ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

177.

_Cam_142

Buổi sáng tôi đột nhập vô Durmstrang, buổi chiều Hogwarts đã có náo động mới.

Rita Skeeter phát hành thêm tin tức: "Nỗi khổ tâm thầm kín của Harry Potter."

Người nói cho tôi biết tin cũng là Harry luôn. Tôi cầm tờ báo, đứng trước mặt cậu ấy đọc, tôi còn chẳng biểu hiện gì tỏ ra là giận cậu ấy. Nhưng nét mặt Harry rất thống khổ, tôi nhịn một bụng muốn cười xuống dạ dày, tỏ ra thản nhiên lật sang trang khác.

-"Vậy, Harry...."

Harry lo lắng nhìn tôi, "Đ-Đừng giận! Thiệt đó! Tớ thề với cậu, mọi thứ là bịa đặt!"

Tôi cười cười, "Tớ đã nói gì đâu." Sau đó gấp tờ báo lại, vui vẻ hỏi. "Thế, cậu với Hermione tiến tới bước nào rồi?"

-"Orange!"

-"Yah yah, tớ đùa thôi. Đùa thôi á, thiệt đó." Tôi cười hì hì vỗ vai Harry, đem tờ báo trả cho cậu ấy, đầy hào hứng nháy mắt. "Tớ tin cậu mà. Nhưng nói tới chuyện đó..." Tôi chớp mắt. "Cậu tin mấy cái này hả? Mấy cái báo lá cải nghe rõ là điêu toa phét lác như này."

Tôi dẩu môi, lắc lắc ngón trỏ, "Cả tin quá là không tốt đâu đại ca."

Harry đưa tay làm dấu X, "Rõ ràng tớ đang lo cậu sẽ tin nó mà? Cậu không phải kiểu như thế à? Tin sái cổ những thứ mà người bình thường nhìn qua cũng thấy rõ là bịa đặt."

Tôi cảm thấy ở đây có sự mỉa mai.

-"Kiểu như thế là ý gì đấy?"

-"Là kiểu tớ vừa nói đấy. Cực kì cả tin."

-"....Nói thế là...."

Tôi nhìn cái mặt của Harry đang hếch lên với mình.

-"....Cậu để tâm cái tin nhảm nhí này thiệt hả? Mấy tháng trước cậu cũng lên báo mà, vụ cậu với Ron được tung hô thành cặp đôi---"

Harry cắt luôn, "Đừng có nhắc lại, nhắc lại tớ sẽ dỗi cậu tiếp."

Tôi nhìn mặt cậu ấy thấy cũng thật trân lắm, buồn cười đảo mắt.

-"Vậy nghĩa là cậu để tâm cái tin này thiệt hả?"

Harry nhún vai, tỏ ra không để ý, "Chút chút."

Tôi đem hai mắt long lanh nhìn lên, "Harry, đối với một thiếu nữ, điều ngọt ngào nhất chính là bạn trai để tâm tới cảm nhận của cô ấy. Đến đây bạn nhỏ, tui cảm thấy cả trái tim tui đều ngọt ngào rồi. Thưởng cho cậu ~"

Harry - vô duyên vô cớ bị thơm một cái - Potter, ngại đỏ cả mặt. Tôi lại thấy cậu ấy đáng yêu quá, tâm tình vui sướng chu mỏ hôn thêm một tràng nữa.

-"Orange..." Harry xấu hổ giữ mặt tôi. "Xin đấy."

Tôi nhướn mày, cả hai tay đều đu trên cổ Harry, ra vẻ tổn thương chớp chớp mắt, "Không thích hả? Cậu chê tớ hả Harry?"

Harry vuốt má tôi, "Không có. Đại tiểu thư, ai dám chê cậu, tớ liền đánh chết người đó."

Tôi đột nhiên phì cười.

