ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

58.

_Cam_142

-"Được thôi..." Tôi nhìn cô bé. "Nhưng chị còn phải lau dọn lớp đã, em muốn nói chuyện luôn không? Dĩ nhiên, nếu có thể thì ngồi chờ một chút, chị sẽ làm xong nhanh thôi..."

Ginny lắc đầu, "Để em giúp chị." Cô bé đưa tay định cầm chiếc xô trên tay tôi, rồi đột ngột khựng lại. "Em...sẽ kê bàn ghế giúp chị..."

Tôi cũng không có từ chối.

-"Cảm ơn. Vậy chờ một chút, chị đi lấy nước."

Ginny đột nhiên nhào đến níu áo tôi lại, gấp gáp nói.

-"Chị, chị có thể lấy luôn ở vòi nước trên bàn thí nghiệm của giáo sư mà..."

Tôi chớp mắt, "À, nhưng mà tại vì giáo sư Snape sợ thiếu hụt nguồn nước. Tại nước cung cấp cho lớp Độc Dược là giới hạn thôi, nên không đủ lau nhà đâu..." Tôi chỉ tay ra ngoài. "Chỉ có chút thôi mà, chị đi nhanh thôi."

Ginny uể oải buông tay khỏi áo tôi, ảo não gật đầu.

-"Vậy...chị đi nhanh nhé..."

-"...Ừ..."

Tôi đi ra khỏi lớp học.

Ginny bắt đầu đi xung quanh để xắp lại các ghế ngồi của nhà Gryffindor, cô bé còn cẩn thận lấy giẻ lau lau từng mặt bàn một. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ lau bàn làm gì, Ginny quả thực có tính cẩn thận hơn tôi nhiều.

Nhà vệ sinh cũng không ở xa lắm, tôi đi có mấy bước chân đã đến nơi. Đáng lẽ chỉ cần lấy nước là xong rồi, nhưng mà bởi vì xô quá bẩn, tôi còn phải xắn tay áo đánh qua cái xô nhỏ thật sạch rồi mới dám lấy nước. Công đoạn phải ngốn gần 20 phút, trong khi bình thường tôi hoàn toàn chỉ mất chưa đầy 5 phút là đã xong.

Tất cả là tại cái xô bẩn!!

Tôi bực dọc xách cái xô về lớp, mạnh bạo đẩy cửa ra nghe rầm một cái.

-"Oái!"

Tôi cũng giật mình, "Ginny? Sao thế?"

Ginny tròn mắt nhìn tôi, rồi vội vã lắc đầu, "K...Không có gì ạ..." Cô bé thoáng thở nhẹ một cái. Tôi khó hiểu vừa nhìn, vừa cầm cây chổi lau nhà lên, bắt đầu lau qua sàn lớp.

-"Vậy thì..." Tôi thở dài. "Em có chuyện muốn nói với chị à?"

Ginny run một cái, rồi gật đầu.

-"Dạ, chỉ là..." Cô bé xoay người lên, lau bàn từ góc này sang góc khác, vừa nói. "Vậy, chị có kì nghỉ đông ổn chứ ạ?"

Tôi nheo mắt, "Không hẳn, kì nghỉ khá chán...Nhưng mà em không chỉ muốn đến đây để hỏi chị mấy câu đó chứ?"

Ginny lắc đầu, "Không ạ. À, em có chuyện muốn nhờ..." Cô bé nhúng chiếc khăn lau bảng vào xô nước, rồi lau sơ qua bàn dược liệu, nói tiếp. "Anh Ron và anh Percy dạo này đang nghi ngờ em gặp rắc rối, nên là---"

Tôi cắt ngang, "Nhưng quả thật em đang gặp rắc rối mà."

-"Em biết! Nhưng mà em muốn...muốn..." Ginny trùng mắt. "Em muốn tự mình giải quyết..."

