ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

47.

_Cam_142

-"Nott..." Tôi nhìn cậu ta trong lúc đang cúi người nhặt sách vở bị rơi vãi dưới chân. "Sao cậu lại ở đây?"

Theodore Nott cầm một quyển sách nhét vào cặp, mỉm cười.

-"Nếu cậu không nhớ, thì Draco cũng bị Potter nhà các cậu hất lăn ra khỏi chổi. Cậu ấy bị tổn thương phần mềm, nhưng có cái gọi là "ăn vạ" ấy, cậu hiểu không?" Cậu ta nhấn mạnh. "Ăn - vạ."

Tôi dĩ nhiên chỉ có thể gật đầu.

Lúc nãy tôi đụng vào Nott khiến cho sách vở của cậu ta vương vãi khắp nơi, mặc dù vốn dĩ năm Hai cũng không có nhiều sách vở đến như vậy, nhưng tôi nhớ hôm nay chúng tôi có tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Và khi nói về khối lượng sách của lão Gilderoy Lockhart, chắc chúng ta cũng không cần phải bàn thêm nữa rồi...

Nott nhặt một cuốn ở gần góc tường cho vào cặp, tiện mồm hỏi tôi:

-"Potter thế nào rồi?" Thấy chưa, chắc chắn chỉ là tiện mồm, chứ không tại sao cậu ta lại thừa hơi quan tâm một Gryffindor như thế!

Tôi ậm ừ qua loa, "Đại khái là chả sao, ngoại trừ việc cánh tay phải đã bị rút hết xương..." Tôi nghiến răng khi nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của lão Lockhart trên quyển "Lang thang với Ma cà rồng". "Chính ra tôi đã ngăn cản rồi, nhưng giáo sư Lockhart---"

Nott ngắt lời, "Cậu gọi cái tên đó là giáo sư à?"

Tôi giật mình.

-"Hả?"

Nott thở hắt, "Tôi không ưa cái lão bảnh chọe đó. Lão ta từng trừ tôi 5 điểm vì tôi là người duy nhất không có ảnh kèm chữ kí của lão, và thật sự đó là---"

Tôi cười mỉa, "Lí do vớ vẩn nhất để trừ điểm."

Cậu ta mỉm cười, "Đúng vậy. Tôi đang rất đau đầu, Pansy lúc nào cũng lải nhải về việc lão già đó tuyệt vời và đẹp trai dũng cảm đến thế nào."

Tôi rất đồng tình, "Trùng hợp ghê, Hermione...là bạn tôi. Cô ấy cũng bị mù quáng vì tên khốn đó. Cậu biết ở giới Muggle nó gọi là cái gì không? Là FAN - NÃO - TÀN!"

Nott nhướn mày, "Giới Muggle đôi khi cũng có những từ ngữ rất phù hợp, tôi không phản đối. Lão từng nói với tôi rằng lão là một Tầm thủ tài ba được mời thi đấu quốc tế, nhưng thực sự nhìn cái cách lão không thể xử lí được mấy con yêu tinh nhí Cornish, tôi không thể nói là "Con tin thầy được". Dù gì thì---"

Tôi nói nốt, "Không có bằng chứng nào nói rằng những thứ lão viết trên sách là sự thật."

Nott mở to mắt nhìn tôi, rất nhanh chóng nở một nụ cười khác.

-"Tôi đột nhiên phát hiện ra chúng ta cực hiểu nhau, chí ít là trong mảng ghét Gilderoy Lockhart này. Nhân tiện, cái này là của cậu à?" Nott giơ lên một quyển sổ màu đen. "Tôi thấy nó rơi lẫn ở trên đất."

Tôi chớp mắt, nhìn cái quyển sổ màu đen trước mặt. Tôi biết nó, là cái quyển sổ mà tôi nhặt được hôm ở Hẻm Xéo hồi đầu năm!! Cơ mà tại sao nó lại ở đây?! Tôi tưởng tôi đã ném nó ở cái xó xỉnh nào trong phòng rồi cơ chứ?!!

-"Ơ à...Là của..." Tôi tiến lên một bước, đột nhiên có mấy tiếng lép nhép vang lên ở dưới chân. Tôi nhìn xuống, rồi vội vàng nhấc chân lên. "Nott, lọ mực của cậu bị đổ nè!"

