ZingTruyen.Asia

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

193.

_Cam_142

-"Hai con quỷ con." Andrew lẩm bẩm.

Theodore nói, cùng lúc với Orange, "Quỷ cái rắm." Rồi hai đứa nó bất ngờ nhìn nhau, ồ một tiếng. "Wao..."

Andrew bật cười, giọng anh hơi trầm hơn so với mọi khi. Bởi lẽ anh bắt đầu hơi say.

Andrew đã một mình uống gần nửa chai rượu vang trong bữa tối. Thứ nhất là vì anh đã có hai tuần bận rộn, phải chạy dọc chạy xuôi với cả chục lịch trình và các cuộc gặp gỡ để có thể sắp xếp các buổi học tốt nhất. Nếu nói không kiệt sức thì chắc chắn không phải con người nữa.

Thứ hai là vì cả Theodore và Orange đều không thể uống rượu. Hoặc đúng hơn, chúng nó chưa đủ tuổi để có thể công khai uống rượu.

-"Mấy em luôn là mấy con quỷ con thôi, hoặc mấy ông Kẹ đáng sợ nhất thế giới." Andrew nhấp một ngụm rượu. "Mấy đứa luôn có đủ trò để khiến anh phát điên, bất kể thời điểm hay tuổi tác."

Theodore nhún vai, chẳng buồn để ý lắm. Cậu cắt một miếng cá tuyết trên đĩa, chậm rãi đưa lên miệng.

-"Em ngoan mà Andrew." Cậu ta mỉm cười. "Em luôn rất ngoan. Em đã đến bác sĩ tâm lý để nghe tư vấn theo lời anh, dù em ghét cái chỗ đó chết đi được. Và em kể cho anh nghe hầu hết mọi chuyện trong đời em, anh kiểm soát mọi thứ của em Andrew ạ. Em chẳng thể nào hư được."

Orange bật cười, cô dùng dĩa đảo qua đảo lại mấy miếng thịt đã được cắt nhỏ trên đĩa, "Em cũng ngoan. Chẳng ai ngoan hơn em, kể cả Theo. Đúng không Theo?" Cô giễu cợt nháy mắt, hài lòng khi nhận lại một cái lườm cháy mặt từ Theodore. "Em luôn nghe lời anh mỗi lúc anh yêu cầu Andrew. Anh gọi một câu là em vẫy đuôi tới liền, hoặc khi anh gửi thư tới trường bắt em về nhà vì có việc khỉ gì đó mà có khi chả cần thiết lắm, em vẫn phải cắn răng tới xin giáo sư Mcgonagall dù cho em sợ cổ muốn chết."

Andrew nhướn mày, "Thế mà chúng mày vẫn có thể khiến anh phát điên được." Mắt anh hướng về Theodore, ý vị nói. "Một đứa thì nói điêu nói láo với anh, trốn mọi buổi hẹn với bác sĩ mà anh cất công đặt cho nó. Trông nó như thể sắp ngất xỉu tới nơi vì cứ tự áp lực mình, rồi khi mọi người khuyên răn nó, nó lại kêu là có thể kiểm soát được. Đúng không Theo? Anh nói đúng không?"

Theodore chẳng đáp lại gì, ngoại trừ mỉm cười nhẹ một cái, để yên cho Andrew độc thoại tiếp.

-"Còn một đứa..."

Anh nhìn sang Orange, lần này thì chẳng thèm úp mở về đối tượng.

-"Luôn hành xử như một con điên mất trí." Andrew nói sẵng. "Mày chẳng sợ hay nể nang ai cả, Orange. Mày trông như có thể hét vào mặt bất kì ai hoặc ném Avada vô mặt một người qua đường bất kì nếu mày muốn. Mày làm anh thót tim mỗi lần nhận được thư hoặc điện thoại gì đó từ sở cảnh sát hoặc từ trường mày."

Orange mỉa mai cười.

-"Em có ném Avada vô mặt người qua đường sao?"

-"Tính đến giờ thì chưa." Andrew nheo mắt. "Nhưng với mày thì dám lắm. Ai biết tương lai sẽ thế nào được."

