ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

194.

_Cam_142

Khi họ trở về kí túc đã là hơn 11 giờ đêm.

Orange thẫn thờ bước vào phòng mình, mùi thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào sống mũi nó. Orange nhăn mày, đưa tay xua qua xua lại để mùi phai bớt đi, nhìn vào nhóm 3 người đang ngồi trong phòng. Một người ngồi trên giường cô, hai người ngồi trên giường Emma Cowell, bao gồm cả chị ta.

-"Chị nên biết quy định của kí túc là cấm hút thuốc." Orange đóng cửa phòng lại, đi tới bàn ở gần cửa sổ để ném bớt đồ đạc của mình lên, đồng thời mở hé cửa ra một chút. "Và cái phòng này cũng không phải mình chị ở."

Emma rít một hơi, chị ta nhả ra một làn khói trắng dày đặc.

-"Ai khiến em quan tâm? Không thích thì đừng có về."

Orange thờ ơ liếc qua giường ngủ của mình.

-"Bảo bạn chị tránh khỏi giường em đi, Emma."

Emma bật cười, "Simon, nó bảo anh tránh kìa."

Anh chàng tên Simon, tuy anh ta không hút thuốc, nhưng đó là lúc này. Ở túi áo trước ngực anh ta có một bao thuốc, không cùng hãng với Andrew hay Theodore, đó là tất cả những gì Orange biết.

-"Không thể ngồi nhờ giường em một chút sao, Williams?"

Orange thở hắt, "Ít nhất hãy xin phép trước. Em cần sự tôn trọng tối thiểu."

-"Làm sao mà xin được hả?" Emma lại rít một hơi. "Em ra ngoài cả tối, em còn chẳng có điện thoại. Chẳng lẽ bọn này lùng sục cả nước Mỹ chỉ để kiếm em và xin phép cho ngồi lên giường của em?"

-"Có thể chứ, nếu chị là một người lịch sự." Orange nhún vai. "Chị tỏ tình thất bại với Theo sau đó ở đây hút thuốc? Thảm hại thật."

Emma chẳng buồn giấu sự ghét bỏ khi liếc sang Orange lần nữa. Chị dụi đầu thuốc xuống gạt tàn, quắc mắt sang chỗ Orange, hằn học và cau có khi vung tay quẳng đầu thuốc đã dập vào người cô.

-"Đừng có chế giễu chị, con nhóc." Emma gắt lên. "Em vẫn bé tuổi hơn chị, không ai dạy em là phải tôn trọng người lớn tuổi hơn hả?"

"Bất lịch sự thật..." Orange đưa tay phủi tàn thuốc dính trên vai áo mình, chán chường đảo mắt.

Cô cúi người nhặt mẩu thuốc rơi trên sàn và vứt nó vào gạt tàn trên ở đầu tủ bên cạnh. Chẳng việc gì phải tranh chấp với những người ngu xuẩn như vậy, và thậm chí là ảo tưởng về chính bản thân nữa. Orange quay người, tiến thẳng về phía cửa ra vào, chỉ đơn thuần buông một câu:

-"Làm ơn rời đi càng sớm càng tốt, ít nhất là trước khi em quay về." Orange liếc lại. "Còn không em sẽ gọi quản lý, và trách nhiệm khi đó thuộc về mọi người..."

Ánh mắt Orange đảo qua gạt tàn chất đầy mẩu thuốc lá, bật cười nói, "Chị nên đổ gạt tàn sớm đi, đổ vô bồn cầu và xả nước ấy, không thì quản lý sẽ có bằng chứng cực thuyết phục để tóm cổ chị, Emma ạ. Chỗ thuốc đó đủ để tống mọi người vô trại cải tạo 3, 4 lần. À quên, anh chị hơn 18 tuổi hết rồi mà nhở?" Cô nháy mắt. "Vậy thì vô tù là được rồi đó."

Chẳng cần đợi Emma gào thét tức tối lên, Orange đóng sập cửa lại và rời khỏi phòng.

Biết thế không về cho xong, cô thở hắt, suýt chút nữa đã theo thói quen dùng tay phải đỡ trán. Cơn đau nhói đột ngột từ bắp tay truyền lên khiến Orange vội vàng dừng động tác lại, chỉ để cô chậm chạp đổi sang đưa tay trái lên, mệt mỏi xoa đầu.

Orange đảo chân và đi dọc hành lang, đầu óc mông lung thẫn thờ. Mắt cô cứ nhìn chăm chăm về phía trước, không có tiêu cự rõ ràng, việc bản thân cứ mãi mơ hồ như vậy thậm chí bắt đầu khiến Orange bực bội với chính mình.

"Thành công như Jordan Belfort, nhưng đừng trở thành Jordan Belfort."

