ZingTruyen.Asia

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

87.

_Cam_142

Sau buổi giảng dạy thảm hại đó xong, tôi với Nott lao vào cãi nhau một trận.

-"Cậu CMN mất đâu cái sự tự tin bố láo đó rồi?! Sao cái lúc cần thì nhát cáy thế hả?! Rốt cục cậu còn chỗ nào có dụng tí cho tôi không?!" Nott vò tóc. "Tôi đứng sau bục giảng giúp cậu viết bài cũng thấy nhục thay cho cậu, nói thì lắp bắp, còn sai kiến thức, cậu cũng đâu phải là ngu đến thế?!"

Tôi cắn răng. Cậu ta đang khen hay đang chửi tôi vậy?!

-"Xin lỗi được chưa?! Tôi biết ăn nói nhưng không có nghĩa là tự tin! Đứng trước đông người như thế, lại còn toàn người tôi không quen, cậu bảo tôi phải làm sao mới được?!"

-"Chứ sao bình thường cậu đánh tôi như đánh muỗi, chửi tôi như thể cậu là má tôi! Cậu không nhận thức được cậu đang chửi một idol của rất nhiều người à?!"

-"Có! Nhưng---"

Nott chỉ tay, "Cậu dám mắng tôi thế này thế nọ, trong khi tôi còn đáng sợ hơn bao người, cậu tại sao phải sợ những người không có khí chất bằng tôi chứ?! Nói chung là nhát gan! Siêu nhát gan!"

Tôi cứng họng.

-"Đã bảo là tôi không---"

Nott cắt ngang, "Miễn giải thích, hôm nay cậu làm xấu cả mặt tôi lẫn giáo sư Snape đấy. Đợi đến lúc giáo sư mà nghe phản ánh lại thì...." Cậu ta nắm chặt tay, hiên ngang nói. "Tôi quyết định rồi, từ giờ tôi thay bạn cậu dạy dỗ lại cậu. Cậu 13 tuổi rồi đấy, cứ sống buông thả thế mà cũng coi cho được à?!"

Tôi lắc đầu, "Không! Cậu bảo cậu ghét tôi cơ mà, kệ tôi đi! Tôi muốn sống sao thì kệ tôi chứ!"

Nott phản bác kịch liệt, "Tôi ghét cậu, nhưng tôi lại càng ghét con người cậu hơn! Cậu bảo tôi làm sao có thể hòa hợp làm việc với một kẻ cả tâm lẫn hình đều thối nát như cậu! Tôi nhất định phải dạy cậu cho bằng được! CMN tôi không tin tôi có thể dễ dãi với cậu như Potter, thật không hiểu mắt nhìn của cậu ta bị sao mà lại chiều cậu như công chúa vậy chứ!"

Tôi đang tính cãi cho đến cùng, đột nhiên có người xông thẳng vào văn phòng Độc Dược. Bọn tôi tưởng giáo sư Snape trở về, nhưng kì thực không phải, là một nam sinh của Slytherin. Cậu ta thở hồng hộc, hỏi nhanh chóng.

-"Giáo sư...giáo sư Snape đâu..."

Nott trở mặt ngay lập tức, từ một tên đang kích động đến phát điên liền điềm đạm như thường, bình tĩnh đáp, "Cậu thở chậm thôi Jack. Có chuyện gì?"

Nam sinh tên Jack kia tá hỏa nghe Nott nói, luống cuống chân tay không biết làm gì.

-"Có chuyện gấp! Chuyện rất gấp! Là---ui da!" Cậu ta nói nhanh quá cắn vào lưỡi, suýt xoa than đau. Nott rót một cốc nước, đưa cho Jack, từ tốn hỏi.

-"Bình tĩnh, có chuyện gì?"

Jack uống hết cốc nước, sau đó liền một phát, nói rất gấp.

-"Tiết Chăm sóc sinh vật huyền bí xảy ra tai nạn rồi! Malfoy bị thương nặng, cậu ấy bị con Bằng Mã tấn công! Tình hình hết sức nguy cấp, cậu ấy sẽ chết mất!"

