ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

33.

_Cam_142

Thật không thể ngờ là sáng hôm sau tôi dậy muộn, đến lúc cuống cuồng mở mắt dậy đã là 10h sáng. Tôi tá hỏa lật chăn chạy vào nhà vệ sinh, đánh đánh rửa rửa, thay vội quần áo, đi giày, kéo va-li chạy ra khỏi nhà.

Mà đi vội đúng là có vấn đề, ra khỏi nhà rồi tôi mới sực nhớ con Hedwig vẫn đang ngủ gà ngủ gật ở trên lầu, thế là lại đẩy cửa chạy lên tha nó đi, rồi mới chạy xuống chạy tiếp. Mệt hộc cả hơi tai, tôi còn chưa ăn sáng nữa chứ.

Một con nhỏ đầu tóc bù xù, giày đi chưa buộc dây, tay xách con cú trắng hiếm thấy, kéo một đống vali này nọ, chạy hệt con điên đi trên phố, người đi đường thật nhìn tôi không khác gì một đứa trốn trại. Có cảm giác bọn họ muốn ném tôi vào cái trường Thánh Brutus gì gì đó lắm. (Đọc tập 3 Harry Potter để biết.)

Lại nói tới đây, lúc tôi chân nam đá chân xiêu chạy đến nhà ga Ngã Tư Vua thì bên giày trái đã muốn tuột ra tới nơi rồi. Tôi vừa nhảy lò cò vừa đi giày, tinh thần rất khẩn trương lại còn xách con Hedwig, mất thăng bằng một cái, tôi ngã uỵch.

-"Ối!"

Thật may hành lí tôi không nhiều nhặn lắm, cũng chỉ là một cái vali to bự chảng và con Hedwig.

Đầu đập xuống đất nghe choáng một cái. Tôi nhỏm người ngồi dậy, xoa xoa đầu, hai ngày trong tuần cùng ngã đập mặt, điềm xui tận mạng.

Con Hedwig vốn dĩ đang được tôi ôm trên tay nên ngủ gà gật, giờ thì bị đập mỏ xuống sàn nên cứ thế mà đập cánh vẫy vẫy. Mắt nó trợn tròn y như chủ nó lúc bị ngã hồi bé, tôi không thể ngăn bản thân bật cười sặc sụa trong bụng.

-"Nào nào Hedwig, lại---"

-"Orange!"

Tôi không quá khó khăn để đoán ra đó là ai.

-"Ron? Harry? Hai người chưa lên tàu à?"

Harry chạy đến huỳnh huỵch, tôi còn chả biết cậu ấy định làm cái gì. Tôi đưa con Hedwig ra, nói:

-"Trả nà---"

-"Cứu!!" Harry lắc vai tôi như điên, nói không rõ đầu đuôi. Tôi lại vừa bị đập đầu xuống đất, choáng váng đầu óc, chẳng biết phải làm gì, cứ ú ở trong mồm. Harry vội thả ra, giải thích. "Orange, mình với Ron không đi xuyên qua cái cổng được!"

Ron gật lia lịa, "Bọn này lao đến rồi đâm sầm một cái! Bùm, thế là ngã lăn ra, còn cái đồng hồ thì đã 11h, và bọn mình lỡ rồi! Bọn mình sẽ không thể về Hogwarts!"

Tôi trợn mắt, "Hai người nói cái gì cơ?! 11h rồi á?! Bất khả thi, mình chạy từ đấy đến đây chỉ mất 45 phút là cù---"

"Boong boong boong..."

Cả ba chúng tôi cùng nín thở.

-"...Thôi được rồi, giờ thì chúng ta trễ rồi." Tôi ảo não vuốt tóc. "Tóm lại là sao nào?"

Harry với Ron kể lại từ đầu đến cuối rất mạch lạc cho tôi. Câu chuyện là cả nhà Weasley đã đi vào rồi, bố mẹ Ron do còn vướng Ginny nên đã đi cùng tìm chỗ cho cô bé, còn hai người họ đi vào cuối cùng. Sau đó thì như trên, chạy không xuyên nổi.

Tôi nắn cằm, "Biết thế đã mặc kệ các cậu, nhỡ đâu tớ đi lọt thì sao?"

Ron bài hãi la lên, "Bồ là đồ vô tâm!"