Theodore Nott lúc đó đang mở quyển sổ ra, gương mặt cậu ta không biểu hiện gì mấy trước những gì tôi nói, chỉ có khuôn miệng là hơi méo đi vì lí do gì đó. Thoáng một lát, đột nhiên cậu ta nheo mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại giữa trán, rồi lại giãn ra. Tôi hơi ngạc nhiên.

-"Nott?"

Theodore Nott gấp quyển sổ lại, nhìn cái bìa bên ngoài, rồi lắc đầu.

-"Xin lỗi, chỗ mực này để tôi giải quyết cho. Quyển sổ này thì..." Cậu ta nghiêng đầu. "Có thể để tôi giữ không?"

Tôi tính đồng ý, nhưng sau cùng lại nghĩ lại.

-"Không được, có thể nó là của bạn tôi." Tôi nhận lại quyển sổ từ tay cậu ta. "Cậu cần nó làm nhật kí à?"

Nott xốc lại balo, rồi lắc đầu.

-"Tôi cũng có nhật kí, nhưng mà nói thật thì..."Cậu ta nhìn tôi. "Hình như quyển sổ đã có chủ rồi."

Chắc ý cậu ta là cái tên Tom được mạ vàng ở trên bìa. Tên đầy đủ thì rất dài, tôi căn bản chỉ đọc cái tên chính ra thôi.

Nott chắc đến đây để thăm Malfoy, mà tôi thì vừa từ trong bệnh xá ra, chắc chắn sẽ không có mong muốn quay trở lại lần nữa. Tôi chào cậu ta một cái, sau đó thì nhẹ tênh đi về kí túc xá. Không còn cái tiếng gầm ghè đáng sợ đuổi theo, tôi thấy thoải mái hơn nhiều. Tim đập bình thường, tâm trạng lại cũng rất vui vẻ. Có thể là do vừa được trò chuyện cùng với một người có thể thấu hiểu nỗi căm ghét Gilderoy Lockhart, trong khi gần như cả cái Hogwarts này đều mù quáng vì ông ta.

Thiện cảm của tôi đối với Theodore Nott dĩ nhiên tăng lên cao một chút. Cơ mà cũng chỉ một chút thôi.

***

Lúc khoảng tối tối, tôi đang giam mình trong phòng để nghiên cứu nốt phần thuốc còn lại. Tôi đã hoàn thành được gần phân nửa, cộng thêm cái đám sách mà giáo sư Snape đặc biệt giao cho, tôi cảm thấy việc nghiên cứu gần như thuận lợi hơn, chí ít là không bị nổ vạc như cái lần nào đó...

Tôi thử múc một ít thuốc ra, nhỏ vào cái cây cảnh nhỏ lấy từ giáo sư Sprout xem xét. Phần lá cây mọc xum xuê hơn một ít, nhưng cái quan trọng là cành cây! Cành cây đã từ từ nhô ra!!!

Á á á á !!!!!!!!!!! Tôi thành công rồi!! Thành công rồi!!!!!

Tôi đứng bật dậy, đẩy xô cửa chạy ra. Cái này phải báo cho giáo sư Snape đầu tiên!!!

Cơ mà không ngờ được, ở phòng sinh hoạt chung, tôi đang định mở cửa đi ra ngoài thì bị tóm cổ lại. Hermione với Ron đang ôn bài chuẩn bị cho bài kiểm tra ngắn của môn Lịch sử pháp thuật sáng mai, tâm trạng của cả hai đều khó ở như nhau. Một bên thì là bị ép phải học, một bên thì là phải dạy kèm cho một đứa ngu, tôi có thể hiểu được nỗi khổ đó.

Hermione mỉm cười một cách đáng sợ.

-"Bồ ôn bài chưa thế nhỉ? Tính đi đâu nhanh thế?"

Tôi run run, "Mình vừa mới...hoàn thành một công trình vĩ đại..." Nuốt nước bọt. "Mình muốn báo cho giáo sư Snape."

-"Ồ vậy sao?!" Hermione chớp chớp mắt. Cô ấy vớ lấy cái áo chùng trên ghế, rồi cười hiền. "Để mình đi với bồ."

