ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

43.

_Cam_142

Ngày hôm sau, tôi rời phòng với một bàn tay được băng trắng giấu đằng sau áo chùng. Ở đại sảnh hầu hết chưa có ai, chỉ có lác đác vài thành viên của Ravenclaw và Hufflepuff đang dùng bữa sáng. Trông dáng vẻ của họ thì có lẽ đã ngồi đây từ lâu.

Tôi chẳng có ý kiến gì về việc này, nếu như bọn họ dẹp ngay cái ánh mắt quái gở đó về phía tôi.

-"Ehem." Tôi hắng giọng. "Có thể quay nhìn chỗ khác được không? Các cậu là con trai đó, nhìn chằm chằm vào một cô gái thực sự sẽ ổn à?"

Bọn họ hấp tấp quay đi, nhưng ánh mắt vẫn len lén liếc về tôi.

Này nhé, để giải thích đàng hoàng chút! Bởi vì hôm qua tôi bị tóm cổ bất ngờ, bài tập còn chưa đụng một mống, nghiên cứu Độc Dược từ tháng trước cũng chưa xong, tôi chỉ muốn dậy sớm để hoàn thành mấy bài luận còn thiếu để bù lại. Có cái lí gì không khi đột nhiên thích nhìn chằm chằm vào người khác như thế? Cái đó gọi là vô duyên, là bất lịch sự! Bất - lịch - sự!

Tôi ngốn vội vào miệng một miếng bánh mì phết mứt, cúi đầu tập trung vào viết luận trước khi cả đại sảnh đầy ắp người. Nếu như toàn bộ cả trường đều đến đây, tôi tự hỏi bọn họ sẽ còn dùng ánh mắt kì quặc nào nhìn tôi nữa.

Nó khó chịu lắm, thực sự đấy.

-"Orange, bồ ngẩng đầu lên coi!"

Trước mặt tôi đột nhiên có một chồng sách đập xuống. Tôi ngơ ngác nhìn lên, rồi vẫy vẫy tay.

-"Hermione, bồ vẫn dậy sớm như thường."

Cô ấy giật miếng bánh mì khỏi miệng tôi, "Quên rồi à?! Ăn kiêng đâu? Ăn kiêng!"

Tôi lấy một cái bánh ngọt gần đó, "Tình thế ra sao rồi còn ăn kiêng?" Tôi đưa mắt nhìn về sau. "Nếu bồ còn không định cho mình ăn nữa, mình sẽ kiệt sức để đối đầu với những dư luận chết tiệt kia đấy."

Hermione đột nhiên im lặng.

Cô ấy gạt sách vở sang một bên, ngồi vào ghế. Sau khi liếc xung quanh một hồi, cô ấy lại cúi đầu xuống, nói bằng âm lượng thật nhỏ.

Tôi lắng tai nghe.

-"Tối qua thực ra có chuyện gì?"

Tôi chớp mắt, "Tối qua?"

Hermione gật đầu, "Cả trường đồn ầm lên rồi. Cái dòng chữ ở trên tường đó, và bồ đứng ở giữa, trông như thể thủ phạm đã gây ra và đang định đào tẩu." Cô ấy nắm lấy hai tay tôi, xúc động nói. "Mình tin bồ không làm, Orange. Ủa, mà sao tay bồ...."

Hermione vội vàng buông tay, sau đó lại nhào đến nắm lại, săm soi một cộp băng trắng đang quấn trên tay tôi. Máu rỉ qua phần băng trắng, màu đỏ có chút nhạt nhưng vẫn có thể đảm bảo, đây là máu.

Cô ấy trừng mắt.

-"Giải thích đi."

Tôi cười gượng, "Haha..."

-"Cười cái gì mà cười?! Giải thích đi!"

Tôi ậm ừ cho qua, "Tai nạn nhỏ, mình bị...bị..." Tôi đảo mắt nhìn quanh. "Bị bà Norris cào."

Hermione mỉm cười, "Dối trá! Bà Norris bị hóa đá rồi!"

Tôi im luôn.

-"...Cũng không quan trọng đâu, kệ mình đi." Tôi cố gắng rút tay mình khỏi tay Hermione, cơ mà cô ấy nắm rất chắc, tôi căn bản không đủ sức để rút ra.

Hermione nhìn tôi, "Bồ đã đến chỗ cô Pomfrey chưa?"

Tôi lắc đầu, "Mình không thể để cho cô ấy biết được..."

