[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành
54.
***
Ok, tôi không thích nhà ông bà ngoại tôi, không phải là tự dưng lại đâm ghét đâu nha, tôi ghét có lí do hết chứ.Gia đình nhà ngoại tôi thực sự rất phức tạp, đặc biệt là về các mối quan hệ giữa thành viên trong nhà. Ông ngoại cực kì yêu con gái của mình, nhưng lại đặc biệt ghét con rể. Nghe nói thời cô Lily, chú James đã phải trải qua một rắc rối dài đằng đẵng để cưa hết cả nhà Evans và thành công rước cô Lily về. Và dĩ nhiên, không ngoại trừ ba tôi...Ba tôi gặp mẹ Petunia lúc ông đang học Năm Ba đại học, còn mẹ thì đang là học sinh Năm Hai. Dĩ nhiên, đối với việc yêu đương lúc còn đang đi học như thế, ông ngoại tôi cấm tiệt. Như cô Lily còn ở xa nhà tận cái xứ nào thì ông mới miễn cưỡng không thể kiểm soát, chứ như thời mẹ tôi, nghe nói là kiểm soát mọi thứ. Ông ngoại tôi quen với hiệu trưởng trường đại học mẹ học thời đó mà.Dù gì cuối cùng thì ba cũng thành công rước mẹ về, vậy nên mới có cục nợ Dudley ngày nay chớ, nhưng mà hậu quả hẵn còn kéo dài đến bây giờ.Sau khi chúng tôi cùng ông bà ngoại dùng bữa xong, lúc đang rửa bát cùng mẹ, tôi nghe loáng thoáng thấy bà nói với ông.-"Tại sao Petunia có thể khiến cho Dudley béo ục như thế chứ? Tôi phải bảo con bé điều chỉnh thực đơn của nó mới được."Ông hừ nặng, "Nhất định là do cha nó, con gái tôi chẳng có tội tình gì."Bà lại nhìn tôi, "Orange đáng yêu quá, nhìn nó đảm đang không kìa. Con gái bây giờ là hiếm ai biết rửa bát giúp mẹ lắm." Chứ bình thường con là đứa hư hỏng ạ? Tôi đành giả bộ quay đi.Ông đột nhiên hiền lành đến bất ngờ, "Đó là gen của con gái tôi mà ra đó."...Ôi, rộng lượng lên nào...Trận chiến bố vợ con rể còn kéo dài nữa, cho đến khi tôi nghe, "Orange, học hành dạo này thế nào? Nghe nói cháu học Smeltings đúng không?"Tôi còn suýt chút nữa sặc nước bọt.-"Ơ...dạ vâng...Cháu..." Tôi ấp úng nhìn ông. "Học tập cũng tốt ạ." Ông mỉm cười, "Ra chơi với ông ván cờ nào."Tôi: !!!!!-"Không được ông ơi, cháu không chơi được cờ vua." Tôi đặt lại cái đĩa đã lau khô lên kệ. "Ở trường Smeltings rất nghiêm, cháu không được phép bài bạc." Xạo đó, tôi còn chả biết cái trường đó thế nào.Nghe giọng ông đột nhiên trầm hẳn đi.-"Sao Petunia kể hồi lớp Hai lớp Ba gì đó cháu được chọn đi thi cờ vua quốc tế?"Tôi có cảm giác lông tơ trên người dựng đứng lên.-"....Cờ vua quốc tế, cháu ấy ạ?" Tôi mỉm cười. "Làm sao có thể chứ ạ? Cháu còn chẳng biết con nào với con nào trên bàn cờ kia mà."Ông chẳng đáp gì nữa, quay sang nhìn bà. Tôi nghe thấy bà thở dài.-"Tiếc thật, Lily chơi cờ vua giỏi lắm. Nếu là đứa trẻ do nó và James sinh ra, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.""Choang!!"Tôi giật mình, nhìn sang bên cạnh, thấy mẹ tôi đánh vỡ một chiếc đĩa sứ đang loay hoay dưới đất.-"Xin lỗi mẹ, con lỡ tay một chút."Bà ngoại hừ một tiếng, "Lily chưa bao giờ bất cẩn như thế. Mà nếu có, con bé cũng có thể dùng phép khôi phục lại chiếc đĩa. Nhà ta phải phước mấy đời mới có một phù thủy trong nhà, tại sao con lại không được như Lily hả Petunia?"Mẹ cũng chỉ mỉm cười, "Con biết ạ."Dĩ nhiên tôi biết mẹ trông không hề ổn như thế, nhưng sự việc cũng không quá nghiêm trọng, tôi cũng chẳng có sức để tâm....Bà ngoại lúc nào chẳng thế, tôi quen rồi, mà mẹ tôi cũng quen rồi.Thú thật thì, giữa hai người, tôi thích ông ngoại hơn.Bà ngoại đôi khi rất quá đáng với mẹ. Bà yêu cả hai người con gái, nhưng giữa mẹ tôi và cô Lily, bà đặc biệt yêu chiều cô Lily hơn. Tôi không biết vì sao, có thể là vì cô là một phù thủy giữa một nhà Muggle như nhà Evans? Nhưng cô mất cũng đã 11 năm rồi, bà vẫn chưa thể quên cô được, và cuối cùng bà đổ tại mẹ tôi mà cô mới mất. Lần cuối chúng tôi gặp nhau là khi tôi 3, 4 tuổi gì đó, trong đám tang của cô Lily và chú James. Trước mộ của cô, bà thậm chí còn dõng dạc nói trước mọi người với mẹ Petunia:-"Nếu như mày cũng là một phù thủy, thì người chết sẽ không phải Lily rồi..."Điều đó có nghĩa là, dẫu cho mẹ tôi có là một phù thủy như cô Lily, thì sau cùng, bà vẫn yêu chiều cô Lily hơn mẹ?Thật sự sao, mẹ đã bật khóc ngay sau đám tang, và bà thì thậm chí còn chẳng biết. Tôi thấy bà ngoại rất quá đáng, vậy nên tôi chẳng ưa gì bà cả. Đơn giản vậy thôi.