Cái cái cái cái cái cái quái gì thế này?!!!!!!!!!

Hermione thân thiết khoác tay tôi, "Đi thôi nào. Sắp tới giờ giới nghiêm rồi đấy ~"

Tôi bắn ánh mắt đau khổ về phía Ron, chỉ thấy cậu ta lắc đầu. Tôi tuyệt vọng với với tay về sau, Ron lẩm bẩm.

-"Cố lên."

Tên khốnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!!!!

Không hiểu vì sao Hermione lại nổi hứng đến thăm hầm Độc Dược như thế, trước nay ngoại trừ lí do nộp bài tập hay cần hỏi han gì đó, cô ấy tuyệt nhiên chưa bao giờ bị mời đến văn phòng của một giáo sư nào. Tôi ngồi trước mặt giáo sư Snape với cốc trà trên tay, khó khăn nhìn Hermione đang dùng ánh mắt hứng khởi nhìn khắp cả văn phòng. Tôi chỉ có thể mỉm cười cho có.

Giáo sư Snape liếc Hermione một cái, rồi nhìn tôi.

-"Tốt nhất là trò có tin tức nào đủ hay để ta không cảm thấy mình không phung phí thời gian cho HAI đứa con nít."

Dù cho danh từ "một đứa" được chuyển thành "hai đứa", tôi cũng chẳng thấy vui vẻ lên nổi. Cái cảm giác phấn khởi khi tự mình hoàn thành được món thuốc đầu tiên cũng nhanh chóng biến mất.

Tôi gật đầu, hắng giọng mấy tiếng, rồi cố lấy dáng vẻ trông nghiêm túc nhất của mình, nói dõng dạc.

-"Thưa giáo sư, em đã hoàn thành được món thuốc đó. Nó thực sự có tác dụng rồi."

Giáo sư Snape hửm một tiếng, rồi liếc sang tờ lịch để bàn. Thầy nhìn tôi, rồi dửng dưng uống trà.

-"Ta cứ nghĩ là phải sớm hơn thế."

Tôi không hề thấy phiền hà khi bị nói thế cả.

-"Em tự hào là bản thân đã hoàn thành được nhiệm vụ."

-"Thế sản phẩm đâu?" Giáo sư Snape hỏi. "Trò hẳn phải mang theo một ít thuốc để ta có thể kiểm chứng cái điều trò vừa tự hào nói."

Tôi giật mình buông cốc trà lên bàn, rồi sờ khắp cả người. Chạy vội quá nên tôi quên mất tiêu, tôi không đem theo sản phẩm rồi!!

-"Em..."

Giáo sư Snape cười khẩy, "Đúng là đứa trẻ con."

Lại nữa rồi đấy, nghe phát chán. Tôi vội vàng cúi đầu.

-"Ngày mai em sẽ đem nó cho giáo sư ạ! Xin phép giáo sư!" Tôi quay sang. "Hermione, đi về kí túc xá thôi! Hermi---"

Hermione hào hứng chỉ vào một cái tủ, "Thưa giáo sư Snape, em tưởng Nhân sâm trước khi được sơ chế thì sẽ phải gào khóc rất to chứ? Tại sao nó có thể nằm im được như thế này ạ?"

Giáo sư Snape nhạt toẹt đáp, "Vì nó đã chết rồi."

Hermione sáng mắt đẩy tôi sang một bên, "Nó chết rồi sao ạ?! Tại sao có thể khiến nó chết thế?! Thầy đã chặt rễ đi sao?! Không đúng không ạ?! Nhân sâm vẫn có thể khóc dù nó không có rễ chứ?! Có phải---"

Trước tình huống đó, tôi để ý sắc mặt của giáo sư Snape đen thui y như bộ quần áo của thầy vậy. Chỉ cần đến đây là tôi có thể hiểu, nếu chúng tôi còn xớ rớ thêm một giây nữa ở đây, trong tầm mắt của giáo sư, chúng tôi đều sẽ đồng loạt bị trừ điểm hoặc chịu bất cứ hình phạt nào nữa mà thầy ấy có thể nghĩ ra.