Tôi hừ một tiếng, "Bồ nghĩ bồ là kẻ có tâm chắc?" Tôi vung tay, chỉ về một hướng. "Đành vậy, đuổi theo con tàu đi. Tàu Hogwarts chạy theo hướng Tây Bắc, thuận chỗ này này, nhưng phải cái là..." Tôi nhỏ giọng xuống, nhìn xung quanh. "Cái vận tốc của con tàu Hogwarts đáng đúng là bậc nhất Anh quốc, muốn đuổi kịp nó thì phải chạy theo đường trời cơ, ý mình là bay ấy. Cơ mà chắc không phải phương tiện máy bay..."

Harry sáng mắt, "Thiên tài, Orange! Ron, chúng ta mau đi ra cái xe!"

Ron cũng búng tay, "Đúng, cái xe! Đi nào!"

Tôi ngớ người, "Cái xe?"

Chưa kịp để tôi hiểu, hai người bọn họ một người nắm tay tôi, một kẻ kéo vali của tôi chạy vèo vèo. Đầu tôi lại choáng thêm một hồi.

***

Cái xe hơi Ford Anglia cũ mèm trước mặt vô cùng khiến tôi lo lắng về chất lượng đường bay của nó. Ron ba hoa với tôi khi phát hiện tôi đang nghi ngờ kiểm tra cái bánh xe rằng, "Yên tâm! Nó có thể chạy được vô số giờ với vô số km!"

Sau đó, chúng tôi cùng nghe có tiếng xì, vậy nên cậu ta chống chế, "D---Dù sao! Chúng ta sẽ bay chứ đâu có cần chạy! Vậy nên đừng để ý đến bánh xe, ok?! Lên đi Orange!"

Tôi trút hành lí vào cốp, sau đó miễn cưỡng ngồi lên ghế sau cùng con Hedwig. Chiếc xe khá bé, tôi cho rằng 2 người ngồi đã là quá nhiều, cơ mà nhồi thêm 3 người 1 con thú, tôi sợ nó chìm nghỉm.

Tôi nghi hoặc nhìn tài xế hiện tại, "...Ron, bồ có biết lái không đấy?"

Harry cũng nghi ngờ nhìn sang, Ron chỉ cười trấn an, mà cả hai chúng tôi đều thấy cậu ta cười méo xệch.

-"Không sao! Mình nhìn Fred với George lái hoài mà!"

Tôi càng vã mồ hôi, "Ai biết hai ảnh sẽ lái theo phong cách gì?! Lái hình trôn ốc hay đi hình zigzag! Không được, bồ khoan hãy khởi động, đổi tay lái, mình lái!"

Ron nhìn tôi, "Bồ biết lái á?!"

Tôi trèo qua, "Tốt hơn bồ! Đổi!"

Harry chặn tôi lại, "Không đừng! Tay nghề của dượng tệ hơn Fred và George đó!"

Tôi vùng vẫy, "Tớ dĩ nhiên không học lái theo ba! Harry, cậu u mê rồi! Ron, đổi!"

-"Cũng đừng nhìn dì Petunia lái là hay! Dì ấy là lái xe tệ nhất trên thế giới!"

Tôi đẩy cậu ấy, "Thế chứ cậu là lái xe rởm rồi! Đừng có chê bai!"

Ron chặn tôi lại, "Đừng có leo lên nữa!" Tranh giành một hồi, có tiếng kịch một cái, sau đó cái xe rung rung lên, chao đảo không cân bằng khiến tôi ngã về sau. Tôi xoa đầu, nhỏm dậy, phát hiện mình đã cách mặt đất đến 10 thước rồi.

Ron cười hối lỗi, "Mình lỡ đẩy cần gạt, nên xe khởi động rồi...Cơ mà thế thì không đổi tay lái được ha!"

-"Ha cái đầu cậu! Ối ối, chóng mặt quá!" Tôi bịt miệng, mắt nhắm mắt mở thấy đầu óc hoa hoa lên, tôi gào vội. "Mở cửa sổ ra! Mở ra!"

Ron ấn mở cửa sổ, tôi lao vội đến liền, "Ọe!!!!"

Harry nhìn lại, "Sáng nay cậu đã ăn gì chưa đấy?"

Tôi thở dốc, "Chính vì chưa ăn, nên đấy là dịch vị dạ dày đó. Cơ mà có một tẹo thôi." Nhìn ra ngoài, tôi phát hiện có vài người nhìn lên. "Ê, xe không có cơ chế tàng hình à?"