Orange híp mắt, "Em ngoan lắm Andrew. Trừ phi anh đã ngủm củ tỏi hoặc đã quá già để còn sức chửi được em, em sẽ không làm gì quá phận hết." Cô giương đôi mắt to tròn ra, dáng vẻ trông ngây thơ vô tội cực kì. "Nói thật đấy. Em rất ngoan."

-"Đó không phải lời nên nói đâu." Theodore chống tay lên má, ánh mắt cậu ta giễu cợt nhìn Orange. "Nhất là từ một con ranh giả tạo như cậu."

-"Cậu thì không chắc? Thôi tỏ ra biết tuốt rồi hốc cá tuyết vào miệng đi." Orange cầm ly soda lên, kề tới môi. "Tôi đã học cách giả tạo từ cậu đấy."

Andrew lập tức cắt ngang, sợ rằng muộn hơn chút nữa hai đứa này sẽ lao vào khẩu chiến với nhau.

-"Được rồi, anh không đưa hai đứa tới đây chỉ để nghe hai đứa cãi vã về giả tạo với không." Anh nhún vai. "Nói chuyện nghiêm túc chút đi, giờ anh không cợt nhả nữa đâu."

Đuôi mắt Andrew bẩm sinh đã chếch lên trên, vậy nên khi anh híp mắt lại, nó khiến đôi mắt anh trở nên sắc bén hơn.

Cả hai đứa nhỏ đã cùng lúc rùng mình vì điều đó.

Theodore chỉnh lại tư thế ngồi, khi cậu đột nhiên hiểu rõ đây không còn là thời điểm để bày mấy trò đùa nhạt nhẽo nữa. Còn Orange thì thôi nghịch đồ ăn trên đĩa của mình. Cô buông dao dĩa xuống, thẳng lưng ngồi, chăm chú nhìn Andrew.

-"...Anh đã rất lo cho hai đứa." Andrew nhỏ giọng nói, nghe giống như anh đang thì thầm hơn. "Anh đã muốn nói chuyện nghiêm túc với cả hai em, nhưng hai đứa cứ trốn tránh suốt cả mấy ngày nghỉ hè. Orange thì nhốt rịt cái thân nó trong nhà, còn Theodore thì cứ la hét giữa đêm rồi tỉnh giấc, xong sẽ ngủ suốt cả sáng hôm sau."

Orange khẽ cúi đầu, "Đâu có... Em vẫn ra khỏi nhà mà..."

-"Nếu có việc, Orange." Andrew nhún vai. "Em đang ở tuổi trưởng thành, cái tuổi mà em cần giao tiếp và hòa nhập với xã hội, không phải là cố thủ trong nhà suốt cả ngày."

Theodore đã tính nói gì đó, nhưng lại thôi. Cậu đảo mắt chán chường sau một tiếng tặc lưỡi hơi to quá mức.

-"Cả em đấy Theo, đừng có làm như mình không liên quan." Andrew lắc nhẹ ly rượu trên bàn. "Anh hiểu là hai đứa vẫn chưa vượt qua cú sốc về cái chết của ngài Nott."

-"Em không hề." Theodore gằn giọng. "Ông ta chẳng ảnh hưởng gì tới em! Em vẫn ổn chán!"

-"Ông ấy gợi cho em nhớ về mẹ em." Andrew rít lên. "Anh biết rõ điều đó. Em lại nằm mơ về mẹ em mỗi tối, trong khi những giấc mơ đó vốn đã kết thúc từ khi em lên năm Hai. Em nằm mơ về chúng sau khi ngài Nott qua đời, thế nên anh có cơ sở để kết luận em đang không thể vượt qua cái chết của cha em."

-"Em nằm mơ về mẹ em không có nghĩa là nó liên quan tới Elias!" Theodore đập mạnh chiếc dĩa trên tay xuống bàn. Đầu dĩa va phải vành chiếc đĩa sứ, tiếng vang to, thu hút vài sự chú ý. "Để em yên với vấn đề của em!"

