ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

68.

_Cam_142

-"Ha...."

Tôi ngồi dậy khỏi sàn nhà, mu tay cảm thấy hơi ấm ấm. Tôi nheo mắt, là một vệt nắng từ cửa sổ chiếu vào.

Nếu như có nắng, vậy tức là...

Tôi nhìn ra ngoài, "Trời sáng rồi." Lại quay lại chỗ cánh cửa, chút ánh sáng nhỏ giúp tôi nhìn rõ hơn đường đi trước mặt. Chỉ tiếc là cửa thì vẫn chưa mở.

Tôi nhăn mặt nhìn, rốt cục giáo sư Snape định nhốt tôi đến bao giờ?

Tôi lại ngồi xuống, nhìn chăm chú vào cánh cửa gỗ trước mặt, chỉ có thể khe khẽ trút một tiếng thở dài.

Một đêm dài suy nghĩ, cuối cùng cũng có thể thông suốt...

Quả thực năm Hai là năm tôi gặp rắc rối về bạn bè nhiều nhất, những mối quan hệ cứ đi lên rồi xuống, tôi chỉ toàn trách bọn họ đối với tôi có cái nhìn quá khắt khe. Nhưng thực ra lại là tôi quá tự ti về chính mình.

Tôi cố tỏ ra tự tin vì bản thân được người khác đánh giá cao, nhưng chính bên trong lại luôn cúi đầu không dám bộc lộ tài năng ra. Có thể là vì ích kỉ mà cũng có thể là không dám, dù là bên nào, tôi cũng là người sai.

Chính bởi lẽ, nghĩ lại về những người đã nhận xét về tôi, tôi lại đặc biệt lưu tâm nhất 3 người. Giáo sư Snape, Harry, và John.

Bọn họ không phải khen tôi bởi những biểu hiện tự tin mà tôi tỏ ra ngoài, những người như họ tinh tế nhìn vào chính bản thân người khác, từ đó lôi ra những khiếm khuyết mà có khi chính người đó không nhận ra. Đợi đến lúc tôi ra được khỏi chỗ này, tôi sẽ ôm cả 3 người bọn họ, gửi tới họ lời cảm ơn chân thành nhất.

Nếu không phải nhờ họ, tôi đã không thể có cơ hội tự ngẫm về chính mình.

"Keng!"

Tôi giật mình, nhìn xung quanh. Có thể là Tử Xà? Cơ mà không hẳn, nếu Harry đã đến được chỗ Tử Xà và cứu Ginny, thì cậu ấy phải giết con Tử Xà rồi chứ? Hay là...

...Harry chết rồi...?

...Tôi vội vàng lắc đầu thật mạnh. Không được, không được suy nghĩ điều gở như thế.

Tôi nhìn lên tay mình, lắc một chút, rồi có tiếng "Keng" thứ hai vang lên. Cuối cùng, tôi nhận ra đó là tiếng động của viên đá va chạm với mặt sàn.

Có nhớ trong món quà Giáng Sinh mà Harry gửi tôi có cái vòng xấu xí chỉ được nối với một viên đá không? Kì thực, tôi vẫn nghĩ đó là của Harry hoặc Ginny, nhưng mà đeo theo thế này chính là định hỏi họ, mà cuối cùng nhiều chuyện xảy ra, tôi cứ toàn quên mất.

Mà cái vòng này thực sự là từ ai mà tới nhỉ?

Tôi nghịch viên đá, xoay xoay một chút, đột nhiên...

-"Orange Dursley, là ngài đúng không ạ?"

...Hả?

Trước khi cơn sợ hãi ập đến, điều đầu tiên tôi nghĩ chính là: Cái giọng nghe vừa quen vừa khó chịu!!

Nghĩ thêm một lúc, tôi bật cười. Và kế đó là cảm giác muốn đấm một ai đó.

-"Cô Orange?"

-"Cô? Cô cái gì cơ?" Tôi nghiến răng. "Bà đây nhớ ra mày rồi, cái thứ giọng khốn khiếp..." Tôi đứng bật dậy. "Bà vặn cổ mày, Dobby!!!"

Dobby kêu một tiếng kinh hãi, nó ôm đầu, đứng im cho đến tận lúc tôi vung chân đá nó, nó chỉ bật ra xa chứ không hề than đau.

Tôi đột nhiên hơi hoảng, "Ê, có sao không đấy?" Rồi sực nhớ lời Harry từng nói là đừng có tôn trọng con quỷ cái này, tôi vội thu lại tay, dùng cái giọng bất cần nhất. "Mày đến đây làm gì?"

Dobby lồm cồm bò khỏi mặt đất, nhìn tôi.

-"Dobby...Dobby nhận thấy tín hiệu...tín hiệu cô Orange cần giúp đỡ...Nên là, nên là Dobby..."

