ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

30.

_Cam_142

Tôi gọi cái phòng của Harry là "lồng chim", ngay sau buổi sáng tận mắt chứng kiến ba tôi đóng song sắt cửa sổ phòng cậu ấy.

Đó đích thực là giam lỏng. Harry chỉ được ra khỏi phòng 2 lần, sáng và tối. Đồ ăn thì tạm bợ, tôi chỉ còn nước giúp cậu ấy bằng cách đặt một cái bánh hay hộp sữa theo cùng. Có hôm nào ổn lắm, tôi có thể đặt thêm một túi hạt óc chó cho con Hedwig, bởi lẽ con cú đó thực chất ăn còn sang hơn cả chủ.

Buổi tối sau hôm tiếp đón ông bà Mason, tôi...phải thu xếp hành lí. Mẹ tôi đã kiếm được bộ đồng phục nữ trường Smeltings bằng một cách nào đó, mà theo tôi, nó chính là vận xui cực độ.

Bộ đồng phục thực tế là oversize so với cỡ người tôi, nên tôi hỏi mẹ có thể đổi bộ nhỏ hơn không. Và mẹ tôi bảo:

-"Đây là cỡ nhỏ nhất rồi."

Tôi choáng.

-"N...Nhỏ nhất á?! Bất khả thi! Cái này là cho một con heo!"

Tôi đã nói thẳng vào mặt Dudley, và anh ta gào ầm lên rằng tôi đang sỉ nhục anh ta. Điều này đã chọc đúng chỗ ngứa của tôi, cảm giác như đổ thêm dầu vào lửa. Tôi cáu sôi cả máu, dậm chân bình bịch.

-"Em không sỉ nhục ai! Em đang nói thẳng!"

-"Ý mày là gì?!"

-"Ý em rằng không chỉ mình anh, cả cái trường đó đều là một lũ heo! Nghe không? Một-lũ-heo!"

"Chát!"

Thế...mọi chuyện là vậy đó.

Tôi qua tạm biệt Harry lần cuối, với một quả trứng gà được luộc đang ủ trên mặt. Harry có vẻ lo lắng, song tôi gạt đi, dù sao cũng chỉ là một cái tát, vài hôm cũng hết sưng thôi. Cơ mà lại nói tới Harry, tôi đột nhiên thấy hơi quan ngại.

-"Tớ mà không có ở đây thì..." Tôi dựa đầu vào cánh cửa, áp miệng vào tường nói. "Ai tuồn được đồ ăn cho cậu đây?"

Harry đặt cốc thủy tinh xuống, tặc lưỡi rõ to, đến mức cách một cánh cửa tôi vẫn nghe thấy rõ.

-"Chả sao đâu, tớ sẽ nghĩ cách trốn."

Tôi trầm ngâm một lát, "Để tớ viết thư cho Ron."

Harry tự dưng ngăn lại, "Ế ế, đừng nha! Tớ cũng không muốn để mấy cậu ấy lo!"

Tôi nheo mắt:

-"Chính vì vậy...cậu nghĩ sắp vào năm học mà không thấy bóng dáng cậu, họ có lo không? Tốt nhất là tớ cứ viết, còn cậu ta cứu cậu thế nào thì là việc của cậu ta."

Sau đó, tôi ngoáy mông đi thẳng. Harry có gào thét nói vọng theo, cơ mà tôi thì bỏ lơ hết. Thực sự mà nói, cậu ấy ít khi có tính thuyết phục với tôi...trong vài trường hợp.

***

Sáng hôm sau, sau khi viết xong bức thư gửi cho Ron, tôi nhanh chóng nhét lá thư vào túi, thay bộ đồng phục nữ trường Smeltings (một điều bắt buộc), rồi xách va-li xuống tầng. Ba tôi đã chờ sẵn để chở tôi đến ga, còn tôi thì rất nhanh vơ đại miếng bánh mì, chào mẹ một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Xe đi từ nhà đến ga ngót đến 1 tiếng đồng hồ. Tôi ngồi gà gật một hồi, mở mắt ra mới thấy đã đến nơi. Ba tôi còn có việc sau đó, là xử lí hậu quả sau việc ông bà Mason, nên nhanh chóng lái xe đi. Chúng tôi chào nhau một tiếng rồi chia tay.