Orange đã phải lén đá chân cậu dưới gầm bàn khi Theodore gần như mất kiểm soát tới nơi.

Andrew lườm sang, "Anh đang muốn nói chuyện đàng hoàng với em."

Theodore liếc sang, "Không phải về mẹ em và Elias."

-"Nếu em đang gặp rắc rối với nó, em phải đối mặt. Trốn chui trốn lủi không phải cách." Andrew nghiêng đầu. "Tính cách em y hệt cái cách em nói chuyện. Vòng vo và né tránh, em luôn nói nước đôi thay vì tỏ rõ quan điểm của mình."

-"Rồi giờ chúng ta đang làm gì? Phán xét về việc em tệ thế nào hả?" Theodore tháo khăn ăn và dằn mạnh nó xuống mặt bàn. "Em đi trước đây, em sẽ tự bắt taxi về."

Andrew gằn giọng, "Ngồi xuống."

-"Em nói em sẽ v---"

-"Anh nói ngồi xuống!"

Một khoảng yên tĩnh sau đó.

Một vài ánh mắt trong nhà hàng đã dồn về phía họ. Orange đưa tay kéo ống tay áo Theodore, ra hiệu cậu nên ngồi xuống. Tính Andrew không dễ chịu gì khi anh nổi điên lên. Cô mấp máy môi, mắt không nhìn vào Theodore mà lại nhìn xung quanh nhà hàng.

-"Bình tĩnh Theo."

Andrew lẩm bẩm, "Anh không nói lần hai, Theo." Anh vuốt mặt. "Anh không muốn phát điên đâu, nhất là với hai đứa."

-"Đáng ra anh có thể phát điên thoải mái." Orange khẽ cười, nhìn vào Theodore đang ngoan ngoãn kéo ghế ngồi lại vị trí bên cạnh nó. "Nếu đây là nhà anh."

-"Em có biết vì sao anh không chọn nhà anh làm chỗ nói chuyện không?" Andrew nheo mắt, tự mình trả lời luôn câu hỏi. "Vì mấy đứa chẳng đời nào chịu đến. Mấy đứa sẽ đến, có khi lắm, nhưng chẳng lâu được. Chắc mấy đứa sẽ ngồi đó tầm 5 phút yên bình, và khi anh bắt đầu mở miệng nói về vấn đề của mấy đứa, mấy đứa sẽ chạy ngay tức khắc."

Orange gõ tay lên bàn.

-"Em không hề chạy..." Cô khựng lại một chút, khẳng định một cách yếu ớt. "Không hề."

Orange đã quên giữ bàn tay mình lại, nắm vào khăn trải bàn hoặc bất cứ thứ gì có thể, nhưng bầu không khí im ắng đã khiến cô quên mất điều đó. Tay cô cứ vân vê ở mang tai mãi, chẳng nói lên điều gì ngoại trừ việc chứng minh cái sự thật Orange đang nói xạo.

Cơn ác mộng về Elias Nott đã ám ảnh Orange gần nửa thời gian từ lúc nghỉ hè. Một cơn ác mộng quái quỷ, tới nỗi giấc ngủ của cô cũng bị gián đoạn. Orange ghét điều đó, nhưng cô quá sợ để có thể đối mặt lần nữa. Cái xác vô hồn đầy máu của Elias, đôi mắt trừng trừng mở lớn của ông, và một thảm cỏ xanh nhuốm đỏ.

....Chỉ tha thứ không thôi là chưa đủ...

Mỗi lần Orange muốn quên đi cảm giác tội lỗi trong người mình, dấu khắc trên tay lại nhói lên. Cơn đau khủng khiếp, quá khủng khiếp. Orange cắn môi, và giờ thì tay cô lại đau tiếp. Bất kì khi nào cô cử động tay phải, cơn đau lại truyền tới.

Mọi lúc, tất cả mọi lúc...

Nó nhắc cho Orange về lỗi lầm của mình mọi thời điểm...

Andrew chợt nói, giọng anh rất bé, suýt chút nữa Orange đã không nghe được.

