ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

73.

_Cam_142

Sau khi tôi trở về nhà từ chuyến ngoại khóa, ngay ngày hôm sau, chúng tôi cùng lên xe về nhà bà ngoại. Harry bị bắt ở lại trông nhà, và nhìn cậu ấy chẳng có vẻ gì là bất mãn cả. Bởi lẽ ở nhà một mình đối với Harry đúng là thiên đường, và nếu được tôi cũng muốn ở lại.

Ông bà ngoại rõ ràng chẳng đón chờ gì chúng tôi. Ông ngoại thì trông còn có cái gọi là "tính hiếu khách" một tí, còn bà ngoại từ mặt đã lộ vẻ căm ghét.

Tôi xách hành lí từ cốp xe mang vào nhà, rồi cùng bố mẹ ngồi xuống ghế. Hầu hết đều là cuộc nói chuyện giữa 4 người lớn với nhau, tôi với Dudley ngồi bên ngoại trừ ăn và nghe thì chẳng biết làm gì.

Ông ngoại hào hứng (dù bề ngoài vẫn nghiêm trang) hỏi tôi, "Orange, cùng chơi với ta một ván cờ đi."

Tôi chán nản cắn một miếng bánh, "Cháu không biết chơi cờ, ông ạ."

Mẹ tôi liếc tôi, "Cứ chơi với ông một ván đi Orange. Hồi con học lớp---"

Tôi vội cắt ngang, "Mẹ, con - không - biết - chơi - cờ. Chúng ta đã nói chuyện này rất nhiều rồi, có thể đừng nhắc lại không ạ?"

Cảm thấy không thể giữ được bình tĩnh nữa, tôi đứng dậy bỏ lên tầng. Tôi rất hiếm khi về nhà ông bà ngoại, bởi vì mẹ muốn tránh việc tiếp xúc với ông bà nhiều nhất có thể. Từ sau đám tang của cô Lily, số lần chúng tôi gặp và thăm ông bà ngoại đếm chưa hết một bàn tay nữa là.

Trên tầng nhà ông bà ngoại có 3 phòng tổng cộng, tôi có thể đoán được những phòng này của ai. Phòng của ông bà, của mẹ lúc còn ở đây, còn có...

...Phòng của cô Lily.

Tôi tự hỏi nếu Harry được về đây thì sẽ thế nào...

Tôi đưa tay đẩy cửa phòng của cô Lily, căn phòng vẫn hết sức sạch sẽ dù đã trải qua 13 năm không có ai dùng. Hẳn là bà đã luôn vệ sinh nó thật sạch sẽ. Tôi thở dài nghĩ đến căn phòng kia của mẹ, liệu có ai nhớ đến mà dọn không hay là nó đã bám bụi dày đặc.

Phòng cô Lily có một cái giường đơn đặt trong góc, ở đầu giường là một cái bàn học kê sát cửa sổ. Gần đó có một cái tủ quần áo màu trắng, cả căn phòng đều mang nét giản dị. Tôi tiến lại bàn học, trên đó có một cái bình bông cắm hoa lily đỏ. Bông hoa vẫn tươi, hẳn là mới được cắm vào chưa đến 2, 3 ngày.

Trên bàn còn có cả sách vở của cô Lily, nhưng tôi không tìm thấy bất kì quyển sách phù thủy nào. Toàn bộ đều là sách giáo khoa Muggle, có vẻ sau khi lấy chú James, cô Lily đã đem theo toàn bộ sách vở của mình về nhà chồng.

Cũng rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi đụng vào những quyển sách giáo khoa của Muggle. Trường học ở thế giới con người gần như trở nên xa vời khi tôi vào học Hogwarts.

Tôi nhướn người nhìn ra cửa sổ, gió thốc vào mặt mát rượi khiến tôi hết sức khoan khoái. Tôi hít một hơi, vui vẻ đảo mắt nhìn xung quanh.

Ở Cokeworth luôn có những cơn gió se se dù là vào mùa nào. Khác với London tấp nập và ồn ào, đôi khi lại mang nét lạnh lùng thì Cokeworth lại là một vùng nông thôn yên tĩnh và ấm áp. Có thể dễ dàng thấy mối quan hệ giữa các hàng xóm với nhau rất tốt, lúc vừa mới đến tôi đã được hai người dân không quen chào hỏi nhiệt tình. Dù ba mẹ tỏ ra không thích thú mấy, tôi lại cảm thấy đây là nơi rất tuyệt vời, về cả con người lẫn bầu không khi nó mang đến.