***

Tôi với Nott liền không nhanh không chậm đi tới Bệnh Xá. Chúng tôi bình thản đến kì lạ sau vụ việc, Nott chỉ đơn thuần nói với cậu bạn Jack kia, "Được rồi, bọn này đến xem Draco thế nào. Cậu về phòng đi." Rồi chúng tôi cùng rời đi.

Nott là trợ lí của giáo sư Snape, cậu ta hiển nhiên cũng có phần nào uy lực đối với những học sinh khác của Slytherin. Chúng tôi đến bệnh xá lúc đó đang đông nghẹt người, hầu hết toàn là các phù thủy năm nhất của Slytherin và Gryffindor hiếu kì đứng đó. Nott hắng giọng, thu hút sự chú ý.

-"Slytherin, về phòng. Ở đây có cái gì đáng coi? Bộ thấy người khác bị thương thì hay ho lắm à?" Cậu ta nhăn mặt. "Đúng là càng ngày càng mất hết thường thức."

Lũ Rắn nhỏ đáng thương, bị con Rắn Hổ Mang cắn một phát còn không dám kêu đau, chỉ biết lủi thủi kéo nhau về. Còn đám Gryffindor thì nhìn tôi, bối rối nghĩ ngợi, chắc đang cố đoán xem tôi sẽ làm gì bọn nó.

Tôi gãi má, cười haha nói, "Về phòng đi mấy đứa. Xớ rớ một hồi là tên kia ra cạp chết đấy!"

Từ phòng bệnh nói vọng ra một tiếng, "Tôi không phải là chó!"

Tôi rùng mình, "Thấy chưa mấy bé? Đến chị còn sợ kìa, đừng gây họa với hắn ta, về phòng đi." Tôi thì thầm. "Chị hứa sẽ kể lại mọi chuyện sau."

Bọn nhỏ liền ra về trong vui vẻ. Tôi tiến vào Bệnh Xá, thấy lão Hagrid đang lo lắng đứng bên một cái giường bệnh, Nott đứng gần đó, thờ ơ nhìn xuống. Bà Pomfrey đang cố gắng điều chế thuốc thật nhanh, trong sự u sầu bao trùm đó, chỉ có duy nhất giọng Malfoy đang mắng mỏ.

-"Ba tôi nhất định sẽ biết chuyện này! Tại sao ông có thể đưa con súc sinh nguy hiểm đó ra để dạy học chứ! Tôi sẽ kiện, nhất định sẽ kiện!!"

Nott cúi đầu, nói lảng sang chuyện khác. Hẳn bản thân cậu ta cũng cảm thấy nhức đầu.

-"Draco, đủ rồi. Cậu đang bị thương, dưỡng sức đi, đừng có mất công gào thét."

Malfoy ngẩng lên, nghiến răng nói, "Mình phải viết thư cho cha mình nói về chuyện này!"

Nott can lại, "Không cần cậu kể cho ngài Malfoy, chỉ cần đến mai là cả Bộ Pháp Thuật cũng biết rồi. Đừng tốn sức nữa, nghỉ ngơi đi." Cậu ta nhìn sang lão Hagrid. "Giáo sư Rubeus, ngài về đi. Đứng ở đây cũng chẳng có ích gì."

Lão Hagrid bối rối nhìn Malfoy, không cử động được, nói ồm ồm.

-"Buckbeak là một con vật rất tốt, nó vốn rất hiền. Nếu như không phải có người động đến thì nó nhất định sẽ không làm gì..."

Malfoy gằn giọng, "Ý ông nói tôi là người có lỗi à?!"

Tôi xót xa cắn môi, rối trí nghĩ không biết nên làm gì cho phải. Nghĩ rất lâu, tôi đưa tay nắm tay lão, truyền hơi ấm cho lão, thiết nghĩ đây là điều tốt nhất tôi có thể làm bây giờ.

Nott gật đầu, "Giáo sư Rubeus, con hiểu ý thầy. Nhưng cũng không thể phủ nhận con Bằng Mã đã làm một học sinh bị thương nặng." Cậu ta nhìn Malfoy. "Có câu nói, người vô tội thì không sợ đao phủ, người tốt thì sẽ nhận được báo đáp tốt. Con tin vào nhân quả, và ngài cũng nên thế. Giáo sư, đừng day dứt quá, điều tốt nhất bây giờ ngài nên làm là trở về và nghỉ ngơi cho tốt đi. Ở đây cũng chẳng được gì đâu."