Giáo sư Snape đánh mắt về tôi, rồi hất hàm về phía Hermione. Tôi cười giả lả, rồi len lén kéo Hermione ra khỏi phòng. Ngoại trừ Hermione cứ cố níu lấy mấy cái dược kì quặc ở trong tủ của giáo sư, thì cuối cùng, chúng tôi cũng đã yên tĩnh rời được khỏi hầm Độc Dược.

Tôi mỉm cười.

-"Cảm ơn và xin lỗi, thưa giáo sư Snape. Chúc thầy có một buổi tối tốt lành."

Giáo sư Snape trầm mặt xuống.

-"Cút!"

Ai mà thèm ở lại chớ?! Đồ điên!

***

Tôi với Hermione trở về kí túc xá ngay sau khi rời khỏi văn phòng của giáo sư Snape. Cô ấy than phiền suốt cả chặng đường đi về việc tôi đã kéo cô ấy ra quá sớm, còn nhiều điều lắm lắm mà Hermione muốn hỏi. Tôi chỉ còn cách ngậm bồ hòn, muốn nói thôi cũng lười, tôi im luôn.

Trở về kí túc xá Gryffindor từ hầm Độc Dược phải đi qua hành lang ở gần bệnh xá. Lúc tôi để ý đã gần tới giờ giới nghiêm, tôi và Hermione vẫn đang lang thang ở gần kề đó. Chúng tôi đều phát hiện lúc này đã quá đêm, cả hai cùng nhất mực yên lặng không nói gì. Nhỡ may lão Filch mò đến, tôi cũng chẳng còn hơi sức để mà bịa chuyện thêm nữa.

Hermione đá đá vào chân tôi lúc chúng tôi đi gần tới bệnh xá. Cô ấy chỉ chỉ đằng trước, thì thào.

-"Này, có bóng người ở trước."

Tôi hả một cái thật khẽ, nheo mắt nhìn lên. Trên sàn hành lang trước mặt có một bóng người khá là nhỏ nằm đó, tư thế kì quặc với hai bàn tay giơ lên cao, cầm một cái gì đó hình chữ nhật. Tôi chớp mắt, định đi lên trước để xem kĩ hơn về vật thể lạ kia, rồi đột nhiên có tiếng "lép nhép" ở dưới chân.

Hermione thì thầm, "Bồ dẫm phải cái gì à?"

Tôi lắc đầu, " Mình cũng không rõ..." Tôi nhìn xuống chân. Là một chùm nho nhỏ, tôi đã dẫm nát gần một nửa số quả của nó.

Hermione xót của cầm lên, "Eo ơi, trông trái của nó tím lừ thế này... Hẳn phải ngon lắm..."

Tôi tặc lưỡi, "Thích thì nhét vào mồm đi, ở đấy mà tiếc cái thứ đã bị đế giày của mình dẫm." Tôi tiến đến gần bóng người ở trước mặt.

Cái bóng có vẻ là một con người, và còn là một học sinh. Lúc này ở hành lang khá tối, những gì tôi có thể từ từ mường tượng được là chiếc áo chùng, nhưng tôi không xác định được học sinh này là thuộc nhà nào. Cả thân thể người này đều cứng đờ, tôi lo sợ nghĩ đến một trường hợp cũng na ná giống vậy.

-"Hermione, mình sợ rằng..." Tôi lùi lại vài bước. "Cái này giống trường hợp bà Norris."

Hermione vội lắc đầu, "Sao có thể trùng hợp như thế được? Đó là con người đúng không?"

Tôi gật đầu, "Này, có nên báo cho các giáo sư không?"

Hermione lắc đầu, "Không...Giờ mà đi báo cho họ thì chúng ta không chỉ bị trừ điểm vì lang thang sau giờ giới nghiêm, mà có khi lại bị tình nghi đã làm gì cậu ta nữa."

Tôi vẫn hơi thắc mắc, "Nhưng đây là ai nhỉ?" Tôi cúi xuống sờ soạng một hồi. Mái tóc cậu ta hơi xoăn, chiều cao chắc cũng không cao lắm, phải thấp hơn tôi. Chắc là học sinh năm nhất. Tôi chạm lên phần tay của tên này, rồi đụng phải một cái gì đó cứng cứng ở gần mặt, nơi hai tay đều đang giữ chặt.

