ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

48.

_Cam_142

Chuyện Colin Creevey bị hóa đá không ảnh hưởng gì mấy đến nội bộ trong trường.

Gần đây vào tiết Độc Dược, giáo sư Mcgonagall đột nhiên bảo tôi "được" phép vào trợ giúp giáo sư Snape, nghe bảo là từ lệnh của cụ Dumbledore. Tôi chỉ có thể mỉm cười đến méo cả cơ mặt, bởi thực sự đây là cách phạt củ chuối nhất mà tôi có thể tưởng tượng.

Khi tôi bước vào lớp học, với tư cách là một Gryffindor đi làm trợ lí cho chủ nhiệm Slytherin, hiển nhiên toàn bộ các học viên Slytherin sẽ đặc biệt nhắm vào tôi để bàn tán. Đôi khi tôi có nghe loáng thoáng một vài Gryffindor bàn tán việc Colin Creevey đã trốn tiết mấy ngày nay, nhưng rất nhanh giáo sư Snape đã đi đến, trừ điểm liên hoàn các học sinh đó vì những lí do như: "Không biết cách kê vạc, bỏ dược liệu sai thứ tự, ..."

Vào buổi tối, tôi thử đến trò chuyện với Ginny. Theo Ron nói, cô bé trông có vẻ hốc hác và mệt mỏi sao đó, nên tôi cũng đến hỏi thăm qua mấy câu xã giao.

Ginny chỉ từ chối, "Em không sao! Chỉ là bởi vì trong trường có quá nhiều rắc rối, mà đây là năm đầu tiên em đi học..."

Tôi chỉ có thể an ủi, "Rồi sẽ quen thôi, sang năm sẽ còn nhiều áp lực."

Ron liếc tôi, "An ủi kiểu gì vậy?"

Tôi không muốn đôi co với Ron làm gì cho tốn sức, thế nên tôi tạm chơi bài "ngó lơ", không để ý.

Tôi hỏi Ginny, "Dạo này có chuyện gì khiến em thấy áp lực sao?"

Ginny mệt mỏi trả lời, "Dạo này giáo sư Mcgonagall rất khó tính, chỉ cần chúng em mất trật tự một chút là sẽ bị cấm túc. Chẳng hạn như Colin Creevey ấy, gần đây em không được gặp cậu ấy nhiều. Sáng sớm ở lớp thì cũng không gặp mặt, mà chỉ cần nhắc đến cậu ấy là giáo sư Snape sẽ xuất hiện để trừ điểm vì mọi lí do mà thầy có thể nghĩ ra. Nên là..."

Ron thở dài, "Đừng lo Ginny, em chỉ đang sống trong những ngày bình thường thôi." Ngụ ý của cậu ta là đấy chính là bản chất thật sự của hai vị giáo sư đó.

Tôi trề môi, "Ai ủi kiểu gì vậy?"

Ron chẳng nói thêm gì, cậu ta chú tâm vào Ginny hơn là nghe những gì tôi vừa nói.

Dù sao thì, qua cuộc nói chuyện với Ginny, tôi cũng có thể hiểu rằng làm thế nào để các giáo sư ém đi việc Colin biến mất không lí do. Buổi tối thì cấm túc, buổi sáng thì làm như cậu ta không tồn tại, bọn họ chính là đang cố gắng hợp pháp hóa vụ việc để Hogwarts trông như vô cùng bình yên.

Cơ mà ngoài lề chút, cụ Dumbledore cũng biết chọn người để dẹp tin đồn đấy....Giáo sư Mcgonagall luôn khó tính, giáo sư Snape thù ghét Gryffindor, ờ, chắc bạn cũng hiểu rồi...

Khi tôi nói chuyện này với Hermione, cô ấy tỏ vẻ hết sức bất bình.

-"Đáng lẽ cụ Dumbledore phải thông báo tin tức này cho toàn trường! Giống như ở giới Muggle, khi trường xảy ra chuyện gì nguy hiểm, các thầy cô giáo luôn liên lạc cho phụ huynh đầu tiên để cùng nhau giải quyết! Mình---"

Tôi cắt ngang, "Bồ có chắc là trường nào cũng như vậy không?"

Hermione lập tức câm nín, cô ấy chỉ lẩm bẩm:

-"Nhưng thực sự không thỏa đáng chút nào mà..."