Tôi nói, "Nhịn không nổi, hài hước quá, phải cười." Sau đó trước ánh mắt kì lạ của Harry, tôi cao hứng thơm cậu ấy một cái, tung tăng nhảy chân sáo bỏ đi mất.

Nguyên do là bởi tôi đột nhiên nhớ tới lần bản thân biến thành Ron chạy tới phá Harry nguyên một ngày.

Hậu quả sau đó Harry vì tưởng Ron thật sự hôn cậu ấy, trái tim thiếu nam bé nhỏ không thể giữ nổi, mỗi lần cậu ấy nhìn Ron đều đỏ hết cả người. Tôi thấy lúc đó khai thật ra nhất định bản thân mới là người gặp rắc rối, tính tới công sức mình bỏ ra chế thuốc cho Ron một tháng liền còn không được cảm ơn, tôi cảm thấy: "Không sao, đây là quả báo cho những kẻ vô ơn."

Thế là tình trạng cứ căng như dây đàn cho tới một tuần sau Bài thi thứ hai.

Ron thấy trạng thái Harry cả tuần rồi cứ quái quái, mỗi lần hai người họ đối mắt với nhau, Harry không giữ được da mặt liền đỏ lên như thể bị luộc chín.

Quý ngài Ron Weasley quyết tâm đi hỏi rõ ngọn ngành, thế là mọi chuyện vỡ lở.

-"Bồ hôn Harry!?" Ron thét với tôi. "Dưới hình dáng của mình!"

Tôi khoanh tay, thẳng thắn thừa nhận, "Đúng! Mình hôn Harry, trong hình dáng của bồ!"

-"Bồ còn cười!? Bồ điên hả?!"

Hary biết rõ chuyện cũng không giận tôi, cậu ấy còn thấy may mắn, như thể kiếp trước cậu ấy làm Chúa hay gì đó. Cậu ấy thật sự tưởng là bản thân đã hôn Ron.

Tới hôm sau thì Harry với Ron lên báo, cũng do Rita Skeeter. Tiêu đề đại khái là: "Cặp đôi quốc dân Hogwarts Harry Potter cùng cậu bạn thân Ron Weasley."

Sau đó mấy bữa có vài người dò hỏi tôi với Hermione: Ron với Harry là thật hả?

Tôi không trả lời rõ ràng, lần lữa cho qua, thái độ cực kì mờ ám. Tôi thừa nhận, đây là tôi cố ý.

Tới đó thì chuyện không thật cũng thành thật.

Sự tình tiếp diễn đến lúc này thì Harry giận tôi, bởi tôi làm đầu sỏ chất quá, cậu ấy mắng không nổi nên quyết định bơ luôn.

Những người biết chuyện đều mắng tôi: Đáng đời cậu. Tôi cảm thấy, mặc dù vô cùng tủi thân: Ừ, đáng đời mình.

Khoảng thời gian sau tôi phải chạy theo dỗ cậu ấy. Tính Harry có một kiểu thù dai rất lạ đời, chính là ai động tới vảy ngược của cậu ấy, cậu ấy có chết cũng sẽ đem theo xuống mồ cùng. Nói dài dòng là thế, nhưng ngắn gọn lại cũng chỉ là cha này thù dai khiếp. Điều này đã được thể nghiệm với hai người là Draco và Dudley.

May mắn thay tôi là ngoại lệ, chuyện cũng nhanh chóng qua loa xong xuôi. Chúng tôi lại hoà hợp trở lại.

Nhưng không ai để ý thì tôi sẽ để ý. Chuyện tôi biến thành Ron thì không ai biết, nhưng chuyện tôi là Ron hôn Harry ở thư viện thì sao Rita Skeeter lại biết? Thư viện lúc đó không có ai, nhìn theo góc chụp ảnh lại rất rõ ràng, chính là cái kiểu nhìn ảnh phát là có thể chắc chắn đây là "Ron" và Harry chứ không thể là ai khác.