Lão Hagrid ngập ngừng nhìn Nott, nhìn sang tôi, chậm rãi đồng ý.

-"Vậy, trò Malfoy, mong trò mau khỏe lại."

Malfoy khó chịu đáp, "Dù cho tôi không khỏe lại thì cũng sẽ kiện ông!"

Lão đi ngang qua tôi, tôi để ý từ khóe mắt lão hơi lấp lánh, vừa rời khỏi cửa bệnh xá đã liền chảy dài trên má.

Tôi nhìn theo lão Hagrid đi khỏi phòng, bóng lưng to khổng lồ của lão chợt trở nên cô đơn lạc lõng kì lạ, tôi chợt cảm thấy bản thân thật vô dụng, đứng giữa một tình huống khó khăn liền trở nên chậm chạp, không biết cư xử sao cho thích hợp.

Sau đó, tôi nghĩ tới Harry, tinh thần xuống dốc, tôi không kiềm nổi bản thân tràn đầy suy nghĩ tiêu cực suốt quãng thời gian còn lại.

***

Quả nhiên rất nhanh, câu truyện đã lan truyền thành một kiểu tin đồn mới song song với tin đồn của tôi. Trước khi đó tôi đã kịp ôm Harry than phiền đủ điều, tự trách bản thân vô dụng bất tài đến cùng cực, rồi xấu hổ khóc thêm một trận nữa chỉ để nghe cậu ấy an ủi.

Harry vừa vuốt tóc tôi vừa bảo, "Không sao đâu, không phải lỗi của cậu."

Tôi sụt sùi, "Tớ biết, tớ biết không phải lỗi của tớ. Tớ chỉ không quen nhìn những người mình quen biết chịu tổn thương. Lão Hagrid đã khóc đó, con Buckbeak quan trọng thế nào tớ biết, nhưng Malfoy cũng chịu vết thương rất nặng. Cậu phải tận mắt nhìn thấy vết cào đó, nó trông thảm hại hơn nhiều so với tớ tưởng tượng. Tại sao---"

Harry cắt ngang, "Bình tĩnh đã, có tớ ở đây mà. Cậu không phải nghĩ quá nhiều đâu..." Cậu ấy ôn nhu ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ vai. "Không cần phải kiên cường nhịn khóc, cậu không muốn người khác thấy cậu yếu đuối thì cứ tìm tớ, được chưa? Giờ thì bình tĩnh lại nào, tối nay chúng ta cùng đi thăm lão Hagrid, nha?"

Tôi rúc mặt vào ngực Harry, giọng quá nghẹn nên không thể đáp lại, tôi chỉ có thể gật đầu thay câu trả lời.

Harry...

Chỉ có ở trước Harry tôi mới có thể để lộ bộ dạng yếu ớt này. Bình thường tôi hay cố tỏ ra mình lợi hại, bởi tôi sợ đau. Khi tôi đang điềm nhiên sống an bình rất dễ bị tư tưởng thiếu cảnh giác, thế nên tôi luôn biến bản thân thành một con sư tử, nhưng kì thực tôi chỉ là một con mèo. Tôi ghét đau, ghét bị tổn thương, tôi chỉ thích Harry thôi.

Cuối cùng, tôi không có cơ hội để đi thăm lão Hagrid. Giáo sư Snape triệu tập tôi đến văn phòng ngay sau bữa tối, nếu bình thường thì tôi sẽ rất vui vẻ mà đến, nhưng mà lần này thì không. Tôi vừa ngồi cắt nguyên liệu cho giáo sư vừa nhấp nhổm, mong hoàn thành công việc thật sớm.

Ai ngờ đâu...

Theodore Nott thả một chồng tài liệu lên bàn, lạnh lùng nói, "Chỗ này nữa."