Từ phía cửa có tiếng rầm một cái, các nhóm học sinh của từng nhà đi vào. Cũng cùng ánh mắt quái gở đó, bọn họ liếc qua tôi rất nhanh, cho đến tận lúc ngồi vào bàn vẫn chưa thôi.

Tôi thở dài, ghé sát tai Hermione, thì thầm. "Đợi tối nói tiếp, chỗ này nói không tiện." Sau đó, tôi nhanh chóng thu dọn sách vở, đứng lên đi khỏi đại sảnh.

***

Buổi tối, trong lúc ngồi ăn tối, tôi kể hết toàn bộ câu chuyện cho Hermione và Harry.

Ron không may mắn ở đó để được nghe, cậu ta đã nhanh chóng hoàn thành bữa ăn để đi đánh bóng cúp ở phòng Truyền thống với lão Filch đó. Mà phải nói, Ron đã bảo ông ta thật biết hăm dọa người khác. Đứng đánh bóng cái cúp cũng phải dùng cái nhìn dò xét để nhìn cậu ta, tôi chỉ có thể an ủi.

Sau khi có thể giải tỏa được toàn bộ tâm tình cho Hermione và Harry, chúng tôi cùng trở về phòng ngủ. Hermione đòi ở lại chờ Ron, nhưng Harry thì đã kêu buồn ngủ rồi. Tôi cũng chẳng có hơi sức ở lại, thế nên cũng về luôn.

Đó đúng là một bầu không khí hơi...căng thẳng...

Tôi cũng muốn nói gì đó lắm, cơ mà nhìn mặt Harry đã không thể nói được gì. Từ sau khi nói được vài câu không đầu đuôi ở văn phòng thầy Filch, chúng tôi cũng chưa nói chuyện đàng hoàng thêm.

Cứ như vậy mà nói, tôi lo sẽ có ngày cả hai thành người dưng mất.

Cố lên! Tôi tự cổ vũ vậy.

-"Har...Harry..."

Cậu ấy không đáp gì, chỉ nhìn sang.

Tôi đột nhiên thấy cứng họng. Chẳng biết nói thêm gì nữa, tôi méo cả mồm, khua khoắng chân tay, xong cuối cùng lại chỉ ra ngoài.

Tôi cố gắng mỉm cười, "Trăng đẹp nhỉ?"

Cậu ấy nhìn ra ngoài, xong gật đầu, "Ừ, rất đẹp." Và quay đầu trở lại.

...Cuộc hội thoại kết thúc.

...Khó xử quá DM!

Tôi khổ sở vò đầu bứt tai! Ít nhất Harry cũng phải gợi mở chút đề tài đi chứ?! Tôi nói "Trăng đẹp", cậu đáp "Ừ", nếu đáp như cậu thì ai có thể kéo dài được một cuộc hội thoại chứ?! Cậu có thể open một chút không?! Á á á á á!!!!!

Dĩ nhiên tôi sẽ không nói ra, toàn bộ chỉ dám giấu trong lòng. Tôi len lén nhìn sang, mặt Harry có góc nghiêng 45 độ đẹp chuẩn xác, tôi âm thầm khen trong bụng, miệng muốn nói ra nhưng lại không thể nói.

Cuối cùng, hai chúng tôi lại bước đi trong im lặng.

Tôi đưa mắt nhìn ngoài, trăng đêm nay quả thực rất đẹp, cơ mà muốn chia sẻ thì lại thấy ngại ngại. Harry thì cứ im im đi tiếp, tôi đưa chân đá lên mặt đất, cố gắng nghĩ đề tài nói chuyện.

Sau một hồi, tôi chỉ đành đầu hàng, cúi đầu xuống đất nhìn 4 bàn chân đi song song với nhau.

Tôi không thể nói chuyện Quidditch với cậu ấy như Ron, bởi lẽ tôi chẳng hiểu gì về nó cả. Tôi cũng không muốn nói gì đó về "Người kế vị" tối qua, cũng không muốn giải thích vì sao bản thân lại rơi vào diện tình nghi, lí do? Bởi vì tôi cũng có biết đâu.

Bình thường khi ở bên cậu ấy, toàn bộ từ ngữ của tôi đều có thể tự động chạy như một cuốn băng video trong đầu. Chỉ cần Harry đáp lại, tôi đều sẽ có mọi phương pháp trả lời. Song lần này cậu ấy hành xử lạnh nhạt như thế, tôi chẳng thể nào nghĩ được gì.

Hờ hờ, coi bộ là hết rồi...

Ủa?