Ron gật đầu, "Nhất định rồi." Cậu ta ấn vào một cái núm nhỏ ở bảng điều khiển, tôi nhìn ra ngoài. Hẳn là tôi thì vẫn thấy, nhưng mọi người thì sẽ không thấy chúng tôi.

Harry tiện mồm nhắc nhở. "Orange, chỉ có cái xe tàng hình thôi, còn chúng ta thì không. Vậy nên cậu thò đầu ra ngoài nữa thì dân Muggle sẽ nghĩ cậu là 'người bay' chứ không phải 'xe bay'."

Tôi giơ tay, quá mệt mỏi để cãi lại.

-"Ừ, tớ hiểu mà."

Cái xe đột nhiên chớp chớp mấy hồi, tôi đột nhiên thấy tâm bất an nên ngó ra ngoài nhìn một chút.

-".....Cơ chế tàng hình của cái xe còn rởm hơn cả tay nghề của cậu đấy, Ron..." Tôi nghiến răng. "Chúng ta đang dần hiện hình kìa!"

Ron toát mồ hồi, "Chắc do nó khá cũ rồi. Bám chắc vào, chúng ta tăng tốc thôi!"

Tôi rất muốn bảo cậu ta dừng, nhưng mà không kịp được. Vận tốc cái xe cũ kĩ này từ 40km/h lập tức vọt thẳng lên 150km/h, mở mồm ra nói cứ sợ sẽ cắn vào lưỡi, nên tôi ngậm luôn. Gió từ cửa sổ chưa đóng thốc vào mặt, tôi đưa tay với đến công tắc để kéo lên, lại theo lực li tâm ngã sang chỗ cái lồng con Hedwig. Mỏ nó gõ lên đầu tôi một cái, đau muốn chết.

-"Merlin, đầu tớ hôm nay bị tra tấn ghê quá..." Tôi quẳng cái lồng con Hedwig lên chỗ Harry. "Cậu giữ chặt cái cửa bên cậu đi, nếu không chúng ta cùng nắm tay đi trên con đường số phận đấy."

Harry mỉm cười, "Nghe hạnh phúc quá nhỉ? Cơ mà số phận bi thảm thế thì tớ không thích lắm."

Tôi với tay đóng cửa sổ, "Rồi sẽ thích thôi. Cậu đi cùng người bạn chí cốt 11 năm mà."

Ron bấm còi beep beep, "Hai người ngưng bắn tim cho nhau và tập trung vào đây được không?! Giờ tớ phải bay theo con đường nào đây?!"

Tôi chỉ chỉ, "Hướng Tây Bắc!"

Ron gào lên, "Hướng Tây Bắc thì có cả trăm hướng nhé! Giả dụ chúng ta đang bay theo chuẩn trục Bắc Nam thì mình phải bay chếch bao nhiêu độ Tây để bắt được con tàu!? Bồ nói nghe dễ quá ha?!"

Tôi ậm ừ, "Rồi rồi, bình tĩnh nào."

Harry chỉ xuống dưới, "Kia kìa! Con tàu Hogwarts!"

Cả ba chúng tôi cùng nhìn xuống. Đằng sau những áng mây trắng mịt mù, con tàu Hogwarts đen chạy dài như một con rắn khiến tôi bất chợt liên tưởng đến nhà Slytherin. Harry và Ron cùng reo lên:

-"Thành công rồi! Thành công rồi!"

Ron kiểm tra la bàn, "Cái này là chuẩn hướng Bắc." Cậu ta khinh khỉnh nhìn tôi. "Thế mà có người nói là Tây Bắc."

Tôi nhàn nhã khoanh tay, "Còn hơn ai đó không xác định nổi Đông Tây Nam Bắc, đúng 50% còn hơn đúng 0%."

Harry vội cắt ngang, "Tập trung vào con tàu đi kìa, xin hai người, đừng để mất dấu nó nữa." Cậu ấy thê thảm nhìn tôi. "Tớ không muốn dành thêm một năm ở với nhà Dursley."

***

Thật không biết ba người chúng tôi đã bay bao lâu, chỉ biết khi tôi nhích mông một chút là cả người đã lại ê ẩm lên. Ron cứ nửa giờ lại kiểm tra la bàn để chắc chắn chúng tôi vẫn đi theo hướng con tàu.