Tôi dựng cả tóc gáy, "Sao mỗi mình cậu được chơi?! Tôi cũng---"

-"Hả?!" Nott cáu gắt nhìn tôi, sắc mặt tệ đi trông thấy. Cậu ta hất mặt sang bàn làm việc của mình, tôi nhìn sang. CMN một tập dày gấp đôi của tôi!!!

Tôi ăn năn nhìn Nott, "Cậu thật tuyệt..."

Cậu ta nhăn mặt, "Cậu thật vô dụng."

Tôi ức nghẹn cả họng, "Tôi không vô dụng! Tại vì cậu quá giỏi nên mới thấy tôi vô dụng thôi!"

Nott trừng mắt, "Và điều đó chứng tỏ là?"

Tôi nói, "Chứng tỏ là tôi khiêm tốn giấu tài để cậu trông tỏa sáng!"

Nott lắc đầu, "Không, chứng tỏ cậu là con ngu."

Tôi tính phản bác lại nữa, nhưng giáo sư Snape quay sang, quát ầm một cái, "Trật tự! Làm việc đi!" Bọn tôi liếc nhau một cái, tôi mở mồm.

-"Tại cậu đấy! Tôi bị giáo sư mắng rồi kìa!"

Nott khinh bỉ liếc tôi, nói, "Cậu đi chết đi."

Giáo sư lại quát, "Làm việc!!" Bọn tôi đành bất lực quay trở lại làm việc. Cãi nhau với Nott xong đột nhiên khiến tôi rất thoải mái, tâm đột nhiên không nghĩ gì đến chuyện của lão Hagrid nữa, cứ thế tập trung giải quyết tài liệu cho đến tận 10 giờ hơn.

Tôi vươn vai co giãn xương cốt một chút, nhìn sang Nott. Cậu ta chăm chú cúi đầu, đọc hết tờ này đến tờ khác, cẩn thận ghi chú lại. Phần tóc mái đung đưa, chạm vào sống mũi cao. Tóc cậu ta màu bạc, trông rất tôn lên làn da trắng mịn trên mặt. Tôi đơ một lúc, cảm thấy dù cho tính cách cậu ta thật tệ, nhưng quá đẹp trai! Quá đẹp so với một tên con trai!! Điều này 2 năm trước tôi đã nhận thức được, nhưng Nott quả nhiên càng trưởng thành lại càng có dáng dấp của một người đàn ông, cậu ta đúng là kiểu người dễ thu hút ánh nhìn của người khác mà...

Có vẻ ánh nhìn của tôi quá lộ liễu, Nott bất chợt ngẩng lên, chúng tôi liền chạm mắt với nhau,

Tôi bất ngờ không biết phản ứng thế nào, cứ chăm chăm nhìn cậu ta. Nott nhíu mày, hất đầu.

-"Làm việc đi, cậu nhìn cái gì?"

Tôi không tự chủ nói, "Cậu đẹp trai quá, không rời mắt được."

Nott làm ra vẻ mặt buồn nôn, thẳng thừng đuổi.

-"Cút!"

Tôi luống cuống cúi đầu đọc tài liệu tiếp, "X...Xin lỗi..." Một lát sau lại không kiềm được mà nhìn lên, thấy Nott cũng vẫn đang nhìn tôi. Cậu ta nghiêng đầu, đưa tay chống bên thái dương, tạo thành một góc nghiêng siêu đẹp.

Tôi không kiềm được nhìn môi Nott, nuốt nước bọt. Aaa, trai đẹp dù có đáng ghét thì cùng vẫn là chân lí mà!!!

***

Cứ thế bình yên mà trôi qua, đến 11 giờ bọn tôi đều được thả về. Nott cúi đầu chào giáo sư Snape, cùng tôi rời khỏi văn phòng. Cậu ta đi cách tôi 100m, thong thả đằng trước, không thèm chờ. Tôi không vui vẻ gì nhìn bóng lưng Nott, kì thực tôi không quen việc đi sau lưng người khác. Đi với Harry cậu ấy lúc nào cũng đi ngang với tôi, nếu tôi đi chậm thì cậu ấy sẽ đứng chờ, việc phải cố vắt chân lên cổ mà chạy theo ai đó tôi chưa bao giờ làm.