Ở gần ga nhà tôi thường hay có một đàn cú tụ lại đông đúc, người qua đường không mấy ai để ý, song thực chất đó là trạm cú công cộng cho phù thủy sinh sống tại giới Muggle. Tôi bắt bừa một con, giả vờ cho nó ăn, cũng tiện tay nhét lá thư vào cái ống nhỏ ở chân nó. Bên cạnh đó, cú công cộng nên muốn sử dụng cũng phải có tiền boa.

Tôi bỏ mấy đồng Knuts chôm từ chỗ Harry vào chân nó, xong thả đi. Một thằng bé đi qua chỉ vào tôi, nói oang oang, "Mẹ ơi! Chị ấy ăn thịt con chim!"

Tôi âm u nhìn nó, "Con mắt nào của nhóc thấy chị đây ăn thịt con chim?"

Thằng bé cúi đầu cầm lông rụng của con cú lên:

-"Chị vặt lông nó!"

Tôi hả một tiếng, "Mùa này động vật rụng lông là chuyện thường. Mà cái lông đó còn chả biết có phải của con cú đó không? Nhóc con có phải muốn gây sự hay không?"

Tôi rõ ràng còn chừa làm gì nó, nó đã khóc oa oa với mẹ:

-"Mẹ...Mẹ...Bắt nạt...Chị ấy bắt nạt...Oa oa oa..."

Tôi thực không biết kiếp trước tôi với thằng nhóc có gì thù hằn nhau?!

Chính bởi thế, tôi sẽ tính đến chuyện mua một con cú cho riêng mình vậy. Đặc biệt là sau khi bị người mẹ của năm kia xả cho một tràng pháo hoa.

Chuyến tàu từ Privet Drive tới London tốn 3 tiếng đồng hồ. Lúc xuống tàu, tôi không thể nào kiềm được mà tìm một cái nhà vệ sinh ọe một tiếng, bởi đến lúc này mới thấy, tàu Hogwarts đi còn êm chán hơn con tàu này.

Nghĩ về việc này xong, độ tôn trọng của tôi với Hogwarts liền tăng thêm một chút.

Cô Marge đón tôi ở ngay gần ga, tôi nhìn cô, miễn cưỡng nặn ra nụ cười giả không thể giả hơn:

-"Cô Marge! Cháu rất vui được gặp cô!"

Cô Marge xoay tôi một vòng, "Cháu yêu! Cháu trong bộ đồng phục này thật quá...chững chạc..." Cô Marge rút khăn tay, xì mũi một cái. "Cháu thật xinh xắn! Hệt như ta hồi trẻ vậy!"

Tôi nghiêng đầu, "Đó là lời khen hay chê?"

Cô Marge đánh vào đầu tôi, "Dĩ nhiên là khen, con nhóc này. Cháu đừng có nhìn ta ú mề thế này mà khinh, khi còn tuổi cháu ta là mĩ nhân Smeltings đấy!"

Tôi cười haha, "Mĩ nhân trong một cái chuồng heo. Ừ, mĩ nhân heo!"

Cô ấy véo tai tôi hừ một tiếng:

-"Cháu thật là độc mồm. Ai đã dạy cháu cách ăn nói như vậy chứ?"

Tôi nhún vai.

Cô Marge tức tối mở cửa xe.

-"Đáng ghét thật! Cô nhất định phải nói với Petunia." Xong cô lùa tôi lên xe. "Nhanh nhanh một chút! Trời sắp tối rồi! Chúng ta có thể hàn huyên sau."

Cô Marge vừa lái xe vừa liếng thoắng về bữa tối hôm nay. Cô nói đã chuẩn bị gà tây cùng món fish and chips cho tôi, quả thật cô vẫn nhớ sở thích của tôi ra sao.

Lúc trên đường từ ga trở về nhà cô Marge, tôi thoáng thấy nhà ga Ngã Tư Vua, cùng quán Cái Vạc Lủng, nơi mà chúng tôi phải đi qua để vào được Hẻm Xéo.