Tôi nhìn ra xa, thấy một cây cổ thụ to lớn ở trên đồi hoa. To và đẹp, trông hết sức thu hút. Đột nhiên ở dưới gốc cây cổ thụ, tôi bắt gặp một bóng người màu đen đang ngồi tựa lưng vào. Cảm thấy rất quen, khiến tôi nhớ đến một ai đó.

...Hơ...

"RẦM RẦM RẦM!!"

Tôi đi giày vội vàng, nói to, "Con xin phép ra ngoài chút!!!" Rồi chạy đi.

Lạy Merlin, cảm giác mắt tôi muốn nhìn nhầm lắm!!

Lúc tôi chạy được đến cái cây cổ thụ đó, haha, người kia đã đi mất. Tôi tò mò nhìn xung quanh, chẳng thể tìm được cái gì. Tôi thở dài, ngồi phịch xuống gốc cây, mệt mỏi nhắm mắt.

Cứ tưởng là giáo sư Snape chứ...

***

Tôi dành buổi tối để nghe bà và ông ngoại nói mỉa mai bố mẹ tôi. Trong khi cả nhà cùng ngồi ở phòng khách để bàn luận mấy thứ đó, tôi và Dudley do không biết làm gì, ngồi nhìn nhau. Dudley tặc lưỡi, vẻ mặt rất chán ghét.

-"Nhìn cái gì?"

Tôi lắc đầu, "Em nhìn cái bánh anh đang cầm."

Anh ta ôm cái bánh quay đi, "Đừng có mơ."

Tôi mỉm cười, "Không cần cái bánh dính nước bọt của anh, em lấy cái khác." Tôi vươn tay cầm chiếc bánh trên bàn, nhìn tivi đang chiếu thời sự. Bảng tin thông báo về việc một tên tù nhân đã vượt ngục, tôi mím môi, lắng nghe kĩ hơn một chút.

"Chiều hôm qua, sát nhân nguy hiểm Sirius Black đã vượt ngục. Có thông tin cho rằng hắn đang xuất hiện ở các vùng ngoại ô và nông thôn, đề nghĩ quý cư dân chú ý. Sau đây là hình ảnh của tên sát nhân."

Một người đàn ông, bẩn thỉu, mái tóc xoăn rối xù lên. Tôi nhìn vào đôi mắt của ông ta, một đôi mắt đen sâu hoắm, một kẻ như đã chết.

Mẹ Petunia vọt miệng, "Những kẻ như thế đáng phải bị giết chết rồi! Thật không hiểu chính quyền đã xử lí thế nào!"

Ông ngoại lập tức đồng tình, "Đúng vậy! Đúng là một lũ rác rưởi, sống chật đất! Đáng ra phải nhường mạng cho những người đáng sống hơn!" Ánh mắt ông nhìn về ba tôi, gằn giọng. "Giống như là---"

Bà ngoại đột ngột tiếp lời, "Lily. Con bé đáng phải được sống hơn chúng." Cùng lúc đó, ánh mắt bà hướng về mẹ. "Petunia, con xem có đúng không? Lily đáng ra vẫn được sống, nó xứng đáng với một cuộc sống hạnh phúc hơn là cái chết."

Không thể nghe hơn được nữa, tôi vội đứng dậy.

-"Con xin phép ra ngoài đi dạo ạ."

Ngay lập tức, tôi đẩy cửa bỏ ra ngoài.

Mỗi lần ở chung với ông bà là lại thế này, chúng tôi thực sự không bao giờ trở thành một gia đình đúng nghĩa được. Chỉ cần một cái gì đó bình thường, như ông bà yêu thương con cháu mình, con cháu kính trọng ông bà thật tốt cũng không thể. Gia đình Dursley và Evans đúng là cái gia đình kì lạ nhất.

Tôi đảo guồng chân đi đến gần cây cổ thụ, ngả người nằm xuống, hít một hơi đầy khí trong. Tâm trạng cũng chưa phải tốt lên, nhưng mà đỡ căng thẳng hơn trước, tôi vu vơ nghĩ thử: Làm sao để giúp ba mẹ?