Tôi chán nản thở dài, "Ừ, nhưng mà tự giải quyết cũng có cái giới hạn. Chị nghe câu đấy của em đến nhàm tai rồi, sau cùng thì em vẫn chưa tự giải quyết được. Em mà còn lưỡng lự như thế, thứ nhất là chị sẽ nói cho Ron nghe. Thứ hai là..." Tôi hơi ngập ngừng một chút. "Chị sẽ can dự vào đấy..."

Ginny mạnh mẽ lắc đầu, "Không, em không muốn bọn họ lo cho mình..." Cô bé chớp mắt. "Em có thể tự lo, nếu không thì sẽ không tự lập được..."

-"Tự lập? Em có hiểu sai ý nghĩa của tự lập không thế?" Tôi nhúng chổi lau vào trong xô, rất nhanh, nước trong xô đã bắt đầu đen dần. "Tự lập là em tự có chính kiến và tự chăm sóc được bản thân, nhưng không có nghĩa là em không có quyền dựa dẫm. Ginny, bọn họ là gia đình của em, là anh trai của em, nếu đến bọn họ còn không thể chia sẻ, thì chị nghĩ một người ngoài cuộc như chị chẳng thể nào giúp được gì đâu."

-"Không phải, em chỉ là muốn..." Ginny đặt chiếc khăn lên bàn, cụp mắt xuống. "Chị đừng nói cho ai hết, làm ơn..."

Tôi chống nạnh, "Không cần phải 'làm ơn', nói hay không thì là phụ thuộc vào em rồi. Thú thực, chị cũng chưa chính xác đoán được em đang gặp vấn đề gì mà suốt ngày bảo chị giữ bí mật như thế, nhưng mà, ừ, tùy em thôi. Em có thể lựa chọn nói với chị hoặc không, nhưng việc chị có nói lại cho ai khác hay không thì..." Tôi nhún vai. "Còn tùy vào việc chị nghĩ em có cần giúp đỡ hay không cơ."

-"...Em..."

-"Thôi được rồi, nếu chỉ muốn nói mấy câu chuyện vô bổ đó thì chúng ta dừng đi." Tôi xách cái xô lên, bỏ ra ngoài. "Chị đi thay nước đây."

Tôi cũng có ý muốn giúp Ginny, nhưng nếu cô bé tỏ ra không cần, thì ok thôi, tôi sẽ không can dự vào.

Nó là một chính kiến, cũng là một mong ước của cô bé, và tôi có nghĩa vụ tôn trọng nó. Nếu Ginny cần giúp thì tôi sẽ giúp, nhưng có vẻ cô bé bị ám ảnh cái ý nghĩa "tự lập" quá rồi. Mà chả sao hết...

...11 tuổi, con người thường hay có mong ước chứng tỏ mình lớn rồi lắm...

***

Rất nhanh sau khi kì nghỉ đông kết thúc, tôi cảm tưởng chớp mắt một cái đã hết luôn 2 tháng học. Chúng tôi cũng đã bắt đầu có tinh thần học trở lại sau kì nghỉ dài, tiến độ bài học cũng dần trở lại bình thường. Bây giờ thì sắp bước vào giai đoạn thi cuối năm, mọi kiến thức bắt đầu được dạy dồn nén lại, ngoại trừ việc vào giảng dạy cùng giáo sư Snape, tôi còn có nghĩa vụ phải ôn thi nữa.

Tuy vậy, vào hiện tại bây giờ, kì nghỉ mà mọi người tạm quên đi bài thi nhất chính là 14/2, Valentine.

Một tuần trước khi Valentine đến, nữ sinh Hogwarts đã bắt đầu mơ mộng về việc làm socola tặng người mình thích rồi.

Điển hình nhất trong nhà Gryffindor, hôm nọ Parvati Patil mới nói với Hermione.

-"Bồ có dự định tặng ai chưa vậy?"

Hermione nhoẻn miệng cười, "Bí mật, mình tặng ai bồ cũng không biết được đâu."

Patil liền quay sang tôi, "Còn Dursley?"