***
Sau bữa tối, tôi trở lại phòng mình. Dudley nằng nặc đòi bố mẹ cho đi chơi Giáng Sinh, nhưng tôi thì từ chối với lí do mệt trong người. Bà ngoại thì tỏ ra bình thản, nói:
-"Vậy nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tôi mỉm cười, "Ông bà đi chơi vui vẻ." Rồi bỏ đi.
Vấn đề quyển sổ đen đó, tôi tạm thời không thể nhớ ra được, nên tôi bỏ qua.
Hedwig nằm rúc trên giường tôi đã được một lúc lâu, tôi ném cho nó một ít hạt óc chó và hạnh nhân, rồi trộn ngũ cốc vào một cái bát nhỏ làm thức ăn cho nó. Thời tiết mưa bão thế này, tôi không có nhã hứng đi ra ngoài chỉ để mua thức ăn cho một con cú, ăn thế này là đủ rồi.
Trong tổng số những món đồ được gửi đến, có đến 3 bức thư, còn một bức cuối cùng tôi chưa kịp đọc.
Bức thư cuối cùng ngẫu nhiên lại là của Ginny.Nếu nói không bất ngờ thì đúng là nói dối, vì tôi quả thực rất hiếm khi nói chuyện với cô bé."Gửi chị Orange.Chúc chị một Giáng Sinh vui vẻ. Em nghe anh Ron nói năm nay chị về nhà để nghỉ đông, hi vọng chị có một kì nghỉ với gia đình thật tốt. Em muốn nói xin lỗi với chị khi chị cố quan tâm đến em thì em lại tỏ ra là mình không cần lúc trước. Quả thực em có đang gặp rắc rối, nhưng chị đừng nói cho anh Ron hay anh Percy, hay bất kể ai khác được không ạ? Em muốn tự mình giải quyết. Nếu Percy viết thư về cho mẹ em, bà ấy sẽ đến trường để giải quyết, em cũng sẽ chẳng khá hơn chút nào cả. Em đã 11 tuổi rồi, nên em muốn tự giải quyết rắc rối của mình. Chị đừng nói cho ai hết là em đang gặp rắc rối nhé.Chúc chị một kì nghỉ vui vẻ. Kí tên: Ginny Weasley"Tôi nhìn sang hộp quà màu hồng còn lại, rồi mở ra.Ginny quả thực đúng là một cô bé nữ tính, đến cả cách chọn quà cũng thể hiện điều đó. Cô bé tặng tôi một con hươu màu trắng, trên sừng còn thắt một cái nơ hồng nhỏ nhỏ, có vẻ là tự tay Ginny trang trí thêm.Tôi thì cần gì cái vật này cơ chứ...Cơ mà tâm ý của người ta, nhận vậy. Nhưng mà còn một chuyện về rắc rối mà Ginny đang gặp phải, tôi vẫn mong muốn được nói chuyện rõ với cô bé hơn. Nếu thực sự Ginny đang bị bắt nạt, tôi ít nhiều cũng muốn giúp cô bé, dù gì mà nói, hồi năm nhất như Ginny, tôi cũng bị bắt nạt trong một khoảng thời gian ngắn.Tôi mở cặp lấy giấy da và bút lông ngỗng ra, chấm mực, rồi bắt đầu viết thư lại cho Ginny. Xong xuôi đâu đó, tôi nhét bức thư vào chân Hedwig, rồi mở cửa thả nó ra ngoài.-"Đưa tận tay cho Ginny đấy nhé, đừng có để Harry đọc được. Cậu ấy nhất định sẽ lại bép xép với Ron mất, nếu thế thì không thể giúp Ginny giữ bí mật được rồi." Tôi xoa đầu Hedwig. "Thượng lộ bình an."Hedwig rúc một tiếng, rồi vỗ cánh bay đi. Mưa tuyết trắng xóa như vậy, rất nhanh sau đó, tôi đã không còn nhìn thấy bóng của con cú ở trên bầu trời.Nhác thấy dưới sân có ánh đèn ô tô, tôi đóng cửa sổ lại, rồi thả người lên giường. Kì nghỉ đông nhàm chán...***
P/s: Muốn đẩy nhanh tiến độ quá mà không được, muốn kết thúc phần 2 lắm rồi a. Phần 3 rõ ràng còn thú vị hơn.
Ai là người thắng cuộc trong cuộc thi đoán nam chính phần trước sẽ được tg inbox nhé, bạn sẽ được chọn cp trong ngoại truyện luôn.
Ok, màn comeback nhạt toẹt, hy vọng mọi người vẫn ủng hộ truyện:))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com