Bước chân của Orange dừng lại trước phòng sinh hoạt chung.

-"Theo." Orange gọi khẽ. "Rót tôi một cốc luôn."

Theodore nheo mắt, từ tốn nhấp môi vào vành cốc của cậu ta.

-"Đây là cà phê, không phải trà."

-"Cà phê cũng được." Orange nói. "Tôi vừa có một trận đại chiến với Emma."

-"Vậy thì tôi không nên đưa một cốc cà phê nóng cho cậu." Theodore nhếch môi. "Nhỡ đâu cậu nổi khùng lên ụp cái cốc vô người tôi thì sao?"

Orange nhìn chỗ cà phê thừa bị Theodore đổ vào chậu rửa bên cạnh, nhàm chán đảo mắt.

-"Andrew về rồi hả?"

-"Vừa về xong." Cậu ta gật đầu. "Anh ấy không say đâu. Đủ tỉnh táo để chửi chúng ta thêm một trận nữa đấy."

Orange tựa hông lên thành một cái ghế bành màu kem, khoanh tay trước ngực cùng lúc đánh mắt về phía Theodore.

-"Anh ấy đang nhắc khéo chúng ta. Andrew biết việc tôi từng dùng thuốc an thần hồi năm Ba, và cũng có thể anh ấy biết việc cậu hút thuốc." Cô thở hắt. "Hãy cẩn thận, tôi không nghĩ vượt qua giới hạn của Andrew là một điều hay. Anh ấy không bao giờ là một người đơn giản cả. Ảnh đáng sợ và bí hiểm, đôi khi anh ấy trông như sẵn sàng ném bùa vô bất cứ ai rớ chân qua cái vạch ngăn mà anh ấy đặt ra, đôi khi lại như một đứa nhóc con vô hại."

-"Chà..." Theodore khẽ cảm thán. "Như cậu đã nói, trực quan luôn dễ phán đoán hơn. Nhìn mặt Andrew đâu có giống một người đáng sợ đâu. Anh ấy trông thân thiện và đáng yêu với mọi người, chỉ nổi sùng với những ai thân quen với anh ấy."

-"Như chúng ta hả?"

-"Như chúng ta." Theodore mỉm cười, đi vòng qua chiếc ghế đối diện Orange để bước tới cửa ra vào. "Tôi về phòng đây. Ngủ ngon."

Orange lẩm bẩm, "Ngủ ngon."

Đáp lại cô là tiếng cánh cửa gỗ đóng sập.

Orange tiếp tục ngồi trong phòng sinh hoạt chung thêm 2 tiếng sau đó, dù cô biết đã đến giờ giới nghiêm từ 1 tiếng trước. Với một ít cà phê đen đã nguội được đựng trong cốc giấy đặt trên bàn, cùng cuốn "De humani corporis fabrica" bản tiếng Anh trên đùi. Khi Orange sắp đọc qua trang số 44 và đang chuẩn bị lật sang trang 45, cô quản lý ký túc bất chợt xông thẳng vào phòng, bên cạnh là bà Margaret.

Orange chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, ung dung gấp cuốn sách trên đùi lại trước khi đặt nó lên bàn. Không quá để tâm việc mình là người đang trốn giờ giới nghiêm khi điềm nhiên hỏi:

-"Sao hai người vội vàng thế ạ?" Cô nhăn mặt chút vì vị đắng của cà phê xộc vào khoang miệng, nhưng rất nhanh, Orange thản nhiên nhún vai. "Hiện giờ đã khá muộn rồi."

-"Bọn ta đi kiếm em, Williams. Ta có chuyện cần nói, đi theo ta."

Orange lặng lẽ quan sát cô quản lý và bà Margaret, trông họ như sắp chết tới nơi. Bà Margaret thì liên tục thở dốc, còn cô quản lý thì giận dữ và cáu gắt. Khi người quản lí nói chuyện với Orange, giọng cô ấy gằn mạnh, cảm tưởng như sắp sửa chửi vô mặt Orange bất kì lúc nào.

Orange không còn cách nào khác ngoài nghe theo lời họ. Cô nhỏm người dậy, bước sau người quản lý. Người cô ấy có mùi cay và mặn, Orange nghĩ thầm, chậm chạp lê chân vào căn phòng cuối hành lang.

Emma Cowell cùng 2 người bạn của chị ta ngồi trong đó, sợ hãi và co rúm. Bốn hộp thuốc lá trên bàn, hai đã xé bao, và hai còn nguyên. Andrew ngồi trước cái bàn gỗ hình chữ nhật duy nhất trong căn phòng, anh ngái ngủ, mái tóc bù xù, rõ ràng là vừa mới bị dựng đầu dậy một cách không tình nguyện.