Mụ già Skeeter có thể đứng ở một nơi nào đó vừa đủ khuất để theo dõi tôi với Harry, vừa có thể chụp được bức ảnh rõ ràng như thế á?

Tôi không tin. Tôi đã kiểm chứng rồi. Vị trí duy nhất có thể chụp là nằm trên cành của cái cây sát với cửa sổ thư viện.

Lúc đó tôi trèo lên cây để kiểm tra, nhưng mà chưa được 5 phút đã bị bà thủ thư Pince phát hiện. Bà ấy ở trong thư viện liếc qua một cái đã thấy tôi đang mặt nhăn mày nhíu bám cành cây, tôi bị chửi một trận nên thân, sau đó bị bắt leo xuống.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ một điều, ngồi trên cây rất dễ bị phát hiện, mà đấy là tôi còn mặc đồng phục Hogwarts là màu tối rồi. Tóc tôi cũng là màu đen. Giả như Rita Skeeter tóc vàng chắc còn dễ phát hiện hơn.

Tôi vừa ngồi trong văn phòng giáo sư Mcgonagall nghe thuyết giáo, vừa nghĩ như thế.

Về sau tôi lập ra rất nhiều khả năng, tỉ như mụ Skeeter xài áo choàng tàng hình chẳng hạn. Nhưng để mà vừa choàng cái áo vừa trèo lên cây cũng là một vấn đề, mà kể cả đến lúc lên được cành cây rồi Skeeter mới choàng cái áo, tôi không tin là không ai phát hiện quá trình leo cây của mụ.

Tính tới đó thì tôi bị cụt ý, đầu mối đứt đoạn. Tới một thời gian sau tôi cũng quên béng chuyện này đi, cho tới tận bữa nay.

Lại tới chuyện của Hermione và Harry.

Dù sao phàm là người sáng suốt đều biết rõ Harry với Hermione trước giờ chỉ là bạn. Nói một mẫu câu cực quen thuộc, hai người họ mà có gì, còn đến lượt tôi với Harry hẹn hò nữa hả?

Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng tin đồn này phát tán quá thành công, thành công hơn gấp triệu lần so với cái tin cặp đôi quốc dân Harry - Ron. Nhìn tới tác giả bài viết là mụ già Skeeter, tôi cũng chẳng lạ. Dù chúng ta hiểu phần lớn những tin tức từ Rita Skeeter đều là láo toét bịa đặt, nhưng tài bút kí của bà ta cũng tài hoa đủ đấy. Những tin giả trân như vậy mà cũng có thể nghe như thật kiểu đó.

Tới tối tôi tìm Hermione nói chuyện. Hermione thì không phải kiểu dễ bị ảnh hưởng bởi mấy tin vặt vãnh, cậu ấy tự tin vỗ ngực nói với tôi, "Mình và Harry chẳng có gì mờ ám. Bọn mình là bạn bè bình thường. Mình cũng chẳng bắt cá hai tay. Mình chẳng sợ."

Tôi vừa gác chân đọc sách vừa cười, "Vấn đề không phải bồ không sợ, Hermione thân mến. Vấn đề là mọi người nghĩ gì."

Hermione khựng lại, "Ý là mình sẽ bị bọn họ chửi vì bắt cá hai tay á hả?"

-"Ờ thì..." Tôi nhún vai. "Kiểu kiểu đó."

Hermione mạnh mẽ hất tay.

-"Mình cóc quan tâm. Tùy bọn họ. Mình chỉ khó hiểu vì sao mụ Skeeter lại biết chuyện đó?"

-"Chuyện đó....?" Tôi lật trang mới. "Này, nếu bồ với Harry có cái gì thiệt thì mình sẽ không nể tình đâu nhé."

Hermione giãy lên, "Không phải cái đó! Là việc mình mời anh Viktor tới nhà chơi vào mùa hè!"

Tôi khựng lại, "....Hai người tiến triển nhanh đấy..."

