ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

80.

_Cam_142

Theodore Nott đứng tựa người vào lan can cửa sổ, cậu ta đưa tay mở chốt ra, để gió lùa vào trong tàu. Tôi thoải mái hít một hơi, không khí trên cao thực sự rất trong mát, khiến cho cảm giác căng thẳng khi đối diện với kẻ thù trước mặt vơi bớt đi.

Nott khó chịu nhìn tôi.

-"Cậu thảnh thơi quá nhỉ?"

Tôi rất đồng tình, "Hiển nhiên rồi. Không khí rất dễ chịu, tôi rất thích."

Nott khoanh tay, xoay người đứng bên cạnh tôi.

-"Ờ, không khí rất tốt."

Tôi chớp mắt, "Vậy cậu lôi tôi ra đây chỉ để hít thở không khí thôi à?"

Nott gật đầu, "Tôi chẳng thể tin tưởng để cậu với Daisy ở chung một phòng nữa. Tôi đã từng nghĩ cậu là một người đáng để tin cậy, nhưng có vẻ là không." Cậu ta mỉm cười. "Thật sự chẳng hiểu cậu nghĩ gì mà lại làm thế?"

Tôi nhún vai, "Chẳng vì gì. Cậu coi Daisy là em gái của mình, tôi cũng xem Ginny y như vậy. Chẳng có gì sai khi tôi ghét người đã bắt nạt em gái tôi cả."

-"...Tôi không biết cậu là kiểu người thích lo chuyện bao đồng đấy." Nott giấu tay vào trong áo chùng, vặn vẹo người qua lại. "Cái mối quan hệ anh chị em kết nghĩa không phải dễ mà có được đâu. Cậu với Potter là bên nhau 13 năm để có sự thấu hiểu, tôi và Daisy cũng bên nhau 12 năm rồi. Luận về chuyện tình cảm với các cậu, bọn tôi cũng chẳng kém gì."

Tôi gật đầu, "Ừ, công nhận cậu với Daisy tình cảm thật tốt."

-"Cậu mà cũng biết được điều này sao?" Nott đưa tay giữ phần tóc bị gió thổi, nghiêng đầu nói. "Tôi ghét cậu, ghét đến nỗi muốn giết cậu luôn vậy."

Quả là một lời khẳng định đáng được nghe ngay trước khi vào năm học.

Tôi chớp mắt, "Vậy à? Cảm ơn đã nói rõ. Nhưng mà tôi không nghĩ tôi lại ghét cậu đâu."

Nott thờ ơ đáp lại, "Thế à?"

-"Là thế mà. Tôi không ghét cậu, bởi vì chẳng có lí do gì để tôi phải ghét cậu cả..." Tôi đưa mắt nhìn xa xăm, tự cảm thấy bản thân mình hết sức buồn cười. "Xin lỗi, nhưng tôi là kiểu người mâu thuẫn. So với người đúng sai rõ ràng như cậu thì đúng là khó chịu nhỉ?"

-"...Không, kì thực tính cách của cậu rất giống một ai đó trong nhà Williams." Nott đảo mắt đi. "Tôi không nhớ rõ đó là ai, mà người đó đến giờ cũng chẳng còn tồn tại nữa. Rất lâu rồi tôi không thấy người đó, đến tên cũng chẳng nhớ nữa là."

Tôi vọt miệng, "Là cô của Andrew đúng không?" Thoáng thấy ánh mắt quái đản của Nott, tôi đành thú thật. "À, tôi đã gặp Andrew. Anh ấy là bác sĩ phụ trách tôi lúc tôi đi ngoại khoá."

-"....Andrew..." Cậu ta nhìn tôi, thờ ơ đáp. "Anh ấy..." Nott ngoảnh mặt đi. "Hồi tôi còn bé, Andrew là loại người rất đàn anh. Anh ta kiêu căng, nhưng mà lại thông minh, bởi vì có anh ta nên tôi mới hiểu được những người nào có tài thì mới đáng được vênh mặt lên với đời..." Cậu ta u ám kết luận. "Andrew là một thiên tài, thực sự là một thiên tài."

Tôi rất đồng tình, cũng thấu hiểu, "Andrew rất giỏi, không thể phủ nhận được. Nhưng mà cậu cũng rất giỏi, Nott. Cậu cũng được mọi người công nhận là thiên tài."

Nott bật cười, "Bản thân tôi chẳng bao giờ chấp nhận được cái kiểu thiên tài nửa vời đó." Cậu ta buồn buồn nhìn tôi. "Anh ta có nhờ cậu giúp John không?"

Tôi gật đầu, "Nghe nói Huynh Trưởng Williams có ám ảnh với Giám Ngục?"