Mối quan hệ giữa những  người lớn với nhau là mối quan hệ phức tạp nhất thế giới. Bọn họ đôi khi hành xử ích kỉ đối với những vấn đề đơn giản, trong khi trẻ con với trẻ con lại chỉ đơn thuần một câu "xin lỗi" liền trở lại làm bạn, thì người lớn lại dây dưa tự kiêu, nhiều khi là ngu ngốc cắt đứt mối quan hệ trong một thời gian dài, hoặc có khi là mãi mãi.

Tôi từng nghĩ vì sao cứ phải phức tạp hóa mọi thứ, cùng là chia nhau một cái kẹo, nhưng người lớn thì muốn hết về mình, còn trẻ con thì chia nhau cùng ăn. Tôi không biết sẽ có ngoại lệ không, nhưng đó chính là gia đình Dursley và Evans bây giờ.

-"Phiền phức quá..." Tôi chống tay xuống cỏ, nhỏm người dậy. Từ xa xa thấy được một cái gì bé nhỏ phát sáng, lơ lửng trong không trung. Tôi nheo mắt, hình như là...

...Đom đóm...

Giữa một đêm thu trong tháng Bảy, ánh sáng của đom đóm cứ chợt tắt chợt hiện. Một chốc lại hiện, và một chốc lại tắt, lập lòe, giống như rất nhanh sẽ bị màn đêm nuốt chửng lại. Nhưng cứ mỗi khi tôi chớp mắt một cái, thì lại có thêm một đốm sáng nhỏ. Chớp mắt cái nữa, 3 đốm sáng. Rồi mấy cái nữa, là cả một bầu trời đom đóm.

Gió thu mát mẻ, trăng vằng vặc, đom đóm nhẹ nhàng đáp xuống đầu gối tôi, chợt khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

Giữa những bộn bề của cuộc sống khi ta dần lớn lên, khung cảnh này càng quá đỗi yên bình, đủ để vun đắp cho những lần vấp ngã và những mối quan hệ vụn vỡ. Tôi yêu gia đình tôi, vì có ba và mẹ tôi, dù cho có không cùng dòng máu thì vẫn là những người nuôi dưỡng tôi. Họ là đom đóm, giữa đêm lập lòe phát sáng, giúp tôi nhìn rõ tôi nên đi về đâu và làm gì.

Trong những khoảng thời gian sau này khi tự mình trưởng thành, tôi mới chợt nhận ra gia đình là bến bờ tốt nhất. Bởi lẽ nó bình yên, khi bạn bước vào căn phòng của chính mình trong ngôi nhà, đóng cửa và không nghe thấy những âm thanh xô bồ ngoài kia, bạn sẽ chợt thấy.

Đời mình thật đẹp.

"Soạt soạt."

Tôi chớp mắt, nhìn về đằng sau, "Có ai ạ?"

Giọng một người đàn ông vọng lên, "...Dursley?" Có nét ngạc nhiên và kinh hãi, ông ta hỏi lại. "Tại sao trò lại ở đây?"

Tôi chợt cảm thấy nghẹn thở. Ánh mắt nhanh chóng quét từ trên xuống dưới, toàn đen và đen, lí do mà tôi không thấy có người chắc chắn là bởi ông ta toàn là đen. Tóc đen, quần áo đen, sắc mặt cũng đen. Dù không thể nói là thích, nhưng tôi chính là không phủ nhận: Người này rất hợp với màu đen!

-"Giáo sư Snape?!!!" Tôi bật dậy. "Duyên trời trớ trêu, em nằm mơ đúng không?! Tại sao định mệnh dưới gốc cây đom đóm của em không phải ai khác tuyệt hơn mà lại là thầy?!!"

Giáo sư Snape nghiến răng, "Ồ, vậy thì tiếc cho trò, duyên trời của ta đã xuất hiện ở gốc cây này rồi. Trước cả trò, hiểu chưa? Ngu ngốc!"

Tôi với giáo sư Snape về sau cũng nhờ cái lần gặp này mà cải thiện quan hệ rất nhiều, chí ít cũng không còn những lần chúng tôi cãi vã nặng nề đến mức giáo sư rút đũa ra, yểm tôi một bùa gì đó thật đau đớn.

Ai ya, nhưng mà đó là một tương lai xa, có khi là tận lúc tôi đã lớn cũng chưa thể nói được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info