-"Đừng có nghĩ tầm phào! Mình chưa có trả lời, đó là ảnh hỏi mình trước!" Hermione hậm hực khoanh tay. "Sau bài thi thứ hai, ảnh đã kéo mình ra một góc không có người và hỏi. Mình chắc chắn là lúc đó không có ai, tại sao Rita Skeeter lại biết nhỉ?"

Tôi gập quyển sách lại và uống một ngụm nước.

Cũng giống chuyện "Ron" và Harry hôn nhau ở thư viện.

Nhưng quan trọng là...

Tôi cười cười, "Bồ có đồng ý yêu cầu của anh Krum không vậy?"

Hermione đỏ mặt, ngượng ngùng gãi má, "À...lúc đó mình bận để tâm tới mấy bồ...Mình lo Harry với Ron, cả bồ nữa, nhỡ mấy bồ có chuyện...Mà lúc đó bồ còn không đi dép..."

-"....."

Chắc Hermione không thích Krum quá nhiều như cái cách ảnh thích cậu ấy rồi.

-"Dù sao thì hãy cẩn thận nhé." Tôi nhún vai, trước ánh mắt khó hiểu của Hermione, nói tiếp. "Học sinh Hogwarts rất dễ thương. Có ghét thì cũng chỉ là ghét thôi, vài ngày cũng qua. Quá đáng lắm chắc là dăm ba cái bùa chú nhẹ hều, như là biến răng bồ to lên chút chẳng hạn."

Hermione theo phản xạ ôm miệng.

Tôi bật cười.

-"Bài báo của Rita Skeeter được công khai đó Hermione. Sẽ có hàng trăm fangirl của Harry trên toàn cái nước Anh, toàn cái lục địa này gửi thư về đây để mắng bồ, rằng bồ lẳng lơ hay bắt cá hai tay, toàn những từ ngữ thậm tệ, và có thể sẽ có thêm một chút quà đi kèm."

Tôi thở hắt, "So với một người đàn ông cặp kè với nhiều phụ nữ cùng lúc, một người con gái với nhiều giống đực bên cạnh luôn dễ bị phán xét hơn. Hãy cẩn thận, mình không giỡn đâu."

***

Tên giáo sư ở Durmstrang đã giữ lời hứa, không tố cáo việc tôi giả làm sinh viên của trường để vào học chui. Bản thân tôi cũng không kể với ai về việc mình lẻn vào lớp học của Durmstrang, và tôi cũng đã thực hiện công tác bịt miệng Stella.

Ải của Stella thì dễ thôi, đằng nào tâm hồn chị ấy cũng đang tràn đầy sự tội lỗi vì đã khiến tôi rơi vào tình thế khó xử, nhưng trong cái may bao giờ cũng có cái rủi.

Khốn nạn nhất đó là thằng cha giáo sư dằn mặt tôi bữa đó, thằng chả đã ói nguyên cái tên tôi ra trước toàn bộ lớp học. Tôi không hy vọng học viên Durmstrang có thói ngồi lê đôi mách, nhưng bản tính con người, tôi không tự tin nắm rõ được.

Đa phần những học sinh tham dự vào lớp học hôm đó đều bị tôi tra ra, tôi tính hỏi Stella về danh sách lớp học Ma thuật hắc ám rồi tìm từng người một, mặt đối mặt.

Nói trắng ra là tôi lên kế hoạch đe dọa họ.

Mấu chốt là tôi phải có trợ thủ theo. Tính tới tình huống tôi, một đứa bé nhỏ xíu chân yếu tay mềm, đối mặt với hơn 30 nam sinh lực lưỡng khỏe mạnh lớn tuổi hơn, và vô cùng am hiểu về Ma thuật hắc ám.