Tôi nhỏm người nhìn lên, con tàu Hogwarts với vận tốc hơn hẳn cái xe Ford Anglia cũ rích này đã mất bóng từ lâu, tôi chắc mẩm giờ này các học sinh đang trong màn mở đầu, mà theo như tôi ước lượng giờ này lúc tôi năm nhất, là khi giáo sư Mcgonagall đang thuyết trình cho lũ phù thủy sinh về quy tắc các nhà.

Hơi buồn ngủ, tôi ngáp một cái, ngả người ra sau lơ mơ nhìn ngoài trời. Chỉ toàn mây trắng đã dần chuyển đen, có lẽ trời sắp chuyển buổi tối.

Cổ họng hơi khô, mà dạ dày cũng đang réo, từ hôm qua tới giờ tôi chỉ có một bát súp và một ít ngũ cốc trong bụng (mà sau khi ăn được miếng thứ nhất tôi phát hiện nó hết hạn), thì quả thực tôi chưa có gì trôi vào bụng cả.

Aa, đừng bao giờ lên ở với cô Marge!!!! Thật là như địa ngục!!!!!

-"Chán chết mất, nói chuyện phiếm đi." Ron than vãn. "Orange, kể về gia đình bồ đi."

Tôi tỉnh mộng, "Hả? Mình với Harry ở cùng nhà, tưởng cậu ấy kể hết cho bồ rồi."

Ron bật cười, "Nghe bồ kể thú hơn, Harry kể chán lắm."

Harry nheo mắt, "Chán á hả?"

Tôi có chút đồng tình, "Thực ra không phải chán, chỉ là do cậu ấy có ác cảm với nhà Dursley thôi. À, ngoại trừ tớ nhể?"

Harry cười không đáp.

Ron chợt la lên:

-"Thấy Hogwarts rồi kìa."

Giữa bóng đêm như vậy, tôi cảm thấy cả ba bọn tôi như những con cừu lạc lối tìm thấy ánh sáng. Độ yêu quý đột nhiên tăng vọt lên trông thấy. Hogwarts trong mắt tôi bây giờ tựa như một vị cứu tinh chói sáng, soi rọi cả trái tim lẫn con đường tôi cần đi. Những tòa lâu đài năm ngoái tôi ghét cay ghét đắng giờ trở nên thân thương đến kì lạ, khiến tôi cảm thấy rất ấm lòng.

Quả nhiên phải rời xa rồi mới thấy đáng quý muốn chết. Tôi rơm rớm nước mắt.

-"Không hiểu sao trong mắt mình, Hogwarts trở nên rất...thần thánh."

Harry nhìn tôi, "Đừng dùng "thần thánh" sang nghĩa tính t----" Cách cạch cạch.

Ron hả một cái, nhìn Harry. Harry chớp chớp mắt, quay ngoắt xuống nhìn tôi. Tôi chẳng hiểu cái gì, quay nhìn Ron, đã thấy cậu ta cũng nhìn xuống tôi rồi.

Tôi nuốt nước bọt, "Cái xe...giở chứng hả?"

Harry vò tóc, "Lúc nãy cũng có mấy tiếng kì kì rồi..."

Ron nịnh nọt, vuốt vào cái vô-lăng bằng cái giọng đích thực của một thằng tán tỉnh bậc nhất.

-"Cố lên nào em yêu, anh tin em làm được mà. Xong nhiệm vụ chúng ta cùng về ở chung với nhau suốt đời nhé."

Harry giật ống tay áo Ron, "Đừng phân tâm! Tập trung Ron, phía trước!"

Trước khi tôi kịp ngừng cười và Ron kịp quay mặt lên, thì cái xe Ford xì xì ục ục mấy tiếng. Rồi từ tứ phía, hơi nước bắn ra tứ tung, mờ cả bốn ô cửa kính và lớp sơn sáng bóng của xe. Tôi nuốt nước bọt, đầu óc thế nào lại tua lại cái giọng nói của Ron lúc nãy, không thể kìm được mà cười.

Cơ mà lúc này cười thì rất là vô duyên, tôi bịt miệng nín chặt, nín đến đau cả bụng, há ra xong để lấy ít hơi, xe xóc xóc, tôi cắn vào lưỡi.

-"Ui ui ui ui ui!!!!!!!! Đau!!!!"

Harry ngoái lại nhìn tôi, "Orange?!"

Ron gào lên, "Tập trung lên đây! Sao hai bồ cứ thích---" Cậu ta cũng cắn vào lưỡi luôn. "Ui ui ui ui ui!!! Đau!!!!"

