ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

75.

_Cam_142

Sau sự kiện tôi bị gãy chân đến què quặt, chúng tôi trở về căn nhà ở đường Privet Drive.

Harry tỏ ra rất sốt sắng đối với cái chân gãy của tôi. Cậu ấy ác ý nhìn Dudley, nói mỉa mai:

-"Tớ có nên yểm cho Dudley một cái bùa què chân luôn không?"

Tôi bật cười, "Cậu không biết cái bùa chú nào như thế đúng không? Đó là một bùa chú hắc ám đó, Harry. Vả lại, cậu cũng không muốn bị Bộ Pháp Thuật gô cổ đúng chứ? Đừng có nghĩ gở nữa."

Harry bĩu môi chọc vào cái chân đang bó bột của tôi, bất đắc dĩ ậm ừ:

-"Thì biết thế, nhưng mà..."

Tôi cầm quyển sách ở đầu giường, lướt vài trang đầu đọc, nói:

-"Với cả là, cậu nên cẩn thận nếu muốn có chữ kí vào tờ đồng ý cho phù thủy sinh năm Ba đến làng Hogsmeade. Ba sẽ tuyệt đối không bao giờ đồng ý nếu Dudley bị làm sao, dù chỉ là đứt một sợi tóc đó."

Harry bất ngờ nhìn tôi, "Tớ không nghĩ là cậu còn nhớ đến cái tờ giấy đó đấy. Hôm nọ tớ lục được tờ đăng kí đi nằm trong thùng rác, cậu hiển nhiên là quên rồi đúng không?"

-"...Haha, là bất cẩn thôi..." Tôi ngượng ngập gãi đầu. "Cũng là có người nhắc tớ, nên là---"

-"Nhắc? Ai nhắc cậu?" Harry nhíu mày, cắt ngang lời tôi đang nói. "Hermione à?"

-"À, thì là..." Tôi phân vân giữa việc nói thật hay không, một cách vô thức nào đó, tôi lại lựa chọn nói dối. "Ừ, là Hermione."

-"...Đừng nói dối tớ nhé. Chúng ta là bạn thân đó, tớ thực sự không giấu cậu điều gì, nên cậu cũng đừng có như thế."

-"Hả? À ừ..." Tôi cười gượng. "Haha, tớ sẽ không làm thế đâu."

Harry đột nhiên cúi mặt, cậu ấy vòng tay qua ôm eo tôi, rúc đầu dụi dụi. Cảm giác nhột nhột từ dưới eo truyền lên khiến tôi thấy hết sức xấu hổ, bởi lẽ từ một lúc nào đó, sự đụng chạm thân thể giữa tôi với Harry trở nên rất hạn chế. Tôi ý thức được chúng tôi đã quá cái tuổi có thể hồn nhiên khoác vai bá cổ nhau như anh em tốt, nhưng thậm chí dù Harry không ý thức được, tôi vẫn có phản xạ né tránh những đụng chạm thân mật của cậu ấy.

Tôi biết là có thể Harry sẽ thấy hơi tủi thân, nhưng mà tôi thực sự rất ngại. Đó là một phản xạ thông thường, không phải tôi ghét bỏ gì cậu ấy đâu.

-"Harry, bỏ tớ ra đi." Tôi thở dài, nói thẳng. "Tớ nói rồi, đừng tự tiện ôm eo hay làm gì đó gần gũi nữa. Cậu có thể nắm tay hay bất kì gì khác, nhưng phải có giới hạn. Chúng ta đang ở tuổi phát triển đó, tớ muốn tránh việc chúng ta có cảm xúc gì đó quá mức với nhau."

Harry buông tay ra, nheo nheo mắt nhìn tôi.

-"Việc chúng ta có cảm xúc với nhau quan trọng thế à? Tại sao tớ lại không được có cảm xúc gì đó với cậu? Đồng ý việc là bạn, nhưng mà nếu tớ---"

Tôi cắt ngang, "Harry, cậu nên nhớ chúng ta vẫn là anh em họ. Đừng có nghĩ về nó nữa, chúng ta là bạn bè không được sao?" Tôi đập lên vai cậu ấy, tỏ ra nghiêm túc hết mức, mỉm cười. "Cứ là bạn thôi, Harry. Tình anh em thôi."

