ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

45.

_Cam_142

Ai thắc mắc nam chính là ai không? :>>

***

Cảm giác lúc mà tôi trao lại cho Hermione quyển "Hogwarts - Một lịch sử" là một cảm giác sung sướng đến chết người. Giải thoát khỏi cơn ác mộng hàng đêm chính là điều tuyệt nhất, vả lại, tôi cũng không muốn phải gối đầu lên cái quyển sách dày cộm đó nữa.

Tuy vậy, Hermione nói rằng, trong quyển sách đó dường như không có gì nhiều liên quan đến Phòng chứa bí mật. Tôi không phản ứng gì nhiều, dĩ nhiên đó sẽ là điều chắc chắn. Nếu một chuyện tối mật như vậy được viết vào một quyển công khai ai cũng có thể có thì hẳn đã rùm beng từ lâu rồi.

Vả lại, Hermione đọc nhiều biết nhiều, đọc đâu nhớ đó, tôi không tin là cô ấy không nhớ được một chi tiết nghe bí ẩn như thể Phòng Chứa Bí Mật đó.

Sau cuối cùng, chúng tôi cùng đồng loạt đi hỏi giáo sư Binns, mà thực ra không hẳn, tôi ngoại lệ. Tôi không muốn biết về cái này, vì dù gì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Mặc dù tôi có là kẻ đang nằm trong diện tình nghi cao đi chăng, thì dẫu có biết cũng vô tích sự.

Trong tiết học Lịch sử phép thuật, tôi nghe thoáng thoáng Hermione đã hỏi giáo sư Binns về Phòng chứa bí mật. Mà tôi không nhớ lắm, tại vì Hội nghị Warlock Quốc tế năm 1289 đang xoay vòng tôi một cách chóng mặt.

Sau chốt, chúng ta có thể tổng kết: Phòng chứa bí mật là do nguồn cội của Slytherin tạo ra.

Này! Nếu thế thì tôi đúng chuẩn là không liên quan nha!

Vậy mà bằng một cách nào đó, giáo sư Snape lại nghe được chuyện này, tôi dám cá rằng đó là do một tên Slytherin nào đó bép xép với ông ấy. Thầy đã từng nghi ngờ tôi chính là kẻ viết cái dòng chữ đó lên tường, và chính ra tôi cũng không phủ nhận hay thừa nhận, nhưng trong tình huống đó, dẫu tôi có nói gì cũng chỉ tăng thêm độ nghi hoặc.

Cuối cùng, mặc xác tôi có hy vọng thầy làm ơn lướt cái giả thuyết tôi là thủ phạm đi, thì ông ấy nói:

-"Đừng nghĩ lúc nào sự thật cũng ở ngay trước mắt. Dù cho trò có tận mắt nhìn thấy, thì cũng không có gì chắc chắn đó là sự thật."

Tôi:.....:v

Đúng chuẩn phong cách Slytherin rồi, cái đ** gì cũng có thể lí sự.

Tôi dĩ nhiên không hề mong muốn giáo sư Snape có thể tin và an ủi tôi gì đó, cái đó giống như một điều viển vông mà ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới.

Sau khi giao nộp toàn bộ dữ liệu thu thập được từ thí nghiệm thuốc, giáo sư Snape đưa cho tôi thêm một vài quyển sách hữu ích khác liên quan đến nghiên cứu hồi phục gen. Tôi nhét hết vào cặp, rồi nhanh chóng rời đi trước khi giữa chúng tôi lại xảy ra thêm một cuộc cãi vã nào nữa.

Lúc tôi bước ra khỏi cửa một cái, tôi đụng mặt một nhóm Slytherin. Bọn họ trông thấy tôi, một đứa Gryffindor, bước ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Slytherin, tôi còn nghĩ là sắp chiến tranh tới nơi rồi. Ai ngờ tất cả bọn họ chỉ nhìn qua một cái, cười mỉa, sau đó lại tiếp tục bỏ đi.

Có vẻ việc giáo sư Snape phạt Gryffindor ở trong văn phòng không còn là điều gì lạ...