Tôi không biết cụ Dumbledore đã nghĩ thế nào khi thực hiện phương pháp che giấu toàn bộ mọi chuyện giống như vậy, là cụ mong rằng Hogwarts có thể giữ được uy tín về cả sự an toàn lẫn kiến thức trong lòng phụ huynh, hay chỉ là một lí do cá nhân nào đó.

Tôi cũng chẳng muốn nghĩ thêm nhiều làm gì cho mất công. Sau khi để cho giáo sư Snape kiểm nghiệm xong cái sản phẩm Độc Dược, tôi vẫn chưa thể trở thành một con người rảnh rỗi.

Giáo sư Snape giao cho tôi một mớ những tài liệu Độc Dược năm nhất để đọc qua, tôi còn có nhiệm vụ chuẩn bị sẵn dụng cụ cho các tiết học, vậy nên tôi dù có muốn được nghỉ cũng không có thời gian. Có lẽ cụ Dumbledore đã nói chuyện bắt gặp tôi và Hermione ở bệnh xá hôm đó cho giáo sư Snape (và có thể có giáo sư Mcgonagall), nên đây là cách để ông ấy ngăn tôi suy nghĩ đến chuyện của Colin.

Bọn họ đang sợ cái gì chứ? Dù tôi có suy nghĩ đến đâu hay to mồm thế nào, tôi cũng đủ khôn ngoan để biết đây không phải chuyện mà tôi có thể dây vào.

Cơ mà bỏ qua vậy...

Hai ngày sau khi vụ việc Harry bị gãy tay xảy ra, và cũng là lúc Colin bị hóa đá, tôi đến thăm cậu ấy.

Hôm đó là Chủ nhật nếu tôi nhớ. Trên đường đi tới bệnh xá, ở phòng sinh hoạt chung, tôi bắt gặp huynh trưởng Percy trong bộ đồng phục chỉn chu như mọi ngày. Một hình ảnh quá quen thuộc.

Percy đang đứng nói chuyện với đội trưởng đội Quidditch Oliver Wood ở gần lối ra vào, lúc tôi đi chắc chắn sẽ phải đi qua bọn họ. Chúng tôi cũng gật đầu chào hỏi nhau mấy câu, anh Wood còn hỏi khi nào tôi muốn quay trở lại luyện tập, tôi chỉ có thể đánh trống lảng cho qua.

Percy đang cảm ơn Wood vì nhờ trận Quidditch nên điểm nhà đã giành được thêm 50 điểm. Hai người bọn họ trước giờ vốn dĩ khá thân nhau, tôi dĩ nhiên có thể hiểu được lí do là vì mỗi người đều có khái niệm cố chấp với một lĩnh vực đặc thù. Chẳng hạn như Percy đặc biệt rất níu kéo trong vấn đề Huynh Trưởng và điểm số, còn Wood thì lại chấp niệm trong Quidditch. Tôi chẳng bao giờ có thể nghiêm túc được như bọn họ hết.

Dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ có thể dừng ở đây. Tôi nhanh chóng cáo từ hai tiền bối, sau đó bỏ ra ngoài.

Lúc tôi đi tới bệnh xá, cô Pomfrey đang bê một khay cháo đặt trước mặt Harry. Hai người họ nói thêm vài câu gì đó, rồi cô Pomfrey cũng rời đi.

Tôi lập tức nhảy vào.

-"Harry! Khỏe chưa nào?"

Harry mỉm cười, "Ít nhất là cũng đã có xương."

Tôi đưa tay nắn thử, "Ổn thỏa rồi đó. Tớ mừng là vì cậu nên Hermione có thể bớt mù quáng hơn chút về Gilderoy Lockhart, trời ạ, ông ta có gì hay ho đâu?" Tôi đột nhiên muốn gặp Theodore Nott một chút để than phiền, chí ít là cũng có người hiểu ý nhau.

Harry đặt tô cháo xuống khay, lấy áo chùng khoác lên. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy, uầy uầy, đến cả động tác khoác áo chùng trông cũng soái quá trời...

Cậu ấy xỏ giày vào, sau đó đưa mắt liếc sang giường bệnh ở gần cửa, rồi lại nhìn tôi.

Harry thì thầm, "Này, có phải cậu với Hermione biết Colin bị hóa đá không?"

Tôi giật mình, "Nói...Nói cái gì vậy? Sao mà mình biết được?"

