ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

183.

_Cam_142

Tiếng xôn xao xung quanh và mùi đất...

Tôi cực kì đau đầu, sau đó cảm nhận được có người nắm tay mình, tôi càng nhíu mày hơn. Cảm giác bất an vồ vập xung quanh khiến tôi không nín nổi một tiếng rên rỉ, từ sau lưng chỉ có đau đớn truyền tới. Tôi cảm thấy được mọi thớ cơ trên người đều xoắn lại, rồi tay chân đột ngột bị bẻ ra sau, tôi choàng tỉnh luôn.

Ơ....

-"Theo..." Tôi thấy Thedore Nott đứng ở trước mặt mình, nhưng tay tôi lại bị bẻ ra sau. "Cậu...từ từ, cậu là thật đúng không đã?"

Theodore gằn giọng với người phía sau.

-"Nhẹ tay thôi. Đó là con gái của Violet Williams."

-"Bất kể là ai, chống lại Chúa tể thì chỉ có cái chết."

Tôi khó khăn quay đầu ra sau, đối diện với lưng là một người cao lớn. Dựa vào chất giọng trầm ổn vừa nãy của người đó, tôi đoán đó chắc chắn là một tên đực. Nhưng gã mặt mũi ra sao, đầu cua tai nheo thế nào, tôi nhìn không ra. Gã mặc chiếc áo đen trùm kín người, đầu cũng đội mũ, và thậm chí gã còn đeo mặt nạ.

Tôi nhìn chăm chăm vào biểu tượng trên ngực áo gã.

...Tử thần thực tử.

-"Nà---Yah!" Tôi vừa mở miệng đã bị vật xuống đất tiếp, gã áo đen giơ đũa phép lên, niệm một bùa:

-"Brachiabindo."

Tuyệt, tôi bị trói rồi. Tứ chi đều vô hiệu hóa.

Ít nhất thì gã không bịt mắt tôi hay cố trói chân tôi. Gã chỉ trói hai tay tôi ngoặt ra sau và để chân tôi được tự do. Tôi cố oằn nửa thân trên để lấy đà đứng dậy, hoặc chí ít là cố ngồi xổm và giữ được thăng bằng, dù bộ dáng tôi hẳn là khó coi lắm.

Theodore cuối cùng cũng giúp tôi. Cậu ta đỡ tôi đang lồm cồm bò trên đất dậy, nhỏ giọng thì thầm, "Khẽ một chút. Đừng kinh động bọn họ."

Cậu ta hất đầu ra sau, tôi cố nhìn lại.

....Có hai gã đứng canh chúng tôi.

Tôi cố giữ bình tĩnh hết mức, trong não bộ bắt đầu hoạt động, tư duy lại mọi chuyện xảy ra từ đầu tới giờ.

Trước tiên, tôi phát hiện Moody - giả - mạo ở trong trường. Chúng tôi có một trận giao chiến với nhau, tôi đã ném hắn ra khỏi cửa sổ và cố tẩu thoát để báo cho cụ Dumbledore. Rồi tôi gặp Theodore Nott, chúng tôi đụng ở cầu thang, tôi đã tấn công cậu ta vì nghi ngờ cậu ta chính là tên giả mạo biến thành.

Vấn đề là, mọi thứ đều đã diễn ra trong phạm vi Hogwarts. Còn giờ tôi đang ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào vậy?

Tôi nhìn được bầu trời, ít nhất tôi đang không bị giam ở trong một nơi khép kín. Đó là điều duy nhất mà tôi hiểu. Bao quanh tứ phía đều là cỏ và cây, phía xa có một ngọn đồi. Tôi thấy ở đỉnh đồi là một ngôi nhà nhỏ cũ kĩ. Và khi tôi cố tìm xung quanh, không có một dấu hiệu nào cho thấy Hogwarts ở gần đây cả.

Một nơi nào đó, không ở gần Hogwarts...

Tuyệt, nó không phải một địa điểm hiện trong trí nhớ của tôi! Tôi chửi thề một tiếng. Sau đó mới tập trung quan sát tới những điểm khác.