Tôi dừng bước, chăm chăm nhìn dưới mặt đất. Vốn lúc nãy là có 4 bàn chân, sao bây giờ lại chỉ có 2?

-"Harry?" Tôi quay người lại, cách một khoảng không xa, Harry nhìn lại tôi. "Sao cậu tự nhiên lại dừng?"

-"À, tại vì..." Harry nhìn ra ngoài. "Cậu nói đúng. Trăng hôm nay rất đẹp."

Tôi giật mình, "Cậu im lặng là vì từ nãy giờ nghĩ xem trăng có đẹp không hả?"

Harry lắc đầu, "Không. Bởi vì tớ chẳng biết phải nói gì." Cậu ấy đặt tay lên bậu cửa sổ. "Cậu lúc nào cũng hành động một mình, tớ cũng chẳng rõ từ lúc nào không thể hiểu được suy nghĩ của cậu nữa. Vậy nên, sự việc lần này..." Harry lắc đầu. "Tớ muốn tin cậu lắm, nhưng quả thực rất khó."

Sao lại chuyển sang đề tài dòng chữ kia nhanh thế?

Tôi nghiêng đầu, "Cậu đang nói về vụ đêm qua á? Tớ nói rồi, tớ khô---"

-"Làm sao mà biết được?" Harry cắt ngang. "Tay cậu tại sao lại bị thương?"

Tôi giấu tay ra sau theo phản xạ, "Hermione nói với cậu à?"

Harry lắc đầu, "Cậu thuận cả hai tay, nhưng dùng tay phải vẫn tốt hơn. Sáng nay lúc viết bài cậu dùng tay trái viết, cậu đang cố gắng không để lộ bàn tay phải bị thương ra chứ gì." Cậu ấy bước lên từ từ. "Tớ ở với cậu 11 năm rồi, tớ dĩ nhiên phải biết thói quen của cậu. Huống hồ cả mấy năm, người duy nhất chịu ở gần tớ cũng có mỗi cậu,  tớ không quan sát cậu thì sao nữa?"

Tôi tặc lưỡi, "Dù là gì đi nữa tớ cũng không muốn nói. Bị vài vết xước do..." Tôi ngập ngừng một lát. "...va vào cạnh cửa, cậu không cần phải làm quá lên thế."

Harry nhíu mày:

-"Bởi thế, tớ mới không thể hiểu được cậu nữa."

Tôi khó chịu nhìn lại.

-"Tớ mới không thể hiểu. Tớ đã cố gắng bắt chuyện, đã cố làm lành, nhưng cậu lúc nào cũng ương bướng. Tớ tự cho rằng bản thân không làm gì sai."

-"Cậu luôn làm sai, nhưng cậu cho rằng đó là đúng."

-"Vậy tớ đã làm sai cái gì?"

-"Sai khi cậu nhờ Malfoy biến cho một con rắn!"

Tôi giật mình, Harry đột nhiên quát lên, "Hắn ta là Slytherin đó, cậu không cảm thấy gì khi đi nhờ vả nhà kẻ thù của mình sao?! Ai mà biết được hắn ta sẽ làm gì cậu nào?! Biết đâu biến cho cậu một con rắn chính là để dụ cậu vào cái bẫy?! Biết đâu dòng chữ đó chính là hắn ta viết, bà Norris cũng là do hắn hóa đá! Cậu quá cả tin, đó chính là cái sai!"

Tôi hả một tiếng, vô duyên vô cớ tự dưng lại nổi nóng lên với nhau, tôi cũng không kiêng nể gì nữa, bực mình vặn lại.

-"Cậu mới là kẻ vô lí! Tớ thừa nhận bản thân cũng không thích Slytherin, nhưng bọn họ không hề tệ đến mức độ như cậu nói. Cậu không thể phán xét một người mà chưa tiếp xúc với họ đủ nhiều!" Tôi dậm chân. "Năm nhất các cậu đã từng nói giáo sư Snape là kẻ muốn đánh cắp viên đá, sau đó thì sao nào?! Cậu chỉ luôn căm ghét Slytherin dựa trên quan điểm chung, cậu chưa hề nhìn nhận họ bằng chính bản thân cậu!!"