Chuyện này thật sự rất đau đầu. Nghĩ được kế sách đối phó rất tốn thời gian, mà tôi thì đang cần gấp. Một ai đó, mạnh và giỏi và có ảnh hưởng, đủ để lấn áp cái lũ Tử thần thực tử con đó.

Tôi dành cả tối để nghĩ, liệt kê hằng hà các mối quan hệ của mình, cuối cùng rút ra được hai người.

Người đầu tiên là Andrew. Nhưng người này bị loại ngay từ khi tôi nhìn tới tên của ảnh.

Sợ rằng với tính cách của Andrew, tôi mà kể cho ảnh nghe, anh ấy không những không giúp tôi, anh ấy còn tố cáo tôi lên cụ Dumbledore nữa chứ. Tôi không có nhã hứng để Karkaroff đến tận nơi dằn mặt mình đâu, tôi phải cẩn thận, đối mặt với lũ tử thần con đỡ đáng sợ hơn là mặt đối mặt với ông nội của chúng nó.

Người thứ hai thì đang trong thời gian tránh mặt.

Tôi tránh mặt cậu ta mà cậu ta cũng tránh mặt tôi. Tình thế này buộc tôi phải đi tới giảng hòa trước, đây là vì lợi ích cá nhân. Tôi dằn lòng nói vậy đó.

Ngay tối đó, tôi xộc tới văn phòng Độc Dược muộn hơn thường ngày. Theodore vì muốn tránh mặt tôi nên sẽ chỉ đến lúc tôi đã bị đuổi cổ về, thế nên tôi phải căn giờ chuẩn xác.

Tôi đã tóm được.

Theodore Nott cùng giáo sư Snape ngơ ngác nhìn tôi, người vừa hùng dũng đá bay cửa văn phòng.

Giáo sư Snape đen mặt chửi, "Tốt nhất là trò nên sửa lại cánh cửa, không ta sẽ báo cáo lên trường về tội phá hoại của công của trò."

Tôi bảo, "Em không đẩy mạnh tới mức cái cánh bong luôn khỏi bản lề đâu. Mà giáo sư còn yểm chú văn phòng cơ mà. Chả có cái cửa quái nào trên thế giới dễ long tới thế, trong khi đây còn là một cái cửa bị yểm bùa."

Giáo sư Snape đang tính nói thêm thì có người tới.

Ông ta đã đứng sau lưng tôi, nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra. Igor Karkaroff với sắc mặt tái nhợt, tay này ôm tay kia, nhìn chăm chăm vào giáo sư Snape.

Bằng một phản xạ tự nhiên, tôi đứng né sang một bên để cho ông ta vào, nhưng Karkaroff trông không có ý định bước vào. Ông ta đợi giáo sư Snape tiến tới chỗ ông ta.

Giáo sư Snape đã làm thế thật. Thầy quẳng một chồng dược liệu lại cho tôi và Theodore rồi bỏ ra ngoài.

Sau đó, cả cái phòng còn lại mỗi tôi với Theodore Nott. Tôi đặt dược liệu xuống bàn, sắp xếp chúng trong yên lặng, và chỉ ngẩng lên khi có tiếng nói.

-"Tôi đi trước---"

Tôi vươn tay tóm mũ áo cậu ta lại.

-"Làm gì nhanh thế bạn?" Tôi mỉm cười. "Tôi tới đây thì làm sao? Cậu chạy nhanh thế?"

Theodore Nott quay mặt lại, hai má hơi đỏ hồng. May mắn là tôi đã có sự chuẩn bị, tôi đã phải tự thôi miên chính bản thân trước gương cả chục lần để đảm bảo nhịp tim mình bình thường khi đối diện với cậu ta.

-"C-Cái gì...?"

Tôi nghiêng đầu, "Muốn nói chuyện với cậu chút thôi. Ngồi xuống nào."

Cứ thế, tôi kéo cả người Theodore tới ghế, ép cậu ta ngồi xuống.

-"Cậu đang tránh mặt tôi." Tôi trực tiếp nói luôn. "Cậu đang làm thế. Đừng có chối, tôi không phải con ngu Susan Bones."

Theodore cười gượng, "Đâu có...Cậu tưởng tượng---"

-"Và cũng không phải đứa sẽ dễ bị mê hoặc bởi mấy lời có cánh đó của cậu." Tôi cắt luôn. "Vì sao cậu tránh mặt tôi vậy?"

Hỏi nhưng mà tôi biết rõ, gượng gạo thật.

Theodore xua tay, "Tôi không có tránh cậu. Đừng nghĩ nhiều..." Cậu ta liếm môi. "Tôi chỉ...ờ...dạo này bận bịu quá...Sắp cuối năm rồi, tôi còn chưa học được mấy, tôi phải tập trung ôn thi cuối năm."

-"Ý cậu muốn nói là, cậu, quý ngài thủ khoa của cả cái khóa năm Tư Hogwarts này, bận ôn thi cho một kì thi diễn ra vào tháng 5..." Tôi nheo mắt. "Vào giữa tháng 3 này sao?"

Theodore Nott chớp mắt ngây thơ, "Người ta ôn thi cả năm cơ mà Orange."

-"Ôi dẹp đi Theo. Mọi lời nói đều là bao biện vào lúc này thôi." Tôi đảo mắt và hất tay. "Kể cả đang ôn thi thì tránh mặt cũng vẫn là tránh mặt. Cậu ôn cái quái gì mà đụng mặt tôi trên hành lang thì cậu sẽ phải quay đầu chạy đi chứ hả?"

Theodore có vẻ hơi bối rối.

-"....Là kiểu..." Cậu ta đỏ mặt. "Kiểu...không thể đối mặt...Ờm, tôi chưa từng rơi vào tình huống này...Tôi chỉ nghĩ tránh mặt một thời gian thì tôi sẽ ổn định hơn, nhưng nó chẳng khá chút nào..."

Tôi nghiêng đầu, "Vậy cậu thừa nhận hả?"

Theodore đã im lặng một lúc, trước khi cậu ta nhẹ nhàng gật một cái.

Bộ dáng cậu ta ngồi co ro trên ghế trông vô cùng nhỏ bé, khiến tôi liên tưởng tới một chú mèo con. Tôi không thích chó, đúng hơn là ghét cay ghét đắng chúng, nên chẳng có vấn đề gì nếu tôi thích mèo cả. Mèo là thiên địch của chó, tôi không cuồng, nhưng tôi cực kì có hảo cảm với chúng, ý tôi là lũ mèo.

Tôi không kiềm được vươn tay xoa đầu Theo.

-"....."

Theodore rùng mình, xấu hổ ngẩng mặt lên, "Orange..?"

Mẹ ơi tim con...Tạo vật đáng yêu này thật sự có tồn tại hả Chúa ơi?

Tôi gào thét như vậy trong đầu.

-"Được rồi, dù sao thì..." Tôi ngại ngùng rụt tay lại, hắng giọng ho khan. "Bất kể lí do là gì, xin lỗi. Tôi đã làm sai cái gì đó khiến cậu...ờ, cậu phải...tránh mặt tôi...Nên là, xin lỗi. Làm hòa nhé?"

Theodore Nott gật đầu.

-"....Cậu chỉ muốn nói vậy thôi à?" Cậu ta gãi má, dáng vẻ chuẩn bị đứng dậy. "Vậy tôi đi---"

-"À á, không đâu người anh em."

Tôi ấn cậu ta xuống ghế tiếp, hai mắt chớp chớp nịnh nọt, "Có chuyện nhờ cậu chút. Ý tui là, chuyện béééééé tíííííííí thôi í ~"

Theodore cực kì hoang mang nhìn tôi.

-"...Bé...bé tí ? Chuyện gì...?"

