ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

42.

_Cam_142

Bởi vì vẫn đang trong thời gian tiệc tùng, hành lang hầu hết không có người, mà thực ra cũng không có mấy ai, thế nên dù cho tôi có cầm một con rắn sống đàng hoàng đi loanh quanh cũng sẽ chẳng người nào biết hay để ý.

Con rắn dài chừng hơn 1m, tôi dù có cố gắng thế nào cũng phải để cái đuôi nó lết ở trên sàn. Vả lại, con rắn này có vẻ là loại có độc, tôi dĩ nhiên phải biết được điều đó khi nghĩ đến cái thằng đã biến ra nó. Hai hàm răng nanh trắng lẫn nhọn hoắt, đầu hình thoi, trên người sọc đen sọc vàng, trông ngồ ngộ. Nó cứ vùng vẫy giãy dụa tìm cách thoát khỏi tôi, thế nên tôi không thể nào tiếp tục cầm giữa thân nó được, nếu nhỡ chẳng may bị nó cạp một cái thì tôi đứt mất.

Tôi đưa tay cầm ở hai bên mép nó, sau đó cứ thế xách đi, khá đơn giản. Nếu ép con rắn mở miệng thì nó sẽ không thể ngậm lại, tôi dĩ nhiên cũng sẽ không dính độc.

Điều đầu tiên sau khi có con rắn mà tôi nghĩ đến, chính là giáo sư Snape.

Cái bữa tiệc kia không phải gu của thầy ấy, tôi hy vọng giáo sư sẽ không tham dự nó.

Lúc đi qua đại sảnh, tôi cố gắng nhòm vào trong xem xét. Đầu học sinh nhung nhúc như thế, tôi thật sự khó có thể nhìn ra giáo sư có ở trong hay không. Suy nghĩ một hồi, tôi định bước vào đấy. Nhưng mà con rắn này...

...Cơ bản là bất khả thi rồi...

-"Meo meo...Norris cưng ơi...Meo meo..."

Tôi giật bắn.

Quay qua quay lại một hồi, tôi phát hiện lão Filch đang đi đến từ xa. Nhỡ may để lão phát hiện ra tôi thì...

...Tôi đã trốn khỏi bữa tiệc, đó đã là một tội. Đã thế, trên tay còn đang tha một con rắn sống đàng hoàng như vậy, hôm nọ lại còn đào tẩu khỏi văn phòng của lão, chỉ không biết nếu tóm được tôi thì lão thực sự sẽ làm gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là không nên giáp mặt.

Tôi quay người đi theo hướng ngược lại, chạy nhanh hơn. Đằng sau có mấy tiếng meo meo càng to từ giọng của lão Filch, nên tôi nhắm mắt bỏ chạy.

Đột nhiên, tuột.

-"Á! Con rắn của tôi!!"

-"KHÈ!!!!!!!"

Tôi cuống cuồng cố gắng tóm nó lại, có tiếng lão Filch vọng từ xa, "Có học sinh trốn khỏi bàn ăn!! Có học sinh trốn khỏi bàn ăn!!!"

Cùng lúc lão Filch chạy đến nơi, tôi lại vừa mới tóm lại được con rắn ngay chỗ nó đang định bò vào đại sảnh. Quá bất ngờ, tôi vội vàng nắm đuôi nó lôi đi, giả lơ trước mấy tiếng thét đằng sau:

-"Đứng lại đó!!! Đứng lại cho ta!!!!"

-"Đứng lại để ông vặn cổ tôi à?!!!"

Tôi khóc chết mất.

Tôi quẹo trái quẹo phải cố trốn lão Filch, con rắn cứ khè khè liên tục đằng sau, lại kèm theo đó mấy tiếng bốp bốp. Tôi thực sự cảm thương cho con rắn, cơ mà thập tử nhất sinh, mạng người vẫn quan trọng hơn chớ!! Ai rảnh mà lo cho nó nào!!!

Rõ rành rành tôi chạy nhanh gấp mấy lần lão Filch, một hồi xong, tôi thở dốc liên tục. Con rắn đã không tiếp tục khè được nữa, thay vào đó là một khoảng yên tĩnh.

Tôi thử quay lại nhìn con rắn, lại có tiếng khác. Một giọng nói ghê tởm và lạnh lẽo

-"...Giết nó...Băm vằm nó ra....Cho tao máu..."

Eo ơi, đồ con đỉa!!!! Lão Filch đúng là một con đỉa!!!!