Tôi cười gượng, "Mình không có đối tượng, chắc là tặng bạn bè thôi." Tôi nghĩ một lúc. "Có thể là Harry..."

-"A, vậy chúng ta cùng đối tượng rồi." Patil thoải mái nói với tôi như thể nói với tình địch. "Nhưng mà mình sẽ làm 2 gói cơ, mấy bồ có đoán được là ai không?"

Hermione chớp mắt, "Không biết..." Cô ấy nhìn tôi. "Mình đang đoán là..."

Tôi hửm một tiếng, rồi thẳng thắn nói:

-"Tên già Lockhart chứ gì? Biết rồi, lũ các cậu chết mê ông ta."

Patil càng hào hứng cười nói, "Đúng rồi! Mình chuẩn bị sẵn quà cho giáo sư Lockhart rồi đó! Hàng tự làm, chính hãng, không hề có độc hại. Mình tin là giáo sư sẽ rất thích cho xem. Thử tưởng tượng giáo sư đứng dưới ánh nắng chiều, cười tỏa sáng, nhận gói socola của mình và nâng niu nó như hòn ngọc Ruby..." Cô nàng run rẩy. "Thật quá lãng mạn..."

Hermione rùng mình nhìn Patil trước khi nghiêm giọng nói, "Parvati, giáo sư không chỉ có mỗi một fan nữ là cậu, giáo sư có cả hàng trăm fan nữ khác nhau trên thế giới phù thuỷ. Và tất nhiên..." Cô ấy đứng dậy. "Không ngoại trừ mình."

Tôi chỉ có thể nhanh chóng lảng đi khi biết rằng, bản thân không bao giờ có thể nằm trong cái Hội hâm mộ Gilderoy Lockhart đó theo lời của Hermione. Dĩ nhiên, socola? Nằm mơ!!

Pansy Parkinson thì tỏ vẻ bất cần, nhưng cơ bản cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Malfoy với Nott bí mật nói cho tôi mấy thứ, đại khái kiểu:

-"Pansy trông vậy nhưng rất hâm mộ giáo sư Snape, cô ấy luôn cố gắng gửi tặng socola cho giáo sư từ trước cả khi vào Hogwarts, chỉ là..." Malfoy khó xử nhìn chỗ khác. "Cậu cũng biết tính giáo sư rồi đấy, ông ấy..."

-"Không ngoại trừ khả năng giáo sư quẳng socola của Parkinson vô sọt rác rồi..." Tôi nhìn sang Nott. "Còn cậu có ý kiến gì?"

Nott nhún vai, "Nói thật, tôi chưa có quẳng socola của ai vô sọt cả."

Tôi khinh khỉnh nhìn cậu ta, "Bởi vì cậu còn chẳng có nổi một hộp socola để vứt sao?"

Malfoy đột nhiên nhăn mặt, "Merlin, Theodore có thể thiếu cái gì tôi không biết, nhưng thứ duy nhất cậu ta không thể thiếu chính là "nhan sắc.""

Nott dùng chính ánh mắt tôi đã dùng để nhìn cậu ta mấy giây trước liếc tôi, kiêu ngạo nói:

-"Tôi chưa bao giờ trải nghiệm cái cảm giác vứt socola là sự thật, bởi lẽ tôi ném hết đống đồ cho John rồi."

Tôi nhìn Malfoy, "John?"

Malfoy gãi má, "Thú nuôi của cậu ấy, một con kỳ nhông màu mè."

...Vào lúc này, tôi nên trưng ra bản mặt thế nào đây...

-"À, nhưng mà nếu cậu muốn tặng socola cho tôi, thì tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề ăn hay không?" Nott mỉm cười. "Nhẹ nhàng nhất thì, tôi sẽ cho Andrew chứ không phải John đâu."

Tôi lại chán đời hỏi lại, "Là con của con kỳ nhông số một à?"

-"Không phải kỳ nhông." Vẫn là Malfoy ậm ừ đáp hộ. "Con tắc kè cưng của Theo."

