ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

182.

_Cam_142

Tới hôm bài thi cuối cùng tổ chức, Harry trông cực kì bồn chồn. Sắc mặt cậu ấy khá nhợt nhạt đi, bất kể Ron nói gì thì Harry cũng không đáp lại. Phản ứng cậu ấy so với mọi chuyện đều chậm hơn.

Tôi thử hất một cốc nước rỗng lên người mình, vậy mà Harry vẫn tóm được.

-"....Cậu cũng đâu có mất tập trung lắm nhỉ?"

Harry để lại cái cốc rỗng lên bàn, hậm hực bảo, "Thôi cái chuyện lấy chính bản thân mình ra làm trò đùa đi."

Tôi chống tay lên cằm, mỉm cười tít mắt.

-"Cậu sẽ ổn thôi. Tớ sẽ cổ vũ cậu hết mình."

Harry đang tính nói thêm gì đó, nhưng cậu ấy đã bị giáo sư Mcgonagall gọi đi.

Tôi vẫy tay với Harry một lần sau cùng, đợi tới khi Hermione gọi từ phía sau, tôi mới rời đi cùng bọn họ.

Tâm trạng không ổn lắm. Tôi nghĩ bản thân có trực giác khá tốt, bình thường tôi cảm nhận điều gì bất an thì tâm trạng cũng sẽ uể oải theo. Hy vọng đây chỉ là chuyện không may cho bản thân tôi, còn Harry vẫn bình an vô sự.

Chúng tôi đi tới khán đài. Ron vừa mới đến nơi sau chót khi gặp giáo sư Binns về bài thi của cậu ấy, tôi cùng Hermione đứng ở phía trên nhìn Ron hớt hải chạy từng bậc thang một, rồi gào ầm lên khi cậu ấy chạm tới bậc cuối cùng.

-"Hai bồ! Merlin ơi ba mẹ mình tới!"

-"Ba mẹ bồ?" Hermione nghiêng đầu. "Nhà Weasley đến hả? Đâu? Mình có thấy họ đâu?"

-"Họ không ở đây! Họ ở trong lều đằng kia để gặp các quán quân!" Ron bảo. "Mình vừa chạy qua chỗ họ rồi, nhưng nếu hiện giờ mấy bồ muốn gặp thì không kịp đâu. Bọn họ bắt đầu cấm những người không phận sự đi vô phạm vi chỗ lều các quán quân vì gần tới giờ."

Tôi nghĩ điều này sẽ tốt cho Harry. Cậu ấy có thể tập trung tinh thần trước bài thi.

Ron nói thêm, "Có chú Sirius nữa. Cả nhà tớ đang ngồi trong lều, còn chú Sirius đã rời đi để đến chào cụ Dumbledore rồi."

-"Vậy thật tốt." Tôi cười. "Thế có những ai tới vậy?"

Ron hừm nhẹ một tiếng, "Có ba má mình, và anh Bill. Trong lều còn có nhiều gia đình khác. Như là gia đình nhà Diggory chẳng hạn. Nói chung là ba má của các quán quân đều tới hết." Cậu ấy đột nhiên thì thầm. "Fleur Delacour í, chị ta cứ nhìn lén anh Bill. Mình nghĩ chỉ mê ảnh rồi á."

Ờ thì, tôi cũng gặp qua anh Bill rồi. Ảnh đẹp trai mà.

Nhưng mà, Fleur với anh Bill....

Tôi vỗ vai Ron, truyền tới một ánh nhìn đồng cảm.

-"Mình rất tiếc."

Ron: ?

Hermione chớp mắt, "Mình muốn chào chú Sirius một tiếng được không? Bồ đã gặp chú ấy rồi hả Ron?"

Ron lắc đầu, "Mình vừa tới thì chú ấy cũng rời đi. Bọn mình gặp nhau ở trước cửa lều nên chả kịp nói gì. Chú ấy bảo sẽ tới chỗ của Moody - mắt - điên và cụ Dumbledore."