Một vật hình chữ nhật, tôi lập tức nuốt nước bọt.

...Đây là một cái máy ảnh...

-"...Tuyệt thật, mình biết là ai rồi..." Tôi đặt lại chiếc máy ảnh vào tay cậu bé. "Là Colin đấy, Hermione."

Hermione tròn mắt, hơi to giọng thốt lên.

-"Cái gì?! Colin á?!"

Tôi bịt miệng cô ấy thật nhanh, "Trật tự đi!" Và từ đằng sau có mấy tiếng la thét của lão Filch:

-"Học sinh ra khỏi giường ngủ! Tao phải tóm được mày!! Tao phải tóm cho được!!"

-"Shit!" Tôi chửi thầm. "Trốn mau!"

Hermione vứt vội chùm nho nát xuống đất, đẩy cửa bệnh xá, nhanh chóng dò xét qua rồi quay lại.

-"Nhanh lên, cô Pomfrey không có ở đây!"

Ngay vừa lúc chúng tôi kịp chui vào dưới cái gầm giường gần cửa nhất, thì tiếng lão Filch cũng dừng ở ngay đằng trước cửa. Một thoáng im lặng diễn ra, và sau đó có tiếng lão gào lên:

-"Nguy rồi! Nguy rồi!"

Hẳn là lão đã phát hiện ra Colin Creevey ở bên ngoài trong tình trạng hóa đá, giống như bà Norris hiện tại...

Cùng lúc đó, tôi nghe có tiếng búng tay cái "tách". Nhưng khi tôi quay lại, thứ duy nhất chỉ có là Harry đang nằm ngủ cách đó không xa với cái tay bó bột.

***

Không mất quá lâu sau khi tiếng lão Filch gào lên, căn bản không có đủ thời gian cho tôi và Hermione trốn kịp, các giáo sư ùa vào trong bệnh xá, trong đó bao gồm cụ Dumbledore đang bế Colin trên tay, nhanh nhẹn đặt thằng bé lên trên đúng cái giường mà chúng tôi đang trốn. Tiếp sau đó là giáo sư Mcgonagall còn chưa kịp tháo mũ ngủ ra, hẳn là cô ấy đã bị đánh thức rất đột ngột. Tôi còn thấy cả giáo sư Snape đang trong tình trạng khá ngái ngủ đi cùng, nhưng dù vậy, cái thần thái "Bố đ** sợ ai" của thầy vẫn không hề giảm bớt, tôi run một cái theo phản xạ có điều kiện.

Chúng tôi còn thấy có cả giáo sư Sprout, lão Filch cũng đến, còn có cả cô Pomfrey đang lo lắng nhìn lên trên giường. Thật may bọn họ không để ý đến có hai đứa nít ranh đang trốn ở dưới giường.

Hermione kéo áo tôi, thì thầm, "Mình thật sự đang phá vỡ hơn 50 điều lệ trong cái nội quy của trường."

Tôi tặc lưỡi, "Bồ làm như từ trước tới giờ mình chưa phá hay sao ấy."

Đột nhiên, cụ Dumbledore nhìn quanh quất, rồi nói:

-"Hình như còn ai khác ở đây?"

Tôi với Hermione đồng loạt nín thở.

Cụ Dumbledore đi một vòng quanh giường, rồi từ từ, thật từ từ cúi xuống. Tôi với Hermione đồng loạt mím môi, sợ hãi nhìn trân trối. Và tôi thề, thề luôn, là trong một thoáng ngay sau đó rất nhanh...

...ÔI CMN CỤ DUMBLEDORE ĐÃ NHÌN THẤY BỌN TÔI THẬT!! Á Á Á Á DEATH FLAG!! DEATH FLAG NGAY TRƯỚC MẮT NÈ CMN!!!

Hermione nhắm tịt mắt, cô ấy dĩ nhiên không thấy gì. Chỉ có tôi nè! Tôi nè!!

Cụ Dumbledore nhìn tôi chăm chú, rồi đột nhiên nháy mắt mỉm cười hiền từ, sau đó đứng dậy như thể không có gì xảy ra. Tôi nghiến răng nghe thấy cụ nói:

-"Không sao, chắc ta già nên lẫn rồi thôi..."

Ôi Merlin, tim tôi...tim tôi...