Ok, sau đó bầu không khí rất lạ.

Harry phồng má, trông dễ thương lắm lạy Merlin! Tôi kiềm chế bản năng muốn nhào lên hôn cậu ấy, che mặt nói.

-"Đừng có làm cái mặt đó, đồ đần! Tớ không muốn động tâm với cậu đâu."

Harry tặc lưỡi nhìn đi chỗ khác, "Tình anh em cái gì chứ, tớ đang nghĩ là cậu cứ động tâm đi thì tớ đỡ mất công đau đầu rồi."

Tôi thở dài.

-"Không có chuyện đó đâu. Chúng ta là anh em, ANH EM ĐÓ. Nhớ đấy."

***

Khoảng 3 ngày sau khi tôi trở lại từ nhà ông bà ngoại, ba tôi thông báo dì Marge sắp lên thăm nhà tôi. Khoảng thời gian đó tôi đang bận dưỡng chân, đến bệnh viện rất thường xuyên để kiểm tra và tập luyện đi lại. Thực sự cứ mỗi sáng khoảng 7 giờ là phải dậy, trèo ra khỏi chăn ấm nệm êm để lết xác đi làm mấy bài điều trị ở viện khiến tôi thực lòng nhớ cô Pomfrey. Aa, một bùa chú của cô ấy hiện tại chính là giải thoát tôi khỏi mấy thứ như vậy.

Thời điểm này mỗi ngày tôi đều phải năn nỉ ỉ ôi ba, giống một đứa con ngoan hết mức, cố xin ông ấy kí vào tờ đơn đồng ý đi làng Hogsmeade cho tôi và Harry, nhưng hiển nhiên, ba lắc đầu.

Chúng tôi có một buổi nói chuyện dài sau đó, song ba chỉ lặng lẽ nói.

-"Orange, con phải hiểu cho ba. Việc con đi học ở cái trường đó đã là rất nhân nhượng rồi, ba không thể đáp ứng thêm cái gì nữa."

Tôi hiểu, chỉ là...

-"...Nhưng mà chỉ là một chữ kí thôi được không? Con chưa bao giờ yêu cầu học phí từ ba mẹ hay bất cứ tiền sách vở nào, chỉ lần này thôi. Cả con và Harry."

Ba tôi cay nghiệt nhìn Harry, "Không! Cả con và nó! Không bao giờ!!"

Sau đó, Harry cố thương lượng rất lâu, mặc dù cả hai chúng tôi đều bị mắng thảm thiết, song cuối cùng cũng giao kèo được.

Harry phải cư xử phải phép với cô Marge, bởi ba tôi và mẹ chẳng ai muốn để cô Marge biết Harry là một phù thủy cả, và hiển nhiên là cả tôi.

Việc phải che giấu bản thân thật tình có đôi chút khó chịu. Tôi không nghĩ việc được là, hoặc bị là, phù thuỷ thì có điểm nào khó khăn, so với người thường, phù thuỷ cũng chỉ hơn là họ có một chút năng lực đặc biệt hơn.

Vấn đề này không phải tôi chưa từng suy nghĩ, nhưng mà thâm tâm tôi vẫn cho rằng là quá sớm để nghĩ tới.

Tôi 13 tuổi, thực lòng thì nên bắt đầu nghiêm túc tính về định hướng tương lai rồi. Tôi là phù thủy, song lại là một đứa trẻ do Muggle nuôi lớn lên. Tôi có 2 con đường, và tôi vẫn chưa thể xác định tôi nên đi đâu về đâu trong tương lai.

Kì thực, tôi nghĩ rằng bản thân đã lớn, nhưng không phải. Tôi vẫn là một đứa con nít thôi.

Harry nhẹ tênh nhìn tôi, thở dài nói:

-"Thuận theo tự nhiên đi, nếu nó làm cậu đau đầu. Thời gian sẽ trả lời, còn với cậu bây giờ, tớ nghĩ là còn quá sớm."

Tôi chớp mắt, quả thực là vẫn còn sớm nhỉ?