Tôi chọc hai ngón trỏ vô với nhau, "Là thế này, đại ca. Hôm bữa tôi ấy, ờ, ý là...Sáng hôm qua. Chuyện là vậy đó, sáng hôm qua, tôi được mời tới dự lớp Ma thuật hắc ám ở Durmstrang. Sau đó tôi bị bắt."

Theodore Nott trợn mắt, "Chắc cậu đùa hả?"

Tôi giương hai mắt long lanh lên, "Trông mình có giống đùa không bạn học Theo?"

Theodore Nott chuyển từ cái mặt hoang mang thành khuôn mặt khinh thường.

Rồi thằng chả lẩm bẩm.

-"यदि तपाईं पागल हुनुहुन्छ भने, मेरो नजिक नआउनुहोस्."

(Dành cho bạn nào không biết thì ở đây bé Theo nói tiếng Nepal nha ^^ Mà mọi người lên gg dịch cũng biết ấy mà)

Tôi chợt đứng hình.

-"...Cậu nói gì đấy?"

Theodore lắc đầu, "Không có gì."

-"....." Tôi cảm nhận được, đây không phải ý tốt. Cậu ta chắc chắn là nói kháy tôi.

-"Vậy cậu muốn nhờ gì tôi?"

Tôi tạm thời bỏ qua chuyện đó, dù sao hiện giờ mình đang ở thế cậy nhờ. Không sao, tính sổ sau là được.

Tôi hít một hơi, đè nén cơn giận xuống bụng, ngọt ngào lấy lòng.

-"Bạn học Theo, chúng ta trao đổi được không?"

Theodore Nott biến trở lại thành đế vương cao cấp, nhếch miệng, "Tôi đang nghe đây."

Tôi chửi thầm trong đầu. Tên này mà là mèo á? Tên khốn này là rắn. Một con rắn chính hiệu!

-"Tôi đãi cậu một bữa---à không, một tuần cơm. Cậu giúp tôi ra oai chút được không?"

Theodore nhướn mày, "Ra oai kiểu gì?"

-"Chính là, khiến cho bọn họ sợ tới mức không dám nói cho ai nghe vụ tôi...ờm..." Tôi chớp mắt. "Cậu hiểu mà, đừng như vậy nha. Giúp tôi đi, một tuần cơm được---?"

Theodore Nott sủa đúng một chữ.

-"Năm."

-"Cái gì?"

-"Tôi bảo là một năm tiền cơm. Mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng, đều đặn mang đồ ăn đến Slytherin cho tôi." Theodore Nott mỉm cười. "Sao? Làm nổi không?"

(゚_。)?....

Uầy như kiểu tai tôi bị lãng í? Tôi nghe cái gì thế nhở?

-"M...Một năm...á...?" Tôi không tin nổi xoa tai. "Tôi nghe cái gì vậy, cậu nói một tuần thành một năm á?"

Theodore Nott phun một câu, "Nghe không nhầm đâu, một năm. Tôi phải đứng ra dùng địa vị của mình để giúp cậu. Một năm còn là quá ít." Cậu ta đế thêm. "Tôi chưa nói tới khi tốt nghiệp là may rồi đó."

Thằng khốn này chắc chắn kiếp trước có thù với tôi....

Đừng cản tôi, để tôi đấm hắn một cái 凸(⊙▂⊙ )9 @!

-"....Sao? Chấp nhận không? Không thì trao đổi kết thúc." Cậu ta nhỏm người dậy. "Tôi đi về ngủ đây. By--"

Tôi hoảng hốt chạy tới chắn trước mặt cậu ta, "Từ từ, từ từ đã. Tôi nói chút. Cậu xem, một năm là hơi quá rồi, thiệt đó..." Tôi đau khổ sụt sịt. "Nửa năm thôi được không? Nửa năm đi."

Theodore Nott mỉm cười, "Hai năm đi. Đến năm Sáu nhé."