-"Mấy đứa luôn trốn tránh vấn đề, còn anh thì phát điên vì cứ phải chạy theo để cố tóm mấy đứa lại..."

Họ lại im lặng.

Tệ thật...

-"Em ổn. Em chẳng có rắc rối gì hết." Theodore cứng đầu. "Để em yên nếu anh chỉ muốn phán xét em."

-"Anh không làm điều này vì anh quý mến mấy em và quá đỗi mong muốn giúp hai em giải quyết vấn đề, hay thậm chí là vì anh tốt bụng." Andrew lạnh nhạt nói. "Đơn giản là anh đang chịu trách nhiệm cho cuộc đời hai đứa, vì anh chẳng khác nào người giám hộ cho cả hai đứa bây giờ. Người lớn quá bận bịu để có thể giám sát hai em, và anh đang thay họ làm những điều họ không rảnh để làm. Chú em giao em cho anh, Theo. Còn em là em họ anh, Orange. Nếu cuộc đời hai đứa tan nát thì đó sẽ là lỗi của anh, và anh sẽ không để danh dự địa vị của mình giảm đi chỉ vì sự ngu xuẩn cố chấp của hai đứa."

Orange mỉm cười, "Em chấp nhận là em có vấn đề, Andrew."

Anh cười gằn, "Em? Thử nói xem, vấn đề của em là gì?"

-"Đó là em bị điên. Đúng không?" Cô chớp mắt. "Em là một con điên, vì tâm trí em cứ loạn cào cào từ sau khi em giết ngài Nott. Và vì sau khi em nhận ra em đã giết 2 mạng người cả thảy, có ai đó..." Orange ngân dài giọng, hướng mắt về phía Theodore. "Đã gọi em là một tên "sát nhân cao thượng". Em đã phát điên lên, và tâm trí em cũng rồ dại theo luôn. Đúng chứ Andrew?"

Andrew dừng ở khuôn mặt kiêu ngạo của Orange chưa đầy một phút, rồi anh thở hắt.

-"Một đứa thì cứng đầu, một đứa thì mất trí."

Orange bật cười, "Anh, anh biết vì sao em lại mất trí không?"

Andrew lừ mắt sang, "Orange, anh không đùa với----"

Cô cắt ngang, chẳng tìm thấy trong người tí tội lỗi nào khi thản nhiên nhún vai, đối đáp một cách kệch cỡm với anh trai mình.

-"Em đã chơi thuốc đó." Orange nói, dĩ nhiên là xạo, nhưng tỉnh bơ, tới nỗi cô không còn xoa mang tai luôn. "Quaaludes, Adderall, Xanax, Morphine...và, chắc là Heroin nữa? Làm sao? Anh tính tát em hả?"

Andrew chợt khựng lại, thật lâu anh im lặng và chẳng nói gì thêm nữa. Và nó khiến Orange hoang mang, cái cảm giác thỏa mãn khi nghĩ mình có thể bật lại Andrew chợt tan biến.

-"...Anh?"

Andrew nhìn lên, khiến Orange vô thức rùng mình một cái.

-"...Ờm, em xin lỗi. Em chỉ nói---"

-"Trước tiên." Anh cắt ngang, đưa một tay ra hiệu Orange ngừng nói tiếp. "Nếu có ngày anh phát hiện em dám chơi thuốc và hút cần sa, em sẽ được tống tiễn vô trại cải tạo ngay và luôn, hiểu chưa?"

Orange ồ lên, liếc sang Theodore, ẩn ý cười, "Em chỉ nói xạo thôi."

Theodore chặc lưỡi.

-"Anh biết em nói xạo." Andrew nhún vai. "Theo, ngẩng đầu lên. Thôi cái trò ủy mị ăn vạ như con nít vậy đi."

Người bị gọi tên Theodore Nott ngước mặt lên, chán nản gằn giọng, "Làm ơn Andrew, quá đủ với cái trò tư vấn tâm lý này rồi."