Tôi nhíu mày, "Tín hiệu? Ai phát tín hiệu cho mày?"

Dobby nấc cụt một tiếng, "Là cái vòng tay, thưa cô. Cái đó là quà của Dobby tặng cho cô Orange, để nếu cô gặp nguy hiểm thì Dobby sẽ đến. Nhưng mà...nhưng mà...Dobby không ngờ sự hiện diện của nó lại khiến cho cô khó chịu." Con yêu tinh quay qua quay lại, rồi tự đập đầu vào tường. "Dobby hư! Dobby hư!!"

Tôi vội vàng kéo lại, "Ê ê, không có! Cảm ơn cảm ơn, nhưng mà tôi không có biết đó là quà của ai trước! Ê mà dừng lại đi!!" Cảm giác đầu Dobby sắp nát tới nơi, tôi vật vai nó ra đất, đứng chắn trước mặt.

Dobby nấc cụt, khóc nức nở, rồi nó xì mũi vào cái mớ rẻ rách mà nó gọi là "quần áo".

Tôi nhăn mặt, "Trước khi nói chuyện thì cái tối thiểu chính là ăn mặc chỉnh tề, đồ khốn. Mi không có cái bộ nào đẹp hơn à?"

Dobby sụt sịt nhìn tôi, "Không, thưa cô. Đây là minh chứng của một nô lệ, rằng Dobby phải phục vụ cho chủ nó suốt đời."

Tôi cười haha, rồi lôi từ trong túi một cái khăn, ném cho nó.

-"Lau nước mũi vào đây này. Và sau đó thì chứng minh mi có ích đi, mở cửa cho ta." Tôi nghĩ giáo sư Snape chắc chẳng rảnh để nghĩ là thầy còn đang nhốt một học trò là tôi ở đây đâu.

Tôi thở dài, "Tôi có mấy bộ đồ cũ, để lát lấy cho."

Dobby xì mũi vào khăn, "Không được ạ. Đó là minh chứng của sự tự do. Dobby chỉ được tự do khi chủ nó cho phép nó được mặc một bộ đồ đàng hoàng thôi." Dobby chớp mắt. "Nếu như được trao một chiếc tất hay một cái khăn là Dobby sẽ được tự do, và nó sẽ đi, sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại kiếp nô lệ nữa, thưa cô."

Tôi trầm ngâm nghĩ một lát.

-"...Mở cửa đi."

Dobby cúi đầu, "Vâng." Nó đưa tay hất một cái, có tiếng cạch, rồi cánh cửa tự hé mở ra một chút.

Tôi tiến đến gần cánh cửa, đẩy khẽ ra.

-"Mở được thật..." Phép thuật của yêu tinh không phải là cao cường hơn cả con người sao? Tôi thắc mắc nhìn Dobby, nếu nó giỏi như thế thì nên tự làm một cuộc cách mạng để mà đòi tự do chứ?

Dobby chớp mắt, "Còn việc gì nữa không ạ?"

Tôi nhìn nó, "...Cảm ơn. Tôi sẽ báo đáp."

-"Không cần đâu, làm sao Dobby dám nhận sự báo đáp của cô Orange cơ chứ!" Dobby cúi đầu. "Chỉ cần được giúp cô là Dobby quá hạnh phúc rồi, thưa cô."

-"Ờ." Tôi quay đi. "Tôi sẽ báo đáp sau. Tạm biệt."

***

Vừa bước ra khỏi căn phòng, điều đầu tiên mà tôi làm chính là đi tìm giáo sư Snape.

Tôi tìm thấy thầy đang đứng trong phòng Độc Dược của năm 6, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc đó thì đã hết bình minh, nhưng vẫn còn những ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài.

Ngay lúc tôi vừa bước vào cửa, giáo sư Snape đã cất tiếng.

-"Trò cảm thấy mình đã suy nghĩ tốt chưa?"

Tôi mím môi.

-"...Em không chắc...Chỉ là cũng có nhiều chuyện đã xảy ra trong năm nay, và em cảm thấy khi tự mình ngẫm lại, nó đáng là một trang nhật kí trải nghiệm tồi tệ nhất."

Giáo sư Snape hít một hơi, "Vậy sao..." Thầy không nhìn tôi, tiếp tục nói. "Vậy trò đến đây tìm ta có chuyện gì?"

Tôi muốn...

-"Em muốn cảm ơn, một lời chân thành nhất, thưa giáo sư."

Giáo sư Snape cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi, "Cảm ơn ta?" Thầy cười một tiếng. "Ta đã làm gì cho trò?"