***

Hôm cô Marge đến là vừa khít sinh nhật của Harry, tôi mơ màng nhớ ra thì cũng đã hơi muộn. Khoảng gần nửa đêm, lúc tôi ôm hộp quà sang phòng cậu ấy thì đã thấy quà của Hermione và Ron, cùng một hộp quà nào đó không biết. Harry sung sướng khoe với tôi một vật gì đó, xin lỗi, cơ mà tôi không biết miêu tả thế nào.

-"Orange! Nhìn này, đây là ống kính mách lẻo đó! Ron gửi cho tớ! Còn có của Hermione nè!"

Tôi nhìn theo hướng tay của Harry, "Một bộ bảo trì chổi thần à?"

Harry hạnh phúc mỉm cười, "Là nó đó! Hermione đúng là một người bạn tâm lí mà!"

Tôi chạm tay vào hộp quà còn lại, "Cái này là..."

Harry nghiêng đầu, "Có vẻ là từ Hogwarts...Cơ mà tớ cũng không rõ là của ai...Cụ Dumbledore sao?"

Tôi thở dài, "Lão Hagrid, Harry." Tôi chạm tay vào dây nơ, hỏi. "Tớ mở nhé?"

-"Thoải mái đi." Harry lâng lâng ôm bộ bảo trì chổi thần vào người, mê sảng nhìn lên trời. "Hermione tuyệt vời..."

Tôi cười haha, đưa tay kéo dây quà ra, "Tớ mở đó nha..." Và tôi ngay lập tức cảm thấy tay mình đau đau. Sau một thoáng định hình, tôi cuối cùng cũng nhận ra, tôi đang bị một con gì đó gặm tay. Thứ lông lá gớm ghiếc, tôi choáng váng nhảy dựng lên, chỉ kịp đưa tay bịt miệng để không hét lên.

-"Ư Ư Ư Ư Ư!!!!!" Đau đau đau đau chết mất!!!!

Harry nhào tới nhìn tôi, "Lão Hagrid kì thực không thể phân biệt được món nào nguy hiểm món nào không..." Cậu ấy đặt tay vào miệng của con vật kì quặc đó. "Để tớ gỡ nó ra."

Trước khi Harry kịp chạm vào bất cứ bộ phận nào trên người nó, con vật kì quặc nhảy dựng lên, xông pha đi khắp phòng. Cắn cắn cắn, cạp cạp cạp, giấy bay tứ tung, tôi hoa mắt nhảy lên giường. Con vật kì lạ chạy một hồi, đớp tay Harry, nhảy lên tóc cậu ấy đớp đớp, cuối cùng là nhảy lên giường cạp vào chân tôi! Đúng cái chân gãy!!

Tôi đập giường, "ĐA---"

Harry bịt miệng tôi, "Đừng! Dì dượng mà dậy thì chết mất!!!"

Tôi đau đớn nín thở, "Kéo...Kéo nó ra..."

Harry vung chân đạp vào nó, con vật bay ra góc tường, rồi cuối cùng là chui vào gầm giường. Bất khả kháng, chúng tôi co lại một góc giường, tính kế với nhau.

Tôi bảo, "Con quái vật tí hon đáng sợ...Nó định ăn thịt tớ." Tôi nghĩ đến Spinner's End, vu vơ nói. "Không lẽ là giáo sư Snape gửi sát thủ đến cắn chết chúng ta?"

Harry tháo giày ra, lừa lừa trước gầm giường, "Đừng có suy diễn nữa, giáo sư không rảnh đến thế đâu."

Tôi chớp mắt, "Nếu là giáo sư Snape thì..."

-"Đừng nói nữa, cơ mà đúng là có khả năng đấy." Harry miễn cưỡng đồng tình với tôi, thở dài. "Chủ nhiệm Slytherin cử quái vật đến ăn thịt hai học sinh Gryffindor, rất lọt tai, và cũng rất logic."

Cậu ấy thả giày xuống trước gầm giường, đợi con vật nọ bò ra, rồi nhanh chóng nhảy lên dẫm chết nó. Tôi ủng hộ, tung hô Harry y như là anh hùng. Cái chân gãy đau đau, tôi cắn răng. Chết mất lạy chúa!!

Harry ôm con vật lên, cười cười qua loa.

-"Là một quyển sách..."

Tôi bồi thêm, "Một quyển sách biết cắn người."

Harry chớp mắt, "Nó là quyển "Quái thư về quái vật"..."