Andrew liếc qua cô, khẽ gật đầu. Orange nhanh chóng đáp lại lời chào không lời của anh trước khi quản lý giật đầu 3 người kia, bực bội vỗ tay lên mặt bàn.

-"Lũ thực tập sinh của anh vi phạm luật mà tôi đưa ra! Chúng dám hút thuốc! Suýt chút nữa thì chúng nó đã gây ra hỏa hoạn nếu tôi không kịp phát hiện!"

Orange liếc qua Andrew, thầm nghĩ: "Anh cũng hút thuốc."

Andrew xua tay, "Không phải cuối cùng vẫn không có hỏa hoạn sao?"

Cô quản lý thét lên, "Không cần biết đã cháy hay không?! Chúng nó hút thuốc, như vậy là đã đủ để phá vỡ quy định của ký túc! Nhất là, anh Williams, nhìn cái này đi! Tổng cộng 4 bao thuốc cả thảy, đủ để tôi kiện các người!"

-"Tất cả bọn họ đều đã đủ 18, thế nên nếu họ có hút thật, đó cũng không phải phạm pháp." Andrew liếc qua bà Margaret, quan sát nét mặt như sắp tắc thở của bà khi ôm con gái mình. Emma Cowell run lẩy bẩy ngồi ôm mặt ở cái ghế trong góc phòng, cùng hai đồng phạm.

Anh tặc lưỡi, chửi chúng nó là một lũ ngu trong đầu. Không thể tin mới cách đây mấy tiếng anh còn khen Emma là người có tài, giờ thì cô ta chẳng khác nào một con ngu đối với anh, thậm chí là còn ngu hơn cả hai đứa em mà anh luôn cho là đần độn. Andrew không có thành kiến và cũng chẳng cấm bất kì ai hút thuốc, dù sao ngay cả bản thân anh cũng có hút. Đối với người trưởng thành, thuốc lá là sự giải thoát tuyệt vời, chỉ sau rượu. Hút không phải vấn đề, vấn đề là không được bị bắt.

Giờ thì nó thành trách nhiệm của anh, Andrew thở dài. Nếu anh không giải quyết được nó, mọi chuyện sẽ đến tai giám đốc, và giám đốc sẽ quở trách anh chứ không phải cái lũ ngu si kia.

Andrew bóp trán, mệt mỏi nói, "Cô biết đó, quản lý. Chưa chắc đó là do bọn họ hút thuốc."

Quản lý quắc mắt sang chỗ anh, "Tôi tìm thấy toàn bộ chỗ bao thuốc này trong phòng chúng nó! Anh tính nói là có tên rỗi hơi nào lẻn vô phòng chúng, sau đó đổ tội cho chúng bằng cách nhét chỗ thuốc này vào hả?!"

-"Có khi lắm, dù sao chúng ta cũng không có camera ở đây để kiểm chứng sự thật." Andrew nhún vai. "Trong công tác điều tra hình sự, mọi trường hợp đều có thể xảy ra, trừ phi có bằng chứng xác thực."

-"Anh muốn gì?!" Quản lý thét lên. "Anh muốn bao che cho lũ thực tập sinh phá luật này?!"

Emma Cowell lí nhí nói, "Em...em không hút thuốc...Đó là vu oan..."

-"Im mồm!" Quản lý nhấc điện thoại bàn lên, tức giận quay số. "Giờ tôi sẽ gọi cho cảnh sát! Lũ trốn tội các người không thoát được đâu! Tôi đã quản lý cái ký túc này gần 20 năm, không thể tin lại có một đám mặt dày như các người bước vào!"

Emma bật khóc, cùng hai đồng nghiệp của chị ta. Bọn họ hoảng hốt gào thét và cầu xin quản lý, bất chấp việc cô ta bắt đầu quá đà và phun ra những từ không nên vào mặt họ.

Orange khoanh tay, từ một góc quan sát xung quanh căn phòng. Bà Margaret khóc nức lên, cùng con gái cầu xin quản lý nhắm mắt bỏ qua cho họ. Bà ấy là một người lương thiện, nhưng con gái bà ta thì tệ hại và ngu dốt. Chị ta chết vì tự mãn, đơn giản vậy thôi.

Orange đã tính bỏ đi khi phát hiện mình chỉ bị lôi tới đây vô ích, nhưng Andrew kéo áo cô lại.

Orange nhìn anh, chán chường thở hắt.

-"Em biết vì sao anh lôi em tới đây, anh đúng là một con cáo chết tiệt."