Harry lắc đầu, "Hôm nọ mình thấy rồi... Cậu với Hermione lẻn vào bệnh xá gần nửa đêm rồi chui xuống cái gầm giường đằng kia..." Cậu ấy chỉ về đúng cái giường mà tôi trốn. "Sau đó còn bị cụ Dumbledore nhìn thấy, may mắn thay cụ là một người kì lạ, nên cụ chẳng những không nghi ngờ các cậu mà còn cho qua chớ."

Tôi lúc này không thể nào phủ nhận nữa.

-"Dĩ nhiên là cụ sẽ không cho qua rồi..."

Harry nhảy xuống giường, "Đi thôi, tớ còn chuyện muốn kể cho Ron nữa."

***

Tôi cũng rất rất muốn đi cùng Harry để tìm Ron, nhưng quả thực số tôi đen khủng khiếp.

Lúc chúng tôi vừa đi ra khỏi bệnh xá, tôi cùng Harry bắt gặp ngay giáo sư Snape đang nói chuyện cùng Malfoy. Sắc mặt của Malfoy có chút nhợt nhạt đi so với cái vẻ gợi đòn lúc bình thường, nhưng trái lại đó, tôi lại thấy ánh mắt hắn có nét vui vẻ trông thấy.

Giáo sư Snape dĩ nhiên là nhìn thấy bọn tôi, cái trực giác của thầy lúc nào cũng nhạy bén với học sinh Gryffindor.

Thầy mỉa mai nhìn Harry.

-"Potter, chúc mừng trò đã được xuất viện thành công! Hẳn là giáo sư Lockhart đã trút được phần nào gánh nặng khi rút hết xương từ tay trò rồi nhỉ?"

Harry chỉ có thể im lặng.

Giáo sư Snape đay nghiến nhìn cậu ấy một hồi, rồi quay sang tôi. Đây mới là thành phần đặc biệt khiến cho thầy ngứa mắt.

-"Còn trò Dursley, nếu trò còn thời gian rảnh rỗi ở đây, ta tự hỏi trò đã hoàn thành hết nhiệm vụ ta giao chưa?"

Tôi lẩm bẩm, "Ngày mai năm nhất mới có tiết mà thầy...Mà còn là buổi chiều nữa chứ..."

Giáo sư Snape lại đảo mắt, "Vậy còn tập tài liệu ta giao cho trò?"

Tôi hắng giọng, "Em đang đọc... Nhưng cũng cần thời gian chứ ạ!"

-"Tức là trò chưa đọc xong?"

Tôi bài hãi, "Nó là một xấp giấy nặng gần 5 kí đó ạ!"

Giáo sư Snape cười mỉa, "Vậy trò cần phải cố gắng nhiều hơn rồi."

***

Chính bởi cái cuộc gặp gỡ không mong muốn này, tôi không thể nào đi cùng Harry tìm Ron được. Sau khi nghe giáo sư Snape mỉa mai ghê đến lạnh cả sống lưng như vậy, tâm tình nào của tôi còn hào hứng để tham gia nghe mấy câu chuyện hay ho khác.

Tôi đi theo giáo sư Snape đi đến Hầm Độc Dược với Malfoy, nhưng hắn ta lại không nói gì mấy. Lúc nãy khi gặp mặt Harry, Malfoy cũng không có biểu hiện gì lạ, ngoại trừ ánh nhìn khiêu khích chán ghét như thường, hắn ta cũng không mở miệng cãi vã nhiều.

Tôi đặc biệt lại cảm thấy khó hiểu. Bản tính của Malfoy ai cũng hiểu rõ cả, từ năm nhất đến giờ hắn thù ghét Harry ra sao, cả cái Hogwarts này đều phải biết. Mà dạo này Malfoy lại không hay đến tìm Harry để gây sự, không phải là kì lạ sao?

Mà...có khi là do tôi nghĩ nhiều.

Dạo này tôi cũng hay nghĩ nhiều thật, cái gì cũng có cảm giác áp lực nặng quá. Hermione có bảo tôi nên thư giãn đi một chút, nhưng thú thực trong tình thế căng như dây đàn như vậy, tôi dù có muốn cũng khó có thể thả lỏng.

Nếu như cô ấy cũng bị tình nghi là một người gây ra mọi rắc rối cho toàn trường gần đây, làm gì có chuyện Hermione bình tĩnh được nữa chứ? Họa chăng người vẫn còn có thể bơ đời đi mà sống trước sự việc như vậy trong cả cái Hogwarts này, tôi đoán cũng chỉ có tôi thôi.