Nott đưa tay nghịch phần mái trước mặt, "Đại khái thế. Hồi John còn nhỏ từng chứng kiến tận mắt cảnh ba mẹ bị Giám Ngục lôi đi, đẩy xuống Azkaban. Hiện giờ chẳng ai rõ họ sống chết thế nào."

Tôi bất ngờ nhìn Nott, "Tận mắt chứng kiến?"

Cậu ta mỉm cười, "Hình như là sau khi trận chiến với Chúa Tể Voldemort diễn ra. Lúc đó John là thằng nhóc 2 tuổi, Daisy còn chưa đầy 1 tháng. John bế Daisy nằm trong tủ quần áo, xem từ đầu đến cuối cảnh ba mẹ mình bị Giám Ngục bắt lấy, tóm xuống ngục. Tôi không biết rõ sự việc lắm, nhưng Daisy may mắn là còn nhỏ tuổi, em ấy chỉ nhớ chứ không bị ám ảnh. Cuối cùng, John vẫn là người gánh chịu..." Nott cúi đầu. "Chẳng ai có thể tưởng tượng cảm giác một đứa bé mới 2 tuổi chứng kiến ba mẹ mình bị bắt đi sẽ thế nào..."

-"...Tại sao ba mẹ John lại bị bắt? Bọn họ là Tử thần thực tử à?"

-"Không, trong trận chiến đó nhà Williams là một số ít nhà không theo chân chúa tể. Nhà đó toàn là những người lập dị." Nott chớp mắt, miên man kể một tràng. "Ba của John là con út của nhà Williams, tên chú ấy là Lestia. Còn có mẹ anh ấy là Isabell Houston, cả hai đều là những phù thuỷ tài giỏi. Nghe nói chú Lestia còn là một thiên tài Độc Dược, tôi biết cái này từ giáo sư Snape."

Tôi lập tức cảm thấy não bộ không theo kịp. Tại sao quan hệ giữa bọn họ lại lằng nhằng thế? Tôi CMN rất muốn ngất, nào là John với Giám Ngục rồi ba anh ta. Nhà Williams thật sự có ai bình thường không vậy?

-"À, còn Andrew thì sao?" Tôi chợt nhớ ra. "Xét theo tuổi thì Andrew là anh của John mà, vậy mà anh ta không bị ám ảnh bởi Giám Ngục à?"

-"Hử? Andrew chưa nói với cậu à? John và anh ta không phải anh em ruột." Nott chớp mắt. "Cậu đúng là chẳng biết chuyện gì nhỉ?"

Tôi giãy nảy, "Làm sao tôi biết được?! Cậu thực sự đùa à?! Tôi vốn dĩ mới từ năm ngoái bắt đầu cái nghiệt duyên này với các cậu và nhà Williams! Tôi CMN làm sao biết được chuyện gì?!"

Nott đưa tay xua xua, "Rồi rồi, cậu không cần bực mình như thế." Cậu ta chống tay lên má, nhìn ra ngoài ngắm trời mây. Trời hình như âm u hơn so với lúc nãy, hay là do tôi nhìn nhầm?

Nott nói, "Andrew là con trai trưởng, bố anh ta là anh của bố John, mà bác ấy cũng là anh cả luôn thì phải." Nott thở dài. "Nhà Williams có 4 người anh em, bố Andrew là anh cả, tên bác là Wellington. Bác ấy cũng là một thiên tài đó, tiến sĩ từng giảng dạy ở Cambridge và Harvard."

Tôi cười phớ lớ, "Xung quanh tôi đều là những thiên tài..."

Nott hoàn toàn không chút phủ nhận mà còn nhanh chóng đồng tình, giọng điệu như thể đã nghe câu này đến nhàm tai rồi.

-"Cậu có thể nói là thế, kì thực từ lần đầu gặp Andrew, tôi luôn tự đặt ra mục tiêu nhất định phải khiến anh ấy công nhận mình. Nhưng anh ấy còn chẳng để tôi vào mắt, trong trí nhớ cũng chẳng chứa tên tôi, lúc nào cũng chỉ là "Em trai kết nghĩa", tôi vĩnh viễn chỉ là em trai trong mắt Andrew, chẳng bao giờ sánh ngang với anh ấy được."

Nott chợt dừng câu chuyện, quay nhìn tôi, cậu ta cười nhẹ, "Cơ mà, đây là lần đầu tiên Andrew nhờ một người ngoài giúp đỡ vấn đề nội bộ trong nhà. Chắc anh ta tin tưởng cậu lắm."