Có rất nhiều người, rất nhiều. Bọn họ đều mặc đồ đen và có đeo cùng biểu tượng ở ngực trái, mỗi người bọn họ đều đeo một chiếc mặt nạ, và đũa phép của họ chưa phút nào rời tay. Phía sau tôi và Theodore có tới hai tên đang canh giữ, dù hai gã chẳng nói gì, nhưng chính ra im lặng mới là đáng sợ. Tôi sẽ không biết nếu tôi đột nhiên giơ đũa phép lên thì sẽ bị hai gã bẻ tay, hay chỉ cần cử động cũng sẽ bị đánh một trận rồi.

Nói tới đây xong, tôi chợt hoảng loạn muốn lật tung quần áo để tìm xem. Đũa phép của tôi? Đũa phép của tôi đâu rồi!?

Tay bị trói, tôi chỉ có thể quay sang Theodore.

-"Này, đũa phép của tôi...."

Theodore làm dấu im lặng, thì thào nhỏ.

-"Cậu có biết cậu đã đụng độ ai không? Cậu là con nhỏ xui nhất tôi từng gặp, đồ dở." Cậu ta kéo tôi lùi về sau. "Đứng cách xa họ ra."

Tôi tròn mắt, "Cậu quen họ hả?"

-"......" Theodore mỉm cười, lắc đầu. "Không. Nhưng nhìn cũng biết đều là Tử thần thực tử. Cậu muốn dính dáng tới bọn chúng chắc?"

-"...."

Tôi quyết định bỏ mấy câu hỏi vô nghĩa đi. Tình hình hiện giờ có là con ngu cũng hiểu nó đang rất nguy cấp. Tôi chẳng thể nghĩ ra được cái lí nào thuyết phục hơn cho việc một đám Tử thần thực tử tập trung ở cùng một nơi, trừ phi bọn chúng sắp tổ chức một cuộc tấn công. Và hôm nay thì là lúc diễn ra bài thi cuối, vậy ra bọn chúng đã có kế hoạch. Bọn chúng đã cài tên Moody - giả - mạo vô Hogwarts chỉ để chờ cơ hội ngày hôm nay.

-"Theo." Tôi thì thầm. "Tôi ngất mấy tiếng rồi?"

Theodore nhìn xuống, nhưng cậu ta rất nhanh nhìn lên trước, cảnh giác nhỏ giọng, "Tầm nửa tiếng."

-"Vậy ai đã kéo tôi với cậu ra đây?"

Cậu ta hạ cằm thấp xuống.

-"....Barty Crouch."

-"Ông Crouch?" Tôi rít khẽ lên. "Cái quái gì cơ? Sao ổng lại kéo tôi ra đây? Không thể là ổng đâu, người kéo tôi ra là một Tử thần thực tử. A, nhưng phải công nhận tên đó rất giống ông Crouch..." Tôi sực nhớ tới diện mạo của tên giả trang, nghiến răng hừ một cái. "Chẳng lẽ là họ hàng của ông Crouch?"

Theodore lắc đầu.

-"Là con trai ông Crouch. Tôi không thể nhớ nhầm được. Anh ta chụp cùng ông già nhà tôi cả chục tấm ảnh khi họ còn là học sinh, tôi đã xem nó cả chục lần."

-"Con trai...?" Tôi nhíu mày. "Con trai ông Crouch đã chết trong Azkaban từ mấy năm trước rồi Theo."

-"Tôi biết, tôi cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng đó chắc chắn là anh Crouch. Có thể anh ta đã kiếm được cách nào đó để thoát ra khỏi Azkaban và ngụy trang cái chết của mình ngay trước mũi bọn Giám Ngục. Nhưng thôi, chẳng phải việc của chúng ta." Theodore đưa đầu nhìn xung quanh. "Cậu có biết chúng ta đang ở đâu không?"

Tôi ú ớ hả một cái, Theodore liền hỏi lại, "Cậu có biết đây là đâu không?"

-"...." Tôi lắc đầu.

Theodore thở hắt, "Tôi cũng không biết. Crouch độn thổ ném chúng ta tới đây, và hắn lại trở về trường sau đó, để mặc chúng ta ở đây với một đám Tử thần thực tử. Mọi chuyện là do cậu phát hiện thân phận của hắn, bọn chúng có ý định trừ khử cả cậu và tôi để đảm bảo kế hoạch được tiếp diễn ngon lành."

Cậu ta ảo não kết luận, "Chúng ta gặp rắc rối to rồi."

-"....Theo, cậu đừng mất bình tĩnh." Tôi lầm bầm bằng âm lượng nhỏ nhất. "Tử thần thực tử đang tụ họp và chúng ta đang đứng đây làm con tin cho chúng. Chúng ta phải báo cho cụ Dumbledore hoặc các giáo sư, trừ phi cậu sẵn sàng chiến đấu thì không còn cách nào để trốn hết. Nói tới đó, Theo đại ca, cậu có cầm đũa phép theo chứ?"

Theodore hừ một tiếng khẽ, "Cậu bắt cóc một phù thủy mà không tịch thu đũa phép của hắn hả?"

Tôi im lặng, tự mình hiểu là đủ rồi.

Theodore cười mỉa mai. Chúng tôi chợt nghe một tiếng nổ nhỏ từ phía xa.

-"...."

Ôi Chúa đây là điềm xấu, điềm rất xấu. Tôi hít thở không thông luôn.

-"Mọi thứ đã bắt đầu từ đầu năm. Từ trong trận Quidditch quốc tế có sự xuất hiện của dấu hiệu Đen, và giờ thì một lần nữa." Theodore lẩm bẩm. "Đoán xem, bọn họ tụ họp ở đây, chắc chắn chẳng có ý đồ gì tốt đẹp. Mọi thứ liên quan tới Chúa tể Voldermort luôn được bưng bít, nhưng hiện giờ thì đều sáng rõ. Rõ ràng bọn họ có âm mưu, đồ rằng đây là một kế hoạch lớn."

Tôi khó khăn cựa quậy hai cổ tay. Sợi dây thừng càng cử động lại càng thít chặt hơn, tôi nghiến răng trong đau đớn, cảm nhận vết hằn của sợi dây siết lên hai cổ tay của mình. Cuối cùng, tôi lực bất tòng tâm đầu hàng.

-"Tôi chẳng cảm thấy chuyện này sẽ đi tới đâu cả. Có hẳn hai tên đang đứng canh chúng ta ở phía sau, tôi muốn chạy mà không thể nữa." Tôi mệt mỏi thở hắt. "Điều gì đang diễn ra ở kia nhỉ?"

Theodore liếc ra sau lưng, một cách kín đáo nhất. Cậu ta chậm chạp lắc đầu, thốt ra một tiếng đầy tuyệt vọng.

-"....Đường cùng rồi."

Tôi dè chừng nhìn về phía xa, nơi đám Tử thần thực tử đang tập trung đông đúc.

Ở nơi xa nhất là Peter Pettigrew. Tôi không thể nào cười nổi luôn, tôi đã đoán sai. Hắn đã không kiếm cách trở về Hogwarts, hắn tìm cách đến nơi này, cái nơi mà tôi không rõ địa danh này để lẩn trốn. Hắn đúng là con chuột nhắt hèn hạ.

Tất cả những gì Peter làm là múa may xung quanh một cái vạc khổng lồ. Thi thoảng hắn ném thêm dăm ba cái dược liệu vô đó, những bước nhảy quái đản của hắn khiến tôi liên tưởng tới vô số các nghi thức kinh dị. Rồi trên đất là một loạt các hoa văn kì quái, có thể đó là một loại ma pháp, dẫu tôi chưa học tới phương thức vẽ hoa văn trên đất để xài bùa thì tôi vẫn có thể hiểu.

Tôi ghé sát tai Theodore, thì thầm, "Hắn đang thực hiện nghi thức gì hả?"

Theodore đưa mắt xuống, cậu ta chăm chăm nhìn vào hoa văn trên đất.

-"....Tôi nghĩ đó là một loại cấm thuật." Cậu ta thì thào. "Giống một loại nghi thức hồi sinh người chết."

Từ cái vạc chợt có tiếng thì thào, tôi nghe không rõ, cái vạc khổng lồ cách tôi quá xa. Tất cả những gì sau đó là Peter đứng bật dậy, với bản mặt cắt không còn giọt máu của hắn. Hắn thì thào, cầm chặt trên tay một con dao găm.

-"Thịt...của kẻ bầy tôi...Nguyện dâng cho Ngài..."

Một tiếng tõm đột ngột vang lên, khi cả hai chúng tôi đều chứng kiến toàn bộ khung cảnh.

Theodore rít một tiếng, "Buồn nôn!"

Tôi không dám tưởng tượng luôn. Chạy dọc sống lưng là một loại ghê tởm không thốt nên lời, cái loại khung cảnh máu me đau đớn tới như vậy. Tôi nguyền rủa chính đôi mắt mình, tại sao tôi lại nhìn được cơ chứ?

Dường như trong không khí cũng có mùi máu tanh....

Tôi cố nhắm mắt và trấn tĩnh bản thân bằng cách đọc Kinh Thánh. Tôi chẳng theo đạo đâu, nhưng hiện giờ chẳng có cách nào khác để có thể bình tĩnh hơn được. Tôi thấy ghê tởm những gì vừa diễn ra, và rất có thể tôi sẽ nôn ọe thêm lần nữa vì máu.

Tôi nói, chưa lúc nào tôi ghét máu tới vậy....

Lũ Tử thần thực tử đang nhốn nháo chợt tụ họp lại thành hàng. Bọn họ xếp hàng một cách cung kính ở hai bên, tạo ra một khoảng trống ở giữa, tôi chợt thấy trời nổi gió mạnh lên.

Đó là lúc Harry cùng anh Diggory đáp xuống. Trên tay họ cùng cầm cái Cúp vô địch giải Tam Pháp Thuật. Harry Potter? Đâm đầu vô một cái lò đầy Tử thần thực tử? Tôi không hiểu?!

Sao họ lại ở đây?!

-"Harry!" Tôi thét lên. "Harry! Sao cậu lại ở đây?!"

Cả đầu Harry vẫn còn chưa hồi tỉnh. Cậu ấy choáng váng lảo đảo, thân thể không vững, chưa kịp hiểu chuyện đã bị một tên Tử thần thực tử ấn mạnh xuống đất, yểm cùng một Bùa trói giống tôi.

Harry cố lắc đầu mạnh, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau.

-"Orange..."

Tôi bực mình hét, "Sao cậu lại ở đây?! Cậu muốn chết sao?! Sao lại bay đến đây làm gì?!"

Hary gào lại, "Tớ không biết! Mà cậu cũng thế! Sao cậu lại---Oái!"

Peter lao tới bịt miệng Harry, và một đám từ sau lao tới đè cậu ấy úp mặt xuống đất. Tôi còn chưa làm gì cũng bị khống chế cùng. Theodore Nott ở bên cạnh suýt chút nữa chảy máu mũi, cậu ta cắn môi và chửi thề một tiếng thiệt to. Tôi cũng tức điên lên được, bàn tay một tên khốn nào đó giữ chặt đầu tôi ấn xuống đất, tôi chỉ có thể bất lực cảm nhận cát xộc vô mắt mình.

-"....Chết...Chó chết..." Tôi cố ngửa cổ lên.

Peter giơ con dao lên. Gương mặt hắn bạc nhược và tái mét, hắn thể hiện xuất sắc khuôn mặt của một kẻ nhát gan. Nhưng hắn vẫn làm.

-"Máu...Máu của kẻ thù...lấy bằng sức mạnh..."

Hắn vung dao đâm xuyên qua ống quần Harry, mạnh và nhanh. Tôi chỉ có thể trợn tròn mắt, một mùi máu tanh lan trong không khí truyền tới khứu giác tôi. Tiếng hét của cậu ấy. Tôi thậm chí không thể hiểu bằng cách nào, sượt qua lớp da mặt tôi là một vệt máu dài.