Tôi buộc phải chạy tiếp, tranh thủ lúc này có vẻ lão Filch chưa chạy tới, tôi rẽ ngoặt vào một góc cua. Ở dưới chân đột ngột nghe trượt một cái, tôi há hốc mồm, sau đó ngã ngửa.

"Cốp!!"

Trước mắt tôi cứ thế tối sầm lại. Đầu óc choáng váng mơ mộng một lúc rất lâu, đến tận khi nghe nhập nhoàng bên tai tiếng bước chân và tiếng xôn xao nói chuyện, tôi mới có thể từ từ mở mắt dậy.

Lúc đó cả người tôi đều ướt nhẹp. Nước nhỏ tí tách từ tóc mái xuống bộ đồng phục, tôi chống tay xuống sàn xem xét, hồi lâu mới định hình được mình đang nằm trên một hồ nước mini. Xung quanh vẫn có tiếng nước chảy từ một chỗ nào đó, chỗ này gần nhà vệ sinh nữ, tôi cảm thấy dễ hiểu hơn một chút.

Tôi từ từ nhổm người đứng dậy, nhìn xung quanh để tìm con rắn của mình, và tôi quả nhiên đã thấy nó.

Ngay đối diện với tôi, xác con rắn cứng đơ nằm dưới chân tường, ngay phía trên là bà Norris bị treo ngược lại trên cán đuốc, đối mắt trắng dã mở trừng trừng ra nhìn vào tôi, và ở trên cùng đó là một dòng chữ:

"PHÒNG CHỨA BÍ MẬT ĐÃ ĐƯỢC MỞ RA. KẺ THÙ CỦA NGƯỜI KẾ VỊ HÃY LIỆU HỒN."

Tôi nín thở. Bàn tay phải nhớp nháp một thứ chất lỏng ghê tởm, từng giọt nhỏ tỏng tỏng xuống vũng nước lớn bên dưới. Tôi không hề biết từ khi nào tay mình lại có một vết đứt rộng như thế.

Tình thế này trông chẳng khác nào tôi chính là kẻ đã viết dòng chữ kia lên.

Trong thâm tâm mách bảo phải nhanh chóng rời khỏi đây, tôi vội vàng quay đi, guồng chân định bỏ chạy

-"Orange? Sao bồ lại..."

Tôi giật mình quay sang, đút tay vào túi áo để giấu. Là Harry, Ron với Hermione.

Tôi ấp úng, khua khoắng chân tay lung tung, "Nghe mình giải thích, mình không biết cái gì. Đây là...cái này...cái này là..."

Tiếng cười từ đại sảnh của các học sinh đang vọng lại, sau đó từ từ ngớt đi khi thấy cảnh tượng trước mặt họ, mà người ở trọng tâm là tôi.

Tôi chẳng có gì để giải thích hết.

Tôi không thể nói vì sao mình lại ở đây được, tôi không có lí do chính đáng. Trốn khỏi bữa ăn đã là một tội rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể nói bản thân đã chạy trốn khỏi lão Filch để không chịu phạt. Như thế lại càng thêm một tội nữa.

Kiểu này là...xong rồi...

-"TRÁNH RA! TỤ TẬP Ở ĐÂY LÀM GÌ?! TRÁNH HẾT RA!!!" Lão Filch từ đằng sau đám học sinh nhà Slytherin lao đến, rồi cứng đờ trước cảnh tượng này. "Norris, Norris cưng của ta..." Lão hung ác nhìn tôi. "Mày! Chính mày đã hại nó!!! Tao sẽ giết mày!!! Tao phải giết mày!!!"

Tôi ngấp ngứ nhìn lão, tài tự tin ăn nói bình thường lại bay hết.

-"Không...Không phải em. Em chỉ...chỉ vô tình đến..."

-"Tao phải giết mày!!!"

Lão Filch lao đến rất nhanh trên cái đôi chân đã già khọm đó. Tôi nhấc mình sang một bên, vội vàng tránh đòn theo phản xạ. Aa, cứ như là đô vật chuyên nghiệp ấy...

Tôi rõ ràng đang giống như...một tội nhân...Và quả thật là thế...Một tội nhân đang trên bục xét xử.

Tiếng xôn xao xung quanh chẳng khiến tôi khá hơn chút nào. Từ một phía, cụ Dumbledore cùng các giáo sư đi ra, học sinh tạt sang hai phía nhường đường cho họ xong lại nhanh chóng tụ lại.