Orange bật cười, "Xem người nào diễn kịch như thể sắp tử hẹo tới nơi kìa."

Theodore liếc sang, "Để tôi yên. Cậu đâu có bị tra tấn bởi Andrew hả?"

-"Bởi vì tôi đã thừa nhận rắc rối của mình, hiểu chưa? Cậu nhát cáy và hèn hạ, thế nên cậu mới bị anh ấy chửi cho một vố." Orange cười gằn. "Đáng đời cậu lắm, đồ thỏ đế."

Theodore suýt chút nữa đã lao lên tóm cổ áo Orange, nhưng Andrew kéo cậu lại kịp. Anh dùng một tay giữ mũ áo của Theodore, chỉ bằng một cái quắc mắt để khiến cậu ta yên tĩnh ngồi lại vào chỗ.

Sau đó, Andrew chỉnh ghế ngồi của mình. Anh tựa lưng ra sau, chân vắt chữ ngũ, còn tay thì mò vào túi áo, lấy ra bao thuốc lá cùng bật lửa.

-"Chúng ta đang ở Mỹ."

-"Anh nói câu này hai lần rồi." Orange thở hắt. "Bọn em biết bọn em đang ở đâu. Bọn em đâu có chơi thuốc thiệt, đầu óc bọn em vẫn tỉnh lắm."

Andrew liếc qua Orange, chẳng để tâm tới lời mỉa mai cà khịa ngu ngốc của cô.

-Mấy đứa..." Anh châm lửa, rít một hơi dài. May là nhà hàng cho phép hút thuốc. "Có biết Jordan Belfort không?"

Nhận lại đáp án là hai cái lắc đầu.

Andrew nhả ra một làn khói, ánh mắt mịt mờ, chậm rãi nói:

-"Jordan Ross Belfort, tay môi giới chứng khoán bậc nhất của Mỹ." Anh mỉm cười. "Tay lừa đảo hạng nhất."

-"Em tưởng nó phải là Arsene Lupin?" Theodore cầm ly nước lên. "Tay đạo chích hạng nhất?"

-"Lupin ở nước nào?"

Cậu ta giả bộ ngây thơ, "Chắc hông phải Anh nhỉ? Hay là Ý ta? Mà có khi là Đức? Ừmmm, em đoán là..." Andrew khó chịu quắc mắt sang, chỉ có thế mới khiến Theodore thôi bỡn cợt. "Pháp, đương nhiên rồi ~"

-"Còn chúng ta?" Andrew hừ một tiếng, đồng thời nhướn mày. "Chúng ta đang ở Mỹ, cách hơn 5,000 cây số từ New York cho tới Paris, và giờ em muốn học đòi Arsene Lupin đi ăn trộm hả?"

Theodore đã im mồm ngay tức khắc, dù cậu ta vẫn mỉm cười.

"Cáo già như mọi khi, cá chắc cậu ta chỉ muốn chọc tức Andrew thôi." Orange đảo mắt, quyết định tập trung vào cốc soda để bản thân im mồm lại giống Theodore.

-"Anh nói Jordan Belfort, ông ta bắt đầu sự nghiệp như một tên môi giới quèn tại một công ty tên L.F.Rothschild, và sau khi công ty phá sản, ông ta thất nghiệp. Jordan lập nên công ty riêng của mình, rồi ông ta kiếm cả tỷ đô." Andrew nghiêng đầu. "Mấy đứa nghĩ bí kíp của ông ta là gì?"

Orange nhún vai, "Nếu em mà biết thì em đã trở thành tỷ phú rồi." Và nhận được cái đồng tình từ Theodore, dù thay cho câu của Orange, cậu ta lại nói:

-"Em giàu đủ rồi, không cần bí kíp nữa."

-"Trả lời đi, anh sẽ phát điên tiếp nếu mấy đứa cứ thích trả treo đấy." Andrew miết ngón tay lên miệng ly rượu vang, những tiếng rin rít phát ra khó chịu khủng khiếp. Orange đã phải nhăn mày và bịt tai mình lại, để mặc Theodore tự đối phó với Andrew.