Peter đem chỗ máu vừa lấy được đổ vào vạc.

Tôi vẫn bị khống chế, và cả Harry. Chân cậu ấy không ngừng đổ máu, tôi mường tượng trong đầu thật nhiều loại thảm cảnh. Từ nơi vết thương có thể tuôn trào ra, các mạch máu, các thớ cơ thịt, và các loại nội tạng.

Rồi cậu ấy sẽ chỉ còn lại các xác. Một cái xác rỗng không, vô biểu cảm, lạnh ngắt và chết ở một xó không ai biết.

Harry sẽ chết....

Tôi chợt thấy bản thân không kiềm được tiếng nức nở trong cổ họng.

-"Harry...." Tôi bật khóc. "Harry...Harry, yah...Harry ơi...."

-"Câm mồm vào!" Hai gã tử thần ở phía sau ấn chặt lên đầu tôi. "Ngài đến rồi....Ngài trở lại rồi..."

Hai bàn tay giam giữ tôi của gã tử thần run rẩy. Tôi nghe được sự phấn khích trong đó. Sự hào hứng tới nỗi tất cả bọn chúng đều buông tay ra và chạy xô tới gần cái vạc.

Tôi chật vật bò dậy từ dưới đất, cả mặt đầy cát và nước, lao tới chỗ Harry.

-"Harry! Harry, cậu ổn chứ?! Mẹ kiếp, nói gì đi! Đừng có im lặng vậy mà!" Tôi cố dùng chân đá cậu ấy mấy cái. "Cậu đừng chết! Cậu đừng có làm sao! Thôi mà Harry ơi..."

Tên khốn Peter, tôi không thể ngừng run tay được. Hắn ta muốn lấy máu thì đâm nhẹ thôi chứ, hắn cần quái gì phải rạch một vết to như vậy. Hắn là một con chó nhát gan hèn hạ, tôi nguyền rủa hắn!

Peter Pettigrew chết tiệt! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!

-"Orange..." Harry thở một hơi.

Tôi sửng sốt, "....Cậu...Cậu ổn chứ? Đừng nói..Mà không, đừng cử động. Cứ nói đi, ít nhất tớ biết cậu còn sống. Cậu thấy sao rồi?"

Harry lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.

-"Không. Trước tiên, sao cậu lại ở đây?" Cậu ấy rít lên. "Cậu đáng lẽ phải ở trong khán đài. Sao cậu lại ở đây hả?"

Tôi vội vàng giải thích, "Tớ sẽ kể sau. Cậu nói trước đi đã, chân cậu sao rồi? Nói đi."

-"...." Harry nói. "Cởi trói cho tớ đã."

Tôi hoảng mình, "T..Tớ không có đũa...Bọn chúng đã lấy đũa phép của tớ...."

-"Vậy xài đũa phép của tớ đi, nó ở gần chỗ anh Cedric..." Cậu ấy lầm bầm. "Đằng đó, dưới chân anh ấy."

Nhưng tôi đã không thể. Anh Diggory nằm quá xa, trước khi tôi kịp đi tới đó, có một loại mùi đậm đặc trong không khí kéo tới phổi tôi, tôi cảm nhận được sự cô đặc lại nơi cuống họng, một loại hormone ập tới não và tôi suýt chút nữa hét lên.

Cái vạc phát nổ, một loạt các tia sáng từ nó loé ra. Tôi thề đó là ánh sáng khó chịu nhất tôi từng gặp trong cả cuộc đời mình. Mọi thứ đều đen đúa hơn nhờ cái ánh sáng quỷ dị đó, rồi cái vạc tắt ngúm. Không có gì, mọi thứ đột nhiên biến mất hết.

Tôi siết hai bàn tay thành nắm đấm và cầu nguyện bằng cả linh hồn, rằng mẹ ơi, làm ơn cái vạc đó, nó hỏng hay cái khỉ gì đó rồi đi. Hỏng rồi và mọi thứ sẽ không có tiếp tục nữa. Bọn chúng sẽ không lấy máu Harry tiếp và Peter cũng khỏi phải chặt ngón tay. Làm ơn đi.

