ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

72.

_Cam_142

-"Tránh ra ngay! Tôi nói tránh!" Tôi lao đến giữ lấy mọi tài liệu, gào thét với Hannah. "Cậu tại sao lại đến đây?! Hôm nọ cảm ơn tôi đã nhận, hiện tại chúng ta không còn nợ nần nữa! Mau về đi!"

Hannah hừm nhẹ một tiếng, "Nữ thần đừng đuổi mình mà, ngộ nhỡ mình ra ngoài gặp một đám du côn thì sao?"

Tôi bực dọc quay đi, "Cậu là phù thuỷ cơ mà?!"

Hannah chớp mắt, "Có luật cấm sử dụng phép thuật ở giới Muggle mà..."

Tôi nghiến răng, "Tuỳ trường hợp, đồ điên! Chẳng hạn cậu bị dí dao vô cái mặt non choẹt đó, thì cái cậu để ý trước là bản thân hay thế giới phù thuỷ?!"

Abbott bé không ngượng mồm khẳng định, "Dĩ nhiên là mình ưu tiên mình trước rồi!"

-"Không! Cậu sẽ không ưu tiên cái nào hết!" Tôi thả một đám các loại thuốc xuống bàn, không kìm nổi giọng mà gào. "Cậu không dùng phép thuật, cậu chết! Cậu dùng phép thuật, Bộ Phép Thuật giết cậu! Cái chính là đường nào cũng chết thôi!"

Cô ta ôm đầu, "Ui cha! Nếu vậy thì mình dù gì cũng chết sao?!"

Tôi cười thầm, "Đúng vậy."

Abbott bé lao đến, "Nếu vậy sẽ được nữ thần phóng đến cứu! Soái tỷ Orange, bảo vệ mình đi!"

Tôi bỏ chạy.

***

Trong một khoảng thời gian dài sau đó tại chuyến ngoại khóa, tôi gần như muốn bùng nổ. Andrew đối với việc tôi bị đàn áp dã man bởi một sinh vật lạ đó rất thản nhiên, anh ta thảnh thơi uống ngụm trà, ngồi viết báo cáo, lạnh nhạt nói với tôi:

-"Không phải đã dặn từ đầu là đừng có lo chuyện bao đồng sao?"

Tôi nghiến răng, "Chẳng lẽ muốn cứu người lại là một cái tội?!"

-"Không phải tội, em tốt bụng thì lại là chuyện rất tuyệt." Anh ta lắc lắc ngón tay. "Chỉ là em quá ngây thơ thôi."

-"Chết tiệt, anh đừng có phán xét người khác trước khi nhìn lại mình."

Andrew ngó lơ đi, anh ta lơ đãng dỏng tai nghe, rồi nói, "Có tiếng bước chân chạy trên hành lang kìa."

Ngay vào khoảng khắc cánh cửa phòng bật mở, tôi cũng vừa từ trên cửa sổ văn phòng Andrew nhảy xuống. Tôi còn có thể nghe tiếng thét vọng vang ra:

-"Ể?! Cậu ấy lại chạy ạ?! Bác sĩ Williams, Orange chạy đường nào vậy?!"

Có tiếng Andrew nói, "Vừa mới chạy từ cửa 1 phút trước khi em ập vào, Abbott."

-"Cảm ơn bác sĩ!"

Tôi âm thầm cảm ơn Andrew, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Đứng ở giữa phố, tôi dùng ít tiền lẻ dùng điện thoại công cộng gọi đến nhà Granger. Ông Granger, tức bố của Hermione nghe máy, tôi chỉ nói vội, "Xin hãy nhanh chóng đưa Hermione đến Hẻm Xéo ạ!". Rồi cúp máy.

Sau đó, tôi dè chừng nhìn xung quanh rồi giơ đũa phép lên, nhanh chóng nhảy lên xe bus phù thủy đến Hẻm Xéo. Cái này đúng là cuộc tẩu thoát đáng ghi nhận trong lịch sử mà.

Hermione ngay sau khi nhận được tin đã đến quán Cái Vạc Lủng trước tôi. Tôi lao từ xe bus xuống, đẩy cô ấy vào quán, thở dốc kịch liệt.

-"Lạy Merlin, mình vừa tẩu thoát thành công..."

Hermione quay ra nói với Tom, người phục vụ.

-"Cho một cốc nước ép, cảm ơn." Cô ấy cầm cốc nước đưa cho tôi. "Uống đi, hít thở từ từ thôi. Chuyện gì à?"

Tôi tu một mạch hết cốc nước, thở mãnh liệt.