-"Mình sẽ tới chỗ hai người họ." Hermione đảo chân rời đi. "Mình sẽ trở lại trước khi cuộc thi bắt đầu. Nhớ giữ chỗ cho mình nhé."

Ron ơ lên một tiếng, rồi vội vàng quay sang trút đồ đạc lên tay tôi.

-"Giữ chỗ cho cả mình nhé! Mình cũng muốn chào chú Sirius!" Ron nhanh chân chạy theo. "Hermione! Chờ mình nữa!"

Tôi ngờ nghệch đứng một mình ở giữa khán đài với đống đồ trong tay, đột nhiên chả biết làm gì.

Thật may Parvati cùng cô em Padma vừa lúc đi tới. Cô ấy giải thoát tôi khỏi chồng đồ nặng như đeo đá trên tay, bực bội vừa ném đống đồ xuống vừa than:

-"Weasley chết tiệt! Cậu ta nghĩ cái gì mà ném hết đồ đạc cho bồ chứ?! Cái tên không đáng mặt đàn ông!"

Tôi không có ý kiến, thực ra chỗ đồ cũng không nặng lắm...

-"Mình ổn mà. Bồ đang kiếm chỗ hả Parvati?"

-"Mình sẽ xem cùng Padma. Ba mẹ mình cũng tới nữa." Parvati vòng tay sang em gái mình, hất mặt về khán đài đối diện. "Phụ huynh đều ngồi ở bên kia. Mình có thể hỏi ba mẹ nếu bồ muốn xem cùng mình, sẽ ổn thôi. Ba mẹ mình luôn khá là phóng khoáng với bạn bè của mình đó."

Tôi cười gượng gạo, đưa mắt đảo một vòng quanh chỗ khán đài phụ huynh.

Bên cạnh chỗ dành cho phụ huynh là vị trí của các giáo sư, và cạnh các giáo sư là vị trí của truyền thông báo chí. Tôi đã tóm được Rita Skeeter đang kiêu ngạo ngồi ở hàng đầu trong khán đài đó, mụ ta mặc một bộ đồ lòe loẹt cùng cái kính kì cục y như hôm đầu tôi gặp mụ.

Hermione mà sang chỗ cụ Dumbledore thì tức là sẽ thấy Rita Skeeter nhỉ?

-"Parvati, kia là Skeeter." Tôi bảo, đánh đầu về phía mụ ta. "Là người mà Hermione gào thét sẽ tóm cổ mụ cho bằng được đấy."

-"Đâu?" Parvati ngó nghiêng một lúc, nhưng rồi chẳng lâu được. Có tiếng bố mẹ cậu ấy gọi hai cô con gái của họ về vị trí, Parvati nuối tiếc vẫy tay với tôi. "Mình phải về chỗ đây. Gặp bồ sau nhé."

-"Được, chào bồ."

Đợi hai chị em nhà Patil đi khuất, tôi thấy Neville lò dò tới. Vừa lúc tôi có điện thoại từ Andrew, tôi nhờ Neville trông đồ hộ Ron, sau đó kiếm một đường rời khỏi khán đài để nghe máy.

-"Andrew?" Tôi thì thào, đứng trong một góc tối để nghe. "Có chuyện gì thế ạ?"

-"...Sao em phải thì thào thế?"

-"Bởi vì em đang ở chỗ xem cuộc thi Tam Pháp Thuật, còn anh thì tự nhiên gọi tới. Em không thì thầm thì cả cái thế giới sẽ biết em đang cầm một cái điện thoại, được chưa?" Tôi lẩm bẩm kêu. "Có chuyện gì nói nhanh đi. Em nghe thấy tiếng ông Bagman đọc khai mạc rồi."

Andrew hừ một cái, nghe rõ là muốn đấm.

-"Anh chân thành cảnh báo em, đó là tối nay đừng có ra khỏi trường. Nhắn cả mấy đứa bạn em nữa. Hiểu chưa?" Anh ấy nhả một tràng. "Anh vừa nhận được tin báo từ Bộ. Có sự xuất hiện dấu hiện đen. Anh nghiêm túc nói cho em biết, không được ra khỏi trường đêm nay. Em nghe cái gì không đấy? Orange? Orange!"

Bên tai tôi chỉ có tiếng ngài Bagman đang đọc khai mạc với tiếng pháo nổ thôi.

-"Cái gì đấy? Andrew, anh nói lại đi, em nghe không rõ." Tôi khó chịu bịt bên tai còn lại, tiếng pháo khai mạc quá ầm ĩ khiến màng nhĩ tôi muốn nổ tung. "Ban nãy có pháo hoa---"

-"Orange?"

Tôi hốt hoảng gập điện thoại nhét vào túi, cả người đều là sợ hãi, nhìn về phía sau.

-"Dr...Draco...." Tôi lau bàn tay đầy mồ hôi lên áo, thở phào một tiếng. "Sao cậu lại ở đây? Đây là chỗ của Gryffindor mà."

Draco ngập ngừng hỏi, "Mình hỏi câu đấy mới đúng...Sao cậu vẫn ở đây mà không lên xem? Bài thi bắt đầu rồi đấy..."

Ôi đệt mẹ Andrew! Nhờ ảnh mà giờ tôi không kịp xem khai mạc rồi! Và giờ thì ảnh cứ gọi đi gọi lại liên hồi, túi áo tôi rung muốn rách hết cả vải đến nơi luôn. Draco vẫn nhìn chòng chọc vào tôi, cậu ta làm tôi rén. Tôi không biết nếu tôi để rớt một vật đầy tính Muggle trước mặt một Thuần huyết sẽ có vụ gì nữa. Nhưng thôi, tôi cũng không muốn thử.

-"Ờ ờm...mình...Mình đi vệ sinh...." Tôi xoa xoa tai, cười gượng lấy bừa một cớ, vội vàng tháo chạy. "Gặp sau nhé! Bye bye!"

Draco khó hiểu vẫy tay với tôi, "À ờ....Ờ....? Chào cậu...?"

Tôi vội vàng chạy xuống cầu thang, hít thở chưa thông đã phải lấy điện thoại ra.

-"Andrew! Anh điên hả!?"

-"Mày dập máy của anh!"

-"Này em còn làm gì được nữa?! Draco đột nhiên đến! Em không giấu thì phải làm gì hả?!" Tôi bực mình dậm chân. "Cơ mà nhé....Anh! Chính anh! Anh làm em bỏ lỡ phần khai mạc rồi!"

-".....Mày cần quái gì xem khai mạc hả em?"

-"Em muốn cổ vũ cho bạn trai em không được hả?"

-"Còn anh muốn nói chuyện với em gái anh cũng không được hả?'

Tôi muốn quẳng cái máy vào tường thật chứ. Thằng cha này cãi nghe rõ là cùn, thế đếch nào tôi không phản lại được.

Dè chừng nhìn bốn bể không bóng người xong, tôi mới đáp tiếp, "Thôi đủ rồi đấy, anh nói gì thì nói nhanh hộ em. Em còn quay lại xem cuộc thi nữa."

Andrew thở hắt một tiếng tỏ rõ sự khó chịu của ảnh. Tôi cũng hơi bực mình, anh ấy gọi tôi trước mà, tôi còn phải chạy tứ phía kiếm cái chỗ yên yên để nói chuyện, anh ấy khó chịu cái gì chứ? Tôi chưa nói thì thôi đi.

-"Orange, anh nhận được tin từ Bộ, có dấu hiệu đen xuất hiện. Thật sự rất rõ ràng đấy. Anh cảnh cáo em, đêm nay em tuyệt đối đừng có ra khỏi trường."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ trong tâm trạng u oán, "Này, em ra khỏi trường làm cái gì? Anh muốn nói thế thôi hả?"

-"Dặn cả lũ bạn em nữa. Ít nhất đến sáng mai đừng có đi đâu hết, ở yên đó. Mấy đứa tốt nhất là rời khỏi khán đài, thi cử gì cũng dẹp đi, trở về kí túc ngủ yên một giấc." Andrew thì thầm. "Anh có linh cảm không lành."