Tôi không nhớ mọi việc sau đó đã diễn ra thế nào, chỉ có một câu nói của cụ Dumbledore nói với tôi rằng, "Con đi theo ta, Orange."

Và tiếng Gilderoy Lockhart tiếp đó, "Văn phòng của tôi ở ngay trên. Mời ngài cứ tự nhiên..."

Tôi im lặng đi theo bọn họ, lướt qua dãy nhà Gryffindor, lướt qua cả những tiếng bàn tán xôn xao thủ thỉ, những ánh mắt hoài nghi về bản thân, và thản nhiên đi qua cả Harry lẫn hai người kia.

Tôi tự hỏi lúc đó gương mặt của mình trông thế nào.

***

Văn phòng của Gilderoy Lockhart vẫn như tôi nhớ. Một căn phòng hường hòe, treo đầy ảnh chân dung của ông ta cùng sự bóng lóa lên của những chiếc cúp hay huy chương. Dù là lúc bước vào căn phòng trông rất tối, song loáng thoáng trong bóng đêm cũng có thể thấy ánh sáng từ những thứ kim loại đó lóe lên, tôi bất giác nheo mắt theo phản xạ.

Cụ Dumbldore tiến vào trước tiên, theo sau là chủ căn phòng - Lockhart, tới giáo sư Mcgonagall và rồi là giáo sư Snape. Cho tới hiện tại, bọn họ dường như là những người có vai trò cốt yếu nhất ở trong trường, tôi không thấy ngạc nhiên khi bọn họ là những người sẽ thẩm vấn tôi.

Gilderoy Lockhart lui cui thắp đèn ở gần bàn làm việc, trong khi đối diện đó, cụ Dumbledore đang nặng nhọc ngồi xuống một chiếc ghế tựa. Giáo sư Mcgonagall và giáo sư Snape đứng hai bên, hình ảnh trông như một ông vua với hai tên kỵ sĩ canh giữ mà tôi hay được đọc trong sách.

Tôi lúc đó, với tư cách là một phạm nhân, tôi lại đặc biệt cảm thấy rất...bình thường.

Tự bản thân tìm cho mình một vị trí ngồi, sau đó tự nhiên ngồi xuống. Thoáng thấy ánh mắt của giáo sư Snape liếc về mình, tôi hơi ngớ ra, rồi mới hiểu ý.

Tôi đứng dậy, kê chiếc ghế đối diện cụ Dumbledore, sau đó lại ngồi xuống. Hai tay chống lên đùi, thoải mái ngẩng đầu đối diện nhìn cả ba vị giáo sư. À, lúc này nữa thì đã là bốn rồi.

Chúng tôi cùng im lặng một lúc. Hồi lâu sau, cánh cửa văn phòng bật mở ra, và lão Filch lao vào với bà Norris đã hóa đá trên tay. Tôi chép miệng nhìn, liếc qua 4 người trước mặt, sau đó đứng lên đi đến ngắm bà Norris.

Lão Filch đẩy mạnh tôi ra khi tôi đang định chạm vào thân mèo cứng đơ của Norris cưng đó.

-"Mày! Mày định giở bùa phép gì nữa hả?!"

Tôi lắc đầu, "Con không có. Con chỉ muốn xem bà Norris thực sự bị gì thôi. Kiểu như là đã chết, đã ngoẻo, hay có thể là..." Tôi cố gắng nghĩ một từ phù hợp. "Đã bị giết?"

-"ĐỒ KHỐN!!" Lão Filch gào lên. "Mày đã giết con mèo của tao!! Chính là mày!! Thưa hiệu trưởng Dumbledore, ngài phải xem xét thật kĩ!! Tôi cần có một sự bồi thường!! Nó là đứa đã khiến Norris ra như vậy!!"

Tôi nhún vai, "Thầy không có chứng cứ."

-"Chỉ có thể là mày!! Tao chắc chắn!!" Lão quay ngoắt lại phía các giáo sư. "Thưa các giáo sư, chỉ có thể là nó! Bởi vì nó...chính nó đã phát hiện là tôi...ở trong văn phòng của tôi..." Lão gằm ghè. "Nó đã phát hiện tôi là một Squib."

Dù cho là thế, tôi cũng không hề cảm thấy điều gì đang lo lắng diễn ra ở trong mình.