Tôi nghiến răng, "Nó đã di truyền một loạt những đặc tính về quái vật. Tuyệt! Lão Hagrid muốn giết tớ đúng không?! Đúng không?!"

Harry cầm bức thư lên, cười haha.

-"Sẽ không đâu..." Cậu ấy đọc lướt qua tấm thiệp. "Bác Hagrid không nói gì thêm, có vẻ là---"

-"Là một kế hoạch ám sát. Không viết gì nhiều chính là không muốn để lại tang chứng vật chứng." Tôi trùm chăn, trầm cảm ôm đầu. "Tớ căm thù thế giới tàn nhẫn này."

-"Oidoioi..." Harry bất lực chọc vào con sâu trên giường, là tôi, nói vu vơ. "Vậy còn quà đâu? Cậu chắc không định mò sang đây lúc nửa đêm mà tay không đấy chứ?"

Tôi giật mình bật dậy, "Phải rồi! Cậu nhắc mới làm tớ nhớ! Đâu rồi nhỉ..." Tôi với lấy hộp quà màu hồng ở dưới sàn. "Đây bạn thân! Chúc mừng tuổi 13~ Tớ cũng 13, cậu cũng 13. Đây sẽ vừa là kỉ niệm chúng ta quen nhau 13 năm, vừa là chúc mừng sinh nhật! Happy birthday to my dear Harry ~"

Harry ngượng ngùng cúi đầu, "Thôi đi, cậu nói gì mà nghe gượng gạo vậy..." Cậu ấy thích thú cầm dây nơ. "Tớ mở nhé?"

Tôi gật đầu, "Ừ. Cơ mà đừng có phàn nàn về món quà nhé, vì tớ nhớ ra sinh nhật cậu hơi muộn. Cái này là hồi chiều mới chạy đi mua."

Harry khựng lại, "Nè, có những chuyện đằng sau tấm màn mà cậu không cần kể đâu..."

-"Ừ hử. Mở ra đi."

Harry tháo dây nơ trên hộp quà, rồi nhìn vào trong. Cậu ấy nheo mắt, mò mẫm một lúc lâu, rồi cầm ra được một hộp quà bé hơn. Harry lại mở tiếp, thêm một hộp quà bé hơn trong cái hộp lúc nãy. Rồi cậu ấy mở cái hộp bé hơn đó, lại cầm ra một hộp còn bé hơn hơn so với hộp lúc này.

Harry mất bình tĩnh nhìn tôi, "Cậu đùa à?"

Tôi lắc đầu, "Á à, kiên nhẫn đi! Tớ thực sự có quà mà!"

Harry thở dài, vừa mở quà vừa kể:

-"Phải rồi, nhà Ron đã trúng xổ số thì phải. Bọn họ đang có một chuyến du lịch ở Ai Cập cổ đại, và Ron có một cây đũa phép mới. Khá tuyệt, đúng không?"

Tôi nhìn Harry, gật đầu, "Có lẽ. Gia đình Weasley là những người tử tế, trên nhiều phương diện...Bọn họ xứng đáng với số tiền thưởng này."

Harry mở hộp quà, chớp chớp mắt.

-"Đây là ghim cài áo à?"

Tôi đung đưa chân, chợt nhớ chân mình còn đang gãy, tôi vội đặt xuống.

-"Ừ, sáng nay tớ chạy ra phố, không hiểu sao lại thấy cái ghim cái này. Hình con sư tử, khiến tớ liên tưởng tới Gryffindor, lại nghĩ đến cả cậu nữa. Quan trọng là tấm lòng mà, có thích không?"

Harry cười phì, "Có. Cảm ơn. Cơ mà sao phải để trong nhiều hộp thế?"

-"Không phải khách sáo đâu." Tôi ngâm nga một giai điệu nào đó không tên. "Để trong nhiều hộp là để cậu có thể tận hưởng cảm giác tò mò khi mở quà đấy ~ Tớ mất cả sáng để nghĩ ra trò này. Rất độc đáo đúng không?"

Harry gượng gạo nhìn tôi, "Tớ không có gì để nói cả, cậu toàn nghĩ ra mấy trò lạ đời thôi. À phải rồi..." Harry nghiêng đầu. "Sắp sinh nhật cậu nhỉ? Gần cuối tháng 8."