-"Nà---"

-"Nhanh lên." Nott đột nhiên dừng lại, quay người nhìn tôi. "Cậu đi chậm chết, chân ngắn quá à?"

Tôi cảm thấy máu nóng lại xộc thẳng lên não, "CMN tôi biết cậu cao, cậu không cần phải khoe cho tôi! Tôi tự biết tôi lùn!!"

Nott không nói gì, đưa tay ngoắc ngoắc. Tôi theo bản năng chạy đến gần cậu ta, bĩu môi chê.

-"Có ai biết bản chất cậu thật ra rất ấu trĩ không? Vạn nhất đừng để cho lũ bạn cậu biết được, bọn họ nhất định không thể chịu được cậu đâu."

Nott nhướn mày, "Ồ, thế thì coi như có mình cậu biết tôi là kiểu người xấu tính đi." Cậu ta thản nhiên nhún vai, cười độc ác. "Từ nay tên xấu tính này sẽ giúp cậu trưởng thành, đừng có khiến tôi thất vọng đó."

Tôi tặc lưỡi, chạy vượt lên đi song song với Nott, nghĩ ngợi vẩn vơ. Nott đi ngay bên cạnh, đưa tay nắn cằm như đang suy tư cái gì đó, rồi cậu ta tự cười.

-"Đúng rồi, Dursley, tôi chợt nhận ra tôi vẫn rất ghét cậu." Nott khoanh tay liếc tôi. "Tôi cứ nghĩ tôi sẽ có thiện cảm hơn khi được làm việc cùng cậu, đằng này càng làm việc tôi lại càng thấy cậu rất phế vật. Hồi trước không hiểu cậu, tôi còn cho rằng cậu là người thông minh, dễ dàng có được thành tích tốt dù không học hành nhiều. Đúng là..." Cậu ta cười mỉa mai. "Có những chuyện sau tấm màn không nên được khai phá mà."

Tôi tặc lưỡi.

-"Cậu cũng thế thôi, đồ ấu trĩ."

-"Hửm? Tôi có bao giờ nói là tôi rất hoàn hảo à?" Nott liếc tôi. "Tôi với cậu đều có mặt xấu cả thôi, con người mà."

-"Ờ." Tôi chép miệng. "Nhưng cậu là một con người tồi tệ, cậu rất đáng ghét."

-"Không đến lượt cậu thích tôi, Dursley." Nott cợt nhả nhìn tôi, bông đùa nói. "Nếu có ngày chúng ta yêu nhau, ngày đó chính là ngày tôi bị Cứu Thế Chủ nhà cậu bóp chết mất."

Tôi nghĩ tới việc một Theodore Nott toàn năng bị Harry ếm một bùa lên người, rất thoải mái gật đầu, đáp.

-"Được, vậy yêu nhau đi. Sau đó lúc cậu bị Harry bóp chết nhớ chụp ảnh đem đến cho tôi xem, tôi sẽ lưu giữ đó là kỉ niệm cho mối tình đầu của tôi và cậu."

Nott nhìn tôi, "Hử? Cậu bảo là yêu luôn á?"

Tôi gật đầu, "Ờ."

Nott nắn cằm suy nghĩ, vu vơ nhìn đằng trước, đột nhiên lẩm bẩm cười cười, thích thú nhìn tôi.

-"Này, tôi cảm thấy đề nghị của cậu rất thú vị đấy." Nott nén cười đến mức vai run bần bật lên, nói với tôi. "Nếu bây giờ tôi với cậu yêu nhau, không chỉ tôi bị Potter nhà cậu giết, cậu còn bị John và Andrew gọi lên hỏi tội, khéo lại bị cả nhà Williams xử trảm luôn. Tôi thật không thể chờ đến lúc nhìn thấy cậu bị hai người họ hành hình được. Khục khục..."

Tôi nhăn mặt, "Cậu cười đủ chưa? Đủ rồi thì thôi đi, đồ thần kinh." Tôi chợt dừng lại, trong 1 giây, đầu tôi như Sherlock Holmes, tư duy một loạt chạy qua. Tôi và Nott yêu nhau, Nott bị Harry giết, bị Ron chửi, bị Hermione phản đối, đó là còn chưa nhắc đến giáo sư Mcgonagall. Cậu ta có hậu thuẫn thì chẳng lẽ tôi không có?! Tôi hiển nhiên là có rồi!!