Tôi lắc đầu, "Không đáng, tôi vẫn cứ cảm thấy Andrew tin tưởng nhầm người rồi. Tôi không tốt đến thế..."

-"....Đó không phải chuyện cậu có thể quyết định, bản thân có tài năng hay không chúng ta không thể dựa vào chính mình để phán xét được..." Nott nghiêng đầu. "Cậu....thực ra là một---"

"Két! Xình xịch xình xịch!"

Tôi đột nhiên cảm thấy cả người chao đảo một cái. Sàn tàu rung lắc một hồi, kéo chầm chậm, sau đó dừng hẳn lại. Tôi theo đà tiến lên trước mấy bước, đột nhiên...

Điện hành lang tắt phụt!

Tôi xém chút nữa còn đập vào vai Nott đang đứng cạnh, ai ngờ cậu ta quá mau lẹ, xoay người điêu luyện tránh một cái.

Tôi bước hụt.

-"Ối!!!"

Nott từ trên nhìn xuống, "Có sao không?"

-"CMN cậu không ga-lăng chút đỡ tôi dậy được à?" Tôi tự bám vào thành cửa sổ, để cho mắt quen với bóng tối một lúc. "Sao đột nhiên lại mất điện..."

-"Đứng được không? Nói trước là tôi không đỡ đâu."

-"Cóc cần, cái đồ..." Tôi toan đứng dậy, chợt thấy nhói một cái. "Ui ui, hình như tôi bị trật chân..."

Nott lắc đầu, "Không, cậu đau chân bởi vì tôi đang dẫm lên chân cậu."

Tôi hết sức kiềm chế muốn tát cậu ta, "CMN cậu còn dám nói à?! Nhấc chân ra!!"

Nott nhấc chân ra, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu ta căng thẳng khép hờ mắt, chỉ tay ra xa.

-"Dursley, cậu thấy cái lâu đài kia không?"

Tôi nín cơn đau ở chân, nhìn theo cậu ta. Bầu trời bên ngoài mới nãy còn rất sáng đột nhiên bây giờ lại âm u, đen sì, thậm chí có cả sấm chớp. Từng tảng mây đen to tụ lại trên đầu tàu, giăng kín cả trời, tôi phải dụi mắt hai lần mới nhìn rõ thứ mà Nott đang chỉ.

-"Đây có phải là đường đến Hogwarts không vậy? Sao tôi chưa từng thấy toà lâu đài kia nhỉ..." Tôi mù mờ nhìn về toà lâu đài trong sương. "Trông tăm tối quá..."

-"Toà lâu đài đó..." Nott lẩm bẩm, "....Là Azkaban."

Tôi giật mình, "Thật sự là Azkaban? Tại sao lại dừng lộ trình ở đây?!"

-"Tôi không biết được, nhưng khá chắc là liên quan đến tên sát nhân vừa vượt ngục." Nott nheo mắt. "Khả năng là Bộ vừa đưa ra quyết định, cho phép các Giám Ngục đi khám tàu..."

Tôi nghiêm túc nhìn xung quanh, "Này, có phải chúng ta nên đi không? Nếu thực sự như lời cậu nói thì đáng lẽ ta không nên ở đây. Đứng giữa hành lang, mà---"

"Cạch"

Tôi nín thở.

Sau lưng Nott, đối diện với tôi là một vật thể kì lạ. Nó trôi lơ lửng trên không, đầu đội mũ áo choàng dài lòng thòng, không rõ được khuôn mặt trông thế nào. Xung quanh toả ra một luồng khí kì lạ, tôi vô thức nuốt nước bọt, chăm chú nhìn xuống.

Ngực nó phập phồng, nhưng chắc chắn không phải là đang hít không khí, tôi có cảm giác thứ này dù không cần hô hấp cũng không thể chết được. Nó bất tử, có lẽ...

-"Nott, cậu...đằng sau....À ừm, thì..."

Nott không nhìn lại, nhưng nhìn nét mặt của cậu ta dường như biết đằng sau có cái gì xảy ra. Từ trên trán Nott chảy xuống một giọt mồ hôi, cậu ta đưa tay ra trước, không nói gì, bằng một cách nào đó, tôi tự hiểu mà nắm tay cậu ta.

-"Nghe này, cái thứ đó có đang tiến đến gần không?"

Tôi nhìn lên, "Gần hơn...một chút rồi..."

-"Đừng chạy, bình tĩnh mà đi. Chỉ cần cậu không tạo ra tiếng động hay hành vi khả nghi gì thì sẽ ổn thôi." Nott siết chặt tay tôi. "Tin tôi, quay lưng lại đi, sau đó tuyệt đối đừng nhìn lại."