Quả thực, dù cho ba tôi có ghét phù thủy đến như nào, thì ông ấy cũng không thể nào ngăn cản tôi đi học được. Hogwarts dù ít dù nhiều cũng là một ngôi trường, dù cho kiến thức nó dạy không phải Toán Văn Anh gì đó, nhưng đó cũng là trường. Hơn nữa, tôi từng hứa với ba dù cho có học Hogwarts (mà tôi nói lý do đó là bởi vì Harry học nên tôi mới học), nhưng vẫn sẽ đảm bảo học các bộ môn như một Muggle bình thường.

Ông ấy không muốn tôi trở thành một phù thủy mà sau khi tốt nghiệp Hogwarts sẽ làm một công việc kiếm sống gì đó ở thế giới phép thuật. Tốt thôi, tôi cũng đâu có ưa gì phù thủy đâu.

Chúng tôi tính toán thời gian trước khi lên đường, đó là ở nhà cô Marge cũng đồng nghĩa là ở đến hết hè. Sau đó tôi sẽ phải trở lại trường luôn. Cũng tiện nhà ga và các quán xá phù thủy khác đều là ở London, ba tôi nói tôi sẽ từ London mà đi đến Hogwarts luôn.

Ông ấy trả sách vở cho tôi, cho thêm một ít tiền, vậy nên lần ba đưa tôi đến ga cũng coi là tạm biệt. Mà thực tế thì đó là một cuộc chia tay hời hợt.

Sau khi xác định lại thời gian khai giảng đã gần tới, tôi bắt đầu nghĩ đến việc phải nhanh chóng hoàn thành bài tập và tìm cách đến Hẻm Xéo mua đồ.

Về việc này lại khá khó khăn. Cô Marge là...cô tôi, tức là em gái ruột của ba tôi. Nếu như ba tôi ghét phép thuật, chỉ sợ cô Marge cũng như vậy. Nếu luyện tập bùa chú, tôi nghĩ tôi sẽ phải giấu cô ấy bằng mọi cách, tránh trường hợp...

....Quả thực đừng nhìn cô Marge ú ụ mà khinh, có lần năm 4 tuổi, tôi tận mắt thấy cô ấy tay không vặn gãy cổ con gà tây...Chỉ sợ cô ấy điên lên, thì "cháu gái" với "gà tây" cũng chỉ là một vách ngăn vô hình.

Đêm hôm đó, sau khi ăn xong con gà tây đầy mỡ cùng món fish and chips tự làm của cô Marge, tôi ôm một bụng đầy calories lên giường.

Cô Marge vừa mới đóng cửa chúc ngủ ngon một cái, tôi liền vội vàng trùm chăn, lôi quyển sách giấu dưới gối ra, cắn răng làm bài môn Thảo mộc. Được rồi, tôi thừa nhận tôi vẫn rất sợ các giáo sư. Mặc dù tôi ra oai với Harry như vậy, nhưng thâm tâm tôi đặc biệt sợ hãi giáo sư Mcgonagall, vừa không ngoại trừ những người khác.

Thực sự, viết luận dưới màn đêm tối tăm và sự bí bách khi trùm chăn đã là tệ lắm rồi. Đằng này cái đệm nhà cô Marge là đệm mềm, thật sự rất khó để tôi có thể dùng bút lông ngỗng vừa chấm mực vừa viết ra những chữ cái tròn trịa đẹp đẽ.

Bài Thảo Mộc thì không sao, bởi giáo sư Sprout không đòi hỏi cao quá với học sinh năm nhất. Cơ mà nếu dùng cái kiểu chữ này viết lên bài Độc Dược và Biến Hình, chỉ sợ....

....Sợ là...

...Sợ là giáo sư Snape sẽ nhúng đầu mình vào nồi dược trăm độ của thầy. Và giáo sư Mcgonagall sẽ biến mình thành cái bài luận này. Được rồi, độ độc ác của họ là như nhau.

Tôi hoảng mình một cái, nhanh chóng lật chăn tìm chút ánh sáng, và hẳn cũng nên tìm một nơi nào đó cứng cáp để tôi có thể làm bài.

Lại nói tới đây, tôi thực sự rất mong được viết bút bi lên bài luận. Giới phù thủy có vẻ hứng thú với mấy món đồ lông chim cổ xưa, nhưng ở giới Muggle nền văn minh đã phát triển đến mức chúng tôi có thể thay bút lông ngỗng thành bút bi.