-"Đừng mà!!" Tôi tuyệt vọng kêu, thảm thiết giữ áo Theo. "Cậu biết tôi cùng đường bí bách mới nhờ cậu mà! Tôi không thể kể cho bọn Harry, họ xem Durmstrang như cái lò hắc ám, họ sẽ mắng tôi! Mà họ có biết cũng chẳng giúp được tôi! Tôi cũng không thể kể cho các giáo sư, các giáo sư mà biết thì tôi chuẩn bị khăn gói ra khỏi trường là cái chắc! Tôi không còn ai nữa Theo, tôi còn mỗi cậu thôi!"

Theodore Nott nhún vai, "Tôi tưởng cậu không quan tâm đến việc bị đuổi học?"

-"Tôi...tôi có sao?!" Tôi gào lên. "Tôi không quan tâm việc bị đuổi, nhưng không thể là vì cái lí do củ chuối như này được! Kể cả có đi, cũng phải là vì tôi đánh bại được giáo sư Snape rồi hiên ngang bị đuổi do hành hung giáo sư, như vậy tôi mới can tâm dứt áo ra đi!"

Theodore Nott nhăn mặt.

-"Ái chà....To gan gớm..." Cậu ta hất đầu. "Cậu nhìn ra sau đi."

Tôi, một mặt đầy nước mắt quay ra sau, thấy giáo sư Snape đang đứng ở cửa nhìn chúng tôi.

Ánh nhìn chết chóc.

Theodore Nott nháy mắt, nhổ thêm một câu nữa mà tôi đếch thấm nổi:

-"भाग्यले साथ दिओस्."

Rồi ngúng nguẩy hất tay tôi ra, mỉm cười với giáo sư Snape.

-"Chúc giáo sư ngủ ngon. Em xin phép."

Tôi éo hiểu! Cậu sủa cái gì vậy?! Nói tiếng Anh đi! Cậu nói tiếng Ả rập hay Latinh thì sao tôi hiểu được?! Tôi là người Anh, tôi biết tiếng Anh chứ không biết tiếng ch*!! (Tại thấy đoạn này thô quá nên tui để vậy nhé....)

Tôi nhìn tới chỗ cửa ra vào vừa khép lại, cố tỏ ra bình thản nhất hỏi giáo sư Snape.

-"Thầy ở đấy từ lúc nào thế ạ...?"

-"Từ lúc mà trò hét lên rằng sẽ đánh bại ta." Giáo sư đột nhiên đi tới một góc, cầm chiếc khăn trên bàn lên đồng thời rút đũa phép ra.

Thầy nhẹ nhàng bắt đầu công cuộc đánh bóng đũa phép trước mặt tôi.

-"Và ta thì chưa từng thất bại trước bất kì ai trong việc nguyền rủa."

Tôi lén lút mở cửa và lén lút bỏ chạy. Lúc đó tôi thấy Theodore đang lò dò đi lên cầu thang. Tôi đứng ở bậc dưới cùng, cậu ta đứng ở bậc trên cùng, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.

-".....Hai năm." Theodore ngáp một cái. "Không kèm lãi."

Tôi nghiến răng, "Một năm rưỡi. Kèm theo 6 tháng cho cậu rồi đó."

-"Hai năm là hai năm. Kì kèo nữa là thôi đấy." Theodore Nott khinh khỉnh liếc về tôi. "Tôi cũng đâu có bắt cậu lấy thân báo đáp."

Ánh mắt cậu ta nhìn vô đâu vậy...?

Tôi ngại ngùng khoanh tay, rồi đau khổ gật đầu.

-"Nhưng...nhưng không có bò bít tết Wellington đâu nhé..." Tôi nghĩ tới tiền sinh hoạt hàng tháng của mình, khóc lóc nói. "Tôi nghèo lắm, cái món đó thì đắt lòi mắt ra."

Theodore mỉm cười.

-"Tôi sẽ xem xét, tùy tâm trạng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info