-"Ê Nott, tôi nghĩ là---"

Nott cắt ngang, "Yêu không?"

-"A! Cậu nói đúng ý tôi rồi!" Tôi hào hứng nhìn Nott. "Yêu!"

Cậu ta bật cười, "Được, nhớ là chính miệng cậu nói đấy." Theodore Nott mỉm cười, đưa tay ra trước mặt. "Muốn có kỉ niệm không?"

Có muốn biết sau đó chuyện gì xảy ra không? Thật sự không biết lúc đấy tôi nghĩ gì mà lại điên khùng nói, "Các cặp đôi thì thường kỉ niệm điều gì cho lần đầu yêu nhau?".

Nott giơ hai tay, "Tùy cậu. Tôi là bạn trai cậu rồi, tôi sẽ làm một bạn trai tốt để cậu bắt nạt. Đợi khi nào cậu bị John phán xét mới hay, còn tôi sẽ đóng vai một anh chàng ủy khuất luôn chiều chuộng người yêu." Cậu ta nghĩ một lúc, liền nói. "Muốn hôn không?"

Tôi tiến đến, gật đầu, "Cậu muốn là chủ động hay bị động?"

-"Hể...." Nott cầm tay tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu tay, mỉm cười. "Vậy tôi chọn chủ động."

Theodore Nott đưa tay vén phần tóc của tôi qua mang tai, cúi đầu thấp xuống. Tôi, kì lạ là không hề có sự tránh né, còn rất thản nhiên ngước mặt lên. Tôi không thèm nhắm mắt, cậu ta cũng không.

Cuối cùng, chúng tôi quả thật đã hôn nhau. Môi chạm môi, nhẹ nhàng như nước gặp nước, không hề có xao động gì. Tôi liếc xuống, hơi kiễng chân lên, Nott đã vì tôi mà cúi đầu, tôi cũng sẽ vì cậu ta mà đứng lên một chút.

Trong suốt quá trình hôn, tôi luôn cảm thấy bản thân không hề có sự bài xích gì với Nott. Đối với Harry, tôi luôn có sự né tránh trong vô thức, có thể là vì tôi có chút cảm thấy trái tim hơi rung động vì cậu ấy. Nhưng Nott thì khác, chúng tôi đến với nhau vì một quyết định rất quái đản, thật sự tôi nghĩ chẳng có cặp nào yêu nhau vì cái lí do củ chuối kiểu này cả. Tôi không thích Nott, tôi chỉ cảm thấy cậu ta rất đẹp trai. Nott chắc chắn không thích tôi, cậu ta thích Daisy cơ mà.

Rốt cục thì...sao đột nhiên lại có thể dẫn đến cái quyết định này nhỉ?

Khoảng cách giữa "thích" và "yêu" tưởng gần nhưng thật ra rất xa, có những người dành cả thanh xuân để thích một người cũng không thể cùng người đó tiến đến cái gọi là yêu. Tôi với Theodore Nott lại đến với nhau từ khoảng cách "ghét" và "yêu", vì cùng ghét nhau nên mới tiến đến cái yêu, nhưng thực ra sau này nghĩ lại, tôi không cho rằng đó là lí do thật sự.

Thực ra, phàm là những người quái dị thì thường đến với nhau. Tôi với cậu ta đều là những kẻ điên, thiên tài suy nghĩ rất khác người, chính vì vậy chúng tôi mới yêu nhau được.

Nott cúi đầu, luồn tay qua gáy tôi, hôn sâu hơn. Tôi chớp mắt, không cảm thấy gì khác ngoài tiếng tim đập. Lúc hôn thì tim nên đập mạnh, tôi lại cảm thấy tôi và cậu ta đều có nhịp tim rất bình thường.

Nghĩ một lúc, tôi cũng kiễng chân cao hơn, cùng cậu ta ép nụ hôn thật sâu.

...Chúng tôi đã đến với nhau như thế đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia