ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

189.

_Cam_142

-"Tên?" Cảnh sát lấy lời khai cầm bút lên, trước mặt anh ta giữ một tờ điền thông tin của nhân chứng.

Cô nhún vai, "Orange."

-"Họ? Và địa chỉ nhà cháu."

-"Williams. Tên đầy đủ là Orange Williams." Orange bắt chéo chân, hướng mắt lên đồng hồ treo tường ở bức tường bên phải. "Nhà cháu ở gần St John's Wood, trong một tiểu khu."

Cảnh sát trực ban ngồi trước mặt ghi chép thông tin cá nhân xuống tờ khai.

-"Được rồi....Cháu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

-"Hết tháng 8 này thì sẽ tròn 15." Orange thở hắt, tay đảo cây bút bi trước mặt một cách ngẫu hứng trong khi để bản thân ngồi tựa vào cái ghế lót da màu xanh tạm bợ trong phòng lấy lời khai.

Một cuộc trò chuyện tẻ nhạt, nhưng Orange đã kìm được bản thân đảo mắt lần thứ 4 trong cuộc hỏi cung chưa tới 5 phút này.

Cảnh sát ghi chép nốt thông tin vào tờ khai, tiếp tục đưa ra yêu cầu, "Đọc số điện thoại của ba mẹ cháu đi."

Chắc là do mình chưa đủ 18. Orange chép miệng:

-"Chết rồi. Cháu mồ côi."

Bàn tay đang viết đều đặn trên giấy của vị cảnh sát ngừng lại một khắc ngắn, nhưng rất nhanh khi anh ta quay trở lại tốc độ viết bình thường. Giọng viên cảnh sát đều đều và vô cảm, Orange tự hỏi đây có nên là thái độ trực quan của một người bảo vệ công lý không, khi mà họ vừa nghe chuyện một đứa nhỏ mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Chà, xã hội mà. Orange nhún vai, bày ra biểu cảm hiển nhiên.

-"Vậy đọc số người giám hộ của cháu đi."

Cô nghĩ một lát, đọc số của Andrew.

Viên cảnh sát ghi vào tờ thông tin trước khi đưa cho cấp dưới của anh ta, "Gọi cho số điện thoại này. Giải thích tình hình cụ thể, rồi bảo người đó đến đây."

Orange kiên nhẫn ngồi chờ bọn họ hoàn thành những thủ tục cần thiết, cô tựa lưng vào ghế, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, rồi thầm rủa cái vận mệnh xui xẻo của bản thân. Đáng ra lúc lên xe buýt cô nên chọn một chỗ ngồi xa hơn, không gần cái tên tự tử xúi quẩy lúc nãy. Orange chẳng thích đến sở cảnh sát tí nào, bầu không khí hình sự ở đây khiến cô thấy bực bội.

Giờ thì Orange thành nhân chứng cho một vụ tự tử. Chuyện này thật vô nghĩa, cô nhủ thầm, rõ ràng là tự tử thì cần gì lấy lời khai. Đây cũng chẳng phải là tiểu thuyết trinh thám, một vụ tự tử rõ rành rành không thể vô cớ trở thành một vụ giết người được.

Viên cảnh sát bật một cuộn băng ghi âm và để xuống bàn.

-"Giờ sẽ bắt đầu lấy lời khai. Cháu không phiền nếu chú ghi âm cuộc nói chuyện này chứ?" Anh ta hỏi. "Nó là một thủ tục bắt buộc."

"Vậy cần gì phải hỏi ý kiến của tôi nếu nó là bắt buộc chứ?" Orange giễu cợt nhìn cuộn băng đang chạy, giấu biến mọi suy nghĩ xuống bụng bằng một nụ cười mỉm.

-"Không sao ạ."

-"Rất cảm ơn sự hợp tác của cháu." Viên cảnh sát nói. "So với một cô bé ở độ tuổi 15, cháu có vẻ hơi bình tĩnh quá mức sau khi chứng kiến tận mắt một vụ án mạng nhỉ?"

"Tôi còn từng tự tay giết người 2 lần rồi, một vụ tự tử thông thường chẳng có gì ghê gớm hết." Orange nhún vai, nhưng dĩ nhiên, đó là những gì nên nghĩ trong đầu hơn là nói ra ngoài. Cô nghịch lọn tóc bằng ngón trỏ, cố kiềm chế bàn tay lại để không phải đưa lên xoa mang tai - thói quen mỗi lần Orange định nói xạo hoặc che giấu điều gì đó.

-"Vâng. Dù cháu không chắc "án mạng" là từ phù hợp ở đây. Nó khá rõ là anh ta tự tử. Anh ta nhảy xuống khỏi tầng 2 của xe buýt trước mắt cháu. Tự anh ta nhảy."

-"Tuy không phải là điều hay ho gì, nhưng chú phải nói rằng..." Viên cảnh sát cười cười khi anh ta đan hai bàn tay lại với nhau, để cằm anh ta tựa lên đó. "Rất nhiều vụ án trông không hề đơn giản như bề ngoài của nó. Vậy nên, trước khi bộ phận kiểm tra lấy được đoạn ghi hình từ camera công cộng, chứng minh nạn nhân thật sự tự tử, mọi trường hợp đều có thể."

Orange nhướn mày, "Kể cả giết người?"

Viên cảnh sát gật đầu, "Kể cả giết người."

Orange Williams bật cười một tiếng khẽ trước khi đảo mắt, "Cháu không chắc nữa, nhưng vào thời điểm anh ta nhảy xuống xe buýt, chẳng có gì trông giống hung khí, hoặc có ai trông giống hung thủ như lời chú nói." Orange nhún vai. "Tất nhiên là không ai điều khiển anh ta cả, vì anh ta chả phải robot. À, trừ phi anh ta bị thôi miên trong não, cái đó thì chẳng ai đoán được."

-"Đó cũng sẽ là một trường hợp được cân nhắc." Viên cảnh sát cúi đầu, ghi chép gì đó trên tờ giấy. "Cháu có phỏng đoán gì về thời gian nạn nhân nhảy xuống không?"

-"Sau 8 giờ, đó là tất cả những gì cháu biết." Orange chép miệng. "Cháu rời khỏi nhà bạn gần 8 giờ tối, và đã lên xe vào đúng 8 giờ."

-"Cháu lên xe buýt từ đâu?"

-"Quảng trường Grimmauld. Ở đầu đường có một bến xe công cộng." Orange thở nhẹ một cái, tim đập dữ dội vì bầu khí có hơi quá mức nghiêm túc, điều này khiến cô thấy căng thẳng, đầu Orange cảm giác như sắp nổ tung tới nơi.

Viên cảnh sát lẩm nhẩm khi anh ta chăm chú ghi lại lời khai xuống tờ giấy.

-"Nạn nhân đã ở trên xe trước khi cháu lên sao?"

-"Vâng." Orange đáp nhẹ. "Anh ta ngồi ở phía sau xe, cách hàng ghế cuối 2 ghế."

Viên cảnh sát đã suy tư gì đó trước khi tiếp tục đưa bút viết. Anh ta gật đầu, giọng không nhịp điệu, anh ta nói với Orange mà chẳng thèm nhìn lên.

-"Cảm ơn sự hợp tác của cháu. Robert!" Viên cảnh sát gọi, một người khác, theo Orange biết thì tên là Robert, từ ngoài cửa tiến vào. Còn người cảnh sát lấy lời khai của cô ngẩng đầu lên, hất hàm với Robert. "Đã liên lạc với người giám hộ chưa?"

Robert gật đầu, "Anh ta nói đang có việc dở nên tầm 15 phút nữa mới có thể đến."

-"Tôi hiểu rồi. Gọi nhân chứng tiếp theo chuẩn bị vào đi." Viên cảnh sát quay lại, mỉm cười với Orange. Điệu cười xã giao và lạnh nhạt. "Cháu có thể nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh trong lúc chờ người giám hộ đến đón. Đó là họ hàng của cháu hả?"

-"Anh họ cháu." Orange đứng dậy, đẩy ghế lại vị trí cũ. "Chú đã vất vả rồi. Buổi tối tốt lành."

Viên cảnh sát chỉ gật đầu nhẹ với cô, nhưng Orange không thật sự để tâm. Cô tiến ra cửa và đi theo Robert sang phòng chờ bên cạnh ở sở cảnh sát, trước khi dành hẳn một quãng thời gian thênh thang buồn chán chỉ để chờ Andrew tới đón.

Orange Williams ngồi ở bàn chờ với một cốc trà vẫn còn khói đặt ở cạnh bắp tay, lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt cô mông lung mờ mịt, và đầu trống rỗng. Cô chỉ nghĩ được một thứ duy nhất ở hiện tại, trà hơi nhạt, đó là mọi thứ.

Sau 15 phút, Andrew cũng tới. Anh vẫn còn mặc áo blouse trắng đồng phục của bác sĩ, cổ vẫn đeo ống nghe và thậm chí còn chưa kịp rửa tay sát khuẩn trước khi đến đây. Andrew nhận được điện thoại từ sở cảnh sát ở giữa ca phẫu thuật của mình, cuộc điện thoại gấp tới mức Andrew nghĩ đó là chuyện gì khẩn cấp lắm. Anh thậm chí đã tưởng con em ngu ngốc của mình lại gây chuyện, như là đi đánh nhau với lũ du côn đầu đường xó chợ chẳng hạn.

Orange vẫn thản nhiên ngồi uống trà, mình mẩy bình an vô sự.

-"Chào buổi tối." Cô em quý hoá nói. "Anh tan làm rồi ạ?"

Andrew cố điều chỉnh lại hơi thở, "Anh cứ tưởng em đi đánh nhau với băng đảng côn đồ nào đó, thậm chí anh đã bỏ cả ca trực để chạy đến đây."

-"Chà, xin lỗi anh." Orange nhún vai. "Em tưởng họ phải giải thích kỹ càng sự việc khi gọi cho anh chứ?"

Andrew mệt mỏi xoay bả vai khi anh đồng thời lắc đầu, "Nếu thế thì tốt. Họ chỉ hỏi anh có phải giám hộ của một đứa tên là Orange Williams không. Anh bảo đúng, rồi họ bảo anh đến sở cảnh sát đón em về. Anh còn chưa kịp hỏi rõ đã cúp máy."

-"Có thể là do họ bận, nhưng trong trường hợp này, em vẫn sẽ nói đó thật là một cách làm thiếu chuyên nghiệp." Orange mỉm cười. "Dù sao thì anh cũng đã đến rồi. Đi về thôi."

Andrew ghé qua chỗ viên cảnh sát ban nãy lấy lời khai của Orange để thông báo, đồng thời ký vào giấy đảm bảo những lời khai của cô đều là sự thật. Orange cho rằng điều này thật vô dụng, chẳng có lý do gì để cô phải nói dối, thậm chí cô đã tính bỏ chạy khi ở trên xe buýt để tránh lằng nhằng, nhưng vẫn buộc bản thân phải ngồi lại chỉ vì không muốn bị nghi can là hung thủ cho một vụ tự tử.

Quả nhiên đêm đó, Orange không ngủ được. Đó còn chẳng phải là thiếu ngủ nữa, mà là không ngủ được.

Mỗi lần cô cố nhắm mắt, đầu cô lại lởn vởn khung cảnh cái chết cách đây chưa đầy 3 tiếng. Cái cách anh chàng ở trên xe buýt đứng lên và nhảy xuống như thể một con rối vô tri, cảm tưởng như anh ta không hề tự chủ trong hành động của mình.

"Nhưng đó không phải là thôi miên." Orange mở hờ mắt, đầu ngổn ngang cả tá suy nghĩ. "Cử chỉ của anh ta quá tự nhiên để có thể là thôi miên, nó phải là một cái gì đó lợi hại hơn."

...Như Bùa Độc Đoán chẳng hạn.

Orange nhắm mắt và cố lắc đầu nhẹ, rũ bỏ cái suy nghĩ tiêu cực đó ra khỏi người mình.

Cô hy vọng đó chỉ là do bản thân nghĩ quá lên. Nhưng giả như là thật, vậy chẳng tốt chút nào khi nghĩ tới trường hợp đội quân của Voldemort thật sự bắt đầu có động tĩnh tới dân Muggle.

...Quả nhiên về thăm nhà Dursley một chuyến không phải quyết định sai. Nhưng là sau khi từ Mỹ trở về.

Đến lúc đó đầu óc cô sẽ thông thoáng hơn, hoặc ít nhất là tính cô không dễ nổi quạu như hiện giờ nữa. Và chỉ hy vọng tới khi đó, Orange sẽ ngăn được bản thân hét thẳng vô mặt Petunia, trong trường hợp tình huống vượt quá mức kiểm soát.

***

Vào ngày đi Mỹ, Andrew đến đón Orange vào 7 rưỡi sáng. Cô đem theo một vali cỡ lớn cùng một balo đeo chéo mang theo bên người. Cả đoàn di chuyển bằng máy bay, sẽ mất hơn 7 tiếng nếu bay thẳng từ London tới Mỹ.

Orange dậy từ sớm vì đêm trước đó bị mất ngủ, cô soạn đồ đạc qua và thậm chí đã ngồi xem xong bản tin thời sự buổi sáng. Tivi đưa tin về vụ việc trên xe buýt tuần trước đã có kết quả điều tra cuối cùng. Phía cảnh sát kết luận đây chỉ là một vụ tự tử bình thường, không có khúc mắc và đặt dấu chấm hết cho vụ án. Đi kèm theo đó là một vài hình ảnh trích xuất từ camera công cộng.

Chất lượng ảnh không tốt, mờ và nhạt, thậm chí còn chẳng nhìn rõ được người qua đường là nam hay nữ, chứ đừng nói kết luận vụ án là giết người hay tự tử.

Orange uống nốt cốc trà và thầm đảo mắt. Đâu ai muốn mua việc vào người đâu mà, họ chỉ đang tìm cách trấn an dân chúng thôi. Thử nghĩ sẽ loạn cào cào tới mức nào nếu để dân chúng biết có một tên sát nhân chưa được bắt đang lẩn trốn trong xã hội chứ.

Gần 7 rưỡi, Orange đang ngồi xỏ giày ở trước thềm cửa thì Andrew gọi tới.

Vừa kịp lúc. Cô cẩn thận khóa cửa rồi mới bắt đầu kéo vali xuống.

Hàng xóm nhà bên, chị Rose, từ sau lần gặp đầu tiên thì tới giờ Orange vẫn chưa gặp lại chị lần nào. Dù sao cô cũng phải sống xa nhà gần 9 tháng trên tổng số 12 tháng trong 1 năm, để kết thân với hàng xóm cũng sẽ là vấn đề đây.

Orange chậm rãi kéo vali xuống cầu thang.

....Rose đứng ở trước cổng khu nhà, cạnh Andrew.

Hai người họ đang đối mắt nhìn nhau, nhìn chằm chằm, nếu nói đúng hơn. Rose có vẻ ngạc nhiên, nhưng trông chị ấy phấn khởi và hào hứng. Andrew cũng ngạc nhiên, nhưng anh ta trông khó xử hơn là vui mừng.

-"....Anh." Orange tròn mắt, gật đầu với Andrew rồi mới nhìn sang Rose. "Chị Rose, lâu không gặp. Chị quen anh ấy ạ?"

Rose sấn tới chỗ Orange, kích động hỏi cô, "Orange! Em quen Andrew hả?!"

-"Dạ..." Orange ngơ ngác gật đầu, ánh mắt nói rõ việc bản thân mông lung ra sao với tình huống hiện tại. "Anh ấy là anh họ em."

-"Cậu ấy là bạn học cùng khoa với chị! Là người mà chị kể cho em đó! Em nhớ chứ?!" Rose cuống tới mức nói lắp mấy chữ liền. "Là anh chàng! Cực giỏi! Cực kì giỏi! Vô cùng giỏi mà chị kể đó!"

Chẳng có kí ức gì cả...

Orange ồ mấy cái, gật gù như thể đã hiểu.

Andrew vội vàng chắn giữa hai người họ, "Được rồi, thế đủ rồi. Rose, cậu đi đâu thì đi đi. Bọn mình còn có việc."

Tâm trạng Rose tụt nhanh đi trông thấy khi Andrew tỏ rõ thái độ lạnh nhạt với chị. Orange quyết định đây chẳng phải chuyện của mình, cô quay người và kéo theo vali, sau khi báo với Andrew một tiếng:

-"Em ra xe cất đồ trước. Hai người cứ từ từ nói chuyện."

Andrew trợn ngược mắt một cách khoa trương, thể hiện sâu sắc anh đang khó chịu tới mức nào.

Orange vẫn ngơ ngác nhìn hai người một lúc lâu, cho tới khi cất được xong vali vào cốp xe thì cô vẫn cứ thắc mắc mãi, rằng quan hệ của hai người này là gì. Đầu Orange chẳng có một mảnh kí ức nào về Rose trong hội bạn của Andrew... À khoan, hình như có, mấy người bạn của anh ta từng nhắc tới một cô nàng tên Rose, và theo Orange nhớ mang máng, chị ấy thích Andrew.

Cô không kiềm được thốt lên một tiếng "wow" nhỏ trong cổ họng.

Orange đảo mắt, trùng hợp thế nào lại là hàng xóm của mình chứ. Có tới cả trăm nghìn người tên Rose trên cái nước Anh này, và chẳng thể tin được định mệnh lại trớ trêu tới mức đưa một người thích anh họ cô tới ngay cạnh nhà cô.

Orange mở cửa xe sau, tính leo lên trước, rồi chợt la hoảng lên.

Theodore!

-"Theo!" Orange gào lên, làm cho người đang ngồi trong xe cũng hoảng theo. "Sao?! Sao cậu lại ở đây?!"

Theodore Nott vẫn còn sửng sốt trước tiếng hét, nhưng chẳng lâu. Cậu cũng hét lên, rõ ràng là cũng không hiểu gì.

-"Tôi hỏi mới đúng! Sao cậu lại ở đây?!"

-"Cậu chứ!" Orange tròn mắt, dùng ngón tay để biểu thị số "2". "Tôi đi cùng Andrew mà! Bọn tôi sắp đến Mỹ 2 tuần!"

-"Tôi cũng đi cùng Andrew!" Theodore thốt lên. "Cũng đến....M...Mỹ...."

Bốn mắt nhìn nhau, và hai đứa nó hiểu ra: Mình bị chơi rồi.

Andrew trở ra chỉ để thấy cảnh Orange và Theodore đứng ở cạnh xe anh, bốn viên đạn trên mắt hai người sắc bén và nhọn hoắt, trông như chỉ chực chờ để bắn thủng qua tim anh một nhát.

-"Gì đây hai đứa?" Andrew thản nhiên như không, anh vòng qua đầu xe để đi sang khoang lái. "Vào xe ngồi đi."

Theodore xông tới, chặn cửa trước khi Andrew kịp mở, "Anh! Anh không nói với em là Orange sẽ đi cùng!"

Orange cũng biểu đạt tương tự, "Anh cũng không nói với em là Theo đi cùng!"

Andrew nhướn mày.

-"Tại sao?"

-"Tại sao cái gì?!" Theodore rít lên. "Anh phải báo trước cho bọn em một câu chứ!"

Andrew nhăn mặt, "Nhưng mấy đứa cần gì biết? Biết để làm gì? Chẳng lẽ nếu anh bảo trước với em là Orange đi thì em sẽ không đi nữa, còn nếu anh nói trước cho con bé là em đi thì con bé sẽ ở nhà hả?" Anh nhìn sang Orange. "Mà anh nói cho mày rồi còn gì?"

Orange hơ một tiếng, hoang mang tự chỉ vào mặt mình, "Em á? Lúc nào vậy?" Cô tròn mắt. "Em cam đoan là anh chưa từng kể cho em một từ nào về việc chuyến đi sẽ có Theo."

-"Anh có bảo. Anh kể là anh xin giám đốc thêm HAI suất." Andrew thản nhiên nói. "Em đâu thể nào một mình chiếm trọn cả hai suất đi hả Orange?"

Orange há hốc miệng, thế mà cũng tính? Nói úp úp mở mở như thế, lại còn vào lúc cô đang thiếu ngủ, bắt cô nhớ một chi tiết bé tẹo như vậy là bất khả thi.

-"Nhưng Andrew!" Theodore đã cạn ý để nói vào lúc này, song cậu vẫn gân cổ cãi tiếp. "Ít nhất thì em cũng muốn được lường trước, chứ không phải..." Cậu đánh mắt về phía Orange, ý vị nhỏ giọng đi. "Không phải đột nhiên đón tiếp... một vị khách không mời... như thế này...."

Orange lườm sang, "Nói ai là vị khách không mời đấy? Tôi được hỏi và mời đi đàng hoàng nhé."

-"Tôi cũng thế, nhưng cậu không cần khai với tôi. Vì tôi không quan tâm, ok?" Theodore trợn ngược mắt, thể hiện cậu chẳng quan tâm tí xíu nào tới thông tin Orange vừa nói. Thay vào đó, cậu quay lại đối mặt với Andrew, tiếp tục màn tranh cãi. "Vậy giờ sao hả Andrew?"

-"Sao cái gì?" Anh hỏi. "Bây giờ là em tránh ra để anh lên xe, vì chúng ta sắp muộn giờ rồi."

Theodore rút tay khỏi cửa xe một cách miễn cưỡng.

-"Nhưng mà...cậu ấy...."

-"Có vấn đề gì nếu anh rủ hai đứa đi du lịch cùng anh một chuyến đâu hả? Dù thực chất không hẳn là du lịch...." Andrew nhíu mày. "Nếu em cảm thấy không thoải mái, cứ bơ Orange đi là được."

Theodore khịt mũi không tự nhiên, giống một cách để cậu ta thể hiện gián tiếp sự bất mãn của mình.

Orange cũng thế, cô khoanh tay trước ngực và cố để không nhăn nhó với điều Andrew vừa nói. Bọn họ sắp đến Mỹ trong vòng 2 tuần, và nếu cứ phải tránh mặt Theodore và ngược lại, cậu cũng phải trốn tránh Orange mỗi lần hai người gặp nhau, kể cả khi họ cùng ở trong một đoàn đi du lịch (thực chất không phải du lịch mà là đi làm việc), điều đó chẳng dễ chịu gì cả.

Hai đứa nó cũng chẳng ghét nhau lắm, thậm chí là khá thân, nếu nói thật.

Orange thở hắt, rồi cô vỗ lên vai Theodore. Cái cách được tiếp xúc với cậu khiến Orange thấy thoải mái hơn, đến bản thân cô cũng không hiểu vì sao.

-"Bỏ đi Theo. Hai tuần kế chung sống hòa bình là được."

Theodore bĩu môi, "Tôi chỉ muốn...ít nhất ảnh cũng báo trước một tiếng thôi...."

