ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

60.

_Cam_142

Hành động của Ginny có thể được những người khác đánh giá là "ngu ngốc", bởi vì giáo sư Snape đã trừ cô bé thêm 5 điểm vì tội cãi lời giáo viên, nhưng với tôi, đó lại là sự "dũng cảm."

Hẳn là các thành viên Gryffindor khác cũng nghĩ thế.

Sau giờ học, hiển nhiên tôi phải ở lại để dọn lớp. Tôi kiên nhẫn đứng đợi giáo sư Snape thu dọn hết đồ đạc của mình, cho đến tận lúc đi đến cửa lớp, ông ấy mới quay lại nói với tôi:

-"Trò đi theo ta một chút."

Chúng tôi rất nhanh rời khỏi phòng học sau khi tôi vừa kịp thu dọn hết dược liệu còn thừa lại vào túi. Giáo sư Snape trở về văn phòng, mở cửa tủ, lấy một lọ gì đó màu hơi tím hồng. Sau khi lắc lên cái lọ lên vài lần, giáo sư đưa cho tôi.

-"Một phần thưởng cho trò. Buổi giảng dạy rất tốt."

Tôi ngạc nhiên nhìn cái lọ.

-"Vậy tức là..."

Giáo sư gật đầu, "Tình dược." Thầy thở dài. "Nếu như ta dạy trò cách pha chế thì không biết sẽ có bao nhiêu lọ được sản sinh ra nữa, nên 1 lọ là quá đủ rồi. Dĩ nhiên, chất lượng hết sức đảm bảo."

Tôi vui vẻ nâng niu cái lọ, "Không hề! Em không có phàn nàn gì! Dược của giáo sư tuyệt đối sẽ là hàng thượng phẩm!"

-"Đừng có tưởng nịnh nọt ta là sẽ khiến ta quên trò còn nhiệm vụ dọn lớp." Giáo sư Snape nhìn thời khóa biểu. "Có vẻ là tiết sau của trò cũng là Độc Dược đây. Trò sẽ được quyền đến muộn tối đa 10 phút, Dursley. Nhớ quét dọn cho sạch vào."

Tôi cũng không có ý kiến gì, tâm trạng đang tốt thế này không dễ bị làm hỏng chút nào.

-"Vâng! Em sẽ khiến cả lớp học sạch bóng!"

-"Đừng chỉ nói miệng, ta muốn xem thành quả." Giáo sư Snape khó chịu nói thêm. "Vả lại, gần đây nguồn nước phòng Độc Dược bị thiếu hụt, có phải trò lấy nước để lau nhà không đấy?"

Tôi nhíu mày, "Không thể nào, em lúc nào cũng cẩn thận trong việc quét dọn. Tuyệt đối chẳng bao giờ lấy nước ở phòng Độc Dược cả."

Giáo sư nhăn mặt, "Thật không? Nếu như mà ta---"

-"Em xin cam đoan là không có! Không phải em!"

Tôi nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài trước khi giáo sư đổi ý thu lại lọ Tình Dược.

Quả thực đó là một báu vật, chỉ cần có một lọ, tôi có thể tự nghiên cứu ra các thành phần khác để pha chế sau. Tôi có công thức, có hàng mẫu, chỉ cần có thời gian nữa là tôi có thể tự tạo là dược liệu của chính mình. Và thời gian, tôi chính là không thiếu cái đó.

Tôi nhanh chóng gạt vui vẻ sang một bên, trở về lớp Độc Dược. Việc dọn dẹp cũng cần có thời gian một chút, nên tôi cần càng nhanh càng tốt. Dù là được vào muộn tiết kế nhưng mà cũng không nên lạm dụng quá.

Tôi lại ảo não đẩy cửa phòng học.

-"Ginny thân yêu, hôm nay có phải bồ tỏ thái độ với bọn này không vậy?"

Tôi khựng lại.

-"...Không phải...Nhưng thật sự là do Williams---"

-"Đã bảo gọi mình là Daisy, không phải Williams. Đúng không mấy bồ? Chúng ta là bạn mà."

-"Nhưng..."

-"Chúng ta có phải là bạn không, Ginny?"

-"..."

Bởi lẽ còn là người quen, giọng điệu cô bé lại có vẻ bị chèn ép như thế, tôi không nhịn được nhìn lén qua khe cửa.

Daisy Williams của Slytherin đứng trước mặt Ginny, đằng sau là 2 cô bé cũng thuộc Slytherin nữa. Bọn họ hẳn là một nhóm. Nhưng Slytherin thì dĩ nhiên sẽ không chứa chấp một Gryffindor trong nhóm rồi, vậy nên tự nhiên nói là cái từ "bạn" đó, Williams đúng thực là một kẻ kiêu ngạo.

Cứ để cho tới lúc tôi nói cho giáo sư Snape hay Malfoy nghe đi, bọn họ không đớp chết cô ta mới là lạ.

Ginny lúng liếng nhìn xung quanh như thể đang cầu cứu. Sau rốt không thấy ai, cô bé cúi đầu xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn mặt đất.

Williams cao giọng lặp lại, "Chúng ta có phải là bạn không?"

Ginny cắn môi, "Mình...dĩ nhiên là...c...c..." Cô bé lắc đầu mạnh. "Không phải, chúng ta chưa bao giờ là bạn cả! Chẳng bao giờ có chuyện một Slytherin có thể làm bạn với một Gryffindor hết!!"

-"Ấy ấy Ginny, sao bồ phải hét lên như thế? Muốn cầu cứu anh Potter của cậu đến à?" Daisy Williams khinh khỉnh nói, ngữ điệu hoàn toàn thay đổi. "Để tao đập vỡ mộng tưởng của mày nhé, Harry Potter đang thích người khác rồi, vô duyên vô cớ đâu mà con nhỏ Phản bội thuần huyết như mày lọt vô mắt xanh của hắn chứ?"

Cô nàng vẫy tay, "Rose, đưa cho mình cái bài thơ đó." Cô bé tên Rose lục trong một cái túi ra một mảnh giấy cũ, đưa cho Williams một cách cẩn thận. Daisy Williams giật tờ giấy, đọc to. "Mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói, tóc chàng đen như tấm bảng đen, em ước sao em là của chàng. Chà chà, Ginny, tại sao bản tình ca dành cho Potter hôm nọ lại nằm trong túi của mày nhỉ?"

Ginny hoảng hốt lao tới, "Trả đây!" Cô bé đỏ mặt vùng vẫy. "Trả cho tôi! Trả đây!!"

-"Ơ kìa, Ginny lo lắng rồi mấy bồ." Williams ác ý giơ tờ giấy lên cao, ẩn ý nói. "Giúp bồ ấy bình tĩnh chút đi nào."

Sau đó, quả thật tôi cũng không thể ngờ...

Cô nhỏ tên Rose đạp mạnh chân, thúc vào khớp gối của Ginny khiến cô bé ngã quỵ xuống. Cô bé còn lại xách trên tay xô nước đựng trong cái xô tôi hay dùng để lấy nước lau nhà. Daisy Williams từ trên bàn nhảy xuống, vứt tờ giấy sang một bên, rồi đưa tay nắm tóc đằng sau đầu Ginny, mạnh bạo ấn đầu cô bé xuống xô nước đầy.

"ÀO!"

-"Cảm thấy dòng nước mát thế nào, Ginny? Đây là món quà bọn này tặng cho bồ đấy." Williams nhấc đầu Ginny khỏi xô nước, cô bé chưa kịp ho đủ đã tiếp tục bị ấn đầu xuống. "Haha, mấy bồ nhìn coi! Rose, Violet, đúng là con nhỏ quê mùa!! Haha!!!"

"ÀO! ÀO! ÀO!"

Ginny chống tay xuống đất, lấy đà đẩy mạnh. Cô bé ngã sõng sang một bên, nghe bịch một cái, thậm chí còn nghe cả tiếng tóc bị đứt.