Chúa không đáp lại lời cầu nguyện của con người bao giờ.

Cái vạc phát nổ. Một làn khói trắng từ nó trở ra.

Tôi thấy từ sau lớp khói là một người đàn ông. Gã cao lớn, rất cao. Và gã cũng đáng sợ. Gã đầy xương xẩu, cả người trắng toát. Cả người gã đều toát lên một khí chất át người.

Theodore Nott ho khan một tiếng, tôi với Harry theo quán tính nhìn sang.

Cậu ta cúi gập người trên đất, nôn ra một ít nước bọt.

Tôi lo lắng hỏi.

-"Theo....Cậu ổn chứ?"

Theodore gật đầu.

Gã đàn ông xương xẩu kia đứng ở giữa đám Tử thần thực tử. Gã đưa tay, dùng cái giọng lạnh tóc gáy ra lệnh, "Khoác áo cho ta."

Peter lượm những cái áo choàng đen đến cho chủ hắn. Cái bộ dáng cụp đuôi của hắn lần nào cũng khiến tôi thấy ngứa mắt, lúc nào cũng thế. Tôi chỉ ước tôi sẽ có thể lao tới đó đánh hắn thêm một trận nữa.

Chết tiệt, làm sao để cởi trói đây...

Lớp sương tan đi.

Một gã đàn ông cao lớn nhưng gầy gò. Một kẻ dị hợm quái thai. Một kẻ với cái mũi bẹt và một cái đầu trọc lóc. Gã săm soi thân xác gã, những ngón tay như nhện khiến tôi ớn lạnh. Và cả cái nhìn sắc bén của hắn khi hắn đưa mắt lên nhìn cả 4 người bọn tôi. Harry, tôi, Theodore và anh Diggory.

-"Chúa tể."

Một đám Tử thần thực tử đi tới. Phủ phục trước gã mũi bẹt. Chúng hôn lên từng lớp áo chùng của gã, mọi hành động đều có sự cung kính trân trọng, nhưng phần nhiều là sự sợ hãi.

Vậy...

-"Ta mừng vì các ngươi vẫn đến đây. Mười ba năm, ôi, mười ba năm rồi." Gã giơ tay. "Ta nhớ cái cảm giác này. Violet của ta đâu? Violet Williams, tử thần của ta, kẻ bề tôi tuyệt nhất của ta! Đến đây Williams! Williams!"

Tôi rùng mình, chỉ trong thoáng chốc liền có một lượng hormone chạy khắp người tôi.

Theodore ấn đầu tôi xuống, "Cậu không được ngẩng lên."

Gã mũi bẹt cũng chẳng chú ý bọn tôi lắm.

Một kẻ nào đó tâu lên, "Thưa ngài, Williams đã chết rồi thưa ngài. Cô ả chết từ 13 năm trước. Ngay trước khi ngài đến...nhà Potter, cô ta suýt bị tống vô Azkaban, nhưng trước đó thì biến mất."

-"Đúng, Violet đã suýt bị tống vô Azkaban! Ta đã thả cô ta ra trước khi cô ta bị tống vô đó! Ta đã làm thế, làm sao cô ả có thể chết cơ chứ?!" Gã rít lên, cái giọng lạnh như thép của hắn giống một lưỡi dao. Nó khiến tim tôi đập mạnh và dường như muốn vỡ ra.

Gã gào thét và điên loạn, và gã gào tên của Violet. Tôi hiểu rõ đây chả phải gã yêu thương gì bà ta, có thể gã đang tiếc thương cho một tay sai quá đắc lực chẳng hạn.

Voldermort. Đúng vậy, gã là Voldermort. Gã là chủ nhân của Violet.

Tôi chợt thấy tim đập mạnh.

Dường như loại cảm giác này chưa từng biến mất đi. Nó là một loại kích thích hơn cả, nó khiến não tôi như có một tia điện xẹt qua. Tôi biết thế.

Chủ nhân của tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info