Bên cạnh đó, tôi có gặp một người. Một người quen. Từ năm ngoái đã không gặp nhau rồi.

Theodore Nott.

Cậu ta là bạn thân Malfoy, nên việc tôi với Malfoy đánh nhau từ hồi nào hẳn là cũng đã biết. Như một điều hiển nhiên, chúng tôi có đụng mắt nhau. Tôi chỉ gật đầu chào một cái, cậu ta cũng cười lại, và coi như xong.

...Đôi khi một mối quan hệ cũng dễ dàng kết thúc thật. Chừng khoảng thời gian này năm ngoái, có khi tôi lại đang học nhóm với cậu ta ấy chứ, mà cũng có thể là không. Dù sao cũng đã qua 1 năm, tôi cũng không nhớ được.

***

Gần đây sắp đến giải đấu Quidditch, tinh thần đấu tranh của các cầu thủ cũng đang dần tăng cao.

Sáng nay để lấy thêm dược liệu, tôi ghé qua chòi của lão Hagrid. Đến lúc về, đi ngang qua sân Quidditch, tôi thấy đội nhà Gryffindor đang tập luyện. Khác với tốc độ của đội Slytherin, Gryffindor có vẻ bay chậm hơn khá nhiều. Nếu được so sánh, tôi chỉ sợ những chiếc chổi cũ của đội nhà sẽ không đọ được.

Nhưng nhìn về mặt tích cực, đội Gryffindor có kĩ thuật tốt hơn. Dù tôi không hay xem Quidditch, thì tôi cũng có thể thấy được tần suất thủ môn của Gryffindor bắt tốt hơn so với Slytherin. Chà, tôi không nhớ tên hết cả đội, tôi chỉ nhớ vài người thôi.

Oliver Wood đang bay ở ngoài rìa trận đấu, theo dõi các cầu thủ tập luyện. Nhác thấy tôi đứng ở dưới, anh ấy bay thấp xuống, hỏi to:

-"Dạo này không thấy em tới tập nữa. Có chuyện gì sao?"

Tôi chớp mắt, "Hả? Chuyện gì..." Tôi đột nhiên nhớ ra cái lịch ăn kiêng. "Em quên mất! Thật lòng xin lỗi anh. Đợi một thời gian nữa em nhất định sẽ tập lại!"

Wood nheo mắt, "Vậy sao? Có gì khó khăn cứ nói nhé."

Sau đó anh ấy bay lên cao, tiếp tục theo dõi các cầu thủ luyện tập.

Dạo đây có nhiều chuyện xảy ra, tôi dĩ nhiên là quên béng mất cái lịch ăn kiêng của Hermione. Thật may mắn cho tôi, thực sự Hermione cũng có thể đã quên mất cái thời gian biểu địa ngục mà cô ấy làm ra. Khoảng thời gian này, tôi thường bắt gặp Hermione loanh quanh trong thư viện (Mặc dù trước đây vốn đã nhiều), tìm kiếm một cái gì đó ở khu liên quan đến Động vật.

Tôi thường chỉ đến đó để lấy sách mà giáo sư Snape đã giúp tôi đặt trước, căn bản là không có thời gian để bắt chuyện với nhau. Cả tôi và Hermione đều đang ngập trong công việc, mà tôi cũng đang hơi áp lực, vậy nên dù gì mà nói, tôi cũng cần yên tĩnh.

Tôi thử đưa tay sờ xuống bụng của mình, cảm thấy quả thật là to hơn một chút. Dạo trước chăm chỉ ăn uống điều độ, bụng mới bé lại, bây giờ thả dàn ra, thực sự là có hơi mập.

...Rồi thì...ăn kiêng nào...

Tôi thở dài.

"Tách!"

-"Chị Dursley!!"

Tôi ôm mắt, cảm thấy trước mắt cứ nhòe nhòe.

-"Úi úi! Cái này là đèn flash á hả?!"

-"Xin chào chị! Em là Colin Creevey! Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây!"

Tôi dụi dụi mắt, chống tay lên tường.