Hermione hay bị ảnh hưởng bởi dư luận xung quanh, nếu bị giống như tôi bây giờ, cô ấy sẽ khóc đó.

-"Dursley, lấy cho ta Nhân Sâm ở trong tủ."

-"Vâng." Tôi mở tủ ra, lấy cây Nhân Sâm to bự chảng đặt lên bàn. "Đây là để bào chế thuốc cho các nạn nhân bị hóa đá ạ?"

-"Ừ."

Không còn việc gì để làm, tôi tìm một chỗ có thể ngồi ở trong văn phòng để đọc nốt tài liệu.

Giáo sư Snape lấy dao bào từ từ Nhân Sâm ra thành từng mảng vụn nhỏ, Malfoy ở bên kia đang pha chế một dược liệu gì đó màu xanh lá. Sau khi giáo sư đổ hết chỗ Nhân Sâm được bào vào nồi nước sôi, thầy nhanh chóng tiếp nhận chỗ dược xanh từ tay Malfoy đổ cùng vào nồi. Các động tác phối hợp thành thục và nhịp nhàng, không cần tốn lời giải thích hay bắt chuyện với nhau, trông như những người đã từng làm việc với nhau rất nhiều rồi.

Tôi đột nhiên thấy hâm mộ Draco Malfoy.

-"Cái gì?" Malfoy dừng động tác pha chế thuốc của cậu ta lại.

Tôi thử cầm một sợi Nhân Sâm được bào mỏng lên, "Làm sao để bào mỏng giống như vậy chỉ bằng dao?"

-"Đó là kiến thức cơ bản mà." Malfoy cầm con dao gần đấy lên, rồi đặt một miếng Nhân Sâm nhỏ lên mặt bàn. "Cậu đặt lưỡi dao theo chiều này này, mặt trái dao quay về phía người cầm, sau đó ấn mạnh xuống cắt thành từng miếng bé. Kiểu như vậy..."

-"Vậy sao..."

Tôi mỉm cười, "Cậu biết không? Cái nạo ở giới Muggle dùng tốt hơn con dao cùn này đó ~"

Malfoy gào ầm lên:

-"Cậu trêu tôi đúng không?!!!"

Tôi hửm một tiếng, "Đâu, tôi giới thiệu mặt tốt của Muggle cho cậu thôi mà. Đôi khi sự việc cũng cần nhìn về hai phía."

Malfoy gầm gừ, "Tôi không muốn nghe câu đấy từ một người ghét Hogwarts như cậu."

-"Kiến nghị! Tôi đã giảm bớt căm ghét rồi!" Tôi giơ tay. "Cái chính là cậu phải nhìn mọi việc tích cực hơn, cậu không thấy rõ ràng giới Muggle cũng có cái tốt hơn phù thủy sao?"

Malfoy đẩy tôi sang một phía, "Tóm lại là tôi không rảnh để đôi co với cậu lúc này. Đi kiếm ai khác mà đấu võ mồm ấy, ai đó mà đủ trình độ ngang cậu." Hắn nhướn mày. "À, cậu có thể kiếm Theodore chơi. Cậu ấy cũng biết cách cãi nhau khiến người khác cứng họng đấy."

Tôi mỉm cười, "Tôi lại đang thích làm phiền cậu. Malfoy thân mến, có thể chỉ cho tôi cách để làm cái thuốc giải Nhân Sâm gì gì đó được không? Cái mà cậu đang làm ấy!"

-"Này, cậu làm cái trò gì vậy!! Buông ra!!"

Giáo sư Snape hắng giọng một cái.

-"Ta mời trò đến đây để tạo cơ hội cho trò bám tay áo trò Malfoy đấy hả, Dursley?"

Tôi buông tay ra, "Trêu nhau thôi ạ."

-"Trêu nhau? Một Gryffindor trêu Slytherin?" Giáo sư cười ha một cái. "Trò trêu ta luôn đi."

Và có lẽ giáo sư cũng không thể ngờ trước được đâu, đó chính là câu tôi đang chờ đó.

Tôi nhảy đến vẫy đuôi cún ôm tay áo giáo sư, hai mắt chớp chớp, cố gắng tỏ ra hết mức dễ thương.

-"Giáo sư Snape ơi, cho em làm trợ lí của thầy được hông? ~ (✪ω✪)

Chuyện về sau đó, nó lại là cả một câu chuyện dài...