Tôi căng thẳng làm theo lời cậu ta, Nott đưa tay kéo mũ áo chùng của tôi trùm lên đầu cho tôi, sau đó giữ yên tay ở trên đó. Cậu ta rất nhanh đi song song cạnh tôi, cố gắng điều hoà hơi thở.

-"Này, cái đó là..."

Nott cắt ngang, "Là Giám Ngục. Đừng nói nhiều nữa, đi nhanh lên." Cậu ta đảo mắt một lượt. "Chúng ta sẽ đi sang khoang khác, khoang kế tiếp là khoang của các Huynh Trưởng. John đang ở đó."

Huynh Trưởng...Có cả Percy nữa đúng không?

Trong một thoáng ngắn ngủi, tôi liếc ra sau. Giám Ngục vẫn theo sát bọn tôi, nhưng không có ý định đuổi theo. Trước mặt là hành lang tối tăm, bóng tối phía cuối con đường khiến hành lang con tàu trở nên dài vô tận. Tôi chợt nghĩ, rốt cục tôi còn phải đi bao lâu nữa mới đến nơi?

100m, 200m, hay 1000m? Còn bao lâu? Có thật bên kia là khoang của Huynh trưởng không? Nhỡ đâu bên khoang kế cũng có Giám Ngục thì sao? Nếu bị bắt thì tôi sẽ bị đưa vào Azkaban à? Còn có---

Bàn tay đặt trên đầu tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như đang an ủi, "Bình tĩnh..."

Nott chợt dừng lại, cậu ta xoay người nhanh một cái, kéo tôi đẩy vào một khoang trống ngay kế. Nott bước vào, kéo cửa đóng cái rầm. Cậu ta thả người xuống ghế ngồi, đưa nay nới lỏng cà vạt, vứt bỏ hoàn toàn hình tượng quý tộc hàng ngày.

-"Aa, chết mất. Đối diện với Giám Ngục đúng là sợ chết đi được..." Nott nhìn tôi. "Dursley, cậu...khóc à?"

Tôi cắn môi, "Tôi khóc à? À xin lỗi, chắc do thần kinh đang căng ra đột nhiên được giãn, thoải mái quá nên khóc..."

Nott nhíu mày, "Đừng khóc. Tôi không thích nhìn người khác khóc..." Cậu ta kéo mũ áo tôi xuống, nghiêng đầu nói. "Cậu khóc trông xấu chết đi được, tôi càng nhìn càng ghét hơn đó, nên đừng khóc."

-"...Đừng buông tay tôi ra..." Tôi cảm giác giọng mình đang run lên. "Lúc nhìn thấy Giám Ngục đó, tôi cảm thấy như bản thân bước hụt, rơi tõm xuống vực sâu, lập tức không muốn cười nữa. Kế bên đó là cửa sổ, chỉ sợ nếu không có cậu ở đó, tôi đã không do dự nhảy ra khỏi tàu luôn rồi..."

-"...Ừ."

-"Tôi tự hỏi, tại sao một người 13 tuổi như tôi còn suýt muốn tự tử khi nhìn thấy Giám Ngục, còn một đứa trẻ 2 tuổi như John lại có thể chịu đựng được? Anh ấy rốt cục đã phải chịu những áp lực nào chứ..."

Nott nghiêng đầu, "Bình tĩnh bình tĩnh." Cậu ta mở rộng hai tay, miễn cưỡng nói. "Chỉ lần này thôi đấy."

Tôi lập tức không kiềm chế nổi tuyến lệ của mình. Tôi ôm chặt Nott, nức nở khóc.

-"Tôi đã muốn tự tử... Lúc đó thấy Giám Ngục, tôi chợt nghĩ tại sao mình lại sinh ra trên đời này, rốt cục thì mình có ích gì, chợt nghĩ tại sao mình không chết đi cho rảnh nợ. Có người từng bảo mạng sống của mình là đáng quý nhất, ai mà không giữ nổi thì đúng là đồ vô dụng. Tôi đúng là bất tài mà...Hức! Oa oa oa..."

Nott không đáp lại lời tôi, cậu ta chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, yên lặng lắng nghe. Ánh mắt cậu nhìn ra một khoảng xa xăm, trầm ngâm suy nghĩ, cũng giống tôi, tôi biết cậu ấy cũng sợ.

Cả hai bàn tay đang nắm tay tôi lẫn đặt trên đầu tôi đều run lên, tôi vô thức siết chặt vòng tay ôm hơn. Tôi cũng ở ngay cạnh cậu mà...

Harry, chết tiệt chết tiệt, tôi muốn gặp Harry ngay bây giờ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com