Khi phải đối diện với một đám đông nhiều người, tôi có thể tin rằng bản thân sẽ trở nên thật nhỏ bé. Đó là một phản xạ tâm lí bình thường. Nhưng  nếu chỉ phải đứng đây và chứng minh sự trong sạch của bản thân với số lượng chỉ lên đến 5 người một chút, tôi có thể tin vào tài ăn nói lẫn trí tuệ của mình.

Dù sao thì...Giáo sư Snape và giáo sư Mcgonagall cũng đã từng dọa sẽ cắt tiết tôi nhiều lần, cuối cùng tôi vẫn sống nhăn răng đứng đây. Lão Filch đã từng nói sẽ treo ngược tôi lên xà và đánh đến khi tôi cầu xin trong đau khổ, và sau rốt kẻ phải đau khổ chính là lão.

...Thế nên tôi chẳng cảm thấy lo lắng gì hết.

Máu từ bàn tay phải nhỏ xuống từng chút một, thấm vào lớp vải túi áo chùng, tôi có thể cảm nhận lượng máu chảy trong động mạch đang vơi dần đi, từ từ lắng xuống như nước giếng. Cảm giác chóng mặt ập đến đột ngột, người tôi cũng hơi nghiêng đi.

Tôi chống tay lên bàn, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.

-"Em không biết Squib là gì, thưa thầy Filch." Tôi cố gắng nói từng tiếng. "Em mới chỉ đến thế giới phù thủy 1 năm, đây là năm thứ hai ở đây, trước đó là sống cùng dân Muggle. Không thể đòi hỏi em biết những thuật ngữ khó hiểu đó của mọi người quá sớm được."

Cụ Dumbledore lúc này từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế, tiến đến chiếc bàn có bà Norris ở trên. Cụ xem xét một hồi, rồi quay sang lão Filch.

-"Con mèo chưa chết, thầy Filch. Nó chỉ bị hóa đá thôi."

Lão chỉ vào mặt tôi, "Là do nó!!! Tất cả là tại nó!!!! Chính nó là---"

Cụ Dumbledore cắt ngang, "Không thể nào. Một học sinh năm Hai không thể biết một bùa phép cao cấp như thế."

Tôi cảm giác bên hông mình hơi ướt, có lẽ máu đã thấm qua túi áo rồi. Thật may áo chùng là màu đen.

-"Xin lỗi, con có chút điều muốn nói."

Giáo sư Snape liếc tôi, ánh mắt nheo lại, nhưng thầy không nói gì.

Cô Mcgonagall cất giọng, "Chuyện gì?"

Tôi xoa xoa phần hông, "Thực sự mà nói, con vô tội. Con thực sự chẳng làm sai cái gì, và sự thật là thế." Tôi nhìn ra cửa. "Có thể cho con về nghỉ không ạ?"

Cụ Dumbledore liếc mắt nhìn tôi qua gọng kính, sau đó gật đầu:

-"Được, cứ về đi. Chúng ta sẽ gọi khi cần thiết."

Tôi nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng của Gilderoy Lockhart ngay sau khi có sự chấp thuận. Những bức ảnh của ông ta lại cố gắng nháy mắt hay cúi đầu ra vẻ lãng tử, điều này muốn làm tôi phát bệnh.

Tôi thở một hơi, dựa vào cửa, sau đó lấy tay phải ra khỏi túi.

Bàn tay đầy máu...

...Nếu như bọn họ thấy cái này, không biết tôi sẽ còn bị quy thêm tội trạng gì vào nữa.

Không thể để cho bà Pomfrey biết được, tôi phải ngụy tạo một chút. Vừa rảo bước về kí túc xá, tôi vừa xem xét. Hai đường cắt rất ngọt chạy dọc từ cổ tay lên đến rìa ngón út, tôi đưa tay bịt lại.

Bởi lẽ vết thương không sâu lắm, nhưng lại khá dài, nếu có chảy nhiều máu cũng không lạ. Dù sao thì tôi cũng sẽ băng lại nhanh, bằng một cách nào đó mà cô Pomfrey không thể biết.

Nghĩ một lát, tôi chùi tay vào áo. Tạm vậy đi, nhỡ đi trên đường bắt gặp ai thì chết, đã thế còn đang trong diện tình nghi nữa.

Aa, cả năm ngoái năm nay đều bị kéo vào một dòng các drama kịch tính, hít đến nổ phổi mất thôi.

Tôi cầu Merlin một cuộc sống bình yên với toàn giai đẹp có được không?!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info