Tôi cúi đầu:

-"Chỉ là muốn cảm ơn giáo sư. Mình sai là chuyện thường, nhưng có người dám đứng ra nói mình sai thì thật là hiếm. Nếu không có giáo sư, bây giờ em vẫn còn là một con bé ngây thơ, ảo tưởng cả thế giới đều xoay quanh bản thân." Tôi mỉm cười. "Cảm ơn thầy, giáo sư Snape."

-"...Ừ." Thầy quay mặt đi. "Nếu không còn việc gì thì đi đi. Nói nhiều như thế, rốt cục cũng chẳng đến đâu cả."

Tôi cố gắng nán lại, "Còn có, em muốn hỏi..."

-"..."

-"...Tại sao giáo sư lại chọn em làm trợ lí?" Tôi nhìn thầy. "Có cả chục người tốt hơn em, trong khi em chỉ là một tay nghiệp dư không hề có hứng thú với Độc Dược. Nếu như có lúc em làm vướng tay giáo sư thì không phải rất phiền sao? Em tin giáo sư không phải người tự tìm đến phiền toái như thế."

Giáo sư Snape thở dài, "Chẳng vì cái gì cả." Thầy đặt tay lên bàn, mái tóc bết dầu dính vào hai bên thái dương, chậm rãi nói. "Không phải ta chọn người là dựa vào năng lực. Đúng hơn, có năng lực, nhưng còn phải có được sự phát triển. Trò là người đầu tiên tự mình nghiên cứu để có thể phát minh là một loại dược, tuy là chất lượng không hẳn là quá tốt, nhưng ta đã bắt đầu suy nghĩ rằng trò có thể giỏi đến đâu. Cuối cùng, cơ bản mà nói thì..."

Giáo sư dứt khoát nhìn tôi, "Trò có thiên phú, và ta thì không muốn lãng phí nó. Thế thôi."

Tôi chỉ có thể đứng im trong chốc lát.

-"...Vâng..."

-"Không còn gì để hỏi nữa đúng không?" Giáo sư Snape quay đi. "Ta vừa nghe giáo sư Mcgonagall báo, Harry Potter và Ron Weasley đã trở lại cùng với Ginny Weasley. Bọn họ đang ở văn phòng hiệu trưởng, nếu trò muốn biết."

-"Vâng, vậy em xin phép." Tôi cúi đầu. "Một lần nữa, xin cảm ơn giáo sư."

Giáo sư Snape gằn giọng, "Ta đã nói là ta không làm gì."

-"Có một chuyện này, em nghĩ là em sẽ không nói, nhưng bởi lẽ giáo sư cứ phủ nhận công lao của mình, nên là..." Tôi hít một hơi. "Về việc Daisy bắt nạt Ginny, giáo sư có biết. Và giáo sư đã tạo cơ hội cho em để giúp Ginny trong thầm lặng."

Giáo sư Snape đứng khựng lại trong giây lát, nhưng cuối cùng, giáo sư vẫn lẳng lặng lắc đầu.

-"Ta không biết. Chủ nhiệm Slytherin giúp một Gryffindor, cái điều mâu thuẫn đó mà trò cũng nghĩ ra được à?"

Tôi nhìn thầy, "Nhưng một nhà giáo giúp đỡ học sinh trong trường, bất kể là học sinh nào, thì cũng không hề mẫu thuẫn đúng không ạ?"

Giáo sư Snape liếc tôi, và cười khẩy.

-"Dù cho là thế, thì sao nào?"

-"..." Tôi lắc đầu. "Không, chẳng sao cả. Chỉ là muốn cảm ơn thầy thôi. Còn có..." Tôi cố gắng kiềm chế giọng mình hơi run rẩy đi, nhìn giáo sư. "Năm sau, năm sau nữa, và những năm nữa kìa, chỉ cần là em còn học ở Hogwarts, có thể cho em tiếp tục là trợ lí của giáo sư được không?"

Giáo sư Snape hướng ánh mắt nhìn tôi, và không biết là tôi hoa mắt hay không, tôi thoáng thấy giáo sư cười thật nhẹ một cái.

-"Được."

***

Lúc tôi trên đường đi tới văn phòng Hiệu Trưởng, tôi gặp Ron đang dìu Gilderoy Lockhart đi theo hướng ngược lại. Cậu ấy trông có vẻ ổn thỏa, không có thương tích mấy, tôi thở phào.

-"Ron, bồ có ổn không?"

Ron cười hì, "Mình ổn, nhưng lão này thì không." Cậu ta chỉ Lockhart đang cười phớ lớ ở một góc. "Lão tính ếm cho mình một cái Bùa lú, nhưng mà bị phản lại, ừ thì, gậy ông đập lưng ông..."

Tôi gật đầu, "Còn Ginny?"

Ron xoa tóc, "Con bé ổn, nhưng là về mặt thể xác. Còn về mặt tinh thần, cụ Dumbledore nói cần có thời gian để con bé dần khôi phục lại. Nó đã bị Người kế vị Slytherin tóm hẳn vô Phòng Chứa bí mật cơ mà..."