Bút bi dài dài, tròn tròn, viết không nhòe mực, lại mau khô. Giá như được dùng cái bút bi để viết bài...

...Tại sao lại không được?

Đầu tôi thoáng qua một ý nghĩ như vậy. Ừ đó, tại sao lại không được? Có ai cấm à? Đâu có.

...À há!

***

Khoảng 6 rưỡi sáng hôm sau, cô Marge đánh thức tôi dậy. Tôi dụi dụi mắt, tay chạm phải cái gì đó hơi mịn thì nhìn xuống, thành thử tôi thấy bài luận đêm qua tôi cặm cụi để viết.

-"Orange, cô vào nhé?"

-"Chờ....Chờ chút! Cháu đang thay quần!" Tôi vơ vội đống bài luận thành một nhúm, giấy là giấy da, sẽ không rách, sau đó nhét xuống dưới gầm giường. "Cô vào đi!"

Cô Marge mở cửa nhìn tôi, "Hôm nay cô có hẹn với bạn, cháu có muốn đi không?"

Tôi nhìn cô, "Bạn gì ạ?"

-"Một người bạn thời đại học. Cô ấy vừa mới đi du học Úc về, nên hai người bọn cô hẹn shopping một chút. Cháu có đi không?"

Tôi đảo mắt, vậy ra cái chân lí "Người nhà là nhất" của cô Marge cũng chỉ vỏn vẹn được 3 ngày.

-"Không cần đâu. Hôm nay cháu sẽ đi thăm thú London một chút."

-"Được! Đồ ăn sáng trong tủ lạnh, cháu chỉ cần hâm nóng thôi nhé!" Cô Marge hí hửng định đóng cửa, xong sực nhớ gì đó thì nhìn lại. "Cô đi đến chiều về thôi, cháu nhất định phải về trước đấy nhé!"

Tôi mỉm cười, "Cô đi vui vẻ." Dám cá cổ đi tới sáng mai.

Đợi tiếng đóng cửa dưới tầng vang lên, tôi lật chăn, lôi vội đống bài luận nhăn nhúm ở dưới gầm giường ra. Thật may là chưa bị rách, tôi thở phào, gấp gọn lại rồi nhét vào balo.

Lại nói, quả thực dùng bút bi khiến năng suất làm việc của tay lẫn não đều nhanh hơn bút lông. Tôi rất nhanh chỉ trong một tối đã xong được hết đống bài tập hè, mà lại có sẵn tư liệu trong đầu, tôi như cá gặp nước, đặt bút một lần là một trang giấy bay hết. Thế nên giờ có thể tự do mà sắm đồ cho niên học mới.

Tôi đánh răng đàng hoàng, thay quần áo, nhưng cũng tạm thời chưa đụng đến bộ đồng phục. Cái này mặc đi đường rất dễ bị chú ý, tôi nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng nhét vào balo.

Đồ ăn sáng mà cô Marge làm cho tôi là tất cả những gì có thể trộn trộn lại, mà theo cổ gọi hoa mỹ lên thì là "cơm trộn kiểu 5 châu." Tôi nhìn cái bát hỗn độn, thầm nhủ cái món này so với thuốc của bà Pomfrey chỉ có hơn chứ không thể kém.

Chẳng biết làm gì, tôi cũng không thể tự đầu độc bản thân, thế nên nhắm mắt nhắm mũi...đổ hết bát cơm vào bồn rửa mặt. Nhìn cái thứ chất lỏng tím đặc trộn vào nhau, đặc đến nỗi suýt kẹt ở lỗ thông thì mới dần dần trôi đi, tôi nuốt nước bọt.

Tôi phải quá may mắn mới không ăn cái món đấy.

"Phạch phạch"

Tôi nhìn về khung cửa sổ, có một con cú, "Cái gì đây? À quên, cảm ơn mày." Tôi xoa đầu nó, mà con cú vẫn đăm đăm nhìn tôi. Tôi nhìn nó, bất đắc dĩ lấy mấy đồng Knuts đặt vào cái bao, sau đó thì mới lấy lá thư đi kèm.

Con cú tham lam kia bỏ đi xong, tôi mới đọc lá thư.