Harry khoát tay, gằn giọng nói to lên:

-"Tớ vô lí?! Tớ vô lí thì cậu chính là kẻ vô tư!! Cậu khiến Gryffindor bị phạt cả chục điểm, nhưng thâm tâm cậu chưa bao giờ hối lỗi! Cậu gây thù với các giáo sư, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả ở đằng sau! Tớ hỏi cậu, cậu có bao giờ nghĩ đến người khác chưa?! Có bao giờ để ý đến tâm trạng những người xung quanh chưa?! Cậu nhìn nhận người khác dựa trên bản thân cậu, nhưng xã hội sẽ loại bỏ những kẻ lập dị giống như thế!!! Cậu thực sự cho rằng với cái trí khôn vặt đó và mấy miếng võ mèo là có thể một mình đương đầu với cả thế giới sao?!"

Cậu ấy hít một hơi, "Cậu là một kẻ thiển cận! Orange, cậu quá ích kỉ, và cậu sẽ luôn luôn như thế! Bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ xem mọi người có an toàn hay không, cậu chỉ nghĩ làm sao để bản thân an toàn!!"

Harry thở dốc một hồi. Sau khi trấn tĩnh lại, cậu ấy lườm tôi, lạnh lùng phất áo chùng bỏ đi trước.

Tôi đứng một mình trên hành lang phải rất lâu sau đó. Dù có muốn đi hay hét to, đôi chân tôi lại không thể cử động, và cơ miệng lại cứng ngắt một chỗ.

Tôi có cảm giác tim mình đang đập rất chậm lại, đủ chậm để tôi có thể đếm nó đang đập bao nhiêu nhịp / phút.

***

Tra tấn không chỉ là về thể xác, tra tấn tinh thần mới gọi là ghê gớm.

Sau vụ bà Norris bị hóa đá, cả trường gần như đã nhìn tôi giống một sinh vật lạ, điển hình nhất chính là Draco Malfoy. Cái nhìn không che dấu sự nghi hoặc và ngạc nhiên khiến tôi khó chịu muốn đấm chết cậu ta, song Malfoy dường như đoán ra được điều đấy, mà thậm chí có không đoán ra đi, thì các Slytherin luôn tổ chức đi theo nhóm. Tôi không thể nào có cơ hội đấu tay đôi với bọn họ.

Một cái khác chính là lão Filch.

Lão luôn rình bắt ở chỗ bà Norris bị hoá đá, trừng trừng với tất cả những ai đi ngang qua, dù cho đó là giáo sư hay học sinh. Một trong những hồng tâm thuộc diện tình nghi cao chính là tôi.

Nhà trường chưa hề công bố rõ ràng thủ phạm là ai, nhưng giả dụ trong vô vàn học sinh của Hogwarts đều đáng bị nghi ngờ, tôi chính là kẻ nằm top đầu.

Sau buổi tối cãi nhau tơi bời đó, quan hệ giữa tôi và Harry đột nhiên lại càng xấu. Vốn dĩ đã khó để nói chuyện, dạo này lại không nhiều cơ hội để gặp nhau khi giải đấu Quidditch sắp tới.

Về phần mình, gần đây thời gian để nghiên cứu Độc Dược đã sắp hết, trong khi đó tôi còn chưa có thành quả gì. Giáo sư Snape đã nhắc phải đẩy nhanh tiến độ, tôi buộc lòng phải chuyển từ nghiên cứu động vật qua thực vật cấp tốc.

Lúc giờ nghỉ trưa hôm nay, tránh ánh mắt của lão Filch thành công xong, tôi nhanh chóng đi ra chỗ cây cổ thụ. Cho đến bây giờ đã gần giữa năm học, song cái cây vẫn giữ nguyên tình trạng tàn phá tôi gây ra từ hồi đầu năm đến giờ. Có vẻ cái lời nói "cổ thụ ngàn năm đáng quý" của giáo sư Snape có một phần là nói điêu.

Tôi xem xét sơ qua, cành cây bị gẫy lởm chởm, nằm vung vãi trên đất. Thân cây có những vết xước kéo dài, lúc tôi kiểm tra sơ ý bị một mảnh vụn nhỏ cứa vào vết thương, miệng vết rách vốn đã lành lại toạc ra như ban đầu, máu lại tuôn ồ ồ.

Nghiên cứu thực vật chẳng hay ho tí nào, còn bị thương. Tôi viết qua loa những điểm cần chữa lại của cây vào giấy, nhanh chóng đứng lên quay trở về.

Sau đó, tôi báo cáo với giáo sư Snape.

-"Thưa giáo sư, em nghĩ rằng không thể nào dùng Hồi sinh dược để chữa cho cây cổ thụ. Nên chúng ta không cần phải điều chế nữa."