-"À à, chị có...À mà không, chị không nhớ đã từng gặp em..." Tôi nhìn qua. "Hình như là fan hâm mộ của Harry?"

Colin mỉm cười, "Đúng vậy! Rất mừng vì chị vẫn nhớ em!!" Thằng bé giơ cái máy ảnh lên. "Có phiền cho em chụp chị với anh Harry một bức không? Hai anh chị là người--- Xí quên, anh ấy dặn em không được nói."

-"Chị e là bọn chị đang có chút trục trặc nội bộ. "Tôi nheo mắt, "Chị tự hỏi em đã chụp được bao nhiêu tư thế của Harry rồi." Tôi đưa tay chỉnh lại phần vai áo bị lệch. "Cho đến giờ chị vẫn không thể hiểu, cái trò tiêu diệt Voldermort có gì hay cơ chứ. Nếu chị không thể cảm nhận được nỗi sợ mà hắn ta đem lại, thì chị cũng chưa thể lao theo mấy cái câu lạc bộ cuồng Harry Potter như em được."

Colin níu cái máy ảnh, "Nhưng anh ấy rất ngầu."

-"Ng...ầu...Ngầu á?" Tôi khoanh tay, nhìn ra chỗ đội Quidditch đang tập. Harry Potter trong bộ đồng phục màu đỏ của Gryffindor lộn một vòng trên không, hàm răng nghiến chặt, mồ hôi hai bên thái dương, đôi mắt cương nghị tìm kiếm mục tiêu là quả Snitch vàng.

Cuối cùng, tôi mỉm cười.

-"Ừ, cậu ấy thật ngầu." Rồi tôi đẩy Colin sang một bên. "Giờ thì phiền em tha cho chị, chị còn có tiết Độc Dược đang chờ nữa, và bài luận dài 2 trang giấy của chị vẫn chưa xong. Em có muốn giáo sư Snape bóp chết chị không?"

Colin vẫy tay, "Chào chị! À khoan đã!" Thằng bé níu ống tay áo của tôi lại. "Em có chuyện muốn hỏi."

Tôi nghiến răng, "Chuyện gì?"

Colin ngó xung quanh, sau đó vẫy vẫy tay. Tôi nheo mắt, sau đó cúi đầu xuống. Thằng bé thì thầm:

-"Mấy đứa lớp em có nói chị là Người Kế Vị Slytherin, đúng không ạ?"

-"....Tin này...mới à nha..."

CMN cái này là một cái Death Flag to tổ bố ra đấy!

***

Tôi rất rất rất muốn kể chuyện này cho Harry!! Chỉ một mình cậu ấy nghe thôi ấy!!!

...Cơ mà tôi không thể kể được...

Lúc dùng bữa tối ở Đại sảnh, sắc mặt cậu ấy sa sầm nhìn tôi, và chỉ mình tôi mà thôi. Tôi suýt chút nữa nghẹn thở, tất cả những gì tôi có thể làm là nhồi thật nhiều bánh mì chấm sốt vào mồm, và giả như mình không để ý đến cậu ấy. Nhưng mà...Nhưng mà...

...Tôi mắc nghẹn.

-"Nước! Nước!!"

Harry quay ngoắt đi, còn Hermione thì vội vỗ vào lưng tôi.

-"Nhả ra đi!! Cố lên!!"

Tôi ho sặc sụa, sau đó vớ vội cốc nước uống ừng ực. Sau đó, tôi chỉ có thể đau xót nhìn Harry. Cậu ấy có thể đừng nhẫn tâm vậy không? Dù gì cũng chỉ là cãi nhau một chút, cậu cũng không thể thấy chết mà không cứu đó chứ?!!

Tôi nuốt nước bọt.

-"Mình nghĩ là..." Tôi nhìn Hermione. "Mình về phòng trước đây. Mình còn bài môn Thảo dược chưa xong..."

Hermione nheo mắt, "Bồ có ổn không đó?"

Tôi hắng giọng, "Mình dĩ nhiên là rất khỏe, dạo này cũng rảnh rỗi mà..." Không hề nha! Dạo này tôi thực ra rất rất bận!