Tôi hửm một cái, "À, sinh nhật tớ...Harry bạn tôi, cậu không nhắc tớ cũng quên luôn rồi. Tớ thực sự không quan tâm đến sinh nhật lắm. Đây là năm thứ 13 rồi. Mọi người hay bảo sinh nhật là ngày chúng ta có cảm giác được sinh ra lại một lần nữa, nhưng mà được sinh ra thêm tận 12 lần là đủ chán rồi. Năm nay tớ chẳng có cảm xúc gì cả."

Harry vân vê chiếc ghim cài, cụp mắt lẩm bẩm.

-"Vô tâm."

Tôi búng má cậu ấy, "Thôi đi. Phải rồi, kể tiếp đi, Ron có nói gì với cậu nữa không?"

Harry vừa xoa má vừa nhớ, "À, có anh Percy..."

Tôi chớp mắt, "Percy năm nay là học sinh năm cuối nhỉ? Anh ấy sẽ ra trường vào năm sau đúng không?"

Harry bật cười, "Percy đã được bầu làm Thủ lĩnh Nam Sinh, anh ấy trông có vẻ hạnh phúc đó."

Tôi gãi má.

-"Percy...tớ nghĩ anh ấy là kiểu người rất coi trọng thành tích. Hy vọng là nếu anh ấy với chị Penelope  còn giữ được tình cảm thì họ có thể thực sự đến với nhau. Hầu hết phụ nữ không thích đàn ông coi trọng thành tích mà..."

Harry nhìn tôi, "Cậu có thế không?"

Tôi hử một tiếng, "Tớ á?" Tôi lúc lắc đầu, mơ hồ nghĩ ngợi. "Chà, nói thật, tớ không để ý lắm đến mấy việc này, nhưng nếu phải nhận xét thì..."

Tôi chớp mắt, "Tớ nghĩ gu chọn bạn trai của tớ khá khắt khe, chí ít cũng phải thỏa mãn vài điều kiện. Chẳng hạn như là..." Tôi vu vơ điểm qua. "Phải ưa nhìn chút. Không cần đẹp trai quá, chỉ cần là nhìn ổn ổn là được rồi. Còn có là thông minh, không bằng tớ cũng phải hơn tớ, và có thể chịu được tính cách của tớ. Tớ nghĩ mình là người rất tùy hứng, nên là ngoại trừ cậu ra, tớ cảm thấy hiện tại chỉ có Hermione miễn cưỡng chấp nhận tớ được."

Harry nhìn chiếc ghim cài trong tay, "Vậy sao? Còn nữa không?"

Tôi chớp mắt, "À thì...nếu có thể thì tớ muốn cậu ta dịu dàng một chút. Kiểu biết chiều bạn gái mình. Lạy Merlin, tớ cảm thấy như thể mình đang mơ tưởng một chàng trai trong ngôn tình vậy..." Tôi chán nản úp mặt xuống giường Harry. "Mà, làm sao lại có được người như thế chứ? Đúng là mơ hão mà."

Lúc mà tôi hôm đó tâm sự nửa đêm với Harry, mơ mộng linh tinh, tôi cũng không ngờ sau này người mà tôi mơ tưởng thực sự có thật. Mà cậu ta không chỉ là ưa nhìn đâu! Cậu ta còn là kẻ đẹp trai!! Rất đẹp trai đến mức tôi cảm thấy mình so với cậu ta không là gì cả! Và ừ, rất thông minh, nhà rất có điều kiện, cũng cực dịu dàng.

Tôi nhớ sau này cậu ấy rất chiều tôi, tính tình ôn hòa kiên nhẫn nghe tôi than phiền đủ điều. Tới mức tôi còn nghĩ, vạn nhất thế giới này 7 tỷ người, cậu ấy chính là người yêu tôi nhất, chiều tôi nhất, thậm chí là hiểu tôi hơn cả chính tôi hiểu mình nữa.

Cơ mà đó là tương lai mà thôi, còn cho đến hiện tại, chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau cả. Chúng tôi hiện là mối quan hệ gì, với tôi thì cậu ta là bạn, còn với cậu ta, cũng chỉ có thể để cậu ta tự quyết thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info