Giáo sư Snape cầm lọ thuốc lên, lắc lắc, không buồn để ý đến tôi. Tôi cũng chẳng muốn nói nhiều, nên nhanh chóng vào thẳng kết luận, "Em nghĩ chúng ta cần phải điều trị từng phần một. Như là cành gãy thì phải khiến cành mọc lại, thân xước thì phải thành thân lành, tua---"

-"Tóm lại là sao?" Thầy đưa muôi vào vạc nguấy nguấy.

Tôi hắng giọng, "Tóm lại, đây là thuộc về chuyên môn của người chăm vườn Hagrid, không phải em."

Khác với những lần trước sẽ nổi điên lên, giáo sư Snape lại bình tĩnh buông cái muôi ra, cười mỉa mai nhìn tôi.

Tôi khó hiểu chớp mắt.

-"Thưa giáo s---"

-"Trò lại như thế sao?" Giáo sư Snape cắt ngang. "Lại ích kỉ đùn đẩy trách nhiệm sang người khác?"

Tôi ngớ người.

-"Dạ?"

Giáo sư Snape nói tiếp, "Trò đã nghĩ gì khi phải nhận nhiệm vụ chữa lại cho cây cổ thụ? Nghĩ rằng bản thân không gây ra lỗi lầm một mình, không đáng để phải chịu phạt thế này đúng không? Đúng là đồ trẻ con." Thầy đứng dậy khỏi bàn. "Tự mình làm rồi không dám nhận lỗi, chỉ biết kêu gào trong đầu rằng bản thân vô tội. Đó là bản tính của một đứa con nít chỉ biết cách khóc lóc đòi mẹ, chưa trưởng thành, và cũng sẽ không bao giờ trưởng thành."

Tôi muốn phản bác lại điều gì đó nữa, nhưng không biết phải nói gì. Cảm giác mỗi lời nói của thầy đều rất thâm độc, xuyên thẳng qua con người lẫn bản tính thực sự của người đối diện.

Tôi hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

-"Nhưng đó là toàn bộ những gì em nghĩ. Bởi vì em không có chuyên môn, không có khả năng, nếu để cho người khác làm thì---"

-"Thì sẽ tốt hơn? Thật à?" Giáo sư Snape hỏi một câu không đầu không đuôi. "Có thật là trò nghĩ như vậy hay không?"

Tôi nuốt nước bọt.

-"...Em..."

-"Ta hỏi trò, có thật là dòng chữ kia không phải do trò viết?"

Sao lại xoay sang chuyện này rồi?!

Tôi gật đầu, "Vâng, không phải em."

Giáo sư Snape đầy ý hiểm mỉm cười.

-"Đấy là trò nghĩ thế." Thầy cúi đầu, nhìn vào nôi vạc tiếp. "Suy nghĩ cho kĩ đi, trước mắt là cứ chữa lại cho cây cổ thụ đã. Làm chưa xong thì đừng đến tìm ta."

Tôi hít một hơi, "Nhưng em---"

-"Ta không cần nghe. Ta chỉ cần biết đã giao nhiệm vụ cho trò, và cái trò cần chính là phải hoàn thành. Trò có thể hỏi ta bất cứ thứ gì liên quan đến Độc Dược và nhiệm vụ, nhưng ngoại trừ đó, những thứ như đòi bỏ công việc, ta sẽ coi như không nghe thấy."

Thầy cúi đầu, lẩm bẩm. "Trò là một đứa trẻ con chưa lớn, và sẽ không bao giờ lớn được. Lúc nào cũng chỉ là một đứa trẻ con vòi vĩnh và ích kỉ, chỉ muốn mọi người hy sinh cho mình mà không nghĩ sẽ trả lại hay báo đáp. Trò là một kẻ như thế đấy, Orange Dursley."

Giáo sư Snape cũng nói từa tựa như Harry, đều có ý muốn nói tôi là một đứa trẻ con, không biết suy nghĩ thấu đáo và chỉ nghĩ cho mình.

Ở một khía cạnh nào đó, tôi đột nhiên cảm thấy bị tổn thương.

Ví dụ vào buổi tối thấy tôi trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc" như thế, Harry đã cảm thấy thế nào? Hermione đã nghĩ những gì? Ron có lo lắng cho tôi không? Tôi không hề quan tâm, và cũng không hề nghĩ đến thế.

Tôi chỉ nghĩ là...làm sao để bản thân thoát một cách bình yên, và hiển nhiên cho rằng đó là một điều bình thường.

Bởi vì tự tin vào chính bản thân mình, cao đến mức khi bị đạp nhẹ một cái, những gì còn sót chỉ là sự đổ vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com