Phản ứng đầu tiên của giáo sư dĩ nhiên là...đứng hình...

...Một hồi rất rất lâu sau đó, lâu đến nỗi chúng tôi có thể nghe được cả tiếng tích tắc của kim đồng hồ chạy, giáo sư Snape đứng bật dậy, hất mạnh tôi ra. Và trước ánh mắt đau điếng khi bị hất ngã ngửa ra đất của tôi, giáo sư điên cuồng phủi tay áo thật mạnh (Thú thật, tôi thấy tổn thương), rồi trừng trừng nhìn tôi...

...Cuối cùng, ông ấy hạ lệnh.

-"Cút!!!!"

Eo ơi, đúng là Slytherin thì chẳng thể nào hiểu được cách trêu đùa của Gryffindor...

***

Lúc buổi tối ở phòng sinh hoạt chung, tôi kể cho ba người kia nghe về chuyện của tôi với giáo sư Snape. Trong cả ba bọn họ, Ron là người duy nhất cười phá lên sảng khoái, còn những người tỏ vẻ bất bình nhất chính là...hai người còn lại...

Harry mặt đen sì nhìn tôi.

-"Không thể tin được, cậu..." Cậu ấy bĩu môi, quay đi. "Thôi bỏ đi, nói nhiều rồi, càng nói càng mệt."

Tôi chẳng hiểu cái gì ở đây sất!!

Hermione thì tôi còn có thể hiểu được, còn Harry...Harry... Tôi thực sự không thể hiểu nổi được!!!

Cái đó mới chỉ là một người trong số những người tôi không thể hiểu thôi. Sáng hôm sau, giáo sư Mcgonagall triệu tập tôi đến văn phòng của cô ấy ngay sau bữa sáng. Lúc đó năm Hai đang có tiết Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, tôi vừa sợ vừa vui đi cùng với cô ấy.

Còn vấn đề được bàn, chắc chắn là chỉ có 2 việc. Việc đầu tiên, về việc tôi T-R-Ê-U giáo sư Snape.

Cô Mcgonagall chỉ có thể bất lực.

-"Năm ngoái là ném vạc lên đầu thầy, năm nay là bám áo giáo sư, trò còn cái gì chưa làm không?"

Tôi mỉm cười làm dáng.

-"Nó chỉ là một trò đùa thôi mà..."

-"Nghe cũng lọt tai đấy." Giáo sư Mcgonagall bực tức chỉnh kính. "Tại sao trong lúc đang tình thế nguy kịch như vậy mà chỉ có mình trò vô tư thoải mái giống như vậy? Nhất là khi..." Cô ấy lái sang vấn đề số 2. "Trò thuộc diện tình nghi cao trong việc hóa đá bà Norris và Colin Creevey?"

-"Thực ra thì...em cũng không hẳn là không lo hay vô tâm đến thế..."Tôi gãi đầu, "...Em chỉ là thấy dẫu em có lo đến nát ruột thì cũng chẳng chứng minh được điều gì. Phạm nhân trước khi tử hình thì còn bữa ăn cuối cùng đó, em trước khi bị xét xử cũng cần có một con bù nhìn chết cùng thôi."

Giáo sư Mcgonagall nhướn mày, "Con bù nhìn trong câu của trò là muốn nói đến ai?"

-"Trong danh sách của em, em xếp tốp đầu thì...."Tôi suy nghĩ một chút. "...Theodore Nott thuộc Slytherin."

Đột nhiên lại im ắng một chút.

Giáo sư Mcgonagall kì quặc nhìn tôi.

-"Ta còn nghĩ trò sẽ nói là Potter, hoặc chí ít là ai đó mà trò ghét, nhưng kết quả cũng khá là bất ngờ..." Cô ấy ẩn ý nhìn tôi. "Tại sao lại là Nott?"

Tôi đáp nhanh, "Bởi vì chúng em có thể tha hồ chửi rủa lão Lockhart ở dưới kia." Đầu óc tôi cũng chỉ đơn giản đến vậy thôi mà.

-"...."

Sau đó chính là không có sau đó nữa.

Cô Mcgonagall hẳn là đã chán ngấy rồi, trước khi đuổi tôi ra khỏi văn phòng, cô ấy ném cho tôi một câu.

-"Cụ Dumbledore có ý mời trò đến uống trà sau giờ học chiều nay."

...Rốt cục mất cả một ngày trời, đây mới là trọng tâm của vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info