-"Bảo Ginny là mình sẽ đến thăm con bé sau." Tôi hơi đau lòng khi nghĩ về cô bé. Ginny chỉ mới năm đầu mà đã chông gai thế này, các năm sau thì sẽ rất khó để thích nghi. "Còn Harry thì sao?"

Ron chỉ vào văn phòng hiệu trưởng, "Trong đó. Cụ Dumbledore có chuyện riêng muốn nói với Harry, nên là mình đi ra. Nếu muốn thì bồ có thể đứng đợi." Cậu ta vội giữ Lockhart lại khi thầy ông ta đang định chui vào một cái lỗ sau bức tranh nào đó. "Gặp lại sau, mình phải đưa lão này đến bệnh xá đã."

Tôi vẫy tay, "Gặp sau."

À thì, đó là cuộc gặp với Ron. Sau đó đáng lẽ sẽ là gặp Harry, nhưng tôi lại gặp một người khác. Người không thể ngờ lại ở đây.

Lucius Malfoy, ông già của Draco Malfoy.

Tôi cố tỏ ra lịch sự hết mức.

-"Chào ngài, ngài Malfoy."

Ông ta châm biếm nhìn tôi, "Tiểu thư Dursley, thật vinh hạnh."

Tôi mỉm cười, "Ngài Malfoy có việc cần tìm Hiệu trưởng sao? Nếu như là về Phòng Chứa bí mật thì..."

-"Ồ, đừng hiểu lầm. Bởi vì ta nghe tin Hiệu Trưởng Dumbledore đã trở lại dù cho ông ta có lệnh đình chỉ công tác mà thôi. Và với tư cách một người nằm trong Ban Quản Trị của Hogwarts, ta có trách nhiệm phải tra rõ sự tình thôi."

Tôi thở dài, "Còn không phải là vì không có ai đủ khả năng xử lí việc một học sinh bị bắt và cả tá học sinh bị hóa đá bởi Người kế vị Slytherin trừ cụ Dumbledore sao?"

-"Theo như tiểu thư đây nói thì..." Ông ta cười mỉa. "Mọi chuyện thật đơn giản quá rồi."

Đằng sau lưng ông ta, tôi thấy Dobby đang lóng ngóng rụt rè, tay nó vân vê tà áo rách rưới như mớ rẻ của mình. Cả người quấn đầy băng trắng, có vẻ như việc sáng nay Dobby rời phủ Malfoy để cứu tôi đã khiến cho nó không kịp làm cái gì đó cho Lucius Malfoy, và việc ông ta đánh đập gia tinh của mình...Chà, không khó để tưởng tượng lắm...

Dobby nhìn tôi, rén rén một chút, rồi lại vội vàng quay lên.

Tôi nhìn nó, suy nghĩ một chút.

Làm thế nào để giúp nó bây giờ nhỉ?

-"..."

Tôi bước vào văn phòng, Lucius Malfoy và cụ Dumbledore đang tranh cãi về một vấn đề gì đó. Tôi bĩu môi, nhìn Harry bên cạnh, cậu ấy cầm quyển sổ đen trên tay mà đã bị lủng một chỗ to đúng ở giữa.

-"Vậy thì, đây là cái gì?" Tôi cầm quyển sổ lên. "Tớ nghĩ cậu sẽ có nhiều chuyện để kể cho tớ đấy."

Harry bật cười, "Nhất định rồi."

Tôi mở quyển sổ ra, hỏi Harry, "Cái này bị mất rồi đúng không? Tại sao cậu lại tìm thấy nó?"

Harry xoa đầu, "Thật tình thì, khó có thể tin quyển sổ này chính là cốt lõi của mọi việc. Tớ bảo nó đã bị mất, nhưng thực ra nó lại nằm trong tay Ginny, và chính nó đã sai khiến Ginny gây ra toàn bộ mọi chuyện trong năm nay."

Tôi gật đầu, "Nhưng tại sao lại có quyển sổ này nhỉ? Nó từ đâu mà ra?" Tôi nhìn Harry, cậu ấy chỉ lắc đầu, tôi thử nhớ lại. Hình như nó là từ...hồi đầu năm? Ở Hẻm Xéo?

-"...Cho tớ quyển sổ này được không?" Tôi hỏi Harry, cậu ấy cũng vui vẻ gật đầu.

-"Tớ dĩ nhiên sẽ không tiếc một quyển sổ rách với cậu rồi. Đi về kí túc thôi. Đi nào." Cậu ấy toan nắm tay tôi kéo đi, nhưng tôi vội nán lại.

-"Còn có, cho tớ mượn một chiếc tất."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com