Hự hự! Vạn tiễn xuyên tim đúng nghĩa đen nè trời!!

Tôi chỉ loáng thoáng nghe các giáo sư nói về Colin lúc sau đó, đầu óc căng thẳng đến mức tôi không tư duy thêm được nhiều. Có một lúc cụ Dumbledore nói:

-"Chùm nho này, chắc thằng bé định đến thăm Harry."

Rồi giáo sư Snape nhìn chùm nho, "Mang một chùm nho nát đến thăm bệnh sao?"

Cụ Dumbledore cười cười, "Có thể một vài con chuột đã gặm nó trong lúc thằng bé bị hóa đá?"

Tôi: (ʘдʘ╬) Hừ, con chuột đó đang ở dưới chân của các người đây này!

Rồi sau đó giáo sư Mcgonagall đưa ý kiến, "Có vẻ thằng bé đang định chụp lại kẻ đã hóa đá nó?"

Cụ Dumbledore vươn tay lên phía trước, từ tầm nhìn hạn hẹp, tôi thấy cụ cầm cái máy ảnh lên, rồi từ từ mở ra. Đột nhiên xì một cái, tôi thậm chí còn ngửi được mùi khét lẹt của phim nhựa.

Biết ngay mà...Làm gì dễ dàng có bằng chứng như vậy...

Tôi quay sang Hermione, cô ấy vẫn đang nhắm tịt hai mắt, cả người run run. Tôi vỗ mấy cái lên đầu cổ cho an tâm, rồi lại nhìn lên tiếp.

Vẻ mặt giáo sư Mcgonagall không còn cái vẻ sắc sảo hay khí thế như trước, cô mang cái vẻ lờ đờ của một người không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi nhìn sang giáo sư Snape, sắc mặt thầy tuy có chút buồn ngủ, song tuyệt nhiên không có cái gì gọi là lo lắng hay bất an.

Tôi nhíu mày một chút.

Lão Filch thốt lên, "Tất cả là do con nhãi Dursley! Thưa hiệu trưởng, chúng ta cần phải cho con nhãi đó một bài học!!"

Cụ Dumbledore nhìn lão Filch, thờ ơ lắc đầu:

-"Đừng gọi học trò là con nhãi, thầy Filch. Chúng ta không có bằng chứng kết tội cho con bé."

-"Nhưng bà Norris---"

-"Không được đâu..." Cụ Dumbledore xoay người, từ từ rời khỏi phòng. Tuy vậy, trước đó, tôi vẫn thấy cụ đánh mắt với tôi. "Nếu có gì khúc mắc, chúng ta sẽ có một buổi đàm đạo trong văn phòng hiệu trưởng sau nhé."

Và cụ rời đi trong sự hoang mang của những người còn lại.

Không lâu sau, các giáo sư khác cũng nhanh chóng rời đi. Cô Pomfrey còn lo lắng xem xét cho Colin một lúc rồi mới trở về căn phòng ở sau tấm rèm. Tôi chỉ đợi tiếng cửa phòng của cô khép lại là bò ra khỏi gầm giường, kéo cả Hermione ra. Cô ấy đã mở mắt từ lúc nào, nhưng cả người vẫn run lẩy bẩy lên.

Tôi vỗ vai Hermione, trấn tĩnh cô ấy một chút, "Không sao đâu." Rồi đỡ Hermione dậy, dìu cô ấy đi về kí túc xá.

"Nếu có gì khúc mắc, chúng ta sẽ có một buổi đàm đạo trong văn phòng hiệu trưởng sau nhé."

...Tôi gặp rắc rối lớn thật rồi. Lần này thì làm sao mà xoay qua được đây?

Đột nhiên lời nhắc của Harry vang lên: "Cậu là một kẻ thiển cận! Orange, cậu quá ích kỉ, và cậu sẽ luôn luôn như thế! Bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ xem mọi người có an toàn hay không, cậu chỉ nghĩ làm sao để bản thân an toàn!!"

...Tôi có thật là một người như vậy không?

***

P/s: Hình trên là Theodore Nott với cả Blaise Zabini trong lốt anime đó! Trời mé hai em đẹp trai dữ thần luôn!!! Đẹp trai hơn cả Harry!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info