-""Arsene Lupin" của Mỹ hả?" Theodore chép miệng. "Chắc ổng đi lừa đảo."

-"Ờ, đúng rồi đó. Ông ta lừa đảo. Cả trăm triệu, cả tỷ, hoặc hàng ngàn tỷ đô." Andrew kéo một cái đĩa gần đó lại để làm gạt tàn, trước khi anh rít thêm một hơi dài nữa. "Ông ta lừa đảo, bán cổ phiếu giá rẻ và lừa đảo những người đầu tư qua việc bán chứng khoán. Vậy câu hỏi thứ hai đây."

Anh cười, nụ cười chẳng mang ý nào tốt đẹp.

-"Mấy đứa có hiểu cái anh vừa nói không? Lừa đảo qua bán cổ phiếu và đầu tư chứng khoán. Có hiểu không?"

Lần này thì không hiểu thật...

Theodore không hiểu rõ hai từ "cổ phiếu" và "chứng khoán", trong thế giới phù thủy, những phương thức vận hành kinh tế như thế này là quá mới. Orange cũng chẳng hiểu, dẫu cô là dân Muggle. Cô hiểu định nghĩa của hai từ đó, nhưng điều đó không đồng nghĩa là Orange hiểu về cách chúng hoạt động.

-"Chứng khoán là những con số, Andrew." Orange thở hắt. "Chúng cứ thay đổi suốt. Từ số thập phân cho tới số vô tỉ và thậm chí là số Pi. Cái biểu đồ của nó thì ngoằn ngoèo uốn éo, đủ các loại hình dạng. Chỉ nhìn vào chúng cũng khiến em phát điên, làm sao em có thể làm việc với chúng cơ chứ?"

-"Đó là điểm trọng tâm anh muốn nói. Cả hai đứa, tập trung nghe này."

Andrew gõ nhẹ tay lên bàn, buộc cả Theodore lẫn Orange phải nhìn về mình.

-"Các em được quyền có rắc rối, bởi chỉ có gặp rắc rối mới có nghĩa các em đang lớn. Không ai trưởng thành mà không gặp khó khăn cả. Ai cũng phải có vấn đề, mọi loại vấn đề. Nhưng trọng tâm là gì?" Andrew nói. "Các em phải có giải pháp. Một vấn đề thì luôn có lời giải, và nếu đó là vấn đề của bản thân em, tìm giải pháp cho nó sẽ là việc của các em."

-"Thế nếu không có thì sao?" Orange hỏi. "Nếu bọn em không tìm được giải pháp?"

-"Chết, thế thôi." Anh thờ ơ nhún vai. "Em sẽ không kiếm được tiền và sẽ chết vì đói, hoặc lăn lộn ngoài đường qua ngày để ăn xin, bám vào những đồng tiền bố thí từ người qua đường. Hiểu chưa?"

Andrew hất mặt, nhận được cái gật đầu ngu ngơ từ hai đứa đối diện, nhưng anh mặc xác chúng nó mà hỏi tiếp, " Vậy, làm thế nào để luôn có giải pháp?"

Anh nói tiếp, không để cho bất kì ai chen vào, "Các em phải học. Luôn phải học."

.......?

....Dông dài từ nãy tới giờ chỉ là để khuyên chăm chỉ học hành hơn á?

Orange mỉm cười, và cả Theodore cũng cười.

-"Điểm của em toàn O."

-"Không được như cậu ta, nhưng em được gần như O. Một con A và hai con E."

-"Đừng có biến tấu lời anh thành trò hề." Andrew thờ ơ hất tay đi. "Lấy ví dụ luôn, Jordan Belfort. Về cuộc đời của một môi giới chứng khoán như ông ta. Ông ta thành công---"

-"Bằng cách lừa đảo." Theodore nhún vai. "Vậy nên về sau em sẽ đi lừa đảo để kiếm sống hả?"

Andrew liếc cậu ta, "Em sẽ được tống vô tù và có cái kết như Jordan Belfort nếu em làm thế. 22 tháng và trả 110,4 triệu $ số tiền ông ta đã lừa đảo."