-"Bồ...Bồ có biết ai tên là Hannah Abbott không?"

Hermione nghiêng đầu, "Có, bằng tuổi chúng ta. Một phù thủy sinh bên Hufflepuff." Cô ấy chớp mắt. "Hình như gia đình Abbott cũng là một gia đình Muggle, và Hannah là một phù thủy ở trong đó thì phải?"

Tôi ôm đầu, "Bảo sao không thể nhận ra, chị Olivia vốn đâu phải phù thủy mà..."

Hermione lắc vai tôi, "Thế rốt cục là có chuyện gì?"

Tôi kể lại từ đầu cho Hermione, từ cái chuyện tôi lên cơn nghĩa hiệp sai thời điểm giải cứu một phiền phức ở tiệm tạp hóa cho đến lúc trở thành người bị truy đuổi. Hermione im lặng nghe một lúc, cuối cùng phán xanh rờn:

-"Ổn mà! Abbott cũng đâu có đến mức tệ thế. Là bồ quá nhạy cảm thôi."

-"Lại nữa à?! Bồ rốt cục là bạn mình hay bạn cô ta?! Bồ phải bênh mình chứ?!"

Hermione mím môi, "Mình chỉ nói lên quan điểm của mình thôi, Orange ngốc. Bồ cứ thoải mái tư tưởng sẽ ổn hơn. Tại sao thay vì chạy trốn lại không trực diện đối mặt với Abbott chứ?"

Tôi trừng mắt, "Là bởi bồ không phải mục tiêu nên chả hiểu gì cả! Cô ta phiền chết đi được! Phiền phức! Phiền phức! Phiền phức!"

-"Ồ, ừ, thế hả..." Hermione đảo mắt qua chỗ khác. "Thế kể cho Harry chưa?"

-"Sao cái đ** gì cũng liên quan đến Harry vậy?" Tôi chính là rất cáu mới nói thế. Hermione chẳng tập trung gì vào câu chuyện của tôi, mà tôi thì đang rất khủng hoảng và cần người hỏi thăm. Harry Harry Harry?! Harry gì mà lắm thế?!

-"...Cẩn thận lời nói đấy..." Hermione vỗ vai tôi. "Tóm lại là mình hiểu bồ, nhưng lại không nghĩ quá đáng lắm! Abbott sẽ không tệ thế đâu! Cố lên, còn nốt mai nữa là bồ kết thúc chuyến ngoại khóa rồi mà!"

Tôi hừ mũi, "Tốt nhất là mọi chuyện nên như bồ nói."

-"Yên tâm yên tâm!"

Và thế là, hôm sau...

-"Nè Abbott, tôi---"

-"Nữ thần!!"

Tôi chặn lại, "Đừng có ôm ấp gì hết! Tôi chỉ muốn nghiêm túc nói chuyện thôi!!!"

Abbott bé khựng lại, "À được, có chuyện gì sao?"

Tôi hắng giọng, cố làm ra vẻ thật nghiêm trọng, "Tôi hiểu tấm lòng của cậu đối với tôi, Abbott."

Cô ta gật đầu, "Ừm."

-"Rất cảm ơn cậu đã dành tình cảm cho tôi, nhưng tôi không muốn phải chơi đồng tính."

-"Ừm. Nên?"

Tôi ợm ờ, "Tôi không có cái gì thu hút cả. Nhan sắc không, tài năng không, tầm ảnh hưởng không. Tôi chỉ là một con người bình thường trong vô số những người bình thường."

-"Ừm. Nên?"

Tôi trợn mắt, "Tôi không đáng để cậu hâm mộ."

-"...Ừm. Nên?"

-"Nên cái gì mà nên? Má có nghe con nói cái gì không vậy?" Tôi bất lực ôm đầu. "Vả lại, tôi thích người khác rồi, nên là---"

-"Mình biết!" Abbott mỉm cười. "Là Potter đúng không?!"

-"...Hả?" Tôi nhìn cô ta. "Cậu nói gì cơ?"

Abbott cười hì hì, "Mình lúc nào cũng dõi theo cậu từ sau khi nhìn thấy cậu qua máy quay mình để trong phòng Độc Dược. Và mình biết mà, Potter thích cậu, hiển nhiên rồi! Và cậu cũng thí---"

-"D**m*."

Abbott giật mình dừng bài thuyết trình dài ngoằng lại, "Nữ thần? Mình nói gì sai sao?"