-"Khụ khụ! Khụ...Ọe ọe..." Ginny cúi đầu nôn thốc tháo vào bàn, mặt cô bé dính đầy nước bẩn. Tôi thậm chí còn không xác định được Ginny là đang khóc hay không nữa.

Daisy Williams nhìn bàn tay mình, tỏ vẻ chán ghét, "Nhìn coi, lại đứt tóc rồi. Thứ bẩn thỉu." Cô ta thả phần tóc rơi vãi xuống xô nước. "Sức chịu đựng của mày lại kém thế? Hay là Valentine vừa rồi ngọt ngào quá nên lại nhu mì trở lại rồi."

Cô nàng tên Rose sẵng giọng nói, "Daisy, mình chán rồi. Lúc nào cũng chỉ là mấy trò này, không còn cái gì khác à?"

Violet dùng tay uốn lọn tóc của mình, nhạo báng nhìn Ginny, ánh mắt như thể đang nhìn cái gì rác rưởi lắm.

-"Lúc nãy nó dám dùng tay để thoát ra, hay bẻ gãy tay nó đi."

Daisy tỏ vẻ sợ hãi, "A, nhưng mà nếu bị phát hiện thì sao?" Cô ta lườm Ginny một cái. "Mày sẽ không nói đâu nhỉ?"

Ginny run sợ nhìn bọn họ. Cả người run rẩy, lùi ra đằng sau, thậm chí còn không nói được câu nào đầy đủ.

-"Đ...Đừng mà...Tha cho tôi..."

Rose dùng chân, đè mạnh lên mu tay phải của Ginny, cười haha. Cuối cùng, cô ta giơ đũa phép lên.

-"Mạn phép cho xin một cánh tay nhé, Ginny yêu dấu."

Daisy Williams bật cười khanh khách, "Nhỡ Ginny đi nói với huynh trưởng Weasley thì sao?"

Violet ngạo mạn hếch cổ lên, "Vậy chỉ cần khâu miệng Ginny lại là được mà."

Rose nghiêng đầu cười kiều mị, đũa phép nhấc lên như thể đang múa ballet. Cô ta nhằm đầu đũa vào Ginny, không ngần ngại đọc từng từ:

-"Expelliarmus."

"Cạch"

Tôi đóng cửa phòng học lại, rồi chẳng nhanh chẳng chậm ngồi thụp xuống sàn đất.

...Vậy đó là vì sao cái xô lại bẩn đến như thế. Vậy đó là những gì Ginny muốn kể với tôi. Đó là tất cả đáp án cho những rắc rối Ginny đang cố gắng che giấu...

Nếu là người khác thì sẽ trưng ra biểu cảm thế nào đây? Tôi đến cả chính mình cũng không thể hiểu được.

Tại sao lúc đó bản thân đến việc xông vào cứu Ginny cũng không làm? Tôi có sợ cái lũ nít ranh đó chắc? Hiển nhiên là không rồi, bọn chúng có ghét tôi thì sẽ làm gì được tôi nào.

Nhưng cũng chỉ là...tôi không có hiểu được. Tôi chính là không tin mình thậm chí còn bình tĩnh đóng cửa lại, rồi lẳng lặng rời đi. Không chạy, chỉ là đi như bình thường, căn bản cũng giống như mọi ngày tôi đi dạo quanh trường mà thôi.

-"Như vậy, và như thế. Ừ, đúng rồi, cứ vậy thôi, tại sao lại không thể làm được? Sợ chúng chắc? Cùng lắm là cấm túc một chút. Cùng lắm là bị đuổi học thôi, cũng chẳng to tát gì. Ừ, làm thế thôi."

Tôi đang lẩm bẩm cái gì vậy? 

...

-"Dursley?"

Tôi giật mình nhìn lên. Từ một khoảng không xa, tôi thấy Malfoy tiến lại gần.

-"Sao thế? Cậu trông lạ lắm? Gặp chuyện gì à?" Malfoy nghiêng đầu. "Cùng tới lớp không?"

Tôi nhìn cậu ta.

-"...Lũ đáng chết..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info