Đột nhiên, Harry đứng lên.

-"Mình cũng về phòng đây."

Tôi đóng băng.

Ron níu áo Harry lại, đánh mắt sang tôi, cười méo xệch.

-"Ờ ờ, Harry này, bồ...bồ..." Cậu ấy mỉm cười rõ kịch. "Chờ mình đi ha! Mình có chuyện muốn nói về Quidditch! Ý mình là về trận đấu ngày mai!!"

Harry lạnh lùng giật tay áo ra:

-"Mình mệt rồi nên muốn về nghỉ, để còn có sức cho ngày mai nữa. Có gì để sau ngày mai nói đi."

Ron mím môi, "Nhưng mà---"

Harry bỏ đi thẳng, đi qua cả tôi mà không thèm liếc một cái.

...Này! Cậu chảnh nó vừa thôi!!! Tôi làm gì cậu à?! Tôi không hề!!!!!

Tôi tất nhiên sẽ không đi về cùng Harry. Lúc thấy Harry đi ra khỏi đại sảnh rồi, tôi cố ý níu lại ở bàn ăn thêm một chút nữa, đợi một lúc khá chắc là lâu lâu rồi thì mới đứng dậy, tạm biệt hai người kia rồi đi.

Dĩ nhiên, nói chuyện với Harry thì không phải khó khăn, nhưng mà dựa trên thời điểm trạng thái của tôi vốn không tốt như này, tôi lại không muốn phải đối diện với cậu ấy. Bởi nhiều lí do lắm, nào là tôi sẽ không biết nói gì, cậu ấy cũng chẳng mong muốn thế, tôi cũng chưa đủ tự tin,...Chốt lại ấy, tôi...sẽ tìm cách tránh mặt.

Có câu: "Thời gian sẽ hàn gắn mọi mối quan hệ hoặc cũng có thể làm vỡ nó", nên là....Nó cũng là một chiến lược làm hòa chứ bộ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa bước ra khỏi đại sảnh rồi từ từ khép lại. Cả lưng dựa lên cửa, trước mặt tôi không có ai, tôi cảm thấy người mình như vơi đi nửa kí. Nhẹ tênh hà...

-"Này!"

Tôi cứng người.

Bên phải...Bên phải....Bên phải...Tôi không dám nhìn nữa á á á á á!!!!!!!!!!!!

Tôi đưa tay ôm mặt, giả vờ không nghe thấy gì hết, cúi đầu đi thẳng. Harry một tay chống nạnh một tay đặt lên vai tôi, lực tay cậu ấy mạnh mẽ bóp chặt, tôi không thể dứt ra được. Tôi nín thở đứng hình, buông hai tay đang ôm mặt ra, rồi len lén nhìn lại.

Cuối cùng, tôi lựa chọn mỉm cười để đối mặt với cậu ấy.

-"Harry, cậu...cậu....Sao cậu chưa về phòng?"

Harry nói thẳng, "Tớ chờ cậu."

Tôi bặm môi, lắc lắc đầu.

-"Ờ ừ, vậy chúng ta...c..ùng....cùng...đi về phòng?"

Harry trầm tư cúi đầu xuống, nghĩ một cái gì đó, sau đó gật đầu nhẹ.

-"Ừ, đi." Cậu ấy bỏ đi trước, sau đột nhiên dừng lại. Tôi đang định bước theo thì cũng bị Harry làm bất ngờ, theo phản xạ cũng đứng luôn. Cậu ấy nhìn lại tôi, và bất ngờ đưa tay ra.

Tôi chớp mắt.

-"...Hả?"

Harry mím môi, lảng mắt sang chỗ khác, lẩm bẩm.

-"...Có thể cùng...nắm tay không?"

Tôi:....

....AAAAAAAAAAAAAA Mĩ nam đỏ mặt kìa!! Mĩ nam đỏ mặt!!! Ngọt chết tớ rồi Harry ơi!!!!

Tôi thực sự muốn hôn cậu ấy một cái nè...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info