Andrew thò đầu ra từ cửa sổ xe, "Nghe này hai bạn trẻ, biết vì sao anh gọi cả hai đứa đi cùng không?"

Hai đứa đồng loạt nhìn về phía Andrew, lắc đầu.

Anh thở dài.

-"Bởi vì cả hai đứa đều bị căng thẳng từ sau khi nghỉ hè. Đã hai tuần rồi, mắt Orange thì sưng lên và đen sì vì nó thiếu ngủ. Còn Theo, anh nghe chú em nói mỗi đêm em đều la hét rồi tỉnh giấc. Mắt em cũng đen như Orange, thậm chí là đen hơn. Anh đã xếp lịch để em đến gặp bác sĩ tâm lý ít nhất 2 buổi một tuần, nhưng rồi em trốn biệt tăm chỉ sau ngày đầu. Anh còn có thể làm gì ngoại trừ tống cả hai đứa tới Mỹ cùng anh hả?"

Theodore ngại ngùng cúi đầu khi Orange bắn ánh mắt ngạc nhiên sang phía cậu.

-"Cậu phải tới bác sĩ tâm lý hả?"

Theodore xua tay, "Đừng có nghe. Ảnh nói điêu đó."

Andrew nhún vai, "Anh chẳng việc gì phải nói điêu hết, em mới là đứa nói điêu. Khi anh hỏi em có nghe lời và thường xuyên tới gặp bác sĩ như anh đã hẹn không, em luôn nói là em đến đầy đủ."

Theodore làu bàu, trông trẻ con một cách lạ lẫm, tới nỗi Orange cảm thấy không quen với dáng vẻ hờn dỗi này của cậu ta.

-"Em ghét bác sĩ tâm lý. Họ cứ hỏi những câu kì lạ về em, họ làm như em là bệnh nhân tâm thần với đủ các thứ bệnh nan y khác trên người." Theodore hằn học hừ lạnh. "Họ chỉ thiếu một tờ giấy xác nhận em có vấn đề về não để tống em vô trại thương điên ngay thôi."

-"Họ sẽ không, nếu em không bị điên thật, hiểu chưa?" Andrew hất mặt. "Còn con này, Orange. Em cũng sẽ được đến gặp bác sĩ tâm lý, nếu sau cái chuyến đi này em vẫn còn thiếu ngủ lờ đờ mỗi ngày, để cho giáo viên ở trung tâm báo với anh là em lại có thêm một con F nữa. Em cứ cẩn thận đấy."

Orange rùng mình, "Đừng dọa em."

-"Anh không dọa, anh sẽ làm thật. Như Theo đấy thôi." Andrew quay người lại buồng lái và chỉnh gương chiếu hậu, trong khi tay anh ra dấu giục giã hai đứa. "Lên xe nhanh lên, mất thời gian quá."

Orange với Theodore đưa mắt nhìn nhau, sự bối rối thể hiện rõ trên mặt.

Rồi cả hai đồng thời thở hắt.

Theodore mở cửa xe, hất mặt với Orange.

-"Lên trước đi."

Orange vỗ vào vai Theodore lần nữa trước khi chui vào xe. Dấu khắc trên tay cô bớt đau mỗi lần chạm vào người cậu ta, và Orange nghĩ đây chẳng phải dấu hiệu gì tốt đẹp. Nếu cứ quá quen thuộc với liều thuốc giảm đau tức tốc này, sẽ có ngày tay cô đau tới mức chính Orange cũng không kiểm soát được bản thân mình nữa.

Nhưng không sao, Orange lẩm bẩm. Mình sẽ quen thôi, đau đớn một chút chẳng là gì cả. Chỉ cần không tiếp xúc với Theodore nữa, mọi thứ sẽ lại bình thường.

Sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi.

Orange lặp đi lặp lại những từ đó ở trong đầu.

"...Sẽ ổn thôi...Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com