-"Từ Hogwarts..."

Năm nay đến sớm hơn năm ngoái thì phải?

***

Từ chỗ cô Marge đến quán Cái Vạc Lủng thực ra khá gần, tôi đi có 1 con phố đã tới. Sau khi chắc chắn bản thân không bị ai để ý, tôi nhanh chóng khoác áo chùng Hogwarts lên, đi thẳng vào trong.

Ông chủ bán rượu tên Tom có vẻ soi tôi rất kĩ. Nhớ hồi đầu đến đây, ông ta dí hẳn cái bản mặt đó vào tôi và hỏi tôi là Dursley đúng không. Tôi nhìn ông ta, chẳng muốn chào hỏi thêm nữa, nhanh chóng lướt qua.

Lão Hagrid đã từng đưa tôi đến đây một lần, mà trí nhớ tôi lại khá tốt, thế nên lập tức có thể nhớ cách đi tới Hẻm Xéo. 

Gạch gạch xếp chồng lên, dạt sang hai bên, tôi chờ chúng dịch chuyển xong hoàn toàn mới bước vào.

Thời điểm này đã vào gần đầu niên học mới, Hẻm Xéo độ này cũng rất tấp nập. Tôi đi chen trong đám đông, cố gắng để đến tiệm sách Phú quý và Cơ hàn. Lại nói tiếp, thực sự người ở đây đông như muốn đè bẹp ruột tôi, tôi thở dốc, cảm giác suýt nữa là phòi hết lục phủ ngũ tạng ra khỏi rồi.

-"Thịt rồng có tí tẹo mà những 45 galleons! Giảm đi!"

-"Không bớt được nữa đâu."

Tôi lại càng đau đầu. Merlin, nó cứ như lúc mẹ tôi đi chợ buổi sáng vậy...

Đi qua đi lại, chen đến bẹp ruột trong đám đông, tôi cuối cùng cũng đến được tiệm sách. Cơ mà bất ngờ thay, trước tiệm sách là mái tóc vàng xoăn, bông xù như bị nhét vào máy giặt hàng ngày với 30 muỗng bột giặt.

Tôi nhìn một lát, chắc chắn là người quen mới gọi.

-"Hermione!"

Người trước mặt giật mình, xong quay lại.

-"Orange?!"

Tôi vẫy tay, "Hello! Trùng hợp ghê, bồ cũng đi mua sách vở à? À mà..." Tôi nhìn qua vai cô ấy. "Harry cũng đến được sao?"

Harry vui vẻ chạy đến chỗ tôi, "Orange! Ây da, thật sự cảm ơn vì đã gửi thư cho Ron! Nếu không thì---"

Tôi tiếp lời, "Thì giờ này cậu đáng lẽ nên chôn thân ở trong cái 'lồng chim'. Tớ đã bảo rồi, còn cậu thì cứ ngăn cản. Sao? Vậy Ron Weasley có thấy phiền không?"

Harry gãi đầu, "Có vẻ là...không."

-"Cậu ta đương nhiên không dám thấy phiền hà!" Tôi nhìn lên. "Hagrid, còn bác? Sao lại ở đây?"

Lão Hagrid hắng giọng, "Là bởi vì Harry bị lạc ở hẻm Knockturn!"

Hermione tròn mắt, "Cái hẻm chỉ toàn phù thủy hắc ám đó á?! Harry, sao bồ có thể dại như thế?!"

Harry xua tay, "Là mình không quen dùng bột Floo! Là do mình không quen thôi!"

Tôi xì một tiếng, chán nản quay người vào tiệm sách:

-"Vậy hai bồ cứ tình tứ tiếp ha, còn mình sẽ làm học sinh ngoan đi mua sách đây!" Tôi vẫy tay. "Bye bye Hagrid!"

Lão Hagrid chào lại rồi nhanh chóng biến mất. Còn Harry và Hermione thì rõ ràng đang lúng túng. Hai người họ xua tay liên hồi, biện minh lắp bắp, nào là "Tớ với cậu ấy không phải thế!" rồi lại " Không phải câu đó dành cho bồ sao?!".

Tôi hừm nhẹ, rồi chẳng muốn quan tâm, trực tiếp xoay lưng đi vào tiệm sách.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info