tồi tệ sao?

Ron có vẻ biết về ông ta, Nicolas suýt - mất - đầu. Mặc kệ cho việc bọn họ xôn xao suýt mất đầu nghĩa là gì, tôi đảo mắt nhìn lên dãy bàn giáo viên đang ngồi ăn ở trên. Giáo sư Mcgonagall vừa nhấp môi vào li rượu vừa cảnh giác nhìn tôi. Bốn mắt chạm nhau, tôi nuốt nước bọt một cái, từ từ quay mặt đi.

Bên cạnh hiệu trưởng là một vị giáo sư tóc đen, cả người ông đều đen. Mái tóc ông hơi bết và có chút xoăn, tôi nghĩ đó là điển hình của một người nghiêm túc với công việc.

Khi tôi nhìn ông, ông đang nói chuyện với một vị giáo sư khác. Mà lúc tôi xem đó là ai, tôi cảm thấy sự thân thiện của mình tụt thẳng xuống mức âm khó thể hoàn trở lại.

Giáo sư Quirrell.

Tuyệt, giờ thì dạ dày tôi bắt đầu xôn xao rồi đấy.

Tôi nhanh chóng chộp lấy cốc nước gần kề nhất, dốc thẳng lên mồm uống. Vị hăng hắc của thứ nước này bất chợt xộc lên não tôi, tôi lảo đảo lảo đảo, rốt cục ôm mồm mà cúi xuống gầm bàn phun hết.

Lúc đó, tôi thấy Ron đá vào đầu tôi.

-"Eww!! Cậu nôn đấy à?! Ngay dưới chân bọn này?!"

Tôi thè lưỡi, "Cậu đừng có nói theo cái kiểu các cậu không liên quan. Không chỉ là do cái cốc nước, các cậu là lúc nãy đã thồn một đống thức ăn vào mồm tôi."

Harry nhíu mày, "À, thực ra là do li nước. Cậu biết đó, đây là rượu dành cho học sinh năm 2 trở lên."

Tôi há mồm cạp vào tay cậu ấy. Mặc cho Harry ôm tay kêu oai oái, tôi đương nhiên lướt mắt mặc kệ. Đối với Ron, tôi banh mồm cậu ta tặng cho một li rượu giống tôi, giờ thì xem ai cười nhạo ai.

Hermione nhăn mặt, "Man rợ thế?!"

Tôi phủi tay, "Chuyện vặt."

Một lần nữa, tôi ngước lên nhìn vị trí của giáo sư Quirrell và giáo sư tóc đen. Rất tình cờ, lúc đó cả hai người cũng quay lại nhìn tôi, tôi nín thở, quay mặt vội đi.

Còn Harry thì đột nhiên kêu đau.

-"Vết sẹo của tớ nhức quá."

Tôi nửa có nửa không đoán, "Chắc ngài chúa tể đang ở gần đây với cậu đấy."

Hermione bật cười, "Bồ cứ đùa, làm gì có chuyện đó."

Tôi ậm ừ, vốn dĩ đó chỉ là câu đùa.

Quay sang Percy ngồi bên trái, tôi kéo áo hỏi anh về vị giáo sư tóc đen ngồi cạnh giáo sư Quirrell. Ảnh ồ một cái, tận tình giải thích cho tôi.

-"Đó là giáo sư Snape, dạy môn Độc Dược. Ông ấy là chủ nhiệm Slytherin đấy, nên đừng có đắc tội với ông ấy nhé."

Tôi gật đầu, chẳng cần anh dặn tôi cũng sẽ không gây.

'Snape' với 'Snake' cách nhau có một chữ là cùng. Tôi nguyện ý tôn ông ấy lên làm "Đại xà vương" của Slytherin.

***

Hogwarts thực sự rộng như vẻ bề ngoài của nó.

Sau bữa ăn, huynh trưởng Percy dẫn học sinh năm nhất về tháp Gryffindor. Tôi đến lúc này mới biết hóa ra Percy là huynh trưởng của nhà bọn tôi ở, một mặt ngưỡng mộ anh mà cũng ngưỡng mộ mình. Tôi từng đoán anh ấy trong trường chắc chắn sẽ giữ một chức vụ gì đó.

Các con đường ở Hogwarts rất loằng ngoằng. Trên đường đi từ sảnh chính, tôi nhớ đã đi qua một căn phòng kì quặc. Một phút trước tôi còn thấy nó ngay ở đó, một giây sau tôi mới ngáp một cái, mở ra, cánh cửa biến mất ngay tức khắc.

Tôi thực sự đã há mồm kinh ngạc.

Không chỉ dừng ở đó, Hogwarts còn liên tục thử thách tôi với việc mấy cái cầu thang biết di chuyển. Tôi đã hoàn toàn xỉu sau khi nhìn những cái cầu thang tự động dịch chuyển như thể có ma ám, không phải vì sợ, mà vì tôi biết đời tôi lọt hố rồi.

Đường vào tháp Gryffindor đòi hỏi phải có mật khẩu, giấu đằng sau một bức tranh. Tôi lắng tai nghe, thấy Percy nói cụm "Caput Draconis".

Đường vào có vẻ hơi bé. Đối với những người khá mập mạp như cậu bạn Neville, tôi cho rằng đây sẽ là một trở ngại. Nhưng không phải việc của tôi, tôi quay đầu đi thẳng.

-"Học sinh năm nhất, đây là phòng sinh hoạt chung của Gryffindor. Kí túc xá của nam thì ở tay trái, nữ thì tay phải. Đồ đạc hành lí của các em đã được vận chuyển lên phòng, hãy đến phòng có tên của các em. Năm nay số nữ bị lẻ nên sẽ có một người ngủ phòng riêng, nên nhớ nhìn đúng tên hãy vào nhé."

Tôi ngáp dài đến chảy cả nước mắt. Hermione kéo tôi vào kí túc xá nữ, tôi cùng tình nguyện đi theo. Đương nhiên là tôi sẽ không quên Harry, quay lại chúc cậu ấy ngủ ngon một câu, sau đó tôi mới hạ quyết tâm đi thẳng.

Mặc dù là phòng của Hermione đối với tôi, nhưng trên thực tế, khi đọc đi ngó lại cái bảng tên vẫn chỉ ghi mỗi tên của mình, tôi mới nghiệm ra rằng kẻ ở riêng một phòng là mình.

Có chút cô đơn, nhưng không sao, tôi theo trường phái 'một mình một thân' lo cho đời.

"TẠI SAO LẠI LÀ GRYFFINDOR?! TẠI SAO LẠI LÀ GRYFFINDOR?!"

Khi nhớ lại câu hỏi của cái mũ phân loại, tôi đột nhiên thấy rối loạn thần kinh.

Tôi không biết vì sao lại theo học Hogwarts, cũng không biết vì sao lúc đó lại chọn Gryffindor. Tôi cơ bản là vô tình buột miệng nói.

...Khó xử thật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info