-"Nếu em đã hiểu rõ thế, vậy từ giờ mọi lời của em sẽ quyết định tiền sinh hoạt tháng sau của em có đủ 100% không." Andrew mỉm cười nói nhỏ, chẳng thèm nhìn về phía Orange, vậy mà lời của ảnh vẫn đủ để đe dọa cô. Anh cao giọng, gọi:

-"Cô quản lý à." Andrew mỉm cười, hai ngón tay kẹp chặt gấu áo Orange. "Chúng ta không có bằng chứng, nhưng có nhân chứng. Cô bé này là bạn cùng phòng với quý cô Cowell, lời của con bé có thể xác nhận việc Cowell có hút thuốc hay không."

Quản lý trừng mắt, "Làm sao tôi biết được con bé có nói dối hay không hả?"

Orange khoanh tay, khẳng định chắc chắn, "Không đời nào em phải nói dối để bảo vệ chị ta. Chị ta gây sự với em mọi lúc, em không bảo vệ kẻ bất lịch sự với mình."

Emma Cowell ngập ngừng nhìn tới Orange, và đó là một cảm giác thỏa mãn.

Hiện giờ một lời của cô có thể khiến Emma rơi xuống hố đen, cũng có thể kéo chị ta thoát khỏi bờ vực tử thần. Orange cười nhạo mà không thèm che giấu, cô nhìn Emma, chế giễu và đùa cợt, như thể chị ta chỉ là một con bọ không hơn không kém trong mắt mình hiện giờ.

-"Chị ấy không hút." Orange mỉm cười. "Không phải họ hút thuốc đâu."

Cô quản lý nhăn mày, "Vậy thì chỗ thuốc lá này ở đâu?"

Orange nhìn họ, lạnh lẽo liếc qua Emma Cowell và gương mặt đầy nước của bà Margaret.

-"....Chà." Orange nói, thờ ơ và vô cảm, cảm thấy phần nào may mắn khi Emma đã nghe lời khuyên của nó: Đổ tàn thuốc vào bồn vệ sinh trước khi quản lý tới. "Đó là của em, chỗ thuốc lá đó. Em đã mua chúng."

-"Em hút thuốc?"

-"...." Orange lắc đầu. "Em không hút. Chú em thích đồ Mỹ, em mua chúng để làm quà cho ông ấy khi trở về Anh. Mấy hôm trước chị Emma cũng kể cho em là chị mua quà cho ba chị. Có lẽ chị ấy đã lấy nhầm quà giữa hai chúng em."

Quản lý trông như không tin lắm, tay cô mò tới ống nghe điện thoại, chần chừ nói, "Tôi vẫn sẽ gọi cảnh sát. Cách tốt nhất là kiểm tra nồng độ cotinine."

-"Không." Orange giữ tay cô quản lý lại. "Đụng tới pháp luật là điều mà chúng ta đều không muốn, thưa cô. Cảnh sát sẽ đến đây, và họ sẽ không chỉ kiểm tra mỗi nhóm 3 người họ, họ sẽ kiểm tra mọi người để đảm bảo không chỉ có một người phạm luật."

Cô chớp mắt, mỉm cười nhẹ khi thì thầm.

-"Cô chắc là cô vô tội chứ, quản lý?"

Mọi việc nhanh chóng kết thúc. Dù sao thì, Emma vẫn đã phạm luật và làm phiền tới cấp trên, Andrew nói sẽ đưa ra hình phạt thích đáng sau khi họ trở lại Anh. Có thể sẽ bị bãi bỏ tư cách thực tập sinh, mọi biện pháp đều có thể, nhưng Emma chẳng thể chối được. Chị ta đang là tù nhân, và tù nhân thì không có quyền lên tiếng.

Ba người họ phải ngồi lại phòng cấm túc cả đêm để viết tường trình, bà Margaret cũng ngồi lại để trông chừng con gái. Orange tính trở về phòng và nhanh chóng đánh một giấc ngắn trước khi trời trở sáng, nhưng cô bị Andrew chặn lại ở ngoài cửa phòng.

-"Sao em biết quản lý có hút thuốc?" Anh hỏi, vào thẳng chủ đề mà không vòng vo, đúng phong cách của Andrew.

Orange nhún vai, "Người cô ấy có mùi."

-"Trong đó có rất nhiều người cũng hút thuốc, sao em khẳng định chắc chắn đó là quản lý được?"

-"Không phải trong đó, ban nãy khi cô ấy ập đến phòng sinh hoạt kéo em đi cơ." Orange nói nhỏ. "Cô ấy hút cùng loại với... bạn em. Em nhớ mùi của nó."

-"Bạn em?" Andrew bật cười. "Các em đụng tới những thứ này quá sớm rồi."

-"Thành công như Jordan Belfort, nhưng đừng trở thành Jordan Belfort." Orange nhún vai, vỗ lên cánh tay Andrew hai cái khi đi lướt qua anh. "Ngủ ngon."

Andrew gật đầu, "Ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info