Cơ bản thì đều là súc vật mà thôi!!!

Chết tiệt, tôi tại sao lại có thể nghĩ Theodore Nott tốt hơn so với các Slytherin khác? Cậu ta cũng là Slytherin mà!

-"A, đừng trưng ra bản mặt chán đời thế. Dĩ nhiên là tôi nói đùa thôi." Nott thoải mái mỉm cười. "Nếu là socola của cậu, thì sẽ có ngoại lệ nếu đó là cậu tự làm. Tôi sẽ ăn."

Tôi chỉ có thể nhăn mặt.

-"Nằm mơ, đến Harry còn không có thì cậu cũng đừng có ảo tưởng."

***

Đúng ngày Valentine, tôi đi xuống Đại Sảnh từ sớm với Hermione để chào mừng cô ấy đã được ra khỏi bệnh xá. Chúng tôi tạt ngang qua thư viện để lấy vài quyển sách, sau đó mới đi ra Đại Sảnh dùng bữa.

Sau đó, chính là không có sau đó nữa.

Người đầu tiên tôi đụng mặt ở trước Đại Sảnh là Gilderoy Lockhart trong một bộ đồ màu hường. Hermione cũng sử dụng ánh mắt trái tim đó nhìn ông ta, còn đối với tôi, tôi chính là không ăn gì cũng cảm thấy buồn nôn.

Gilderoy Lockhart cười sảng khoái vẫy tay với chúng tôi:

-"Dursley, Granger, hai trò dậy sớm như vậy để tặng socola cho tôi sao? Nếu như mà 2 trò cảm thấy ngại ngần vì không muốn nhiều người biết thì không sao đâu, nội 1 tuần nay đã có 45 hộp quà được gửi cho tôi rồi, mà đấy mới chỉ là trong Hogwarts thôi nhé!"

Hermione có vẻ không để ý, cô ấy rút hộp socola ra thật nhanh chóng.

-"Mong giáo sư nhận quà của em!"

Lockhart cười cười, "Cảm ơn tình cảm của trò dành cho ta, Granger. Ta sẽ ghi nhớ, hộp quà thứ 46." Ông ta nhìn tôi. "Còn trò Dursley?"

Tôi chỉ có thể gượng gạo cười lại, "Em không nghĩ sẽ gặp giáo sư ở đây nên là...đã để quà ở trong phòng rồi ạ..."

Ông ta có vẻ tiếc nuối, "Vậy sao? Chà chà, trò có thể đưa cho ta sau vậy."

Không có đâu, nằm mơ cũng không. Tôi còn chẳng chuẩn bị quà cho ai cơ.

Chúng tôi bước vào Đại Sảnh, và tôi nhanh chóng thấy muốn xỉu chết đi được. Một hồi đó tôi cảm thấy choáng váng, hồi sau tôi cảm thấy buồn nôn, và khắc thứ ba tôi lại muốn bỏ chạy.

Đại Sảnh thông thường cổ kính trang trọng của chúng tôi...ngập trong màu hồng...Đủ các thể loại tua rua rơi xuống từ trên cái trần nhà màu xanh, ngập ngụa đầy đủ các thể loại hường phấn. Tôi nín thở nghĩ một lát, tự trấn tĩnh bản thân, rồi mới bình tĩnh đứng lên.

-"Hermione, mình..."

Cô ấy cắt ngang, "Mình biết bồ định nói gì mà, mình cũng nghĩ thế." Hermione chớp mắt. "Giống màu của giáo sư Lockhart, đúng không? Thật oai phong và dũng cảm."

Tôi cứng đờ nói, "Si mê một ai đó tức là người đó không thuộc về mình đấy, Hermione."

Cô ấy nhíu mày, "Nhưng vẫn có thể si mê đấy thôi. Không ai cấm, và mình vẫn sẽ làm đó. Hôm nay là Valentine cơ mà, là ngày lễ dành cho những KẺ - SI - MÊ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info