Tôi chỉ tay, "Thấy đau chưa?! Ở đấy mà chửi người ta! Ối, nhìn trước kìa!!"

Cái xe rên rỉ, cả cái xe chao đảo, rồi cứ tha hồ mà rơi xuống y như thể chơi bungee jump. Một lần nó rơi xuống là tôi thót tim, giật giật, sợ chết tới nơi rồi.

Sau đó, cỗ máy xe có vẻ đang trục trặc. Nó hạ thấp thật thấp, lướt trên sóng như thể một cái cano đích thực, cứ thế mà phóng tới trên mặt hồ bao quanh Hogwarts. Trong xe chỉ tràn đầy tiếng hét muốn vỡ tai của cả ba đứa, tôi chẳng giữ nổi bình tĩnh được, tôi gào thét lên, đập vào cửa.

-"CỨU!!!!!!! AI CỨU V----ẶC ẶC ẶC!!!" Cái xe đột nhiên bay lên cao, rồi đột ngột, nó chúc mũi xe xuống.

Ron và Harry gào lên, "ĐỪNG!!!!!!!!!!!"

Cơ mà cái xe không có nghe, dẫu cho Ron đã rút cả đũa phép chỉ huy ra, và Harry đã bài hãi đến độ "vô ý" đẩy cái cần gạt lên.

"SẦM!!!!!!!!!!!"

***

Cái xe đã đâm vào một cái cây cổ thụ, và sau vài tiếng xì xèo lạch cạch, nó dừng lại.

Tôi hết hồn thở nặng, "May qu---Mà chẳng may lắm..."

Ron mếu máo, "Đũa phép...Coi cây đũa phép của mình nè..."

Tôi và Harry cùng nhìn cây đũa phép của Ron. Cái cây gỗ mỏng manh đã gãy lìa thành đôi, trông rất đáng thương. Nếu không phải vì biết trong đó còn lông kì mã và mấy cái gì khác, tôi đã bảo Ron là vứt xừ luôn cái que củi bụi bặm đó đi.

Harry nói với Ron, "Sẽ sửa được."

Tôi vô cùng thực tế, "Hãy mừng vì nó không phải cái cổ bồ."

Nhưng niềm vui chưa kịp lâu, cả ba chúng tôi lại ngã người lên trước lần nữa bởi một lực húc mạnh mẽ. Tôi thót cả tim, khi nào chuyện này mới hết trời?!

Cái cây cổ thụ với những cái liễu dài lòng thòng già nua đập túi bụi vào cái xe. Một trong số mấy cái cành cây đâm xuyên qua phần kính ghế sau chỗ tôi ngồi, sượt thẳng qua má tôi một cái khiến tôi đứng hình. Rầm rầm mấy tiếng, Harry kêu Ron.

-"Khởi động xe đi! Khởi động!"

Thật may mắn, cái xe vừa chạy một cái cũng là lúc cái cây cổ thụ giáng cú knock out cuối cùng. Mà tưởng chạy được là yên, cái xe lại giở chứng rừm rừm một hồi, rồi bất thình lình cả ba chúng tôi lẫn hành lí và con Hedwig bị hất tung ra ngoài.

Cơ chế thoát hiểm. Tôi nhỏm dậy, xoa đầu. Cái xe hất bọn tôi như hất rác xong là đứng đó, một hồi xong đột nhiên có biến chuyển. Chính xác là cái xe Ford xanh lè đó đã ho khặc, nhổ nhổ, rồi giật cục, sau đó trước khi tôi và Ron kịp nhận ra, nó đã phóng cái vèo vào sâu trong con đường rừng thẳm.

Ron chạy theo, "Dừng lại! Ba tôi sẽ cạo đầu tôi."

Tôi giơ ngón giữa về cái xe, "Đừng để tao thấy mày thêm một lần nữa..."

Harry lầm lũi thu dọn đồ đạc, mệt mỏi nói với hai người tụi tôi.

-"Vào trường thôi, hẳn là đang diễn ra lễ Phân Loại."

Ron ôm con Scabbers lên, than thở, "Mày có thấy vận may của tụi mình không? Trong bao nhiêu cái cây có thể đâm, chúng ta đã đâm vào một cái cây biết trả đũa."

Dù cho tôi rất muốn cười, cơ mà cơ thể tôi không thể nào nhếch nổi cái môi lên chứ đừng nói là cười.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com