Tôi nghiến răng, "Không được nhắc đến Harry trước mặt tôi lần nữa, bằng không lần sau tôi không chỉ là chửi bậy, tôi còn xé nát cái mỏ cậu nữa cơ. Ba hoa lằng nhằng, tôi - cực - ghét - những - ai - không - hiểu - chuyện - lại - còn - thích - nói - nhiều."

Đó Hermione! Bồ mau ra xem cái tiên đoán nhảm nhí của mình nè!!!

Tôi thu dọn đồ đạc trong nỗi bực tức. Andrew đứng ở cửa chăm chú nhìn tôi, anh ta đưa tay gõ lên cửa mấy cái, cười như có như không.

-"Tâm trạng xấu quá nhỉ?"

Tôi quay lại, "Nên không rảnh để tiếp anh. Tránh ra." Tôi phăm phăm ném vali ra ngoài, rồi quay lại dọn đồ tiếp. Andrew cười cười.

-"Hannah cũng không phải là xấu đến mức đó..."

-"Tại sao ai cũng nói như thế?!" Tôi ném quần áo xuống sàn, quay lại hét với Andrew. "Các người ai cũng bênh Abbott! Nói thế không phải tôi tự dưng thành hung thủ đi hãm hại con gái nhà lành sao?! Rõ ràng tôi mới là nạn nhân mà!!"

Andrew đưa tay xoa đầu tôi, "Anh đâu có nói em là hung thủ gì đó đâu...Đừng có nghĩ nhiều quá."

Tôi hả một tiếng, "Vậy chứ anh muốn tôi nghĩ thế nào?!"

-"Chỉ là muốn khuyên em nên vui vẻ lên tí. Hai đứa dù sao cũng đều là người cùng trường, không thân thiện với nhau thì rất khó sống đấy." Anh ta cười cười. "Hồi anh còn học Hogwarts, quan hệ với bạn bè cũng không tốt lắm. Nhưng mà đấy là do quan hệ giữa các nhà với nhau, em với Hannah ít nhất không đối địch thì hãy cố mà làm quen với nhau chứ? Có thêm một mối quan hệ cũng đâu mất mát gì."

Tôi tròn mắt, "Anh nói cái gì vậy?" Andrew vừa mới bảo là, anh ta..." Anh từng học Hogwarts? Anh biết Hogwarts?"

Andrew hửm một tiếng, "Ô, Hannah chưa nói với em à?" Anh ta mỉm cười. "Anh là phù thủy, Orange."

Tôi cảm giác trước mặt đang quay vòng một cái. Andrew, họ anh ta là Williams, phải rồi, tôi tại sao lại ngây thơ nghĩ Williams là cái họ có nhiều nên loại đi trường hợp "Andrew là phù thủy" cơ chứ.

-"...Anh là...anh của Daisy..."

-"À, biết cả Daisy luôn. Con bé út nhà anh đó. Cơ mà hình như anh cũng quen em thì phải, hồi đầu gặp nghe tên thấy rất quen, giờ mới nhớ." Andrew đập tay. "John kể cho anh về một cô bé Gryffindor đánh Daisy nhà anh đến bầm dập, là em sao? Chà, không bất ngờ."

Tôi trơ người, cổ họng cảm thấy như nghẹn lại.

Andrew thoáng nhìn qua mặt tôi, bật cười.

-"Dù sao cũng tốt, anh cứ ngỡ em hết ngoại khóa là chúng ta không còn gặp nhau nữa. Nếu thế thì tiếc lắm." Anh ta cầm tay tôi, nhét một tờ giấy vào. "Đây là địa chỉ nhà anh ở Muggle, em có thể viết thư cho anh bất cứ lúc nào, còn nếu muốn đến thăm trang viên Williams, em có thể hỏi John. Anh sẽ sắp xếp."

Tôi nắm tay lại, "Tại sao một thuần huyết như anh lại ở thế giới của Muggle?"

-"À, cái đó..." Andrew vẫy tay bỏ ra ngoài. "Để lần sau gặp chúng ta nói tiếp đi. Thượng lộ bình an." Anh ta bước ra ngoài đã được 1 bước, đột nhiên khựng lại, quay nhìn tôi. "Thú thật, lần đầu gặp em, không chỉ cái tên mà cả con người em đều rất quen. Nó tỏa ra một khí chất gì đó khiến anh thấy thân thuộc, vậy nên anh mới chọn em làm trợ tá. Nghe thế có thỏa đáng hơn không?"

Tôi gật đầu.

-"Tạm biệt và vĩnh biệt, Andrew." Tôi xách vali lên. "Anh làm ơn đừng nhớ gì đến em nữa, cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com