Tôi vỗ tay, "Trùng hợp bao nhiêu, ôi đại ca. Em cũng thấy thế. Em cũng có linh cảm không lành."

-"....Em á?"

-"Ờ, em bị anh ám đấy." Tôi cười gằn. "Hết chuyện chưa? Em cúp nhé---Ơ?"

-"Orange?"

-"Khoan khoan, Andrew. Anh có dặn Theo là...."

Tôi rõ ràng nhìn không lầm. Tôi thấy có người vừa đi ra khỏi cổng sau của trường. Cái đầu bạc giống của Theodore, tôi cũng chẳng dám chắc có phải cậu ấy hay không nữa.

-"Em nghĩ em vừa thấy Theo đi ra rừng Cấm...."

-"Anh mới nhận được tin, anh đâu có liên lạc với Theo được? Em thấy nó ra khỏi trường hả?"

Tôi nheo mắt. Mặc dù tôi chẳng xác định được đó là Theodore hay không, cái bóng đen cứ thoắt ẩn thoắt hiện ở bờ tường phía trước, bất kể tôi có cố thế nào cũng chỉ thấy bóng lưng của người đó.

-"Được rồi anh, em cúp đây. Em sẽ gọi lại cho anh sau."

Tôi cúp máy, lần mò theo tay vịn cầu thang để trở lại khán đài.

Sao hành lang tối thế nhỉ? Hiện giờ đã tới giờ tắt đèn đâu?

Tôi nghi hoặc đứng lại ở giữa một bậc thang chuyển động, các bức tranh treo xung quanh đều trống rỗng. Bình thường giờ này Bà Béo đang phải đi dự tiệc với bà bạn Violet ở cạnh bả, và các ngài hiệp sĩ đang liên hoan. Cả mấy con ma tông cửa kính đâu nhỉ? Tất cả đều biến mất, và tình huống này rõ ràng chẳng phải điềm tốt chút nào.

Tôi chợt thấy một cái bóng khập khiễng ở đằng xa.

Khập khiễng....?

-"....." Tôi dè chừng cầm đũa phép lên, thử cất giọng hỏi. "Thầy Moody?"

Hiển nhiên là Moody. Tôi thở nhẹ một tiếng, nhưng vẫn cảnh giác nắm đũa phép.

Ông ấy quay người khỏi chỗ khuất, vẫn là khuôn mặt như mọi khi và cái chân giả đi không vững. Thầy đảo con mắt giả của mình một cách cực khoa trương trước khi nhìn tới tôi, và dù chúng tôi chẳng có giao thiệp nhiều lắm, nhưng tên này khiến tôi chẳng an tâm chút nào.

Tôi vẫn giữ nguyên đũa phép, "Thứ lỗi cho em, nhưng thầy làm gì ở đây thế ạ? Bài thi đang bắt đầu và thầy đáng ra nên ở trên đó, chỗ khán đài." Tôi hất mặt lên. "Nhỡ có bất trắc gì với các quán quân thì sao?"

Moody - mắt - điên nhìn chòng chọc cả người tôi từ trên xuống dưới. Con mắt giả của ông ấy thật khó chịu.

-"Ta mới nên hỏi trò. Tại sao trò lại ở đây trong khi mọi người đều đang theo dõi cuộc thi đấu ở trên kia?"

Tôi bảo, "Em đi vệ sinh. Em sẽ quay trở lại ngay." Và tôi vẫn hỏi. "Thầy sẽ đi cùng em chứ ạ?"

Moody hất tay, "Cứ đi trước đi. Ta sẽ đi sau. Ta còn có chút việc nữa."

Tôi nheo mắt, "Thầy, nó không tốt khi thầy đi loanh quanh trường lúc này đâu ạ. Nguy hiểm lắm."

-"Theo như ta thấy, thứ nguy hiểm nhất hiện giờ là trò đó. Trò Williams." Moody rít lên. "Ta là một Thần Sáng và trò đang chĩa đũa phép vào ta. Ta nên hiểu trường hợp này là thế nào?"

Hẳn rồi.....

.....Có lẽ tôi đã quá đa nghi đi....

Tôi thu đũa phép lại, chân thành cúi đầu.

-"Em xin lỗi, giáo sư Moody. Em đã vô lễ."

-"Ta không chấp nhặt với một đứa trẻ con. Biến đi và để cho ta yên."

Tôi mím môi, "Nhưng thưa thầy, anh trai em vừa báo cho em hiện giờ tình hình rất nguy hiểm. Xin hãy trở về khán đài với em. Rất có thể cuộc thi đang có rắc rối cần thầy xử lí. Thầy là một Thần Sáng, em hiểu điều đó, và việc thầy ở đây để bảo vệ an toàn cho bọn em cũng là thật."

Moody hất tay một cách bực bội, "Ta cóc quan tâm tới điều mà anh trai trò nói! Kiếm cái ti sữa ngậm vào miệng rồi biến đi! Cái ta đang làm chính là cho an toàn của các trò! Rõ chưa?!"

......Ông già này sao càng nói càng đáng ngờ thế nhở? Hay do tôi đa nghi quá nên mới thấy vậy?

.....Thử một chút xem....

-"Giáo sư, chuyện này rất hệ trọng. Thật đó ạ." Tôi nghiêm túc bảo. "Anh trai em nói với em rằng có sự xuất hiện của dấu hiện Đen ở gần trường. Em nghĩ điều này sẽ ảnh hưởng tới cuộc thi và sự an toàn của các quán quân."

Moody trợn mắt, cái mắt giả của ông ta lần nữa khiến tôi bực mình. Tôi cố nén tiếng chửi thề chuẩn bị lên đến miệng vào lại dạ dày, và ừ cmn, tôi đưa mắt nhìn lên, một nhúm tóc của Moody chợt biến thành màu đen. Nhúm tóc đen duy nhất trên cái đầu trắng bệch của ông ta.

Tên dối trá! Tên khốn lòi đuôi! Tôi biết ngay mà!

Hắn ta vẫn chưa biết việc Biến hình hết tác dụng rồi đâu ha. Vậy thì cứ diễn vai học trò - giáo sư đi, tôi sẽ tận dụng cơ hội lôi cổ hắn tới trước mặt cụ Dumbledore.

-"Thưa thầy?" Tôi mỉm cười. "Chúng ta có thể quay trở lại rồi chứ ạ?"

Moody đột nhiên rút đũa phép.

-"Stupefy!"

Tôi đã suýt soát né sang một bên. Bùa chú của tên Moody kia, hoặc một tên giả mạo thầy Moody, cái cóc khô mẹ gì cũng được! Tôi đếch quan tâm! Bùa chú của hắn bắn lên tường và tạo ra một cái lỗ nhỏ trên đấy.

Stupefy cái đ** gì! Ông ta rõ ràng muốn giết tôi!

Tôi rút đũa phép, "Expelliarmus!"

Chết tiệt, dĩ nhiên ông ta phải né được! Sức tôi so với ông ta khác gì cố đấm ăn xôi! Tôi phải tìm ra điểm yếu của ông ta! Bằng không đây hoàn toàn là trận chiến một phía, tôi chắc chắn phải có kế sách nào đó, không đây sẽ là mồ chôn của tôi.

Đột nhiên, "Crucio!"

Tôi ngã rầm xuống, bùa chú phóng ra suýt soát trên đầu tôi, cách một sợi tóc.

Moody rít lên, "Chó chết! Crucio! Crucio! Crucio!"

Tôi né nha! Tôi né! A nhưng không phải né được hết, tôi trúng một cái tới đau điếng luôn. Lồng ngực gần như thít chặt lại và tôi thấy hô hấp của bản thân trở nên khó khăn. Lục phủ ngũ tạng siết chặt ở trong người tôi, cái cảm giác nôn nao ộc tới cổ họng. Giờ thì hiểu rồi, vì sao mà bố mẹ Neville có thể vì bùa chú này mà phát điên lên. Cái cảm giác đau đớn mà không thể chết chính là tệ của tệ.

Tôi ghét cái cảm giác này, giờ thì tôi sắp thả rơi đũa phép, còn hắn ta vẫn đang điên cuồng bắn bùa chú tiếp.

Nhưng mà...Hắn sử dụng bùa Hắc ám hả?

....Thằng chó chết tiệt. Trận chiến đã có thể công bằng hơn nếu hắn ta chơi đẹp, tôi ngây thơ thiệt chứ, ra tên khốn này là một tên khốn Tử thần thực tử.

Tôi siết chặt đũa phép.

-"Avada Kedavra!"

Moody - giả - mạo vội vàng ngã người, tôi biết chẳng thể đánh hắn lúc này, chả sao, tôi phải tận dụng mọi thời cơ. Hắn ta đang có điểm mù, chỉ một giây như vậy là quá đủ.

Tôi mò tới bậu cửa sổ bên cạnh, cơn đau không dứt âm ỉ truyền từ dạ dày lên. Tôi nhịn không nổi, tôi cúi gập người nôn thốc tháo.

Tệ hại, quá tệ hại...

-"Williams! Tao phải giết mày! Con nhỏ kia! Tao phải giết mày! Entrail-Expel---"

-"Tên đỉa đói! Không để tao ói xong hết được hả?!"

Tôi vội vã lau khóe miệng, bực tức gào lên.

-"Tao nói cho mày biết! Tránh xa tao ra! Descendo!"

Một phần đất dưới chân Moody đổ sụp xuống, nhưng hắn ta đã trụ lại được. Bởi hắn ta hiện giờ là một người bình thường, nếu hắn vẫn còn cái chân giả kia, tôi chắc chắn cú đó phải khiến hắn rơi xuống ít nhất 3 tầng lầu.

Mà kệ mẹ đi, tôi quá đủ rồi!

-"Quý ngài Moody - giả - mạo ạ." Tôi bám tay lên thành cửa sổ, cực kì mệt mỏi, nhưng vẫn phải ngầu chứ. Tôi nháy mắt với tên khốn đang chật vật trong đống đá kia một cái. "Hẹn gặp lại trước mặt tòa án quốc tế vì tội giả mạo một Thần Sáng của ngài nhé."

Hôn gió cái nè ^^

-"Bye bye ~ "

Tôi nhảy khỏi cửa sổ, hoàn toàn dựa vào những viên gạch để giữ thăng bằng không rơi xuống. Rồi Moody-giả-mạo rít lên, tôi thấy một cái đầu đen lạ hoắc thòi ra khỏi cửa sổ. Tôi chưa để ý hắn quá kĩ từ nãy tới giờ, sau khi thuốc Đa Dịch của hắn hết tác dụng, và giờ thì tôi được chiêm ngưỡng hắn ở vị trí gần nhất.

Một gương mặt tôi chưa từng gặp bao giờ, tóc đen và cái nét mặt điên dại của hắn. Tôi cam đoan hắn ta từng bị nhốt ở Azkaban, cái nét hoang dã này chỉ có thể có ở những tù nhân Azkaban, như chú Sirius ấy.

Ôi kệ xác đi! Giờ này mấy thứ lặt vặt đó chả quan trọng! Tôi vươn người bám lấy vai hắn, theo đà vật một cái.

Tôi ném hắn ra khỏi cửa sổ, rồi nhanh chóng trèo lại vào trong.

Moody-giả-mạo rơi xuống cỏ một cách thê thảm, hắn giương đũa phép bắn tôi, nhưng tôi chạy kịp. Tôi chẳng đời nào có thể đấu tay đôi với hắn được, bùa chú thì càng không. Hắn là một Tử thần thực tử trưởng thành, còn tôi thậm chí chỉ được điểm A bài luận Bùa chú cuối năm. Và kể cả khi tôi có thể ném hắn ra ngoài cửa sổ, với độ cao như vậy, hắn còn khướt mới chết. Tôi may lắm thì hắn sẽ gãy tầm 2 cái xương, còn không thì giờ tôi nhất định đang bị hắn truy sát.

Tôi phải báo cho cụ Dumbledore.

Nhưng cái mặt đó quen thật nhỉ? Tôi từng gặp hắn rồi sao? Không, hắn lạ hoắc, chỉ là tôi thấy hắn có nét quen quen thôi. Có thể tôi từng gặp đấng thân sinh của hắn chẳng hạn.

-"...Crouch...." Tôi lờ mờ nhớ lại. "Đúng rồi, ông Crouch. Hắn ta giống hệt ổng."

Chợt có tiếng bước chân truyền tới từ phía trước. Tôi bực mình thật chứ, nhanh vậy mà tên khốn kia đã mò tới rồi. Tôi còn chưa kịp thở nữa được không? Để tôi lấy sức hộ cái.

Tôi rút đũa phép lần nữa, nấp vào góc khuất trên cầu thang.

Tiếng bước chân to dần, tôi lẩm bẩm, tôi sẽ giết hắn. Avada là bùa chú thích hợp nhất. Tôi sẽ giết hắn chỉ với một bùa chú, và tôi sẽ an toàn.

Đến đây!

-"Tóm được rồi! Tên giả mạo!"

-"OÁI!"

Tôi nhào tới đẩy hắn xuống, chúng tôi ngã mấy vòng trên đất, lăn từ trên cầu thang xuống. Tôi còn nghe thấy tiếng đầu tên khốn kia đụng vô tường và tiếng hắn la oái lên. Nhưng tôi quan tâm hả?!

Tôi giơ đũa phép, "Ăn đi tên khốn! Avad---"

-"Này!"

Tôi trợn mắt, "Theodore Nott! Từ từ, sao lại là cậu?!"

-"Cút xuống con điên! Cậu điên à?! Ối Merlin đầu tôi..." Theodore xuýt soa ôm đầu, còn tôi thì ngại ngùng đứng dậy, nhưng tôi chợt cảnh giác.

Khoan, biết đâu...biết đâu...ban nãy gã tóc đen còn chưa xài hết thuốc Đa Dịch?

-"Từ...Từ từ! Mày là thằng chó kia đúng không?! Mày hết biến thành thầy Moody thì lại biến thành Theodore Nott hả?! Tao sẽ giết mày thằng chó!" Tôi lao tới nắm cổ áo tên kia. "Mày có 3 giây để khai thật! Mày giấu Theo và thầy Moody ở đâu?!"

-"Bỏ đũa phép xuống! Bỏ xuống!" Theodore gào lên. "Ai giả mạo?! Mà ai giấu cái gì?!"

-"Không! Đừng tưởng mày nói dối lần hai được! Tao sẽ cho mày một bùa Avada!" Tôi dí đũa phép vô cổ hắn. "Khai thật mau! Đưa cái địa điểm mày giấu hai người họ đây rồi tao sẽ hóa kiếp cho mày, còn không thì mày sẽ được trình lên cụ Dumbeldore?! Còn nữa, sao mày có được tóc của cậu ấy hả?!"

-"Tại sao tôi không được phép có tóc của tôi?! Cụ Dumbledore làm sao?! Cậu nói chậm thôi---"

-"Mày còn dám trừng mắt nói xạo hả?! Ai cho mày hét!?" Tôi rít lên. "Ăn đi thằng khốn! Avada Ke---"

Theodore nhắm tịt mắt, "Orange!"

Tôi chợt thấy một cơn đau nhói từ sau lưng.

Cả người choáng váng, tôi còn chưa kịp hiểu thì hai mắt đã tối đen. Tôi chẳng hiểu cái khỉ gì, các cơ trên tay tôi đông cứng, và người tôi thì rã rời. Tôi chỉ thấy khuôn mặt Theodore Nott ở phía trước đang kinh hoàng lắp bắp, đầu óc tôi cứ mỗi giây trôi qua lại càng mơ màng đi một phần.

Cái quái gì vậy? Sao cậu ta lại sợ hãi...?

Từ từ, tôi vừa bị tấn công hả?

....A Chúa chết tiệt, đầu tôi đau quá!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com