Anh ném tàn thuốc lên bàn.

-"Nhưng, anh không có ý nói cuộc đời của ông ta thất bại. Để có thể lừa đảo được cả tỷ đô thì ông ta phải là một kẻ thông minh, một tên cáo già, và một tên cực khốn nạn." Andrew nói. "Tất cả những gì anh muốn nói với hai đứa. Orange, Theodore."

Hai đôi mắt khác màu hướng tới Andrew, chăm chú.

Anh bật cười, "Cuộc sống, nó giống như một thị trường chứng khoán. Nó lên, xuống, xoay vòng và rất nhiều thứ. Rất nhiều những biến cố và chúng ta, những người đầu tư, chúng ta không thể nào đoán được trước những vật thể kì dị ảnh hưởng tới lợi nhuận của chúng ta được. Và đó là lí do, các em phải học. Học rất nhiều, vô số thứ, nhiều tới nỗi em có thể chết vì nó."

-"Tới mức đó sao?" Orange không kiềm được bản thân phụt cười. "Đến nỗi chết ạ?"

-"Chà, có thể không đến mức đó, nhưng còn tệ hơn cả chết." Andrew bảo. "Các em thậm chí có một ngày sẽ phải xài, anh chẳng biết, mấy cái Orange nói ấy. Cocaine, Heroin, Quaaludes, Xanax, Adderall, thứ nhẹ nhất có thể là, đây." Anh giơ tàn thuốc trên bàn lên. "Thuốc lá. Hoặc tệ hơn chút..." Andrew nhìn tới Theodore. "Chơi gái, dục vọng."

Theodore khẽ liếc mắt sang hướng khác, tránh nhìn vào ánh mắt của Andrew. Có thể cậu ta thấy tội lỗi hoặc chột dạ, hoặc chỉ đơn thuần là thấy đụng chạm tới bản thân và như mọi khi, cậu ta lại bỏ chạy như một thằng hèn.

-"Dĩ nhiên, nếu không thì tốt, nhưng nếu có một ngày các em dấn thân vào chúng, tuyệt đối không được quên, rằng các em luôn phải học. Chỉ có học mới có thể giúp em tiến lên trước. Chỉ khi em học và có đủ kiến thức, em mới có thể xử lí tất tần tật những biến cố tác động tới cuộc chơi của em. Hiểu chứ hai bạn nhỏ? Học và học, đó là mọi thứ, đó là thứ mà cả đời hai em phải làm."

-"Andrew?" Orange cười gượng. "...Chuyện đi...hơi xa rồi...."

-"Để anh nói nốt." Anh gằn giọng. "Bất kể các em có thể là, dùng ma túy, dùng thuốc phiện, hãy nhớ cho anh, đó chỉ là một thứ giúp đỡ em. Mấy em phải có giới hạn, và bất cứ khi nào muốn, các em đều có thể dừng được. Đừng sa đọa vào nó, đó là "nghiện", và em không thể để bản thân bị "nghiện" bởi bất cứ thứ gì. Tình yêu, tình thân, thuốc, công việc, và mọi thứ."

Anh nhấn mạnh, cực kì nhấn mạnh, bảo, "Phải luôn là người chủ động."

-"....Andrew..."

-"Một chuyện cuối." Andrew cầm chai vang, lắc nhẹ một chút trước khi rót ra chiếc ly đã cạn ở cạnh tay anh ấy. "Thành công như Jordan Belfort, nhưng đừng trở thành như Jordan Belfort."

Anh đưa ly rượu lên, mỉm cười, "Cạn ly."

-"Và dĩ nhiên." Andrew lạnh nhạt nói, úp ngược ly rượu rỗng xuống bàn. "Nếu để anh phát hiện mấy em trở thành con nghiện, anh sẽ tống cổ cả hai đứa vô trại cải tạo. Ngay lập tức."

***

P/s: Tình tiết Jordan Belfort xuất hiện sớm, đừng để ý nha ;-; Cảm ơn mọi người nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia